*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nếu cậu có thể cứu được đứa bé ấy, chỉ cần cậu có thể nghĩ cách giải quyết vấn đề sinh non của người cá, thì khi cậu và Nguyên Chiến không có ở Cửu Nguyên, ta sẽ giúp cậu bảo vệ tòa thành này.”Triết Phi nhìn tòa thành nguy nga kia, trước đó anh ta đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, anh ta mới phát hiện mình đã đánh giá thấp bộ lạc này rồi.
Tòa thành này chiếm một diện tích rất rộng, ngoại sông đào sóng cuộn dập dềnh, tường thành cao đến mức phải ngửa đầu nhìn mà vẫn chưa chắc có thể thấy được bóng người đi lại trên đầu tường.
Phỉ Lực hít ngược một hơi, rất giật mình: “Năm trước khi bọn tôi rời khỏi đây, bọn họ vẫn còn đang đào đất ở ngoại thành. Chỉ mới một năm rưỡi mà đã xây ngoại tường thành ra hình ra dáng rồi?”
“Anh nói thủ lĩnh của bọn họ là chiến sĩ thần huyết khống chế đất cấp bốn?” Triết Phi thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy.”
“Bộ lạc của họ không quá một ngàn người?”
“Nếu không tính người lùn. Có điều, mùa đông năm trước, bọn họ giao dịch hơn ngàn nô lệ từ Ma Nhĩ Càn, nhưng đều là phụ nữ và trẻ con vô dụng. Mặt khác, trước đó cũng có thám báo về báo tin, rằng bọn họ lại đưa một đám nô lệ nữa về từ sông lớn, nhưng nhìn chung vẫn là phụ nữ và trẻ con.”
Phỉ Lực với Đóa Phỉ nghĩ trăm triệu lần cũng không hiểu tại sao, nếu trước kia Cửu Nguyên thiếu phụ nữ, thì đổi về nhiều nữ nô cũng xem như hợp lý, nhưng vì sao lần này vẫn là phụ nữ và trẻ con?
“Có khi nào bọn họ kiếm được chiến nô từ nơi khác, nhưng các anh không phát hiện ra không?”
Phỉ Lực không dám chắc: “Cũng có thể lắm. Bọn họ có chim mặt người Cửu Phong, người của tôi cũng không dám bay qua bên này.”
Triết Phi khẽ vuốt lông chiến thú dưới thân: “Muốn xây nên một tòa thành như vậy chỉ trong một năm rưỡi ngắn ngủi, vậy nô lệ của bọn họ phải có tới hơn mười ngàn, không, hơn mười ngàn vẫn chưa đủ dùng. Tòa thành này không được xây từ đất, mà là từ gạch và đá. Dù là gạch hay đá, đều cần có người vận chuyển tới từ nơi xa, đập ra, cắt khối, động tĩnh lớn như vậy mà các anh không hề phát hiện à?”
Phỉ Lực lắc đầu.
Triết Phi nhìn tường thành, vẻ mặt thâm trầm: “Chắc chắn bọn họ có thứ gì đó mà chúng ta không biết, anh nhìn tường thành của họ đi, nửa dưới vừa như đá tảng, lại vừa như hỗn hợp của những cục đá vụn dính lại với nhau tạo thành một bức tường đá trông như thiên nhiên làm ra, bức tường đá này đã có từ lúc đầu rồi hay sao?”
“Không có.” Phỉ Lực lại lắc đầu, rồi bổ sung: “Có khi nào là do người cá cho bọn họ cái gì không? Bộ lạc này có quan hệ khá tốt với tộc Người Cá, đại nhân ngài xem, trong sông đào của họ có chiến sĩ tộc Người Cá tuần tra.”
Triết Phi dùng ánh mắt đầy vẻ thưởng thức nhìn các chiến sĩ người cá tuần tra trong sông, lòng thầm phỏng đoán sức chiến đấu của người cá: “Chẳng phải anh nói Đóa Phỉ điện hạ đã sống cùng bọn họ một thời gian à, cô ta cũng không biết?”
“Tuy Đóa Phỉ điện hạ từng sống với bọn họ một thời gian, nhưng theo như cô ta nói, cậu tư tế thiếu niên kia trông coi cô ta rất nghiêm khắc, tuy cô ta thấy người Cửu Nguyên xây thành, nhưng chưa bao giờ cho cô ta tới nơi mà bọn họ làm gạch đá và xây dựng. Cô ta cũng từng hỏi bọn họ, cơ mà không có ai chịu nói cho cô ta biết, chỉ bảo đó là thần lực của tư tế.”
Triết Phi suy tư một lát: “Dù người cá cho bọn họ vật liệu đặc biệt gì, thì bọn họ cũng không thể xây nhanh đến vậy.”
Phỉ Lực nhún vai, gã cũng không nghĩ ra.
Triết Phi: “Có hai khả năng, thứ nhất, nếu bộ lạc này không có hơn mười ngàn nô lệ, mà chiến sĩ thần huyết khống chế đất lại chỉ có một mình vị thủ lĩnh kia, thì việc xây một tòa thành hùng vĩ như vậy chỉ trong quãng thời gian ngắn, chứng tỏ thủ lĩnh của bộ lạc này không chỉ là cấp bốn, rất có thể đã tới cấp sáu, thậm chí là cấp bảy.”
“Không thể nào!” Phỉ Lực cả kinh: “Chỉ mới hơn một năm mà đã từ cấp bốn lên tới cấp sáu? Cho dù hắn ta có phép tu luyện của chiến sĩ thần huyết, cộng thêm một lượng lớn nguyên tinh để hấp thu thì cũng không nhanh tới vậy được.”
“Vậy chỉ có khả năng thứ hai.” Khi Triết Phi nghĩ tới khả năng này, ấn tượng vốn có đối với Cửu Nguyên đã hoàn toàn đổi mới: “Bộ lạc này không chỉ có một chiến sĩ thần huyết khống chế đất, ít nhất cũng phải năm người trở lên, và năng lực đều không kém gì cấp ba.”
Vẻ mặt Phỉ Lực cũng trở nên thận trọng, gã rất muốn nói rằng không có khả năng, nhưng sự thật đang bày ra trước mắt.
Các chiến sĩ đứng sau Triết Phi cũng nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, ai nấy đều trầm mặc. Nếu bộ lạc này chỉ có năm chiến sĩ khống chế đất cấp ba thì còn đỡ, chỉ sợ là khả năng thứ nhất, lực sát thương của một chiến sĩ thần huyết cấp cao lớn cỡ nào, những ai chưa từng gặp chiến sĩ thần huyết cấp cao căn bản khó mà tưởng tượng được.
“Đại nhân, năm trước, khi bọn tôi rời đi, bộ lạc này chỉ có một chiến sĩ thần huyết khống chế đất, tôi nghĩ cho dù sau đó bọn họ có người thức tỉnh, thì cũng không thể thức tỉnh một lúc năm người trở lên, càng không thể thăng lên cấp ba chỉ trong một năm rưỡi.”
Triết Phi đột nhiên nói một câu ngoài lề: “Các anh có chú ý tới hay không, chiến sĩ phát hiện ra chúng ta, và sau khi đón chúng ta tới, cùng với chiến sĩ vào thành thông báo, hai người đều không có hình xăm chiến sĩ trên mặt?”
Hửm? Phỉ Lực cũng bắt đầu nhớ lại, đúng thật là không chú ý tới điểm này.
Triết Phi lại nói: “Những người chúng ta nhìn thấy hình xăm chiến sĩ trên mặt đều là dưới cấp ba, vậy hai người không có hình xăm chiến sĩ kia là mấy cấp?”
Phỉ Lực nuốt nước bọt, gã phát hiện tin tình báo của mình chẳng những lạc hậu mà còn xuất hiện vấn đề lớn: “Đại nhân, lúc trước, các chiến sĩ của họ đều có hình xăm trên mặt, ngay cả thủ lĩnh và tư tế bọn họ cũng có.”
“Nhưng anh đã không gặp bọn họ hơn một năm rồi, cũng không có được tin tức hữu dụng nào về bọn họ.”
Triết Phi phê bình Phỉ Lực, hất hất cằm: “Bọn họ tới kìa, chút nữa chúng ta sẽ biết được chuyện này là sao.”
Khác với ba người Diệp Hách tự coi mình là kẻ bề trên mà vênh mặt kiêu ngạo, đám người Triết Phi không hung hăng xông vào lãnh địa Cửu Nguyên, khi tới biên giới giữa bộ lạc Đóa Phỉ và lãnh địa Cửu Nguyên, bọn họ liền tỏ ý hữu hảo của mình với chiến sĩ canh gác của Cửu Nguyên rằng muốn ghé thăm Cửu Nguyên.
Sau đó, đám người Triết Phi không hề đi loạn, luôn theo sau chiến sĩ dẫn đường của Cửu Nguyên, thẳng đến khi được dẫn tới cửa thành tây.
Bọn họ không phải chờ lâu, khi Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nhận được tin đã phái người ra đón.
Hắc Kỳ và Ô Thần dẫn theo một đoàn người đến, cười thân thiện trước khi mở lời.
Hắc Kỳ tiến lên giới thiệu thân phận mình và Ô Thần, rồi hỏi thân phận của đoàn người Triết Phi.
“Xin chào các vị khách tới từ nơi xa. Tôi là Hắc Kỳ, đây là đệ tử của tư tế đại nhân chúng tôi, Ô Thần. Thủ lĩnh và tư tế đại nhân bảo chúng tôi tới đón quý khách.”
Triết Phi đảo mắt nhìn Hắc Kỳ và Ô Thần, anh ta cũng không tức giận vì đối phương phái một thằng nhóc ra đón tiếp mình, mà ngược lại, khi anh nhìn thấy hình xăm của chiến sĩ thần huyết trên mặt Ô Thần, chỉ mới cấp một, nhưng còn nhỏ như vậy mà đã thức tỉnh năng lực, ở Tam Thành cũng không có được bao nhiêu, nếu nó tới thần điện Tam Thành, chắc chắn là tiền đồ vô lượng. Hiện giờ lại nghe nói Ô Thần là đệ tử tư tế, liền cảm thấy đứa nhỏ này có thân phận như vậy là đúng, một chút bất mãn trong lòng cũng bị đè xuống.
Nếu đây là một bộ lạc bình thường, anh ta - đại tướng quân của thành Lạch Trời tới đây mà thủ lĩnh và tư tế của bộ lạc không đích thân ra đón, dù anh ta có rộng lượng, thì thủ hạ của anh ta cũng sẽ cho bộ lạc này biết mùi một chút.
Nhưng bộ lạc này không phải một bộ lạc bình thường, ngay cả anh cũng bị quy mô to lớn của nó dọa sợ, hơn nữa, anh ta nói ra phỏng đoán của mình trước đó, dù anh không dặn dò thủ hạ kỹ lưỡng thì bọn họ cũng sẽ không dám làm bừa.
Tuy Triết Phi không trách Cửu Nguyên thất lễ, nhưng anh ta vẫn không leo xuống khỏi chiến thú, ngồi ngay ngắn trên chiến thú cao lớn mà khẽ gật với Ô Thần và Hắc Kỳ, nói đơn giản một câu: “Triết Phi, đến từ thành Lạch Trời. Ta muốn gặp thủ lĩnh của các cậu.”
Hắc Kỳ khách sáo một phen rồi tránh đường, thoải mái bảo đoàn người Triết Phi theo mình vào thành.
Triết Phi không cảm thấy kỳ quái, ở Tam Thành, trừ phi là tình huống đặt biệt, chứ bình thường các sứ giả đều được tiến vào thành, anh ta cũng không biết ba người Diệp Hách khi trước không được tiến vào Cửu Nguyên.
Phỉ Lực thấy người Cửu Nguyên cho bọn họ vào thành mà bộ dáng không có chút lo lắng hay sợ hãi gì, càng không có chột dạ, gã liền nghĩ vụ mất tích của Đại Tư Tế chắc không có liên quan gì đến bộ lạc này.
Tòa thành rất trống trải.
Đây là ấn tượng đầu tiên của của Triết Phi sau khi vào ngoại thành.
Người đi đường không nhiều, thậm chí có thể nói là rất ít.
Hai bên con đường rộng lớn được san bằng là hai hàng cây, phía sau hàng cây có thể nhìn thấy những căn nhà nằm ngay ngắn chỉnh tề theo hàng, còn có thể nhìn thấy rất nhiều đồng ruộng.
Hình như anh ta còn thấy có chiến sĩ đang thao luyện, nhưng vì cách quá xa nên không thể thấy rõ.
Bên trái hình như là nơi cư trú của người lùn, rất nhiều người lùn đang ra ra vào vào ở đó.
Ấn tượng thứ hai là tòa thành này rất sạch sẽ, hoàn toàn không có sự dơ bẩn và hỗn loạn mà hầu như bộ lạc lớn nào anh ta từng đi qua cũng có.
Có thám báo tiến lên, nói nhỏ vào tai Triết Phi một câu.
Triết Phi gật gật đầu, tòa thành này không có mùi hương mà ba người Diệp Hách để lại, rất có thể Đại Tư Tế chỉ tới bên ngoài bộ lạc rồi rời đi. Có điều, tại sao Đại Tư Tế không vào thành? Ông ta thấy một tòa thành to như vậy mà không muốn tìm hiểu sao?
Đúng lúc này Ô Thần ngẩng đầu, nở một nụ cười hàm hậu: “Khoảng thời gian trước cũng có sứ giả đến từ thành Lạch Trời, cơ mà khi ấy thủ lĩnh và tư tế bọn tôi đều không có ở bộ lạc, chỉ có Sơn Thần đại nhân thôi, thủ lĩnh và tư tế tới bộ lạc Ma Nhĩ Càn ở trung du sông lớn để tham gia phiên chợ giao dịch đầu xuân của bọn họ. Ba vị đại nhân kia nghe nói vậy, bọn họ vốn còn định vào thành dạo một vòng, nhưng Sơn Thần đại nhân không
muốn cho người lạ vào, tư tế đại nhân không có ở bộ lạc nên không có ai trấn an được ngài. Sau khi ba vị đại nhân kia nói chuyện với Sơn Thần đại nhân rồi cũng không nhất quyết đòi vào nữa, chỉ giao dịch với chúng tôi để bổ sung chút thức ăn, rồi bảo là cũng muốn xuống trung du sông lớn một lần.”
Xem ra con chim mặt người kia rất mạnh. Lời Ô Thần nói xóa đi chút nghi vấn cuối cùng trong lòng Triết Phi, anh ta có ấn tượng rất tốt với cậu thiếu niên mắt một mí này, không kiêu không vội, nụ cười hàm hậu, vừa thấy liền biết là một cậu nhóc thành thật: “Các cậu thường xuyên giao dịch với bộ lạc ở trung du sông lớn à?”
“Không, mùa xuân hôm đó là lần đầu tiên. Do năm trước người Ma Nhĩ Càn tìm tới chỗ chúng tôi, mời chúng tôi đi, nên chúng tôi mới đi.”
“Các cậu giao dịch cái gì với Ma Nhĩ Càn?” Triết Phi ôn hòa hỏi.
“Bộ lạc chúng tôi vừa mới xây xong, thiếu thốn nhiều thứ, nên giao dịch một ít da thú, xương cốt, thảo dược, và một ít rau dại.”
“Vải dệt các cậu mặc trên người cũng là giao dịch từ Ma Nhĩ Càn?”
Ô Thần lắc đầu, kiêu ngạo nói: “Không phải, đây là thứ mà tư tế đại nhân dạy cho chúng tôi làm.”
“Vậy à?” Triết Phi cũng càng lúc càng tin cái suy đoán cậu tư tế thiếu niên kia đến từ tòa thần điện nào đó trong Tam Thành.
Hắc Kỳ chen vào nói: “Quý khách, phía trước là nơi cư trú của chúng tôi dành cho khách, trước hết để tôi dẫn các anh vào, các anh đi đường xa đến đây ắt hẳn rất mệt mỏi, tôi sẽ cho người nấu nước nóng để các anh tắm rửa, rồi làm một ít thức ăn ngon cho các anh.”
Triết Phi ghìm chiến thú lại: “Không cần, ta muốn gặp thủ lĩnh và tư tế của các cậu ngay bây giờ.”
Hắc Kỳ không cự tuyệt, chỉ hỏi: “Có thể hỏi quý khách tới Cửu Nguyên chúng tôi có việc gì không? Muốn giao dịch, hay chỉ là đi ngang qua?”
Triết Phi gằn từng chữ một nói: “Ta muốn gặp thủ lĩnh của các cậu.”
Hắc Kỳ đúng mực nói: “Thủ lĩnh chúng tôi bận rất nhiều việc, không thể cứ mỗi một người khách tới ngài ấy đều phải ra đón. Quý khách, có thể nóicho tôi biết các anh tới Cửu Nguyên chúng tôi có việc gì không?”
Triết Phi nhíu mày, thủ hạ của anh ta cũng có chút tức giận.
Ô Thần đẩy Hắc Kỳ một cái nhẹ, ra vẻ ‘thật ngại quá’, nói: “Vị đại nhân này, Hắc Kỳ khá là thẳng tính, nhưng anh ấy là người tốt, anh ta muốn hỏi cho rõ ràng cũng là vì sợ thủ lĩnh trách cứ, mong đại nhân thông cảm.”
Vẻ mặt Triết Phi mới hơi dịu lại: “Cậu đi nói với thủ lĩnh của các cậu, rằng thành Lạch Trời đang tìm kiếm một bộ lạc lớn để hỗ trợ mình ở nơi hoang dã, nếu hắn có ý, thì bảo hắn tới gặp ta.”
Hắc Kỳ lại muốn nói gì đó, nhưng bị Ô Thần cướp lời trước: “Được, đại nhân, tôi sẽ truyền lại lời của ngài. Phía trước là nơi đãi khách, mời các anh tới đó nghỉ ngơi trước đã, tôi sẽ nhanh chóng quay lại. Anh Hắc Kỳ, anh dẫn người tiếp đãi chư vị sứ giả này đi.”
Hắc Kỳ gật đầu: “Yên tâm.” Ngay sau đó làm tư thế mời với đám người Triết Phi: “Chư vị, mời đi theo tôi.”
Ô Thần trở về liền thuật lại một cách kỹ càng tỉ mỉ, còn khen Hắc Kỳ rất cơ trí.
“Xem ra hai người phối hợp không tồi.” Nghiêm Mặc rất vui khi mình không nhìn lầm người, quả nhiên Hắc Kỳ là một người thông minh, sau đó khen ngợi nhóc Ô Thần một hồi.
Nguyên Chiến hỏi: “Cậu cảm thấy tên Triết Phi kia nói vậy là có ý gì?”
Nghiêm Mặc: “Đơn giản là cảm thấy bộ lạc chúng ta có giá trị lợi dụng, nên muốn khiến chúng ta trở thành bộ lạc phụ thuộc thành Lạch Trời.”
“Cậu nghĩ sao?”
Nghiêm Mặc trầm ngâm một lát rồi nói: “Trước tiên không nên cự tuyệt anh ta, nhưng cũng không ngại tiết lộ một chút mối thân mật giữa chúng ta và thành Bạch Hi.”
Ô Thần ngầm hiểu: “Sư phụ, ý ngài là giả bộ như chúng ta là bộ lạc phụ thuộc của thành Bạch Hi sao?”
“Không phải phụ thuộc, mà là bạn, bạn tốt, bọn họ không tin thì có thể dẫn đi gặp ba vị người rắn, tóm lại, chỉ tiết lộ mơ hồ thôi, rồi để bọn họ tự đoán.”
Nguyên Chiến nói: “Một khi chúng ta trở thành bộ lạc phụ thuộc của chúng, chỉ sợ chúng sẽ cho rằng chúng ta là hung thủ giết Đại Tư Tế của chúng đầu tiên.”
“Cho nên cứ nhử mồi anh ta, chỉ đồng ý giao dịch, rồi giả bộ như sau lưng chúng ta có chỗ dựa cứng, vì thế, tôi tạm thời không ra mặt để giữ sự thần bí, một mình anh đi gặp họ, nhớ mang theo Mặc Sát. Các chiến sĩ thủ lĩnh khác thì dặn bọn họ mang theo cốt khí.”
“Đến lúc đó chỉ sợ chúng sẽ càng muốn gặp cậu.”
“Vậy anh nói tôi đã trở về thần điện. Anh ta gặp anh, chắc sẽ không dám ra tay làm bậy, trước tiên cứ lừa bọn họ đã rồi tính sau.”
Nguyên Chiến dẫn người đi gặp Triết Phi, Nghiêm Mặc thì đi kiểm tra tình hình của Thâm Cốc, hai ngày trước hắn bắt đầu giúp Thâm Cốc thức tỉnh năng lực thần huyết, hôm nay là thời điểm mấu chốt cho ra kết quả.
Trên đường đi, Vu Quả bỗng nhiên đỉnh đỉnh bụng hắn: “Không ổn, phân thân của ta bị phát hiện rồi!”
Nghiêm Mặc dừng bước chân: “Nhanh như vậy đã bị phát hiện?”
“Phân thân không có ý thức, không thể khống chế được năng lượng của mình, dễ tìm hơn ta nhiều, mấy tên vu giả đó có năng lực tiên đoán và tìm vật nên sẽ dựa vào năng lượng mà phân thân của ta thả ra để tìm kiếm nơi chính xác mà ta đang ở.”
“Vậy bọn chúng phải mất bao lâu để phát hiện ra đó là giả?”
“Không biết, còn phải xem xem bọn chúng hiểu được bao nhiêu về ta. Mặt khác, ta tách rất nhiều năng lượng ra ngoài, nên bây giờ không thể che giấu năng lượng của mình, nếu để lũ vu giả đó tìm đến phụ cận, bọn chúng sẽ không như Diệp Hách nữa, sẽ không đần tới mức ta ở ngay trước mắt mà không nhận ra. Ba phải cẩn thận đó.”
Nghiêm Mặc ngửa mặt lên trời thở dài, mới bình yên được bao lâu mà đã có việc phải lo rồi! Chẳng trách mấy người bề trên đều già sớm.
“Nếu ba mang mày chạy khắp chốn, thì bọn chúng có dễ dàng tìm ra mày không?”
“Cậu đứng ở đây nói chuyện một mình cái gì vậy?” Một giọng nam lười nhác nhưng đầy quyến rũ vang lên ngay bên tai Nghiêm Mặc: “Cái hồ cho người cá ở đằng sau nhà cậu đã làm xong rồi đó, chừng nào thì cậu thực hiện lời hứa của mình đây?”
Nghiêm Mặc sờ sờ lỗ tai hơi nhột của mình: “Thật ra tôi rất muốn thực hiện lời hứa của mình, nhưng anh không đưa người cá tới thì sao tôi giúp được chứ?”
“Ai biểu bọn họ không tin cậu.” Ngu Vu cười khẽ, rồi đột nhiên thu tiếng cười lại: “Đi cùng ta, có một người cá vừa mang thai không bao lâu, tình huống hiện đang rất nguy hiểm, ta không thể khuyên cô ấy bỏ đứa bé nên chỉ có thể kéo dài hơi tàn.”
“Anh không thể kéo dài được nữa nên mới tới tìm tôi đúng không?”
“Nếu cậu có thể cứu được đứa bé ấy, chỉ cần cậu có thể nghĩ cách giải quyết vấn đề sinh non của người cá, thì khi cậu và Nguyên Chiến không có ở Cửu Nguyên, ta sẽ giúp cậu bảo vệ tòa thành này.”
Nghiêm Mặc động tâm!