*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nếu thật sự có thứ quan trọng với tộc Tế Tổ bọn ta, bọn ta đồng ý trả bất cứ cái giá nào để đổi lấy nó.”Mới đầu các người lùn rất câu nệ, không phải do sợ, mà là do ngại ngùng, không biết nên làm sao để mở miệng.
Nghiêm Mặc hiếm khi nhiệt tình mời các người lùn tới cùng ăn cùng uống, người ta đều bảo mọi chuyện sẽ trở nên dễ nói trên bàn ăn mà, hôm nay hắn thử xem có hiệu quả không, tiếc là không có rượu, nếu không bầu không khí chắc là nhanh nóng lên thôi.
Tranh dẫn Lan Mã theo, Hào đi cùng Cam Vũ và con trai một của bọn họ, người vây quanh đống lửa càng lúc càng nhiều, các thủ lĩnh khác dưới chức đoàn trưởng đều tự nhận mình không đủ tư cách, ngại đi qua đây, nên cùng thành viên đội hộ vệ của tư tế vây quanh hai đống lửa còn lại, chỉ thỉnh thoảng chạy qua hóng chuyện tí xíu.
Mọi người nói nói cười cười, rất tự nhiên tiếp đón người lùn.
Dây thần kinh của các người lùn bẩm sinh đã thô to, còn ham vui, thấy nhiều người lên liền không câu nệ nữa, tự nhiên như ở nhà.
Hôm nay tổ vu Áo Mạt vẫn mang dáng vẻ mơ màng buồn ngủ như ngày thường, tựa hồ như có tâm sự nặng nề, tộc trưởng Lạc Kiền đã vài lần lén lút ra hiệu nhưng bà vẫn không mở miệng, chỉ ngồi một chỗ xé thịt ăn.
Tộc trưởng Lãng Lãng và tổ vu Tạp Đế tộc Mạc Mạc thì không muốn mở miệng trước, một lát sau, bọn họ bị mùi thịt lợn rừng nướng được bôi gia vị hấp dẫn, mới đầu ăn bọn họ có hơi khó ăn vì lạ miệng, nhưng khi ăn đến miếng thứ hai, miếng thứ ba, liền cảm thấy có gì đó không thể cưỡng lại, cả đám như đã quên mất mục đích khi đến, lo cắm đầu ăn thịt.
Tạp Đế hỏi Nghiêm Mặc, muốn biết loại mùi vị đặc biệt này làm ra như thế nào.
Nghiêm Mặc nói với cô ta rằng đây là gia vị mình đổi được từ các bộ lạc nhỏ hồi đi trung du sông lớn, có điều, bây giờ hắn không còn bao nhiêu, chờ sang năm sẽ giao dịch nhiều hơn, nếu cô cần thì có thể trao đổi.
Tạp Đế rất vui mừng, hỏi một ít chuyện về các bộ lạc ở trung du sông lớn.
Thấy tổ vu Tạp Đế và Nghiêm Mặc trò chuyện vui vẻ với nhau, nhưng đều không hề nhắc đến mục đích chủ yếu hôm nay của bọn họ. Lạc Kiền nhịn không được cất tiếng ho khan, nói: “Chiến thủ lĩnh, Mặc đại, người lùn bọn ta đã thương lượng với nhau, dù sao bọn ta cũng không phải người Cửu Nguyên các anh, cứ ở ngoại thành của các anh mãi cũng không tốt, bọn ta tìm được một nơi thích hợp cho người lùn cư trú rồi, bọn ta muốn di cư tới đó.”
Nghiêm Mặc dịch lại lời của Lạc Kiền cho Nguyên Chiến nghe.
Nguyên Chiến dùng con dao nhỏ cắt lớp thịt chín bên ngoài, đặt vào đĩa rồi đưa cho Nghiêm Mặc: “Các người muốn di cư tới đâu? Không được cách quá gần Cửu Nguyên.”
Bây giờ Lạc Kiền đã có thể nghe hiểu vài câu ngôn ngữ Cửu Nguyên đơn giản, nghe vậy liền nói: “Không quá gần, gần bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức hơn.”
Nghiêm Mặc tiếp tục phiên dịch.
Những người khác ngồi ở ngoài không xen vào, nhưng kỳ thật cả đám đều đang dựng tai lên nghe lén.
“Ồ?” Nguyên Chiến hơi dừng tay: “Các người nói đến cái sơn cốc ở gần bộ lạc Đóa Phỉ hả?”
Tổ vu Áo Mạt thở dài một tiếng, Lạc Kiền gật đầu không ngừng: “Đúng vậy, chính là nơi đó!”
Nguyên Chiến mạnh tay chặt thịt, chặt một miếng sườn non còn dính máu: “Nếu là nơi đó, không được! Tôi đã nghe Lam Điệp trở về bẩm báo, nơi đó có một cái di tích, tôi và Mặc đang chuẩn bị đi qua xem.”
Có người không biết việc này, liền hỏi những người khác, Mãnh biết rõ nhất, thêm mắm dặm muối quảng cáo cái di tích kia một phen.
Cả đám liền ồn ào, nhao nhao nói muốn qua đó xem thử cho biết bên trong có gì. Lan Mã tò mò nên hỏi Tranh, Tranh dùng từ ngữ đơn giản mà cô có thể hiểu được nói cho cô nghe.
Lạc Kiền hoàn toàn không hiểu được Nguyên Chiến nói gì, nhưng vài từ quan trọng gã cũng nắm được, lại nghe những người Cửu Nguyên khác nói muốn tới cái di tích đó, lập tức kìm không được quát lên: “Tại sao không được? Nơi đó là di tích của người lùn bọn ta!”
Nghiêm Mặc dịch lại, tiếng thảo luận của mọi người lập tức im bặt, nhiều người trợn mắt nhìn Lạc Kiền.
Lãng Lãng che mặt, cái thằng ngu nóng nảy này, anh có biết anh chọc cho nhiều người tức giận rồi không?
Nguyên Chiến cười lạnh: “Nơi đó thuộc về Cửu Nguyên, anh nói nó là di tích của người lùn các anh? Bọn tôi phát hiện trước, đương nhiên là của bọn tôi!”
Hào cười nhạt: “Đúng vậy, hết thảy những thứ nằm trong lãnh địa Cửu Nguyên đều là của Cửu Nguyên, không phục thì đánh một trận.”
Con ông nghe vậy liền dùng ánh mắt sùng bái nhìn ông, Cam Vũ cười, xé một miếng thịt nhét vào miệng con trai.
Tâm tình Hào đang rất vui vẻ, một người đàn ông như ông, đã lâu lắm rồi không ở cùng vợ mình, làm ông nghẹn muốn hỏng. Cũng may Cam Vũ đã đồng ý ở cùng ông một lần nữa, mà đứa con trai còn sót lại của ông cũng không dùng ánh mắt bất an và cảnh giác nhìn ông.
Có người cho rằng ông sẽ nhớ nhung chức vị tù trưởng, nhưng người ta không hề biết rằng ông đã sớm muốn nhường chức tù trưởng ấy cho Tranh, nhưng Tranh lại rời khỏi, cũng may, trước khi ông chọn ra một tù trưởng mới để bồi dưỡng, ông đã tìm thấy một con đường khác.
Tranh và Nguyên Chiến trước khi bị thương đều là những ứng cử viên xuất sắc nhất cho vị trí tù trưởng tương lai của bộ lạc Nguyên Tế. Hiện giờ thương thế của Nguyên Chiến chẳng những khỏi hẳn, mà còn được tư tế Tổ Thần trợ giúp, thành lập một bộ lạc lớn hơn nữa, mạnh hơn nữa, mà trước đó, hơn phân nửa người trong bộ lạc ấy đều là người Nguyên Tế.
Đối với rất nhiều người Nguyên Tế mà nói, Cửu Nguyên chẳng qua chỉ là đổi một cái tên mà thôi.
Một khi đã vậy, ông liền dẫn những người Nguyên Tế còn lại gia nhập Cửu Nguyên, nhường chức vị tù trưởng cho chiến sĩ cường đại nhất trong bộ lạc thì có gì khác ý định ban đầu của ông chứ?
Nghĩ thông được điều này, lại không bị lão tư tế cản trở, ông hoàn toàn không chút do dự nào làm theo ý mình!
Mà nay, ông vào Cửu Nguyên, chẳng những không bị ép về nhà dưỡng lão, mà ngược lại còn được tín nhiệm và trọng dụng, trở thành đoàn trưởng của một chiến sĩ đoàn, điều quan trọng nhất là, Cam Vũ và con trai cũng về bên cạnh ông, mọi người vẫn tôn trọng ông giống như trước đây, thì ông còn cầu cái gì nữa?
Không ai biết ông cảm kích sự tôn trọng và tin tưởng mà Nguyên Chiến cùng Nghiêm Mặc dành cho mình tới cỡ nào, chỉ vì bọn họ và Cam Vũ, ông sẽ không để bất cứ kẻ nào xâm hại đến Cửu Nguyên dù chỉ là một chút.
Lạc Kiền nghe Nghiêm Mặc dịch lại lời Nguyên Chiến và lời Hào, nhất thời câm họng.
Di tích kia quả thật là do người Cửu Nguyên phát hiện ra trước, khi chiến sĩ Cửu Nguyên đi ra từ bên trong cũng vừa lúc đụng phải đám người lùn đang tìm kiếm nơi cư trú mới, thuận miệng nói một câu, đám người lùn kia liền tò mò nên đi vào xem, kết quả mới phát hiện nơi đó rất có thể có liên quan đến tổ tiên của người lùn, liền nhanh
chóng chạy về bẩm báo, nhưng người Cửu Nguyên đã biết trước một bước nhờ có tháp vọng.
Nhưng cái di tích này quá quan trọng đối với người lùn bọn họ, chỉ nghe lời miêu tả của đám chiến sĩ người lùn đi thăm dò về đã làm bọn họ cảm thấy bên trong rất có thể đang che giấu một kho tàng truyền thừa cực lớn.
Thậm chí tổ vu Áo Mạt còn nói cái di tích kia có lẽ sẽ giúp các người lùn bước lên con đường của một cường giả.
Lạc Kiền nôn nóng nhìn về phía tổ vu Áo Mạt, hy vọng bà có thể nói cái gì đó. Thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên quá khó chơi, nhưng ít ra thì hai người họ vẫn khá tôn trọng tổ vu Áo Mạt.
Nghiêm Mặc không đợi tổ vu Áo Mạt mở miệng, đã mỉm cười với bà trước, hỏi: “Tổ vu Áo Mạt, người Cửu Nguyên chúng tôi có bạc đãi gì các người không?”
Tổ vu Áo Mạt lại thở dài, quả thật người Cửu Nguyên không hề bạc đãi bọn họ, thậm chí có thể nói là đã trợ giúp rất nhiều. Nếu đổi lại là những bộ lạc nhân loại khác, nói không chừng tất cả bọn họ đã biến thành nô lệ mặc người mua bán rồi, hoặc đỡ hơn là đuổi bọn họ đi vào thời điểm mùa đông giá rét thiếu thốn thức ăn.
Nhưng người Cửu Nguyên chẳng những cho bọn họ ở lại lâu dài, mà còn cung cấp gạch cho bọn họ xây nhà, cho bọn họ đi theo người Cửu Nguyên học tập những kiến thức thần kỳ, khi săn thú biết rõ bọn họ đi phía sau nhặt của hời mà cũng không đuổi họ đi, tới mùa đông còn giúp bọn họ một vài thứ, trong phiên chợ của Cửu Nguyên còn có quầy hàng cố định của người lùn, ngay cả thứ vải mềm mại mà bà mặc trên người cũng là quà Nghiêm Mặc tặng cho.
“Mặc đại, nếu Cửu Nguyên đồng ý đưa cái di tích ấy cho bọn ta, đồng thời cho phép bọn ta thành lập bộ lạc của mình trong sơn cốc đó, ta có thể thề với tổ tiên của Tế Tổ, cần huyết mạch tộc Lạc Lạc ta vẫn còn, thì bọn ta sẽ mãi mãi là bạn của Cửu Nguyên!” Tổ vu Áo Mạt chân thành nói bằng ngôn ngữ Cửu Nguyên. Đừng thấy bà lớn tuổi, nhưng trong số người lùn, bà học ngôn ngữ thông dụng nhanh nhất.
Tạp Đế cũng lập tức nói: “Tộc Mạc Mạc bọn ta cũng vậy.”
Nguyên Chiến lại chặt một khúc sườn non vẫn còn máu đỏ, cười lạnh: “Mặc đã dạy tôi một câu, gọi là há mồm chờ sung, đám lùn các người bây giờ đang làm cái điều ấy đấy.”
Tạp Đế xấu hổ, Áo Mạt lại hành lễ với Nguyên Chiến: “Nếu các anh cho phép, ta và Tạp Đế cùng các tổ vu khác muốn đi theo Mặc đại đến khu di tích kia xem thử.”
“Mắc gì tôi phải cho các người đi theo?”
“Bọn ta đồng ý kết minh với Cửu Nguyên, bọn ta có thể cung cấp chiến sĩ cho các anh giống như người cá, thù lao chỉ cần bằng một nửa người cá. Về sau bọn ta có làm ra thứ gì, nếu Cửu Nguyên đồng ý giao dịch với bọn ta, thì vật lẫn kiến thức đều giảm một nửa dựa theo phí giao dịch mà bọn ta tính cho các bộ lạc khác.”
Áo Mạt nói tới đây, lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng điều kiện là cái di tích đó phải hoàn toàn thuộc về bọn ta, khi bọn ta bị các bộ lạc khác tấn công, Cửu Nguyên sẽ viện trợ, hơn nữa các anh cũng phải thề vĩnh viễn không được xâm lược bọn ta.”
Nguyên Chiến cười to đầy châm chọc, nhả ra hai chữ: “Nằm mơ!”
Đáp Đáp cũng gào một tiếng hùa theo, bẻ gãy một khúc xương đùi của lợn rừng rồi cắm xuống đất.
Áo Mạt giữ Lạc Kiền lại, Tạp Đế và Lãng Lãng thì trầm mặc.
Nghiêm Mặc cũng giơ tay giữ người đàn ông đang ngồi kế mình, rồi vuốt lưng người nọ như đang trấn an hắn, bảo hắn không cần phải tức giận, sau đó nói với Áo Mạt: “Tổ vu Áo Mạt, có lẽ bà cảm thấy điều kiện các người đưa ra rất hậu đãi, nhưng nếu các người có thể dựa vào di tích đó mà trở nên cường đại, thì chúng tôi cũng có thể, một khi đã vậy, thì chúng tôi cần gì phải giao nó cho các người? Mà nợ nần của các người trước đó vẫn chưa trả xong đâu.”
“Bọn ta sẽ trả, mãi cho đến khi trả xong bọn ta mới đi!” Tạp Đế cắn môi.
“Nói vậy là các người định ở Cửu Nguyên qua một mùa đông nữa? Thật đúng là nước cờ hoàn hảo.” Nghiêm Mặc cười nhạo.
Mọi người không biết nước cờ là cái gì, nhưng ý nghĩa đại khái thì có thể hiểu.
Ngay cả Đinh Phi cũng nhịn không được nói thầm: “Đám lùn các người chiếm nhiều của hời quá rồi đấy!”
Tạp Đế không có bản lĩnh như tổ vu Áo Mạt, cái mặt nhỏ của cô đỏ bừng lên khi vừa nghe Đinh Phi nói thế.
Lãng Lãng và Lạc Kiền nghe một nửa hiểu một nửa, nhưng cũng có thể cảm giác được sự tình không thuận lợi.
Áo Mạt lắc đầu với những người khác, tiếp tục nói: “Có lẽ truyền thừa trong di tích đó chỉ có tộc Tế Tổ bọn ta mới học được?”
Nguyên Chiến gặm xong một khúc xương, liền móc tim heo ra, giọng nói lạnh lùng: “Chúng tôi không thể học, thì để đó trưng, bà quản được à?!”
Lạc Kiền thấy thái độ của Nguyên Chiến không đúng, lập tức đứng lên định chất vấn Nguyên Chiến có phải muốn khai chiến với bọn họ hay không? Nhưng bị Áo Mạt lạnh giọng quát: “Lạc Kiền, ngồi xuống!”
Lạc Kiền câm miệng, không cam lòng mà ngồi xuống.
Đại Hà và Đáp Đáp một trái một phải, một đứng một ngồi, thủ bên cạnh Nghiêm Mặc.
Tranh, Hào và các chiến sĩ thủ lĩnh cũng nhấc bước, phụ nữ và trẻ con cùng lúc được che ở đằng sau.
Áo Mạt như không cảm giác được bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, bà ôn hòa nói: “Bọn ta còn chưa qua đó xem rốt cuộc bên trong có cái gì, không bằng để bọn ta qua đó xem thử? Nếu thật sự có thứ quan trọng với tộc Tế Tổ bọn ta, bọn ta đồng ý trả bất cứ cái giá nào để đổi lấy nó.”
Nghiêm Mặc buông đĩa xuống: “Bất cứ cái giá nào?”
“Đúng vậy.” Giọng nói Áo Mạt đầy vẻ bất chấp và can đảm như muốn đập nồi dìm thuyền.
“Các người lùn khác cũng có suy nghĩ này?”
Áo Mạt và Tạp Đế nhìn nhau, Áo Mạt nói: “Bọn ta sẽ thương lượng với các tộc Tế Tổ khác, nếu bọn họ đồng ý, bọn ta sẽ hợp thành một bộ lạc.”
Nghiêm Mặc thầm than dưới đáy lòng, mặc dù người lùn khá giảo hoạt, nhưng chút giảo hoạt của bọn họ vẫn chênh lệch rất lớn so với người hiện đại, chỉ vì một cái di tích vẫn chưa hiểu rõ mà bọn họ có thể nói ra câu ‘đồng ý trả bất cứ cái giá nào để đổi lấy’, điều này sẽ khiến địa vị của bọn họ trong cuộc đàm phán triệt để rơi vào thế hạ phong.
Cơ mà, điều này có liên quan rất lớn tới cục diện bất lợi trước mắt của người lùn. Bọn họ cấp bách muốn được mạnh lên, càng cấp bách muốn thay đổi tình cảnh nửa vời của mình bây giờ, bọn họ muốn giống như người cá, có thể xưng bá một phương, sống tự do tự tại, chứ không phải ăn nhờ ở đậu, làm gì cũng phải xem chừng sắc mặt người khác. Mà lúc này đột nhiên lại xuất hiện một di tích có lẽ sẽ thực hiện được nguyện vọng của bọn họ, làm sao bọn họ có thể bỏ qua cho được?
Áo Mạt nhìn Nghiêm Mặc, vào lúc này, trong đôi mắt già nua vẩn đục hiện lên một sự cơ trí: “Tư tế đại nhân tôn kính, tộc Tế Tổ bọn ta nguyện trả cái giá lớn nhất và tất cả thành ý của mình để việc này có thể thành công. Bọn ta không muốn nói lời uy hiếp gì, cũng không muốn tăng thêm phiền toái hay ép các cậu phải đồng ý, nếu các cậu không muốn bọn ta ở đây qua mùa đông, bọn ta cũng có
thể rời đi. Ta nghĩ, Cửu Nguyên chắc cũng hy vọng có thêm một người bạn luôn mang lòng cảm kích đối với mình, chứ không phải một kẻ địch không ngừng quấy rối.”
Nói là không phải uy hiếp, kỳ thật cũng chẳng khác gì uy hiếp. Nhưng Nghiêm Mặc không vì vậy mà tức giận, trong đàm phán luôn có những trường hợp như thế, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.
Lan Mã đang cố gắng nghe hiểu lời giải thích của Tranh, lúc này bỗng nhiên nói một câu: “Vậy cho tộc Cách Lan Mã bọn tôi đi. Sẽ là bạn bè, mãi mãi! Các chiến sĩ, phụ nữ đều là của Cửu Nguyên!”
Một giây yên lặng, rồi cả bọn cùng cười to.
Tranh không biết nên khóc hay cười mà xoa xoa đầu Lan Mã.
Nghiêm Mặc cũng cười: “Tổ vu Áo Mạt, bà nghe rồi đó, người động tâm với cái di tích ấy không phải chỉ có mình các người, các tộc khác cũng muốn, tôi cho các người rồi thì các tộc khác sẽ nghĩ như thế nào đây.”
Hắn không đợi Áo Mạt trả lời, lập tức nói thêm: “Chuyện kỹ càng hơn, đợi sau khi chúng tôi đến xem di tích đã rồi nói sau.”
Những lời này của Nghiêm Mặc ý là việc thảo luận về di tích kết thúc ở đây, những người khác lập tức chuyển đề tài, ép cho đám người lùn không thể mở miệng nói gì được.
Đám người Áo Mạt cũng không nghĩ chỉ một lần đàm phán đã thành công, nhưng kết quả lúc này đã đủ để thỏa mãn rồi, dù sao thì Cửu Nguyên không hoàn toàn từ chối, bọn họ còn một cơ hội rất lớn.
Trước khi đám người Nghiêm Mặc tới khu di tích.
Ngày hai mươi lăm tháng chín, ở ngoại thành Cửu Nguyên vang lên tiếng kèn báo có các vị khách ghé thăm.
Ngày hôm đó, tiết trời âm u, gió lạnh thổi tới từ phương bắc, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống từ từ.
Rất nhanh sau đó, lính liên lạc chạy đến đưa tin: “Thủ lĩnh, tư tế đại nhân, sứ giả thành Lạch Trời lại tới nữa!”