*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

95

“Nghiêm Mặc cảm thấy mấy chiêu trò tẩy não của hắn trong khoảng thời gian này có hiệu quả cũng không tệ lắm.”

Nghiêm Mặc lau miệng, tức giận nói: “Thủ lĩnh đại nhân, anh đừng có quên, mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau.”

“Ừ, cậu sử dụng tôi, tôi cũng sử dụng cậu, lợi dụng lẫn nhau.” Nguyên Chiến khẳng định.

Nghiêm Mặc cạn lời một hồi lâu, không nói gì,

Trước kia, hắn không biết cách hành xử uyển chuyển, khéo léo, kỹ năng diễn kịch cũng quá kém, thấy ai đáng ghét liền cười không nổi, thấy ai đâm sau lưng mình liền muốn trả thù ngay lập tức, không chịu đựng được việc người khác chiếm hữu thành quả của mình, không thể tôn trọng kẻ địch như khách, tính tình tàn nhẫn độc ác lại còn máu lạnh, xem đạo đức là xiềng xích trói buộc, xem khoa học như trò chơi, để thỏa mãn sự tò mò của mình mà không tiếc làm nhiều chuyện không thể tưởng tượng được với người khác, rồi lại tự đại đến mức không biết lau khô mông cho bản thân, chỉ cho rằng mình có năng lực, thì mọi người sẽ phải bám víu lấy mình, kết quả thì sao?

Có được mạng sống một lần nữa, hắn đã tự nói với mình rằng phải trả giá cho những gì đã làm trước đây, phải thay đổi tính cách, phải học được thế nào là nhẫn nại, phải làm một con người khác, dù chỉ để giảm bớt giá trị cặn bã.

Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, muốn làm một người tốt thật sự quá khó, đặc biệt là bắt một kẻ dối trá như hắn làm người tốt.

Nguyên Chiến đang lợi dụng hắn, hắn biết rõ điều này. Mà Nguyên Chiến cũng biết rõ hắn đang lợi dụng mình, chẳng qua hắn không nghĩ Nguyên Chiến lại muốn hắn hoàn toàn triệt để như thế.

Nghiêm Mặc cười lạnh.

Hắn không phải không thể bỏ Nguyên Chiến rồi tìm bộ tộc khác, tìm một kẻ dễ khống chế khác một lần nữa. Nhưng muốn tìm một người vừa có sức mạnh vừa có đầu óc lại còn tin tưởng mình như Nguyên Chiến thì không hề dễ dàng, hơn nữa muốn khiến một bộ tộc nguyên thủy tiếp nhận một kẻ ngoại lại như mình vào làm tư tế lại càng khó hơn.

Dù vũ lực của hắn có cường đại đến mức khiến người sợ hãi, thì ấy cũng chỉ là tạm thời thu phục mà thôi, dù là người nguyên thủy hay người hiện đại, cũng không phải ai chỉ cần mày cho họ một chút lợi lộc là có thể khiến họ toàn tâm toàn ý đi theo mày, tộc A Ô là do đủ loại nguyên nhân cộng vào nên hắn mới có thể tay không thu phục được.

Hắn và Nguyên Chiến coi như hiểu tận gốc rễ nhau, biết hết mọi thói hư tật xấu của nhau, rồi thành lập một mối quan hệ kỳ dị nhưng đáng tin cậy, bỏ qua chuyện tên gia súc kia cứ thỉnh thoảng lại muốn bò lên người hắn kiếm chuyện, thì đối phương quá thật là quân bài tốt nhất trong tay hắn, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng bài tốt cũng chỉ là một quân bài, không có nghĩa hắn sẽ bị một quân bài trói buộc.

“Có phải anh cảm thấy tôi rất dễ nói chuyện không? Có phải cảm thấy tôi không có anh thì không được? Có phải cảm thấy tôi vất vả xây nên bộ lạc Cửu Nguyên sẽ không nỡ bỏ đi? Mà tôi muốn ở lại bộ lạc Cửu Nguyên, đồng thời nắm giữ nó, thì nhất định phải dựa vào anh?” Vẻ mặt của Nghiêm Mặc hoàn toàn thay đổi, hắn lười đeo cái mặt nạ đó nữa.

Nét mặt Nguyên Chiến cũng thay đổi, hắn nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc không đợi hắn mở miệng đã nói tiếp: “Nếu trước kia tôi làm bất luận điều gì khiến anh hiểu lầm, hoặc có giải thích sai với anh cái gì đó, thì cho tôi xin lỗi. Nhưng mà, Nguyên Chiến, hôm nay tôi phải nói rõ với anh rằng, giữa anh và tôi chỉ có hai loại quan hệ, hoặc là bạn, hoặc là kẻ thù. Tôi ghét phải phát sinh với anh bất kỳ mối quan hệ tiếp xúc thân thể nào, nếu anh cứ nhất quyết ép tôi làm chuyện tôi không muốn... tôi nghĩ kết quả sau đó anh sẽ không muốn nhìn đâu.”

Nghiêm Mặc nói xong, không ở lại trong nhà nữa, thả cái cánh màng xuống rồi đi ra ngoài.

“Nếu cậu không muốn cưới vào lúc mười sáu tuổi, tôi có thể chờ đến khi cậu mười tám tuổi.” Nguyên Chiến nhẫn nại nói. Sau khi tiểu nô lệ mạnh lên thì càng ngày càng hung dữ mà.

Nghiêm Mặc tức quá phì cười, quay đầu lại: “Anh không hiểu hả? Ông mày về sau sẽ không làm tình với anh! Dù là mười tám hay tám mươi! Bất kỳ lúc nào cũng không được! Anh mà dám động vào tôi, thì tôi sẽ giết anh!”

Nguyên Chiến sờ sờ mớ râu lởm chởm trên cằm: “Có phải cậu... ăn bậy bạ cái gì rồi không?”

“Đệt! Anh mới ăn đồ bậy!” Nghiêm Mặc quả thực không biết nên chửi cái tên có cấu trúc não bộ khác người này như thế nào nữa, căn bản không cùng một tuyến suy nghĩ mà.

“Trước kia tôi luôn nhẫn nại là vì muốn sống, nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu tôi cứ tự tạo áp lực cho mình, làm trái với bản tính của mình, cho dù có một ngày nào đó tôi có thể làm được những chuyện mà tôi luôn mong muốn, vậy ‘tôi’ tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa? Khi đó tôi còn là tôi ư? Nếu tôi không phải tôi, thì bảo bối của tôi cũng sẽ không là bảo bối của tôi nữa. Anh có hiểu ý tôi không hả?”

Nguyên Chiến nhíu mày, dáng vẻ như đang nỗ lực hiểu những gì hắn nói.

Nghiêm Mặc cứ thể trút hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng ra: “Tôi thừa nhận, bản tính của tôi rất đáng ghét, vào lần đầu tiên tôi thấy anh tôi liền biết anh chẳng tốt hơn tôi được bao nhiêu. Có lẽ tôi như vậy sẽ không có cách nào sống tốt trong thế giới này, có lẽ sẽ kéo thêm nhiều kẻ địch tới cho mình, có lẽ sẽ mang tới nhiều phiền toái và trừng phạt hơn nữa cho mình, nhưng tôi thà rằng cứ tiếp tục như vậy còn hơn. Cút mẹ đi thứ trừng phạt của Tổ Thần, muốn cải tạo tao hả, nó là cái chó gì!”

“Phụt!”

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cùng đen mặt nhìn về phía Nhị Mãnh đột nhiên vọt vào đây.

Nhị Mãnh thề mình không cố ý phỉ nhổ gì hai người họ đâu, cậu chỉ mới đi tới cửa vén mành lên đã nghe tư tế đại nhân của bọn họ nhục mạ Tổ Thần!

Cậu thật sự quá kinh ngạc, quá chấn động, cậu còn đang chuẩn bị bẩm báo một chuyện, kết quả lời nói chưa kịp thốt ra đã vì khiếp sợ mà biến thành phun nước miếng.

Bỗng nhiên Nghiêm Mặc cảm thấy Nhị Mãnh còn có lực sát thương hơn cả gia súc Chiến, bầu không khí vốn đang nghiêm túc bị cậu ta phỉ nhổ một cái, hắn liền từ tà thần biến thành thằng hề! Nhị Mãnh chắc chắn cùng một rọ với sách hướng dẫn, trăm phần trăm!

Nhị Mãnh không biết mình đã trở thành kẻ địch giả tưởng của tư tế đại nhân, vất vả nuốt ngụm nước miếng trong miệng xuống, vội vàng nói: “Chiến! Mặc! Ngoài thành có... người mọc cánh bay trên không, muốn hai người ra ngoài gặp!”

Nguyên Chiến vừa nghe thấy thế liền cười lạnh: “Tới nhanh đấy.”

“Đối phương chắc chắn vẫn luôn giám thị chúng ta, anh vừa về, bọn chúng liền phát hiện ra.” Nghiêm Mặc nhanh chóng bình tĩnh lại, dời lực chú ý sang chuyện chính: “Đối phương có cung tên, còn biết bay, chúng ta đi ra ngoài sẽ lọt vào tầm công kích của chúng.”

Mãnh nói thêm một câu: “Gã người chim kia còn nói nếu hai người không ra gặp, gã sẽ bắt đầu tấn công.”

Nghiêm Mặc cười khẩy một tiếng: “Để tôi đoán nhé, nếu chúng ta không lộ mặt, chốc lát nữa gã sẽ đòi đấu tay đôi, nói không chừng còn lấy lý do lý trấu như để giảm bớt thương vong linh tinh gì gì đó.”

Nghiêm Mặc đoán đúng, Phỉ Lực lúc này đang bay tới bay lui trên không khu nội thành, hô lớn: “Thủ lĩnh bộ lạc Cửu Nguyên, Nguyên Chiến, mày có dám đấu một trận vì con dân của mày không? Người thắng sẽ có được hết thảy, kẻ thua tuy chết nhưng còn vinh! Nguyên Chiến! Ra đấu một trận! Đừng để con dân mày phải cười nhạo vì mày nhát gan!”

Phỉ Lực kéo dây cung, nhắm vào khu đất trống ở nội thành bắn một mũi tên.

“Ầm!” Mặt đất nổ tung, trong thành truyền ra tiếng kêu sợ hãi.

Mãnh đứng ở cửa sổ nhìn thấy hết, cậu mắng to: “Kia không phải cung tên Mặc làm cho chúng ta à? Sao bọn chúng cũng có!”

Nguyên Chiến cũng đứng ở lỗ châu mai quan sát tình huống bên ngoài.

Mãnh vội la lên với Nguyên Chiến: “Mày không thể đi ra ngoài, tên kia bay trên trời không đáp xuống, năng lực khống chế đất của mày không dùng được, mà tầm bắn cung của tên đó lại xa hơn cái chúng ta vừa mới làm ra, tên đó bay trên trời rất khó phóng giáo trúng, mày mà ra là không kiên trì được bao lâu đâu, sẽ bị nó giết chết đấy.”

Nguyên Chiến đã gặp gã này, đương nhiên biết rõ chênh lệch thực lực giữa mình với gã hơn Mãnh, nhưng...

Nguyên Chiến nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Bộ lạc Cửu Nguyên khác bộ lạc Nguyên Tế, chúng ta không phải người tộc A Ô, nếu hôm nay tôi không ra mặt, người tộc A Ô sẽ không tin phục chúng ta.”

Nghiêm Mặc cũng biết rõ ràng điểm này, Đóa Phỉ nhất định sẽ kể lại tình huống của bộ lạc Cửu Nguyên cho tộc nhân của cô ta, đối phương đã tóm được nhược điểm lớn nhất của bọn họ.

Phải ép lũ người chim ấy xuống mặt đất, nếu không bọn họ thua là điều không thể nghi ngờ.

Nhưng làm thế nào đây? Phái ong Ăn Thịt tấn công? Nhưng nếu đối phương không chủ động làm hắn bị thương, thì việc hắn sai sử đàn ong tấn công chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Nhưng cứ bó tay bó chân như vậy, gặp chuyện mà chỉ có thể bị động phản kháng, sớm muộn gì cũng có ngày hắn bị dày vò đến mất cả ý chí ham sống thôi.

Không thể cứ tiếp tục như vậy, hắn phải thay đổi! Sách hướng dẫn có thể cải tạo đạo đức của hắn, nhưng hắn không thể vì vậy mà lạc mất bản thân.

Mãnh nhìn ra ngoài cửa sổ sợ hãi kêu lên: “Lại thêm ba tên người chim nữa! Bọn chúng dùng cung tên nhắm vào bốn cửa thành.”

“Tôi ra ngoài. Mặc, cậu ở lại đây, thấy tình huống có gì không đúng thì lập tức rời khỏi đây theo địa đạo ra phía cửa nam cùng Mãnh. Chuyện của cậu, về sau chúng ta lại nói.”

Nguyên Chiến không đợi Nghiêm Mặc phản đối đã đoạt lấy thanh giáo của Mãnh, ra lệnh cho cậu: “Mãnh, mày đi phân phó cho các chiến sĩ, chỉ cần thấy lũ người chim đó vừa xuống gần, liền phóng giáo công kích bọn chúng! Nếu tao chết, mày lập tức dẫn Mặc chạy đi!”

Mãnh cắn răng: “A Chiến, bây giờ mày đang rất mệt, phần thắng càng thấp, bây giờ chúng ta có thể cùng rời đi, bọn chúng sẽ không phát hiện...”

“Khoan đã!” Nghiêm Mặc bắt lấy cánh tay Nguyên Chiến, một lát sau buông ra.

Nguyện Chiến nhìn hắn, không nói gì, chỉ gật đầu với hắn, sau đó đi ra cửa lớn.

Chân Nghiêm Mặc mềm nhũn, lảo đảo vịn vách tường. Mức độ hao tổn sinh mệnh của lần chúc phúc này làm hắn biết thì ra người nọ từ nãy đến giờ vẫn luôn cố chống đỡ, nếu hắn không bổ sung năng lượng cho tên đó, tên đó chắc chắn thua thảm.

“Mặc!” Mãnh muốn dìu hắn, nhưng lại không dám chạm vào hắn.

Nghiêm Mặc xua tay: “Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là được.”

Mãnh gãi gãi đầu, tiến đến bên cạnh Nghiêm Mặc, nét mặt mang theo vẻ cầu xin nói: “Mặc, cậu thông minh như vậy, cậu có biện pháp nào có thể ép lũ người chim đó xuống không?”

Nghiêm Mặc không chút để ý nói: “Anh nên tin tưởng cái tên kia nhiều một chút, tên đó chỉ cần hai chân vẫn chạm mặt đất thì đã đứng ở thế bất bại rồi, chẳng qua nếu đối phương không đáp xuống, A Chiến khó mà thắng được trận này.”

Làm thủ lĩnh mà bị chèn ép kiểu đó, thật là khó coi, nhưng ai bảo kẻ địch lại có cánh chứ?

Mãnh trừng mắt với Nghiêm Mặc.

“Nhìn tôi vậy làm gì?” Nghiêm Mặc liếc cậu.

Mãnh thấp giọng kêu: “Lũ người chim đó có cánh, đàn ong vệ của cậu cũng có cánh, ngay cả Cửu Phong chúng nó cũng dám đuổi giết, vậy đối phó với bốn tên người chim này cũng sẽ không khó. Mặc, chỉ cần cậu nói một tiếng, đàn ong sẽ...”

“Nhưng chúng nó sẽ chết rất nhiều.”

Mãnh tức giận rống: “Vậy cậu muốn trơ mắt nhìn Chiến bị lũ người chim đó đánh?”

“Nói thật, tôi sẽ rất vui nếu thấy cảnh đó.”

Mãnh há to miệng: “... Mặc, có phải sáng nay cậu ăn bậy cái gì rồi không?” Vì sao vừa mới chúc phúc cho A Chiến xong, giờ lại muốn hắn bị người ta đánh?

Khóe miệng Nghiêm Mặc giật giật, vòng qua Nhị Mãnh, đi ra cửa.

“A? Mặc, cậu tính làm gì? A Chiến bảo cậu chờ ở chỗ này!” Mãnh hoàn hồn, muốn kéo Nghiêm Mặc lại, nhưng có hơi chần chừ nên Nghiêm Mặc vẫn tránh khỏi tay cậu được.

Bên ngoài, Nguyên Chiến xuất hiện ở cửa thành tây, phía trước nội sông đào.

Chiến sĩ tộc A Ô trên tường thành và người lùn đều cầm giáo và cung tên thô chế trong tay nhắm về phía không trung.

Trong nội sông đào, sáu trăm chiến sĩ người cá cầm vũ khí luyện cốt trong tay, cảnh giác nhìn chằm chằm kẻ địch trên trời.

Tụi Ô Thần và Diệp Tinh dẫn mấy đứa nhỏ và người nào không có sức chiến đấu trốn vào hầm ngầm đã được thủ lĩnh đại nhân đào sẵn trước kia, Ô Thần rất muốn đi tìm Nghiêm Mặc, nhưng Nghiêm Mặc giao cho nó nhiệm vụ bảo vệ tốt mấy đứa nhỏ, nên nó không dám lơ là.

Lúc Phỉ Lực thấy Nguyên Chiến xuất hiện, lập tức giương cung nhắm thẳng vào hắn, lớn tiếng nói: “Thủ lĩnh Nguyên Chiến, hôm nay tao và mày không chết không ngừng, ai thắng sẽ có hết thảy!”

Nguyên Chiến yên lặng tụ tập đất đá dưới chân, tâm tình cực kỳ khó chịu, lũ người chim này thật vô liêm sỉ, biết rõ thể lực và năng lực của hắn đã tiêu hao nhiều liền nhân cơ hội chạy tới khiêu chiến hắn, nếu không phải có Mặc...

Nghĩ đến tư tế đại nhân của mình, tâm tình khó chịu của Nguyên Chiến hơi tốt lên một chút, lập tức lớn tiếng hô: “Mày muốn thắng được cái gì? Tòa thành trì này? Tao có thể xây nó, cũng có thể huỷ nó, dù mày có thắng tao, thứ có được cuối cùng cũng chỉ là một đống bùn mà thôi.”

“Nguyên Chiến, nếu mày dám làm vậy, tao sẽ giết sạch con dân của mày! Mày thân là thủ lĩnh, chẳng lẽ không thương cho con dân của mày ư?” Giọng của Phỉ Lực truyền đi khắp thành.

Nguyên Chiến dùng nắm đấm đập lên ngực trái, rống to: “Con dân của bộ lạc Cửu Nguyên sẽ không làm nô lệ cho kẻ khác! Bọn tao thà chết trận, còn hơn khuất phục dưới chân chúng mày!”

“Con dân của bộ lạc Cửu Nguyên sẽ không làm nô lệ! Giết! Giết chết chúng nó!” Các chiến sĩ tộc A Ô trên tường thành đồng thời rống to.

Nghiêm Mặc nghe thấy, cảm thấy mấy chiêu trò tẩy não của hắn trong khoảng thời gian này có hiệu quả cũng không tệ lắm, dù đám người tộc A Ô không thật tình nghĩ như vậy, thì ít nhất cũng hô hào có khí thế.

Các người lùn không hiểu bọn họ nói gì, nhưng cũng bị bầu không khí dữ dội lây nhiễm, ồn ào gào to.

Vẻ mặt của các chiến sĩ tộc Người Cá rất nghiêm túc, chiến ý đã hiện rõ trên mặt bọn họ.

Nguyên Chiến dùng thanh giáo trong tay chỉa về phía không trung: “Mày, có gan thì nói ra tên bộ tộc của mày đi, nói ra huyết mạch của mày đi, để bộ lạc Cửu Nguyên bọn tao biết phải tìm ai mà báo thù rửa hận! Hôm nay mày tấn công bộ lạc Cửu Nguyên của tao, ngày sau Cửu Nguyên tao chắc chắn sẽ dùng lễ huyết tẩy càn quét bộ tộc mày!”

Phỉ Lực kiêu ngạo cao giọng đáp: “Tao, Phỉ Lực Tiệp Nhĩ Tốn, đoàn trưởng quân đoàn ba của thành Lạch Trời, lấy danh nghĩa quốc vương Cáp Nhĩ trưng thu tòa thành của mày! Bộ lạc Cửu Nguyên về sau sẽ là lãnh địa của công chúa Đóa Phỉ Nhĩ Đức vĩ đại! Lũ mọi rợ kia, tao lệnh cho chúng mày quỳ xuống nghênh đón công chúa Đóa Phỉ Nhĩ Đức ngay lập tức, nếu không tao sẽ lấy mạng chúng mày!”

“Công chúa cái cục cứt! Quốc vương cái cục cứt!” Mãnh vừa chạy như điên vừa chửi ầm lên. Mặc đi đâu mất tiêu rồi, Chiến mà biết sẽ giết cậu mất!

Nghiêm Mặc chỉ chỉ bốn gã người chim trên không trung, nói với đàn ong bay đến trước mặt mình: “Nhìn thấy bọn chúng không? Bay qua xử lý bọn chúng đi, lặng lẽ thôi, đừng kéo cả đàn qua, đi đường vòng ấy, lén đậu lên lưng chúng từ phía sau, cẩn thận đừng để chúng phát hiện.”

Con ong lớn bằng nắm tay cõng con ong nhỏ trên lưng, hai con đều hiểu mệnh lệnh của hắn, bay quanh hắn một vòng, sau đó bay về đàn truyền đạt mệnh lệnh của ong chúa.

Nghiêm Mặc nhìn cặp ong một lớn một nhỏ kia, cảm thấy có hơi quen quen, hai con này trông như hai con ong may mắn ngày đó đậu trên mu bàn tay hắn, không cẩn thận chiếm được chúc phúc sinh mệnh của hắn nhỉ?

Lúc ấy hắn chỉ nghĩ không thể để người khác chạm vào mình, lại quên mất vạn vật tồn tại trong thiên hạ đều có sinh mệnh, chờ đến tối mở sách hướng dẫn ra kiểm tra giá trị cặn bã mới biết lượt chúc phúc sinh mệnh của hắn mất đi hai lượt.

Không biết có phải do ảo giác hay không, từ lần bổ sung sinh mệnh cho hai con ong đó, tụi nó chẳng những càng hoạt bát, mà thời gian hiểu những mệnh lệnh của hắn cũng rút ngắn lại, có vẻ như hiểu dễ hơn hẳn hồi đó.

Trên tường thành đột nhiên vang lên tiếng chiến sĩ tộc A Ô phẫn nộ gào thét: “Giết! Giết chết kẻ địch! Giết chết chúng! Giết chết lũ người chim đó!”

Thì ra Phỉ Lực làm ra hành vi nhục mạ Nguyên Chiến, gã chia mũi tên vào Nguyên Chiến, sau đó bắn xuống.

Mặt ngoài trông Nguyên Chiến chẳng có chút phản ứng nào, nhưng thân thể lại đột nhiên cao lên.

Phỉ Lực hoảng sợ, lập tức bắn tên về phía Nguyên Chiến, nhưng muộn rồi!

Nguyên Chiến được cột đất hình trụ dưới chân nâng lên giữa không trung, cao chót vót, hắn phất tay trái, một lượng lớn tên đất đồng thời bắn ra, thân thể ngửa ra sau, dùng hết toàn lực phóng mạnh thanh giáo nắm trong tay vào Phỉ Lực.

“Ầm!” Mũi tên bay đến ghim vào trong đất nổ tanh bành, Nguyên Chiến phát ra tiếng rên nhỏ, ngã vào trong đất.

Phỉ Lực nghiêng mình muốn tránh đi số mũi tên đang bắn về phía mình trên diện rộng, nào ngờ theo sau mớ tên đất còn có một thanh giáo. Nguyên Chiến vì muốn ra đòn bất ngờ mà thậm chí còn chấp nhận khiến bản thân bị thương để đổi lấy cơ hội hại gã một phen!

Phỉ Lực gắng sức vỗ cánh, vẫy bay số tên đất, nhưng thanh giáo bị Nguyên Chiến dùng toàn lực phóng đi vẫn đâm xuyên qua cánh gã.

“Thủ lĩnh! Thủ lĩnh đại nhân! Chiến! Chiến! Chiến! Giết chết lũ người chim!” Các chiến sĩ tộc A Ô điên cuồng hét lên, nhao nhao phóng giáo về phía Phỉ Lực.

“Lũ mọi rợ kia!” Phỉ Lực đau quá nhịn không được rống to. Cánh bị đục thủng một lỗ, tuy không ảnh hưởng quá nhiều đến sức chiến đấu của gã, nhưng gã đã không thể bay được lâu trên trời nữa.

Lũ mọi rợ giảo hoạt! Đáng chết!

“Ầm!” Phỉ Lực bắn liên tiếp bốn mũi tên xuống đất, tạc lõm một khối đất to trên vách thành nội sông đào. Phỉ Lực bị thương, ba người Trạch Tây tức giận, bọn họ muốn trả thù, nhưng lũ mọi rợ trong thành đều là con dân của công chúa, người vốn dĩ đã ít, giết nhiều quá thì công chúa sẽ không có ai để dùng. Muốn giết người cá, nhưng lại sợ người cá ôm thù rồi điên cuồng trả thù bọn họ. Cuối cùng bọn họ chọn cách bắn chết đám người lùn để hả giận! Công chúa nói, người lùn không hiểu ngôn ngữ của bọn họ, không thể giao lưu nên cũng không thể sử dụng, giết đi chẳng sao cả.

“Vút! Vút! Vút!” Những mũi tên nhọn hoắc liên tiếp bắn xuống từ không trung.

Các chiến sĩ tộc A Ô và người lùn vẫn luôn nhìn chằm chằm cử động của lũ người chim trên trời, vừa thấy thế liền gào lên điên cuồng: “Tấn công! Biến trận!”

Từ biến trận này các người lùn đã học được từ Nghiêm Mặc. Mấy ngày nay Nghiêm Mặc dạy bọn họ một chiêu, đó là làm thế nào để dùng khiên bảo vệ mình.

Trước khi mưa tên rơi xuống, các chiến sĩ tộc A Ô và người lùn đã nhanh chóng giơ khiên lên che đầu, mà vòng người bên ngoài thì giơ khiên bảo vệ bốn phía.

“Tại sao lũ mọi rợ đó biết dùng khiên?” Trạch Tây không thể tin được hô to: “Tại sao công chúa không nói cho chúng ta biết bọn chúng có khiên? Lạy trời! Bọn chúng còn có cung tên!”

Ba người Trạch Tây hoàn toàn không biết, mớ khiên và cung tên làm ẩu đó đều là sản phẩm mới mà ba ngày này Nghiêm Mặc cho người đẩy nhanh tốc độ làm ra để sử dụng tạm thời. Đóa Phỉ đã rời đi ba ngày trước đương nhiên không biết.

Ngả Địch và Hán Khắc hận Nguyên Chiến muốn chết, đặc biệt là Hán Khắc, cùng một cấp bậc mà lại bị hành hạ suýt chết, vất vả lắm hắn mới được công chúa cứu về một mạng, nhưng vì Phỉ Lực muốn cố hết sức giảm bớt thương vong cho lũ mọi rợ đó, nên không cho bọn họ giết người lung tung, Ngả Địch và Hán Khắc vừa tức vừa hận nhưng lại không có chỗ phát tiết, liền cầm tên bắn loạn xạ vào đám người lùn.

Hán Khắc gào to: “Tư tế Cửu Nguyên ra rồi! Thần điện Tam Thành không trao cho mày địa vị tư tế, sao mày dám tự xưng là tư tế! Tao, Hán Khắc Ai Nhĩ Đốn, nhận lệnh của đại tư tế thành Lạch Trời - Diệp Hách đại nhân, bắt mày trở về thần điện thẩm tra, tên tư tế giả kia, còn không mau ra... A!”

Hán Khắc bỗng nhiên cảm thấy lưng mình như bị ai đó dùng kim đâm một cái, mới đầu hắn không để ý, cho rằng chỉ là ảo giác. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn liền phát hiện bất thường, đúng là hắn bị đâm rồi!

Hán Khắc vỗ cánh xoay người ra sau nhìn, nhưng lại không thấy gì.

Đến khi hắn xoay người lại, Ngả Địch bay bên trái cách hắn không xa đột nhiên hoảng sợ hô to: “Hán Khắc! Sau lưng cậu! Sau lưng cậu có rất nhiều ong đất!”

Hán Khắc giơ tay sờ ra sau lưng mình, không sờ được thứ gì, nhưng hắn lại nghe thấy tiếng vỗ cánh ‘vù vù’ trong không khí.

Đột nhiên! Mặt Hán Khắc tái mét, hắn không động đậy được, thân thể hắn đang dần tê mỏi! Hắn sắp ngã rồi!

Hán Khắc há mồm muốn kêu to, nhưng có một con ong đất to bằng cái nắm tay bay đến trước mặt hắn, mông nhắm ngay miệng hắn, hung ác bắn kim độc.

“Phập!” Kim độc ghim vào lưỡi Hán Khắc.

Hán Khắc cả người xụi lơ, không nói được một lời té lộn cổ từ không trung xuống!

Ong Ăn Thịt hoàn thành nhiệm vụ liền nhanh chóng tản ra, rút lui có trật tự, Ngả Địch và Trạch Tây muốn bắn chết chúng nó, nhưng không nhắm trúng mục tiêu, lũ ong đất bay nhanh và rải rác rất khó nắm bắt.

“Mau cứu Hán Khắc!” Trạch Tây gấp đến độ gào to với Ngả Địch.

Nhưng Ngả Địch lại không có phản ứng, trơ mắt nhìn Hán Khắc rơi xuống tường thành, bị đám người lùn mở lớp khiên ra một cái lỗ kéo vào trong trận khiên.

Ngả Địch cố gắng vỗ cánh, muốn bay ra xa hơn, nhưng cánh hắn càng vỗ lại càng nặng.

Trạch Tây thấy tình huống hắn bất thường, liền nhanh chóng vọt về phía Ngả Địch. Mà ở nơi Trạch Tây không nhìn thấy, sau lưng hắn đã có mấy con ong đất to đùng, im hơi lặng tiếng bu lên.

Thấy Trạch Tây và Ngả Địch lảo đảo trên không, các người lùn phẫn nộ vì mình bị công kích liền đẩy xe bắn đá vừa mới nghiên cứu chế tạo ra.

“Đập chết lũ xấu xa đó! Đồ ác độc, dám ăn hiếp bọn tao!” Các người lùn phẫn nộ kêu la.

“Hò dô, hò dô!” Chiếc máy bắn đá được tạo hình như chiếc xe được mười mấy người lùn đẩy ra, hai gã người lùn nhanh chóng khuân đá bỏ lên bệ bắn.

“VÚT —!” Cục đá bay ra ngoài, tuy không đập trúng hai người Trạch Tây, nhưng vẫn dư sức dọa sợ bọn họ.

Các người lùn hoan hô, nhanh chân khuân đá bỏ lên bệ bắn, dù không nhắm chuẩn, dù không chọi trúng đều không phải vấn đề, trọng điểm là máy bắn đá bắn thành công khiến bọn họ thật vui, thật kiêu ngạo.

Thân thể Trạch Tây và Ngả Địch dần rơi xuống thấp, bọn họ cố gắng bay lên trên, hoặc bay ra xa một chút, nhưng lũ ong đất ngoan độc biết chích người không chịu buông tha cho bọn họ, vừa thấy lực tấn công của bọn họ giảm xuống, lũ ong tựa như được chỉ huy, bày trận tấn công bọn họ.

Phỉ Lực phát hiện đồng bọn của mình gặp nguy, gã muốn đi cứu, nhưng chính gã cũng bị ong Ăn Thịt cuốn lấy.

Có điều, Phỉ Lực là chiến sĩ năng lực, tuy năng lực của gã phần lớn thể hiện ở tốc độ bay và bắn tên, nhưng ong Ăn Thịt muốn đến gần gã cũng không phải chuyện dễ, thậm chí lũ ong còn chưa tới gần gã mười thước thì đã bị phát hiện.

Không ngừng có ong Ăn Thịt rơi xuống từ không trung, Nghiêm Mặc nhìn mà đau lòng không thôi, thấy lũ ong Ăn Thịt không tấn công được nữa, hắn cũng không nỡ để chúng nó chết, trực tiếp hạ lệnh cho hai con bên cạnh, bảo chúng nó triệu hồi đàn ong về.

Trạch Tây và Ngả Địch rốt cuộc cũng không thể kiên trì được nữa, rơi xuống từ không trung. Ngả Địch rơi vào sông đào, bị chiến sĩ tộc Người Cá bắt lấy. Trạch Tây rơi ở khu đất rộng hai mươi mét giữa tường thành và sông đào, chiến sĩ tộc A Ô phải thủ thành, không có nhân thủ để bắt hắn, thế là người lùn liền xung phong nhận việc, đầu che khiên, rầm rập chạy tới kéo Trạch Tây vào trong
thành.

Phỉ Lực vừa thấy ong Ăn Thịt rút lui, lập tức muốn đi cứu đồng bọn, nhưng gã vừa xuống gần mặt đất, liền có vô số mũi tên và hòn đất bắn ra.

Bất đắc dĩ, Phỉ Lực đành phải bay lên cao một lần nữa. Sau đó Phỉ Lực chợt thay đổi mục tiêu, bởi vì gã phát hiện đàn ong đất đang bay về phía cửa tây, nơi đó có một người đang đứng.

Phỉ Lực hận muốn điên, rõ ràng gã giữ thế thượng phong, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị lũ ong kia hung hăng chọc cho một nhát! Một đám ong đất lại đả bại ba thủ hạ ưu tú của gã!

Phỉ Lực vừa phát hiện ra Nghiêm Mặc đứng bên kia phá rối, lập tức mặc kệ Nguyên Chiến, trực tiếp nhắm mũi tên vào thẳng tên tư tế tóc bạc nọ.

-----

Hậu trường:

Người đầu tiên cứu tư tế tóc bạc là ai, ai có thể cướp được chân tình lẫn thân thể của cậu tư tế tóc bạc đây?

Anh A, cậu B, ngài C, gã D... cùng vọt tới!

Nghiêm Mặc vung dao giải phẫu: Mẹ nó! Cút ngay! Bố mày tự cứu!

Zombie: Chương sau, ngài chym nhà ta chính thức lên sàn trở lại. Cute còn hơn hồi đó nữa. Hú hú

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play