*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nếu gã cũng là đứa con gái không được cha thương, chắc cũng hy vọng có thể bắt đầu lại một lần nữa ở nơi khác.”Đóa Phỉ chạy một bước, dung nhan của cô ta liền khôi phục một phần.
Theo mỗi bước chạy của cô ta, phàm là những nơi cô ta chạy qua, trong phạm vi một trượng, cỏ xanh mơn mởn lập tức úa vàng, chồi non vừa nhú và những lùm cây gần đó chỉ trong giây lát đã khô héo.
Ánh mắt Sa Lang nhìn theo bóng dáng Đóa Phỉ tựa như nhìn thấy ma quỷ. Cô vừa thấy cỏ cây úa tàn liền không dám lại gần, chỉ có thể nấp ở xa xa.
Đóa Phỉ không muốn dùng bộ dạng già cả đi gặp đoàn trưởng Phỉ Lực và thủ hạ của gã, cô ta nóng lòng khôi phục lại nét thanh xuân của mình, cũng không rảnh lo việc mình để lại dấu vết rõ ràng suốt cả một đường.
Phỉ Lực và Trạch Tây chạy theo con chim lớn trên bầu trời về phía bắc, chạy vào rừng cây bên một cái hồ nhỏ, nơi này đã cách ngoại sông đào một khoảng nhất định.
“Đại nhân!” Ngả Địch té trên mặt đất thở dốc, vừa thấy Phỉ Lực và Trạch Tây liền cố gắng đứng dậy.
“Ngả Địch! Sao cậu lại bị thương? Hán Khắc đâu?” Trạch Tây chạy tới nâng nửa người Ngả Địch dậy.
Ngả Địch ôm lấy miệng vết thương, thở hổn hển nói: “Đại nhân, hộc hộc, mau đi cứu Hán Khắc! Hán Khắc bị lũ mọi rợ bắt được! Hộc, bọn chúng có chiến sĩ năng lực!”
“Chiến sĩ năng lực?” Phỉ Lực biến sắc: “Cấp mấy?”
“Cấp bốn, tên đó có thể thao túng mặt đất. Hộc... Đại nhân, lũ mọi rợ đó chắc chắn bắt được công chúa, chúng ta phải cứu công chúa!”
“Cậu thấy công chúa?”
Ngả Địch lắc đầu, điều chỉnh lại nhịp thở một chút, nói: “Không thấy, có điều lũ mọi rợ đó có vẻ như rất vội đi đâu đấy, tiếc là bọn chúng phát hiện ra chúng tôi... làm sao bọn chúng lại phát hiện ra được chứ. Lũ mọi rợ đó còn biết sử dụng mưu kế lừa chúng tôi từ trên trời đáp xuống!”
Ngả Địch đến bây giờ vẫn không thể tin được.
Phỉ Lực không lập tức nói phải đi cứu Hán Khắc, chiến sĩ năng lực cấp bốn tuy chả là gì trong mắt gã, nhưng tòa thành kia thật sự rất cổ quái, trước khi ra tay gã phải suy nghĩ cẩn thận một chút.
Trạch Tây bò lên cây, tìm được hành lý mà bọn họ giấu đi trước đó, nhảy xuống đất, chạy về Ngả Địch, tìm thuốc men và băng vải, vội vàng băng bó miệng vết thương cho hắn.
“Đại nhân?” Ngả Địch nôn nóng nhìn Phỉ Lực.
Phỉ Lực ngẩng đầu: “Cậu chỉ thấy một chiến sĩ năng lực thôi?”
“Vâng!” Ngả Địch khẳng định, sau đó hỏi: “Đại nhân, các ngài đã tra xét ra trong thành còn tên chiến sĩ năng lực nào khác không?”
“Ừm, có điều cấp cao nhất cũng chỉ là cấp hai.”
“Đại nhân, bọn chúng có biết che dấu dấu hiệu hình xăm của chiến sĩ không?”
Phỉ Lực thừa nhận rất có khả năng này: “Nếu công chúa thật sự ở đây, hơn nữa còn đang trợ giúp bọn chúng, rất có khả năng sẽ dạy bọn chúng điều này.”
“Trên mặt đám người cá và người lùn không có hình xăm của chiến sĩ.” Trạch Tây chen vào nói.
Phỉ Lực lắc lắc ngón tay với Trạch Tây: “Những dị tộc đó khác với nhân loại, bọn họ cũng có dấu hiệu, chỉ là vị trí không giống chúng ta, đó là bí mật của những dị tộc đó, bọn họ sẽ không nói cho chúng ta biết.”
“Vậy những người cá trong sông cũng có thể là chiến sĩ năng lực? Trang bị của bọn họ nhiều hơn lũ mọi rợ kia, tôi thấy trên tay bọn họ có vũ khí luyện cốt.”
Đây cũng là nguyên nhân khiến Phỉ Lực không dám đưa ra kết luận đối với thực lực của tòa thành kia, thậm chí gã còn không rõ vì sao tộc Người Cá vẫn luôn chán ghét nhân loại nay lại xuất hiện trong con sông đào bảo vệ thành do nhân loại xây nên, bao gồm cả đám người lùn ấy nữa, còn có đàn ong đất to bằng cả nắm tay, hết thảy những thứ ấy đều quá cổ quái...
Phỉ Lực đi qua đi lại hai bước, ra quyết định: “Chúng ta đi cứu Hán Khắc trước. Ngả Địch, Hán Khắc còn sống không?”
“Tôi không biết.” Ngả Địch khổ sở nói: “Cả người Hán Khắc bị mặt đất bao bọc, hắn kêu tôi nhanh chạy đi, tôi không biết lũ mọi rợ đó có giết cậu ta hay không.”
“Bọn họ dám!” Trạch Tây thay chiến giáp, đeo cung tên lên lưng đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Nếu bọn chúng dám giết Hán Khắc, tôi đây sẽ giết cả tộc bọn chúng! Bọn chúng dám làm Ngả Địch bị thương đã là cái tội lớn! Đại nhân, chúng ta đi đi!”
Ngả Địch cố gắng đứng dậy, mặc chiến giáp vào, đeo cung tên lên lưng: “Để tôi dẫn đường, nếu lũ mọi rợ đó dám động tay động chân, tôi nhất định sẽ khiến bọn chúng biết đến cái danh vĩ đại của quân đoàn chúng ta!”
“Ai đó?” Phỉ Lực đột nhiên xoay người.
“Là ta.” Đóa Phỉ giẫm trên nền cỏ xanh đi ra sau lùm cây.
...
Nghiêm Mặc cứ cảm thấy mình đã để sót chuyện quan trọng nào đó.
Hắn nhìn chằm chằm đàn ong trên cây, cố gắng nhớ lại.
Là chuyện gì mà lại làm hắn để bụng như thế?
“Mặc! Có lẽ chúng ta có kẻ địch.” Mãnh chạy tới, nhanh chóng thuật lại chuyện cậu phát hiện hai gã đàn ông xa lạ trong thành và chuyện hai gã đã chạy thoát.
“Từ từ! Vừa rồi anh nói anh thấy một con chim to bay về phía rừng cây phương Bắc? Mà hai kẻ ngoại lai kia cũng chạy trốn về phía bắc?” Nghiêm Mặc xoay người, trong đầu thoáng hiện lên một điều.
“Ừm, mấy ngày nay vẫn luôn có chim vờn quanh không trung bộ lạc.”
Chim lớn... tiếng chim kêu... Hỏng rồi! Nghiêm Mặc nhớ ra rồi, vào ngày Nguyên Chiến rời thành, trên bầu trời cũng truyền đến tiếng chim kêu, lúc ấy hắn không để ý lắm, bây giờ ngẫm lại, trên địa bàn của Cửu Phong mà lại xuất hiện lũ chim hình thể lớn... điều này căn bản là rất quái dị.
“Những con chim đó có vấn đề!”
“Mặc?”
“Nếu tôi không đoán lầm, lũ chim đó nhất định là kẻ trinh sát, có tác dụng thám báo. Chúng nó đang giám thị và quan sát chúng ta, chết tiệt, tôi nên sớm để ý đến! Mãnh, mấy ngày nay anh nhìn thấy tổng cộng bao nhiêu con chim lượn quanh bộ lạc?”
“Không xác định rõ được, nhưng tôi thấy ít nhất cũng bốn con lượn trên không trung.”
Bốn con, có bao nhiêu con đi theo Nguyên Chiến?
Lúc ấy hắn không nhìn kỹ. Có diều hắn không lo lắng cho Nguyễn Chiến lắm, tên đó rất khôn khéo, khác hẳn những người nguyên thủy khác, rất gian xảo, bây giờ hắn có muốn lừa tên gia súc kia còn phải xem tên đó có nguyện ý để hắn lừa hay không.
“Anh nói hai gã đàn ông đó có ngoại hình giống Đóa Phỉ?”
“Ừ.”
“Đóa Phỉ cũng biến mất.” Mãnh gãi đầu, cậu cứ cảm thấy Đóa Phỉ là trách nhiệm của mình.
“Đóa Phỉ không biến mất mới là có vấn đề, cô ta mà ở lại, tôi mới cảm thấy kỳ quái, tòa thành của chúng ta quá lớn... chúng ta hẳn nên xây bé bé thôi.” Nghiêm Mặc nói thầm.
“Mặc, cậu nói gì?” Mãnh không nghe rõ.
“Thành quá lớn, nếu người tới mang địch ý với chúng ta, chúng ta muốn bảo vệ cả tòa thành sẽ rất khó. Có biết đối phương tới bao nhiêu người không? Thực lực ra sao?”
Mãnh lắc đầu: “Trên mặt bọn chúng không có hình xăm, nhưng nhìn tốc độ chạy của bọn chúng, thể năng ít nhất cũng trên cấp hai. Nhân số trước mắt chưa biết, tôi đã cho người báo với đội đi săn, để ý hành tung của lũ người đó.”
“Hiện tại thực lực của chúng ta như thế nào?”
“Tộc A Ô có hai mươi hai chiến sĩ cấp một, Đại Trạch và Mục Trường Minh vừa mới lên cấp hai, chiến sĩ năng lực chỉ có Ô Thần, chỉ mới cấp một. Những người khác vẫn chưa xuất hiện hình xăm, chưa tính là chiến sĩ.”
“Vậy sức chiến đấu nhiều nhất của chúng ta chỉ có hai mươi lăm người?”
“Thêm tôi và cậu, thì là hai mươi bảy người.”
Nghiêm Mạc nhìn đàn ong Ăn Thịt bay đến cạnh mình, giơ tay ra cho nó đậu trên mu bàn tay: “Nếu thực sự có kẻ địch tập kích, anh sẽ sắp xếp như thế nào?”
Đám người Phỉ Lực sau khi khiếp sợ xong thì cùng nhau hành lễ với Đóa Phỉ.
Phỉ Lực có một bụng nghi vấn muốn hỏi Đóa Phỉ, Đóa Phỉ đã nói trước: “Ta biết anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ta cũng vậy. Có điều bây giờ ta có chuyện quan trọng hơn, hy vọng anh có thể lắng nghe một chút.”
Phỉ Lực khom lưng, làm một cái lễ dành cho quý tộc: “Điện hạ, chuyện quan trọng nào so ra cũng kém hơn an nguy của ngài, thấy ngài bình yên vô sự, kẻ hèn không thắng cũng mừng. Nếu quốc vương bệ hạ biết ngài không sao hết, ông ấy nhất định sẽ rất vui.”
“Phỉ Lực các hạ, ta biết anh không nhận lệnh của cha ta.” Đóa Phỉ nhàn nhạt nói, trong khoảng thời gian này cô ta học được rất nhiều từ tên tư tế thiếu niên kia.
Phỉ Lực kinh ngạc: “Điện hạ, sao ngài lại cho là như vậy? Bệ hạ vẫn luôn lo lắng cho ngài.”
“Ông ta chỉ biết lo lắng vì sao đám đàn bà của ông ta còn chưa sinh cho ông ta một đứa con trai mà thôi.” Đóa Phỉ không muốn lãng phí thời gian quanh co với Phỉ Lực, cô nói thẳng: “Phỉ Lực các hạ, việc giết ta đối với chủ nhân của anh không có bao nhiêu lợi lộc. Nếu ta là anh, ta sẽ ra tay trước khi nghe xong lời kiến nghị của một vị công chúa.”
Trạch Tây và Ngả Địch nhìn nhau, cảm thấy như mình nghe được điều gì đó không nên nghe.
Vẻ mặt của Phỉ Lực vẫn không thay đổi: “Điện hạ, có vẻ như ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ nhận lệnh ra ngoài tìm ngài thôi.”
“Ta không tính trở về thành Lạch Trời.”
“Cái gì?” Rốt cuộc, vẻ mặt Phỉ Lực cũng xuất hiện nét kinh ngạc thật sự.
“Ta có hai kiến nghị, cũng có thể là nói thỉnh cầu. Các hạ, anh có muốn nghe không?”
Phỉ Lực phất tay, Trạch Tây và Ngả Địch cùng lui ra ngoài bìa rừng.
“Điện hạ, mời nói.” Gã rất hiếu kỳ vị công chúa mỹ mạo và thông tuệ nổi tiếng này sẽ nói ra điều gì.
“Giúp ta cướp lấy thành Cửu Nguyên, hoặc đưa ta đến một nơi khác có lũ mọi rợ. Dù anh giúp ta làm cái nào, ta thề, lợi ích so với việc anh giết ta sẽ lớn hơn nhiều. Chủ nhân của anh chỉ không muốn ta trở về ngăn cản gã tặng đàn bà cho quốc vương mà thôi, vậy thì ta không quay về, uy hiếp của ta đối với gã cũng không còn nữa, về sau gã muốn dâng cho cha ta bao nhiêu đàn bà thì cứ việc dâng bấy nhiêu, ta sẽ rất vui nếu sau này mình có thêm vải đứa em.”
Công chúa ngây thơ, người đó không chỉ muốn dâng đàn bà cho quốc vương thôi đâu. Phỉ Lực cũng không muốn giải thích điều này cho vị công chúa trước mặt, có lẽ công chúa rất thông minh, nhưng vẫn chưa đến mức làm gã nguyện trung thành.
“Điện hạ, tôi còn tưởng tòa thành kia là của ngài.” Phỉ Lục nghi hoặc nói.
Đóa Phỉ than nhẹ một tiếng: “Thật đáng tiếc, ta cũng hy vọng tòa thành kia là của mình, nhưng tình huống thật sự thì nó thuộc về một tên tư tế thiếu niên không rõ lai lịch.
“Tư tế? Tư tế đến từ thần điện Tam Thành?”
“Có thể lắm.” Đóa Phỉ không nói việc mình hoài nghi Nghiêm Mặc đến từ Thánh Thành trong truyền thuyết, không có ai lại toàn tâm toàn ý với kẻ địch của mình, cho dù thái độ của đối phương có mập mờ đi chăng nữa.
Phỉ Lực nghiêm mặt: “Điện hạ, nếu ngài hy vọng tôi giúp ngài, vậy tôi cần biết tình huống của tòa thành kia, đặc biệt là năng lực của vị tư tế tóc bạc đó.”
Mãnh thuật lại kế hoạch phòng thủ mà Nguyễn Chiến trước khi rời đi đã bàn bạc xong với mình: “Chiến cũng suy xét đến việc thành trì quá lớn không dễ phòng, nên kế hoạch của chúng ta là, để người cá chia làm ba nhóm, hai nhóm thủ trong sông đào ở cửa thành bắc và cửa thành đông, nhóm còn lại du động trong sống, đối phó với kẻ địch nếu kẻ địch xuống nước. Người của chúng ta thủ hai cửa phía tây, nam; nếu cậu có thể nhờ người lùn
giúp chúng ta thủ một cửa thì càng tốt, có điều bây giờ có ong Ăn Thịt, có lẽ cậu có thể nhờ ong vệ giúp thủ cửa thành nam, người của chúng ta thì tập trung thủ cửa thành tây.”
Nghiêm Mặc không phải quân nhân, kinh nghiệm chiến đấu bằng không, có lẽ hắn biết ba mươi sáu kế binh pháp, nhưng hắn lại không biết cách ứng dụng.
“Còn trên không, chúng ta phải để phòng công kích đến từ không trung.” Nghiêm Mặc đau đầu, nghe kế hoạch của Mãnh và Nguyên Chiến, hắn cũng không biết có gì cần sửa và chú ý, chỉ có thể động não ở mặt vũ khí và đề phòng.
Thứ vũ khí lợi hại nhất và quan trọng nhất khi thủ thành trong thời cổ là gì? Ngoại trừ pháo, thì là cung nỏ và tường thành, còn có máy bắn đá.
Trước kia hắn cũng rất muốn cho người làm ra mấy thứ này, nhưng giờ hắn còn chưa kịp báo với mọi người, càng đừng nói chi đến việc tìm người sử dụng chúng nó. Trong thời gian ngắn như vậy, chuyện hắn cần làm có quá nhiều, hết thảy đều bắt đầu từ số không, mà còn gặp phải đủ loại phiền toái không ngừng.
“Tấm khiên.” Cung tiễn và nỏ không kịp làm, thì làm cái đơn giản nhất.
“Tấm khiên?”
“Ừm.” Nghiêm Mặc ngồi xổm trên mặt đất, nhặt bừa một nhánh cây lên vẽ hình một chiếc khiên: “Đây là dụng cụ dùng để phòng thủ, người của chúng ta có thể một tay cầm giáo, một tay cầm khiên. Mặt khác, Cách Cách và Đức Đức đã làm ra máy tời kéo dây* chưa?”
Mãnh không biết khiên là cái gì, nhưng biết máy tời kéo dây. Lúc trước cậu và Ô Thần phải suy nghĩ xem làm cầu treo như thế nào, nên cơ hồ đã thuộc toàn bộ từ ngữ liên quan được Nghiêm Mặc chú thích trong bản vẽ, mà máy tời kéo dây là bộ phận quan trọng nhất để xây cầu treo.
“Hình như bọn họ hiểu, nhưng cụ thể làm như thế nào, tôi cũng không rõ lắm.” Mãnh xấu hổ, từ khi Cách Cách và Đức Đức xung phong nhận việc giúp làm cầu treo, cậu liền ném hết toàn bộ sự tình về vụ cầu treo cho Ô Thần và hai người lùn kia quản lý.
“Chút nữa cậu bảo Cách Cách và Đức Đức tới, nếu bọn họ làm ra máy tời kéo dây, tôi sẽ nhờ bọn họ trợ giúp chúng ta làm thứ khác trước.” Nghiêm Mặc tính nhờ người lùn nghiên cứu làm ra máy bắn đá, nó khá phức tạp; còn bọn Ô Thần thì làm cung nỏ, cấu tạo khá đơn giản.
Cung tên không cần suy xét đến chất lượng và tầm bắn, chế tác hẳn là không khó. Còn về phần cung nỏ, hắn nhớ rõ hắn từng xem phương pháp chế tác thứ cung nỏ đơn giản nhất trong một khu bảo tàng thời kỳ đồ đá mới*, chỉ hơi phức tạp hơn cung tên nguyên thủy một chút, nhưng tầm bắn và lực sát thương lớn hơn cung tên nhiều, hắn và bọn Ô Thần cùng cố gắng một chút, nói không chừng có thể làm ra.
Đương nhiên, lần này hắn sẽ không để tộc người lùn chiếm của hời, muốn học cách làm máy bắn đá, bọn họ phải trả đủ giá!
Chỉ là không biết có gỗ thích hợp để làm nó hay không nữa. Mà hiện tại bắt đầu làm, còn kịp sao? Hắn phải làm gì mới có thể bảo vệ được tòa thành này, bảo vệ tánh mạng của đa số người? Chạy trốn? Nhưng có thể chạy đi đâu?
Nếu Nguyên Chiến ở đây thì tốt rồi, ít nhất tên kia còn có thể ra chủ ý giúp hắn. Không đúng, nếu Nguyên Chiến ở đây, hắn sẽ là người ra chủ ý, đối phương mới là người gánh phần áp lực nhất - lựa chọn. Nghiêm Mặc hối hận, sớm biết thế hắn đã đi cùng Nguyên Chiến tới nơi phơi muối.
“Mãnh.” Nghiêm Mặc gọi Mãnh đang muốn rời đi.
Mãnh quay đầu lại.
“Anh bảo người truyền tin cho đội săn thú, bảo bọn họ khi trở về thì đi cửa thành tây, thấy ong thì tuyệt đối không được chủ động công kích. Mặt khác, đi tìm người lùn, khi đi nhớ tỏ vẻ anh đang cực kỳ phẫn nộ, bày ra bộ dáng chỉ trích bọn họ, hung dữ một chút, dù sao bọn họ không hiểu anh nói gì, cứ nói bọn họ dẫn kẻ địch đáng sợ đến cho bộ lạc Cửu Nguyên.”
Mãnh cười xấu xa nhận mệnh rời đi, cậu chuẩn bị hù chết đám người lùn đó, cậu đã sớm ngứa mắt với cái đám lùn sụt ăn thì nhiều, nói cũng nhiều, suốt ngày léo nha léo nhéo. Mãnh cảm thấy hoàn toàn không có áp lực gì hết, cho dù kẻ địch có đánh tới trước mắt, chỉ cần cậu dẫn Mặc chạy thoát, là có thể hoàn thành nhiệm vụ mà người anh em của cậu phó thác. Về phần người tộc A Ô, cậu sẽ bảo bọn họ cùng chạy trốn.
Sau khi Mãnh rời đi, Nghiêm Mặc nói với con ong Ăn Thịt đang đậu trên mu bàn tay mình: “Những thần dân đáng yêu của tôi, tôi cần các bạn trợ giúp, bên ngoài hai con sông đào, trong rừng cây phương Bắc, tìm xem nơi đó có bao nhiêu người và chim hình thể lớn ẩn nấp, rồi trở về nói cho tôi biết. Nếu có người công kích các bạn, không cần khách khí, trực tiếp giết chết chúng, nhưng nếu kẻ đó quá mạnh thì đừng cố chống đỡ, chạy đi, giữ mạng là nhất.”
Nghiêm Mặc không biết đàn ong có hiểu ý mình không, hắn mường tượng dáng dấp lũ chim và kẻ địch cùng phương hướng cụ thể trong đầu, nhân loại thì lấy bộ dáng phiên bản nam của Đóa Phỉ, trọng điểm là màu tóc và hình dạng bàn chân.
Ong Ăn Thịt rung rung cánh, bay quanh Nghiêm Mặc một vòng rồi trở về đàn, không lâu sau, một nửa số ong bay về phía bắc.
Trong rừng cây, Phỉ Lực đang suy xét đề nghị của Đóa Phỉ.
Vị đại nhân kia phái gã ra đây cũng không yêu cầu gã nhất thiết phải giết chết Đóa Phỉ, thậm chí cũng không yêu cầu gã nhất định phải tìm được đối phương.
Tên đảm nhiệm công việc này trước đó hiển nhiên không rõ điểm ấy, dồn sức không đúng chỗ, vì thế đợt khổ sai này mới rơi xuống đầu gã.
Mà kỳ thật, sau khi gã đến đây căn bản cũng không cẩn thận tìm kiếm công chúa, gã dẫn theo ba người anh em như đi du ngoạn ở vùng hoang dã vậy, bay tới bay lui trên trời, thỉnh thoảng khi dễ mấy tên mọi rợ một chút, thấy cô gái nào xinh đẹp thì cầm vài thứ không có bao nhiêu giá trị, nhưng lại rất hiếm lạ đối với lũ mọi rợ để trao đổi cùng những cô gái nhỏ đó một đêm, chơi đủ rồi thì bán cho tộc khác.
Bọn họ cũng thấy một ít bộ lạc tương đối mạnh, đối với những bộ lạc đó, bọn họ chỉ quan sát từ xa chứ không tiếp cận.
Khi bay đến mảnh đất này, bọn họ đều mang mục đích giống nhau, kiếm chút xương cốt hiếm lạ, ngủ với những cô gái bản xứ xinh đẹp, thẳng đến khi bọn họ nhìn thấy tòa thành kỳ quái nọ.
Mặc dù đã có suy đoán, nhưng không ngờ bọn họ thật sự tìm được công chúa, càng không ngờ tòa thành đó chẳng hề liên quan gì đến công chúa.
Công chúa muốn tòa thành kia, gã hiểu.
Nếu gã cũng là đứa con gái không được cha thương, chắc cũng hy vọng có thể bắt đầu lại một lần nữa ở nơi khác, mà bắt đầu từ con số không luôn luôn khó, trực tiếp cướp một tòa thành có thể giảm bớt rất nhiều giai đoạn chuẩn bị trước. Mà có nơi nào tốt hơn một tòa thành mới xây, không có bao nhiêu người, tiền cảnh không tồi, có đồng minh cường đại, ăn mặc lại càng không cần lo?
Yêu cầu của công chúa cũng rất đơn giản, chỉ cần gã xử lý bốn người là xong việc, thủ lĩnh bộ lạc Cửu Nguyên - Nguyên Chiến, tư tế Nghiêm Mặc, chiến sĩ Mãnh, và một lão tộc vu.
Sau đó gã và người của mình chỉ cần giúp công chúa uy hiếp người dân một đoạn thời gian, sau khi công chúa hoàn toàn nắm được nhân tâm của người dân Cửu Nguyên, lấy được quyền khống chế, bọn họ có thể rời đi. Mà cái giá là, bọn họ có thể tùy ý mang đàn bà con nít trong bộ lạc về làm nô lệ, người cá và người lùn lại càng quý hơn nữa, có thể giúp bọn họ đi săn.
Thậm chí công chúa còn ám chỉ gã, nếu gã nguyện ý ở lại, cô cũng nguyện ý cho gã thân phận vương phu, để gã phụ tá cô, gã có thể dưới một người trên vạn người.
Điều kiện thật sự không tồi.
Nơi này cách thành Lạch Trời quá xa, chỉ cần sau khi gã trở về không bẩm báo lên trên về sự tình nơi này, Đóa Phỉ điện hạ vẫn có thể tiếp tục phát triển ổn định và vững chắc ở đây, thẳng đến khi thành Lạch Trời muốn lay động vị trí của cô thì cũng phải thận trọng suy xét.
Vị trí vương phu cũng là một cám dỗ, khi nữ hoàng băng hà, dưới tình huống không có người thừa kế, vương phu chính là người có quyền kế thừa nhất.
Còn về yêu cầu thứ hai của công chúa thì lại càng đơn giản, bọn họ chỉ cần mang công chúa rời khỏi nơi này, tùy tiện chọn một bộ tộc nguyên thủy thành thật ngu xuẩn dễ lừa, để công chúa điện hạ thu phục là được.
Gã nên chọn cái nào đây?
“Đại nhân! Xem bọn tôi tóm được gì này? Một ả đàn bà!” Trạch Tây và Ngả Địch kéo một người phụ nữ thân hình cao to tiến vào rừng.
Phỉ Lực lập tức nhìn về phía Đóa Phỉ.
Đóa Phỉ cười lạnh một tiếng: “Ả tên Sa Lang, là người của bộ lạc Cửu Nguyễn, ả vẫn luôn để ý tới ta.”
“Điện hạ có muốn giết ả không?”
“Không, tạm thời không cần.” Bộ lạc Cửu Nguyên không có bao nhiêu nữ giới, trước khi bọn Phỉ Lực chưa mang nhiều nữ giới đến cho cô, Sa Lang vẫn có giá trị tồn tại. Điểm này cũng là bài học mà cô học được từ Nghiêm Mặc, nếu là cô của trước đây, cô nhất định sẽ giết ả Sa Lang mà mình ngứa mắt.
Sa Lang hung dữ trừng bốn kẻ nọ, cô không thèm cầu xin tha thứ cũng không thèm kêu la. Điều này làm Phỉ Lực không nhịn được nhìn cô nhiều thêm vài lần.
Một ả đàn bà không tính là xinh đẹp, tuổi lại lớn, Phỉ Lực nhanh chóng mất hứng thú với Sa Lang.
“Trạch Tây, cậu ra ngoài xem xem còn ai khác tới nữa không.”
“Vâng.” Trạch Tây nhanh chóng chạy ra ngoài rừng.
Phỉ Lực bảo Ngả Địch trói Sa Lang vào sâu trong rừng: “Nhớ bịt kín miệng ả.”
“Vâng.”
Ngả Địch kéo Sa Lang vào sâu trong rừng, Phỉ Lực lại lần nữa xác nhận với Đóa Phỉ: “Chiến sĩ mạnh nhất trong bộ lạc kia là thủ lĩnh của bọn họ, cũng là kẻ dẫn đầu nhóm người ra ngoài mấy ngày nay, đúng không?”
“Đúng.”
“Còn tên tư tế, hắn thật sự không có sức chiến đấu?”
“Hắn... am hiểu y thuật, cầu phúc và có năng lực câu thông, chỉ cần anh đừng đụng tới hắn, cứ đứng từ xa dùng cung tên giết hắn thì không cần lo hắn làm gì được anh.” Đóa Phỉ căn cứ vào kinh nghiệm khi mình bị hấp thụ sinh mệnh.
“Cầu phúc? Giống như Diệp Hách đại nhân, có thể gia tăng sinh mệnh và dũng khí cho các chiến sĩ à?”
“Không, chỉ là cầu phúc bình thường.” Đóa Phỉ giấu đi việc Nghiêm Mặc có thể sử dụng chúc phúc để thức tỉnh năng lực huyết mạch của thần cho một đứa trẻ, loại năng lực này căn bản chưa từng nghe thấy, mà loại năng lực ấy có bao nhiêu hấp dẫn đối với các chiến sĩ, cô không cần nghĩ cùng biết, mà cô thì không muốn bọn Phỉ Lực phát hiện điều này rồi dao động.
Phỉ Lực vẫn còn đang suy xét, cuối cùng thận trọng nói: “Thủ lĩnh của đám mọi rợ đó đã bắt được Hán Khắc, tôi và bọn Trạch Tây phải đi cứu Hán Khắc trước. Điện hạ, ngài ở lại đây đợi bọn tôi hay trở về làm nội ứng cho bọn tôi?”
“Ta ở chỗ này đợi tin tốt của các anh. Nếu các anh có thể trực tiếp giết chết Nguyên Chiến ở bên ngoài, thì lực uy hiếp của tòa thành này đối với các anh cũng không còn bao nhiêu.”
“Thế những chiến sĩ người cá thì sao?”
“Ta sẽ cho bọn họ lợi ích, thương nghị với bọn họ. Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc vừa chết, bọn họ cũng không cần phải tuân thủ ước định đã định ra với đám mọi rợ đó.” Đóa Phỉ nói xong, mỉm cười tỏ vẻ, cô có thể giúp Ngả Địch khôi phục thương thế và thể lực.
...
Bầu không khí chiến tranh lan tràn trong thành, nhưng người tộc A Ô lại không hoảng loạn.
Nghiêm Mặc vừa thấy tộc trưởng Lãng Lăng và tổ vu Tạp Đế của tộc người lùn liền nhíu mày nói: “Chúng tôi đã điều tra rõ, hai gã ngoại lai kia chính là chủ nhân của lũ quái vật tấn công các anh.”
“Hả?” Lãng Lãng nhảy dựng lên: “Lũ quái vật đó có chủ nhân?”
“Đúng, Bởi vì chúng tôi che chở cho các anh, lũ quái vật không dám tới gần, nên chủ nhân bọn chúng liền tìm tới cửa, muốn điều tra thực lực của chúng tôi.”
Tạp Đế nhẹ giọng nói: “Tư tế đại nhân tôn kính, ta nhớ rõ có một bà lão trong bộ lạc các cậu có đặc điểm ngoại hình tương tự hai gã đến từ bên ngoài kia.”
“Đặc điểm hình dạng của các người cũng tương tự như tên tộc trưởng hiếu chiến của các người thôi. Có điều thân phận Đóa Phỉ chúng tôi vẫn còn đang điều tra, cô ta là người ngoài được chúng tôi cứu về trong mùa đông, chúng tôi nghi ngờ cô ta là nô lệ bỏ trốn của những kẻ đến từ bên ngoài đó, hoặc cũng có thể là gián điệp. Gián điệp là người trốn trong tộc chúng tôi, âm thầm quan sát chúng tôi rồi truyền tin về cho tộc nhân của mình.”
“Vậy...”
“Vậy vấn đề ở đây là, Đóa Phỉ trước nay vẫn luôn thành thật, nhưng sau khi các người tới, hai gã ngoại lai kia đột nhiên xuất hiện, Đóa Phỉ cũng đột nhiên biến mất. Này chứng tỏ cái gì?” Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt lên án, chỉ thiếu nước chỉ vào mũi người lùn nói: Đó chính là kẻ địch mà các người đưa tới!
Thời cơ quá khéo, người lùn muốn phủ nhận cũng khó.
Lãng Lãng và Tạp Đế nhìn nhau. Nếu những kẻ ngoại lai đó thật sự là chủ nhân của lũ quái vật, bọn họ nên lập tức trốn mau, hay nhân cơ hội này báo thù
Nghiêm Mặc búng búng tay, kéo lại sự chú ý của hai người: “Mà chúng tôi vừa nhận được một tin những kẻ ngoại lai đó yêu cầu chúng tôi đuổi các người ra khỏi bộ lạc Cửu Nguyên, nếu không sẽ tấn công chúng tôi.”
Lãng Lãng vừa nghe thấy lập tức hết lên “Các người không thể làm như vậy. Bọn ta, bọn ta còn thiếu nợ các người mà, không phải sao? Đuổi bọn ta đi, sẽ không có ai trả nợ cho các người nữa. Hơn nữa chúng ta là bạn mà, không phải sao? Những kẻ ngoại lai đó căn bản không thể tin tưởng, cho dù các người đuổi bọn ta đi, nói không chừng bọn chúng vẫn sẽ tấn công các người, còn nếu giữ bọn ta lại, bọn ta vẫn có thể trợ giúp các người bảo vệ nơi này.”
“Tôi cần suy nghĩ.”
“Còn cần suy nghĩ cái gì hả?” Lãng Lãng vội la lên.
“Đương nhiên, nếu theo như lời các người nói, vậy sức chiến đấu của các người cũng chẳng đáng để
chờ mong, muốn bảo vệ các người, bộ lạc chúng tôi sẽ phải trả cái giá đắt, nếu đổi lại là các người, các người sẽ làm sao?” Nghiêm Mặc không tranh cãi với người lùn nữa, nói xong liền xoay người đi. Tự dâng tới cửa sẽ không được người khác quý trọng, không bằng để bọn họ tự ‘nghĩ thông suốt’ rồi chủ động yêu cầu.
Ngả Địch dẫn Phỉ Lực và Trạch Tây bay trên trời.
“Kỳ quái, bọn tôi bị lũ mọi rợ đó tấn công ở chỗ này. Mà nay người đâu rồi?”
Phỉ Lực thu cánh lại đáp xuống đất, cẩn thận quan sát mặt đất: “Có vết máu, Hán Khắc chắc đã bị thương.”
“Có phải bọn chúng chạy về phía nam không? Vừa rồi trên đường không nhìn thấy bọn chúng.” Trạch Tây cũng đáp xuống.
“Không, nếu bọn chúng thông minh, hẳn là sẽ trở về.” Phỉ Lực một lần nữa bay lên trời, bảo Trạch Tây bay về phía nam một đoạn, xem xem có dấu vết hay không, gã thì dẫn Ngả Địch bay ở tầng trời thấp, gã hoài nghi mình đã để lỡ đám người Nguyên Chiến trên đường.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Trạch Tây đuổi theo bọn họ: “Phía nam không thấy bọn chúng, trừ phi bọn chúng đi nhanh hơn tốc độ phi hành của chúng ta.”
“Bọn chúng chắc đã quay lại, cẩn thận tìm đi!”
“Vâng!”
Khi đám người Phỉ Lực bay đến cách nơi Hán Khắc bị bắt chừng hơn bảy mươi dặm, thì trong một khu đất được vây quanh bởi bụi cây và lùm cỏ, Ngả Địch đột nhiên kêu to: “Đại nhân! Mau xem! Đó có phải Hán Khắc không?”
Ba người hạ thấp độ cao một chút, chỉ thấy Hán Khắc nằm sấp trên mặt cỏ, hai cánh gãy đứt lặc lìa hai bên thân thể, sống chết không rõ, mà đám người Nguyên Chiến thì lại không thấy bóng dáng đâu.
“Hán Khắc! Bọn chúng dám chặt cánh Hán Khắc! Cánh tay trái Hán Khắc sao lại không còn?” Khóe mắt Ngả Địch như muốn nứt ra, cúi người lao xuống.
“Khoan đã! Ngả Địch! Đừng!” Trạch Tây kêu to, nhanh chóng trở tay rút cung tên sau lưng ra, kéo dây cung, nhắm về phía mặt đất.
Phỉ Lực thì trực tiếp nhào lên kéo Ngả Địch lại.
...
Mà lúc này, trên vách núi phía nam. Mớ bùn đất đắp kín một cái cửa động đột nhiên nứt ra, rơi rào rào xuống vách đá.
Càng ngày càng nhiều bùn đất khô cứng rơi xuống.
Cửa động được phong bế bằng bùn dần hở ra, giống như có ai đó đang đào bới bên trong vậy,
Tiếng cào, tiếng bùn đất rơi xuống.
“Phụp!” Một chiếc móng vuốt thật lớn đạp thủng một lỗ trên bức tường đất niêm phong cửa hang, thò ra bên ngoài vách đá.
-----
Hậu trường:
Cửu Phong: Đại gia ta tới đây! Khặc khặc khặc! Hãy chờ xem tư thế oai hùng hiên ngang của ta đi! Khặc khặc khặc!
Nguyên Chiến im lặng: Là đàn ông, phải biết tích chữ như vàng.
Cửu Phong: Mặc, cậu ở đâu? Ta tới tìm cậu đây! Sau này cậu cứ theo ngài chim ta ăn sung mặc sướng đi!
Nguyên Chiến: Quy tắc mới của bộ lạc Cửu Nguyên: Là chim thì nhất định phải thiến! Mọi giống đực hầu hạ tư tế đại nhân cũng phải thiến! Đàn bà thì phải tự hủy dung!
Vì thế thủ lĩnh của bộ lạc Cửu Nguyên – Nguyên Chiến từ nay về sau lấy tàn bạo, tàn nhẫn, lạnh lùng, lãnh huyết, vô tình và giết chóc mà vang danh thiên hạ, thậm chí còn khiến cả Thần giới chấn động, Tổ Thần giận dữ, giao hợp với tư tế của Cửu Nguyên – Nghiêm Mặc ở trong mộng, để Nghiêm Mặc sinh ra đứa con của thần.
Nguyên Chiến vì đố kỵ mà càng thêm điên cuồng, lệnh cho người trong thiên hạ tìm kiếm thần dược có thể khiến đàn ông mang thai, đày ải con người khiến dân chúng lầm than.
Đứa con của thần nhiều lần bị bố dượng Nguyên Chiến hành hạ, sau khi lớn lên bắt tay hợp tác với một con chim thần tên là Cửu Phong, dẫn dắt loài chim và loài người vùng dậy, lật đổ chính sách tàn bạo, nghĩ cách cứu viện người cha thân ái.
“A!” ⸺⸺
Ngày X tháng X năm X, một tác giả bị một linh hồn chứa đầy phẫn nộ nhảy ra từ trong sách giết chết, linh hồn ấy là hồn thằng vai chính Nguyên Chiến.
*Máy tời kéo dây*Ung nỏ và máy bắn đá thời xưa