*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

11822696_1626734657599086_8891929148195441941_n

“Nguyên Chiến không thích mùi hương truyền đến bên cạnh, liền đơn giản chôn mặt vào tóc của tư tế đại nhân.”

Việc chỉ có thể mang theo mười người là hạn chế mà các thế lực lớn dành cho những thế lực mới nổi, đó còn là một loại uy hiếp và coi thường.

Người đi mà thất bại, thì có lẽ sẽ không thể trở về nữa. Nhưng ở trước mặt Cửu Đại Thượng Thành, dù mang nhiều người thì kỳ thật cũng không có khác biệt gì lắm.

Nhưng Trường Qua không ngờ tới, Cửu Nguyên lại không đi đủ mười người, ngoại trừ thủ lĩnh và tư tế của bọn họ, bọn họ chỉ mang theo một người tên là Mãnh, một người tên là Lạp Mạc Linh, tổng cộng chỉ có bốn người duy nhất.

“Lạp Mạc Linh? Cậu là huyết mạch của thành chủ Âm Thành...” Trường Qua nghi hoặc.

Lạp Mạc Linh ăn mặc giống như Nghiêm Mặc, cùng là y phục dành cho tư tế, bồng bềnh như tiên mà đáp: “Không cần biết trước kia tôi có thân phận gì, hiện giờ tôi là thần thị của Cửu Nguyên, cùng phụng dưỡng Tổ Thần với tư tế đại nhân.”

Khóe miệng Nghiêm Mặc hơi co giật, nhưng hắn không phủ nhận.

Lạp Mạc Linh là một người rất có tài năng, trong năm năm xây dựng Cửu Nguyên đã giúp đỡ hắn không ít. Nhưng vị này sau khi phát hiện Ô Thần đã có thể độc lập đảm đương một phía, lập tức ném hết chức trách rồi trốn vào thần điện, thậm chí còn tự thêm cho mình một cái danh thần thị, tỏ vẻ về sau cậu sống là người của thần điện, chết cũng là quỷ của thần điện, tóm lại, cậu ta hiện đang ăn vạ trong thần điện.

Còn về bốn người khác, Chú Vu không thể tính là người của Cửu Nguyên, người ta vốn dĩ là ở trong Vu Thành, chỉ là bây giờ ở bên ngoài mà thôi. Cô công chúa Diệu Hương thì đến từ Thổ Thành, với thân phận của cô ta, sau khi được Chú Vu chứng thực, quả thật có thể đến Vu Thành, hai người còn lại thì là thị vệ và nô lệ mà cô ta mang đến từ Thổ Thành.

Khi xuất phát, Trường Qua còn hỏi thêm một câu: “Chỉ bốn người các vị?”

Nghiêm Mặc cười tủm tỉm: “Phải, chỉ bốn người chúng tôi.”

“Ngay cả nô lệ hầu hạ cũng không mang theo?”

“Không cần.”

Trường Qua có ấn tượng không tồi với Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, lập tức nói, giọng điệu mang chút cảnh báo: “Nếu các cậu muốn phái người đi theo chúng tôi, vậy tôi đây không ngại nói trước cho các cậu biết, bất luận sinh vật có trí tuệ nào khi không được phép tiến vào thì lúc tới phạm vi phụ cận Vu Thành, bọn họ cũng không thể vào được.”

Nguyên Chiến: “Nghĩ nhiều quá, bộ lạc chúng tôi đang bận săn thú để ăn trong mùa đông, không rảnh tới Vu Thành làm gì.”

Nguyên Chiến nói thật, hiện giờ đúng là thời điểm mà Cửu Nguyên bận rộn nhất, cây nông nghiệp cần được thu hoạch, cuộc săn thú mùa thu, khai thác than đá và trữ hàng, mọi việc đều thiếu người. Mãnh và Lạp Mạc Linh là mấy tên thích ăn vạ, dựa theo dự tính ban đầu của hắn và Nghiêm Mặc, đáng lẽ không mang theo người nào mới đúng.

Trường Qua nghẹn họng, lại nhìn bốn người hai tay trống trơn, vốn muốn hỏi bọn họ sao lại không đem hành lý, nhưng sau khi nhìn thấy Chú Vu liền đoán trên người những người này rất có thể có vật phẩm không gian mà Chú Vu cho, nên không hỏi nhiều, mà đưa tay ra tạo thế mời, ý bảo mọi người lên Cốt Điểu.

Diệu Hương thấy mình bị sắp xếp cho ngồi sau Cửu Nguyên trên Cốt Điểu, có chút không vui. Cô ta đã ở Cửu Nguyên được hai tháng, nhưng vẫn không tìm được cơ hội tiếp xúc riêng với Nguyên Chiến, đám người Cửu Nguyên đều rất đề phòng cô ta, cô ta ra ngoài tản bộ cũng có nhiều nơi không cho cô ta đi, có điều cô ta vẫn dựa vào năng lực đặc biệt của mình mà kiếm được một ít tin tức.

Chuyện tin tức tạm thời không nói, cô ta thân là công chúa cao quý nhất Thổ Thành – một trong Cửu Đại Thượng Thành, đám dã nhân mọi rợ không bằng Hạ Thành đó không tôn trọng cô ta còn chưa tính, ít nhất cô ta cũng có thể tự an ủi mình rằng những người này đều là thế lực mới thành lập chưa được bao nhiêu năm, đều thiếu hiểu biết và không có văn minh. Nhưng hiện giờ ngay cả sứ giả Vu Thành cũng đặt cô ta ra sau Cửu Nguyên, ý gì đây?

Diệu Hương không thể hiện bất mãn trong lòng mình ra, mà khi đi qua bên người Trường Qua, cô ta vén mái tóc đẹp đẽ của mình ra sau tai, ngượng ngùng nói cảm ơn với Trường Qua.

Trường Qua liếc nhìn cô ta một cái, sau đó ngửi thấy mùi hương truyền đến từ người cô ta, điều này làm ánh mắt anh ta khi nhìn về phía Diệu Hương thoáng dịu đi một chút.

Nghiêm Mặc dẫn đầu đi vào Cốt Điểu, đứng ở lối vào mà đánh giá, phát hiện không gian bên trong con Cốt Điểu này không lớn, nhỏ hơn chim lửa khổng lồ của hắn một nửa, nhưng bày biện bên trong lại nhiều hơn Cốt Điểu của hắn không ít.

Trong bụng con Cốt Điểu này có trải một tấm thảm đan bằng những dây leo màu xanh trông như mây tre, được chia làm vài khu vực nhỏ, trong những khu vực nhỏ đó còn có thêm da thú, trên tấm da thú có thanh dựa, còn có một cái bàn lùn được cố định.

Mặt khác, hai sườn bụng Cốt Điểu còn có một hàng động mắt, hình như dùng để bắn tên, nhưng bây giờ đều đã đóng lại.

Trong Cốt Điểu còn có hai nữ nô vẫn không lộ mặt, nhìn thấy mọi người tiến vào thì quỳ đón, rồi nghe theo chỉ thị, đưa người đến các khu vực nhỏ, sau đó đưa nước và hoa quả lên, làm xong thì lại quỳ sang một bên chờ phân phó.

Ba người công chúa Diệu Hương và bốn người Cửu Nguyên bị tách ra, nhưng Cốt Điểu không to, nói tách ra chứ kỳ thật cũng cách nhau không xa.

Nghiêm Mặc vừa ngồi xuống đã ngửi thấy mùi hương của thiếu nữ bên cạnh truyền đến, Diệu Hương gật đầu hành lễ với hai người, rồi lại mang theo nụ cười thẹn thùng mà trộm nhìn Nguyên Chiến.

Nhị Mãnh dùng khuỷu tay đẩy đẩy Nguyên Chiến, sau đó làm mặt quỷ với công chúa Diệu Hương bên kia.

Nguyên Chiến tát cậu ta một cái đẩy ra, Nhị Mãnh thuận thế cười hắc hắc đầy đê tiện mà dựa vào vai Lạp Mạc Linh, Lạp Mạc Linh quay đầu nói với cậu ta một câu, Nhị Mãnh liền cười ha ha.

Chú Vu đã lớn tuổi, vừa vào liền dựa lên thanh dựa mà nhắm mắt dưỡng thần.

Nghiêm Mặc cũng thu cái tay đang chạm vào Cốt Điểu, sách hướng dẫn nói cho hắn biết, con Cốt Điểu này là hài cốt của một loại chim tên Tật Tốc, tốc độ cao nhất của chim Tật Tốc lúc còn sống có thể đạt tới 400 km mỗi giờ, so với chim lửa khổng lồ hình thể lớn thì nhanh hơn những năm lần.

Nguyên Chiến không thích mùi hương truyền đến từ bên cạnh, liền đơn giản chôn mặt vào tóc của tư tế đại nhân.

“Anh làm gì đó?” Nghiêm Mặc cảm thấy đầu thật nặng, muốn đẩy hắn ra.

Nguyên Chiến ôm lấy hắn, môi ngậm lấy mấy cọng tóc của hắn kéo kéo, cười nhẹ: “Mùi giống tôi.”

“Nói nhảm! Bữa nay còn kéo tóc tôi nữa! Anh tưởng anh là Cửu Phong hả?” Nghiêm Mặc vỗ hắn.

Nghiêm Mặc có hơi lo cho Cửu Phong, đây là lần thứ ba Cửu Phong tiến vào thời kỳ ngủ đông, nhưng khác với hai lần trước, thời gian tiến hóa lần này có vẻ rất dài.

Trước khi đi, hắn còn tới sào huyệt trên vách núi thăm một lần, nơi đó không có chút động tĩnh nào, nhưng hắn đưa một tia sức mạnh linh hồn ra, len vào trong sào huyệt, hắn có thể thấy Cửu Phong vẫn còn rất tốt.

Một lát sau, thần thị cấp cao Lữ Sáp và hai tên chiến sĩ Vu Thành trở về, lắc lắc đầu với Trường Qua.

Lần này hắn còn mang theo một lời mời khác, đến từ Đại Tư Tế Vu Tượng của Vu Thành, chuyện ở phụ cận Cửu Nguyên có người cá và người lùn đã bị truyền tới Vu Thành, trước khi đi Vu Tượng đại nhân từng nói với hắn, nếu thấy người cá cường đại thì mời bọn họ tới Vu Thành làm khách, đồng thời tham gia cuộc tụ hội, tiếc là người cá không có hứng thú với cuộc tụ hội của nhân loại, ngay cả tộc trưởng của đối phương còn chưa gặp thì đã bị cự tuyệt.

Thực lực của người lùn lại không mạnh, nên trực tiếp bị xem nhẹ.

Chuyện Lữ Sáp mời người cá đương nhiên không thể giấu được tai mắt của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, cơ hồ là khi bọn hắn vừa mới tiếp xúc với người cá, thì bọn họ đã nhận được tin.

Nghiêm Mặc không cảm thấy Vu Thành sẽ mời được, bởi vì từ sau khi Ngu Vu có được tia thần lực trong đá Thần Huyết thuộc tính thủy thì vẫn luôn bế quan không ra ngoài, đã hơn bốn năm hắn chưa gặp lại vị này. Bất luận một chủng tộc trí tuệ nào cũng sẽ không tùy ý đưa ra quyết định trọng đại có khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ lạc hoặc chủng tộc của mình khi mà Đại Tư Tế vắng mặt.

Lại nói, bản thân tộc Người Cá đã có chút bài xích nhân loại, bọn họ có thể ở chung hòa thuận với Cửu Nguyên đã là một bước tiến dài rồi. Càng đừng nói đến việc bảo một đám người cá rời khỏi nước để chạy tới tham gia cuộc tụ hội của nhân loại ở xa vạn dặm, chỉ có tên nào nhàn đến đau trứng mới đi làm như vậy thôi.

Dọc đường đi không có ai nói chuyện, dưới sự điều khiển của Lữ Sáp, Cốt Điểu dùng tốc độ nhanh nhất mà bay, chỉ khi màn đêm buông xuống mới nghỉ ngơi, cách ngày đã tới được phụ cận Vu Thành.

Cốt Điểu thả chậm tốc độ, hai động mắt vẫn luôn bị đóng kín nay mở ra, không khí ùa vào, Nghiêm Mặc tức khắc cảm nhận được một luồng gió khô.

Tất cả mọi người đứng dậy, đi đến động mắt nhìn ra ngoài, ngay cả Chú Vu cũng không ngoại lệ.

Lữ Sáp nói: “Rất nhanh chúng ta sẽ tới Vu Thành, có điều vùng trời của Vu Thành không cho phép có vật thể phi hành cỡ lớn bay vào, nên chúng ta phải đáp xuống ở ngoại thành rồi mới đi vào.”

Nhập gia tùy tục, đám Nghiêm Mặc không có ý kiến.

“Oa! Nhiều cát thật!” Mãnh kinh ngạc kêu to: “Sớm biết nơi này nhiều cát như vậy, hẳn phải để Tranh lão đại đi.”

Năng lực của Tranh chính là tạo gió cát, sa mạc quả thật rất thích hợp để anh ta phát huy.

Nghiêm Mặc dùng tay che mắt, từ chỗ động mắt có ánh sáng gắt phóng tới, bên ngoài là thời điểm mặt trời lên cao nhất, chờ khi mắt hắn thích ứng, nhìn ra xa chút nữa nhất thời lặng yên.

Trong vùng sa mạc rộng lớn không nhìn thấy giới hạn này, hắn lại loáng thoáng ngửi thấy thứ mùi tanh mặn quen thuộc.

“Sư phụ, ngài không nói cho tụi con biết Vu Thành ở trong sa mạc.”

Chú Vu cười hắc hắc, nụ cười có hơi phức tạp: “Nói hết cho bây chẳng phải là không còn kinh ngạc nữa hay sao? Vu Thành nằm ở phía đông bắc Cửu Nguyên, đó cũng là bờ của phiến đại lục này.”

“Bờ? Nơi này có biển?” Nghiêm Mặc biết mùi tanh mặn mà hắn ngửi thấy là mùi gì rồi, đó là mùi chỉ thuộc về đại dương.

“Cậu biết biển rộng?” Một giọng nói chen vào, là Lữ Sáp. Nhưng sau đó anh ta bừng tỉnh: “Các cậu quen người cá, biết đến biển rộng cũng không có gì lạ. Chúng tôi gọi nơi này là Bắc Hải, trong biển cũng có tộc Người Cá, nhưng bọn họ không qua lại với chúng tôi.”

Lữ Sáp lại nói: “Bay đến phía trước một chút, các cậu sẽ nhìn thấy biển.”

Quả nhiên, bay trong chốc lát, bọn họ liền thấy cảnh sắc tráng lệ một bên là biển còn một bên là sa mạc.

Trên sa mạc có điểm vài ốc đảo, Lữ Sáp nói những ốc đảo đó đều thuộc phạm vi thế lực của Vu Thành, có điều quy mô rất nhỏ, không thể gọi là thành.

Đây là lần đầu tiên mà mấy người Nguyên Chiến nhìn thấy biển, quy mô sa mạc rộng như vậy bọn họ cũng là lần đầu tiên thấy, tất cả đều đứng ở động mắt nhìn đến ngây người.

Đám người công chúa Diệu Hương cũng không ngoại lệ, tuy bọn họ xuất thân từ Thổ Thành, nhưng Thổ Thành nằm trong bụng đại lục, trước kia chưa từng tới Vu Thành, tất cả đều là lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng trong truyền thuyết.

Nguyên Chiến cầm tay Nghiêm Mặc, nhìn xuống phía dưới, trong mắt là những tia sáng lóe lên: “Còn nhớ không? Em đã từng muốn dẫn chúng tôi đi tìm biển rộng, em nói trong biển có rất nhiều thức ăn và muối.”

“Nhớ chứ.” Nghiêm Mặc cười, những chuyện xảy ra ở bộ lạc Nguyên Tế với hắn mà nói đều khắc sâu trong đầu, không cách nào quên.

Nguyên Chiến quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Nghiêm Mặc, không hiểu sao lại an tâm hơn nhiều.

Nghiêm Mặc kéo mặt hắn qua, để hắn nhìn bên dưới: “Nhìn Vu Thành kìa.”

Vu Thành có diện tích rất rộng, nằm trong một ốc đảo lớn.

Nhìn từ trên trời, Vu Thành đẹp cực kỳ, những tòa kiến trúc màu trắng ngà thật lớn nằm ở trung tâm ốc đảo, những kiến trúc khác ở bốn phía trên cơ bản đều lấy màu đen làm chủ. Giữa một mảnh đen trắng có điểm xuyến vô số đóa hoa màu lá xanh, trong ốc đảo còn có một dòng sông lấp lánh, tòa kiến trúc màu trắng ngà kia còn có một thác nước lớn có phạm vi và độ cao không nhỏ.

Vu Thành không có tường thành, bốn phía các tòa kiến trúc là khu rừng mưa nhiệt đới, trông rất tươi tốt.

Mà đó vẫn chưa phải điều kỳ lạ nhất ở Vu Thành, điều kỳ lạ nhất là, bốn phía ốc đảo cỡ lớn này còn có bốn ốc đảo cũng không hề nhỏ, nhìn từ trên trời, thật giống như một đóa hoa.

“Bốn ốc đảo kia là nơi ở của bốn chủng tộc trí tuệ, bọn họ không thuộc thế lực Cửu Đại Thượng Thành nhưng có quan hệ thân thiết với Vu Thành, dựa vào nhau, đây cũng là lý do mà Vu Thành có thể áp đảo tám tòa thành khác.” Chú Vu mở miệng nói.

“Trong đó có phải có một thành là thành Bạch Hi không?” Nghiêm Mặc nhớ tới một nhánh Bạch Hi chuyển đến Cửu Nguyên, tư tế của bọn họ nhờ hắn tiện thể chuyển lời cho thành Bạch Hi.

Chú Vu gật đầu: “Tuy thế lực trong bốn ốc đảo đó không thuộc chín thành, giữa Vu Thành và bọn họ cũng không thừa nhận mối quan hệ phụ thuộc lẫn nhau, nhưng chúng thành vẫn quen xem bọn họ như Hạ Thành hoặc Trung Thành của Vu Thành.”

Nghiêm Mặc đang định hỏi ngoại trừ thành Bạch Hi, ba ốc đảo khác còn có sinh vật trí tuệ nào, thì nghe Lữ Sáp nhắc nhở: “Chúng ta phải đáp xuống, chư vị hãy đứng vững.”

Cốt Điểu giảm tốc độ xuống, rất chậm và vững vàng.

Nghiêm Mặc vẫn luôn nhìn xuống dưới, có vẻ như ven khu đất trống dùng làm sân bay có rất nhiều người đứng, xem diện mạo và vẻ mặt của những người này, phần lớn đều là chiến sĩ?

Đây là tới đón tiếp bọn họ à? Thanh thế có vẻ như không nhỏ, là vì có Chú Vu sao?

Hình như có gì đó không đúng, tim Nghiêm Mặc đột nhiên đập mạnh.

Chú Vu cũng nhíu mày, nói thầm: “Kỳ lạ, sao các Thượng Thành khác cũng tới đón?”

Nguyên Chiến bỗng nhiên giữ lấy vai Nghiêm Mặc, cúi người nói nhỏ: “Em có biện pháp nào cướp lấy quyền điều khiển Cốt Điểu không?”

Nghiêm Mặc căng thẳng: “Để tôi thử xem.”

Không kịp bài bố, Cốt Điểu lại sắp đáp xuống.

Nguyên Chiến nói nhỏ một câu với Nhị Mãnh và Lạp Mạc Linh, sau đó liền đánh về phía Trường Qua đứng gần nhất, đồng thời hô to: “Ra tay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play