*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

b5dcdd4a18531291d72b09c6fd504705

“Mặt đất nổ tung, núi non đứt gãy, nước biển cuồn cuộn, cây ngã rạp, thảo nguyên bắt lửa lớn, vô số bộ xương trắng xé rách cơ thể các sinh linh, máu đỏ nhuộm đen màu đất.”

Người Cửu Nguyên và Chú Vu được hộ vệ của thần điện đón đi, Du Gia dẫn thần thị và chiến sĩ cúi đầu rời đi theo, Ám Thành và năm thành còn lại cũng tản ra.

Hai thành Thủy Mộc đi cùng nhau, Thổ Thành đi riêng.

Ám Thành đi chậm hơn một bước, sóng vai cùng Đại Tư Tế Hỏa Thành.

Đại Tư Tế Lưu Diễm của Hỏa Thành đang ở cùng một ông lão có vóc dáng thấp gầy, vẻ mặt âm trầm hỏi: “Sao? Nhìn ra không?”

Ông lão lau đi máu tươi chảy ra ở mũi, nhàn nhạt nói: “Tính cả Chú Vu, Cửu Nguyên có năm người, trong đó trên người hai người chắc chắn không có quả Vu Vận, Chú Vu cũng không.”

“Còn thủ lĩnh Cửu Nguyên và thiếu niên kia?”

“Tôi cảm giác được dao động sức mạnh linh hồn của thủ lĩnh Cửu Nguyên rất đặc biệt, về phần cậu thiếu niên kia... Tôi không nhìn ra.” Ông lão lại lần nữa lau máu tươi tràn ra ở mũi.

Lưu Diễm dừng bước, nhìn thẳng vào mắt lão, vẻ mặt âm u lạnh lẽo: “Ông hẳn là biết vì sao ta lại đưa ông tới Vu Thành.”

Ông lão thấp gầy cúi đầu: “Vâng.”

“Nếu không phải Đại Tư Tế thành Lạch Trời chết không rõ nguyên do ở bên ngoài, thì ta căn bản không cần đến ông.”

“Vâng.”

“Nếu ông không muốn tòa Hạ Thành của mình bị thành Lạch Trời thôn tính, vậy thì lo làm việc cho tốt, nếu không, thành của các ông cũng sẽ không còn lý do để tồn tại.”

“Vâng.”

Lúc này Ám Bặc chen ngang: “Trước khi Cửu Nguyên tới, ta đã bói qua, quả Vu Vận chắc chắn sẽ xuất hiện trong cuộc tụ hội của chín thành.”

Lưu Diễm quay đầu: “Nếu không phải Ám Bặc đại nhân nói như vậy, thì ta đã phái người lật tung Cửu Nguyên lên trước rồi.”

Ám Bặc lại nhìn về phía ông lão thấp gầy: “Ông nói ông không nhìn ra dao động sức mạnh linh hồn của tên thiếu niên kia?”

“Vâng.”

Thẳng đến lúc này Lưu Diễm mới phản ứng lại, vẻ mặt cả kinh: “Sức mạnh linh hồn của tên thiếu niên kia phải mạnh đến mức nào?!”

“Đó là đệ tử duy nhất mà Chú Vu phải tốn rất nhiều năm để nhận.”

“Ta thấy tên thiếu niên kia nói chuyện rất ấu trĩ, còn có chút ngu ngốc...”

Ám Bặc rũ mắt: “Ông và ta đã tới cái tuổi này rồi, sao có thể trông mặt mà bắt hình dong?”

Lưu Diễm trầm mặc, vừa lúc ánh mặt trời trên không trung bị che khuất, làm một nửa bên mặt của ông ta chìm vào trong bóng tối.

Không biết ông lão thấp gầy đang nghĩ cái gì mà cúi đầu, không ai trông thấy sự oán hận cực độ chợt lóe lên trong mắt ông.

Ở một góc khác của Vu Thành.

Một người đàn ông trẻ tuổi đau đớn run rẩy trong ao, gã sắp ngạt thở.

“Phụ Điển!” Gã ta hơi giãy giụa trong ao.

Một người đàn ông cường tráng để râu quai nón đang khẩn trương ngồi trên bờ ao nhanh chóng chạy tới bắt lấy tay gã đàn ông trẻ tuổi: “Đại Vu Triết Lê, anh nhìn thấy gì?”

Hai mắt Triết Lê trắng dã, dùng hết sức lực toàn thân mà thấp giọng kêu: “Quả Vu Vận... đến rồi, chúng ta phải... có được nó! A!”

Phụ Điển đỡ lấy Triết Lê, không để gã chìm vào trong ao: “Đủ rồi, không cần nhìn nữa, chúng ta đã đủ mạnh.”

“Không... không đủ, chúng ta nhất định phải có được quả Vu Vận, tiêu diệt Cửu Nguyên, cây cầu xương... cây cầu xương sắp xuất hiện...” Thân thể Triết Lê co giật, sau đó thoát lực ngất xỉu trong ngực Phụ Điển.

Phụ Điển muốn hỏi gã cây cầu xương là cái gì, nhưng thấy gã ngất xỉu thì không đành lòng để gã tra tấn bản thân nữa, bế gã ra khỏi ao, bước nhanh vào một căn phòng khác.

Trong thần điện Vu Thành, Khuê Mạt cầu kiến Vu Tượng nhưng bị cự tuyệt, gã đứng ở cửa chốc lát rồi đi.

Trong thần điện, một người với thân thể đồ sộ dựa nghiêng trên mười cái đệm mềm, hai mắt vẫn nhắm, hỏi: “Khuê Mạt đi rồi?”

“Ừm.” Có tiếng đáp từ ban công truyền đến. Một người đàn ông cực kỳ khôi ngô tuấn tú với mái tóc có màu sắc kỳ lạ dựa trên ban công, tùy tay lấy một hạt trái cây ra, ăn nhân hạt, sau đó lại tùy tay vứt vỏ ra ngoài.

“Em sắp không gắng gượng được nữa, bọn Khuê Mạt đã chờ ngày này thật lâu nhỉ.” Người nọ có thân thể đồ sộ đến nỗi ngay cả khi nói chuyện cũng phải thở dốc.

“Nếu em không tiên đoán, thì em sẽ sống được thêm mấy năm nữa.” Người đàn ông anh tuấn nói, giọng điệu rất tùy ý mà cũng rất tàn khốc.

Người có thân thể đồ sộ khẽ cười: “Sống thêm mấy năm nữa thì có ích gì? Với thân thể này của em thì ngay cả khi sống cũng là giày vò, đôi lúc em thật sự hâm mộ anh...”

“Lời này em đã nói ít nhất cũng phải tám ngàn lần, lúc trước nếu em đã chọn lựa như vậy, thì hôm nay đừng hối hận.”

Người có thân thể đồ sộ nói thầm: “Khi đó làm sao em biết cái trò tiên đoán đáng chết này cứ mỗi lần tiên đoán là phì ra một vòng chứ? Nếu biết...”

“Nếu biết, em vẫn sẽ chọn việc tiếp nhận truyền thừa.”

“... Được rồi, anh nói đúng, thay vì đánh nhau với người khác, em thích ngồi tiên đoán hơn. Phi Sơn, em thấy một cây cầu, một cây cầu được tạo nên từ vô số bộ xương trắng, có một đầu bắt từ biển mà đến.”

Ngón tay Phi Sơn đang lấy một hạt quả ra hơi dừng lại: “Bọn họ sắp về rồi?”

“Đúng vậy, cuối cùng bọn họ đã trở về.”

“Em còn nhìn thấy cái gì nữa?” Phi Sơn xoay người nhìn vào trong điện.

Người có thân thể đồ sộ mở mắt ra, cặp mắt vừa đen vừa sáng, đơn thuần và trong trẻo tựa như một đứa trẻ: “Em nhìn thấy... mặt đất nổ tung, núi non đứt gãy, nước biển cuồn cuộn, cây ngã rạp, thảo nguyên bắt lửa lớn, vô số bộ xương trắng xé rách cơ thể các sinh linh, máu đỏ nhuộm đen màu đất...”

Nét cười nhạt trên mặt Phi Sơn biến mất.

“Em còn nhìn thấy những thứ vũ khí chưa bao giờ gặp qua, các chiến thú khổng lồ thân mang giáp trụ kỳ quái, bọn chúng cùng vô số bộ xương trắng chém giết cùng nhau.”

Phi Sơn nhướng mày: “Bộ lạc Đỉnh Việt có thể luyện ra đồng?”

“Bọn họ đã làm ra vũ khí lợi hại, bọn họ gọi những nguyên liệu đó là kim loại.” Người có thân thể đồ sộ quay đầu chớp chớp mắt với Phi Sơn, thoạt nhìn có chút nghịch ngợm.

“Nói vậy là, vì chống lại kẻ địch sắp đến của nhân loại, quả Vu Vận hẳn phải giao cho bộ lạc Đỉnh Việt?”

Vu Tượng đại nhân lại lần nữa nhắm mắt, ngón tay to tròn mềm mềm khẽ nhịp: “Em không biết...”

“Em không nhìn thấy à?” Phi Sơn đi đến bên cạnh y, cầm lấy ngón tay y.

Vu Tượng ừ một tiếng thật dài, thấp giọng nỉ non: “Em không dám nhìn, bởi vì em có dự cảm, nếu nhìn thì em sẽ chết. Phi Sơn, anh à, em không muốn chết, em muốn sống qua cuộc đại nạn này, sau đó cắt đứt truyền thừa, em không muốn để truyền thừa tiên đoán tiếp tục truyền xuống, quá khổ sở, trẻ con nên đùa giỡn bên ngoài, cãi nhau ầm ĩ với bạn, sống vui vẻ mỗi ngày, anh nói có đúng không?”

Phi Sơn giơ tay sờ sờ cái đầu to đã bị lớp mỡ chồng chất làm cho hầu như nhìn không ra ngũ quan của y: “Ừ!”

“Có lẽ nhân loại không có năng lực tiên đoán thì sẽ tốt hơn.” Vu Tượng mệt mỏi, vừa nỉ non vừa muốn ngủ, đã lâu rồi y không nói nhiều như vậy.

Phi Sơn nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu không còn nhiều tóc lắm của Vu Tượng, cúi đầu khẽ hôn lên cái trán mum múp của y: “Ngủ đi, chuyện em muốn làm, dù là gì, tôi đều sẽ làm được vì em.”

Người Cửu Nguyên chẳng biết gì cả, chỉ đi một bước tính một bước, sau khi nghỉ ngơi một lúc thì cả bọn muốn ra ngoài đi dạo nhưng lại bị nói là mình không có tư cách ra khỏi cửa.

“Đây là quy định của Vu Thành, bất kỳ thế lực nào khi chưa được cho phép thì đều không thể tùy ý đi dạo ở Vu Thành. Còn hai ngày nữa cuộc tụ hội sẽ bắt đầu, các anh chỉ ở trong phòng chờ hai ngày thôi, việc này đối với các anh cũng tốt.”

Người phụ trách trông coi bọn họ là người quen, Trường Qua: “Chư vị cũng không muốn đi đến đầu liền bị người ta đánh lén đi? Hiện giờ, trong thành có rất nhiều người muốn bắt cóc các anh. Tôi biết các anh rất mạnh, nhưng cũng không nên để lộ thực lực của mình trước khi khiêu chiến, không phải sao?”

Chú Vu lắc lư trở về từ bên ngoài, đóng sập cửa vào mặt Trường Qua và các chiến sĩ thần.

“Thần điện có hai loại thái độ đối với Cửu Nguyên chúng ta, một là trực tiếp diệt trừ, đòi quả Vu Vận, hình như trong bọn họ có người khẳng định rằng quả Vu Vận nằm trên người A Chiến hoặc Mặc. Còn một thái độ thì không rõ, tựa hồ như muốn đợi đến khi cuộc khiêu chiến có kết quả rồi tính tiếp. Mặt khác, ngoại trừ Cửu Nguyên, lần này còn có một bộ lạc tên là Đỉnh Việt được đón đến Vu Thành.”

“Bộ lạc Đỉnh Việt?” Suốt năm năm này Nghiêm Mặc vẫn luôn bận rộn phát triển Cửu Nguyên, nên không để ý đến cái bộ lạc phát hiện ra kim loại ở hạ du sông lớn.

“Bây biết bộ lạc này?”

Nghiêm Mặc gật đầu, vẻ mặt có chút vi diệu: “Sư phụ, cái bộ lạc này được đón tới Vu Thành để tham gia cuộc tụ hội, là do phụ thuộc một tòa Thượng Thành nào đó, hay giống như tụi con tới để khiêu chiến?”

Chú Vu trả lời: “Hẳn là cái sau, tụi nó giống chúng ta, đều đơn độc cả, hình như còn đến sớm hơn chúng ta hai ngày.”

“Bọn họ cũng không thể tự do đi lại trong Vu Thành?” Nguyên Chiến hỏi.

“Không thể. Thằng nhóc ngoài cửa kia nói không sai, đây là quy định của Vu Thành, chúng ta bây giờ không thuộc bất cứ thế lực nào, dù chúng ta có mạnh đến đâu, cũng tạm thời bị coi là bộ lạc dã nhân. Mà ở Vu Thành, bộ lạc dã nhân còn chẳng bằng nô lệ, càng đừng nói đến việc bước trên thổ địa của Vu Thành.”

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, dù sao cũng chỉ có hai ngày, Nguyên Chiến có thực lực có tự tin, cũng không ngại ngồi chờ trong phòng hai ngày ⸺⸺ hiện giờ chưa phải lúc để hắn phô bày thực lực.

Nguyên Chiến vừa định vươn tay kéo Nghiêm Mặc qua, thương lượng với hắn làm sao để trải qua hai ngày nhàm chán này, thì vồ hụt.

Chú Vu đã kéo Nghiêm Mặc trước, có chút gấp không chờ nổi nói: “Đi, cùng ta đi gặp vài người.” Ông muốn khoe khoang đồ đệ bảo bối của mình, oa ha ha!

“Sư phụ, không vội, hai ngày này chúng ta giữ thực lực lại sẽ tốt hơn.”

Chú Vu gãi gãi mặt, vỗ đầu một cái: “Bây nói đúng, chúng ta mắc gì phải tự đưa lên tới cửa? Hừ, chờ khi có kết quả của cuộc khiêu chiến, bọn chúng sẽ tự biết bây lợi hại thế nào!” Nghĩ đến liền đắc ý, Chú Vu vui vẻ quơ chân quơ tay.

Nhị Mãnh rất muốn ra ngoài đi dạo, nhưng bị Nguyên Chiến giữ chặt: “Năng lực thần huyết của mày tuy đã đạt tới cấp sáu, nhưng so với Cửu Đại Thượng Thành thì còn kém xa lắm, ngoan ngoãn đợi đi, về sau đương nhiên sẽ có lúc cho mày phát huy năng lực.”

Cùng ngày hôm đó, Âm Thành phái người tới, nói muốn đón đại vương tử điện hạ của bọn họ đi. Lạp Mạc Linh không thèm để ý đến, sau lại, Lạp Mạc Na đích thân tới cửa mời, nhưng cậu cũng không gặp.

Đêm đó, khi mọi người đã ngủ. Vì đề phòng có người vô liêm sỉ bắt kẻ yếu làm con tin, nên năm người cùng ngủ trong một phòng.

Có nhiều người như vậy, dù da mặt Nguyên Chiến có dày cách mấy cũng không thể giày vò tư tế đại nhân của hắn, nên hai người ngủ rất sớm.

Nghiêm Mặc có chút khó ngủ, nằm trong lòng Nguyên Chiến trở mình, mở mắt nhìn ánh trăng bên ngoài.

Ngoài ban công có bóng đen chợt lóe, một sinh vật hình người trên đầu có sừng đứng ở lan can ngoài ban công.

Nghiêm Mặc ngồi bật dậy.

Sinh vật hình người nọ nhìn hắn, hai mắt phát ra những tia sáng màu tím tối tăm.

“Ai đó?” Nghiêm Mặc hạ giọng hỏi, hắn mơ hồ cảm thấy được giữa mình và cái bóng đen kia có một mối liên hệ kỳ lạ, loại liên hệ này đang kêu gọi hắn đi ra ban công.

“Không ngờ truyền thừa quý giá của tộc tao vậy mà lại truyền cho một tên nhân loại.” Giọng nói của cái bóng đen kia lạnh như băng: “Nhân loại, mày không xứng có được nó, chết đi.”

Có thứ lạnh lẽo ập tới cánh tay trái Nghiêm Mặc.

“A!” Nghiêm Mặc khựng bước, ôm lấy cánh tay trái. Hắn cảm thấy cánh tay trái đeo vòng cốt thừa như bị bàn ủi ủi lên, cảm giác nóng đốt, đau đớn kịch liệt lan ra khắp toàn thân.

“Gì?” Cái bóng đen tựa hồ như rất kinh ngạc, nhưng cũng cực kỳ phẫn nộ: “Vì sao lại bảo hộ nó? Vì sao lại bảo hộ một tên nhân loại?”

Có lẽ có thứ gì đang đối thoại với cái bóng đen, nhưng Nghiêm Mặc không nghe thấy được.

Một lát sau, cái bóng đen đột nhiên ngồi xổm xuống, vươn tay ấn trán Nghiêm Mặc.

Thân thể Nghiêm Mặc hơi lay động, nhưng lại không tránh né: “A!”

Có thứ gì đó bén nhọn cắt qua trán hắn, máu liền chảy xuống ấn đường.

Cái bóng đen thu tay lại, giơ móng tay bén nhọn lên liếm liếm: “Máu của mày có điểm quái lạ, trên người mày vậy mà lại có huyết mạch tộc cây Trường Sinh, còn có...”

Nghiêm Mặc nhớ tới ấu trùng ong chúa mà Cửu Phong cho hắn nuốt.

“Mày nên cảm ơn vì Tán Bố đại nhân đã nhân từ đi! Y nói tuy mày không phải tộc nhân của tao, nhưng mày lại học thuật luyện cốt tới được cấp tám trong chưa đến mười năm, so với thiên tài của tộc tao chỉ kém một chút, chết thì quá đáng tiếc.”

Cái bóng đen nói bằng thứ giọng lạnh lẽo: “Tao có thể để mày sống và mang truyền thừa của tộc tao, nhưng mày phải làm nô lệ cho tộc tao, cố gắng báo thù, vì sự trở về của tộc tao.”

Nghiêm Mặc hơi loạn, có chuyện gì vậy? Chẳng phải tộc Luyện Cốt đã chết sạch rồi à? Sao bây giờ lại đột nhiên có một tên nhảy ra? Còn muốn hắn làm nô lệ cho tộc Luyện Cốt?

Giọng nói cái bóng đen đột nhiên thay đổi: “Đây là kết quả thương lượng giữa tao và Tán Bố, nếu mày không chịu, vậy mày cũng chỉ có chết!”

Thấy cái bóng đen lại vươn tay về phía mình lần nữa, Nghiêm Mặc vội vàng nói: “Ặc, tuy tôi đã học tới cấp tám, nhưng cũng chỉ mới biết những thứ ngoài mặt, hơn nữa bộ lạc chúng tôi là bộ lạc dã nhân nơi hoang dã, dù tôi có đồng ý làm nô lệ cho các anh, chỉ sợ sẽ không giúp được gì cho các anh đâu.”

Cái bóng đen cười lạnh: “Nhân loại giảo hoạt, tao biết mày nghĩ cái gì. Bây giờ mày chỉ cần nói cho tao biết, mày có làm nô lệ cho tộc Luyện Cốt không? Hay chọn cái chết?”

Nghiêm Mặc muốn chọn cái chết, nhưng hắn không biết cái bóng đen này sẽ khiến hắn chết như thế nào, cũng không biết hắn chết rồi sẽ phải tốn bao lâu mới khôi phục trở lại, hai ngày sau cuộc tụ hội đã diễn ra, một mình hắn phụ trách ba hạng mục khiêu chiến, thiếu ai cũng được chứ không thể thiếu hắn, nếu không thì dù là Cửu Nguyên hay là gia súc nhà hắn, chỉ sợ sẽ phải rơi vào tình
cảnh bị người đuổi giết.

Làm sao bây giờ? Nghiêm Mặc nhanh chóng động não, nói: “Nếu tôi đồng ý làm nô lệ, vậy anh sẽ làm gì tôi?”

“Ý mày là, làm sao để tao khống chế mày, khiến mày nghe lời?” Cái bóng đen cười nhạo.

“Phải.”

“Tao sẽ cho mày mang nô lệ cốt, nếu mày không nghe lời, bất cứ lúc nào tao cũng có thể giết chết mày!”

Đệt! Sao mình lại không thấy trong cốt thừa có nói gì đến nô lệ cốt vậy?

Cái bóng đen như đoán được hắn đang nghĩ cái gì, ngạo nghễ nói: “Mày cho rằng sinh vật nào cũng có thể làm nô lệ của tộc Luyện Cốt? Nô lệ cốt không dễ luyện chế, chỉ có luyện cốt sư từ cấp chín trở lên mới có thể luyện chế.”

Cho nên làm nô lệ cho các anh là một việc rất vinh hạnh à? “Chờ một chút, anh cho tôi mang nô lệ cốt, những nhân loại khác nhất định sẽ nhận ra, nơi này là Vu Thành, tôi không nghĩ là mình có thể giấu được bọn họ.”

“Những nhân loại đó sẽ không thấy cái gì hết, mày cũng không phải nô lệ nhân loại đầu tiên của tộc Luyện Cốt tao.”

Nghiêm Mặc kinh hãi. Không nói tới việc tộc Luyện Cốt đã biến bao nhiêu người thành nô lệ, chỉ nói tới việc cái bóng đen có thể lẻn vào Vu Thành mà thần không biết quỷ không hay, đã là rất đáng sợ rồi, càng đừng nói đến việc Chú Vu và A Chiến đều không phát hiện ra đối phương.

Đúng rồi, vì sao sư phụ và A Chiến không tỉnh lại?

Nghiêm Mặc định quay đầu đánh thức Nguyên Chiến, nhưng cái bóng đen lại ép hỏi hắn, bắt hắn lựa chọn, suy nghĩ của hắn như bị đối phương kéo đi, hoàn toàn quên mất chuyện muốn làm.

Cái bóng đen không có kiên nhẫn: “Nếu mày không muốn, tao sẽ giết chết máy, rồi biến tất cả nhân loại trong căn phòng này thành cốt nô của tộc Luyện Cốt!”

Nghiêm Mặc rất nghi ngờ đối phương có cái năng lực này hay không, nhưng không biết vì sao, hắn lại không dám đánh cược, thậm chí hắn còn nghe thấy mình sau một thoáng do dự mà nói: “Được, tôi đồng ý làm nô lệ của tộc Luyện Cốt.”

Bóng đen hài lòng: “Mày sớm nên đồng ý, nhân loại, có thể làm nô lệ của tao, về sau mày sẽ biết đây là điều vinh quang cỡ nào. Lại đây, theo như lời mày nói, mày quá yếu, thuật luyện cốt cấp tám không đủ dùng, tao sẽ truyền cho mày tri thức của hai cấp sau và phương pháp luyện chế, ngoài ra,tao dạy thêm cho mày một ít nội dung mới nữa. Nhớ vào cốt thừa để lấy truyền thừa của tao!”

Cái bóng đen lại vươn tay, Nghiêm Mặc như bị mê hoặc mà đi đến trước mặt cái bóng.

Bàn tay lạnh lẽo của cái bóng đen bắt lấy cánh tay trái của hắn: “Nghe cho kỹ, nội trong hai ngày phải tiếp thu truyền thừa của tao, sau đó, trong cuộc tụ hội của chín thành, mày làm ra vài thứ cho tao...”

Giọng nói âm u lạnh lẽo như trực tiếp rót vào đầu hắn, cái bóng đen vừa nói xong, trên cánh tay trái mang cốt thừa liền truyền đến cảm giác đau đớn như khi bị ấn dấu lửa nung, con đau lần này vượt xa ban nãy, Nghiêm Mặc chịu không nổi, nhịn không được kêu ra tiếng.

“Mặc? Nghiêm Mặc! Tỉnh tỉnh!”

Có người đang dùng sức lay hắn.

Nghiêm Mặc mở to mắt, chậm rãi ngồi dậy.

Nguyên Chiến sờ sờ lưng hắn: “Em sao vậy? Gặp ác mộng? Người em toàn mồ hôi đó.”

Động tĩnh của hai người làm những người khác thức giấc, Chú Vu xoay người hàm hồ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Nhị Mãnh trực tiếp nhảy qua.

Lạp Mạc Linh thì đi một vòng từ trước ra sau nhà kiểm tra, rồi lắc đầu với Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến nhíu mày, hắn cũng không thấy có kẻ ngoại lai đột nhập, nhưng vừa rồi quả thật hắn bị Nghiêm Mặc đánh thức, hắn tỉnh lại còn kêu lớn hơn cả Mặc, nhưng hắn lại không phát hiện ra gì bất thường. Nhưng giữa Nghiêm Mặc và hắn có mối liên kết tinh thần, khi đó nhất định là hắn cảm giác được Mặc gặp nguy hiểm nên mới tỉnh lại, mà rõ ràng hắn lại không thấy gì cả, cũng không nghe gì cả.

“Mặc? Mặc đại?” Nhị Mãnh ngồi xổm kêu hắn.

Nghiêm Mặc theo bản năng mà giơ tay sờ cánh tay trái đeo cốt thừa, rồi lại sờ trán.

Nguyên Chiến cũng nhìn trán hắn, hai mắt đột nhiên nheo lại: “Sao trên ấn đường của em lại có một vệt đỏ?” Nói rồi giơ tay chạm lên.

Nghiêm Mặc như còn mắt kẹt trong cảnh mơ và hiện thực. Cốt thừa như không có gì thay đổi nhưng thân thể và tinh thần của hắn lại cảm giác được nó đã thay đổi, hắn cảm thấy trong cốt thừa tựa hồ như có ba cây kim vươn ra, đâm vào trong thịt, len tới tận xương hắn, không động vào thì không sao cả, nhưng khi có ý niệm muốn gỡ nó xuống, cảm giác đau đớn kịch liệt sẽ sinh ra, làm hắn muốn động cũng không dám động.

“Vu Quả, vừa nãy xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Mặc không muốn gọi Vu Quả đã ẩn giấu trong người mình, nhưng bản thân hắn đã không thể xác định rõ, nên chỉ có thể hỏi Vu Quả đang cộng sinh trong người mình.

Vu Quả như mới tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, giọng điệu có chút lười biếng: “Hình như ba mới ký khế ước linh hồn với ai đó.”

“Hình như?”

“A, không phải hình như, chắc chắn. Ba thảm rồi, khế ước linh hồn này không dễ giải trừ đâu, ít nhất thì bây giờ ta không giúp được ba.” Vu Quả như đang cười trên nỗi đau của người khác.

Vẻ mặt Nghiêm Mặc trở nên khó coi: “Con trai, ba mày gặp xui thì mày cũng không hơn gì được đâu? Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trong mộng ba cũng có thể ký khế ước linh hồn với người khác?”

Vu Quả nghiêm túc trở lại: “Bởi vì cái cốt thừa ba đeo trên cánh tay giống như vật môi giới, còn cái khác thì ta không biết.”

“Mày cũng không biết ba mơ thấy gì hả?”

“Không biết, vừa rồi ba tiến vào cốt thừa, ta không thể vào theo.”

Nghiêm Mặc đè ấn đường, hắn cho rằng có được cốt thừa là may mắn, hiện giờ xem ra lại giống như bùa đòi mạng, càng thảm hại hơn là, chuyện mà cái bóng đen bắt hắn làm trong mộng, quả thực ác đến không thể ác hơn! Nếu hắn dám làm, thì cứ chờ sách hướng dẫn trừng phạt hắn đến chết đi sống lại rồi lại tiếp tục chết đi!

Nói cách khác, hắn làm thì bị sách hướng dẫn trừng phạt, không làm thì bị tộc Luyện Cốt trừng phạt. Tóm lại chính là, về sau hắn sẽ không có ngày lành!

Hắn muốn vào cốt thừa hỏi Tán Bố, nhưng Tán Bố luôn có ấn tượng tốt trong mắt hắn, thậm chí hắn còn xem như một nửa sư phụ của mình, hiện giờ biết vị nửa sư phụ này và cốt thừa bắt tay nhau bịp hắn, hắn không muốn gặp lại Tán Bố chút nào.

“Mặc?” Nguyên Chiến nâng mặt hắn lên, trong mắt đầy vẻ lo lắng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nghiêm Mặc vươn tay nhéo má Nguyên Chiến, cười lạnh: “Không có việc gì! Muốn lợi dụng tôi, vậy phải xem xem bọn hắn có trả được cái giá lớn đó không?!”

Chú Vu thò đầu qua nhìn đồ đệ, nhìn trong chốc lát mà vẫn không thấy có gì lạ, mở miệng cười nhạo: “Bị kẻ khác ám toán?”

Nghiêm Mặc quay đầu nhìn Chú Vu, nghiêm túc nói: “Sư phụ, trong chín thành, ngoại trừ Thổ Thành, ngài còn chướng mắt ai nữa?”

“Không Thành! Ám Thành! Còn có Hỏa Thành. Ba Thành này dù là tư tế hay thành chủ, đều là một đám sài lang vô nhân tính!”

“Không Thành cũng nằm trong đó? Rất tốt, cực kỳ tốt.” Trong mắt Nghiêm Mặc có ánh lửa lóe lên, hắn căm hận nhất là có kẻ uy hiếp hắn, càng hận nhất là kẻ khác phản bội hắn, dù lý do của Tán Bố và tộc Luyện Cốt là gì, hắn sẽ không tha thứ cho bọn họ.

Nguyên Chiến bị nhéo má cũng không giận, làm người đàn ông của tư tế Cửu Nguyên, hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra Mặc nhà hắn đang rất tức giận.

Nghiêm Mặc phất phất tay, bảo mọi người tiếp tục ngủ, hắn định vào cốt thừa nhận truyền thừa của bóng đen, hắn không muốn gặp Tán Bố, cũng không muốn làm việc cho tộc Luyện Cốt, nhưng có lợi ích, vì sao lại không lấy?

“Tôi có thể làm gì không?” Người đàn ông cao lớn ôm lấy hắn.

Nghiêm Mặc nghe ra sự lo lắng và tự trách trong giọng đối phương, cũng vươn tay ôm lấy hắn, đặt đầu lên hõm cổ hắn cọ cọ, sau đó ngẩng đầu, chủ động hôn khóe môi hắn một cái: “Cố gắng sống sót, sống cho thật tốt, anh còn sống đã là sự trợ giúp rất lớn đối với tôi.”

Nguyên Chiến nghe ra ẩn ý trong lời hắn: “Em yên tâm, tôi sẽ không để em phải lo âu, em muốn làm gì thì cứ thoải mái làm. Ngay cả Cửu Nguyên em cũng không cần lo lắng, cùng lắm thì chúng ta xây một Cửu Nguyên khác!”

“Ừ.”

Zombie: Vu Tượng với Phi Sơn là một cp đó :">

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play