Dị Thế Lưu Đày

Chương 394: Kẻ không biết xẩu hổ là ai?


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

FB_IMG_1514271913898

“Nguyên Chiến thấy bữa nay Nghiêm Mặc tỏ vẻ ngây thơ như vậy, rất là ngứa tay, nhịn không được vươn tay sờ sờ cái đầu chó của cậu thiếu niên.”

Du Gia ho khụ một tiếng.

Không thể không nói tuổi tác và gương mặt rất quan trọng, khi trước Nghiêm Mặc là một ông già, người ta nhìn thấy hắn già nua, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nên không dám coi thường. Mà bây giờ thấy gương mặt thiếu niên non choẹt của hắn, sẽ không ai nói chuyện nghiêm túc với hắn cả, đồng thời cũng sẽ vì diện mạo ôn hoà hiền lành chất phác của hắn, mấy người đó ngay cả ăn hiếp hắn cũng ngại.

Xem đi, Cửu Đại Thượng Thành bị một cậu thiếu niên nói thẳng rằng không biết lí lẽ ⸺⸺ tuy quả thật bọn họ đúng là không nói lí đó, nhưng ở đây vẫn có không ít người sinh ra cảm giác mình bắt nạt trẻ con.

Việc này nhất định không thể để truyền ra ngoài! Tất cả cùng trao đổi với nhau bằng ánh mắt.

Đúng vậy, tốc chiến tốc thắng, đừng chậm trễ, chờ khi các tư tế khác của Tam Thành và Vu Thành tới, vậy thì rất khó coi.

Nhưng ai ra tay trước?

Vốn dĩ ba Thành Vu, Ám, Hỏa đã thương lượng với nhau rồi, chờ khi Cốt Điểu vừa đáp xuống đất liền ra tay, trước hết tách Chú Vu và người Cửu Nguyên ra, Ám Bặc phụ trách kiềm chế Chú Vu, những người khác phụ trách khống chế người Cửu Nguyên, sau đó bắt người vào một nơi bí mật để tra khảo.

Nếu tra khảo được, quả Vu Vận sẽ là của tòa thành có thứ hạng cao nhất trong cuộc tỷ thí này, đó cũng chính là Vu Thành. Những gì còn lại của Cửu Nguyên thì hai thành khác chia đều, mà lợi ích lớn nhất sau này của Vu Thành cũng phải chia một phần cho hai thành Ám và Hỏa.

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, ai ngờ đâu tin tức lại bị tiết lộ, khi bọn họ tới thì Thổ, Thủy và Mộc cũng tới, vậy ai ra tay trước, quả Vu Vận và Cửu Nguyên phân chia thế nào sẽ trở thành vấn đề.

Dưới tình huống như vậy Ám Bặc cũng không muốn gánh hết thù hận của Chú Vu, cho nên ông ta chỉ ngăn Chú Vu chứ không động thủ.

Du Gia đã rất muốn bắt lấy Cửu Nguyên, nhưng Ám Thành và Hỏa Thành không chịu phối hợp, hắn cũng không thể ra tay trước, mà các thành khác rõ ràng là muốn xem Vu Thành có động thái thế nào rồi mới tính tiếp, nên không ai muốn ra tay cả, kết quả biến thành cảnh tượng đón tiếp ‘hoà thuận vui vẻ’ lúc bấy giờ.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đã chuẩn bị sẽ đánh nhau rồi, nhưng tình huống lúc này rõ ràng là ngoài ý muốn.

Nghiêm Mặc nhìn quét qua nét mặt của mọi người, biết tâm tư mấy người này không giống nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, giống như chuyện hòa thượng gánh nước, quá nhiều người, không ai muốn làm cu li cho người khác, chỉ muốn chiếm của hời.

Vậy cũng vừa lúc, hắn không muốn vừa đến đã phải đánh nhau, dù hắn và Nguyên Chiến cùng với sư phụ có lợi hại thế nào, thì với số cao thủ trước mắt, chỉ sợ sẽ bị ngược thành cái đầu heo, ai mà biết Cửu Đại Thượng Thành còn che giấu nhân vật lợi hại nào nữa?

Những phân tích này chỉ nhoáng qua trong một khoảnh khắc rất nhanh, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau một cái, vừa rồi khi điều khiển Cốt Điểu trên trời, bọn họ đã muốn rời khỏi phạm vi Vu Thành, nhưng Chú Vu nhắc nhở, nếu bọn họ cứ chạy đi như vậy, Vu Thành và tám thành khác sẽ càng có lý do để đuổi giết bọn họ, hơn nữa nói không chừng còn đổ tội danh nào đó lên đầu
bọn họ ⸺⸺ nếu không thì vì sao đã sắp đáp xuống đất rồi còn bỏ chạy? Thấy nhiều người liền sợ hãi? Sợ thì tới tham gia tụ hội làm gì? Nhát gan còn vọng tưởng khiêu chiến các tòa Thượng Thành khác? Xí!

Vì không để người ta nói mình có tật giật mình, cũng vì không cho chín thành có lý do liên hợp lại đuổi giết Cửu Nguyên, bọn họ chỉ có thể đáp xuống.

Hành động này rất nguy hiểm, nhưng tình huống của Cửu Nguyên bây giờ giống như đi trên dây thép giữa các tòa nhà cao tầng, chỉ cần một chút sơ sẩy thì tất cả đều sụp đổ.

Tiến cũng nguy, mà lùi cũng nguy, vậy còn không bằng tiến!

Cửu Đại Thượng Thành cũng không phải một ván sắt hoàn chỉnh, điều bọn họ cần làm là tìm cơ hội cạy ván sắt ra thành nhiều mảnh, sau đó mượn sức những đồng minh đáng để mượn sức, khiến Cửu Đại Thượng Thành chó cắn chó, đồng thời dù có chết cũng không thừa nhận quả Vu Vận nằm trong tay Cửu Nguyên.

Chú Vu lại nói cho hai người, rằng ông không thấy Đệ Nhất Tư Tế của Vu Thành trong đám người bên dưới, Không Thành và Âm Thành cũng không có mặt. Trước tiên không nói tới Âm Thành và Không Thành, mà Đệ Nhất Tư Tế của Vu Thành thân là Đại Vu tiên đoán, sức ảnh hưởng ở Vu Thành và tám tòa thành khác là cực lớn, y không có mặt, chứng tỏ y hoặc là không biết được, hoặc là không tán thành chuyện này.

Lại nói tới Không Thành, có thể nói Không Thành luôn là lão Nhị muôn đời, nói cách khác, Không Thành là tòa Thượng Thành mạnh nhất ngoại trừ Vu Thành ra, liệu bọn họ có trơ mắt nhìn các thế lực khác cướp lấy quả Vu Vận rồi chèn ép mình không?

Chú Vu cười quái dị, trào phúng nói: “Đồ đệ, bây nói sai rồi, không phải Cửu Đại Thượng Thành không biết lí lẽ, mà là... để ta đếm coi, là Lục Đại Thượng Thành mới đúng! Hình như Không Thành, Phong Thành và Âm Thành không tới. Ê, Du Gia, là do các người không nói cho bọn họ, hay bọn họ không muốn tới vậy? Con voi béo kia có biết việc này không?”

Du Gia đau đầu, hắn đưa mắt ra hiệu cho Đại Tư Tế Lưu Diễm của Hỏa Thành.

Lưu Diễm nhìn thấy nhưng vẫn không nhúc nhích, ông ta vốn đã bất mãn việc quả Vu Vận thuộc về Vu Thành, nên không muốn giúp Du Gia bò lên vị trí cao hơn, hiện giờ lại có nhiều thế lực Thượng Thành tới như vậy, ông ta mà ra tay với Cửu Nguyên thì chắc sẽ mất nhiều hơn được.

Huống chi sau lưng Cửu Nguyên còn có một tên thuộc tộc Côn Bằng mặt người trong truyền thuyết, nếu không phải nghe nói Côn Bằng mặt người nọ đã biến mất một đoạn thời gian, thì lần này ông ta đã không tới Vu Thành, chưa chắc đã tham gia lần vây bắt này.

Đồng thời, đây cũng là nguyên nhân mà ông ta dù có được tin tức mà vẫn không lập tức tấn công Cửu Nguyên, Côn Bằng mặt người cộng thêm tộc Người Cá, dù Hỏa Thành có thể thắng, thì tổn thất chắc chắn cũng sẽ rất lớn, hơn nữa, các tòa Thượng Thành khác mà biết bọn ông có được quả Vu Vận chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua cho Hỏa Thành. Cho nên ông thà nhịn đau để chia sẻ Cửu Nguyên với Vu Thành và Ám Thành, và quyết định nhân cơ hội này mà bắt lấy thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên.

Trong đầu ông ta, nếu người Cửu Nguyên thông minh thì sẽ giao quả Vu Vận ra để đổi mạng. Tiếc là quả Vu Vận chỉ có một, mà người tham gia chia của lại có sáu!

Du Gia thầm lo lắng, địa vị của Vu Thành rất đặc biệt, vì tránh để xảy ra các cuộc đại chiến, nên bọn hắn có quy tắc ràng buộc, lần này hắn lấy cớ tới đây là để nghênh đón Chú Vu, âm thầm làm vài chuyện lừa gạt đa số tư tế của Vu Thành, nhất là Đệ Nhất Tư Tế. Nếu có thể thành công thì không sao, còn nếu không, hắn sẽ tốn công vô ích, bị trừng phạt chỉ là chuyện nhỏ, bị đá ra khỏi cái ghế mười hai Đại Tư Tế mới là chuyện lớn.

Du Gia nghĩ đến đây, nhịn không được mà trừng ba Thành Thủy, Mộc, Thổ tự dưng chạy tới quấy rối. Nếu để hắn biết ai tiết lộ tin tức... Du Gia siết chặt nắm tay!

Nghiêm Mặc thấy cục diện này có lợi cho Cửu Nguyên, đương nhiên không muốn buông tha, trong đầu xoay chuyển vô số ý niệm, đột nhiên nghi hoặc nhìn về phía sư phụ nhà mình hỏi: “Sư phụ, có phải ngài đắc tội với quá nhiều người, nên bọn họ mới cố tình tìm đại một cái lý do để đánh bọn con không?”

Nguyên Chiến thấy bữa nay Nghiêm Mặc tỏ vẻ ngây thơ như vậy, rất là ngứa tay, nhịn không được vươn tay sờ sờ cái đầu chó của cậu thiếu niên: “Mấy chuyện rõ ràng thế này đừng nên nói trắng ra.”

“Ha ha ha!” Chú Vu không giận mà còn cười, đắc ý chỉ vào vòng người xung quanh, rồi lại chỉ chỉ Ám Bặc và Du Gia: “Đồ đệ, nhớ kỹ, những người này tới bắt nạt sư phụ, chờ tới lúc khiêu chiến bây phải đánh bọn chúng giúp sư phụ!”

Tư tế và các vị chiến sĩ thần của sáu thành đều cảm thấy lão Chú Vu thật là vô liêm sỉ, dám nói bọn họ tới bắt nạt ông ta, ai dám bắt nạt Đại Vu nguyền rủa hả? Bộ không muốn sống nữa hay là muốn sống không bằng chết?

Du Gia nghĩ nghĩ, việc đã đến nước này, không bằng...

Cậu thiếu niên ưỡn ngực, trong mắt là ý cười, gương mặt hàm hậu: “Sư phụ, ngài yên tâm, đệ tử nhất định sẽ không để kẻ khác bắt nạt ngài hay bất kính với ngài! Con không đánh lại thì còn có A Chiến nha. Đúng không A Chiến?”

Nguyên Chiến cong khóe môi gật đầu, cảm thấy Mặc như thế này làm hắn rất là ngứa ngáy, hận không thể ôm vào lòng mặc sức xoa nắn một phen.

Nghiêm Mặc rầm rì, đừng cho là tôi không biết anh thích như vậy, lúc trước có phải anh thấy tôi thế này liền cho rằng tôi là đồ ngu ngốc, đầu đất không?

Nguyên Chiến duỗi móng vuốt, nhéo!

Cái má mềm mềm của cậu thiếu niên lập tức bị nhéo đỏ, Chú Vu cũng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng mới vừa thò tay ra đã thấy đồ đệ bước ra xa, vừa cười ôn hòa vừa đi về phía tư tế Du Gia: “Vinh quang Tổ Thần tại thượng, vị đại nhân này, ngài là người do Vu Thành phái ra đón chúng tôi sao?”

Du Gia lại lần nữa ho khan, cười trừ: “Chúng thần tại thượng, ta là Du Gia, thập tư tế của Vu Thành, lần này tới đây là để đón Chú Vu đại nhân.”

Ngụ ý rất rõ ràng, Cửu Nguyên các người không xứng để thập tư tế ta đây đích thân nghênh đón.

“Ngoài ra, ta còn nghe nói Cửu Nguyên may mắn có được quả Vu Vận, vật ấy rất quan trọng, mỗi lần xuất hiện đều gây ra đại chiến giữa các chủng tộc có trí tuệ trên thế giới, Vu Thành ta lo nó làm hại sinh linh, khiến chúng thần tức giận, chiến tranh lại xuất hiện, nên lệnh cho ta tới đây kiểm chứng việc này, nếu Cửu Nguyên các cậu có được quả Vu Vận, vậy nên giao cho Vu Thành xử lý sẽ tốt hơn.”

Du Gia còn muốn nói cái gì nữa nhưng bị Nghiêm Mặc giành trước, cậu thiếu niên vừa hoang mang vừa uất ức nói: “Đại nhân, chúng tôi được đón tới để tham gia cuộc tụ hội của chín thành, sư phụ tôi còn nói nơi này sẽ có rất nhiều tư tế vĩ đại và chiến sĩ thần lợi hại, bảo chúng tôi hãy học hỏi, vậy mà chúng tôi vừa đến đã bị vu khống? Quả Vu Vận gì, chúng tôi không hề biết! Các người không nói, tôi còn tưởng là thứ quả gì ngon lành. Được rồi... nếu các người không muốn chúng tôi tới, vậy chúng tôi liền trở về.”

“Trở về? Để quả Vu Vận của bọn mi lại!” Đại Tư Tế Thổ Thành thấy Chú Vu bị Ám Bặc ngăn, gan cũng phình lên, đi đến cạnh Du Gia hô.

“Anh là ai? Là anh vu khống chúng tôi à?” Cậu thiếu niên tức giận: “Chúng tôi căn bản không có quả Vu Vận gì gì đó, anh, vì sao anh lại vu oan cho chúng tôi?”

“Khặc khặc! Đồ đệ, đó là tư tế của Thổ Thành, sư phụ đã từng đập hắn. Còn nữa, bọn Thổ Thành không biết xấu hổ này dám phái người tới bắt nạt A Chiến, thiếu chút nữa giết chết A Chiến. Chúng ta và Thổ Thành có thù lớn!”

“Chẳng trách bọn họ lại vu khống chúng ta!” Cậu thiếu niên bày ra vẻ mặt bừng tỉnh, lại nhìn về phía Đại Tư Tế Thổ Thành mà oán giận: “Anh là thứ người không biết tốt xấu! Ỷ vào thế lực Thượng Thành mà chèn ép Cửu Nguyên chúng tôi. Bữa trước các người còn phái sứ giả tới chỗ chúng tôi bảo chúng tôi gia nhập các người, còn
nói sẽ cho chúng tôi địa vị của một tòa Trung Thành, rồi muốn gả công chúa cho thủ lĩnh chúng tôi, kết quả chúng tôi không đáp ứng, các người liền vu khống chúng tôi! Thật mệt cho chúng tôi còn quan tâm chăm sóc công chúa thân thể không tốt của các người, rồi dẫn cô ta từ Cửu Nguyên tới đây!”

“Đúng vậy, Thổ Thành các người quá xấu xa rồi đó!” Nhị Mãnh thò đầu ra từ phía sau hô lớn.

Đa số người ở đây đều là lần đầu tiên nghe nói tới việc này, không ít người nhìn về phía cô gái duy nhất không phải nữ nô cũng đi theo, đó là công chúa Diệu Hương?

Tam tư tế Mộc Thành - Tùng Sinh kéo dài giọng: “Thì ra Thổ Thành các người đã tiếp xúc với Cửu Nguyên, sao khi đó không đòi quả Vu Vận với Cửu Nguyên đi?”

Đại Tư Tế Thổ Thành nghiến răng. Mẹ nó! Rốt cuộc mi ở phe nào? Nếu khi đó ta biết quả Vu Vận ở Cửu Nguyên, thì ta đã sớm đánh tới cửa rồi, còn chờ tới bây giờ để các người chiếm hời à?

Công chúa Diệu Hương đứng ở đuôi Cốt Điểu không biết nên đi đâu, lúc này vô cùng xấu hổ và giận dữ.

Cô ta đường đường là công chúa của một tòa Thượng Thành, vậy mà bị mọi người xem nhẹ cho đến tận bây giờ, lúc được nhắc tới thì lại thành đối tượng bị hòa thân, lại còn bị cự tuyệt! Tuy đó là sự thật, nhưng cũng đừng nói ra trước mặt người ta như thế! Có còn để cho cô sống không?

“Khuê Chính đại nhân!” Công chúa Diệu Hương thút thít, cô ta nhạy bén cảm nhận được chúng thành nhất định phải có Cửu Nguyên, nên không dám đứng cạnh người Cửu Nguyên, mà vội chạy qua chỗ Đại Tư Tế Thổ Thành.

Nhị Mãnh chọc Nguyên Chiến: “Có cần ngăn không?”

Nguyên Chiến liếc Diệu Hương một cái, cao giọng nói: “Cái cô này cực kỳ không an phận, không biết đã ăn cắp ăn trộm bao nhiêu thứ ở Cửu Nguyên rồi, chúng tôi dù là có quả Vu Vận, nói không chừng cũng đã bị cô ta trộm đi, dù sao đám dã nhân chúng tôi căn bản không biết quả Vu Vận trông như thế nào, nhưng thân là công chúa của Thổ Thành - Thượng Thành thì chắc sẽ khác đấy.”

Nhị Mãnh bừng tỉnh: “Chẳng trách Thổ Thành cứ nhất quyết muốn để cô ta lại. Thủ lĩnh, vậy rốt cuộc quả Vu Vận trông như thế nào? Có ích lợi gì?”

Nguyên Chiến: “Mày hỏi tao, tao hỏi ai? Tao cũng có thấy qua bao giờ đâu.”

Cơ mặt của công chúa Diệu Hương lập tức vặn vẹo, đây là người mà cô ta muốn gả, thế mà nói oan cho cô ta là cô ta ăn cắp! Tuy cô ta chỉ hỏi thăm một ít chuyện tuyệt mật của Cửu Nguyên, nhưng cô ta không có trộm cái quả Vu Vận gì gì đó!

Đại Tư Tế Thổ Thành Khuê Chính mắng to: “Không được nói bậy! Công chúa điện hạ bọn ta sao có thể trộm đồ của bọn dã nhân mọi rợ chúng bây?”

“Nếu các người không thèm thuồng đồ của bọn dã nhân mọi rợ chúng tôi, vậy phái sứ giả tìm chúng tôi làm gì? Còn muốn đưa công chúa tới? Hiện giờ lại vu khống chúng tôi, thật đúng là không biết xấu hổ! Nói không chừng Thổ Thành các người đã sớm lấy được quả Vu Vận gì đó rồi, nhưng lại vừa ăn cướp vừa la làng, muốn chúng tôi gánh tội thay các người!” Bây giờ Nghiêm Mặc ỷ vào vẻ thiếu niên của mình mà cũng không biết xấu hổ giả làm nai tơ.

Nhị Mãnh cực lực phối hợp, gật đầu lia lịa: “Đúng thế đúng thế!”

Các tư tế và chiến sĩ thần khác nghe xong không hiểu sao lại cảm thấy thật là có lý, Đại Tư Tế Thổ Thành tức đến mức run rẩy, quả nhiên bọn người Cửu Nguyên hoang dã này trời sinh đã khắc với Thổ Thành rồi!

Lạp Mạc Linh bày ra vẻ mặt phiêu du, nhìn lên không trung lải nhải: “Người thật sự có được quả Vu Vận khi ăn cơm sẽ... Ô ô!”

Nhị Mãnh vội bịt miệng Lạp Mạc Linh, thấp giọng kêu: “Đổi câu khác đổi câu khác! Nói không chừng chúng ta có được thì sao nha?”

Lạp Mạc Linh chậm rãi đảo mắt một vòng, tựa như đã hiểu ra cái gì đó, lập tức đập rớt móng vuốt của Nhị Mãnh, sửa miệng: “Chúng thần tại thượng, tất cả những kẻ tham lam ngấp nghé Cửu Nguyên đều sẽ không có kết cục tốt đẹp, ừm, ăn cơm sẽ bị nghẹn, uống nước sẽ bị sặc, đi cầu sẽ ngã vào hố phân!”

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cùng nghiêng đầu nhìn Lạp Mạc Linh, cái lời nguyền cuối cùng thật độc ác nha!

Chú Vu cười ha hả, năng lực nguyền rủa của Lạp Mạc Linh là bẩm sinh, nên ông không dám dạy thêm gì cho cậu, vì sợ uy lực lời nguyền của cậu quá mạnh mà không thể khống chế.

Đại Tư Tế Thổ Thành tức điên, tỏ vẻ gã khinh thường việc nói chuyện với một thằng nhãi, liền quay đầu nói với Du Gia: “Rốt cuộc bọn chúng có quả Vu Vận hay không, mọi người biết rõ trong lòng. Thổ Thành bọn ta tự nhận mình không phải đại khí vận giả, cũng không trông mong có được quả Vu Vận, nhưng Cửu Nguyên vừa lúc đã đối
đầu với Thổ Thành, về sau quả Vu Vận của các người, Cửu Nguyên là của Thổ Thành.”

Tư tế Ám Thành và Hỏa Thành cùng cười lạnh.

Những thành khác cũng khó chịu, Thổ Thành cho rằng mình là ai, vừa há mồm đã dám đòi toàn bộ Cửu Nguyên?

Tam tư tế Thủy Thành nãy giờ rất kiệm lời, lúc này lại mở miệng: “Rốt cuộc quả Vu Vận có nằm trong tay người Cửu Nguyên hay không, vẫn chưa rõ, nhưng giá trị của Cửu Nguyên tất cả mọi người đều thấy được.”

Mọi người cùng nhìn về phía người Cửu Nguyên chỉ thiếu điều dán năm chữ ‘chúng tôi rất giàu có’ trên mặt, cùng gật đầu, thấy, chắc chắn là một con dê béo!

“Mà nhiều thành chúng ta đều muốn Cửu Nguyên, vậy vẫn nên dựa theo quy tắc cũ, hết thảy đều lấy thực lực để nói chuyện.” Tam tư tế Thủy Thành nhìn về phía Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, rồi hành lễ với Chú Vu: “Đương nhiên, nếu Cửu Nguyên không muốn bị chia cắt, cũng có thể khiêu chiến các thế lực bọn ta, thắng thua thì lấy Cửu Nguyên và toàn bộ lạc làm tiền đặt cược. Chú Vu đại nhân, ngài thấy thế nào?”

Cho nên cuối cùng vẫn quay về điểm ban đầu?

Nghiêm Mặc thầm cười nhạo, có điều, chuyện này đối với Cửu Nguyên cũng đã là cục diện khá tốt.

Nguyên Chiến tựa hồ như còn có chút tiếc nuối, kỳ thật hắn muốn nhân lúc loạn mà xử lý một vài kẻ địch và tạo ra uy hiếp, có điều tư tế đại nhân của hắn muốn thận trọng hơn, vậy cứ làm theo ý của tư tế đại nhân đi.

Cứ như đã có giao hẹn hoặc là có người vẫn luôn âm thầm giám thị, bọn họ vừa mới hạ quyết định xong thì có một đám chiến sĩ thần phần phật đi tới, mang theo ý chỉ của thần điện Vu Thành.

“Thần điện Vu Thành có lệnh, lệnh cho tôi đến đón tiếp quý khách bộ lạc Cửu Nguyên!”

“Thần điện Vu Thành có lệnh, trong cuộc tụ hội của chín thành, trong phạm vi Vu Thành không kẻ nào được ẩu đả, nếu không sẽ phạt nặng!”

“Thần điện Vu Thành có lệnh, triệu thập tư tế Du Gia lập tức trở về thần điện!”

Du Gia biến sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp