*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thần thị Mã Tiên đã chết đến không thể chết hơn được nữa.”Bị một thằng nhóc gọi là bé trai, còn bảo mình về nhà tắm rửa đi ngủ? Lời này có ý gì? Đang cười nhạo người hắn có mùi à? Mã Tiên tức đến mức mặt mũi vặn vẹo.
“Đây là nguyền rủa chủng căn, vật môi giới nằm trên tay tao, mày muốn dùng vũ lực để cướp à? Dù mày có thể cướp, thì năng lực hiến tế của mày sẽ xem như không qua ải!” Mã Tiên muốn gia tăng độ khó cho Nghiêm Mặc, liền dùng hành vi vô liêm sỉ lấp kín con đường giải lời nguyền đơn giản nhất.
Chú Vu khinh thường mà bĩu môi, chẳng phải chỉ là thiếu một vật môi giới thôi à? Cứ chờ xem, phương pháp giải trừ lời nguyền của đồ đệ ta có thể khiến bọn mi kinh ngạc chết!
Nghiêm Mặc hé miệng, tựa hồ như rất giật mình: “Ai nha, sao lại thế?”
“Sao lại không thể? Tao là người đưa ra khảo nghiệm, tao nói được thì được!” Mã Tiên không định nể tình gì, dù sao đám người Khuê Mạt bọn hắn đã sớm kết thù với Chú Vu.
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết, anh hạ lời nguyền gì cho hộ vệ của tôi?” Nghiêm Mặc nghĩ, đối phương tốt xấu gì cũng là sứ giả Vu Thành, hắn không cho đối phương mặt mũi thì cũng phải cho Vu Thành một chút mặt mũi, chỉ cần người này bớt hổ báo trước mặt hắn lại một chút.
Nhưng Mã Tiên lại cho rằng bản lĩnh của Nghiêm Mặc không cao, thấy hắn bày ra khuôn mặt tươi cười mà dò hỏi, còn tưởng là đối phương không giải được, lập tức cười nhạo: “Nhóc con, nếu mày còn không nghĩ cách ra tay, thì tên chiến sĩ kia của bọn mày sẽ chết. Nói trước, đây là khảo nghiệm dành cho bọn mày, mày không giải được, thì tên chiến sĩ kia chết cũng đáng!”
Nghiêm Mặc thu nụ cười lại, nếu tên này đã không để lại đường sống cho hắn, vậy hắn cũng không cần phải cho tên đó thể diện.
Lữ Sáp thấy vẻ mặt của Chú Vu bất thường, sợ sẽ rước lấy sự trả thù của Chú Vu, vội vàng cướp lời: “Tư tế nhỏ, cậu hãy nghe cho kỹ, hai khảo nghiệm, thị vệ kia của cậu đã trúng độc và lời nguyền, nếu cậu có thể giải trừ, thì cậu qua ải. Nếu cậu nhận mình không làm được, bọn tôi sẽ lập tức giải trừ lời nguyền và độc cho chiến sĩ kia.”
Nào ngờ Mã Tiên lại cười âm hiểm: “Không được! Không thể giải trừ. Đây là chú thuật chết chóc tôi mới học từ Đại Tư Tế Khuê Mạt, có lẽ Đại Tư Tế Khuê Mạt sẽ có biện pháp giải trừ, nhưng tôi thì không thể.”
Lúc này Lữ Sáp đã nói không ra lời.
Chú Vu thì cười lạnh.
Ánh mắt của Nghiêm Mặc khi nhìn Mã Tiên đã không còn tí độ ấm nào. Hắn có thể dùng điểm tín ngưỡng để giải trừ lời nguyền cho Đinh Ninh, nhưng bây giờ hắn quyết định không sử dụng cái phương pháp đơn giản này.
Mã Tiên cười dữ tợn với Nghiêm Mặc, vẻ mặt đầy đắc ý, hắn hận vừa rồi không thể nguyền rủa tên tư tế này. Đáng giận là hắn vẫn có điều phải kiêng dè Chú Vu, suy xét đến việc tên tư tế kia rất có thể là đệ tử Chú Vu, cuối cùng hắn vẫn không dám trực tiếp hạ thủ với tên đó, mà là đổi thành chọn tên thị vệ kia. Có điều hắn không chút lưu tình với tên thị vệ kia, thi triển loại nguyền rủa lợi hại nhất mà hắn vừa học được, thuốc độc cũng là thành phẩm của một thần thị cấp cao khác. Những lời ban nãy của hắn không phải nói láo, chú thuật chết chóc này quả thật hắn không thể giải trừ, hiện giờ hắn muốn xem xem tên thiếu niên tuổi không lớn này có thể làm được gì.
Bầu không khí bên này càng lúc càng căng thẳng.
Bên kia, tên chiến sĩ bị chôn dưới đất mở miệng cầu cứu, ba tên chiến sĩ khác xem đây là khảo nghiệm mặt vũ lực, Cửu Nguyên đã qua ải, bọn họ cũng không khoanh tay đứng nhìn nữa. Hai tên chiến sĩ đi qua giúp tên kia thoát vây, thuận tiện thấp giọng cười nhạo hắn.
Nhưng khi hai tên chiến sĩ kia đụng tay vào mặt đất liền phát hiện bất thường, cái này làm gì phải đất, rõ ràng là đá. Nhưng khi bọn họ chuẩn bị phá vỡ khối đá, khối đá kia lại mềm thành đất chỉ trong nháy mắt, rồi tự động phun tên chiến sĩ kia ra.
Ba tên chiến sĩ hoảng sợ, không phải vì nham thạch biến thành đất, mà là vì tốc độ biến hóa của nó, đã vậy tên chiến sĩ khống chế đất đó còn đứng cách bọn hắn một khoảng. Khả năng thao túng phải tinh vi thế nào mới có thể làm được đến mức này?
Chuyện này giống như việc một chiến sĩ khống chế lửa thiêu chết một người thì đơn giản, nhưng bảo hắn đứng ở cự ly xa dùng lửa bao vây một người mà không thương tổn đến người nọ, ấy mới là khó.
Trong mắt tên chiến sĩ lùn nãy giờ vẫn đứng cạnh Lữ Sáp không ra tay mang theo chút kinh ngạc và sự tán thưởng rõ ràng dành cho Nguyên Chiến.
Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem tinh hoa, người khác có lẽ chỉ cảm thấy việc này thật thần kỳ, nhưng chỉ những chiến sĩ cấp cao như bọn hắn mới hiểu độ khó trong đó.
Tên chiến sĩ lùn khẽ gật đầu với Nguyên Chiến: “Anh không tồi, tôi, Trường Qua, chiến sĩ bảo hộ của thần điện Vu Thành. Anh là thủ lĩnh Cửu Nguyên?”
Nguyên Chiến chuyển mắt nhìn Trường Qua, sau một lúc lâu, hắn như nhìn ra cái gì đó, cũng gật đầu với anh ta: “Thủ lĩnh Cửu Nguyên, Nguyên Chiến.”
“Cửu Nguyên qua được ải khảo nghiệm vũ lực.” Trường Qua tuyên bố, đồng thời nói tiếp: “Hiện giờ thì xem tư tế của các anh, cậu ta thật sự là tư tế của các anh?”
Không thể trách Trường Qua khi anh ta cũng hoài nghi, thật sự thì mặt Nghiêm Mặc quá non.
Nguyên Chiến cong môi: “Đương nhiên.”
Lúc Nguyên Chiến và Trường Qua nói chuyện, Nghiêm Mặc đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Hết cách rồi, nhảy nhót khiêu vũ trước mặt mọi người, mức độ xấu hổ quá cao, nếu như không cần thiết, Nghiêm Mặc thật sự không muốn khiêu vũ trước mặt người khác.
Nhưng qua nhiều năm nghiệm chứng, đây là phương pháp tốt nhất để hắn phá giải và đối kháng với lời nguyền, bởi vì nguyên nhân không biết tên, mà sức mạnh linh hồn của hắn phóng ra mức lớn nhất trong khi khiêu vũ, hiệu quả đạt được cũng là tốt nhất.
Vì để đảm bảo cảm giác thần bí, cũng vì thuận tiện giải trừ độc tố trên người Đinh Ninh, Nghiêm Mặc lấy hai cái chậu than ra đặt ở đầu và chân Đinh Ninh, sau đó thả một ít dược vật trị liệu vào trong, rồi bảo Đinh Phi đốt lửa.
Đây không phải quá trình cần thiết, nhưng hắn làm hết thảy là vì che giấu uy lực thật sự của vũ khúc hiến tế.
Dược vật trong hai chậu than vừa chạm vào mồi lửa liền chậm rãi tỏa ra những làn khói màu xanh tím.
Theo làn khói phiêu tán trong không trung, vẻ mặt của đại đa số người ở đây cũng trở nên mơ màng.
Chú Vu bớt thời giờ chạy tới nhét mấy mấy cọng cỏ dài dài vào trong tay Nghiêm Mặc, vẻ mặt Nghiêm Mặc hơi cứng lại một chút, rồi cũng tiếp nhận.
Tiếc là không có băng khô, nếu không hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Nghiêm Mặc than thở một tiếng, cầm mấy cọng cỏ dài trong tay, chậm rãi đi xung quanh Đinh Ninh trong màn khói, vừa ca vừa múa.
Ca là ngâm xướng, múa là khiêu vũ.
“Nơi Cửu Nguyên, được Tổ Thần che chở. Mặc nhận mệnh trời, xin dâng lễ tế, tế Tổ Thần, tế chúng linh. Hỡi oán linh ẩn nấp trong linh hồn nhân loại Đinh Ninh, xin nghe lời tôi gọi.”
Nguyền rủa là gì?
Chú Vu nói: Nguyền rủa là thứ được hình thành từ dược vật, môi trường, khí hậu, sức mạnh linh hồn người thi chú, cho người thi chú mượn lực, và ám thị tâm lý đối với người bị thi chú.
Đương nhiên, lời nói nguyên gốc của ông không phải vậy, chẳng qua sau khi giải thích thì Nghiêm Mặc đổi lại thành cách nói mà hắn hiểu thôi.
Muốn giải trừ lời nguyền thì phải làm sao?
Chú Vu nói: Kẻ không phải vu giả nguyền rủa thật sự, sẽ chỉ biết dựa vào quan niệm để đối phó. Nhưng nếu là vu giả nguyền rủa thật sự, trước tiên hắn sẽ lẻn vào linh hồn người bị thi chú, tìm kiếm oán linh thực hiện lời nguyền. Nếu oán linh thực hiện lời nguyền không mạnh, thì sẽ trực tiếp tấn công oán linh, rồi diệt trừ. Nếu oán linh thực hiện lời nguyền quá mạnh, vậy phải nghĩ cách trung hòa nguồn sức mạnh này.
Nghiêm Mặc xem oán linh thực hiện lời nguyền trốn trong linh hồn người là ổ bệnh.
Mà việc hắn cần làm là loại bỏ hoặc dung hòa ổ bệnh này.
Không có vật môi giới?
Không sao, chút nữa Mã Tiên sẽ phải hối hận vì sao hắn ta lại giữ khư khư con rối nhuốm máu của Đinh Ninh không bỏ!
“Hỡi oán linh nấp trong hồn phách Đinh Ninh, xin nghe lời tôi gọi.” Lời nói đó Nghiêm Mặc ngâm xướng ba lần.
Nhưng oán linh thực hiện lời nguyền không hổ là thứ lợi hại nhất của Mã Tiên, nghe thấy âm thanh dụ hoặc đó mà vẫn có thể kiềm chế không chui ra.
Được, vậy hy vọng mày đừng hối hận!
Nghiêm Mặc thay đổi điệu nhảy, ngôn ngữ hiến tế cũng thay đổi: “Hỡi chúng linh trên ngọn núi này, xin nghe lời tôi gọi.”
Nghiêm Mặc khiêu vũ quanh người Đinh Ninh, thỉnh thoảng phất mấy cọng cỏ dài qua thân thể anh.
“Keng ⸺⸺” Có tiếng chuông như trên chùa miếu vang lên bên tại Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc khép hờ hai mắt, ngâm xướng bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa: “Đến đây, đến chỗ tôi, để tôi nhìn thấy ngài.”
Đinh Ninh đột nhiên ngồi dậy, không, phải nói là linh hồn của anh, tinh thần lực của anh tụ lại thành hình người mà ngồi dậy.
“Đại nhân!” Đinh Ninh quay đầu nhìn bốn phía, cũng rất ngạc nhiên khi thấy tay mình xuyên qua cơ thể mình.
“Đinh Ninh, nói cho tôi biết, đau đớn của anh.”
“Đại nhân, tôi...” Đinh Ninh sờ ngực mình, nhíu mày nói: “Đại nhân, nơi này đau, bên trong như có thứ gì đang gặm cắn tim tôi.”
Điệu nhảy của Nghiêm Mặc tăng nhanh.
Có tiếng vui cười vang lên bên tai hắn: “Tới rồi, bọn ta tới rồi, bọn ta thích cậu, cậu muốn bọn ta làm gì?”
“Các người là ai?” Nghiêm Mặc không hỏi bằng miệng, mà hỏi bằng sức mạnh linh hồn.
“Bọn ta là Thổ Địa của ngọn núi này.” Những điểm sáng mà mắt người không thấy được đang tụ tập quanh thân Nghiêm Mặc, những điểm sáng đó tựa hồ như thật sự rất thích hắn, cả đám đều liều mạng cọ hắn.
Nguyên Chiến ngẩng đầu, hắn cảm giác được ngọn núi này như đang sống dậy, hắn thử thao túng mặt đất, năng lực của hắn cũng trở nên càng dễ sử dụng.
“Hỡi chúng Thổ Địa, xin nghe lời khẩn cầu của tôi.” Nghiêm Mặc lại lần nữa ngâm xướng bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa.
“Bọn ta có tên, bọn ta là núi Cửu Nguyên.” Chúng Thổ Địa càng thêm hoạt bát, thậm chí chúng nó bắt đầu gạt bỏ những chúng linh khác chạy tới xem náo nhiệt khi nghe thấy tiếng kêu gọi.
Hai mắt Nghiêm Mặc khép hờ, trên mặt hiện vẻ tươi cười, miệng ngâm khẽ: “Hỡi chúng linh núi Cửu Nguyên, xin nghe lời tôi khẩn cầu.”
“Mau nói mau nói!”
Nghiêm Mặc cầm mấy cọng cỏ dài, chỉ vào ngực Đinh Ninh: “Xin giúp tôi bắt oán linh nguyền rủa đang nấp trong linh hồn anh ta!”
“Lấy ba giọt máu, không, một giọt là được, bọn ta là núi Cửu Nguyên, bọn ta bảo hộ cậu, không cần quá nhiều thứ từ cậu.” Chúng linh núi Cửu Nguyên quyền đấm cước đá mấy chúng linh khác, không cho bọn nó đến tranh giành với mình, thái độ vô cùng bài ngoại.
“Khế thành!” Nghiêm Mặc đâm thủng đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu.
Chúng linh núi Cửu Nguyên nhộn nhịp hoan hô, cùng nhào về phía giọt máu kia.
Sau đó, chúng linh Cửu Nguyên vừa có được chỗ tốt lập tức chui vào ngực Đinh Ninh như ong vỡ tổ.
Đinh Ninh dùng ánh mắt sùng bái nhìn tư tế đại nhân đang khiêu vũ quanh thân mình, tuy lời ngâm xướng cổ xưa anh nghe không hiểu, anh cũng không hề phát hiện ra động tĩnh ở ngực mình.
Đột nhiên, “A!” Đinh Ninh một tay ôm ngực, tựa như cảm thấy đau.
Những đốm sáng mà mắt người thường không thể thấy được đang chui ra khỏi ngực Đinh Ninh, rất nhiều đốm sáng ngươi lui ta kéo, hò dô ta mà dùng sức kéo một đoàn khói đen ra khỏi ngực Đinh Ninh.
Đoàn khói đen kia giãy giụa, hình thành nên một cái mặt người mang theo nét oán hận cực điểm.
Phía đối diện, Mã Tiên như cảm giác được, liên tiếp bày ra một đống đạo cụ cổ quái bên người mình, sau đó còn lôi tên nô lệ kia tới, nhét vào miệng hắn thứ gì đó.
Ngay sau đó nô lệ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, nhưng lăn được vài vòng liền bất động.
Mã Tiên trông như không có việc gì, nhưng thân thể lại bắt đầu run rẩy vặn vẹo, miệng cũng lầm bầm.
Những người Vu Thành khác như đã tập thành thói quen với những việc này, chỉ có Trường Qua là hơi nhíu mày.
Người Cửu Nguyên thầm mắng: Đúng là độc ác!
Đồng thời lại thầm cổ vũ cho tư tế đại nhân nhà mình: Đại nhân, xử lý tên sài lang độc ác kia đi!
Nghiêm Mặc không nhìn phía đối diện, hắn đang nhìn đoàn khói đen dữ tợn kia.
Đoàn khói đen đột nhiên to lên một vòng.
“Bắt ra rồi, bắt ra rồi!” Chúng linh núi Cửu Nguyên hoan hô nhảy nhót, chúng nó tựa hồ như hoàn toàn làm lơ sự thay đổi của đoàn khói đen mà gô cổ đoàn khói đen kia, nhanh chóng bay đến trước mặt Nghiêm Mặc hiến lên như hiến vật quý.
Nghiêm Mặc khiêu vũ đến vị trí đỉnh đầu Đinh Ninh, quát khẽ với Đinh Ninh: “Trở về.”
Đinh Ninh rất nghe lời: “Vâng.”
Nhưng anh không biết phải trở về như thế nào, thẳng đến khi Nghiêm Mặc dùng tay nhẹ nhàng ấn anh lên thân thể của anh.
Khi hồn phách và thân thể nhập làm một, mí mắt anh bắt đầu rung động.
“Cậu muốn nó hả?” Chúng linh núi Cửu Nguyên hào hứng chà đạp đoàn khói đen kia, vừa vui sướng vừa hỏi Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cười, cánh tay nhẹ nhàng đong đưa, hắn muốn ngừng khiêu vũ, nhưng nếu hắn ngừng lại thì sẽ cắt đứt liên hệ với chúng linh. Thật là, muốn có bao nhiêu bịp bợm liền có bấy nhiêu bịp bợm mà!
“Muốn ăn nó sao?”
Chúng linh núi Cửu Nguyên hớn hở: “Có thể cho bọn ta ăn không? Muốn ăn muốn ăn!”
“Vậy ăn đi.” Nghiêm Mặc cười dịu dàng.
Trong mắt những người khác, bọn họ chỉ thấy cậu tư tế thiếu niên kia khiêu vũ trong làn khói xanh tím lượn lờ như gió xuân, không biết là vì làn khói kia, hay là vì có thứ gì đó đang bảo hộ hắn, mà vũ khúc hắn nhảy không ai nhìn thấy rõ, họ thấy hắn khiêu vũ, nhưng xem xong lại phát hiện mình căn bản không nhớ rõ động tác cụ thể của hắn.
Bọn họ cũng nghe thấy những âm thanh đinh đang kỳ lạ, còn nghe thấy tiếng ngâm xướng cổ xưa từ miệng cậu tư tế thiếu niên kia.
Người Cửu Nguyên đã thấy rất nhiều lần, ngoại trừ Nguyên Chiến và Chú Vu, những người khác đều quỳ một gối xuống đầy thành kính, miệng thầm gọi tên của tư tế đại nhân, mỗi một người Cửu Nguyên đều nhận định việc gọi tên tư tế đại nhân có thể trừ tà trừ ma, hơn nữa còn có thể mang đến phúc khí và may mắn cho mình.
Người Vu Thành thì trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt kinh sợ, không phải bọn họ chưa từng thấy vu giả của bộ lạc dã nhân tế thần hoặc thi triển vu thuật, nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy vũ khúc hiến tế, còn là vũ khúc hiến tế hoàn mỹ như vậy. Trong mắt Lữ Sáp cũng hiện lên sự hâm mộ và đố kỵ rõ ràng: “Không ngờ Chú Vu đại nhân lại truyền vũ khúc hiến tế cho cậu ta.”
Trường Qua chỉ cảm thấy vừa đẹp vừa êm tai, anh ta hơi nhìn về phía Mã Tiên đang bận rộn, thấp giọng hỏi Lữ Sáp: “Có phải tư tế nhỏ kia đã giải trừ được lời nguyền của thần thị Mã Tiên không?”
Ánh mắt phức tạp của Lữ Sáp đảo qua hai người: “Tôi không biết vũ khúc hiến tế có thể giải trừ lời nguyền đấy, nhìn bộ dáng của thần thị Mã Tiên, có lẽ... Tiêu rồi!”
Biến cố xảy ra vào lúc này!
“Ăn nó! Ăn nó!” Chúng linh núi Cửu Nguyên được Nghiêm Mặc cho phép, chúng nó không hề kén chọn, mà chúng nó rất thích máu của vị tư tế tên là Mặc vu này, người nọ còn có thể câu thông với chúng nó, có điều đoàn khói đen xấu xí này tuy mùi vị hơi quái nhưng cũng chứa đầy năng lượng, chúng nó có thể ăn.
Đoàn khói đen hoảng sợ nhìn một đám đốm sáng vọt tới chỗ mình, nó muốn giãy giụa trốn trở về chỗ Mã Tiên, nhưng những đốm sáng đó lại giữ nó rất chặt.
Cũng may có Mã Tiên bên ngoài hỗ trợ, con rối gỗ mà nó ẩn thân cũng ở bên kia, có được trợ lực từ bên ngoài, nó thật sự có thể giãy thoát, muốn lao đầu qua chỗ Mã Tiên trốn.
“Nó muốn chạy kìa, bắt lấy nó!” Các đốm sáng phần phật đuổi theo.
Khói đen vừa chui vào rối gỗ, các đốm sáng cũng vọt vào.
Mã Tiên cảm nhận được lời nguyền của mình đã mất khống chế, vội vàng đẩy thêm năng lượng, hắn hạ quyết tâm, cắn rách đầu lưỡi mình, phun một ngụm máu vào con rối gỗ.
“A a a ⸺⸺!” Mã Tiên mới vừa phun xong thì phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Rối gỗ trong tay hắn đột nhiên nứt vỡ, Mã Tiên cũng ôm tim ngã xuống.
Chú thuật chết chóc, Mã Tiên không thể chú chết người ta, mà còn bị chú thuật cắn ngược trở lại, Mã Tiên đã bị chú của mình giết chết.
Chú Vu cười ha hả: Nguyền rủa tàn khốc như vậy đấy, ai không đủ tàn nhẫn thì đừng chơi với nó.
Cùng lúc đó, vũ khúc hiến tế của Nghiêm Mặc cũng kết thúc.
Hắn dùng động tác cuối cùng để biểu đạt lòng cảm ơn của mình đối với chúng linh núi Cửu Nguyên.
Chúng linh núi Cửu Nguyên cảm thấy hôm nay chơi thật vui, bay quanh Nghiêm Mặc vài vòng mới lưu luyến không rời mà chậm rãi tản ra.
Đinh Ninh nằm trên đất lập tức mở mắt, ngồi dậy.
“Anh!” Đinh Phi hai mắt rưng rưng nhào qua, ôm chặt anh mình.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn sứ giả Vu Thành phía đối diện, hắn không thèm nhìn đến Mã Tiên, bởi vì hắn biết Mã Tiên đã rơi vào kết cục gì: “Chư vị sứ giả, Cửu Nguyên chúng tôi đã qua ải chưa?”
Nào chỉ có qua ải? Lữ Sáp vẻ mặt chua xót mà đứng dậy, hắn vừa kiểm tra xong, thần thị Mã Tiên đã chết đến không thể chết hơn được nữa, sau khi hắn ta phun máu thì nội tạng cũng biến thành màu đen.
Bốn tên chiến sĩ lại mang vẻ mặt thật bình tĩnh.
Cuối cùng vẫn là vị chiến sĩ lùn tên Trường Qua nói: “Các cậu định khi nào thì đi cùng chúng tôi? Muộn nhất không thể trễ hơn tối mai, mà nhiều nhất chỉ có thể mang theo mười người.”