Dị Thế Lưu Đày

Chương 393: Nghiêm Mặc chuyên dựa vào y phục để ra vẻ


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

83bcf003f57666c4708dd9ac23e5936d

“Chớ tham lam, quả Vu Vận đời này sẽ thuộc về đại khí vận giả.”

Bên dưới, tư tế Du Gia đứng hàng thứ mười trong mười hai Đại Tư Tế của Vu Thành đích thân đến, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Những người thành khác cũng nhìn lên, đủ loại tâm tư.

Cốt Điểu vốn đang đáp xuống không biết sao lại hơi ngừng giữa không trung một chút, không lâu sau lại bắt đầu đáp xuống.

Du Gia quay đầu nhìn người của các thành đứng xung quanh, không biết tin tức bị ai tiết lộ, vốn chỉ có Vu Thành, Ám Thành và Hỏa Thành biết việc này, hiện giờ ba Thành Thổ, Mộc, Thủy cũng tới.

Hỏa Thành là khó chịu nhất, bọn họ tốn một đống nhân thủ và tinh lực để điều tra xem chuyện kia là thật hay giả, khó khăn lắm mới nắm chắc được bảy phần, rồi phát hiện Vu Thành và Ám Thành cũng chú ý đến việc này, Ám Thành còn tìm tới Cửu Nguyên, chỉ là không để lộ thân phận mà thôi.

Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể chọn cách hợp tác với Vu Thành và Ám Thành. Nhưng mười hai Đại Tư Tế của Vu Thành có cái nhìn và cách làm khác nhau về việc này, cuối cùng không biết là ai tiết lộ việc này ra ngoài, mà để mấy tòa Thượng Thành khác như linh cẩu ngửi thấy mùi tanh, cả đám đều đi theo muốn được chia cho một miếng thịt mỡ.

“Quả Vu Vận chỉ có một, chờ khi ép hỏi ra được nơi nó xuất hiện, chúng ta phải chia như thế nào?”

Đại Tư Tế Thổ Thành thấy Cốt Điểu đã sắp đáp xuống, lập tức lớn tiếng hỏi. Đáng thương thay cho Thổ Thành mặc dù có cái danh là một trong ba tòa Tam Thành cổ xưa nhất, nhưng hiện giờ lại là người có thực lực thấp nhất trong sáu thành này, gã ta sợ mình không chiếm được lợi ích nên dứt khoát quấy cho nước đục ngầu.

Đại Tư Tế thứ ba của Mộc Thành kéo dài giọng: “Mọi chuyện vẫn chưa xác định được...”

Đại Tư Tế Thổ Thành cười lạnh: “Chưa xác định được mà các người đã cùng nhau chạy tới đón? Cái bộ lạc kia xây ở nơi hoang dã, vốn chỉ là một đám dã nhân, nhưng bây giờ đã qua mấy năm rồi, bọn chúng cơ hồ đã thống nhất nơi hoang dã và xây dựng một tòa thành không kém gì Thượng Thành chúng ta. Nếu các người có ai từng tới Cửu Nguyên thì sẽ biết kia tuyệt đối không phải bộ lạc mà một đám dã nhân mọi rợ có thể dựng nên!”

“Nghe nói bọn họ được người cá trợ giúp...” Tam tư tế Mộc Thành vẫn kéo dài giọng, cứ như trời vốn sinh cho người nọ cái giọng này.

Đại Tư Tế Thổ Thành thấy những người khác không đáp lời, tiếp tục cười lạnh nói: “Ở Bắc Hải cũng có người cá, thử hỏi một chút xem các Đại Tư Tế trong Thánh Thành bọn ta, có ai qua lại được với người cá? Càng đừng nói tới việc bảo người cá thủ thành giúp, xây thành giúp!”

Tam tư tế Mộc Thành còn muốn nói gì đó nhưng Đại Tư Tế Thổ Thành mất kiên nhẫn với tốc độ nói chuyện của y, cướp lời: “Các Đại Thượng Thành chúng ta phải tốn bao nhiêu thời gian để xây dựng và thành lập một tòa thành như hiện tại? Các chiến sĩ thần huyết phải tốn bao lâu và phải có may mắn cỡ nào mới có thể lên đến cấp chín? Nếu Cửu Nguyên không có quả Vu Vận, chỉ với thực lực của đám dã nhân mọi rợ như chúng, khi các thành không phái tư tế và thần thị ra, chúng sẽ phát triển
tới mức nào trong vòng mấy năm ngắn ngủi này đây? Hơn nữa...”

Đại Tư Tế Thổ Thành đảo mắt nhìn tư tế Hỏa Thành, Ám Thành và Vu Thành: “Chuyện quả Vu Vận xuất thế đã không còn là bí mật, Vu Thành có Đại Tư Tế Vu Tượng đại nhân để tiên đoán, Ám Thành cũng có Ám Bặc đại nhân có thể sử dụng mai rùa để xem bói, các sinh vật trí tuệ khác cũng có phương pháp hiến tế với tổ tông và thần linh để có sự chỉ dẫn, quả Vu Vận rốt cuộc ở đâu, chỉ cần
có tâm tìm kiếm thì sẽ tìm được thôi. Hiện giờ tư tế của Vu Thành và Ám Thành cũng có mặt, còn cần phải nói sao?”

Tư tế thứ mười Vu Thành - Du Gia và Đại Tư Tế Ám Thành chỉ nhìn con Cốt Điểu đang chậm rãi đáp xuống, tựa như không nghe thấy lời Đại Tư nói.

Tam tư tế Mộc Thành bỗng nhiên sờ sờ cằm, nói như đang tự hỏi: “Không phải ta hoài nghi suy đoán của mọi người, nhưng ta nhớ rõ hình như có ai nói với ta, Ám Thành đã có được quả Vu Vận trước?”

Đại Tư Tế Ám Thành không muốn để ý tới, nhưng vừa nghe câu đó thì không thể không âm trầm đáp trả: “Đó là giả!”

“Ồ? Quả Vu Vận còn có thật có giả nữa à?” Đa số người ở đây đều là lần đầu tiên nghe nói về việc này, lập tức nhìn về phía Đại Tư Tế Ám Thành.

Nhưng Đại Tư Tế Ám Thành chỉ nói ra ba chữ kia rồi không chịu nói thêm nữa.

Đại Tư Tế Thổ Thành lập tức ép hỏi Du Gia Vu Thành: “Du Gia đại nhân, ngài có biết chuyện này không?”

Du Gia thầm thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.

“Thật sự có quả Vu Vận giả?” Tam tư tế Mộc Thành tò mò hỏi.

Du Gia bất đắc dĩ mở miệng: “Đúng thật là giả, Vu Tượng đại nhân đã xác định rồi.”

Mọi người vừa nghe Vu Tượng đại nhân đã xác định, lập tức không còn nghi vấn nữa.

Đại Tư Tế Ám Thành - Ám Bặc rũ mi mắt, ở đây chỉ có ông biết, Du Gia vẫn chưa nói hết, khi Vu Tượng thấy quả Vu Vận giả kia, ngoại trừ nói nó không phải quả Vu Vận thật, còn nói một câu nữa: Quả này thẳng đến khi chết đi các người mới biết đó là giả, mà trên đời này, người có thể khiến Ám Bặc ông không thể phân biệt quả Vu Vận là thật hay giả cũng không tồn tại.

Lúc ấy có người hỏi Vu Tượng nói vậy là có ý gì,

Vu Tượng chỉ nhắm mắt nói một câu: Chớ tham lam, quả Vu Vận đời này sẽ thuộc về đại khí vận giả.

Sau đó dù người khác có hỏi y vấn đề gì nữa, y cũng không chịu nói, còn mời tất cả mọi người ra ngoài hết.

Người khác không hiểu hàm nghĩa của lời Vu Tượng, nhưng Ám Bặc hiểu, các đời thần điện Ám Thành có truyền miệng một sự tình tuyệt mật, liên quan đến quả Vu Vận, trong đó có nhắc tới việc khi quả Vu Vận khai trí, nó có thể chọn chủ nhân để phụ tá. Nếu không ai có thể làm ông không phân biệt được thật giả, vậy bản thân quả Vu Vận thì sao? Nó có thể vì bảo hộ chủ nhân mà mình chọn, tạo ra một phân thân để đánh lừa người khác không?

Nhưng cho dù biết rõ quả Vu Vận có khả năng đã lựa chọn đối tượng phụ tá rồi, nhưng Ám Bặc vẫn không cam lòng, tự bói ra tin tức về quả Vu Vận xuất thế, ông vẫn luôn tìm kiếm quả Vu Vận, nhưng mỗi lần tìm đều thiếu một bước. Vu Tượng nói quả Vu Vận đời này sẽ thuộc về đại khí vận giả, chẳng lẽ khí vận (số kiếp, số mệnh) của ông, khí vận của Ám Thành lại kém hơn người khác?

Ông không phục! Du Gia và các tư tế Vu Thành đều không phục, Đại Tư Tế Hỏa Thành – Lưu Diễm cũng không phục, hiện giờ tất cả mọi người ở đây đều không phục!

Ngoại trừ tộc Côn Bằng mặt người, chưa bao giờ có thế lực nào giữ được quả Vu Vận từ đầu chí cuối, quả Vu Vận dù đã nhận chủ thì sao, chỉ cần giết chết chủ nhân nó, chỉ cần nó muốn sống tiếp, thì phải trợ giúp cho người và thế lực có được nó!

Tam tư tế Thủy Thành nãy giờ không mở miệng đột nhiên nói: “Vì sao đến bây giờ Cốt Điểu vẫn chưa đáp xuống? Có bình thường không vậy?”

Một câu này kéo lại sự chú ý của mọi người, tất cả cùng ngẩng đầu nhìn không trung.

“Chẳng lẽ bọn chúng đã phát hiện?” Đại Tư Tế Hỏa Thành nói thầm.

“Dù có phát hiện cũng không sợ, trên đó có Trường Qua, hắn là chiến sĩ thần cấp chín đỉnh cấp, lưới dính của hắn không ai có thể chạy thoát.” Du Gia rất tin tưởng người mà mình phái ra, hắn đã chọn chiến sĩ thần có năng lực bắt giữ lợi hại nhất.

“Nhưng rất có thể cũng có Chú Vu.” Tam tư tế Mộc Thành nhắc nhở.

Nhắc tới Chú Vu, vẻ mặt của mọi người đều không tốt lắm.

Du Gia an ủi mọi người: “Đệ tử của Khuê Mạt đại nhân cũng đi, còn mang theo nguyên tinh phòng chú, Chú Vu đại nhân cũng sẽ nể mặt Vu Thành ta, hẳn không tùy tiện ra tay.” Chỉ hy vọng thế, Phụ Thần phù hộ!

Đại Tư Tế Thổ Thành lớn giọng: “Dù Chú Vu có động thủ thì thế nào, chúng ta nhiều người, còn sợ ông ta à?”

Đúng vậy, chúng ta không sợ ông ta, cho nên chỉ vì một bộ lạc hoang dã nho nhỏ mà kéo một đống tư tế và chiến sĩ thần đến như vậy. Các tư tế khác khinh thường tên Đại Tư Tế Thổ Thành mới thăng lên này, chỉ cảm thấy gã ta vừa tham vừa ngu, còn không bằng vị tư tế thứ ba tên Xà Đảm kia.

Tam tư tế Thủy Thành nhíu mày, nhìn Cốt Điểu nói: “Quá chậm, không ổn.”

Ngay cả Du Gia cũng bắt đầu cảm thấy không ổn, lúc định cho người bay lên xem sao thì con Cốt Điểu kia rốt cuộc cũng dùng tốc độ chậm hơn bình thường rất nhiều mà đáp xuống.

Tất cả mọi người đều nhìn nó, chờ khoang đuôi của nó mở ra.

Mọi người không thu nhỏ khoảng cách, toàn bộ đều được các chiến sĩ vây quanh, có nhiều tư tế và chiến sĩ thần ở đây, không ai sợ người bên trong bỏ chạy.

Ngay cả tam tư tế Thủy Thành cảm thấy bất thường cũng nghĩ thế, dù người Cửu Nguyên bên trong có khống chế được đám người Trường Qua, thì khi bước ra cũng sẽ không có đường trốn. Về phần Chú Vu, ông ta sẽ không vì mấy tên mọi rợ mà đối nghịch với sáu tòa Thượng Thành, trừ phi ông ta điên rồi.

Lại nói, Chú Vu cũng không phải không có nhược điểm, khi ông ta thi triển chú thuật cỡ lớn cần phải có thời gian, chỉ cần bọn họ không cho ông ta thời gian và cơ hội thi chú, thì Chú Vu cũng sẽ không đáng sợ như thế nữa, đương nhiên, nếu có thể không trêu chọc ông ta thì vẫn đừng trêu vào.

Ngàn mong vạn mong, trong sự chú mục của mấy trăm cao thủ, khoang đuôi Cốt Điểu được mở ra.

Người đầu tiên bước ra ngoài chính là Lữ Sáp.

Du Gia nhìn thấy Lữ Sáp, an tâm hơn không ít, đồng thời vẫy vẫy tay với Lữ Sáp, ý bảo hắn lại đây.

Lữ Sáp nhìn thấy động tác của thập tư tế, nhưng anh ta đi ra bên cạnh Cốt Điểu rồi không đi nữa, mà xoay người nhìn về phía khoang đuôi Cốt Điểu, giống như đang đợi người bên trong bước ra.

Du Gia nhíu mày, xảy ra chuyện gì?

Lữ Sáp vô cùng khổ tâm, người Cửu Nguyên đột nhiên động thủ, anh ta còn không biết đám mọi rợ này phát điên vì cái gì, anh ta cũng nhìn thấy người vây bên dưới, nhưng anh ta thật sự không nghĩ nhiều, bởi vì bề trên không nói với anh ta những chuyện ngoài việc khảo nghiệm và đón người.

Mà Trường Qua cùng các chiến sĩ khác hiển nhiên không biết, chắc là bề trên sợ bọn họ biết quá nhiều sẽ vô tình làm bại lộ trong lời nói và vẻ mặt của mình?

Nhưng dù là thế, thì các người nhắc nhở một chút cũng không được sao?! Lữ Sáp khóc lớn trong lòng. Tư tế Du Gia phái bọn anh ra, trước đó chắc là không ngờ bộ lạc Cửu Nguyên này cường đại tới vậy, nên mới cho rằng dù xảy ra chuyện, thì anh ta và bọn Trường Qua cũng có thể thu phục, nhưng sự thật là...

Đáng thương thay cho Lữ Sáp, khi thấy tư tế Du Gia vẫy tay với mình đã muốn nhào lên ôm đùi hắn hô to: Đám người Cửu Nguyên này không phải người mà! Bọn họ mạnh đến mức có thể tùy tiện đập tôi với Trường Qua đó! Đại nhân, tôi hối hận rồi, sớm biết vậy đã không giành cái việc này đâu! Hu hu!

Đáng tiếc, dù diễn biến tâm lý của Lữ Sáp có phong phú thế nào thì cũng không ai biết, vẻ mặt đau khổ của anh ta cũng bởi vì quay về phía khoang đuôi Cốt Điểu mà không ai thấy rõ.

Trong giây phút lặng ngắt như tờ này, Chú Vu nghênh ngang đi ra, vừa ra tới liền đánh vỡ bầu không khí yên lặng, cười khà khà đầy quái dị: “Tổ Thần tại thượng, ông già ta về mà không ngờ lại có nhiều người tới đón như vậy, con voi béo kia đâu?”

Cơ mặt Du Gia co giật, thấy những người khác đều giả chết, hắn chỉ có thể bước lên trước vài bước nghênh đón cái người đã bị loại ra khỏi vị trí của mười hai Đại Tư Tế, nhưng ông ta có đi rồi, thì vị trí Đại Vu nguyền rủa xếp thứ hai đó cũng không có ai dám chiếm.

“Chú Vu đại nhân, đã lâu không gặp, cảm tạ vinh quang của Mẫu Thần, đã khiến ngài vẫn khỏe mạnh như cũ.” Du Gia nắm hai tay lại hành lễ với Chú Vu.

Chú Vu gãi gãi má: “Ờ, ta biết các người đều hận Mẫu Thần không thể khiến ta chết nhanh hơn, nói thử xem, đón ta và đồ đệ ta mà phải chơi lớn như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?”

Du Gia làm bộ như không nghe thấy câu đầu tiên, đáp: “Ngài đã thu đệ tử ư? Này thật đúng là, thật đúng là một tin tốt.”

Chú Vu thấy Du Gia nghĩ một đằng nói một nẻo, vẻ mặt đau khổ, liền cười ha hả, tay chống eo, ngang ngược nói: “Đương nhiên là tin tốt rồi! Bản lĩnh của ta đều đã truyền cho đệ tử bảo bối, các người cứ chờ đi, dám giở trò với nó, chờ nó đùa chết các người!”

Nghiêm Mặc vừa định ra khỏi Cốt Điểu nhưng nghe vậy thì thật muốn che mặt, sư phụ, đừng có vừa đến đã lôi kéo cừu hận cho con!

Nguyên Chiến cười ha ha, vỗ vỗ vai Trường Qua đứng cạnh: “Đi thôi.”

Trường Qua cười khổ, năng lực của anh ta rất lợi hại, nhưng so với người này căn bản không cùng một cấp bậc, anh có thể dùng lưới dính trói hắn lại thì thế nào, hắn vẫn có thể hóa thành cát chỉ trong nháy mắt, sau đó chèn cát vào cổ anh.

Muốn sống? Vậy chỉ có thể ngoan ngoãn thả những người bị lưới dính trói.

Mà tư tế nhỏ kia cũng vô cùng nguy hiểm, rõ ràng đã bị anh trói dính, nhưng vẫn có thể dùng sức mạnh linh hồn tấn công Lữ Sáp, chẳng những cướp được quyền điều khiển Cốt Điểu, mà suýt tý phế cả Lữ Sáp. Nếu không phải Lữ Sáp lăn trên mặt đất đau đớn rên rỉ, thì anh và ba chiến khác sĩ đã không biết Lữ Sáp bị tấn công.

Ba chiến sĩ Vu Thành khác cũng rất mạnh, lúc bọn họ phát hiện bất thường liền đối phó với hai người kia của Cửu Nguyên, nhưng hai người kia có một người chỉ trong giây lát đã không thấy bóng dáng, còn một người không biết cứ lải nhải cái gì, nhưng ba chiến sĩ thần lại không hiểu ra sao mà đồng thời té ngã.

Có thể tưởng tượng được không? Ba cao thủ cấp chín, đứng trên đất bằng đột nhiên té ngã!

Tuy rằng bọn họ bò dậy rất nhanh, và dùng tốc độ nhanh nhất bắt lấy tên thần thị đang lải nhải kia, nhưng khi đó anh đã bị Nguyên Chiến khống chế, còn tư tế nhỏ cũng đã đánh bại Lữ Sáp, chỉ có Chú Vu đại nhân là không ai dám động vào đang nhàn nhã ngồi một bên gặm trái cây nhìn bọn họ cười quái dị.

Về phần ba người Thổ Thành, càng không cần phải nói, từ đầu tới cuối đều không kịp phản ứng lại có chuyện gì đã xảy ra.

Kỳ thật anh ta cũng không rõ tại sao người Cửu Nguyên lại ra tay với bọn anh, thẳng đến khi bước ra khỏi Cốt Điểu...

Du Gia không muốn đối mặt với Chú Vu, không biết có phải ảo giác hay không, mà hắn cứ cảm thấy hình như mình đã bị nguyền rủa, nếu không vì sao hắn lại có cảm giác như không thở nổi và bức thiết muốn đánh người như vậy?

“Sao mấy người Cửu Nguyên đó còn không ra? Sợ à?” Đại Tư Tế Thổ Thành chờ không kịp, chạy tới hỏi, nhưng gã không dám tới gần Chú Vu, mà chỉ dám đi vòng sang bên kia.

Chú Vu cười ha hả, vừa ra ngoài liền bắt đầu moi moi cái gì đó trong ngực.

Những người khác vừa thấy liền thầm hô, tiêu rồi, Chú Vu muốn thi triển nguyền rủa? Mau ngăn ông ta lại!

Đại Tư Tế Ám Thành Ám Bặc hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Chú Vu: “Mẫu Thần tại thượng, đã lâu không gặp.”

Chú Vu ném một cái chậu than xuống, giẫm chân lên, ngẩng đầu trừng Ám Bặc: “Các người đang làm cái quỷ gì?”

Ám Bặc rất thẳng thắn: “Quả Vu Vận.”

Chú Vu nhếch khóe miệng, quả nhiên! Sau đó quay đầu hô lên với Cốt Điểu: “Đồ đệ, cẩn thận đó, đám người này vu khống quả Vu Vận ở trên người chúng ta.”

Trường Qua hơi khựng bước một chút, tiếng tăm của quả Vu Vận anh đương nhiên đã nghe qua, thì ra là vì cái bảo bối này à?

Vu Quả đỉnh đỉnh bụng Nghiêm Mặc: “Ba có để ta bị bắt đi không? Nếu ba để ta bị bắt đi, ta sẽ dẫn con trai ba đi luôn, đừng quên, nó và ta không thể tách ra!”

“Đừng có uy hiếp bậy bạ.” Nghiêm Mặc sờ sờ bụng: “Trốn kỹ, chỉ cần bọn họ không tìm thấy mày, hai ba đến chết cũng sẽ không thừa nhận.”

Nguyên Chiến cho Nghiêm Mặc một ánh mắt yên tâm, hắn sẽ liều mạng giết chết tất cả những kẻ ở đây, tuyệt không để đứa con còn chưa ra đời của mình bị kẻ khác cướp mất!

Nghiêm Mặc nhận được ánh mắt kia của hắn lại càng cảm thấy không yên tâm. Có một số việc không phải chỉ dùng vũ lực đã có thể giải quyết được, hắn vẫn nên suy nghĩ phải đối phó như thế nào.

Tất cả đều mong mỏi người Cửu Nguyên nhanh bước ra, quả Vu Vận rốt cuộc có ở trên người bọn họ hay không, chỉ cần bắt bọn họ là sẽ biết.

Trường Qua muốn nhắc nhở Du Gia một chút, nhưng Nguyên Chiến ở ngay phía sau anh, ngẫm lại, anh vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Theo sau Trường Qua là ba chiến sĩ Vu Thành, sau đó mới là người Cửu Nguyên, cuối cùng là ba người Thổ Thành.

Hai mắt đám người nhất tề chỉa vào Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc vừa mới bước ra, còn những người đằng sau họ đều bị xem nhẹ.

Bất kỳ ai cũng không thể bỏ qua Nguyên Chiến với vóc dáng cao lớn được, hình xăm bộ lạc trên mặt hắn cũng rất có lực uy hiếp, thoạt nhìn không có chút thân thiện nào, khi cặp mắt hẹp dài của hắn quét về phía bạn, bạn sẽ cảm thấy mình như bị một con mãnh thú độc địa có trí thông minh nhìn chòng chọc.

Bởi vì địa vị của tòa thành mà hắn tới khá cao, thân là thủ lĩnh Cửu Nguyên, Nguyên Chiến hiếm khi mặc phục sức chính thức của thủ lĩnh.

Phục sức từ đầu đến chân của hắn là do tư tế đại nhân tự tay phác hoạ ra, rồi nhờ Tát Vân chỉ huy những người có tay nghề giỏi nhất Cửu Nguyên may ra, tốn suốt hai tháng mới làm xong.

Trọn bộ từ nội y, áo trong, quần dài và áo khoác ngoài đều mang phong cách gọn gàng phóng khoáng, không có tay áo, cổ áo cao, hai vạt đối xứng, vạt áo dài xuống dưới được xẻ ra trước và sau, bên trong là một chiếc quần dài nhưng gọn, tiện để vận động, một đôi giày da đế ngắn được làm theo kiểu giày quân đội.

Nguyên Chiến vừa mặc bộ y phục này vào, người nhìn thấy đều không tự chủ được mà a một tiếng đầy cảm thán. Theo như cách nói của tư tế đại nhân thì là: Ngầu!

Điều tuyệt nhất là áo khoác của bộ y phục này được làm từ vỏ rắn lột của tộc Người Rắn, màu xanh đen, vừa nhìn là biết chắc chắn tộc Người Rắn có quan hệ thân thiết với Cửu Nguyên, nếu không thì lấy đâu ra vỏ rắn lột vừa nhiều vừa to như vậy để làm quần áo

Mà tư tế sáu thành cùng đông đảo các chiến sĩ thần cấp cao hiển nhiên đều là những kẻ biết xem hàng, nhất là người Vu Thành nằm kế bên thành Bạch Hi, nhưng dù quan hệ giữa bọn họ và thành Bạch Hi có tốt cách mấy thì cũng không thấy ai có thể mặc y phục được làm từ vỏ rắn lột của tộc Người Rắn.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bọn dã nhân mọi rợ đó có thể mặc đẹp và tốt hơn Thượng Thành bọn họ?

Sáu thành đều không phục, mà tâm tình không phục này tăng gấp bội khi nhìn thấy trang sức làm bằng xương mà Nguyên Chiến đeo trên tay và trên cổ rũ xuống trước ngực ⸺⸺ Chỉ một tên thủ lĩnh dã nhân mà lại có nhiều cốt khí như vậy! Ghê gớm hơn là bên trên những cốt khí đó còn được nạm nguyên tinh! Đừng nói đó là cốt bảo cao cấp nhá?

Nếu trang phục của Nguyên Chiến khiến sáu thành đố kỵ, vậy khi nhìn thấy Nghiêm Mặc, đố kỵ lại không nảy ra mà biến thành kinh ngạc.

Quần áo trên người cậu thiếu niên có kiểu dáng đơn giản, có điểm giống Nguyên Chiến, cơ mà nó có tay áo, ống tay áo hẹp dài, thế nhưng!

Chất liệu vải là gì? Vì sao bọn họ lại không nhận ra?

Còn hoa văn trên quần áo hắn nữa, làm sao làm ra được?

Chẳng trách sáu thành lại kinh ngạc tới vậy, bởi vì chất liệu vải mà Nghiêm Mặc mang trên người quá đặc biệt.

Về chất liệu của nó thì có một câu chuyện nhỏ.

Nghiêm Mặc cảm thấy nếu kiếp trước có truyền thuyết nói người cá biết làm giao tiêu, vậy nên mỗi khi không có việc gì làm hắn liền gợi ý vài thứ cho tộc Người Cá, biết đâu họ có thể làm ra giao tiêu trị giá thiên kim trong truyền thuyết.

Kết quả... năng lực của người có thể được ép ra, thì người cá cũng thế.

Cô gái người cá tên Nặc Mã lúc trước tạo ra được guồng quay tơ rất hiếu học, nghe hắn miêu tả và kể chuyện về giao tiêu, liền tin tưởng vững chắc rằng tộc Người Cá nhất định có thể làm ra giao tiêu, sau đó, vào một ngày đẹp trời, cô gái đó nhờ người truyền lời cho hắn, rằng cô biết làm sao để chế tác giao tiêu.

Nặc Mã rất có tinh thần nghiên cứu, cô dựa theo lời miêu tả của Nghiêm Mặc mà tìm kiếm đủ thứ đồ vật và chỉ gai lại dệt với nhau.

Cuối cùng cô phát hiện ra một loại cỏ nước ở đáy hồ Thanh Uyên có thể kéo tơ, tơ của loại cỏ nước này rất dễ đứt, nhưng lại rất mượt mà và mềm mại, Nặc Mã bắt đầu suy nghĩ xem làm sao để biến nó thành vải dệt, không biết cô làm thế nào, không biết trong quá trình đó đã bỏ thêm thứ gì vào trong, mà loại cỏ nước kia thật sự được cô biến thành một thứ tơ cực kỳ đặc biệt, thành phẩm tạo ra liền giống như giao tiêu trong truyền thuyết, mượt mà, mềm nhẹ, không thấm nước, cũng không bám bụi.

Nghiêm Mặc rất muốn hỏi cô làm sao để cho ra loại tơ này, cô gái cũng rất muốn nói, nhưng cô đã nói cho tư tế của tộc mình trước rồi, mà tư tế và tộc trưởng đều đã đích thân lên tiếng, nói về sau đây là đặc sản của tộc Người Cá, không cho cô tiết lộ phương pháp chế tác ra ngoài. Nhưng để cảm ơn, mỗi năm bọn họ sẽ tặng một ít giao tiêu cho Nghiêm Mặc.

Mà bộ y phục trên người Nghiêm Mặc bây giờ từ trong ra ngoài đều làm từ giao tiêu màu trắng bạc, chất liệu này còn có ưu điểm lớn, đó là nhìn như lạnh lẽo nhưng kỳ thật đông không lạnh hạ không nóng, luôn giữ nhiệt độ vừa phải cho người mặc.

Đám người Vu Thành không biết đây là loại vải gì, cũng không biết nó có ưu điểm gì, bọn họ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra mức độ trân quý của nó. Nhìn những tia sáng lập lòe kia đi, nhìn vạt áo mềm nhẹ rũ xuống như thác kia đi, chất liệu như vậy ngay cả Thượng Thành bọn họ cũng chưa bao giờ gặp qua!


Điều kỳ diệu nhất là hoa văn màu đen trên y phục của hắn, đó rốt cuộc làm thế nào mà gắn lên vậy?

“Kia là một con chim đại bàng màu đen đang giương cánh?” Theo bước đi của Nghiêm Mặc, có người nhìn ra hoa văn trên y phục cậu thiếu niên là hình gì.

“Tùng Sinh đại nhân, ngài có thể nhìn ra hoa văn kia làm sao mà gắn lên y phục không?” Tam tư tế Thủy Thành hỏi tam tư tế Mộc Thành.

Tùng Sinh lắc đầu: “Ngay cả chất liệu của bộ y phục đó mà ta còn không nhìn ra được, thì mấy cái khác lại càng không biết.”

“Cái bộ lạc Cửu Nguyên này...” Có lẽ cường đại và giàu có hơn những gì mà bọn họ tưởng tượng.

Nhưng nửa câu sau tam tư tế Thủy Thành không nói ra, việc cướp quả Vu Vận hôm nay y vốn không ôm hy vọng và tự tin gì.

Cái bộ lạc này có cường đại và giàu có hay không, thì từ cách ăn mặc, vật phẩm trang sức, đến tinh thần và diện mạo đều có thể nhìn ra được. Nếu không đủ mạnh, nếu ngay cả ăn no cũng không làm được, thì sao lại có thời gian và sức lực làm ra những thứ ngoài thân?

Quả Vu Vận chắc chắn nằm trong tay bọn họ đúng không? Mọi người nhìn nhau, dùng ánh mắt nói chuyện với nhau.

A, không cần phải hỏi, chỉ nhìn y phục của bọn họ, chắc chắn là thế!

Nghiêm Mặc thấy nhiều người nhìn mình như vậy, rất là ‘ngượng ngùng’ mà nở một nụ cười chất phát, hai tay giao nhau hành lễ nói: “Các vị đại nhân, một ngày tốt lành, không ngờ lại có nhiều người tới đón tiếp chúng tôi như vậy, Tổ Thần tại thượng, nguyện chúng thần phù hộ cho các vị khỏe mạnh và giàu có, mong Cửu Nguyên tôi
chuyến này có thể kết tình anh em với chúng thành.”

Người của sáu thành: “...” Kỳ thật bọn ta tới là để cướp quả Vu Vận của mấy cậu đấy, người anh em ạ!

Có điều cậu thiếu niên tuổi không lớn này thoạt nhìn thuận mắt hơn tên đàn ông hung hãn vừa nhìn liền biết chính là thủ lĩnh kia, xem nụ cười chất phát hồn nhiên đó đi, thật là một đứa trẻ ngoan.

Nghiêm Mặc chậm rãi đi cùng Nguyên Chiến, bước đến bên Chú Vu, lúc này mới dừng chân, quay đầu ngây thơ hỏi: “Sư phụ, quả Vu Vận mà ngài vừa nói là cái gì? Ăn ngon không?”

Chú Vu nhếch miệng, lớn tiếng khen: “Cái đó hả? Ăn rất ngon!”

“Ngài ăn rồi?”

“Chưa.”

“Vậy sao ngài biết ngon?”

“Không ăn ngon thì sao nhiều người tới cướp như vậy?”

Cậu thiếu niên Nghiêm Mặc rất vô tội mà chớp chớp mắt: “Nhưng tụi con đâu có thì sao bọn họ lại cướp? Cửu Đại Thượng Thành không biết lí lẽ tới vậy ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp