Dị Thế Lưu Đày

Chương 295: Tiểu đội Tầm Thạch xuất phát, thành viên là một vấn đề!


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

2

“Băng: “Tao, đéo, tin!” Nếu tư tế đại nhân thật sự có thể sinh con, vậy hắn cũng muốn tư tế đại nhân sinh cho mình một đứa, dù phải trả cái giá gì đi chăng nữa.”

Trung du sông lớn, từ Ma Nhĩ Càn đi xuống chừng một trăm km.

“Đại nhân, mùi của bột truy tung chỉ tới đây, chúng tôi đã cẩn thận điều tra ở phụ cận, không tìm được tung tích Đại Tư Tế và chiến sĩ hộ vệ của ngài ấy, nhưng chúng tôi tìm được một cái túi vải ở sau tảng đá bên bờ sông, có lẽ là túi vải dùng để đựng nguyên tinh của Đại Tư Tế, may là có chồn truy tung, nếu không chắc chúng tôi sẽ không phát hiện được. Tôi cảm thấy đây rất có thể là manh mối mà Đại Tư Tế cố ý để lại.” Thám báo lấy cái túi vải ra.

Thị vệ bên cạnh Triết Phi cầm lấy cái túi, Triết Phi hỏi: “Đã mở ra xem hay chưa?”

Thám báo gật đầu: “Bên trong có nguyên tinh, còn có vài thứ được làm từ chất liệu kỳ quái khác.”

Triết Phi lấy cái túi qua, mở ra, đổ hết đồ bên trong lên một tảng đá.

Nguyên tinh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, ngoại trừ nguyên tinh còn có hai thứ đồ kỳ quái không phải đá mà cũng không phải xương, hình dạng trông như một món trang sức, xung quanh màu hơi tối nhưng ở giữa thì sáng bóng.

Triết Phi cầm lên nhìn kỹ, còn để vào miệng cắn một cái, hộ vệ của anh ta ngăn không kịp.

“Thứ này là của Ma Nhĩ Càn?” Triết Phi hỏi.

Thám báo lắc đầu: “Tôi đã bắt vài người Ma Nhĩ Càn khảo vấn, bọn họ nói Ma Nhĩ Càn không có thứ này, có điều một tên nô lệ trong số đó nói cho tôi biết, vào phiên chợ đầu xuân hắn thấy một bộ lạc mang trang sức giống vậy.”

“Là bộ lạc nào?”

“Tên nô lệ đó cũng không rõ lắm, đại nhân, chúng ta có nên tới thăm Ma Nhĩ Càn một chuyến không?”

Phỉ Lực không tán thành: “Ma Nhĩ Càn phụ thuộc với thành Trung Dũng - Hạ Thành, Trung Thành mà thành Trung Dũng và chúng ta phụng dưỡng không cùng một tòa, chúng ta trực tiếp tìm tới cửa rất có thể sẽ gây kinh động.”

Triết Phi xoa xoa mặt ngoài của thứ trang sức, không biết trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì.

“Đại nhân?”

Triết Phi giơ tay: “Chúng ta không thể khiến người thành Trung Dũng biết Đại Tư Tế của chúng ta đã chết, nhưng chúng ta có thể đến Ma Nhĩ Càn hỏi lai lịch của thứ trang sức này một chút. Phỉ Lực, chuyện này anh làm đi.”

“Vâng!” Phỉ Lực muốn nói lại thôi, gã rất muốn hỏi Triết Phi rằng, khi anh ta gặp thủ lĩnh Cửu Nguyên đã nói cái gì, vì sao đại tướng quân chẳng những không có ý báo thù xả giận cho bọn họ, mà còn bảo bọn họ sau này tạm thời đừng đối nghịch với Cửu Nguyên?

Nói đến tên thủ lĩnh Cửu Nguyên kia, Phỉ Lực mím môi. Dấu hiệu chiến sĩ trên mặt người nọ đã biến mất, gã cho rằng người nọ dù biết cách ẩn đi dấu hiệu chiến sĩ, thì năng lực thần huyết cũng sẽ không vượt quá cấp năm, đấy đã là đánh giá cao rồi, vì gã chỉ mới rời khỏi Cửu Nguyên hơn một năm mà thôi.

Nhưng vào một khắc khi gã giáp mặt với người nọ, gã lại cảm nhận được nguồn năng lượng bàng bạc tuyệt đối không phải của chiến sĩ cấp thấp, đó là uy áp chỉ thuộc về chiến sĩ cấp cao, uy áp đó thiếu chút nữa khiến gã thở không nổi.

Sau đó thủ lĩnh Cửu Nguyên và tướng quân Triết Phi của bọn họ đi dạo một vòng quanh Cửu Nguyên, tướng quân không cho bọn họ tới gần, không ai biết hai người đã nói gì.

Hai ngày sau, Phỉ Lực được tù trưởng và tư tế Ma Nhĩ Càn tự mình tiễn ra khỏi bộ lạc.

Phỉ Lực báo tin tức thu được cho Triết Phi.

“Bộ lạc Đỉnh Việt? Biết luyện chế đồ đồng?” Triết Phi ngắm nghía thứ trang sức bằng đồng.

Vẻ mặt Phỉ Lực rất nghiêm túc: “Tôi nghe người Ma Nhĩ Càn nói, vũ khí làm bằng đồng vô cùng mạnh, còn dễ luyện chế hơn cốt khí.”

“Người Đỉnh Việt đâu rồi?”

“Đi rồi, nghe nói bọn họ đang tìm kiếm người cá, hình như tù trưởng bọn họ muốn có được thuốc trường sinh từ tộc Người Cá.”

“Người cá? Thuốc trường sinh?” Triết Phi cười lạnh đầy châm chọc: “Tù trưởng của bộ lạc Đỉnh Việt có dã tâm không nhỏ.”

Phỉ Lực phỏng đoán: “Chỉ với những đồ đồng kia? Bọn họ làm sao để luyện đồng? Ai giúp bọn họ? Đại nhân, có phải quả Vu Vận trong truyền thuyết đang nằm trong tay bộ lạc Đỉnh Việt không? Nếu là như vậy, thế thì Đại Tư Tế và các chiến sĩ của ông ấy bị hại chết cũng không có gì là lạ, chắc Đại Tư Tế đã tra ra quả Vu Vận nằm trong tay người Đỉnh Việt, mà người Đỉnh Việt vì để bảo vệ quả Vu Vận và bí mật của mình, nên giết Đại Tư Tế...”

Triết Phi: “Bộ lạc Đỉnh Việt ở hạ du sông lớn?”

“Phải.”

“Đi xem.”

“Đại nhân, mùa đông đã đến...”

“Đi Đỉnh Việt.”

...

Đảo mắt, mùa đông đã tới.

Tuyết lớn buông xuống, tầm nhìn không tốt, Nghiêm Mặc chỉ đành cho Cốt Điểu đáp xuống.

“Hình như vừa rồi tôi nhìn thấy một cái sơn động, ở ngay gần đây.” Băng chỉ về phía nam.

Nguyên Chiến đi ra khỏi Cốt Điểu, kéo khăn quàng cổ lên làm khẩu trang để che gió tuyết đang xộc vào miệng mũi, chỉ để lộ ra đôi mắt.

“Các anh đi qua xem thử, cẩn thận một chút.”

Nguyên Chiến giao nhiệm vụ cho Đinh Ninh Đinh Phi đi theo phía sau.

Hai anh em gật đầu, choàng áo khoác lông lên người rồi đội gió đội tuyết đi về phía Băng chỉ.

Nguyên Chiến vừa quay đầu liền thấy Băng lưng đeo cung tên và bao đựng tên, tức giận xoay người.

Băng cũng không đếm xỉa đến hắn.

Nghiêm Mặc cùng Đáp Đáp ra khỏi Cốt Điểu, từ đầu đến chân, cả người hắn đều được da lông bao bọc, nhưng dù vậy hắn vẫn cảm thấy lạnh, nhất là ngón chân, đã lạnh tới đau nhức.

Mùa đông năm trước hắn không thấy lạnh tới mức này, đúng là thân thể già cả đầy bất tiện và xúi quẩy!

Băng đi đến cạnh Nghiêm Mặc, nhíu mày nói: “Cậu không xem lại thân thể của mình bây giờ đi, mau đội mũ lên!”

Nghiêm Mặc cười cười, đội mũ da vào.

Đáp Đáp từ lúc bước ra khỏi Cốt Điểu đã biến thành thú, đi đến cạnh Nghiêm Mặc đang cất Cốt Điểu, há mồm cắn góc áo hắn: “Ngao!”

“Nói tiếng người.” Nghiêm Mặc vỗ đầu gã.

“Ngao!”

Nguyên Chiến quay đầu lại: “Đừng đùa nữa! Cậu ngồi lên lưng Đáp Đáp đi, gió tuyết quá lớn, coi chừng bị vùi trong tuyết.”

Đáp Đáp hình thú lại há mồm kéo góc áo hắn một cái, Nghiêm Mặc đầu hàng: “Rồi rồi, biết rồi, tôi ngồi lên đây.” Cũng không xa lạ gì nhau.

Cửu Phong ló cái đầu nhỏ của mình ra khỏi ngực Nghiêm Mặc ‘kiệt’ một tiếng rồi lại rụt vào. Tuy nó có lông chim, không sợ lạnh, nhưng nó vẫn thích rúc trong ngực Mặc hơn.

Nghiêm Mặc nhìn tuyết bay đầy trời, xoa xoa tay, vừa hà hơi vừa nói: “Có lẽ chúng ta nên đi vào mùa xuân.”

“Chẳng phải Vu Quả nói phân thân của nó đã bị tìm thấy rồi sao? Nếu chúng ta cứ tiếp tục chờ ở Cửu Nguyên, khả năng bại lộ sẽ cao hơn nữa, bây giờ chúng ta rời khỏi thì Cửu Nguyên sẽ an toàn hơn.” Nguyên Chiến đi bên cạnh Nghiêm Mặc, đẩy Băng ra.

Băng tự động vòng qua hắn, đi sang mé sườn khác của Nghiêm Mặc.

“Tôi biết.” Chỉ mới nói mấy câu, mà Nghiêm Mặc đã cảm thấy miệng muốn đông cứng rồi, nói chuyện nghe không rõ ràng lắm.

Tiếng kèn tu tu truyền đến trong gió tuyết.

Nguyên Chiến: “Xem ra phía trước an toàn, đi thôi.”

Đáp Đáp nhẹ nhàng đi trên mặt tuyết, chở một người mà gã vẫn có thể chạy nhanh hơn Nguyên Chiến.

Chân Nguyên Chiến không thấy có gì thay đổi, nhưng hắn đi trên tuyết mà cứ như đi trên đất bằng.

Băng thì đi rất vất vả, nhưng hắn không muốn mở miệng nhờ vả Nguyên Chiến, cứ chân sâu chân cạn mà đi.

“A Chiến!” Nghiêm Mặc quay đầu lại rống lên.

Bàn chân Băng mới xuất hiện một cái ván trượt bằng đất, giúp hắn không bị lún vào trong tuyết.

Nguyên Chiến vừa kéo cổ áo Băng đi vừa châm chọc: “Mày nói coi, mày nhất quyết đi chung làm cái gì? Trong bộ lạc cần có mày, bọn tao thì không cần, coi đi, ngay cả đi đường mà cũng không đi được!”

Băng trả lời lại một cách mỉa mai: “Thân là thủ lĩnh, mày không ở bộ lạc, bảo vệ và phát triển bộ lạc, chạy theo sau mông tư tế đại nhân làm cái gì? Hơn nữa, mày nói tao vô dụng? Vừa rồi là ai nhìn thấy sơn động giữa trời đầy gió tuyết? Hửm? Lại nói, mày cũng già đầu rồi, nên tìm một cô gái sinh con đẻ cái cho mày đi, để có đứa kế thừa năng lực thần huyết của mày, mùa đông là giai đoạn tốt nhất để sinh con đấy.”

“Mặc chính là cô gái của tao.”

“Mày dám lớn tiếng nói vậy trước mặt cậu ấy không?”

Nguyên Chiến phát hiện... hình như hắn thật sự không dám, trước kia hắn nhất định sẽ dám, nhưng sao bây giờ lại không dám? Có điều, dù hắn không dám nói, hắn vẫn có biện pháp đả kích tên thanh niên trước mặt.

Nguyên Chiến dừng bước, kéo Băng đến trước mặt mình, thấp giọng nói, điệu bộ vô cùng đắc ý: “Trong bụng Mặc đã có con của tao, còn là hai đứa!”

Băng: “...Đệt! Tao đéo tin!”

Lúc này Nguyên Chiến tựa như con báo đực vừa đánh bại được kẻ địch đang nhăm nhe cướp đối tượng giao phối của mình, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, không có một câu giải thích dư thừa nào dành cho bại tướng của mình.

Băng: “Tao, đéo, tin!” Nếu tư tế đại nhân thật sự có thể sinh con, vậy hắn cũng muốn tư tế đại nhân sinh cho mình một đứa, dù phải trả cái giá gì đi chăng nữa.

Gió tuyết lớn, Nghiêm Mặc ngồi trên lưng Đáp Đáp không nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau, chỉ thỉnh thoảng quay đầu lại, thấy hai tên kia có thể nói là đi chung với nhau khá hòa thuận, không tên nào gây sự nên không quan tâm nhiều ⸺⸺ tuy gia súc Nguyên Chiến kia thấy Băng thở thôi là đã ghét dữ lắm rồi, nhưng hắn cũng sẽ không thật sự bỏ mặc Băng giữa đường. Mà Băng có thể nói là người biết lấy đại cục làm trọng, có lẽ tính tình không mấy thân thiện, nhưng cũng có ưu điểm của riêng mình, nhất là khi người này đã nguyện trung thành thì sẽ không dễ dàng phản bội.

Lần này Băng chủ động xin đi theo bọn hắn, làm hắn rất kinh ngạc.

Lý do của Băng là cần rèn luyện năng lực huyết mạch, cứ ở trong bộ lạc anh ta căn bản không có cơ hội để rèn luyện, mà các chiến sĩ thức tỉnh cùng lúc với anh ta, đại đa số đều đã hơn cấp bậc anh ta rồi, vì thế, anh ta muốn ra ngoài mài giũa, để tìm cơ hội phá vỡ bình cảnh.

Nghiêm Mặc nghĩ đến năng lực của Băng, cảm thấy có rất nhiều phương diện sẽ phát huy được công dụng, mà giá trị vũ lực của thủ lĩnh đoàn duy trì trật tự cũng không thể quá yếu, nên đồng ý.

Cũng may Băng quản lý đoàn duy trì trật tự của mình rất khá, dù hắn có rời đi, thì phó thủ lĩnh mà hắn cố ý bồi dưỡng cùng các thành viên khác cũng có thể quản lý tốt trị an của bộ lạc. Lúc trước lão tư tế Thu Thực chọn Băng thay cho Nguyên Chiến để trở thành tù trưởng đời thứ ba cũng không chỉ vì huyết mạch của Băng, vì nếu năng lực của bản thân Băng không đủ, thì Hào và Tranh cũng sẽ không đồng ý bồi dưỡng hắn.

Mà chuyến đi lần này, không chỉ có Băng, còn có không ít các chiến sĩ khác, thậm chí là các chiến sĩ thủ lĩnh cũng đòi đi cùng, nhưng bị Nguyên Chiến đánh cho một trận đuổi về. Chỉ có Băng, bị đánh nhưng vẫn trưng ra khuôn mặt bầm tím, làm lơ vẻ ghét bỏ của Nguyên Chiến, xin Nghiêm Mặc cho mình đi theo.

Nguyên Chiến còn vì thế mà chạy qua đoàn duy trì trật tự ‘thị sát’ hai ngày, sau khi trở về thì không còn khăng khăng ép Băng ở nhà nữa.

Nghiêm Mặc hồi thần, cách đó không xa có thể nhìn thấy một bóng người đang đứng phất tay ở cửa sơn động.

Đáp Đáp đi nhanh hơn.

Người đứng ở cửa sơn động đón bọn họ là Đinh Ninh.

Nghiêm Mặc kinh ngạc nói với Băng ở phía sau: “Cái sơn động này không to lắm, năng lực nhìn trên trời của anh thế nào?”

Băng chỉ chỉ hai mắt mình: “Tuy không bằng các thủ lĩnh khác, nhưng năng lực huyết mạch của tôi đã lên tới cấp hai.”

Nghiêm Mặc cảm thán: “Tôi rất chờ mong sự phát triển sau này của anh, tôi cảm thấy năng lực anh mà tiếp tục phát triển, thì tương lai rất có thể sẽ giống như năng lực Thiên Lý Nhãn của lão tư tế Thu Thực. Hai ngày kế tiếp chúng ta sẽ cẩn thận thảo luận về năng lực của anh, sau đó xem xem nên rèn luyện như thế nào.”

Băng dùng quyền phải để lên ngực trái hành lễ, Nguyên Chiến bỏ hắn lại ở cửa động, vỗ vỗ Đáp Đáp, bảo gã mau đi vào.

Đáp Đáp lắc lắc lông, rồi đi lướt qua Nguyên Chiến, chở Nghiêm Mặc vào trong sơn động.

Đinh Phi đã đốt một đống lửa bên trong động, năng lực thần huyết của cậu trước khi ra khỏi bộ lạc đã lên tới cấp hai, tuy cậu và người anh song sinh của mình có thể sử dụng năng lực riêng lẻ, nhưng vẫn không lợi hại bằng Ô Thần và Diệp Tinh, có điều, khi hai người bọn cậu cộng hưởng với nhau, thì đám người Ô Thần không thể đấu lại.

Đinh Phi và anh trai mình không thể trực tiếp tạo ra lửa, muốn có lửa thì phải cần đến công cụ. Tỷ như người khác dùng đá đánh lửa để đánh lửa, người ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tạo ra chút hoa lửa, mà cậu thì chỉ cần nhẹ nhàng đánh một cái liền có thể tạo ra hoa lửa rất lớn, có điều cái hoa lửa này không thể kéo dài. Mà nếu cậu lấy hai khúc cây ma sát với nhau, thì chỉ cần ma xát một chút là có thể khiến hai khúc cây bốc cháy.

Mới đầu Đinh Phi rất rầu rĩ, thậm chí còn cảm thấy huyết mạch của mình không đậm bằng anh trai, nhưng sau khi cậu lên đến cấp hai, phát hiện ra trong tay mình chỉ cần có thứ có thể đốt được, cậu sẽ tạo ra một quả cầu lửa rất lớn, thậm chí còn lớn hơn của anh mình, điều này làm cậu rất kích động.

“Đống củi đó ở đâu ra vậy?” Nghiêm Mặc tuột xuống khỏi lưng Đáp Đáp.

Đinh Phi ngẩng đầu: “Trong động đã có sẵn, có thể là của dân bản xứ vùng này để lại.”

Nghiêm Mặc không ngồi xuống, vừa phủi tuyết, vừa nhìn vào trong sơn động: “Cái sơn động này trông có vẻ rất lớn, các anh vào trong xem thử chưa?”

“Chưa, bên trong khá sâu, tôi nghe thấy tiếng nước chảy nên chưa tiến vào. Muốn vào xem một chút không?”

Băng và Đinh Ninh cùng đi vào tiếp lời Nguyên Chiến: “Không cần, chúng ta chỉ nghỉ ngơi ở đây một đêm, nếu ngày mai gió tuyết ngừng thì sẽ tiếp tục lên đường, nếu chưa ngừng thì tính sau.”

“Kiệt, ngày mai gió tuyết sẽ không ngừng, muốn ngừng chắc phải năm sáu ngày.” Cửu Phong chui ra khỏi ngực Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc dịch lại lời Cửu Phong cho Nguyên Chiến.

“Băng, chút nữa mày với tao vào xem. Đinh Ninh, Đinh Phi, Đáp Đáp ở lại chỗ này bảo vệ Mặc cho tốt.”

“Khoan đã, cùng vào đi. Nếu chúng ta phải ở đây năm sáu ngày, thì không thể ở cửa động được, quá lạnh, chúng ta phải vào bên trong, xem có nơi nào khô ráo và ấm áp hơn một chút không.”

Nguyên Chiến giữ lấy vai ông già Nghiêm, cúi đầu hỏi: “Mệt chưa?”

Nghiêm Mặc cười, đẩy hắn ra: “Tàm tạm, tuy thân thể tôi già đi, nhưng tinh thần lực thì mạnh hơn trước kia một ít, tuy điều khiển Cốt Điểu bay một ngày có hơi mệt, nhưng chưa tới mức không đi nổi.”

Nguyên Chiến cầm lấy tay hắn xoa bóp: “Tay cậu đông cứng cả rồi, trước kia cậu không sợ lạnh như vậy.”

“Già rồi nên thân nhiệt xuống thấp.”

Đáp Đáp muốn chở Nghiêm Mặc trên lưng, nhưng Nghiêm Mặc lắc lắc tay: “Tôi đi một chút cho ấm người, nếu không gắng được thì tôi sẽ nói với các anh.”

Nguyên Chiến không buông tay hắn ra, nắm chặt tay hắn để hắn ấm lên chút đỉnh.

Đinh Ninh và Đinh Phi làm hai cây đuốc, một cây đưa cho Nguyên Chiến, Nguyên Chiến không muốn cầm, bảo hai anh em họ đưa cho Băng một cái. Sáu người họ và một con chim, ngoại trừ hai anh em nhà họ Đinh với Băng, thì số người còn lại có hơn phân nửa đều nhìn được trong bóng tối. Đáp Đáp chạy lên trước mở đường, Băng giơ cây đuốc đi ở vị trí thứ hai, hắn muốn luyện cho thị lực của mình có thể nhìn được trong bóng đêm.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đi ở giữa, ông lớn Cửu Phong bay ra khỏi ngực Nghiêm Mặc, đậu trên đầu Đáp Đáp cùng dò đường.

Đinh Ninh và Đinh Phi xài chung một cây đuốc đi ở sau cùng.

Cái sơn động này nhìn từ bên ngoài thì thấy không lớn, cửa động chỉ đủ cho ba người đi song song, nhưng sau khi tiến vào bụng mới phát hiện không gian bên trong không nhỏ, hơn nữa còn có sông ngầm, tiếng nước chảy vẫn luôn theo cùng bọn họ.

Nghiêm Mặc kéo kéo ngón tay Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến quay đầu nhìn hắn.

“Tôi còn tưởng anh sẽ đuổi các người lùn ra trong mùa đông này chứ.” Nghiêm Mặc thấp giọng nói.

Nguyên Chiến cười nhạo: “Tôi không muốn để chúng chết cóng giữa đường.”

“Bọn họ vậy mà đồng ý xây thành xa đến thế.”

“Chúng ta cho chúng khu di tích, dù có xa nữa thì chúng cũng sẽ nguyện ý, mà chúng cũng rất muốn cách xa chúng ta một chút.”

“Nếu đám người lùn đó biết lúc ban đầu chúng ta không định cho bọn họ xây thành ở phụ cận bộ lạc Đóa Phỉ, thì chắc bọn họ sẽ không có cái suy nghĩ chiếm của hời từ chúng ta.” Nghiêm Mặc cười khẽ.

“Chúng còn sợ chúng ta thật sự bắt chúng xây thành ở bộ lạc Đóa Phỉ kia, như vậy về sau chúng sẽ trở thành hàng rào ngăn giữa bộ lạc Đóa Phỉ và Cửu Nguyên. Chúng sợ chúng ta sẽ bắt chúng làm quân tiên phong. Cho nên khi cậu vừa nói hoặc là xây thành cách xa chúng ta, hoặc là dùng chung di tích truyền thừa với chúng ta, bọn chúng đương nhiên sẽ gấp không chờ nổi mà chọn cái đầu tiên.”

“Không biết sang năm sau người thành Lạch Trời phát hiện ra ở ngọn núi đối diện xuất hiện một tòa thành của người lùn thì sẽ có suy nghĩ gì đây?”

Nguyên Chiến: “Núi Cách Lan Mã cách núi Phụ Thần một khoảng, chúng ta đã dặn người lùn đừng gây ra nhiều động tĩnh, giấu mình cho thật tốt, tôi nghĩ thành Lạch Trời không thể phát hiện ra vị hàng xóm không chút dễ mến này nhanh như vậy đâu. Chỉ cần đám lùn đó xây nên tòa pháo đài mà cậu vẽ cho chúng, thì người thành Lạch Trời dù có muốn đánh phá bọn chúng cũng không dễ.”

“Đúng vậy, phần lớn thành trì của họ chắc chắn sẽ ở dưới lòng đất, như vậy dù kẻ địch có phá nát tòa thành trên mặt đất, thì họ cũng không bị ảnh hưởng lớn. Mà sau này người lùn sẽ làm ra giấy, mở ra con đường thương mại giữa các thành, thành Lạch Trời muốn động vào họ sẽ càng khó hơn.”

“Hy vọng bọn họ cũng làm ra đồ gỗ.” Nguyên Chiến nhìn thẳng phía trước, nói: “Có người lùn chắn giữa Cửu Nguyên ta và thành Lạch Trời, so với chắn giữa chúng ta và Đóa Phỉ thì càng hữu dụng hơn. Đầu tiên, người lùn sẽ mượn sức chúng ta để kiềm chế thành Lạch Trời, mà chờ khi người lùn mạnh lên, thành Lạch Trời cũng sẽ mượn
chúng ta để kiềm chế người lùn.”

“Đồng thời, thành Lạch Trời và người lùn cũng có thể liên hợp với nhau.” Nghiêm Mặc nhắc nhở hắn.

“Chúng ta sẽ cho chúng có cơ hội liên hợp sao?”

Hai tên xấu xa âm hiểm ôm suy nghĩ gì đó trong bụng nhìn nhau cười.

“Ngao ⸺⸺!” Đáp Đáp đang dò đường phía trước kêu một tiếng.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu.

Nguyên Chiến: “Sao? Đáp Đáp phát hiện ra cái gì à?”

Nghiêm Mặc: “Đáp Đáp nói phía trước không có đường, chỉ có một hồ nước ngầm rất lớn.”

Băng đi đằng trước cũng dừng bước, quay đầu giơ tay ra hiệu tạm dừng với người phía sau: “Phía trước chỉ có một chiếc cầu đá rất hẹp, Mặc đại, để tôi cõng cậu qua.”

“Không cần tới mày.” Nguyên Chiến thật sự rất muốn đá cái tên phía trước cho văng vào bóng đêm, nhưng năng lực người nọ lại không tồi, còn rất trung thành với Mặc, làm hắn muốn tìm lý do xử lý mà mãi vẫn chưa có cơ hội.

Phía trước lại truyền đến tiếng kêu của Đáp Đáp, còn có tiếng kêu đầy vui sướng của Cửu Phong.

Nghiêm Mặc vỗ Nguyên Chiến một cái: “Đừng quậy, hình như Đáp Đáp phát hiện ra cái gì đó, chúng ta đi nhanh lên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp