*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nội dung trừng phạt: Già yếu; thời gian thi hành: 350 ngày.”Trong hồ người cá, ở một góc của thành đông, kỳ thật là khu trung tâm trong cái vòng tròn của con sông tạo nên, cũng chính là đường sông mà Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến mở rộng ở sau nhà, có đường ngầm nối liền với hồ Thanh Uyên ở cửa thành đông.
“Trước tiên mượn địa bàn của cậu, về sau ta sẽ xây hồ trên đảo, không để họ quấy rầy cậu nữa.” Ngu Vu thấy Nghiêm Mặc nhìn vài tên người cá trên bờ, lập tức giải thích.
“Không sao, nơi này rất rộng, tôi cũng không cần có nhiều đường đi.” Nghiêm Mặc tỏ vẻ mình không để bụng, nhanh chân bước đến bờ hồ, ở nơi đó có một nữ người cá đang được một nam người cá cường tráng ôm trong lòng, vẻ mặt nữ người cá đầy đau đớn, hai mắt nhắm nghiền như đang hôn mê.
Ngu Vu xuất hiện bên cạnh nữ người cá, dịu dàng sờ sờ tóc cô: “Ta không thể để cô ấy tỉnh lại.”
Những người cá khác cùng hành lễ với hắn, trong mắt nam người cá đầy đau thương: “Đại Vu.”
“Suỵt, để tư tế Tổ Thần kiểm tra cho bạn đời của anh nào.”
Nghiêm Mặc gật đầu, bảo nam người cá thả lỏng, sau đó cầm lấy cổ tay nữ người cá bắt mạch.
Da người cá hơi lạnh, sờ một lát cũng không thấy ấm lên, Nghiêm Mặc đoán rất có thể người cá là động vật biến nhiệt, hoặc là động vật máu lạnh, nhưng bọn họ lại không cần ngủ đông hay ngủ hạ, có lẽ nhiệt độ như vậy là để bọn họ giảm bớt số năng lượng tiêu hao khi hoạt động, để nhiệt độ thân thể thay đổi theo nhiệt độ của môi trường xung quanh. Còn về phần nhiệt độ ổn định rốt cuộc có phải một kiểu tiến hóa hay không, đó là vấn đề mà kiếp trước hắn từng tranh luận không ngừng với các nhà nghiên cứu khác.
Không phải động vật máu lạnh lúc nào cũng toàn thân lạnh ngắt, tỷ như một loài cá nào đó, trong thân thể chúng nó có một bộ phận mang nhiệt lượng cao hơn những bộ phận khác, để vận chuyển đủ năng lượng cho đại não hoặc bộ phận đặc biệt nào đó.
Nghiêm Mặc buông cổ tay nữ người cá ra, rồi bảo nam người cá bế nữ người cá lên bờ, tỏ ý muốn khám bụng cô.
Nam người cá nhìn về phía Ngu Vu, Ngu Vu gật đầu với anh ta.
Sau đó nam người cá không yên lòng lắm mà bế người yêu ra khỏi nước.
Nghiêm Mặc vươn tay sờ cái bụng hơi nhô lên của nữ người cá, thật thú vị, người cá sinh con chứ không phải đẻ trứng, nhưng bọn họ lại là động vật máu lạnh, có điều... bụng nữ người cá rõ ràng có nhiệt độ cao hơn các bộ phận khác trên thân thể cô không ít.
Nghiêm Mặc tiện đã kiểm tra tình trạng xuất huyết ở sản đạo của nữ người cá, rồi hỏi nam người cá vài vấn đề. Hắn vốn dĩ định thi triển thuật châm cứu, nhưng hắn không am hiểu tuyến năng lượng và mạch máu của người cá cho lắm, nên không dám hạ châm.
“Còn có người cá nào mang thai không? Ít nhất tìm thêm hai người đang mang thai nữa, cùng với vài nữ người cá thành niên chưa mang thai.”
Ngu Vu nhíu mày: “Cậu chỉ cần trị cho cô ấy...”
Nghiêm Mặc không khách khí cắt ngang lời y: “Tôi chưa từng trị liệu cho người cá, người cá có ít nhất một nửa khác với nhân loại, anh tưởng tôi có thể tùy tiện đưa ra kết luận sao? Bảo người đưa họ tới đây để chứng minh một vài suy đoán của tôi, nếu không, lỡ tôi đoán sai thì anh chịu trách nhiệm nha?”
Ngu Vu nghẹn họng: “Người cá mang thai rất quý báu, bọn ta không thể để các cô ấy lên mặt hồ.”
“Tôi cần gặp những người cá mang thai khác.”
Nghiêm Mặc không cho phép cự tuyệt.
Ngu Vu nhìn vẻ mặt của hắn, rồi bảo Lạp Mông: “Đưa hai người cá đang mang thai tới, nếu trưởng lão hỏi, thì nói rằng ta đã đồng ý, trưởng lão không yên tâm cũng có thể đi theo.”
“Vâng.” Lạp Mông lập tức lặn xuống hồ.
“Mặt khác, anh giúp tôi thu thập một vài thông tin, những cái này đều là thứ giúp cho tôi tìm ra nguyên nhân sinh non và không dễ đậu thai của các anh.” Vẻ mặt Nghiêm Mặc rất nghiêm túc, từ trước đến nay hắn vẫn luôn nghiêm túc và cẩn thận trong nghề.
“Cậu nói đi.”
“Thứ nhất, vùng biển mà trước kia các anh sinh sống sâu bao nhiêu, so với hồ Thanh Uyên thì chênh lệch như thế nào? Thứ hai, nhiệt độ dưới đáy biển lạnh, hay là đáy hồ Thanh Uyên lạnh? Thứ ba, khi các anh sống ở biển thường ăn hoặc thích ăn thứ gì, ở hồ Thanh Uyên có hay không? Nếu có, mang tới cho tôi xem thử. Thứ tư, thai phụ của các anh có ăn kiêng hay không, nghĩa là khi mang thai thì không ăn cái gì? Hoặc phải ăn cái gì? Thứ năm, thai phụ của các anh có giao phối với bạn đời trong lúc mang thai hay không? Có người sinh non trong khi hoặc sau khi giao phối hay không? Có nhiều không? Thứ sáu, thai phụ có nơi chuyên dùng để ở khi sinh sản không? Các cô khi mang thai có cần thay đổi môi trường sống không?”
Ngu Vu đã buồn rầu vấn đề sinh sản của người cá nhiều năm, y vừa nghe những vấn đề mà Nghiêm Mặc nêu ra liền cảm thấy rất đáng tin, tư tế nhỏ không có lừa gạt y, trước kia y đã từng nghĩ môi trường ở biển không thích hợp cho người cá sinh sản, mới vất vả đưa tộc người cá của mình tới hồ Thanh Uyên.
“Thức ăn, nhiệt độ, môi trường, hoạt động, còn gì nữa?”
Nghiêm Mặc trầm tư một lát: “Có nữ người cá nào thay đổi tính cách trước và sau khi mang thai không?”
“Các anh hẳn là có thuốc dùng để giữ thai hoặc an thai đúng không? Mang lại đây cho tôi xem, tôi muốn phân tích thành phần trong đó, anh phải nói cho tôi biết công dụng như thế nào. Tỷ như mang thai bao lâu thì uống mới hữu hiệu, tình huống như thế nào mà khi uống sẽ hoàn toàn không có hiệu quả.”
Ngu Vu đồng ý hết.
Nghiêm Mặc lại nhìn nam người cá kia: “Tôi có vài câu hỏi, anh nhất định phải trả lời đúng sự thật, giấu diếm tôi sẽ chỉ tổ khiến bạn đời anh lâm vào nguy kịch, đứa trẻ sẽ không cứu được nữa.”
“Cậu hỏi đi, chỉ cần không gây nguy hiểm cho tộc chúng tôi, tôi sẽ không giấu diếm cậu bất cứ điều gì.” Nam người cá nói.
“Anh biết nguyên nhân mà bạn đời anh sinh non không? Trước khi cô ấy nói mình không khoẻ, cô ấy đã làm cái gì? Ăn cái gì? Cảm xúc có biến hóa gì hay không?”
Nam người cá nhớ lại: “Bởi vì người cá không dễ thụ thai, khi có thai sẽ rất cẩn thận, lúc phát hiện có thai, chúng tôi sẽ đưa bạn đời của mình tới chỗ của trưởng lão.”
Ngu Vu nói: “Trưởng lão là người từng sinh nhiều đứa nhất, bà phụ trách chăm sóc những người cá có thai, thẳng đến khi họ sinh.”
“Vậy là thai phụ của các anh cùng sinh hoạt trong một môi trường? Thức ăn cũng giống nhau?”
“Không, các cô có bạn đời ở cạnh, thức ăn của các cô phần lớn là do bạn đời của mình mang tới.”
“Vậy trước kia anh cho bạn đời của anh ăn gì?”
Nam người cá vội vàng đáp: “Là những thứ mà lúc bình thường em ấy ăn, có khi là những thứ sống trong nước như cá nhỏ tôm nhỏ, có khi là trái cây hái trên đảo.”
“Chút nữa anh lấy mỗi thứ một chút lại đây cho tôi.”
“Được.”
“Cô ấy cảm thấy không thoải mái sau khi ăn xong hay còn làm cái gì khác?”
Vẻ mặt của nam người cá liền đầy đau khổ: “Khi đó em ấy nói bụng hơi đau, muốn tắm nắng một chút, tôi liền đưa em ấy lên mặt hồ, nhưng tắm nắng chưa được bao lâu, em ấy liền, liền...”
“Các anh tắm nắng ở đâu? Có phải là nơi mà thai phụ của các anh thường tới không? Chút nữa cũng đưa tôi qua xem thử.”
“Được.”
“Trước khi tắm nắng cô ấy ăn cái gì, còn làm cái gì nữa không?” Nghiêm Mặc hỏi kỹ càng hơn.
Có phỏng đoán đối với bệnh trạng của người cá mang thai thì sẽ tìm được nguyên nhân gây sinh non và khó thụ thai, nhưng dù có đoán ra được, cũng không có nghĩa hắn sẽ trị được.
Đầu tiên, thuốc thang mà hắn đang có để giữ thai và an thai không nhiều lắm, hơn nữa, chủ yếu đều dùng cho con người, có hiệu quả với người cá hay không, thậm chí liệu có biến thành thuốc độc hay không hắn cũng không biết.
Cho nên hắn phải phân tích từ thức ăn hằng ngày của người cá và thuốc mà Ngu Vu cho họ dùng, tìm ra thứ có hại và có lợi, rồi dùng phòng thí nghiệm để rà quét kiểm tra người cá đang mang thai để có sơ đồ mạch máu và tuyến năng lượng của đối phương, tìm ra ổ bệnh, rồi xem xem có thích hợp để châm cứu hay không, cuối cùng là phân tích và chế tạo thuốc an thai thích hợp cho người cá.
“Tôi muốn đưa cô ấy đến thần điện một chuyến.”
“Thần điện?” Hai mắt Ngu Vu lóe lên một tia sáng.
Nghiêm Mặc: “Tôi không phải thần, ngay cả anh cũng không có cách thì sao tôi liếc một cái, hỏi một câu liền giải quyết được. Tôi phải tới gặp Tổ Thần xin ngài, nếu ngài cho tôi một chút gợi ý, nói không chừng tôi có thể tìm ra biện pháp giải quyết. Yên tâm, cô ấy sẽ không chết, dù là trường hợp tệ nhất thì cũng chỉ giống như hiện
giờ mà thôi.”
Nam người cá không yên lòng, muốn đi theo.
Nghiêm Mặc dùng ánh mắt ‘anh cảm thấy có thể à?’ liếc nhìn.
Ngu Vu lắc đầu với nam người cá, nơi như thần điện, ngay cả y cũng ngại mở miệng đòi Nghiêm Mặc dẫn tới.
“Trước khi đi thần điện, các anh phải đưa thức ăn và thuốc mà thai phụ ăn tới đây cho tôi.”
“Được, ta sẽ kêu bọn họ đi chuẩn bị. Trong lúc đó, ta dẫn cậu tới chỗ thai phụ tắm nắng.”
Sau đó, Nghiêm Mặc được Ngu Vu dẫn tới một hòn đảo nhỏ trong hồ, hắn đi dạo một vòng, nhặt vài hòn đá mà thai phụ hay nằm trên đó, rồi hái một ít thực vật ở phụ cận.
Chờ khi Lạp Mông đưa đồ mà Nghiêm Mặc muốn tới, Nghiêm Mặc liền kêu người báo tin cho Nguyên Chiến, nói ba giờ chiều năm ngày sau hắn sẽ trở về, rồi đưa nữ người cá đang hôn mê kia vào phòng thí nghiệm.
Giữa chừng, Nghiêm Mặc có trở ra một lần, khiến hai nữ người cá mang thai khỏe mạnh và nữ người cá thành niên mà Ngu Vu đưa tới chìm vào hôn mê, rồi mới mang đến phòng thí nghiệm.
Lần này, hắn phải trả cái giá lớn. Năm người cá vào phòng thí nghiệm phải cộng thêm năm ngàn điểm, cái này còn chưa tính tới điểm cặn bã khi hắn sử dụng dụng cụ trong phòng thí nghiệm.
Có điều, nghĩ đến lời hứa của Ngu Vu, còn có niềm hứng thú của bản thân hắn dành cho người cá, nên không cảm thấy số điểm đó có gì quá đáng.
Kỳ thật, công việc rà quét và phân tích không cần đến năm ngày, nhưng Nghiêm Mặc muốn khiến đám người cá và Ngu Vu cảm nhận được hắn đã vất vả như thế nào, nên mới kéo dài thời gian.
Đương nhiên, bốn năm ngày này không phải đơn thuần chỉ là kéo dài thời gian, Nghiêm Mặc nhờ có dụng cụ trong phòng thí nghiệm mà tổng hợp được thông tin cùng số liệu về thân thể người cá, cực kỳ kỹ càng và tỉ mỉ, phân tích thức ăn và thuốc mà người cá đưa cho, sau đó đối chiếu với những người cá khác, Nghiêm Mặc đã hiểu được nguyên nhân nữ người cá kia sinh non rồi.
Mà chỉ cần tìm được nguyên nhân, các vấn đề còn lại không còn khó nữa, ít nhất thì hắn cũng có thể giữ được đứa con của cô người cá trước mắt này.
Cuối cùng, Nghiêm Mặc sử dụng cả hai biện pháp là thuật châm cứu và phối thuốc, bảo vệ được nữ người cá lẫn thai nhi.
Ba giờ chiều năm ngày sau, Nghiêm Mặc ra khỏi phòng thí nghiệm, bạn đời và người nhà của cô người cá kia đều đang chờ ở bên hồ, vừa thấy hắn liền trồi lên mặt nước.
Ngu Vu cũng chạy tới: “Sao rồi? Tổ Thần nói sao?”
“Tôi có cách giữ được thai nhi và cả thai phụ, nhưng những thứ khác thì phải cần thời gian.”
Nghiêm Mặc giao nữ người cá lại cho Ngu Vu và người bạn đời đang nôn nóng của cô.
Ngu Vu sửng sốt, nhưng không hiểu ý Nghiêm Mặc lắm.
Nam người cá vội vàng hỏi: “Đạt Toa sao rồi? Đứa bé...”
Nghiêm Mặc gật đầu, vừa nói một câu: “Bảo vệ...” Liền thấy tay phải mình sáng lên, vòng sáng chói mắt này nhanh chóng bao trùm toàn thân hắn.
Lúc này Nguyên Chiến vừa đi tới, thấy thân thể Nghiêm Mặc bỗng phát ra tia sáng kỳ dị rồi ngã xuống.
Ngu Vu và nhóm người cá đều khiếp sợ, Ngu Vu hồi thần lại nhanh nhất, vội vàng tóm lấy Nghiêm Mặc.
Bọn họ đều thấy vầng sáng đột nhiên toát ra từ người Nghiêm Mặc, cũng thấy Nghiêm Mặc ngã xuống.
Nguyên Chiến gầm lớn một tiếng, vọt nhanh tới, khó khăn lắm mới kịp thời đỡ được thân thể mềm oặt của Nghiêm Mặc đang ngã xuống.
“Các người làm cái gì?” Nguyên Chiến ôm Nghiêm Mặc vào lòng, điên cuồng gầm lên với nhóm người cá.
“Từ từ! Cậu đừng xúc động!” Dù Ngu Vu có thể ngăn được Nguyên Chiến, nhưng cũng không thể hoàn toàn ngăn được một chiến sĩ khống chế đất cấp bảy gần tới cấp tám nổi điên đâu.
“Bọn ta không có làm hại cậu ấy, cậu cũng biết cậu ấy đưa người của bọn ta tới thần điện, cậu ấy chỉ vừa trở ra, mới nói được hai câu liền ngất xỉu, bọn ta cũng không biết mọi chuyện là sao, có lẽ Tổ Thần đang triệu hoán cậu ấy chăng?” Ngu Vu vội trấn an Nguyên Chiến, rồi kiểm tra nữ người cá.
Khi y phát hiện thân thể nữ người cá đã tốt lên, thai nhi cũng an toàn, lập tức mừng như điên! Tư tế nhỏ thật sự bảo vệ được đứa bé sắp mất mạng này! Hơn nữa, mới nãy tư tế nhỏ đã nói gì với y? Có phải cậu ấy tìm ra cách bảo vệ thai nhi của người cá không? Y không nghe lầm, đúng không?
Ngu Vu nói tin tức tốt này lại cho bạn đời của nữ người cá, nam người cá kia cũng nghe thấy Nghiêm Mặc nói hai chữ ‘bảo vệ’, nhưng anh vẫn còn có chút hoài nghi, thẳng đến khi nghe Ngu Vu chứng thực, liền vui tới bật khóc, ôm chặt lấy bạn đời mình.
“Đại Vu, sao Đạt Toa vẫn chưa tỉnh?”
“Là do vu lực của ta khiến cô ấy chìm vào giấc ngủ sâu, sẽ tránh làm kinh động cô, anh mau đưa người tới chỗ trưởng lão đi, chút nữa ta đi qua tìm các anh.” Ngu Vu còn phải trấn an Nguyên Chiến, mất công cái tên này lại nổi điên. Hơn nữa, y cũng lo lắng cho tư tế nhỏ, nếu nói trên đời này ngoại trừ Nguyên Chiến và người Cửu Nguyên, ai không muốn thấy Nghiêm Mặc xảy ra chuyện nhất, đó chính là y!
Y vất vả lắm mới tìm được một vu giả có lẽ có thể giải quyết được vấn đề sinh dục của người cá, sao có thể để cậu ấy cứ như vậy ra đi?
Nguyên Chiến bế Nghiêm Mặc lên, hung dữ trừng Ngu Vu: “Mày tốt nhất là cầu nguyện cho Tổ Thần phù hộ Mặc của tao, để cậu ấy không sao hết!”
“Để ta xem thử. Đừng trừng ta, ta có thể lấy linh hồn mình ra thề, ta tuyệt đối sẽ không hại cậu ấy. Cậu không phải vu giả, giao cho ta, ít nhất ta còn có thể xem xem thân thể cậu ấy có khỏe mạnh hay không.” Ngu Vu chìa tay, nét mặt hiếm khi đầy vẻ chân thành như lúc này.
Nghiêm Mặc thì không biết người bên ngoài vì hắn đột nhiên hôn mê mà nháo nhào tới cỡ nào, Nguyên Chiến và Ngu Vu còn suýt đánh nhau tới long trời lở đất.
Lúc này hắn bị kéo đến một không gian trống trải, lấy hắn làm trung tâm, xung quanh là bóng tối mịt mờ, nhưng nơi này còn có một thứ ánh sáng mỹ lệ.
Trước mắt hắn hiện ra sách hướng dẫn, các trang sách lúc thì tản ra, lúc thì dính lại với nhau, làm người ta có cảm giác như nó đang chịu đựng sự đau đớn nào đó.
Cuối cùng, sách hướng dẫn không tản ra nữa, mà ổn định lại như ban đầu, mở ra một trang. Trên trang sách hiện lên một đoạn thống kê số liệu và một thông báo.
Rốt cuộc cũng tới!
Nghiêm Mặc đã sớm chờ phần thống kê này, không ngờ phải đợi đến ngày hôm nay sách hướng dẫn mới có phản ứng.
Lạ thật, sớm không tới trễ không tới, sao lại tới ngay lúc này?
Chẳng lẽ trong năm ngày này Nguyên Chiến lại làm cái gì tạo ra phản ứng dây chuyền nào đó, đủ để sách hướng dẫn giảm điểm cho hắn? Có điều, dù là thế, vậy sao hắn lại bị kéo đến đây? Trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Có rất nhiều số liệu, tất cả đều là số liệu thống kê những khi hắn cứu người, thi triển chính sách và giáo dục trong khoảng thời gian này, tích lũy tới bây giờ mới được giảm điểm.
Những nô lệ giao dịch từ Ma Nhĩ Càn, giảm cho hắn chừng sáu mươi ngàn điểm.
Cứu tộc Diêm Sơn, giảm chừng hai mươi ngàn điểm.
Tộc Cách Lan Mã và số người Nguyên Tế còn sót lại tự nguyện gia nhập bộ lạc, giảm thêm gần bốn mươi ngàn điểm nữa.
Thuyết phục được Sơn Tiêu, hóa thù thành bạn, tránh được một cuộc chém giết, giảm tròn mười ngàn điểm.
Tổng điểm cặn bã mà lúc trước hắn giảm được là 1.120.843 điểm, bây giờ biến thành 1.254.468 điểm.
Thông báo đi kèm theo con số này cũng giống như trước kia, nhưng nội dung hiển thị kế tiếp lại làm hắn rất kinh ngạc.
⸺⸺ Kẻ lưu đày cứu hơn một ngàn người thoát khỏi thân phận nô lệ, đạt tới thành tựu thánh nhân cấp một.
⸺⸺ Kẻ lưu đày có được sự trung thành và tín ngưỡng của hơn một ngàn người, đạt tới thành tựu thánh nhân cấp hai. Mở ra hệ thống tính điểm tín ngưỡng, phương pháp sử dụng điểm tín ngưỡng.
Chú ý 1: Điểm tín ngưỡng có thể dùng để giảm bớt giá trị cặn bã, cũng có thể dùng để cứu sống vật hoặc tự cứu mình, công dụng đa dạng.
Chú ý 2: Có được tín ngưỡng của hơn mười ngàn người, sẽ đạt tới thành tựu thánh nhân cấp ba, điểm cặn bã giảm được mai sau sẽ nhân đôi. Mong kẻ lưu đày không ngừng cố gắng, để sớm ngày đạt tới thành tựu.
⸺⸺ Dân cư của bộ lạc mà kẻ lưu đày xây dựng đã hơn bốn ngàn người, vượt qua quy mô bình quân của một bộ lạc trong thế giới này, sách hướng dẫn mở ra cho kẻ lưu đày hình thức thưởng phạt tiêu chuẩn của lãnh đạo.
Chú ý 1: Sau này, trừ phi kẻ lưu đày hạ mệnh lệnh trực tiếp, điểm cặn bã do người có hành vi ác tạo ra sẽ không tính cho kẻ lưu đày. Nhưng nếu kẻ lưu đày trực tiếp hạ lệnh, điểm cặn bã do người có hành vi ác tạo ra sẽ nhân đôi và tính cho kẻ lưu đày.
Nếu ba đoạn thông báo này làm Nghiêm Mặc cảm thấy kinh ngạc, vậy thông báo sau đây mới là thứ làm hắn vô cùng khiếp sợ và khó hiểu.
⸺⸺ Kẻ lưu đày dựa vào kiến thức của bản thân và sự cố gắng không ngừng, giải quyết được vấn đề kéo dài nòi giống cho sinh vật trí tuệ - người cá của thế giới này, mức độ ảnh hưởng sâu xa lên tới 35%, giảm ba 3.500.000 điểm.
Nghiêm Mặc hưng phấn nghĩ, nếu hắn có thể giải quyết triệt để vấn đề khó sinh của người cá, vậy có phải điểm cặn bã sẽ lập tức giảm bớt 10.000.000 điểm không? Nhưng thông báo tiếp theo của sách hướng dẫn đã cảnh tỉnh hắn!
⸺⸺ Tộc Người Cá có thực lực cường đại, đứng đầu chuỗi thức ăn, sự khó khăn trong việc kéo dài nòi giống vốn phù hợp với quy tắc phát triển của tự nhiên. Nếu kẻ lưu đày giải quyết triệt để vấn đề này, sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn cho các sinh vật khác có cùng môi trường sống với người cá. Trước mắt, sức ảnh hưởng chỉ mới ở mức khó xác định, không thể dự đoán mức lợi và hại cho thế hệ kế tiếp, vì tính rủi ro, kẻ lưu đày không bị tăng điểm cặn bã, nhưng kẻ lưu đày phải nhận trừng phạt để ngày sau có suy nghĩ toàn diện hơn, nội dung trừng phạt: Già yếu; thời gian thi hành: 350 ngày.
“Cái đệt! Vậy mày cho tao tới thế giới này chẳng phải cũng đã ảnh hưởng đến sự phát triển tự nhiên của nó sao? Tao là bác sĩ, thấy người bệnh thì đương nhiên phải chữa trị, sai cái gì hả?” Nghiêm Mặc ức muốn chết.
Sách hướng dẫn không trả lời hắn, nhưng thông tin nó hiển thị kế tiếp như đang trả lời hắn vậy.
⸺⸺ Kẻ lưu đày giải quyết một phần vấn đề kéo dài nòi giống của tộc Người Cá, sách hướng dẫn mở hình thức cứu giúp sinh vật trí tuệ cho kẻ lưu đày. Sau này, nếu có sinh vật phi nhân loại hoặc sinh vật trí tuệ cầu cứu kẻ lưu đày, kẻ lưu đày không được phép từ chối, phải cố gắng hết sức để trợ giúp, trừ phi lực bất tòng tâm, nếu không, giá trị cặn bã sẽ nhân mười. Nhưng nếu cứu giúp thành công, điểm cặn bã sẽ được giảm gấp đôi.
Nghiêm Mặc cạn lời một lúc lâu: “...Ê, tốt xấu gì tao cũng giảm một lần được nhiều điểm cặn bã như vậy, ngoại trừ cái điểm tín ngưỡng chó má kia, một phần thưởng cũng không có à? Đừng nhỏ mọn như thế chứ!”
Không ai thèm để ý tới hắn, có lẽ sách hướng dẫn đã thông báo xong, nên đá hắn văng ra khỏi không gian.
Chờ khi Nghiêm Mặc tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Nguyên Chiến đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy bi thương và phẫn nộ.