Dị Thế Lưu Đày

Chương 296: Đinh Phi bị bắt


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

88a575d9f876377b6f6423c94ebc6758

“Có kẻ địch! Đinh Phi đã xảy ra chuyện!”

Cây cầu hẹp mà Băng nói quả thật không phải người có gan thì sẽ không dám đi.

Đó là một cây cầu đá felspat* hẹp, dài chừng năm mươi mét, Nghiêm Mặc đoán cây cầu này không được trải qua quá trình đắp nặn của con người, nó là cây cầu đá do thiên nhiên tạo ra, độ hẹp chỉ đủ để đặt hai chân sát vào nhau, mà hai bên cầu là bóng tối sâu thẳm.

(*Felspat: Còn gọi là tràng thạch hay đá bồ tát, là tên gọi của một nhóm khoáng vật tạo đá cấu thành 60% vỏ trái đất.)

“Nơi này trông như bề mặt dung nham ấy.”

Nghiêm Mặc nằm trên lưng Nguyên Chiến, nhắc nhở Đinh Ninh và Đinh Phi đi phía sau cẩn thận.

“Bề mặt dung nham là cái gì?”

“Đơn giản mà nói thì là nước bào mòn nham thạch tạo nên một loại địa hình độc đáo. Có câu thành ngữ ‘nước chảy đá mòn’, ý chỉ trong thời gian dài, những giọt nước có thể đục thủng một tảng đá. Nơi này có nhiều đường nước ngầm, chúng nó chảy xuôi trên bề mặt nham thạch, qua mấy triệu thậm chí là hơn mấy trăm triệu năm, cuối cùng hình thành nên một sơn động như vậy.”

“Thì ra là do nước, không phải do thần.” Nguyên Chiến tựa hồ như nhẹ nhõm hơn một chút.

Nghiêm Mặc cười: “Nơi này rất u ám, còn rất rộng, hình thù nham thạch kỳ dị, bề mặt đá quái lạ, những ai không có hiểu biết tiến vào chắc chắn sẽ nghĩ là sức mạnh của thần.”

Đinh Phi đi phía sau nói: “Đại nhân, nghe ngài nói như vậy, tôi không còn sợ nữa.”

Nghiêm Mặc quay đầu lại: “Anh sợ hả?”

Đinh Phi le lưỡi, có hơi xấu hổ, anh trai cậu ta đi phía sau cốc nhẹ đầu cậu ta một cái: “Thằng em tôi từ khi còn nhỏ đã sợ những nơi u tối, không dám tiến vào hang động.”

“Chẳng trách anh tới đây trước nhưng lại không dám vào.”

Đinh Phi vội vàng giải thích: “Đại nhân, không phải tại tôi...”

Nghiêm Mặc phẩy tay với anh ta: “Không sao, mấy nơi u ám như này nếu đổi lại là một mình tôi, tôi cũng không dám tiến vào.”
Đinh Phi cảm thấy tư tế đại nhân đang an ủi mình, trên đời này có nơi nào mà tư tế không dám đi chứ!

Nguyên Chiến lại biết Nghiêm Mặc nói thật. Người khác xem Mặc như thần, nhưng hắn lại biết Mặc cũng bình thường như bao người khác, sẽ khổ sở, sẽ đau buồn, sẽ sợ hãi và nhút nhát.

Đi qua cầu, lại qua một con đường không quá hẹp, nó rộng chừng hai mươi mét, mấy người họ liền tới một gò đất.

“Quao!” Đinh Phi vừa đi tới liền lớn tiếng cảm thán: “Hang động này thật lớn!”

“Theo như địa thế thì, chúng ta đã ở trong lòng đất.” Nguyên Chiến rất nhạy bén với phương hướng trong đất.

Nghiêm Mặc thấy một hồ nước u tối, nó rất rộng, bên tai còn có tiếng sóng nước trong hồ vỗ vào bờ.

Đáp Đáp còn đang quay đầu về phía hồ nước gầm gừ.

“Kiệt ⸺⸺!”

Ào, một sinh vật trông như rắn bị ném tới trước mặt Nguyên Chiến.

“Kiệt! Mặc, ở đây có rất nhiều cá rắn*! Ăn ngon lắm, ăn chúng nó đi!” Cửu Phong ném một con cá rắn xuống, rồi bay vào trong hồ bắt con khác.

(*Trong qt là xà ngư, nhưng nghĩ tới ngoài đời có cá hổ, cá voi, cá heo, cá ngựa... nên cảm thấy để là cá rắn cũng không sao hết dù nghe nó hơi mắc cười =)))))

Nguyên Chiến thả Nghiêm Mặc xuống.

Nghiêm Mặc ngồi xổm xem xét con cá rắn, nhưng Nguyên Chiến giành cầm con cá lên trước, thân thể cá rắn có dịch nhầy, rất trơn trượt, vừa cầm lên đã trượt tay.

Con cá rắn kia đã nửa sống nửa chết, vậy mà còn nỗ lực giãy đành đạch, muốn nhảy vào trong nước.

Nghiêm Mặc vươn tay, con cá rắn đột nhiên há miệng, hắn liền thấy trong miệng nó có vô số răng cá sắc nhọn mọc dày đặc.

Nguyện Chiến liền vung tay đập vào đầu nó một cái, đầu cá rắn bị hắn đập bẹp, nhưng cái đuôi lại quất về phía Nghiêm Mặc ở cách nó gần nhất.

“Phập!”

Cái đuôi nhọn như gai đâm vào lòng bàn tay Nguyên Chiến.

Nghiêm Mặc đứng bật dậy túm lấy tay Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến nhìn chỗ cách đầu cá rắn ba tấc, nơi đó cắm một cây kim châm.

“Tốc độ nhanh hơn trước kia rồi nhỉ.” Nguyên Chiến hơi nhếch khóe miệng.

Nghiêm Mặc chậm rãi rút cái đuôi nhọn kia ra khỏi lòng bàn tay hắn.

Lòng bàn tay đã hóa đá nhưng ở chính giữa vẫn thủng một lỗ, Nguyên Chiến nắm tay lại rồi mở ra, cái lỗ thủng kia liền biến mất.

“Anh cũng đã sử dụng năng lực tốt hơn trước kia nhiều rồi.” Nghiêm Mặc cũng khen một câu.

Nguyên Chiến nói: “Đá ở nơi này không cứng, chẳng trách lại bị nước bào mòn.”

Nghiêm Mặc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Bây giờ anh có thể dựa vào môi trường xung quanh để thay đổi tính chất của thân thể mình?”

Nguyên Chiến nghĩ nghĩ: “Có đôi khi làm được, đôi khi lại không.”

Nghiêm Mặc gật gù, ngồi xổm xuống tiếp tục lật xác con cá rắn đã chết kia để xem, con cá rắn này dài chừng một mét, hai bên thân có vây cá, đầu gù, đuôi nhọn như gai xương: “Thứ này chắc chắn ăn thịt.”

“Kiệt!” Thân thể nho nhỏ của Cửu Phong lại bắt được một con cá rắn thô to trở về, bởi vì nó quá nhỏ, mà cá rắn lại quá lớn, nên nhìn qua cứ như cá rắn đang bay trên không, chủ động rơi xuống trước mặt họ.

Con cá rắn này còn lớn hơn con vừa rồi, coi bộ khỏe mạnh hơn nhiều, cặp móng vuốt nhỏ của Cửu Phong không gây ra thương tích trí mạng nào cho nó, hay là Cửu Phong muốn ăn sống?

Cá rắn vừa rơi xuống đất liền tấn công người gần nhất.

Đinh Ninh và Đinh Phi đồng thời ra tay, lửa trên cây đuốc phừng lên, cuộn lại như vòi rồng bắn về phía con cá rắn.

Con cá rắn giãy một cái lật người, quay về phía hồ nước muốn bỏ chạy.

Đáp Đáp trong hình thái dã thú nhào lên cắn vào phần cổ của nó.

Con cá rắn uốn éo thân mình như một con mãng xà, muốn siết lấy cổ Đáp Đáp.

Đáp Đáp dùng một chân bắt lấy cái đuôi rắn của nó, đè chặt xuống đất, miệng vẫn không thả lỏng.

Con cá rắn giãy giụa một lát rồi không nhúc nhích nữa.

Đáp Đáp trực tiếp cắn đứt đầu rồi gặm rộp rộp ăn sống luôn, cuối cùng nhả ra một cái đầu lâu bị gặm sạch thịt.

Cửu Phong bay quanh Đáp Đáp một vòng, sau đó lại bay vèo vào trong hồ, lần này nó bắt cá rắn nhưng không thảy tới trước mặt Nghiêm Mặc nữa, mà ném cho Đáp Đáp.

Đáp Đáp phụ trách cắn chết cá rắn rồi ăn đầu, chừa lại phần thân đầy thịt của chúng.

Cứ thế, một bắt một giết, chỉ chốc lát sau bên bờ hồ đã có một đống cá rắn chồng chất.

“Cửu Phong, Đáp Đáp, đủ rồi!” Nghiêm Mặc không thể không ngăn cản hai tên kia.

Với hình thể bây giờ của Cửu Phong, một bữa nó ăn ít nhất phải ba con bò mới no bụng, nhưng nó không cần ăn thường xuyên, cứ ba bốn ngày thì xơi một lần, hơn nữa, nó biết không thể săn mồi ở mãi một chỗ, nên thường xuyên đổi khu đi săn, nếu không, động vật ở phụ cận Cửu Nguyên đã sớm bị nó ăn sạch, mấy con còn lại rồi một ngày nào đó cũng bị nó dọa cho chạy hết.

Đáp Đáp duỗi tứ chi rồi duỗi eo, dáng vẻ lười biếng, sau đó ngồi dậy biến thành hình người.

Cửu Phong đậu trên đầu Đáp Đáp, vui sướng kêu: “Kiệt! Mặc, chúng ta ăn thịt, ăn thịt.”

“Ngao!” Đáp Đáp đầu đội Cửu Phong chạy tới cạnh Đinh Phi, dùng thế tay ra hiệu, thúc giục cậu mau đốt lửa.

Đinh Phi quăng cho gã một cái nhìn khinh thường, đá gã một phát: “Đi ra ngoài lấy củi vào đây, chỗ này không có vật nhóm lửa.”

Băng giơ tay: “Khoan đã, bên trong không có chỗ sao? Nơi này mặc dù có hồ nước và thức ăn, nhưng quá lạnh, còn không bằng ở cửa động.”

Băng nhìn Nguyên Chiến nói, hiển nhiên muốn thủ lĩnh của cả bọn sử dụng năng lực của mình để dò tìm nơi thích hợp cư trú trong năm sáu ngày ở phụ cận.

Nghiêm Mặc mở miệng nói: “Trước tiên nghỉ ngơi ở đây đã, Đáp Đáp, anh với Đinh Phi đi ra ngoài lấy củi vào đây, chúng ta ăn bữa tối xong rồi cẩn thận thăm dò hang động đá vôi này sau.”

Đinh Phi và Đáp Đáp lập tức chạy ra cửa động.

Đáp Đáp để Đinh Phi cầm đuốc ngồi trên lưng mình, trước mắt chỉ có Nghiêm Mặc và Đinh Phi mới có tư cách này, những người khác muốn cưỡi gã? Gã sẽ cắn mông lôi tên nào to gan trèo lên lưng gã xuống.

Hai người Đinh Ninh và Băng đi xử lý đám cá rắn trơn trượt.

“Kiệt!” Cửu Phong kêu lên cảnh cáo.

Nghiêm Mặc lập tức hô: “Đừng tới gần bờ hồ!”

Đinh Ninh và Băng lập tức dừng bước.

Nghiêm Mặc hỏi Cửu Phong: “Nước trong hồ không thể uống à?”

“Kiệt! Có cá rắn! Cá rắn siêu bự! Ăn thịt!”

“Loại cá rắn này có rất nhiều trong hồ?”

“Kiệt! Rất nhiều. Đừng tới gần hồ nước!”

Ngay cả Cửu Phong cũng nói không thể tới gần hồ nước, Nghiêm Mặc cũng không muốn thử xem giá trị vũ lực của đoàn người mình cao bao nhiêu.

“Biết ở đâu có nguồn nước an toàn không?”

Cửu Phong bay lên, bay đến cạnh con đường mà ban nãy bọn họ đi để tiến vào đây.

Nghiêm Mặc và Băng cùng đi qua.

“Kiệt! Nơi này có nước.”

Nghiêm Mặc cúi đầu, nhìn dòng nước chảy dọc theo vách động, tụ lại thành một vũng nước nhỏ trong suốt bên dưới.

Thấy Nghiêm Mặc vươn tay muốn chạm vào nước, Băng vội túm lấy tay hắn: “Để tôi.”

Nghiêm Mặc lắc đầu, lấy một quả cầu bằng xương ra từ trong túi không gian: “Tôi không sợ độc, hơn nữa, cái này có thể kiểm tra chất nước, nếu không đổi màu thì nước có thể uống.”

Không phải hắn không sợ độc, mà là độc không khiến hắn chết được, thông thường, hắn sẽ được ‘hưởng thụ’ thời gian mà chất độc ngấm vào cơ thể, mang đến cảm giác ‘tiêu hồn’ cho hắn, chờ khi độc tố bị đào thải ra ngoài thì hắn sẽ khỏe lại.

Có điều, như vậy vẫn tốt hơn là hy sinh người khác đi thử độc.

Quả cầu chìm một nửa vào nước, đợi chốc lát không thấy đổi màu, vũng nước nhỏ trong suốt đủ để thấy được dưới đáy nước không có thứ gì kỳ quái có thể tấn công bọn họ.

“Xử lý đám cá rắn đó ở chỗ này, đừng tới gần bờ hồ, bằng không mùi máu tươi sẽ dẫn những sinh vật đáng sợ khác trong nước ra.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ vai Băng, đứng lên.

Bên hồ, Nguyên Chiến đứng yên tại chỗ đã một lúc lâu.

“Anh phát hiện ra gì hả?” Nghiêm Mặc đi tới hỏi.

Nguyên Chiến chỉ tay về phía giữa hồ: “Có đường.”

“Sao?”

“Ở dưới nước. Thông tới nơi xa.” Hồ nước rất lớn, trong hang động lại tối, dù Nguyên Chiến có thể nhìn thấy trong bóng đêm thì cũng không thể nhìn xa tới vậy.

“Anh muốn đi xem hả?”

“Cậu thì sao?”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến, không nói mà cười. Tò mò giết chết mèo, mà từ nhỏ hắn đã là một kẻ rất tò mò.

Nguyên Chiến ôm lấy bả vai hắn, ghé sát vào tai hắn cắn cắn hai cái rồi nói nhỏ: “Chờ ăn no rồi tôi đưa cậu qua, chỉ hai chúng ta.”

Nghiêm Mặc cụng cụng đầu vào miệng hắn, cũng thấp giọng nói: “Tai tôi ăn rất ngon hả? Hình như anh đặc biệt thích cắn tai tôi?”

“Mỗi một tấc thịt trên người cậu đều rất ngon, Tiểu Mặc Mặc cũng rất ngon.”

Hơi thở nóng hừng hực phả vào tai hắn, Nghiêm Mặc ngứa ngáy, nhịn không được cười rộ lên: “Bây giờ Tiểu Mặc Mặc già nhăn nheo rồi mà anh cũng muốn ăn hả? Trông nó xấu tới mức chính tôi còn không muốn nhìn nữa là.”

“Mặc, cậu nói tôi là gia súc.”

“Ừ, cho nên?”

“Cậu thấy có con thú nào chọn đối tượng giao phối mà còn phải phân biệt già trẻ không?”

“Sai. Thú già sẽ không động dục, cũng sẽ không phát ra hormone để quyến rũ thú đực hoặc thú cái, dù chúng nó có động dục thì đồng bạn chúng nó cũng sẽ không chạm vào chúng nó.”

“Vậy chắc chắn là cậu không hiểu biết bằng tôi rồi, hơn nữa, tôi cảm thấy lúc nào cậu cũng quyến rũ tôi.” Nguyên Chiến cầm lấy tay hắn, kéo tới chạm lên người mình.

Nghiêm Mặc cúi đầu, cười mắng: “Cái đệt, tôi già vậy rồi mà anh còn cứng được với tôi hả? Đừng nói sở thích của anh là luyến lão* nha?”

(*Luyến lão: Yêu người già, trái với luyến đồng.)

“Cái gì?”

“Không có gì. Anh đã như vậy, lát nữa ăn cá rắn sẽ không phiền toái hơn chứ?” Dù hắn chưa hỏi sách hướng dẫn, nhưng theo như kinh nghiệm của mình, hắn có thể đoán loài cá trông như rắn kia rất có thể có tác dụng tráng dương giống cá chình, chỉ mong phỏng đoán của hắn là sai.

Nguyên Chiến ôm lấy hắn, tựa hồ như muốn lập tức đè hắn ra làm một trận.

“Grào ⸺⸺!” Tiếng rống của Đáp Đáp truyền tới từ lối vào của bọn họ, trong hang động còn có những tiếng hô khác vọng vào.

Nghiêm Mặc đột nhiên quay đầu: “Có kẻ địch! Đinh Phi đã xảy ra chuyện!”

Nguyên Chiến lập tức thay đổi sắc mặt: “Băng, Đinh Ninh! Các anh bảo vệ Mặc!”

Băng và Đinh Ninh lập tức quăng đám cá rắn đang xử lý dở dang, chạy tới cạnh Nghiêm Mặc, một trái một phải bảo vệ hắn.

“Kiệt ⸺⸺!” Cửu Phong nghe thấy tiếng rống của Đáp Đáp, liền tức giận, phóng ra ngoài sơn động nhanh như một tia chớp.

Nguyên Chiến cũng biến mất.

“Băng, anh cõng tôi, Đinh Ninh anh đi theo phía sau, chúng ta đi về phía trước xem thử xem.”

“Mặc đại!” Băng không đồng ý: “Thủ lĩnh bảo chúng tôi bảo hộ cậu.”

“Nhưng anh ta đâu có nói chúng ta phải ở lại chỗ này. Được rồi, tuy tôi già, nhưng cũng không phải gánh nặng gì đâu, các anh không cần bảo hộ tôi sít sao như vậy.”

Băng rất cố chấp, không đồng ý, Đinh Ninh cũng không nói lời nào.

Nghiêm Mặc rất muốn hỏi ‘hai người các anh rất cuộc nghe lệnh ai?’, nhưng hắn cũng biết tuy hai người này đều nghe hắn, nhưng chuyện liên quan tới an nguy của hắn, dù không có Nguyên Chiến căn dặn thì bọn họ cũng sẽ không cho hắn đi.

“Có tiếng đánh nhau.” Băng kêu Đinh Ninh bảo vệ Nghiêm Mặc, còn hắn thì thì cởi cung tên xuống, lặng lẽ đến gần lối đi. Giờ khắc này, Băng vô cùng hy vọng mình có thể nhìn được trong bóng đêm, càng hy vọng mình có thể nhìn được xa hơn.

“Có người chạy tới nơi này!” Băng nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng.

“Băng, trở về!” Nghiêm Mặc bảo Đinh Ninh dập tắt cây đuốc.

Băng lui lại bên người Nghiêm Mặc, Đinh Ninh dập đuốc.

Trong động ngoại trừ mùi máu tươi loáng thoáng thì không còn cảm nhận được thứ gì nữa, ánh sáng đã không còn, không gian lại trở nên an tĩnh và tối đen như mực, vươn tay không thấy năm ngón.

Có tiếng bước chân chạy vội vọng tới, tựa hồ như có rất nhiều người đang chạy trong con đường mà đám người Nghiêm Mặc đã đi qua ban nãy.

“Cẩn thận! Có mai phục!”

Nghiêm Mặc nghe thấy một tiếng hô to xa lạ.

“Là ai? Kẻ nào? Ra mặt đi! Thằng này có phải người của tụi mày không? Nếu mày không ra, tao liền giết nó!”

Ánh mắt Nghiêm Mặc trầm xuống, rất có thể Đinh Phi đã bị bắt, chẳng trách Đáp Đáp lại rống lên đầy phẫn nộ như vậy.

“Rốt cuộc con quái vật kia là thứ gì?”

“Nó nhảy vào trong nước! Nơi này còn có kẻ khác!”

“Có phải là người của bộ lạc Duy Sắt không? Bọn dã thú đó! Rõ ràng chúng đã đồng ý đình chiến vào mùa đông!”

“Tử Minh! Cẩn thận!”

“A!” Hét thảm một tiếng, trong số những người đó lại có một người biến mất.

“Dựa vào nhau! Mọi người dựa vào nhau! Không được phân tán!”

Tiếng hô to đầy nôn nóng càng ngày càng gần.

Zombie: Trong chuyến đi lần này chúng ta sẽ có hai cp phụ nha, hãy từ từ đoán đi. Một cp mà mọi người đã biết tên biết mặt, còn cp kia thì có một người quen và một người mới xuất hiện ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp