Dị Thế Lưu Đày

Chương 294: Nghiêm Mặc muốn ăn cua


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

11223794_850983481675509_7825878251328032149_n

“Hắn không biết mình có sống được trăm năm hay không, nhưng hắn nghĩ, hắn sẽ cố gắng sống hơn một trăm năm, bởi vì hắn muốn thấy lại bộ dáng thiếu niên của tư tế nhà mình một lần nữa.”

Mặt đất đột nhiên mọc lên vài cây gai đất nhọn hoắc, Ngu Vu cúi đầu nhìn đuôi cá của mình, vậy mà lại ‘đứng’ trên cái gai đất.

“Mặc là của tao, dù cậu ấy có chết hay hóa thành tro thì vẫn là của tao, cậu ấy sẽ không bao giờ nằm dưới thân mày, mày đừng có mơ.”

Nguyên Chiến chỉ tấn công cảnh cáo như vậy, chứ không làm tới, vẻ mặt cũng không quá khó coi, hắn còn nhớ rõ khi con cá biến thái này thấy Mặc trở về từ thần điện của Tổ Thần mà kìm không được thay đổi sắc mặt, trong mắt còn nảy ra thứ cảm xúc phức tạp.

Sau đó con cá lớn này quả thật đã cố gắng hết sức giúp hắn kiểm tra tình huống thân thể của Mặc, thậm chí còn cho Mặc ăn thứ vu dược nào đó của tộc Người Cá. Lạp Mông lén nói cho hắn biết, vu dược kia có thể kéo dài tuổi thọ của nhân loại.

Nguyên Chiến nhớ đến thanh niên tóc dài tên Tri Xuân của bộ lạc Đỉnh Việt từng nói tộc Người Cá có thuốc giúp kéo dài tuổi thọ, khi đó Mặc còn giúp bao che cho tộc Người Cá, nói rằng loại thuốc này khó bào chế cỡ nào, không ngờ vậy mà lại trùng với sự thật. Lạp Mông cũng nói loại vu dược này chỉ có Ngu Vu mới luyện chế được, hơn nữa, nguyên liệu còn cực kỳ khó kiếm, thế mà cũng khớp với lời bao che của Mặc.

Ngu Vu cười ha ha: “Chưa chắc, nè, nhóc con, nếu ta có cách giúp cậu khôi phục thanh xuân, cậu có chịu giao phối với ta không? Ừm, dù bây giờ cậu không muốn, nhưng chờ thêm vài bữa, cậu sẽ biết tuổi già sức yếu khổ tới cỡ nào, khi đó cậu sẽ đồng ý làm bất cứ chuyện gì để đổi lấy thanh xuân.”

“Ngu Vu đại nhân, anh không cần phải quá áy náy hay gì. Nếu tôi đã nói sẽ giúp các anh, thì chắc chắn sẽ cố hết sức để giúp.” Nghiêm Mặc đã tiếp xúc với Ngu Vu nhiều lần, không thể nói hắn hiểu rõ người này, nhưng ít nhất thì cũng hiểu bốn năm phần.

Nếu hắn nói mình đã trả cái giá lớn cỡ nào, chắc chắn người này sẽ cho rằng hắn đang dùng ân tình để kiềm chế y, khiến y cảm thấy giữa bọn họ chỉ có trao đổi đồng giá, thậm chí còn cảm thấy mình chịu thiệt, đến lúc đó, lời hứa sẽ được thực hiện chỉ khi Cửu Nguyên thật sự lâm vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng nếu hắn tỏ vẻ mình không tính toán, hoặc không chủ động đưa điều kiện, thì tên Đại Vu người cá tự cho mình là kẻ bề trên này sẽ cảm thấy mình không thể mắc nợ một tên nhân loại nho nhỏ, huống chi là mắc nợ việc hắn giúp y kéo dài nòi giống của chủng tộc mình. Nhưng dùng lòng áy náy và cảm kích làm bàn đạp, thì mai sau dù tộc Người Cá không thật sự xem Cửu Nguyên như bạn tốt thì ít nhất cũng sẽ không cho phép những nhân
loại khác hoặc sinh vật khác xâm phạm đến Cửu Nguyên đã được họ che chở.

Nếu nói tới thù lao, còn loại thù lao nào so được với thông tin nghiên cứu người cá chứ? Hiện giờ, thân thể tộc Người Cá với hắn mà nói cơ hồ như đã không còn bí mật gì. Đây mới là thù lao lớn nhất đối với hắn!

Ngu Vu nghe hắn nói, liền cười nhạt một tiếng, bảo: “Áy náy? Ta thì có gì để mà áy náy? Cậu cũng đâu có làm không công. Này, nhóc con, cậu sẽ già như thế trong bao lâu? Đừng nói là đến khi chết cũng sẽ vậy nha?”

“Một trăm năm.” Nghiêm Mặc giơ một ngón tay lên: “Nếu tôi có thể sống đến đó, hẳn là sẽ khôi phục thanh xuân.” Một năm sau hắn sẽ khôi phục, lúc đó cứ tìm đại cái lý do nào đó là được.

Ngu Vu thở dài một hơi, cười nói: “Một trăm năm không tính là quá lâu, yên tâm, cậu chắc chắn không chỉ sống một trăm năm thôi đâu.”

“Vậy hả? Sao anh biết tôi sống được bao lâu?” Nghiêm Mặc cũng không biết Ngu Vu đã cho mình ăn thuốc.

“Đương nhiên là ta biết rồi. Bởi vì ta tính đánh chết chiến sĩ của cậu, chờ khi cậu khôi phục lại, ta sẽ đưa cậu đi.” Ngu Vu nửa đùa nửa thật nói.

“Yên tâm, trước khi tao chết tao nhất định sẽ giết mày.” Nguyên Chiến lại bắn sát ý.

Ông già Nghiêm bị hai thằng đực rực tranh giành không cảm thấy vinh hạnh chút nào: “Được rồi được rồi, Ngu Vu đại nhân, anh tới đây chắc không phải chỉ để cãi nhau đi? Nói xem, anh muốn hỏi cái gì?”

Ngu Vu làm ra dáng vẻ lưu manh: “Cậu biết ta muốn hỏi cái gì mà.”

“Nếu tôi đồng ý với anh, thì đương nhiên sẽ nói cho anh, không sai, tôi đã tìm ra được nguyên nhân khiến tộc Người Cá các anh dễ bị sinh non.”

Bóng Ngu Vu lóe lên, xuất hiện bên cạnh Nghiêm Mặc.

Đáp Đáp và Đinh Ninh cùng các hộ vệ khác cũng theo bản năng mà nhích người, nhưng bị Nghiêm Mặc giơ tay cản lại.

Nguyên Chiến vẫn ngồi yên bên cạnh Nghiêm Mặc, hắn không cảm nhận được ác ý từ Ngu Vu, nhưng hắn vẫn đặt tay lên vai Nghiêm Mặc, tỏ quyền sở hữu một cách rõ ràng.

“Là nguyên nhân gì?” Tuy Ngu Vu vẫn cười, nhưng trong mắt lại đầy vội vàng và nghiêm túc.

Nghiêm Mặc trầm ngâm.

Đáy mắt Ngu Vu hiện lên chút không vui, y cho rằng Nghiêm Mặc muốn đặt điều kiện với mình, nào ngờ tư tế nhỏ đã già nua kia chỉ ngẫm nghĩ một lát đã nói: “Là vì thức ăn với nhiệt độ nước.”

“Có thể nói kỹ hơn không?”

“Đương nhiên.” Nghiêm Mặc sửa sang lại một chút trong đầu, rồi nói phỏng đoán của mình ra: “Có phải nơi mà vị trưởng lão các anh chăm sóc người cá mang thai có nhiệt độ ấm hơn những nơi khác không?”

Ngu Vu nghe hắn hỏi, nhớ lại liền thấy đúng là như vậy: “Không sai, nơi đó nằm ở một hòn đảo giữa hồ, nước trong hồ và nước trong những cái ao đầm trên đảo thông với nhau, nhưng nước của hòn đảo giữa hồ thì lại ấm hơn.”

“Tộc Người Cá các anh có nhiệt độ máu thấp, nhưng khi nữ người cá mang thai, để cung cấp đủ nhiệt lượng cho thai nhi trong bụng, bụng của các cô sẽ tăng nhiệt độ, cho nên khi các cô không thoải mái mới lên mặt nước phơi nắng sưởi ấm, sau đó sẽ tốt hơn rất nhiều, nguyên nhân là do các cô bị nhiễm lạnh.”

“Ý cậu là sau này phải để người cá mang thai ở những vùng nước có độ ẩm cao, tốt nhất là có nơi để sưởi nắng?”

“Đúng vậy. Nhưng nhiệt độ nước cũng không thể quá cao, nếu quá cao, thân thể sẽ không thích ứng mà nảy sinh vấn đề, nhất là thai phụ, khi điều hòa nhiệt độ thân thể sẽ khó khăn hơn những người cá không mang thai. Hơn nữa, các anh đã quen sống ở môi trường dưới biển sâu, đều không thích những nơi ấm, cho nên thai phụ cũng không thể ở mãi trong vùng nước ấm, thỉnh thoảng cũng phải lặn xuống dưới sâu, sống trong nhiệt độ như bình thường vài hôm. Cái ‘vài hôm’ này là bao lâu thì
các anh phải tự tìm hiểu, làm sao để thân thể cảm thấy thoải mái là tốt nhất.”

Ngu Vu ghi nhớ hết toàn bộ, không để sót chữ nào: “Thức ăn thì sao?”

“Tôi kiểm tra thức ăn mà các anh mang đến, phát hiện các anh rất thích dùng thức ăn lạnh, nhưng trong đó có vài loại mà khi mang thai tốt nhất không nên ăn hoặc chỉ ăn ít, tỷ như cua, ba ba, còn có một loại trái cây nhỏ mọc trên đảo của các anh có vị chua chua ngọt ngọt, thứ đó tên là sơn tra, cũng không thể ăn. Bởi vì nhiệt độ cơ thể của các anh thấp, nên các loại thức ăn có tính nhiệt không thể ăn nhiều khi mang thai, tỷ như loại cỏ dại có lá dài và mỏng, tôi gọi nó là hẹ.”

Nghiêm Mặc nghĩ thầm, lúc trước hắn vẫn luôn muốn dạo một vòng trên các đảo trong hồ, quả thật hắn cũng đã tới mấy cái, nhưng đều không có thu hoạch lớn bằng lần này.

Tộc Người Cá đưa tới rất nhiều thức ăn, trong đó có không ít thứ mà trước kia hắn không phát hiện ra.

Ngu Vu cười khổ: “Ta không biết cua và ba ba không thể ăn, với cả sơn tra và hẹ nữa.”

“Sơn tra và hẹ thì ngày thường có thể ăn, tôi tính cẩn thận nghiên cứu công dụng của chúng nó, có thể cho tôi không? Càng nhiều càng tốt.”

Ngu Vu lập tức đồng ý, chỉ là một ít cỏ dại mà thôi: “Được, cậu muốn bao nhiêu cũng được, ta bảo bọn họ dùng bè gỗ đưa tới cho cậu.”

“Để Nguyên Chiến đi cùng đi, anh ấy nhổ mấy cái đó dễ lắm, cũng biết cách xử lý mà tôi hay yêu cầu, các anh động vào, tôi sợ phần lớn đưa cho tôi đều bị hỏng.”

Ngu Vu nghĩ nghĩ, mấy cái đảo nhỏ kia thừa thãi sơn tra với hẹ, không có gì đặc biệt cả, liền gật đầu đồng ý.

“Cậu có chế ra thuốc giữ thai và an thai không?”

“Cái này còn cần một ít thời gian, thảo dược trong tay tôi không đủ.” Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Hơn nữa đây là thuốc dành cho người cá, tôi nghĩ đa số nguyên liệu đều sinh trưởng trong nước.”

“Ta đưa cậu xuống đáy hồ dạo chơi, dưới đó rất đẹp, phong cảnh không kém gì trên mặt đất đâu.”

“Được.”

Lúc Ngu Vu đi, y không nói về sau mình sẽ bảo vệ Cửu Nguyên hay gì gì đó, nhưng Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đều biết, nếu bọn họ rời khỏi Cửu Nguyên, thì sẽ không cần lo lắng giống như trước, cũng không còn vướng bận nhiều nữa. Đến lúc này, tộc Người Cá và Cửu Nguyên mới chính thức thành lập mối quan hệ bình đẳng.

“Thấy không? Kiến thức mới là vũ khí cường đại nhất.” Nghiêm Mặc nói với những người ở đây, đột nhiên lau mặt một cái, đứng dậy: “Năm nay tôi nhất định phải ăn cua! Lúc này vừa hay là thời điểm cua béo nhất, đi, chúng ta ra cánh đồng cỏ bồng bắt cua!”

Bởi vì tư tế đại nhân nhất thời nổi hứng, một đám người cưỡi Cốt Điểu tới hồ muối đỏ.

Trong khoảng thời gian này, Cửu Phong dẫn cả nhà Thiết Bối Long tới hồ nước mặn chơi, lúc nhìn thấy Cốt Điểu trên bầu trời, lập tức bay qua bắt nạt người ta.

Cốt Điểu đáp xuống, các chiến sĩ lần đầu tiên cưỡi Cốt Điểu rất là hưng phấn.

Nguyên Chiến buồn cười nhìn ông già nhỏ đi phía trước, người này nói mình muốn ăn cua đã hai năm nay rồi, nhưng chưa lần nào được ăn.

“Kiệt ⸺⸺! Mặc, sao cậu lại biến thành quái hai chân già rồi?” Cửu Phong kinh hãi, thu nhỏ lại bay quanh Nghiêm Mặc nhìn nhìn.

“Cửu Phong, tao già rồi thì mày không cần tao nữa sao?” Nghiêm Mặc nửa đùa nửa thật hỏi.

Nguyên Chiến há miệng, rồi ngậm lại.

Cửu Phong đau buồn: “Quái hai chân già rồi là sẽ chết nhanh lắm, cậu cũng sẽ chết nhanh ư?”

Nghiêm Mặc cười ha ha: “Không đâu, Tổ Thần sẽ không để tao chết nhanh như vậy, ông ấy còn rất nhiều chuyện muốn tao làm.”

Cửu Phong yên tâm, lập tức hoạt bát trở lại, bay lên đầu Nghiêm Mặc cào tóc hắn: “Kiệt! Biến thành lông trắng hết rồi!”

“Ui, nhẹ chút nào!”

Muốn ăn cua, đương nhiên phải bắt cua.

Cua sống trong cánh đồng cỏ bồng vì không bị ai bắt mà tràn lan, đi vừa hai bước là có thể nhìn thấy lũ cua hoành hành ngang ngược ấy đang múa may cái càng to đùng của mình giữa những cây cỏ bồng hoặc giữa khe đá trong các con suối, chúng nó bò tới bò lui, thoạt nhìn rất nhốn nháo, mà con nào con nấy đều khá to.

Ngoại trừ Nghiêm Mặc, người tới đây không có tên nào biết ăn cua, à, phải nói là chưa có tên nào từng ăn cua, nhìn thấy bọn cua với cái mai cứng như đá đang giương nanh múa vuốt, cả bọn không biết phải ra tay như thế nào.

Đáp Đáp lanh trí, tìm một nhánh cây thọc thọc con cua, thấy nó dùng càng kẹp lấy nhánh cây liền biết vũ khí của nó là cái gì.

Nhưng lại có người lỗ mãng, tỷ như Đinh Phi và thằng nhóc đen thùi lùi.

Tiểu Hắc bẩm sinh đã lớn gan, thấy cua liền trực tiếp vươn tay.

“Phập!”

Tiểu Hắc đơ người một giây, rồi gào khóc.

Đinh Phi luống cuống tay chân muốn gỡ con cua đang kẹp tay thằng nhóc ra, nhưng con cua kẹp chặt quá, thằng nhóc đen thùi lùi bị kẹp tới chảy máu.

Ông già Nghiêm khốn nạn còn cười ha hả, hình như đây là lần đầu tiên hắn thấy thằng nhóc đen thùi lùi kia khóc đấy.

“Nhúng tay nó vào nước, anh cứ giật như vậy cũng vô dụng thôi, nhẹ gõ lên mai nó như vầy.” Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống làm mẫu, đám người liền bu lại xem.

Nghiêm Mặc cầm cổ tay thằng nhóc nhúng vào suối, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mai cua, vài giây sau, con cua liền thả càng ra.

Thằng nhóc đen thùi lùi ngừng khóc, trên khóe mắt vẫn còn dính nước mắt, trừng con cua đầy hận thù, thấy con cua muốn chạy trốn, liền cầm một cục đá trong suối lên hung hăng đập một cái.

Nghiêm Mặc cười, sau đó dạy cho mọi người cách bắt cua, lấy con cua kẹp Tiểu Hắc kia ra làm mẫu.

Tiểu Hắc chỉ vào con cua bị tóm, đột nhiên nói một chữ: “Ăn!”

“Ái chà, biết nói rồi à?” Nghiêm Mặc cười tới bật ngửa, là bật ngửa thật, hắn đứng không vững, thân thể ngã vào lòng Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến thấy hắn vui vẻ như vậy, cảm xúc tựa hồ như không hề bị việc trở thành lão già ảnh hưởng, làm tâm tình vốn đang u ám của hắn cũng dịu trở lại.

Hắn không biết mình có sống được trăm năm hay không, nhưng hắn nghĩ, hắn sẽ cố gắng sống hơn một trăm năm, bởi vì hắn muốn thấy lại bộ dáng thiếu niên của tư tế nhà mình một lần nữa, bằng không thì hắn quá thiệt thòi rồi!

Chờ khi hắn già, Mặc lại là thiếu niên, lúc ấy Mặc sẽ cảm thấy hắn như thế nào?

Nếu một trăm năm này hắn đối xử thật tốt với Mặc, không rời không bỏ, chỉ cần một mình Mặc. Vậy chờ khi hắn già rồi, có phải Mặc cũng sẽ đối xử với hắn như vậy không?

Nguyên Chiến ôm lấy tư tế của mình, cắn nhẹ vành tai người nọ.

Tôi sẽ làm bạn với cậu khi cậu già yếu một trăm năm, nếu trăm năm sau tôi còn sống, nhưng cậu lại không cần tôi, phản bội tôi, thì tôi sẽ giết cậu, cùng đưa cậu đi gặp Mẫu Thần.

Nghiêm Mặc vỗ hắn một cái: “Chúng ta thi xem, xem ai bắt được nhiều cua. Không cho xài năng lực thần huyết!”

Nguyên Chiến đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Cậu có hiểu bọn cua đang nói gì không? Nếu cậu có thể hiểu ngôn ngữ của vạn vật và trò chuyện chúng, vậy số thức ăn mà bình thường chúng ta ăn có phải lúc nào cũng hô cứu mạng với cậu không? Lúc cậu ăn chúng nó có tâm tình gì?”

Nghiêm Mặc đen mặt, vỗ cái bốp lên mông Nguyên Chiến: “Cút mẹ anh đi! Anh cố ý đúng không? Ông mày muốn không nghe thì không nghe! Nếu không thì ông mày đã sớm chết đói rồi có biết không? Lẹ lẹ, bắt nhiều cua một chút, hôm nay tôi muốn ăn cho đủ!”

Cánh đồng cỏ bồng lập tức trở nên náo nhiệt, Nghiêm Mặc mang toàn bộ thành viên của đội hộ vệ đến, hắn còn mặc kệ công chuyện của người ta mà kêu cả ba nhóc đệ tử, Thảo Đinh, lão Vu, cùng Vu Thanh theo.

Hên là hắn vẫn còn nhớ rõ hồ nước mặn là bí mật lớn của bộ lạc, mới không kêu thêm ba vị người rắn.

Mãnh là chiến sĩ thủ lĩnh duy nhất chạy tới hóng hớt, vì thế mà bị Nguyên Chiến đá cho hai cái.

Điêu cũng theo cùng. Người anh em này từ sau khi bị đuổi ra khỏi nội thành cùng với Liệp liền trở nên khá thê thảm, không chỉ chất lượng sinh hoạt kém đi, mà cả đời sống tinh thần cũng thiếu hụt nữa, vì Thảo Đinh không thèm để ý tới hắn.

Vốn dĩ Điêu có thể đảm nhiệm chức vị tiểu đoàn trưởng hoặc thủ lĩnh của chiến sĩ đoàn, nhưng hắn từ chối trong cuộc họp, tỏ vẻ muốn gia nhập đội chữa bệnh của Thảo Đinh, bây giờ hắn chủ yếu phụ trách việc dẫn đội ra ngoài hái thuốc.

Đám người Văn Sinh đang lọc muối ở bên hồ phơi muối nghe thấy động tĩnh cũng tìm tới, người càng nhiều càng vui.

Cả nhà Thiết Bối Long cũng chạy tới tham gia.

Nghiêm Mặc thấy cả nhà Thiết Bối Long vừa đến liền giẫm nát một vùng cỏ bồng, liền vội vàng phất tay đuổi chúng sang một bên chơi!

Cửu Phong bay tới bay lui trên cánh đồng cỏ bồng, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị.

Nó thấy Nghiêm Mặc bắt cua còn lấy làm lạ: “Kiệt, Mặc, thứ này không ăn được! Ta đi bắt thứ khác ngon hơn cho cậu ăn!”

Cửu Phong cảm thấy quái hai chân nhỏ của nó thật là đáng thương, mà nó cũng đã lâu rồi không kiếm gì về cho quái hai chân nhỏ của mình, vì thế mà già thành như vậy. Không được, nó nhất định phải bắt nhiều con mồi hơn, giữ lại những miếng thịt ngon nhất cho Mặc của nó ăn, như vậy Mặc có thể sống được thật lâu thật lâu!

Cửu Phong vỗ cánh phạch phạch bay xa, nhãi con Thiết Bối Long đứng bên hàng Nước Bọt Lôi Thần, bộ dáng như rất muốn giẫm lên, Thiết Bối Long cha nhìn thấy liền sợ tới mức rống to: “Uông! Thằng nhãi kia, không muốn sống nữa à? Nhanh cút về đây cho ba!”

Cánh đồng cỏ bồng vang đầy tiếng cười, trước đó vì tư tế hôn mê rồi sau khi tỉnh lại biến thành một cụ già nên bọn họ có chút áp lực, thậm chí còn ảnh hưởng đến bầu không khí của cả bộ lạc, hiện giờ thấy tư tế đại nhân ‘nghĩ thoáng’ như thế, bọn họ đương nhiên cũng vui vẻ theo.

Đối bọn họ mà nói, tư tế đại nhân già hay trẻ không có gì khác nhau, chỉ cần tư tế đại nhân còn sống, bọn họ sẽ không sợ bất cứ thứ gì.

Mới đầu Nguyên Chiến bắt cua còn có chút vụng về, nhưng sau khi bắt mấy con thì tìm ra được bí quyết. Không cần thầy dạy cũng biết dùng cỏ dại bện thành dây rồi cột hai cái càng cua lại, sau đó, hắn thấy lũ cua bị cột càng mà vẫn chạy được, liền cột luôn mấy cái chân của nó.

Đám người Đại Hà cũng rất thông minh, tuy Mặc đại nói không được dùng năng lực thần huyết bắt cua, nhưng đâu có nói không được dùng năng lực để đựng cua. Vì thế Đại Hà làm ra một cái bình đất thật to, bụng bình thì to mà miệng bình thì nhỏ, bắt được cua liền ném vào trong.

Ba đứa nhỏ và những người khác thấy cái bình đất tiện quá, cũng chạy đi tìm Đại Hà nhờ làm giúp vài cái.

Vì thế, trên cánh đồng cỏ bồng liền xuất hiện một đống bình đất bụng to miệng nhỏ, mọi người đều vui vẻ hào hứng bắt cua, bắt được cua liền ném vào bình. Thỉnh thoảng có người bị cua kẹp trúng liền ngao ngao kêu lên, nghe mà thốn, nhưng những tiếng kêu đau này chỉ khiến mọi người cười to.

Thằng nhóc đen thùi lùi hận cua vì nó bị cua kẹp, nên bây giờ nó không bắt cua, mà dùng hai tay ôm cục đá, thấy cua liền nện xuống, mười con cũng có hai ba con bị nó đập cho chết ngắc.

Sau đó thằng nhóc này phát hiện ra chỉ cần đập gãy chân cua, cua liền không chạy được nữa, thế là bắt đầu đập chân bọn cua một cách tàn nhẫn. Nên lúc mọi người ăn, trong đám cua cứ con nào thiếu chân thiếu càng hầu như đều là do Tiểu Hắc lấy đá đập.

Nghiêm Mặc bắt được mấy con đã thấy mệt, liền ngồi trên một tảng đá ở bờ suối, chọc chọc người nào đó đang chơi bắt cua đầy hào hứng: “Anh vẫn chưa kể cho tôi biết, anh với tướng quân Triết Phi của thành Lạch Trời đã nói gì với nhau đó?”

Nguyên Chiến giơ một con cua lên, con cua rất to, thoạt nhìn ít nhất cũng phải hơn nửa cân, hỏi: “Con này là đực hay cái?”

Nghiêm Mặc nhìn yếm của nó rồi đáp: “Cái.”

Nguyên Chiến thả vào nước trở lại, rồi đi tìm con khác. Mặc nói thời tiết này cua cái bắt đầu mang trứng, vì thế hắn chủ yếu bắt con đực.

“Nè, hỏi anh đó, đừng có giả ngu!” Nghiêm Mặc đá hắn một cái.

Nguyên Chiến bắt lấy chân Nghiêm Mặc, bởi vì phải xuống nước, nên hầu như ai cũng cởi giày đi chân trần.

“Chân cũng già rồi này.”

“Nhảm nhí!” Nghiêm Mặc cười mắng.

“Trời lạnh, cậu đừng ngâm trong nước, ngồi đằng kia là được rồi, không cho xuống nước.”

“Nguyên Chiến!”

“Tên đó rất thông minh.”

“Anh nói Triết Phi?”

“Ừm.”

“Anh... có phải anh đã giao hẹn gì với anh ta không?” Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến đầy hoài nghi.

Nguyên Chiến cười thần bí, không chịu nói: “Chờ sau khi sắp xếp xong chuyện di cư của người lùn, chúng ta sẽ đi tìm đá Thần Huyết thuộc tính thổ.”

Tuy Nghiêm Mặc cũng có suy nghĩ này, nhưng...: “Muốn tìm thì anh tự đi mà tìm, tôi già rồi, đi không nổi.”

Nguyên Chiến cắn ngón chân hắn một cái: “Tôi đi đâu thì cậu đi đó. Đi không nổi vậy để tôi cõng cậu!”

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau vào map mới, nhưng không phải chuyện di cư của người lùn, chuyện di cư của người lùn không có gì đặc biệt cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp