*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

94

“Cậu muốn sử dụng tôi thì phải đối xử tốt với tôi một chút.”

Khi chân Ngả Địch sắp tiếp xúc với mặt đất.

Phỉ Lực đã nhanh tay bắt lấy bả vai Ngả Địch.

“Phập!” Một chiếc gai đất thô to nhưng bén nhọn bắn ra từ mặt đất, xuyên qua bụng Ngả Địch.

“A!” Ngả Địch kêu thảm thiết.

Vô số mũi tên đất bắn ào ào ra từ mặt đất, nhằm thẳng về phía Ngả Địch và Phỉ Lực. Đồng thời có sáu tên thổ dân cũng nhảy ra từ mặt đất, phóng mạnh thanh giáo trên tay về phía hai người Phỉ Lực.

“Bắn tên!” Phỉ Lực rống to, túm lấy Ngả Địch nhanh chóng bay lên, Ngả Địch cũng ra sức vỗ cánh.

Sáu tên thổ dân không biết là do hưng phấn hay do sợ hãi, miệng kêu a a một hồi, sau đó ‘oạch’ một cái lại chui vào trong đất.

Trạch Tây bay trên không nhắm vào vùng đất xung quanh Hán Khắc liên tục bắn năm sáu mũi tên.

Mặt đất không có chút động tĩnh, sáu tên thổ dân đó
không biết đã trốn đi đâu mất.

Ngả Địch vừa khổ sở vừa hổ thẹn: “Đại nhân...”

Phỉ Lực không an ủi hắn, vừa rồi Ngả Địch thật sự quá xúc động, biết rõ đối phương có năng lực thao túng đất đá mà còn dám nhào xuống như vậy.

Nét mặt Phỉ Lực lạnh lẽo, kéo dây cung, mũi tên sắc bén làm từ hài cốt lóe lên tia sáng u ám, mũi tên xé không bay xuống, bởi vì tốc độ quá nhanh, tiếng rít xé gió vang lên.

“Vút ⸺!”

“Ầm!” Mặt đất nổ tung, uy lực của mũi tên này cực lớn.

“A!” Dưới nền đất có hai pho tượng đất lăn ra, kêu thảm một tiếng liền trốn ra ngoài.

Trạch Tây và Ngả Địch đồng thời nhắm tên về phía hai người.

“Nằm sấp xuống!” Có người hô to.

Hai pho tượng đất nhanh chóng bò ra đất, lúc mũi tên sắp bắn trúng hai người họ, thì mặt đất dưới thân hai người đột nhiên sụp xuống, mũi tên bắn sượt qua ghim vào vách đất trước mặt cả hai.

“Lũ mọi rợ giảo hoạt! Đại nhân, bọn chúng trốn trong lòng đất, chúng ta ép bọn chúng chui ra!” Trạch Tây tức điên, mắng to.

Phỉ Lực vẫn rất bình tĩnh, vươn tay rút một mũi tên, kéo căng dây cung, mũi tên bắn ra nhanh như thiểm điện.

“Vút! Ầm!”

Phỉ Lực không dừng lại, liên tiếp bắn ba mũi tên nhọn.

Bụi đất bay đầy trời, đá bùn văng cao, ngoại trừ phạm vi ba thước quanh Hán Khắc, thì diện tích đất đai nội trong ba trăm mét đều bị tạc thành một cái hố sâu.

Nhưng lại không có tiếng kêu thảm thiết nào.

“Đại nhân, chắc chắn bọn chúng trốn bên dưới Hán Khắc, chúng ta mau cứu Hán Khắc ra!”

Đương nhiên Phỉ Lực cũng biết điều này, nhưng bọn họ đáp xuống mặt đất chắc chắn sẽ bị tên chiến sĩ năng lực kia tấn công, cho dù bọn họ chỉ xuống gần mặt đất thì cũng vậy.

“Ngả Địch, tên đó thật sự chỉ là chiến sĩ cấp bốn?”

Ngả Địch ôm bụng, đau đớn gật đầu: “Đúng vậy, đại nhân, tôi thấy rất rõ.” Cây gai đất kia vừa bắn khỏi mặt đất không lâu liền rã ra, nên phần lớn bùn đất bị nhét hết trong bụng hắn, nếu không nhanh chóng cầm máu và xử lý mớ đất cát trong vết thương, rất có thể hắn sẽ...

Trong mắt Phỉ Lực hiện lên vẻ nghi hoặc, giương cung nhắm ngay về phía mặt đất. “Chiến sĩ năng lực cấp bốn sao có thể sử dụng và thao túng năng lực trên diện rộng một cách thuần thục, nhanh lẹ và chính xác như vậy? Không có khả năng! Tên này... hoặc là mặt đất đã bị hắn đào rỗng và bố trí trước đó, hoặc tên này căn bản không phải chiến sĩ cấp bốn.”

Phỉ Lực làm sao ngờ đến việc năng lực thao túng đất đá đáng sợ hiện giờ của Nguyên Chiến đúng thật là của chiến sĩ cấp bốn, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để làm những chiến sĩ khống chế đất cấp bốn khác ghen tỵ đến chết, thật ra đều nhờ tư tế đại nhân của hắn ép ra!

Bất cứ một tên chiến sĩ khống chế đất nào chỉ trong một cái mùa đông, một thân một mình đào hai con sông và xây một tòa thành, mỗi khi rảnh còn phải chế tạo cả đống dụng cụ bằng đá dựa theo đủ thứ yêu cầu biến thái của tư tế đại nhân, thì đều sẽ sử dụng thành thạo năng lực của mình thôi, đây chính là điểm khác nhau giữa dân chuyên nghiệp và công nhân thông thường.

Đương nhiên, Phỉ Lực càng không biết Nguyên Chiến còn học được phép huấn luyện mà nghe nói là thứ do Tổ Thần truyền thừa, được gọi là phép huấn luyện sơ cấp, còn từng được bổ sung năng lượng sinh mệnh những ba lần. Cho nên, dù có gặp phải kẻ nào cùng một đẳng cấp và sử dụng năng lực thuần thục, thì so với anh Nguyên Chiến mỗi ngày được ngủ với tư tế của Tổ Thần vẫn còn thua xa.

Phỉ Lực không nghĩ ra, điều này làm gã càng muốn trực tiếp gặp mặt vị thủ lĩnh Cửu Nguyên kia một lần.

“Trạch Tây!”

“Có!”

“Tôi sẽ tấn công mặt đất, cậu biến thân cứu Hán Khắc ra, nghe theo khẩu lệnh của tôi, khi tôi đếm đến ba, cậu liền phi xuống! Cho dù có người công kích cậu, cậu cũng không cần lo, chỉ cần cứu được Hán Khắc thôi.”

“Vâng.” Trạch Tây giao cung tên và túi đựng tên của mình cho Ngả Địch, nhanh chóng biến thành hình chim, thân thể căng lên, chuẩn bị sẵn sàng.

“Ngả Địch, cậu chú ý mặt đất, nếu thấy có động tĩnh, đừng do dự, cứ bắn tên đi!”

“Vâng!

“Chuẩn bị! Một, hai, ba!”

Trạch Tây phát ra tiếng rít the thé, hai cánh ép sát vào thân lao xuống như một mũi tên, nhanh chóng phóng về phía Hán Khắc bên dưới.

Phỉ Lực và Ngả Địch căng dây cung, chuẩn bị tùy thời viện trợ.

Lúc chân Trạch Tây bắt được Hán Khắc, cơ bắp cả người Phỉ Lực và Ngả Địch căng lên.

Trạch Tây vừa tóm được Hán Khắc liền ra sức bay lên không.

Mặt đất vẫn an tĩnh, không có ai công kích bọn họ, cũng không có ai lộ diện.

Dưới nền đất, Nguyên Chiến dẫn đầu, phía sau hắn là sáu gã chiến sĩ nối đuôi nhau theo sát.

Bảy người chạy như điên.

Theo mỗi bước chạy của Nguyên Chiến, đất đá trước mặt hắn không ngừng lùi về sau, mà sau lưng bảy tên chiến sĩ lại như bị mặt đất nuốt chửng, không ngừng đuổi theo sau mông, chỉ cần chân Nguyên Chiến vừa bước ra, thì mặt đất phía sau được lấp lại từng chút.

Đám người Hồ Hồ kích động và hưng phấn, ngay cả sợ hãi cũng bị đè ép, bọn họ hoàn toàn không có cảm giác như mình đang đào vong, chỉ cảm thấy trốn dưới lòng đất tập kích lũ người chim và băng xuyên mặt đất chạy đi như thế này thật là kích thích! Nếu không phải vì sợ bị kẻ địch phát hiện, bọn họ chắc đã vừa chạy vừa cười lớn.

Nguyên Chiến bên dưới lòng đất rõ ràng không thấy được phương hướng, nhưng cũng nhờ có mặt đất, hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng phương hướng mà mình phải đi.

Hắn vốn dĩ không muốn trốn, hắn đã sớm phòng bị lũ người chim đó sẽ mang viện quân tới cứu đồng bọn của chúng, nên suốt đường đi hắn cố gắng băng qua vài rừng cây nhỏ, sợ bị lũ người chim ấy phát hiện từ trên không.

Khi lũ người chim đó bay tới chỗ bọn hắn, bọn hắn đã sớm thấy mấy đốm đen của chúng trên không trung từ thật xa rồi.

Hắn tính mai phục lũ người chim đó, tựa như cách mà bọn hắn dùng khi đi săn thú, đào một cái hầm để nấp, chờ dã thú đến liền đâm thủng bụng chúng nó từ dưới hầm, hắn tính đối phó với lũ người chim ấy như vậy.

Nhưng lũ người chim này không dễ chơi, bọn chúng có một thứ vũ khí bắn xa, uy lực mạnh vượt quá tưởng tượng của hắn.

Thứ vũ khí lũ người chim ấy dùng là cái gì? Vì sao lại có uy lực lớn như vậy? Đó là vũ khí năng lực, hay là chiến sĩ năng lực?

Tuy sức mạnh của lũ người chim nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng chỉ cần chúng muốn cứu đồng bọn của mình, hắn sẽ có rất nhiều biện pháp để đối phó.

Hắn có thể kiên trì, nhưng bọn Hồ Hồ lại không thể, mà hắn cũng không thể giấu bọn Hồ Hồ ở đó trong một thời gian dài để đơn độc đối phó với lũ người chim, hắn còn phải mau chóng trở về thành, làm sao có thời giờ chu toàn cho bọn họ.

Sau khi xác định mình không thể xử lý lũ người chim trong khoảng thời gian ngắn, Nguyên Chiến đã dẫn bọn Hồ Hồ chạy ngay trước khi gã người chim lợi hại kia bắn ra mũi tên thứ ba.

Về phần tù binh, dù sao cũng sắp chết, mang về cũng chỉ có thể để Mặc mổ chơi, không bằng để lại làm trói buộc cho lũ người chim.

Đám Phỉ Lực xác định bọn người mọi rợ đã chạy thoát, liền bay ra một khoảng, đáp xuống bên một dòng suối nhỏ.

Ngả Địch bảo mọi người kiểm tra thương thế cho Hán Khắc trước.

Hán Khắc đã chìm vào hôn mê.

Trạch Tây vừa để Hán Khắc nằm xuống liền gào lên, vẻ mặt không thể tin được: “Cánh của Hán Khắc! Lũ mọi rợ đó đã làm gì Hán Khắc?!”

Phỉ Lực và Ngả Địch cùng nhìn qua, lúc này mới phát hiện cánh của Hán Khắc thoạt nhìn như bị gãy, nhưng vừa kéo ra sau liền phát hiện, đoạn xương nối giữa hai cánh đã bị người ta chặt đứt, chỉ còn lại phần đốt xương lớn nhất trơ ra bên ngoài.

“Lũ mọi rợ! Tao sẽ giết sạch chúng mày!” Trạch Tây phẫn nộ rống lên, Ngả Địch càng đau khổ.

Phỉ Lực đứng dậy: “Chúng ta trở về tìm Đóa Phỉ công chúa, có lẽ cô ta có thể cứu được Hán Khắc và Ngả Địch. Cậu mang Hán Khắc, tôi mang Ngả Địch, đi!”

Nhưng khi bọn hắn bay trở về rừng cây nhỏ ở phía bắc của bộ lạc Cửu Nguyên, lại phát hiện công chúa điện hạ và nữ tù binh bị bắt đều không thấy đâu.

“Đại nhân?” Ba người Trạch Tây cùng nhìn về phía Phỉ Lực.

Phỉ Lực siết nắm tay: “Cậu ở chỗ này canh Hán Khắc và Ngả Địch, tôi ra ngoài thăm dò, trước khi tôi trở về, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

...

Cùng lúc đó.

Một lượng lớn đá vụn lăn xuống. Một bóng chim khổng lồ đột nhiên phóng vụt ra khỏi hang động trên vách đá phía nam.

“Kiệt —!” Đói quá! Đói quá! Thịt! Muốn ăn thật nhiều thịt!

Lại cùng lúc đó, đoàn người Nguyên Chiến phát hiện trên không đã không còn bóng dáng lũ người chim, liền chui ra khỏi lòng đất, thoáng nghỉ ngơi ăn uống, bổ sung thể lực, rồi lại bắt đầu chạy như điên.

Một tiếng rưỡi sau, Phỉ Lực tìm được Đóa Phỉ trong một gò đất nhỏ ngoài rừng cây.

“Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì? Sao ngài lại chạy đến nơi này? Ả tù binh kia đâu?”

“Người của bộ lạc Cửu Nguyên tới đây, tư tế của bọn họ có thể sai khiến một loại ong đất rất to, lũ ong đất đó quá đông, ta không thể tiêu diệt được chúng, chỉ đành rời khỏi khu rừng. Mà ả tù binh kia chắc đã được chúng cứu về rồi.”

Phỉ Lực cũng từng thấy lũ ong trong thành, gã không rõ lũ ong đất đó lợi hại thế nào, nhưng cũng biết đàn bà con gái đều sợ thứ này, nên không hỏi nhiều nữa.

Đóa Phỉ hỏi kết quả sau khi Phỉ Lực đuổi giết đám người Nguyên Chiến.

Phỉ Lực chỉ nói đám người Nguyên Chiến đã lẩn trốn trên đường về thành.

Đóa Phỉ nghe nói Nguyên Chiến về thành thì lập tức nhíu mày.

Vào lúc này, Phỉ Lực lại đáp ứng giúp Đóa Phỉ cướp bộ lạc Cửu Nguyên, nhưng yêu cầu cô ta phải quay lại cứu thủ hạ của gã là Ngả Địch và Hán Khắc.

Đóa Phỉ đồng ý, cô ta thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Sau đó, cô ta đi theo Phỉ Lực về lại rừng cây kia để bổ sung sinh mệnh cho Ngả Địch và Hán Khắc, giúp phần cánh bị gãy mọc ra, đồng thời còn giúp toàn bộ miệng vết thương khép lại.

Năng lực thần kỳ của Đóa Phỉ làm bọn Ngả Địch khiếp sợ, bọn hắn không biết công chúa điện hạ cũng có thể trị liệu như Diệp Hách đại nhân, hơn nữa năng lực trị liệu của công chúa điện hạ hiển nhiên đã đạt tới cấp bốn hoặc cao hơn. Trong thần điện cũng có một vài thần thị có thể trị liệu cho mọi người, nhưng lại không thể khiến phần chi bị cụt mọc ra, trước kia bọn Ngả Địch vẫn luôn cho rằng chỉ có Diệp Hách đại nhân mới có thể thần kỳ như thế.

Phỉ Lực cũng rất kinh ngạc, gã biết vị công chúa điện hạ này có thể trị liệu, nhưng gã không ngờ công chúa còn có thể làm được đến mức này.

“Ngài không bày năng lực thần kỳ của mình ra trước mặt lũ mọi rợ đó sao?” Phỉ Lực khó hiểu, nếu Đóa Phỉ bày ra năng lực của mình, đám dân bản xứ sẽ có hai phản ứng, một là quá mức sợ hãi rồi giết chết cô, hai là xem cô như nữ thần, vì sao công chúa điện hạ còn cần gã trợ giúp?

“Anh cũng biết các tư tế của những bộ tộc mọi rợ đều có tính bài ngoại mà.” Đóa Phỉ trả lời rất ba phải, sau đó hỏi: “Các anh đã tính khi nào thì tấn công bộ lạc Cửu Nguyên chưa? Kế hoạch là gì?”

“Tôi tính thăm dò thêm, nếu có thể nói chuyện được với người cá thì càng tốt.” Bây giờ điều Phỉ Lực lo lắng nhất là vũ lực của các chiến sĩ người cá tuần tra trong con sông đào.

Bỏ qua chuyện đám người Phỉ Lực bàn kế hoạch, sáng sớm hôm sau, bảy người Nguyên Chiến rốt cuộc cũng trở về bộ lạc.

Nguyên Chiến đột nhiên về thành, tuy làm người khác kinh ngạc, nhưng không thể phủ nhận là, mọi người như được uống một viên thuốc an thần, cùng nhau hoan hô.

Mãnh vừa nghe tin Nguyên Chiến đi được nửa đường thì vòng trở lại, lập tức chạy ra cửa thành đón người.

“Chiến, sao đột nhiên về rồi? Mày biết có kẻ địch dòm ngó chúng ta sao? Mày... trên người mày bọc cái gì vậy?”

Nguyên Chiến không trả lời Mãnh, mà trước tiên dẫn sáu người Hồ Hồ chạy theo hắn suốt đêm đi ăn cơm ngủ nghỉ và chữa thương, chờ Mục Trường Minh đến dẫn sáu người kia đi, hắn mới đi theo Mãnh lên tường thành.

“Mặc đâu rồi?” Nguyên Chiến không hỏi Nghiêm Mặc có chuyện gì hay không, bởi vì Nghiêm Mặc mà gặp chuyện, hắn chỉ cần nhìn vẻ mặt người dân liền biết.

“Ở trạm gác cổng thành đông.” Mãnh nhanh chóng nói.

“Thuật lại hết mọi việc đã xảy ra sau khi tao đi!”

“Được.”

Lúc Nguyên Chiến và Mãnh đi đến trạm gác cửa thành đông, Mãnh đã thuật lại toàn bộ sự việc phát sinh trong suốt quãng thời gian này

“Cứu Sa Lang về chưa?”

“Rồi. Đàn ong Ăn Thịt của Mặc tìm được, cũng may là có chúng nó. Mặc nhờ chúng nó mới biết trong rừng cây kia chỉ có hai người, liền bảo tao phái người đi xem. Có điều bọn tao chỉ cứu Sa Lang về, còn Đóa Phỉ thì chạy thoát, chắc là khi Đóa Phỉ vừa thấy bầy ong liền bỏ chạy.”

Nguyên Chiến vừa nghe thấy ba chữ ong Ăn Thịt, da mặt liền nhịn không được co giật một phen: “Thức ăn hiện giờ của chúng ta còn có thể duy trì được mấy ngày?”

“Trời nóng lên, các loại thịt đều đã cố gắng ướp muối, có điều Mặc nói muối trên tay chúng ta không còn nhiều...”

“Mấy ngày?” Nguyên Chiến không kiên nhẫn hỏi.

Mãnh nhanh chóng trả lời: “Mười ngày. Nếu không tính đám người lùn...”

Nguyên Chiến nhíu chặt mày: “Kêu tất cả mọi người về, bao gồm cả đội săn thú, trong khoảng thời gian này không có lệnh của tao, không ai được phép ra khỏi thành, mọi người phải ở bên trong. Thức ăn có thể tìm người cá thương lượng, nhờ bọn họ tạm thời cung ứng cá cho chúng ta một đoạn thời gian, cứ nói phần ân tình chúng ta sẽ nhớ kỹ.”

“Ặc.” Mãnh há mồm.

Nguyên Chiến dừng bước chân trước cửa trạm gác cổng, hai gã hộ vệ hành lễ với hắn.

Nguyên Chiến đáp lễ, hỏi Mãnh: “Ặc cái gì?”

Mãnh thở dài, nói: “Tao không biết Mặc nói với người cá như thế nào, tóm lại hiện giờ những người cá đó chẳng những đáp ứng cung cấp thức ăn cho chúng ta, mà bọn họ còn phái thêm năm trăm chiến sĩ đến. Cả đám người lùn nữa, bọn họ cũng chủ động đề nghị muốn cùng chúng ta đối phó với ngoại địch.”

Nguyên Chiến nghe xong liền không nói gì nữa, trực tiếp vén mành cửa đi vào.

Mãnh muốn vào theo liền bị Nguyên Chiến ngăn lại: “Nói xong chưa?”

Mãnh nghĩ nghĩ: “Mặc còn bảo bọn tao chế tạo vũ khí, nếu mày có thời gian, tao muốn cho mày xem.”

“Hết rồi?”

“Ừm.”

“Tao muốn nghỉ ngơi, mày đi nướng thịt cho tao đi, hai giờ sau lại đến đây.” Nguyên Chiến không đợi Mãnh trả lời đã buông mành cửa.

Nghiêm Mặc đã nghe tiếng bọn họ nói chuyện bên ngoài, lúc thấy Nguyên Chiến đi vào cũng không lấy làm lạ.

Nguyên Chiến thấy hắn xoa xoa trán, liền đi tới hỏi: “Rất phiền phải không?”

Nghiêm Mặc thành thật gật đầu.

Ba ngày này, Nguyên Chiến lăn lộn bên ngoài cũng không dễ thở gì cho cam, mà Nghiêm Mặc lăn lộn trong thành cũng không thoải mái hơn bao nhiêu.

Ngoại trừ chuẩn bị chiến sự, mọi chuyện trong bộ lạc đều đè trên vai hắn, trước khi chưa biết số lượng của quân địch, hắn phải suy xét đến sự an toàn, thức ăn và vũ khí của toàn bộ dân cư trong thành, người không tham chiến thì chuẩn bị đường lui cho mọi người.

Dù biết số lượng địch nhân không nhiều lắm, nhưng trước khi xác định được thực lực của đối phương, hắn vẫn phải đề phòng mọi bất trắc, chủ động tìm người cá đàm phán, giảng đạo lý, miêu tả tình hình cụ thể và các trường hợp có thể xảy ra cũng như là ‘môi hở răng lạnh’ cho bọn họ, rằng việc bọn họ tăng số nhân thủ trợ giúp bảo hộ bộ lạc Cửu Nguyên, cũng là đang bảo hộ cho hồ Thanh Uyên của bọn họ. Vất vả lắm mới làm bọn họ hiểu ra được.

Nếu hắn chỉ cần chuyên tâm làm một bác sĩ thì tốt rồi, nếu hắn có thể hoàn toàn mặc kệ sống chết của những người này thì tốt rồi, nếu hắn có thể sống như tính tình của mình trước kia ...

Nghiêm Mặc vỗ vỗ hai má, tập trung lại, nói vào chính sự: “Anh phát hiện mình bị lũ chim theo dõi?”

“Là người chim.” Nguyên Chiến cởi hai tấm da được buộc chặt trên người.

“Người chim?” Nghiêm Mặc kinh ngạc, mắt nhìn
về phía hai tấm da Nguyên Chiến mới cởi xuống.

“Không mang người về được, phiền lắm, hai tấm da này cậu xem xem có thể dùng làm gì hay không.” Nguyên Chiến để hai tấm da lên chiếc bàn gỗ.

Tim Nghiêm Mặc run rẩy, bổ nhào về phía chiếc bàn, hai mắt tỏa sáng, hắn xách một tấm da màng trong đó lên: “Đây là cánh mọc trên người đám người chim đó? Không có lông? Da màng?”

Nguyên Chiến tiện tay cầm ly nước của Nghiêm Mặc lên uống nước, hắn biết tư tế của hắn sẽ thích cái này mà, nếu không phải mang tù binh theo sẽ gây bất lợi, thì hắn đã khiêng cả tên người chim đó về rồi, như vậy chắc Mặc sẽ vui hơn nữa đi?

“Trời ạ, thế giới này... bây giờ tôi đã tin mọi việc được ghi chép trong Sơn Hải Kinh là có thật rồi. Quao, đây là xương dùng để gắn liền giữa bộ phận cánh, một nhánh, hai nhánh, ba nhánh... Từ từ, vì sao chỉ có sườn trong? Nhánh xương cánh to nhất và dài nhất đâu?”

“Quá nặng, không mang về.”

“Anh...!” Thật lãng phí! “Anh giết người ta rồi?”

“Chưa giết, còn một hơi, có sống được hay không thì phải xem tộc nhân của hắn cứu hắn thế nào.”

Đáng tiếc, nếu đã chết, chỗ xác chết không xa, chắc vẫn có thể nhặt về giải phẫu ra xem.

“Sơn Hải Kinh là cái gì?” Nguyên Chiến dựa vào cạnh bàn gỗ hỏi.

Nghiêm Mặc hoàn hồn: “Là ghi chép của Tổ Thần về thế giới này, trên quyển đó ghi lại mọi sinh vật, mọi địa hình, và mọi thần linh trên thế giới, nhưng lúc trước tôi không xem kỹ, chỉ nhớ chút chút.”

“Mấy thứ chút chút cậu biết kia cũng đã rất quý rồi.” Nguyên Chiến mệt mỏi vươn vai một cái: “Lũ người chim đó rất lợi hại, trong đó có một thứ có thể phóng mạnh... Không, là một thứ công cụ kỳ quái, nó phóng ra những mũi tên nhỏ, đầu nhọn giống như đầu mũi giáo mà cậu gợi ý cho tôi lúc nắn hòn đất ấy.”

Nghiêm Mặc tặc lưỡi một tiếng: “Đó là cung tên, một loại vũ khí tấn công tầm xa, người chim biết bay lại thêm cung tiễn, đúng là ăn hiếp chúng ta!”

Nguyên Chiến nhìn Nghiêm Mặc, cố ý dậm dậm bàn chân to dính đầy đất của mình, nói: “Rất lợi hại, cho nên tôi mới trở về, hồ phơi muối chỉ có thể để làm sau.”

“Thật ra anh về hay không về đều không sao cả... này này, anh làm gì đó! Đừng sờ loạn!”

Tay Nguyên Chiến bắt hụt Nghiêm Mặc mấy lần, vẻ mặt hắn liền như hận không thể lật da rút gân người nọ.

“Cậu có biết bây giờ tôi muốn làm cái gì không? Tư tế đại nhân của tôi!” Nguyên Chiến nghiến răng.

“Cảm ơn, tôi không muốn biết chút nào hết.”

Nguyên Chiến tự nói: “Tôi muốn hung hăng đánh cậu một trận, đánh xong lại hung hăng làm cậu một đêm!”

Bây giờ Nghiêm Mặc đã hoàn toàn không để uy hiếp của người này vào mắt, hắn vẫy vẫy tay bảo đối phương đừng dựa hết cả người vào bàn, sau đó móc dụng cụ giải phẫu ra mổ xẻ màng cánh.

Nguyên Chiến bị hắn làm cho tức muốn hộc máu, hắn liều mạng chạy về như vậy là vì ai?

Nghiêm Mặc bị ánh mắt đầy oán khí của người nào đó nhìn cho chịu không nổi, đành phải ngẩng đầu, chân thành tha thiết nói: “Nếu anh thật sự không nhịn được, có thể tìm Mãnh thương lượng một chút mà, có lẽ hai người là anh em thân thiết, anh ta chắc sẽ nguyện ý dâng hiến mông mình cho anh thôi. Mà mấy dũng sĩ khác anh cũng có thể cân nhắc một chút, chỉ cần đừng cưỡng ép người ta, nếu hai bên tự nguyện, tôi tuyệt đối sẽ không triệu tập hội đồng phán quyết tới định tội anh đâu, cá nhân tôi cũng nghĩ quan hệ tình dục đồng tính là một hành vi tự nhiên của sinh vật.”

Nguyên Chiến tức đến mức siết nắm tay vang rôm rốp, cười lạnh: “Cậu không muốn tôi về?”

“Không phải, đương nhiên không phải. Sao anh lại nghĩ như vậy?” Tuy Nghiêm Mặc không nói ra, nhưng Nguyên Chiến đúng lúc trở về làm hắn quả thật phải thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lại nói tiếp, hiện giờ tình cảm của hắn đối với tên thanh niên này rất phức tạp, đôi khi hắn sẽ xem người nọ như kẻ địch mà đề phòng, đôi khi lại nhịn không được xem người nọ là anh em bạn bè đáng tin cậy, đôi khi tức giận hắn lại hận không thể làm thịt người nọ, đôi khi có người nọ bên cạnh hắn lại cảm thấy an tâm.

Nguyên Chiến vuốt mặt một cái, áp lửa giận xuống, đổi đề tài: “Cậu thuyết phục người cá như thế nào mà bọn họ chịu tăng số nhân thủ trợ giúp chúng ta vậy?”

Nghiêm Mặc tự kiểm điểm lại lời nói và việc làm của mình ban nãy, không cảm thấy có vấn đề ở đâu cả, hắn chỉ nói thật mà thôi: “Tôi nói anh có về hay không cũng được là bởi vì tôi đã thuyết phục được tộc người cá, bọn họ tỏ rõ rằng có một hàng xóm hiền lành tốt bụng như chúng ta rất khó, thay vì sau này phải đổi một tên hàng xóm mới không biết thực lực cũng không biết lòng dạ, chi bằng cứ hợp tác với chúng ta. Đúng rồi, đám người chim tấn công anh có mấy người?”

Nguyên Chiến trả lời: “Tính tổng cộng là bốn con, bên cậu chỉ thấy hai người thôi sao?”

“Ừ.”

“Đàn ong vệ của cậu phát hiện quanh đây có bao nhiêu kẻ ngoại lai?”

“... Cái này cũng là một chuyện khá kỳ quái, theo như ong vệ truyền tin cho tôi thì, quanh chúng ta không có đại quân nào xuất hiện, cho nên dù có, cũng sẽ không hơn sáu tên.”

“Sáu tên đó cũng đủ diệt được tòa thành này.” Nguyên Chiến chưa bao giờ xem thường kẻ địch của mình: “Bọn chúng tấn công từ trời, chúng ta không thể trốn mãi không ra mặt, chỉ cần chúng ta ra ngoài săn thú bắt cá, chúng ta sẽ bị đối phương tấn công từ không trung ngay. Trong đó có một tên chắc cũng là chiến sĩ năng lực, hơn nữa năng lực của gã khá mạnh. Gã chỉ cần không đáp xuống mặt đất, tôi liền không làm gì được gã, lần này tôi thiếu chút nữa bị thương vì gã, có điều tôi cũng khiến chúng nó bị thương hai tên.”

“Có Đóa Phỉ. Theo như Sa Lang nói, Đóa Phỉ có quen biết với những kẻ đó, còn là công chúa của bọn họ. Vậy Đóa Phỉ chắc chắn sẽ trợ giúp bọn họ khôi phục sinh mệnh và thương thế, có nghĩa là, sáu tên kia sẽ biến thành sáu con gián đập hoài không chết. Gián là... một loài thần thú, bọn chúng sẽ làm chúng ta phiền chết, trừ phi chúng ta có thể xử lý toàn bộ một lần, nếu để chúng chạy thoát một tên, vậy sẽ để lại hậu hoạn khó lường. Anh có biện pháp nào hay ho có thể xử lý cả bọn một lần không?”

Nguyên Chiến bỗng dưng im lặng, không nói gì.

Nghiêm Mặc đợi trong chốc lát, kỳ quái nhìn hắn.

Nguyên Chiến cầm cái ly gỗ trên bàn lên, nhìn Nghiêm Mặt, đưa ly lên miệng, cắn bể một miếng.

“... Tôi nhớ anh đã kêu Mãnh đi nướng thịt cho anh ăn mà.”

“Bây giờ tôi muốn ngủ, tôi đánh nhau với lũ người chim, rượt đuổi nửa ngày trời rồi suốt đêm chạy về, hơn phân nửa thời gian đều sử dụng năng lực đi xuyên qua mặt đất, còn mang theo sáu người khác, bây giờ tôi rất mệt.”

“Ồ.” Nghiêm Mặc phất phất tay: “Vậy anh đi ngủ đi, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm.”

Nguyên Chiến hít sâu một hơi, chầm chậm mở miệng nói: “Cậu muốn sử dụng tôi thì phải đối xử tốt với tôi một chút.”

Nghiêm Mặc: “...”

“Lúc cậu làm nô lệ của tôi, tôi đã rất tốt với cậu, mỗi khi muốn ngủ với cậu đều cho cậu ăn no trước.”

“Đó gọi là tốt hả?” Nghiêm Mặc nhướng mày.

“Chẳng lẽ cậu muốn bị bỏ đói rồi còn bị tôi làm?”

Nghiêm Mặc quả thực rất muốn chửi thề: “Chúng ta có thể tạm thời không thảo luận về vấn đề này được không? Hiện giờ bộ lạc đang trong thời khắc sinh tử tồn vong đó, anh nói chuyện này với tôi thì có nghĩa gì?”

“Rất có ý nghĩa, rất quan trọng!” Nguyên Chiến nhấn mạnh: “Tôi tính chờ đến khi cậu mười sáu tuổi thì thành thân với cậu.”

“Phụt ⸺⸺!”

----

Hậu trường:

Nghiêm Mặc hộc máu ngã xuống đất, kêu rên: Mẹ nó, sao anh lại đột nhiên cầu hôn tôi?! Phạm quy rồi!

Nguyên Chiến nghiêm túc nói: Tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận, chờ khi cậu mười tám tuổi phải đợi tới ba năm, nhưng đợi đến mười sáu tuổi cùng chỉ cần có một năm, mà quy tắc của bộ lạc thì mười sáu tuổi đã có thể kết hôn làm bạn đời được rồi, vậy đương nhiên thành thân với câu khi đó là có lời nhất.

Nghiêm Mặc: ... Đây là lỗ hổng trong mớ luật pháp đó ư? Vì sao tôi lại cảm thấy hành vi này thật quen thuộc...

Zombie: Chuẩn bị tiền mừng cưới đi mấy đứa, sắp có đám cưới kìa:v Giỡn thôi còn lâu mới cưới =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play