*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hai mắt Nguyên Chiến ánh lên vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng, tựa như một con thú không có chút nhân tính.”Sau khi tuyết tan, vùng thảo nguyên đã trở lại màu xanh mướt, thảm thực vật sinh trưởng rất nhanh. Nguyên Chiến cầm giáo vừa đi vừa đập những bụi cỏ phía trước, còn có sáu người đi theo phía sau hắn.
Tất cả mọi người đều mang giày rơm, mặc chiến giáp da thú, cẳng chân đeo xà cạp da thú bọc từ mắt cá chân lên đến tận đầu gối, như vậy có thể phòng ngừa sâu bọ có độc cắn phải. Bởi vì có chỉ gai, có nhân thủ hỗ trợ, hiện tại trên thân đám người Nguyên Chiến mặc chiến giáp đẹp hơn, và cũng ngay ngắn hơn nhiều so với mấy bộ chiến giáp mà lúc trước Nghiêm Mặc cùng mấy thằng đàn ông tự mày mò ra.
Nguyên Chiến thả chậm tốc độ, Hồ Hồ đi phía sau dần dần đi song song với hắn.
“Đừng nhìn tôi, chỉ việc nghe tôi nói.”
Vẻ mặt Hồ Hồ hơi thay đổi, làm theo mệnh lệnh, không nghiêng đầu nhìn hắn, cũng không mở miệng, đang làm cái gì thì vẫn làm cái đó.
“Hai con chim lớn trên trời đã theo chúng ta hai ngày rồi, phải nghĩ biện pháp bắt chúng nó xuống.” Hồ Hồ muốn ngửa đầu nhìn không trung theo bản năng.
“Đừng có nhìn!” Nguyên Chiến quát nhẹ.
Cổ Hồ Hồ cứng đờ lại, cố gắng giữ hai mắt nhìn về phía trước theo tư thế cũ, một hồi lâu mới khôi phục lại vẻ tự nhiên, anh có chút do dự thấp giọng hỏi: “Đại nhân, ngài cảm thấy hai con chim kia sẽ tấn công chúng ta?”
Hồ Hồ sinh ra và lớn lên trong địa bàn của Cửu Phong, ngoại trừ Cửu Phong, anh chưa từng thấy qua loài chim hình thể lớn nào khác, cũng không biết ngoại trừ những con siêu lớn, thì đa số loài chim đều giống nhau, rất ít khi chủ động tấn công con người.
Nhưng Nguyên Chiến thì biết rõ điểm này, bởi vì biết rõ nên hắn mới cảm thấy kỳ quái, bắt đầu âm thầm quan sát hai con chim kia, chỉ sau một ngày rưỡi, hắn đã xác định được hai con chim đó đang theo dõi bọn hắn.
“Mặc kệ chúng nó có tấn công chúng ta hay không, để chúng nó đi theo chúng ta là một uy hiếp đối với chúng ta. Là uy hiếp, không thể tránh né thì nhất định phải tiêu diệt!” Nguyên Chiến thấp giọng dặn dò Hồ Hồ những gì nên làm tiếp theo.
Nguyên Chiến và Hồ Hồ đang nói chuyện bình thường bỗng nhiên khắc khẩu, tranh cãi ầm ĩ.
Hồ Hồ múa may thanh giáo, rống to với Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến một quyền đánh ngã anh, xoay người chạy đi.
Các dũng sĩ phía sau kinh ngạc, ngây người một hồi, bọn họ không biết tại sao Hồ Hồ lại dám to tiếng với thủ lĩnh đại nhân, thấy Hồ Hồ bị đánh ngã, cả đám liền chạy tới kéo anh lên, vội hỏi anh có chuyện gì vậy.
Hồ Hồ như đang oán giận với bạn mình, chỉ về phía Nguyên Chiến, khua tay múa chân, kích động nói cái gì đó.
Các dũng sĩ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cả bọn nhao nhao đáp lại, vừa như đang an ủi Hồ Hồ, vừa như phụ họa theo lời anh nói.
Có hai gã dũng sĩ rời khỏi Hồ Hồ, nhanh chóng đuổi kịp Nguyên Chiến đằng trước, còn ba gã dũng sĩ khác thì đi cùng Hồ Hồ ở phía sau, một hàng bảy người chia làm hai.
Đột biến xảy ra vào lúc nghỉ ngơi giữa trưa.
Hồ Hồ đột nhiên giơ thanh giáo lên đâm về phía Nguyên Chiến đang khom lưng múc nước uống ở bờ sông nhỏ.
Nguyên Chiến phản ứng nhanh, xoay người một cái đã tránh được, đồng thời cũng cầm giáo lên nghênh chiến.
Khi Hồ Hồ ra tay, đám bạn anh cũng đồng thời ra tay, dùng giáo đâm về phía hai gã dũng sĩ đi theo Nguyên Chiến.
Hai gã dũng sĩ không kịp đề phòng, một người bị giáo đâm trúng rồi ngã xuống, một người khác chật vật tránh né.
“Giết! Giết sạch bọn họ!” Hồ Hồ rống to.
Nguyên Chiến cũng gầm lên: “Giết chết kẻ phản bội!”
Hỗn chiến bắt đầu.
Rất nhanh sau đó, hai gã dũng sĩ đi theo Nguyên Chiến và người đi theo Hồ Hồ tàn sát lẫn nhau, cả bọn đều ngã xuống.
Một mình Nguyên Chiến ra sức chống chọi lại Hồ Hồ và một gã dũng sĩ khác còn sót.
Khi Nguyên Chiến dùng giáo đâm trúng tên dũng sĩ đó, Hồ Hồ cũng đâm trúng hắn từ phía sau.
Trên lưng Nguyên Chiên cắm một thanh giáo, hắn quay đầu rống to, rút rìu đá bên hông ra xông lên chém vào đầu Hồ Hồ, sau đó hắn cũng ngã xuống, thân thể vừa lúc che lại đầu Hồ Hồ.
Con chim to vờn quanh ở tầng mây cao trên bầu trời kêu dài một tiếng rồi hạ thấp độ xuống.
Hai con chim to một trước một sau, một trên một dưới đến gần thi thể đám người Nguyên Chiến.
Giữa không trung, thân thể hai con chim ấy biến đổi, hóa thành hai gã nhân loại lưng mang đôi cánh thật lớn, có điều hai cánh của bọn họ không có lông vũ, mà chỉ có màng da giống như dơi.
“Hán Khắc, đám người mọi rợ này sao lại như thế? Đột nhiên tàn sát lẫn nhau?” Tên người chim bay phía trên hỏi.
“Ai mà biết, vì tranh đoạt đồ ăn ư? Hay tranh đàn bà, quyền lực?”
“Tên dẫn đầu đám người mọi rợ đó có vẻ như có địa vị cao trong tòa thành kia, tôi thấy đám người mọi rợ đó hành lễ với hắn, bọn hắn có vẻ sợ tên ấy.”
“Cho nên giết tên ấy?” Hán Khắc càng bay thấp, đã sắp xuống đến mặt đất.
“Vậy đích đến của bọn hắn là nơi nào? Phỉ Lực đại nhân bảo chúng ta theo dõi bọn hắn. nói bọn hắn ra ngoài chắc chắn có chuyện quan trọng cần làm, mà chúng ta bay trên trời cũng không phát hiện công chúa, lẽ não công chúa đã bị bọn hắn giấu đi đâu mất? Còn tòa thành kia nữa, cả đám người mọi rợ bận chiến giáp, nhất định có liên quan đến công chúa!”
“Tòa thành và chiến giáp của bọn hắn vừa giống nhưng cũng không giống chúng ta lắm. Ngả Địch, chúng ta xuống xem thử, có lể có thể tìm ra được một ít thứ hữu dụng.” Khi chân Hán Khắc đáp xuống mặt đất.
“Hán Khắc!” Ngả Địch đột nhiên kêu to.
Hán Khắc vừa đáp xuống đất liền phát hiện có điểm bất thường, hắn không nhìn thấy máu, cũng không ngửi thấy mùi máu tanh.
Khi hắn muốn bay lên trời lại, thì Nguyên Chiến đang quỳ rạp trên mặt đất đột nhiên xoay người phất mạnh tay, bùn đất trên mặt đất nhanh nhanh bọc lấy hai chân Hán Khắc, lấy tốc độ cực kỳ đáng sợ mọc lên, lan ra toàn thân hắn.
“Ngả Địch! Đi mau! Hắn là chiến sĩ năng lực!” Hán Khắc hô to.
Nhưng trước khi Ngả Địch nghe thấy, thân thể Ngải Địch đã một lần nữa hóa thành con chim lớn tựa ưng nhưng không phải ưng, trong miệng phát ra tiếng rít the thé, lao về phía Nguyên Chiến.
“Giết!” Nguyên Chiến rống to, đồng thời vẩy thanh giáo trong tay một cái, một đống mũi tên đất bén nhọn nhọn được ngưng kết bắn về phía Ngả Địch.
Mà các dũng sĩ tộc A Ô vốn nằm sấp trên mặt đất cũng hoặc xoay người, hoặc nhảy lên, cầm giáo phóng mạnh về phía Ngả Địch trên không.
Ngả Địch không kịp tránh, kêu rít lên, bị vài mũi tên đất đâm trúng thân thể và cánh.
“Ngả Địch! Chạy mau! Hắn chỉ là chiến sĩ cấp bốn, mau bay lên cao!” Thân thể Hán Khắc hoàn toàn không thể động đậy, bùn đất đã bao lấy cổ hắn.
Ngả Địch không thể cứu bạn mình, chỉ đành nhịn đau liều mạng bay lên trời.
Làm sao Nguyên Chiến lại chịu để hắn thoát? Nhưng khi Ngả Địch biến thành hình chim thì tốc độ phi hành nhanh hơn rất nhiều so với hình người, hắn liều mạng bay lên cao, chỉ chốc lát đã bay ra khỏi phạm vi tấn công của Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến hung tợn trừng mắt nhìn chấm đen trên không trung, dùng sức phóng mạnh mũi tên đất cuối cùng. Đáng chết! Để một con chạy thoát, sau này sẽ gặp phiền toái thôi! Lại một lần nữa khẳng định, hắn ghét cay ghét đắng lũ sinh vật có cánh!
“Trời ạ!” Hồ Hồ kêu to, nói năng lộn xộn: “Bọn chúng biến thành chim... Không, chim biến thành người! Lạy trời! Đó là gì vậy, bọn chúng là thứ gì, bọn chúng là...”
Chữ cuối cùng bị cái liếc mắt lạnh như băng của thủ lĩnh đại nhân làm anh phải nuốt lại vào bụng.
Nhưng các dũng sĩ tộc A Ô đều rất bất an, bọn vốn dĩ rất sùng kính chim mặt người Sơn Thần Cửu Phong. Nhưng Cửu Phong chỉ mang một cái mặt người, còn hai vị này lại trực tiếp từ chim biến thành người.
Hán Khắc phản ứng nhanh, hắn vừa thấy vẻ mặt của dũng sĩ tội A Ô liền biết cơ hội tới rồi, lập tức trầm mặt rống giận: “Lũ mọi rợ ngu xuẩn, tao là thần! Tụi mày sao dám làm như vậy với tao! Còn không thả tao ra, muốn thần trừng phạt tụi mày hả?!”
“Mày nói mày là thần?” Nguyên Chiến đi đến trước mặt Hán Khắc.
Lúc Hán Khắc thấy rõ mặt mũi đối phương, đồng tử hơi co lại, nếu biết người này là một chiến sĩ có năng lực lẫn thể năng cùng đạt tới cấp bốn, thì Phỉ Lực đại nhân và cả bọn họ phải hành sự cẩn thận hơn nữa, tiếc là thị lực của bọn họ không tốt đến mức ở khoảng cách xa ấy có thể thấy rõ thứ hình xăm nho nhỏ trên mặt đối phương.
Lúc này, Hán Khắc đã nói ra miệng, chỉ có thể gắng gượng kiên trì: “Đúng, tao là thần, sao mày dám bất kính với thần?”
“Ồ.” Nguyên Chiến rũ mắt, đột nhiên vung nắm đấm, một quyền giáng xuống mặt Hán Khắc.
“Phụt!” Hán Khắc bị hắn đấm gãy cả răng, máu mũi phun ra như suối. Mẫu Thần tại thượng, thật không công bằng! Bọn họ chẳng qua chỉ là một đám người biết biến thân thành chim được phái đi trinh sát, mày – một tên chiến sĩ cấp bốn còn ăn hiếp một con chim không có bao nhiêu sức công kích, có thấy xấu hổ không? Hả? Hả? Hả?
Chỉ vào Hán Khắc, Nguyên Chiến lớn tiếng nói với dũng sĩ tộc A Ô: “Nếu đây là thần, vậy các người cũng là thần.”
Dũng sĩ tộc A Ô thấy tên đàn ông tự xưng là thần bị thủ lĩnh nhà mình động một quyền gãy răng, vẻ bất an trên mặt lập tức biến mất, thần mà yếu nhớt như vậy bọn họ sợ cái rắm ấy! Ngay cả phun lưỡi dao gió cũng không biết phun, còn dám tự xưng là thần, có tin Sơn Thần Cửu Phong đại nhân ra diệt sạch tụi bây không?
Hồ Hồ gãi gãi cổ, dùng thanh giáo chọc chọc một đoạn cánh thò ra bên ngoài của Hán Khắc, tò mò: “Bọn chúng không phải là thần, vậy thì là gì nhỉ?”
“Người chim.” Nguyên Chiến túm lấy mớ tóc của Hán Khắc, dùng ánh mắt ngạo mạn khinh người nhìn Hán Khắc: “Nói, tụi mày từ đâu tới? Tới làm gì? Có bao nhiêu người? Vì sao theo dõi bọn tao?”
Tự tôn của Hán Khắc bị tổn thương, hắn thế mà bị một tên mọi rợ bắt được! Điều đáng xấu hổ nhất là bọn họ lại trúng kế của lũ mọi rợ ngu si này!
“Tao khuyên mày tốt nhất là thả tao ra, tao biết mày là chiến sĩ cấp bốn, nhưng chiến sĩ cấp bốn ở thành bọn tao cũng chỉ là đế lót mà thôi.” Làm quá một chút hẳn là không có vấn đề gì đi, Hán Khắc nghĩ.
Hắn tiếp tục uy hiếp: “Tao là người của quân đoàn trinh sát thứ ba, thủ hạ của quốc vương Cáp Nhĩ vĩ đại, phụng mệnh quốc vương đi ra ngoài tìm kiếm công chúa. Tên mọi rợ kia, bọn tao không có địch ý với lũ chúng mày, bọn tao chỉ muốn biết công chúa đang ở đâu. Mày thả tao ra, tao sẽ coi như chuyện này chưa từng phát sinh, nếu mày làm tao bị thương hoặc giết tao, quốc vương Cáp Nhĩ vĩ đại nhất sẽ trả thù chúng mày! Giết sạch chúng mày! Chiến sĩ thần huyết của bọn tao có thể phá hủy tòa thành của chúng mày chỉ trong nháy mắt!”
“Bốp!” Hán Khắc lại ăn một quyền, một quyền này làm hắn nghệch mặt ra, sau đó kêu thảm, nước mắt nước mũi cùng máu trộn lại với nhau chảy xuống.
“Chặt một cánh của nó.” Nguyên Chiến ra lệnh cho Hồ Hồ.
Hán Khắc kêu to: “Không ⸺⸺!”
Hồ Hồ nhìn về phía Nguyên Chiến.
“Chặt!”
“Vâng!” Hồ Hồ không chút do dự rút rìu đá ra, bổ một nhát lên chiếc cánh phải của Hán Khắc.
“Không! Không không không! Chúng mày không thể làm vậy... A —!”
“Tụi mày tới bao nhiêu người?”
Cả người Hán Khắc chảy đầy mồ hôi lạnh, hắn hận điên, trừng mắt nhìn tên dã nhân cường tráng cao lớn trước mặt: “Mày, mày... dám chặt...”
“Bao nhiêu người? Chúng nó bây giờ đang ở đâu?” Hai mắt Nguyên Chiến ánh lên vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng, tựa như một con thú không có chút nhân tính.
“Mày mơ rằng tao sẽ...”
“Chặt nốt cái cánh kia đi!”
“Vâng!”
“Không ⸺⸺! A a a ⸺⸺!”
“Tiếp theo sẽ là tay của mày.” Nguyên Chiến phất tay, mớ đất bọc lấy người Hán Khắc di chuyển, để lộ ra cánh tay trái của Hán Khắc.
“Tao sẽ không nói! Tao sẽ không nói cái gì cả! Chúng mày có ngon thì cứ giết tao! Quốc vương Cáp Nhĩ vĩ đại sẽ báo thù cho tao! Chiến sĩ bọn tao sẽ huyết tẩy thôn xóm và tòa thành của chúng mày! Giết sạch chúng mày! Giết sạch chúng mày! A a a!”
Nguyên Chiến không nói hai lời, vung rìu chặt đứt cánh tay trái của Hán Khắc, vẻ mặt dữ tợn.
“Đại nhân?” Hồ Hồ thấy Nguyên Chiến như vậy, sợ tới mức run lên.
“Trở về thành!”
“Nhưng tư tế đại nhân nói...”
“Tôi nói trở về thành!”
“Vâng!”
Nhóm người Nguyên Chiến dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại đường cũ, Hán Khắc xui xẻo bị trói lại, buộc trên một thân giáo, các dũng sĩ thay phiên nhau vác hắn chạy.
Hán Khắc cảm thấy không cần đợi lũ dã nhân này chạy đến nơi, thì hắn đã chết vì mất máu rồi. Mẫu Thần tại thượng, hy vọng Ngả Địch có thể mau chóng báo cho Phỉ Lực đại nhân một tiếng, dẫn đại nhân tới cứu hắn!
Nghiêm Mặc nhìn đám người hỗn loạn, rất muốn sửa nhưng tạm thời không có thời gian sửa, chỉ có thể ghi nhớ hết thảy, xong việc sẽ bảo Mãnh và Nguyên Chiến dạy cho bọn họ một bài học.
Hắn cũng biết rõ cho dù binh lính được huấn luyện ba năm thì vào lần đầu tiên thấy súng thật đạn thật cũng sẽ phát sinh đủ loại vấn đề, huống chi người hắn muốn khai hoá còn là dân nguyên thủy.
Hắn cho rằng mình có thể chờ những người này chậm rãi tiến bộ, nhưng sự thật nói với hắn, chỉ cần còn sống, hắn sẽ không thiếu kẻ địch, hắn không có cách nào chờ những người này từ từ tiến bộ nữa, hắn phải gia tốc cho bọn họ.
Nội thành hơn mười hai km vuông, tương đương với gần một ngàn bảy trăm cái sân bóng, tính cả vòng tường thành thì cũng gần mười lăm km, bọn họ chỉ có hơn sáu mươi, nếu thực sự có kẻ địch tập kích, với sức chiến đấu và ý thức phòng thủ hiện tại, căn bản không cách nào bảo vệ được tòa thành này.
Dân cư! Nhu cầu cấp bách nhất hiện nay chính là dân cư, thuê người cá và người lùn chỉ có thể giải quyết khó khăn nhất thời, chứ không thể giải quyết lâu dài.
Năng lực và thực lực không đủ, thì lấy số lượng bù vào. Nhưng hắn phải đi đâu mới có một lượng lớn nhân thủ đây? Mà lượng nhân thủ đó còn phải nghe theo lời hắn.
Thấy tư tế đại nhân xuất hiện, Đại Trạch là người đầu tiên chạy như bay đến: “Đại nhân! Chiến sĩ tộc Người Cá thổi kèn hiệu có kẻ địch tập kích! Ngài xem, đó có phải...”
Mãnh cũng đuổi tới, cậu vừa nhìn đến đám côn trùng đen nghìn nghịt kia, tức khắc cảm thấy thật quen mắt.
Nghiêm Mặc cũng thấy đàn ong Ăn Thịt sắp bay đến bờ sông.
Người cá muốn ra tay với ong Ăn Thịt, liền truyền tin vào trạm gác cổng, bảo người khác nhanh chóng tránh đi.
Mãnh nhìn về phía Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc cười, lắc lắc đầu.
Mãnh lập tức chạy ra tường thành hô lớn, bảo người cá đừng tấn công.
Các chiến sĩ người cá không tài nào hiểu được, vì sao những người này thấy ong Ăn Thịt lại không mau trốn đi? Chẳng những đứng trên tường thành ngu mặt ra nhìn đàn ong tới gần, mà còn bảo bọn họ đừng tấn công.
Mãnh rống to: “Tuyệt đối đừng tấn công! Đó là phe mình!”
Ong Ăn Thịt? Phe mình? Chiến sĩ tộc Người Cá rất hoài nghi, cả đám đều nhìn về phía trạm gác trên tường thành, lúc thấy vị tư tế kia cũng đứng ở phía sau, hai bên nhìn nhau, chiếc sĩ tộc Người Cá liền vung đuôi, chui hết vào trong nước.
Được rồi, bọn họ đã kết thúc nhiệm vụ của mình, nếu vị tư tế thần kỳ kia không bảo tộc nhân của cậu ta trốn đi thì bọn họ cần gì phải xen vào việc của người khác.
Đám người lùn chạy lên tường thành cũng thấy ong Ăn Thịt, bọn họ có vẻ như chưa từng gặp ong Ăn Thịt, chỉ kinh ngạc hô to: “Đàn ong mật đó có cái đầu thật bự!”
“Kia không phải ong mật, đó là ong đất! Ong mật nhỏ hơn nhiều!” Có người lùn thông minh kêu.
“Quao, ong đất to vậy à? Chắc kim đâm đau lắm, mọi người chạy mau!” Đám người lùn nhao nhao tìm chỗ trốn.
“Hả? Lũ ngu si kia sao cứ đứng bất động ra đấy? Các người mau chạy đi chứ! Ong đất chích người đau lắm á! Không cẩn thận sẽ chết luôn đấy!” Đức Đức gào lên với đám người Sa Lang.
Đám người Sa Lang không hiểu Đức Đức nói cái gì, nhưng đều thấy hành động chạy trốn của người lùn. Bao gồm cả lão tộc vu bên trong, người tộc A Ô cho dù chưa thấy ong Ăn Thịt, cũng chưa thấy ong mật, nhưng vẫn biết bị ong chích đau cỡ nào, mắt thấy đàn ong với cái đầu to tổ chảng càng ngày càng đến gần, bọn họ cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Nghiêm Mặc ra hiệu cho Mãnh.
Mãnh lập tức điều động chiến sĩ dẫn mọi người trốn vào tháp vọng và trạm gác cổng.
Lúc Đóa Phỉ thấy kẻ địch tới chỉ là một đàn ong mật, lòng liền phức tạp, không biết là thất vọng hay cảm thấy may mắn nữa.
Ong Ăn Thịt càng đến gần, chúng nó đã bay đến trên mặt sông, Nghiêm Mặc cũng nhận được tin tức mà chính hắn vẫn không rõ mình nhận được qua con đường nào của ong Ăn Thịt truyền tới.
Đàn ong này được ‘ong chúa tạm thời’ phân công đến bảo hộ ‘ong chúa tiền nhiệm’, hơn nữa chúng nó còn mang theo một con ong chúa mới.
Đàn ong Ăn Thịt cũng không biết làm sao mình phát hiện ra Nghiêm Mặc, chúng nó vui vẻ thay đổi đội hình trước mặt Nghiêm Mặc, chỉ có loài ong mới hiểu được ngôn ngữ trong điệu múa của chúng nó.
Chúng nó bái kiến ong chúa!
Nghiêm Mặc vươn tay, giống như đang nói chuyện với đàn ong.
Các chiến sĩ tộc Người Cá trốn dưới nước quan sát tình huống bên trên, phát hiện đàn ong không chút lưu luyến bay lướt qua con sông, trực tiếp bay lên tường thành, thế là cả bọn ngoi đầu lên mặt nước nhìn về phía tường thành.
Trên tường thành, trong phạm vi mười thước xung quanh Nghiêm Mặc không có ai.
Ô Thần và Diệp Tinh, Tát Vũ còn muốn kéo hắn mau trốn liền bị hắn lệnh cho rời đi.
Ô Thần không trốn vào tháp vọng, nó đứng ở cửa tháp vọng nhìn Nghiêm Mặc đầy sùng bái. Sư phụ thật lợi hại, đàn ong lớn như vậy cũng không dám tấn công ngài.
Rất nhiều người lén lút nhìn tư tế đại nhân và đàn ong ‘trò chuyện’, bọn họ tận mắt thấy những con ong to đó vây quanh tư tế đại nhân, chẳng những không có ý công kích, mà ngược lại còn như đang bảo hộ vậy, chỉ cần ai đến gần, sẽ có mấy chục con ong rời khỏi đội ngũ bay sang phía người nọ.
Mãnh giơ hai tay lên ngang đầu — Mặc nói với cậu đây là cách ra hiệu mình không có ý muốn đánh nhau hoặc đầu hàng: “Này này, các anh em, tuy một mùa đông không gặp, nhưng chúng ta vẫn là bạn, là anh em mà, còn nhớ tôi không? A, đừng có tới gần như vậy!”
Đàn ong Ăn Thịt bay quanh cậu một vòng.
Nghiêm Mặc bật cười, vươn tay gọi mấy con ong kia lại, bảo chúng nó dừng uy hiếp Mãnh và những người khác.
Đàn ong lập tức quay trở về đội hình.
Thấy cảnh tượng như vậy, đám người lùn trợn trừng mắt.
Mà người cá thì vì độ cao và thị giác, nên không nhìn rõ trên tường thành đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, cũng không thấy có ai chạy loạn trên tường thành, càng không thấy đàn ong Ăn Thịt tấn công nhân loại, điều này làm cho bọn họ rất tò mò.
Nghiêm Mặc vô tình bị người ta vây xem, vẫy tay một cái, dẫn đàn ong đi xuống, hắn muốn tìm một chỗ an thân cho đàn ong Ăn Thịt.
Đóa Phỉ rất thất vọng, không chỉ vì “kẻ địch’ không phải người trong suy nghĩ của cô ta, mà còn vì “kẻ địch’ này dễ dàng bị Nghiêm Mặc thu phục như vậy, cô ta rất muốn thấy cảnh Nghiêm Mặc gặp xui xẻo, mà nếu kẻ địch có thể mang đến thay đổi mới cho tòa thành này, làm địa vị cô ta tăng lên, cô ta sẽ rất vui. Có điều, nhìn bộ dáng của Mãnh, có lẽ đàn ong ấy vốn dĩ là do tên tư tế kia nuôi? Hắn còn có bản lĩnh sai khiến độc trùng?
Các phụ nữ tộc A Ô, ngoại trừ Sa Lang là tốt một chút, những người khác vừa thấy đàn ong, nhiều cô sợ tới mức da gà nổi lên rần rần, lần đầu tiên, trong bộ lạc xuất hiện cảnh tượng hễ ai vừa thấy tư tế liền bỏ chạy.
Đóa Phỉ nhìn thấy nhiều ong như vậy cũng theo bản năng mà sợ hãi, cô ta trốn ra xa xa, tránh khỏi Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc mang đàn ong đi đến khu đất nhà mình, nơi đó trước khi Nguyên Chiến đi đã được xác định địa bàn, nằm ngay sau sảnh nghị sự, chiếm diện tích hơn ba mẫu đất, bên trong có một mảnh rừng thưa nhỏ, vừa lúc để ong Ăn Thịt sống ở đó.
Hai gã đàn ông giật mình nhìn về phía người được đàn ong vây quanh, vừa nhìn liền thấy Nghiêm Mặc hoàn toàn khác với lũ mọi rợ bình thường.
Hai mắt Đóa Phỉ đột nhiên trợn to, nhìn về phía hai gã đàn ông mặc áo da thú, hai gã cứ thế nhìn chằm chằm vào tên tư tế thiếu niên mà phát ngốc, hai gã này chẳng phải là...? Mẫu thần tại thượng! Bọn họ ở đây làm gì?
Tuy hai gã kia đã cẩn thận che giấu hành tung, nhưng khí chất của bọn hắn hoàn toàn khác với người tộc A Ô, chỉ cần người A Ô không mù, nhất định sẽ phát hiện ra bọn họ.
Bọn họ cho rằng nơi này là thành Lạch Trời à? Hay tưởng nơi này là một tòa Hạ Thành khác? Cứ tùy tiện chạy vào như vậy, thật ngu xuẩn!
Đương nhiên, Đóa Phỉ biết bọn họ không ngu, bọn họ chỉ tự đại mà thôi. Sở dĩ người từ thành Lạch Trời đến nơi hoang dã đều mắc một cái bệnh, bệnh tự cao tự đại, tựa như cô ta trước đó.
Sau khi Phỉ Lực và Trạch Tây qua cơn khiếp sợ, cả hai muốn lẫn vào đám người, thì lại phát hiện những người đó đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, đám người lùn trực tiếp vây quanh đánh giá bọn họ.
“Ồ! Lại có một tên tóc đỏ! Tóc tên này cũng không đen.”
“Trời, mùi trên người gã thối quá, chắc là lâu lắm rồi gã chưa tắm.”
“Ê, tụi bây nhìn chân bọn hắn kìa, không giống chúng ta.”
“Tôi từng thấy cái chân này rồi, để nhớ lại coi, hình như tôi thấy có một bà già cũng có đôi chân kỳ quái như vậy, giống khỉ ấy.”
Phỉ Lực và Trạch Tây không hiểu đám người lùn nói gì, nhưng thấy bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ mình, liền biết mình đã khiến người ta chú ý.
“Đại nhân?” Trạch Tây lui ra sau một bước.
“Chúng ta rời khỏi đây, các chiến sĩ của bọn họ đang đi sang.”
Phỉ Lực và Trạch Tây xoay người chạy.
Vừa chạy, người lùn và người A Ô lập tức kêu to: “Kẻ địch! Bắt lấy chúng!”
Bỗng dưng, trên không trung truyền đến tiếng kêu chim kêu thê lương.
Phỉ Lực và Trạch Tây cùng ngẩng đầu, biến sắc.
Hai người chạy ra khỏi cửa thành bắc.
Đại Trạch còn muốn dẫn người đuổi theo, Mãnh đứng trên tường thành hô lớn: “Không cần đuổi theo!” Bọn họ chỉ cần đứng trên trạm gác cổng nhìn xem phương hướng bọn hắn chạy đi đâu là được, hiện tại đuổi theo chẳng những có khả năng trúng mai phục, mà còn khiến người thủ thành ít hơn.
Con chim lớn lao xuống từ trời, biến mất trong một rừng cây nhỏ phương xa.
Mãnh chống tay trên tường thành, nhìn chằm chằm khu rừng nơi con chim biến mất, nhíu chặt mày.
“Trường Minh, anh cho người canh gác cửa thành chặt chẽ, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được rời khỏi vị trí. Hôm nay mọi người, bao gồm cả anh, đều đáng đánh! Nếu kẻ địch thật sự tập kích thì làm sao hả?”
Mục Trường Minh và Đại Trạch hổ thẹn cúi đầu.
Mãnh không an ủi bọn họ, nhìn thẳng vào Mục Trường Minh: “Nếu lại xuất hiện tình huống không ai trông coi cửa thành như hôm nay, tôi sẽ đánh chết kẻ đó! Anh cũng phải chịu phạt!”
“Vâng!”
“Đại Trạch, gia tăng số lần tuần tra, ban đêm cũng phải đi tuần. Còn nữa, mang Đóa Phỉ tới đây cho tôi.”
“Vâng!”
Đóa Phỉ trốn tránh những người khác, lặng lẽ chuồn ra cửa thành bắc.
Cô ta rất mâu thuẫn, cô vừa muốn cha mình phái người tới tìm mình, cũng vừa không muốn.
Khi đến mảnh đất này, lúc nào cô ta cũng muốn trở về. Nhưng sau khi thấy những chuyện Nghiêm Mặc làm, cô ta dần nổi lên một ý tưởng khác.
Nếu tư tế có thể trở thành vương của một đám dân bản xứ, vậy người có năng lực đặc biệt như cô ta chẳng phải càng dễ khống chế đám dân bản xứ ấy hơn sao?
Thay vì trở về làm một kẻ hi sinh bị cha gả cho một vương tử xa lạ nào đó, còn không bằng ở lại vùng đất hoang dã này xây dựng thế lực của mình.
Nhưng tên tư tế thiếu niên kia đả kích cô thật nặng nề, làm cô mất hết dã tâm tiêu diệt và cướp lấy bộ lạc Cửu Nguyên.
Nếu cứ tiếp tục ở lại bộ lạc Cửu Nguyên, cô sẽ phải sống trong sự đề phòng của mọi người một đoạn thời gian dài, càng đừng nói tới việc có được địa vị cao, lũ đàn bà hoang dã đó và con mẹ Sa Lang còn có địa vị cao hơn cô ta!
Cô ta muốn rời khỏi đây, đến nơi khác để bắt đầu lại một lần nữa, nhưng những nguy hiểm đầy rẫy bên ngoài làm cô ta do dự.
Nếu quân trinh sát không đến, chắc cô ta còn phải tiếp tục chờ đợi thời cơ, nhưng bây giờ bọn họ đã tới.
Đóa Phỉ không chắc có thể thuyết phục được binh đoàn và Phỉ Lực, không chắc có thể lợi dụng được gã, nhưng cô ta vẫn muốn thử xem.
Sa Lang hạ thấp người xuống, giống như một con báo nhanh nhẹn mạnh mẽ, nằm sát trên nền cỏ, nhìn chằm chằm bà lão phía trước không buông.
Màu tóc màu đỏ, chân như khỉ, con nhỏ đó nhất định quen biết với hai gã đàn ông vừa chạy thoát.
Sa Lang nghĩ, nếu Đóa Phỉ cứ như vậy rời đi với tộc nhân của mình, cô sẽ không bắt con nhỏ đó về.
Nhưng nếu con nhỏ đó dám có tâm tư nào khác, cô nhất định sẽ giết nó!
...
Nguyên Chiến cơ hồ dốc hết sức lực chạy như điên.
Đám người Hồ Hồ không theo kịp.
Tên người chim đó nói cái gì mà thành Lạch Trời, cái gì mà quốc vương, hắn không hiểu, hắn chỉ biết rõ một điều, kẻ địch cực mạnh đã xuất hiện! Hơn nữa hiện giờ rất có thể chúng nó đã ở gần bộ lạc Cửu Nguyên!
Bộ lạc Cửu Nguyên không có chiến sĩ thần huyết, sức chiến đấu của Mặc và Ô Thần không mạnh, lũ người chim chỉ với cái mỏ nhọn và móng sắc cũng đủ để giết chết mọi người.
Mặc, cậu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện! Phải kiên trì đợi tôi về!