*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cậu đi không nổi thì tôi cõng cậu. Cậu ăn không được thì tôi đút cho cậu.”Nghiêm Mặc giơ tay sờ sờ mặt hắn, liền bị Nguyên Chiến bắt lấy bàn tay.
Lực tay có hơi mạnh, Nghiêm Mặc nhếch môi: “Gia súc, nhẹ chút nào.”
Lực tay không nhẹ hơn, mà ngược lại còn có xu thế tăng thêm.
“Anh giận cái gì chứ?” Nghiêm Mặc đứng dậy, xương cốt liền vang lên một trận răng rắc: “Ai cha, cái lưng tôi!”
Trong mắt Nguyên Chiến ngập đầy sự bi thương, buông tay hắn ra, đỡ lấy hắn.
Nghiêm Mặc ngồi dậy nhìn cái tay bị siết đỏ của mình, cái này chắc chắn không phải tay của một thiếu niên, da dẻ nhão nhoét, gân xanh nổi gồ, đốt ngón tay thô to, hệt như tay một cụ già.
Đúng rồi, hắn bị sách hướng dẫn trừng phạt phải làm ông già cả một năm! Lần này đúng là già thật, so với lần trước nhìn còn già hơn nhiều, ngay cả cảm giác trong thân thể cũng giống như một ông già chập tối thật sự.
Nguyên Chiến khàn giọng: “Cậu không nên dẫn người cá tới thần điện, chúng ta dù không được tộc Người Cá hỗ trợ thì cũng có thể phát triển mà, nếu không được, thì chúng ta từ bỏ Cửu Nguyên!”
“Cút đi, ông mày tốn nhiều công sức như thế mới xây được Cửu Nguyên cho ra hình ra dạng, từ bỏ? Anh bỏ được chứ tôi thì không.” Nghiêm Mặc vừa cười vừa mắng, hoàn toàn không phát hiện ra tâm tình của mình đã hoàn toàn thay đổi.
Nguyên Chiến siết chặt nắm tay, bộ lạc rất quan trọng, nhưng so với Mặc của hắn, hắn sẽ chọn Mặc: “Lần này Tổ Thần trừng phạt cậu bao lâu?”
Nghiêm Mặc đang định trả lời là một năm, nhưng lúc nhìn vào mắt người thanh niên trước mặt, lời đến bên miệng lại đổi thành: “Một trăm năm.”
Đồng tử Nguyên Chiến co rụt lại: “Chỉ vì cậu bảo vệ một người cá chưa sinh?”
“Không phải, là vì tôi tìm ra được nguyên nhân khiến người cá dễ bị sinh non, nếu tôi nói cho bọn họ biết, sau này bọn họ sẽ sinh con đẻ cái nhiều hơn, chỉ cần cẩn thận một chút, thì không còn sinh non như bây giờ nữa. Người cá là một nhánh của tộc Trường Sinh, tuy bọn họ khó thụ thai, năm mươi tuổi mới có thể xem là trưởng thành, nhưng nếu cứ thụ thai và sinh sản thành công, thì dù thời gian bọn họ mang thai dài đến ba năm, một nữ người cá trưởng thành có sức khỏe và vận may tốt sẽ sinh được từ ba đến năm đứa con trong dòng đời, bên này giảm bên kia tăng, tuy dân cư tộc Người Cá không bùng nổ quá mức nhưng cũng sẽ dần dần nhiều lên.”
“Tộc Người Cá nhiều lên thì có làm sao? Chẳng lẽ Tổ Thần không muốn bọn họ nhiều lên?” Nguyên Chiến không hiểu.
“Không phải, Tổ Thần hy vọng có thể giữ được sự cân bằng cho thế giới này. Ông ấy nói, tôi giúp người cá, vậy về sau cũng phải giúp những sinh vật khác, để mọi sinh vật cùng phồn vinh, không có giống loài nào độc đại.”
Nghiêm Mặc nói tới đây thì không nhịn được nghĩ, sách hướng dẫn đưa hắn tới nơi này có phải vì để cân bằng thực lực của nhân loại hay không? Để Tam Thành không ngồi mãi trên cái ghế cao kia nữa? Dù sao thì bản tính trời sinh của nhân loại là nội đấu, muốn áp chế nhân loại nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến các sinh vật khác, khiến nhân loại tan rã từ nội bộ, tự triệt tiêu lẫn nhau có lẽ là một biện pháp tốt.
Nhưng nếu thật là vậy, khiến bộ lạc Đỉnh Việt đánh nhau với Tam Thành chưa chắc có thể tạo được hiệu quả đồng dạng?
Không, không đúng, tuy Đỉnh Việt bắt đầu sử dụng kim loại, nhưng bọn họ chỉ mới đi bước đầu, luận về thực lực thì còn thua xa Tam Thành có một lượng chiến sĩ thần huyết lớn và vũ khí luyện cốt.
Nếu để Tam Thành biết sự đặc biệt của Đỉnh Việt, có lẽ họ sẽ nhanh chóng tiêu diệt Đỉnh Việt, rồi thu phương pháp sử dụng kim loại vào tay, chờ khi bọn họ cảm nhận được lợi ích của kim loại, bọn họ sẽ vứt bỏ cốt khí, ra sức nghiên cứu kim loại, cứ như vậy, Tam Thành có thực lực và bối cảnh cường đại sẽ mau chóng phát triển nên nền văn minh kim loại.
Để khai thác kim loại và lợi dụng triệt để chúng nó, nguồn năng lượng trong tinh thạch sẽ bị sử dụng một cách không kiêng dè, các nguồn năng lượng chôn giấu dưới lòng đất của hành tinh này sớm hay muộn gì cũng sẽ bị tìm ra. Mà các sinh vật có trí tuệ cùng sống trên hành tinh này chắc chắn sẽ không cho phép nhân loại tiến vào địa bàn của mình làm xằng làm bậy, vì thế, chiến tranh bùng nổ! Đến lúc đó, hành tinh này sẽ giống như thế giới cũ của hắn, vỡ nát.
Đồng thời, văn minh của tộc Luyện Cốt từng rất phát triển, nhưng vì họ giết chóc khắp nơi, khiến nhiều loài sinh vật tức giận rồi bị xử lý.
Sách hướng dẫn cho hắn tới dây, hắn không biết việc mình có được truyền thừa của tộc Luyện Cốt có phải là thế phát triển tất nhiên trong dự kiến hay không, nhưng hắn vừa có được truyền thừa tộc Luyện Cốt vừa có được quả Vu Vận, tất nhiên sẽ trở thành một thế lực lớn giữa loài người.
Có Cửu Nguyên, chắc Tam Thành và Đỉnh Việt sẽ không đánh nhau nhanh như vậy, mà ngược lại, nhiều khi hai bên còn hợp tác cùng tìm hắn gây sự cũng nên.
Mà hắn tất nhiên phải giãy giụa vì cuộc sống của mình, có lẽ sẽ liên hợp các sinh vật có trí tuệ khác lại, hoặc liên hợp với tòa thành nào đó trong Tam Thành, cuối cùng, nhân loại sẽ có hai kết cục, hoặc đánh đến mức tam bại câu thương*, hoặc là sau khi chiến tranh qua đi, các thế lực liền tiến vào thời kỳ thế chân vạc.
(*Tam bại câu thương: Ba phe cùng chịu thiệt hại nặng nề.)
Văn minh kim loại chưa chắc vượt qua được văn minh luyện cốt, văn minh luyện cốt cũng chưa chắc gì có thể đả bại văn minh kim loại, hơn nữa, thế giới này còn có rất nhiều sinh vật trí tuệ cường đại, nói không chừng bản thân nó đã có thể duy trì sự cân bằng vi diệu này rồi, các chủng tộc trên hành tinh này sẽ cứ tiếp tục phát triển.
Nhưng tương lai như thế nào, chỉ sợ ngay cả sách hướng dẫn cũng không thể đưa ra dự đoán chính xác, nó chỉ có thể dựa theo một quy tắc nào đó để dự đoán mà thôi.
Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc nói xong câu kia liền không nói gì nữa, còn tưởng hắn đang đau buồn vì phải sống trong tuổi già suốt một trăm năm.
Một trăm năm, Nguyên Chiến cũng không biết mình có sống lâu được như vậy hay không!
“Già thì già, tôi cũng không cần cậu đi săn thú, đã có tôi nuôi cậu. Cậu đi không nổi thì tôi cõng cậu. Cậu ăn không được thì tôt đút cho cậu. Cậu đi ị đi đái thì tôi chùi cho cậu, khi tắm rửa cũng đưa cậu đi tắm cùng.”
Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật, hắn là một kẻ khá vô tâm, không dễ cảm động. Hắn đã từng thấy rất nhiều trường hợp, chăm trước giường bệnh chưa được bao lâu thì người ta đã chịu không nổi rồi, ấy không đơn thuần chỉ là cha mẹ và con cái, mà giữa các cặp tình nhân hay vợ chồng cũng vậy, vết nứt giữa họ nhiều khi vô cùng rõ ràng.
“Tôi già rồi, về sau cũng chỉ có thể làm tư tế của anh, tôi sẽ không ngăn cản anh tìm những người khác, anh hoàn toàn có thể tìm một cô gái để sinh con cho mình, như vậy mới là bình thường.” Bình thường cái đéo! Ông mày đã bị anh làm cho bất bình thường rồi thì anh đừng hòng được sống những ngày tháng bình thường kia. Sau này nếu anh dám tìm kẻ khác, tôi đây sẽ khiến cái thứ chó chết lủng lẳng giữa hai chân anh thối rữa!
Nguyên Chiến không nói gì để phản bác, cũng không thề non hẹn biển gì, chỉ quăng cho hắn một ánh mắt đầy vẻ xem thường, rồi vươn tay dìu hắn đứng dậy: “Có đi được không? Già mà muốn sống lâu thì phải năng động một chút, không thể nằm một chỗ, nằm rồi sẽ dậy không nổi nữa. Cậu đã hôn mê suốt hai ngày, năm ngày trước còn chẳng gặp ai, bọn Thâm Cốc đều rất muốn gặp cậu, Ngu Vu cũng đang chờ cậu tỉnh lại.”
Nghiêm Mặc nghe đến tên Thâm Cốc liền vỗ đầu một cái: “Thâm Cốc sao rồi? Thức tỉnh chưa? Năng lực gì vậy?”
Ngày đó sau khi hắn đi gặp Ngu Vu, tới chạng vạng thì vội vàng châm cứu cho Thâm Cốc một lần, sau khi tiến vào phòng thí nghiệm thì chưa đi thăm Thâm Cốc lần nào.
Cơ mà, thuốc tắm cũng đã có, Thâm Cốc cũng được châm cứu rồi. Những gì hắn có thể làm đều đã làm, Thâm Cốc có thức tỉnh được năng lực thần huyết hay không thì phải dựa vào chính anh ta.
“Cậu đi xem liền biết.”
Nghiêm Mặc đứng dậy rửa mặt chải đầu, thay quần áo.
Nguyễn Chiến ghét bỏ Nghiêm Mặc đi chậm, trực tiếp bế luôn.
“Thả tôi xuống!” Nghiêm Mặc cảm thấy cái tư thế này rất khó coi.
Thâm Cốc đang tập luyện năng lực của mình nghe hộ vệ của tư tế đến báo tin, nói tư tế đại nhân tỉnh rồi, muốn gặp anh, anh liền đi theo hộ vệ tới chỗ ở của tư tế.
Trên đường đi, rất nhiều người nhìn Thâm Cốc với ánh mắt đầy hâm mộ, đặc biệt là các chiến sĩ cùng về Cửu Nguyên với anh.
Thâm Cốc là người mạnh nhất trong số họ, chỉ mới thanh niên mà đã lên tới cấp năm, nhưng Thâm Cốc lên cấp năm rồi mà vẫn chưa thức tỉnh năng lực thần huyết, nên không có người nghĩ anh sẽ thức tỉnh được.
Người nào hiểu biết nhiều đều rõ, phảm là người có thể tự thức tỉnh năng lực huyết mạch phần lớn đều thức tỉnh được khi lên tới cấp bốn, nếu qua cấpbốn mà vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh thì hầu như không còn khả năng đó nữa.
Nhưng mà, Thâm Cốc đã lên tới cấp năm, bị nhận định sẽ không thể thức tỉnh năng lực vậy mà đã thức tỉnh rồi!
Tất cả mọi người đều biết, đây là phần thưởng của tư tế đại nhân cho sự trung thành và cố gắng của Thâm Cốc, mới khiến anh thức tỉnh năng lực.
Trước đó Nghiệm Mặc lấy làm lạ tại sao sách hướng dẫn lại thống kê và giảm điểm cặn bã ngay khi hắn vừa tìm ra nguyên nhân khiến người cá sinh non. Vốn còn tưởng do Nguyên Chiến đã làm cái gì đó, nhưng lại không biết nguyên nhân thật ra đều bắt nguồn từ mình.
Thâm Cốc vốn không thể thức tỉnh nay lại biến thành chiến sĩ thần huyết khiến cho người ta phải hâm mộ và đỏ mắt, phần thưởng này làm các chiến sĩ bình thường muốn phát điên!
Các chiến sĩ muốn cái gì? Nhà cửa? Thức ăn? Mấy cái này chỉ cần bọn họ mạnh rồi thì tự nhiên sẽ có.
Nhưng con đường nào mới khiến họ mạnh lên?
Phép huấn luyện sơ cấp? Hình như là có thành công đó, nhưng không lập tức thấy được hiệu quả, mà người có thể thức tỉnh năng lực huyết mạch rốt cuộc là nhờ phép huấn luyện này, hay nhờ bản thân người đó đã có thần huyết đậm, không ai khẳng định được.
Nhưng tư tế đại nhân lại có biện pháp khiến người không thể thức tỉnh năng lực thức tỉnh!
Mà chỉ cần bọn họ trung thành với Cửu Nguyên, với tư tế đại nhân, ra sức xây dựng bộ lạc, bọn họ cũng sẽ nhận được phần thưởng này!
Điều này không cần phải quảng cáo hay tuyên truyền, ham muốn của các chiến sĩ vẫn luôn là thứ trực tiếp nhất, mà tâm tình và suy nghĩ của các chiến sĩ cũng sẽ ảnh hưởng đến người nhà và bạn bè của mình.
Con người chỉ muốn được ăn no mặc ấm, mùa đông không bị đói, tới Cửu Nguyên, sống một đoạn thời gian là đã cảm thấy thỏa mãn, thậm chí còn không dám đòi hỏi nhiều.
Mà chỉ cần bên ngoài vẫn còn động vật thì sẽ không lo đến việc ăn mặc, mà điều thật sự khiến các chiến sĩ động tâm là tin đồn tư tế đại nhân có thể khiến chiến sĩ thức tỉnh năng lực là sự thật!
Bọn họ vô cùng may mắn, tới được Cửu Nguyên, được tư tế Tổ Thần che chở.
Những ngày sống ở Cửu Nguyên là chất dẫn, việc Thâm Cốc biến thành chiến sĩ thần huyết là mồi dẫn, khiến những người mới đến Cửu Nguyên rốt cuộc cũng đã có cái suy nghĩ: “Mình muốn trở thành người Cửu Nguyên, mình muốn cho thủ lĩnh và tư tế thấy sự trung thành và cố gắng của mình, mình muốn sống ở bộ lạc này, mình nguyện ý làm việc và chiến đấu cho bộ lạc này.”
Bị bắt ép và tự mình muốn là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, sức mạnh sinh ra cũng hoàn toàn khác nhau.
Khi Nghiêm Mặc giúp Thâm Cốc thức tỉnh không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ đơn thuần thấy Thâm Cốc rất thuận mắt, lại cảm thấy mình cần nâng cao sức mạnh của Thâm Cốc vì anh là một đoàn trưởng, nên mới giúp anh kích phát năng lực huyết mạch.
Nào biết, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh.
Mà Nguyên Chiến cũng nhờ vậy mới thấy được những chiến nô mình giao dịch khác với dã nhân như thế nào, bản thân bọn họ đã rất mạnh, nếu Ma Nhĩ Càn không bị tấn công, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không quá kém, nói không chừng so với Nguyên Tế cũ còn tốt hơn.
Những người này bạn không chỉ phải cho bọn họ ăn no mặc ấm, mà còn phải cho họ một con đường để trở nên mạnh hơn, đồng thời, thân làm thủ lĩnh còn phải trấn áp được bọn họ, khiến bọn họ sợ hãi và kính phục.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều đang học cách quản lý bộ lạc, kinh nghiệm của hai người bọn hắn tích lại từ việc mày mò trong thực tế.
Có lẽ bọn hắn sẽ làm sai, có lẽ sẽ có vài thứ mà bọn hắn không làm đúng, nhưng bọn hắn sẽ dựa vào những kinh nghiệm đó, biến chúng nó trở thành đá tảng cho mình, để vươn lên từng chút một.
Dọc đường đi, người nhìn thấy Nghiêm Mặc đều vô cùng khiếp sợ, ông cụ này là ai? Sao ông ta lại mặc áo choàng, đeo vòng cổ làm từ xương ngón tay mà chỉ tư tế mới được đeo?
Đáp Đáp không trực ban, chạy theo Nghiêm Mặc,
có người tỏ vẻ kinh ngạc, gã liền nhe răng với người ta, hung dữ gầm nhẹ.
Thấy Nghiêm Mặc đi chậm, gã liền biến thành dạng thú để Nghiêm Mặc ngồi lên người mình.
Nguyên Chiến cũng không ngăn cản, còn dìu hắn ngồi lên lưng Đáp Đáp.
Nghiêm Mặc sờ sờ cổ Đáp Đáp, ngoan, anh đối xử tốt với tôi, tôi cũng sẽ không bạc đãi anh!
Đám người Đại Hà còn đỡ, trước đó bọn họ đã thấy bộ dáng già cả của tư tế đại nhân, nay thấy hắn như thế, đều đoán chắc là hắn lại lấy sinh mệnh của mình ra để trao đổi thứ gì đó rồi bị Tổ Thần trừng phạt.
Có người cảm thấy khó hiểu, đám người Đại Hà liền giải thích một phen. Vì thế, ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía tư tế lại càng thêm kính sợ, đây chính là vị tư tế thật sự có thể câu thông với thần!
Nghiêm Mặc thấy Thâm Cốc.
Thâm Cốc vừa thấy Nghiêm Mặc liền thất thố mà hô lên một tiếng: “Đại nhân?!”
Nghiêm Mặc ngồi trên ghế vẫy vẫy tay: “Không cần lo lắng, tôi mượn sức mạnh của thần, đương nhiên phải trả giá.”
Nghiêm Mặc chơi xấu, nói hàm hồ không rõ, mà Thâm Cốc vốn là người thành thật, thiếu chút nữa đã rơi lệ, hai mắt đỏ ửng: “Đại nhân, ngài vì tôi... Đại nhân!”
Thâm Cốc quỳ một gối xuống đất thật mạnh.
Nghiêm Mặc sờ mặt, hình như già đi cũng không hoàn toàn là chuyện xấu nhỉ?
“Đứng lên đi, tôi cũng không hoàn toàn vì anh đâu.” Mặt dày như Nghiêm Mặc cũng hơi xấu hổ khi bắt nạt người thành thật: “Chủ yếu là do chuyện của người cá...”
“Đại nhân, ngài không cần phải nói, tôi hiểu rõ!” Thâm Cốc đã có suy nghĩ của mình, anh là người không có khả năng thức tỉnh, nhưng anh thức tỉnh rồi, mà trước đó, Cửu Nguyên cũng đã có không ít người được tư tế kích phát năng lực huyết mạch, khi ấy đại nhân không có già đi, mà chỉ là một cánh tay biến thành xương trắng và suy yếu một thời gian. Dù đại nhân nói vì trợ giúp tộc Người Cá mới biến thành như vậy, nhưng việc giúp anh thức
tỉnh chắc chắn chiếm hết một nửa nguyên do.
Nghiêm Mặc đang định nói chuyện thì đột nhiên trong đầu xuất hiện một con số, con số kia vốn dĩ chỉ có 6966, hiện giờ lại tăng lên thành 7066, một lần liền một trăm.
Đây là điểm tín ngưỡng ư?
Nghiêm Mặc nhớ ra, hình như hắn vẫn chưa xem cách sử dụng điểm tín ngưỡng mà sách hướng dẫn keo kiệt thưởng cho hắn lần này.
Thâm Cốc đứng dậy, vẻ thất thố đã thu lại, ngoại trừ hai mắt còn hơi đỏ: “Tôi cho ngài xem năng lực mà tôi thức tỉnh.”
Nghiêm Mặc hoàn hồn: “Được.”
Thâm Cốc hít một hơi, hai mắt khép hờ, dần dần, thân thể anh run rẩy, vẻ mặt như rất đau đớn.
Da mặt Thâm Cốc kéo dài ra, rồi rách ra từ bộ phận đầu.
Nghiêm Mặc đứng bật khỏi ghế, nhưng vì đứng quá nhanh mà thân thể hơi lung lay.
Nguyên Chiến không vui đỡ lấy cổ tay hắn, để hắn đứng vững.
Nghiêm Mặc trợn to mắt, cái này là... phân thân?
Sau khi phần đầu phân ra, tiếp theo là nửa người trên, năm phút sau, một Thâm Cốc hoàn chỉnh khác đứng trước mặt Nghiêm Mặc.
Thâm Cốc này toàn thân trần trụi, hai mắt vô hồn.
Thâm Cốc nguyên bản hành lễ với Nghiêm Mặc, Thâm Cốc số hai cũng làm động tác giống vậy.
“Đại nhân, bây giờ tôi muốn tạo ra một người khác còn cần chút thời gian, có điều, lúc đầu tôi phải tốn thời gian dài, bây giờ đã rút ngắn lại rất nhiều, tôi cảm thấy luyện tập nhiều một chút, về sau nhất định sẽ tạo ra chỉ trong một cái chớp mắt. Điều này hoàn toàn do tôi khống chế, sức mạnh của hắn cũng giống như tôi, đều là cấp năm, mà sức mạnh của tôi cũng không bị chia ra hay ít đi.” Thâm Cốc cười rộ lên, anh rất hài lòng với cái năng lực này.
“Sức mạnh hoàn toàn như nhau?” Tuy hắn kích phát được năng lực huyết mạch, nhưng gặp được một năng lực đặc biệt như vậy, Nghiêm Mặc cảm thấy rất có thành tựu.
Thâm Cốc gật đầu, hưng phấn nói: “Hoàn toàn như nhau, không có bất cứ điều gì khác biệt.”
Hai mắt Nghiêm Mặc sáng lấp lánh, hắn cũng cảm thấy năng lực này rất hữu dụng: “Anh chỉ phân ra được một người? Có thể phân ra nhiều hơn không?”
Thâm Cốc kinh sợ: “Còn có thể phân ra được nhiều hơn?”
Nghiêm Mặc rất chắc chắn gật đầu: “Được! Có lẽ nó có liên quan đến cấp bậc năng lực của anh, bây giờ anh chỉ mới cấp một, thì phân được một người, khi anh lên cấp cao hơn, chắc chắn có thể phân ra nhiều hơn. Tổ Thần tại thượng, năng lực của anh thực sự quá tốt, ngẫm lại thì, chờ đến khi anh thăng lên cấp chín, nếu anh có thể phân ra chín người, vậy chính là mười chiến sĩ cấp chín!”
Thâm Cốc cười như nở hoa, bây giờ anh chỉ có thể phân được một người là đã sắp không có đối thủ ở Cửu Nguyên rồi, à, ngoại trừ tên chiến sĩ thần huyết nào đó có thể đứng từ xa chôn sống anh.
Nghiêm Mặc nhắc nhở: “Ngoại trừ tập luyện về tốc độ và số lượng phân thân, tốt nhất anh nên luyện tập về khoảng cách khống chế nữa, tuy anh có thể phân thân ra chiến sĩ cùng cấp, nhưng nếu gặp phải chiến sĩ thần huyết giống Nguyên Chiến hay Ô Thần, anh vẫn rơi vào thế bất lợi. Nhưng nếu anh có thể kéo dài khoảng cách, tạo ra phân
thân để đánh lạc hướng kẻ địch, còn nguyên thân thì ám sát bất ngờ, như vậy phần thắng của anh sẽ cao hơn.”
Thâm Cốc nghe vậy mừng như điên, cả khuôn mặt như bừng sáng: “Cảm ơn đại nhân đã hướng dẫn!”
Anh đang lo phải làm sao để đối phó với những chiến sĩ thần huyết có thể tấn công từ xa, những lời của Nghiêm Mặc đã chỉ ra cho anh con đường rõ ràng.
Nghiêm Mặc thấy Thâm Cốc như thế, đột nhiên nhận ra hình như mình vẫn chưa khai phá kỹ năng giúp các chiến sĩ thần huyết trong bộ lạc, bây giờ phần lớn chiến sĩ thần huyết trong bộ lạc đều đang tự mình mày mò để luyện tập năng lực, có lẽ về sau hắn có thể giúp bọn họ sáng tạo tuyệt chiêu của mình.
Hắn là bác sĩ, lại có phòng thí nghiệm, rất tiện để nghiên cứu, kiểm tra và theo dõi năng lượng với dị năng của những người này. Không tồi, nên làm như vậy, đó cũng sẽ là bước nâng cao uy vọng của tư tế.
Khi Thâm Cốc vui vẻ rời đi thì Ngu Vu tới.
Con cá biến thái này vừa tới liền cười nhạo: “Bây giờ cậu có chủ động nằm xuống, ta cũng không thèm cậu. Nghe chiến sĩ của cậu nói, cậu như vậy là do bị Tổ Thần trừng phạt?”