*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Sa Lang vẫn luôn cảnh giác với kẻ ngoại lai này.”Nghiêm Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, mành da thú được chia ra vén sang hai bên, từng cơn gió nhẹ thổi vào trạm gác, có lẽ đây là khoảng thời gian mà khí hậu ở mảnh đất này dễ chịu nhất, đáng tiếc thời gian ấy ngắn quá, làm người ta dù muốn giữ lại cũng không có cơ hội.
Không trung xanh thẳm, chim muôn bay khắp đất trời.
“Bọn họ nói mùa xuân nơi này rất ngắn, số tuyết còn lại sẽ bị trận mưa này làm tan hết, độ ấm sẽ nhanh chóng lên. Tôi nghĩ có thể xây hồ phơi muối rồi, chúng ta không mang nhiều muối. Tộc Người Cá đã nói rõ phải dùng muối đỏ để trả thù lao cho bọn họ, tộc người lùn chắc cũng sẽ có yêu cầu như vậy, ít nhất là khi rời đi bọn họ khẳng định sẽ mang theo một ít.” Nghiêm Mặc dời đề tài.
Nguyên Chiến biết Nghiêm Mặc là một tên phúc hắc, thấy hắn không muốn nói cũng không ép buộc, chuyển đề tài theo hắn: “Nhưng cống thoát nước còn chưa làm.” Hắn chỉ vừa mới xây cao và gia cố thêm hai vách sườn của sông đào thôi.
“Tùy chuyện, muối đỏ là quan trọng nhất, cho dù không có việc trao đổi, thì số muối hiện tại của chúng ta cũng không đủ bộ lạc dùng trong một tháng.” Nghiêm Mặc lấy qua một phiến đá khác, trên phiến đá này ghi rất nhiều thứ.
Nghiêm Mặc vẽ một vòng tròn ở cái dòng gia cố sông đào để đánh dấu rằng đã hoàn thành, ba mục còn lại là hồ phơi muối, cống thoát nước và xây nhà. Hắn nhìn nhìn rồi nói với Nguyên Chiến: “Không phải chuyện gì cũng dựa hết vào anh, anh làm hồ chứa nước để phơi muối là quan trọng nhất, mang theo những ai đáng tin cậy, để lại Mãnh, thuận tiện giúp tôi nhìn Cửu Phong một cái, xem xem nó có dấu hiệu sắp ra khỏi hang hay chưa.”
“Tôi không có ở đây, chỉ sợ đám người lùn đó sẽ gây rối, còn lũ quái vật nữa.”
“Tôi đã nói với tộc Người Cá rồi, bọn họ sẽ phái chiến sĩ lại đây trước, nếu không có vấn đề gì, ngày mai bọn họ sẽ đến. Ngôn ngữ của người cá và người lùn không giống nhau, trong khoảng thời gian ngắn không phải sợ bọn họ liên hợp lại làm khó chúng ta, chỉ cần bọn họ kiềm chế lẫn nhau, bộ lạc chúng ta sẽ an toàn.”
“Có thể tôi sẽ phải rời khỏi đây một đoạn thời gian dài.” Thời gian đi lẫn thời gian về, phải xây hồ chứa nước để phơi muối, còn phải làm ra một đống muối, ngắn nhất cũng tốn chừng hai tháng.
“Tôi biết. Anh chuẩn bị hồ chứa nước phơi muối rồi thì trước tiên mang về một ít, lần sau tôi qua sẽ mang nhiều thêm.” Nghiêm Mặc quay đầu nhìn hắn: “Trên đường nhớ cẩn thận. Nếu bộ lạc thật sự bị người khác tấn công xâm chiếm, tôi sẽ không thủ chết ở đây, mà lập tức rời khỏi cùng bọn Mãnh.”
“Thời tiết ấm lên, ong Ăn Thịt nên ra khỏi tổ. Chúng nó có thể rời khỏi hang đuổi theo Cửu Phong cả một đường, thì muốn băng ngang qua thảo nguyên tìm cậu cũng không khó.”
Nghiêm Mặc giơ ngón tay lên, nhìn Nguyên Chiến nở nụ cười, nếu thật sự như vậy, vậy hắn sẽ không cần lo đến vấn đề an nguy của bộ lạc và chính hắn sau khi Nguyên Chiến rời đi.
Rừng cây nhỏ bên bờ hồ.
Đóa Phỉ đang tìm củi khô và rau dại cùng mọi người thì bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung.
“Đóa Phỉ, cô đang nhìn cái gì đấy?” Sa Lang đi ngang qua cô ta, cũng ngẩng đầu nhìn không trung.
“Con chim lớn đó, có lẽ là diều hâu hoặc đại bàng.” Đóa Phỉ vẫn mang bộ dáng già khụ, cô ta vuốt vuốt tóc, cúi đầu ngồi xổm.
Sa Lang lại ngẩng đầu: “Chim lớn, Sơn Thần đại nhân?”
Sa Lang không đoán ra, bởi vì con chim kia bay rất cao.
Đợi sau khi Sa Lang rời đi, Đóa Phỉ siết chặt mảnh tinh thạch trong suốt đeo trước ngực, thở dồn dập, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp.
Ngày kế, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc chào đón một trăm chiến sĩ người cá, về sau bọn họ sẽ là lính đánh thuê của bộ lạc Cửu Nguyên, bảo vệ khu nội thành cho bọn họ.
Chiến sĩ tộc Người Cá chủ yếu phụ trách việc phòng thủ và tấn công kẻ địch là chính. Ăn ở tự lo liệu, chỉ cần mỗi tháng đưa cho mỗi người 600 chỉ muối đỏ đúng hạn là được.
Người lùn cũng đồng ý dùng hình thức làm công để đền ân, Nghiêm Mặc đáp ứng bọn họ, bao ở trong lúc làm công.
Sau khi tập thể người lùn đến hóng chuyện, vây xem những chiến sĩ tộc Người Cá xong, thì cả bọn hô hào bắt đầu xây nhà, nhưng bị Nghiêm Mặc ngăn lại.
Nghiêm Mặc kêu tụi Ô Thần đưa mấy phiến đá đến, chỉ vào phiến đá nói: “Muốn xây nhà trước tiên phải làm cống thoát nước, hoặc là làm gạch. Mọi thứ cần phải dựa theo yêu cầu của tôi, tôi đã nói rõ rồi, không đòi hỏi hoặc làm xằng làm bậy, nếu không toàn bộ sẽ tính là không công.”
Lãng Lãng và đám người trưởng lão Tra Tra không phản bác Nghiêm Mặc, bọn họ liếc mắt một cái đã bị bản quy hoạch thành thị đơn giản được vẽ trên đá hấp dẫn.
“Đây là đường đi? Đường đi cũng phải dùng gạch lát?”
“Trước khi lát đừng quên làm nền nhà cửa, cống thoát cũng phải làm nền trước.”
“Nhà cửa chỉ xây như khu dân cư?”
“Không nhất định, nhà cửa dùng để ở ngày thường và xưởng làm thủ công đương nhiên phải có chỗ khác nhau, cho nên các anh phải làm theo chỉ dẫn.”
“Cống thoát nước... Ta biết, dùng để xả nước, chỗ bọn ta ở cũng có, có điều không giống như vậy lắm, bọn ta chỉ đào hai cái mương hai bên... Chẳng trách mỗi năm bọn ta đều bị ngập nước, thì ra mương xả nước còn có thể làm như thế này!”
“Hình dáng nhà cửa cũng phải dựa theo hình vẽ mà xây? Quao, thật... đẹp! Ta thích! Ta cũng muốn xây nhà mình thành như vầy! Khu đất trước sau là cái gì? Vì sao lại vây quanh?”
“Nhà cửa tổng cộng có bốn loại, nhà trệt và nhà lầu hai tầng, trong nhà chỉ làm nhiều phòng với các loại chức năng khác nhau, cái này về sau sẽ giải thích kỹ càng cho các anh. Mặt khác, mọi nhà đều phải có sân trước sân sau để tiện cho việc nuôi dưỡng gia súc và gia cầm sau này.”
“Nuôi dưỡng? Gia cầm?” Các người lùn khôn khéo bắt được trọng điểm.
Nghiêm Mặc lại cười cười, hoàn toàn không có ý giải thích.
“Bây giờ các anh vẫn chưa làm gạch, cũng chưa xây nhà đâu, tôi sẽ cho người dạy các anh, yên tâm, khóa dạy này sẽ không thu phí.” Nghiêm Mặc nghĩ thầm lòng dạ mình vẫn chưa đủ thâm độc, nếu không thì chỉ việc dạy xây cống thoát nước và nền móng như thế nào cũng đủ để ép đám người lùn này làm công cho hắn cả đời, càng không cần phải nói đến việc dạy bọn họ xây nhà ra sao.
“Mặt khác, làm tư tế của mộ lạc, tôi rất bận, không thể lúc nào cũng kè kè theo các anh giúp các anh phiên dịch, các anh chỉ có thể tự mình nói chuyện với người của bộ lạc tôi, có chuyện gì quan trọng thì đi tìm đệ tử Ô Thần của tôi trước.”
Khuôn nhỏ của Ô Thần căng lại, cố làm vẻ nghiêm khắc hung dữ mà phẩy tay với các người lùn.
...
Nguyên Chiến đứng trên tường thành ngẩng đầu nhìn không trung.
Mãnh cúi đầu vót nhọn cây côn.
“Cửu Phong chìm vào giấc ngủ sâu, lũ chim khác liền bay đến đây.” Hắn còn nhớ rõ lúc mới tới, trong địa bàn của Cửu Phong không có loài chim hình thể lớn nào khác.
Mãnh ngẩng đầu: “Tao đang chuẩn bị nói chuyện này với mày đấy, mấy ngày nay tao thấy ít nhất cũng bốn năm con chim to vờn quanh trên trời.”
“Bảo mọi người trông chừng mấy đứa nhóc cho cẩn thận, mặt khác, nhắc nhở lũ người lùn đó.”
“Ừm.”
Nguyên Chiến chống tay lên đống gạch trên tường thành: “Mấy chuyện tao nói với mày có nhớ không vậy?”
“Yên tâm, bảo vệ Mặc là điều quan trọng hàng đầu.”
“Ai không nghe lời, cứ trực tiếp giết chết đi, không cần nói với Mặc.”
“Không cần thông qua hội đồng phán quyết luôn hả?”
Vẻ mặt Nguyên Chiến không có chút cảm xúc, hắn nhìn về phía Mãnh.
Mãnh nhếch miệng cười, dùng nắm đấm đập lên ngực trái.
Nguyên Chiến bên kia sắp xếp tốt mọi chuyện, Nghiêm Mặc bên này cũng dặn dò xong.
Các người lùn vừa muốn sớm trả xong nợ, vừa tràn ngập hứng thú đối với những tri thức xây dựng, càng muốn xây nhà nhanh nhanh để mình vào ở. Hai ngày sau, khi cả đám nghe giảng xong liền gấp không chờ nổi muốn áp dụng vào thực tiễn, hoàn toàn không cần Nghiêm Mặc đốc thúc, bọn họ đã tích cực làm việc.
Lại hai ngày sau, ngày mới tờ mờ sáng, Nguyên Chiến dẫn theo Hồ Hồ và sáu gã dũng sĩ rời khỏi bộ lạc, lấy lí do đi bái kiến Sơn Thần để thông báo với những người ở lại.
Nghiêm Mặc đứng ở bờ sông cầu phúc cho đám người Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến dẫn sáu người đi chưa được bao nhiêu bước thì đã quay đầu lại nhìn về phía Nghiêm Mặc. Không biết vì sao, lần rời khỏi thành này khiến lòng hắn luôn có một loại dự giác bất an mãnh liệt, điều đó làm hắn nhịn không được dặn Mãnh hết lần này tới lần khác rằng phải bảo hộ Mặc cho tốt.
Nghiêm Mặc phất tay, nhìn theo bóng dáng bảy người họ dần đi xa, xoay người trở về nội thành.
Trên không trung bỗng nhiên vang lên tiếng chim rít dài.
Đóa Phỉ đã hai lần đứng dưới trạm gác cổng thành, khi cô ta bước một chân lên thềm đá thì đột nhiên khựng lại như đang do dự. Cuối cùng cô ta sờ sờ mặt mình, sau đó thu cái chân trên thềm đá lại, xoay người rời đi.
Sa Lang đứng dưới bóng râm của tường thành cách đó không xa, khẽ nhíu mày. Cô vẫn luôn cảnh giác với kẻ ngoại lai này. Tuy sau khi đối phương bị tư tế đại nhân dạy cho một bài học thì không dám cướp sinh mệnh của mọi người để đổi thanh xuân cho mình nữa, nhưng cô vẫn không tin tưởng người nọ.
...
Người lùn tự phân công nhân thủ, Nghiêm Mặc hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào.
Các người lùn chia ra làm hai nhóm, một nhóm ra ngoài săn thú và nhặt củi cùng nấu thức ăn, một nhóm thì đào đường cống thoát nước và làm gạch, xây nền.
Con nít của bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm, được người lớn xúi thì cả đám chạy tới chỗ Nghiêm Mặt nghe giảng bài. Nhưng lần này Nghiêm Mặc không cho tụi nó vào, tỏ rõ cho Lãng Lãng và Tạp Đế thấy, chỉ có con dân của bộ lạc Cửu Nguyên mới không cần trả bất luận thứ phí gì để học tập truyền thừa của Tổ Thần.
Các người lùn vừa ngứa ngáy vừa đau lòng. Ngứa ngáy vì những tri thức đó, đau lòng vì nếu muốn học chúng thì phải trả phí, phí lại như cắt cổ.
“Một người một buổi phải trả một con trâu, cái giá này đắt quá đi!!! Đểu, thật là đểu!” Lãng Lãng đã từng đi học vài buổi, hiện giờ mấy từ ngữ ấy dùng lưu loát lắm.
“Nếu sau này bộ tộc chúng ta có thể được như vậy thì tốt rồi.” Trưởng lão Tra Tra quỳ rạp trên mặt đất nhìn chằm chằm phiến đá, hai mắt sáng ngời hữu thần, phiến đá này không thể để bọn họ mang đi, nên chỉ có thể đứng ở quảng trường xem.
“Chúng ta cần địa phương lớn như vậy làm gì? Thành lập bộ lạc à? Thôi bỏ đi, lũ hiếu chiến đó tuyệt đối sẽ không đồng ý sống cùng chúng ta.” Lãng Lãng phất tay cười nhạo.
“Vì sao lại không? Nhân loại có thể, vì sao chúng ta lại không thể.” Cách Cách nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Hay là chúng ta dứt khoát gia nhập bộ lạc Cửu Nguyên luôn đi? Bộ lạc lớn như vậy mà có ít người quá, dù sao chúng ta cũng muốn tìm chỗ ở mới, không bằng chúng ta vào... A a a! Sao lại đánh tôi?” Đề nghị của Đức Đức vừa đưa ra, hắn liền bị cả tộc trưởng lẫn các người lùn khác cùng nhào lên đánh hội đồng một trận.
“Uuuuuuuu ⸺⸺!” Một tiếng vang cổ quái đột nhiên vang lên thật lớn từ ngoài thành.
Đóa Phỉ vừa đi qua quảng trường liền cả kinh, lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời.
Mà chúng người lùn và người tộc A Ô cũng quay đầu nhìn bốn phía, nhao nhao hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tiếng gì thế?”
Diệp Tinh đang dạy học cho mọi người bỗng nhiên nhảy dựng lên, hô to: “Là kèn lệnh! Là kèn lệnh mà tư tế đại nhân mới vừa làm cho chúng ta, để các chiến sĩ phát động cảnh báo! Có kẻ địch! Có kẻ địch tấn công!”
Lớp học náo loạn, không ít đứa kêu ngao ngao: “Lũ quái vật! Chắc chắn là lũ quái vật đến!”
Có điều vẻ mặt của bọn nhỏ không hoảng loạn lắm, thậm chí còn có đứa hưng phấn. Đặc biệt là những đứa trên mười tuổi, tụi nó đã bắt đầu huấn luyện cùng các chiến sĩ và các cô gái trong bộ lạc.
Diệp Tinh cấp tốc chạy ra khỏi lớp học, nó muốn báo cho tư tế đại nhân biết chuyện.
Nghiêm Mặc căn bản không cần người đến báo mới biết, tiếng kèn vừa vang, toàn thành đều nghe thấy.
Nghiêm Mặc mang theo hộ vệ cùng đi ra cổng thành phía nam, tiếng kèn truyền đến từ phía nam.
Các chiến người cá thấy một đống đen kịt, nghìn nghịt đảo trên bầu trời, trước đó còn chưa nhận ra là thứ gì, chờ khi một người có kiến thức khá phong phú trong số bọn họ thấy rõ những thứ đang bay ấy, sắc mặt lập tức biến đổi, điên cuồng gào lên: “Mau vào trong nước! Đó là ong Ăn Thịt!”
Cái danh của ong Ăn Thịt trên mảnh đất này có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy, người chưa từng gặp chúng nó phần lớn đều đã nghe những câu chuyện được kể lại về nó. Bộ tộc có lịch sử thành lập càng lâu, những câu chuyện truyền miệng về chúng nó càng nhiều.
Các chiến sĩ người cá theo bản năng chui vào trong nước, nhưng ý thức chiến đấu của bọn họ khá mạnh, vẫn còn nhớ rõ mình được thuê tới sông đào để làm gì, lập tức có người thổi kèn lệnh mang theo bên người, thông báo cho dân cư của bộ lạc Cửu Nguyên, nguy hiểm đang đến gần!
Các dũng sĩ đang tuần tra trên tường thành cũng thấy ong Ăn Thịt, có điều lịch sử tộc A Ô ngắn, không hiểu rõ về ong Ăn Thịt, lão tộc vu là người có kiến thức nhất trong bọn họ lại không ở đây. Mà những người từng thấy ong Ăn Thịt của tư tế đại nhân hiện giờ cũng không có ở đây, nên phản ứng của bọn họ so với các chiến sĩ tộc người cá chậm hơn không chỉ một bước. Thẳng đến khi bọn họ nghe thấy tiếng kèn của chiến sĩ tộc Người Cá thổi lên, chứng tỏ có nguy hiểm đang đến, lúc này mới bắt đầu cảnh giác.
Có người nhanh chân chạy tìm Mãnh. Mãnh cũng chạy về phía cửa thành Nam.
Nguyên Chiến không có ở đây, Mãnh sẽ không rời khỏi thành để đi săn thú.
Mà trước khi tư tế và Mãnh kịp lên tiếng, trong thành xuất hiện cảnh tượng hoảng loạn, bọn nhỏ đã ùa ra từ trong lớp học.
“Mọi người không cần sợ, không cần hoảng, đi theo con, đừng chạy loạn!” Ô Thần biết rõ tiếng kèn lệnh ấy có nghĩa là gì, liền lớn tiếng gọi các tộc nhân, bảo bọn họ nhanh chóng chạy vào nơi ẩn nấp khẩn cấp mà tư tế đại nhân đã chỉ cho nó trước đó.
Nhưng không có bao nhiêu người nghe theo lời của Ô Thần, ai nấy hoảng loạn chạy tới chạy lui, có người còn chạy lên tường thành xem xem đã xảy ra chuyện gì. Các người lùn càng không cần phải nói, cả đám bỏ hết việc trong tay xuống ùa lên đầu tường, dũng sĩ tuần tra căn bản không có nhiều nhân thủ để ngăn cản nhiều người như vậy.
Các dũng sĩ vừa phải cản đám người lùn lẫn tộc nhân của mình, vừa phải hỏi chiến sĩ tộc Người Cá xem thứ đen rậm rịt trên trời là gì, còn phải lo phòng thủ, cuống quít tới mức rối loạn.
Nghiêm Mặc quay đầu nhìn cảnh tượng đó, lúc thấy kẻ địch phía trước, mặt hắn liền đen lại.
Mà khi lực chú ý của mọi người đều bị chuyện ở thành nam hấp dẫn, trong lúc hỗn loạn, hai gã đàn ông mặc áo da thú lẻn vào từ cửa thành bắc, trực tiếp đi vào nội thành.
Lúc hai gã vào tới nội thành liền kinh ngạc, một người trong đó còn thấp giọng nói với đồng bạn: “Đại nhân, chúng ta lại lẻn vào đơn giản như vậy ư? Có quỷ kế gì hay không?”
Quỷ kế? Không, gã không cho là như vậy. Này rõ ràng là một tòa thành vừa mới xây, thành mới, kinh nghiệm chiến đấu của đám chiến sĩ đó cũng rất “mới”. Bốn cổng thành còn chưa lắp cửa lớn thì thôi đi, vừa xảy ra chuyện, ngay cả đám thủ vệ gác ở cổng cũng đi hóng, kéo hết cả lũ sang cửa thành nam.
Tòa thành này cũng giống như gã nhìn thấy trên trời, chỉ là vẻ ngoài thoạt nhìn hùng hổ một chút.
Có điều gã vẫn muốn cẩn thận thăm dò, tòa thành kỳ quái này tuy cách thành Lạch Trời rất xa, nhưng với quy mô như thế này, nếu không xử lý, có lẽ tương lai sẽ trở thành đại địch của thành Lạch Trời.
“Đại nhân, công chúa điện hạ có ở chỗ này không?”
Phỉ Lực lắc đầu: “Không biết, mấy ngày nay chúng ta đã quan sát trên không trung, không thấy công chúa đâu cả.”
“Nhưng nơi này đã là bộ lạc người mọi rợ có dấu hiệu tốt nhất trong số các bộ lạc mà chúng ta tìm kiếm, rất có thể công chúa ở đây. Đại nhân, ngài xem xem đám người mọi rợ đó đi, bọn chúng chỉ biết mặc áo da thú, tay chỉ cầm giáo gỗ với chùy đá. Nhưng bọn chúng lại xây ra một tòa thành như vậy, ngài cảm thấy một lũ người mọi rợ có thể xây nên một tòa thành sao?”
“Còn có người cá và người lùn.” Kỳ thật trong lòng Phỉ Lực cũng rất hoài nghi. Bọn họ đã tìm một đường, dù bộ lạc có phát triển tốt đến mấy, cũng chỉ biết chồng một ít đá hoặc gỗ lên làm tường, chứ loại tường thành được xây dựng theo hình thức kiến trúc như vầy thì là lần đầu tiên nhìn thấy. Hơn nữa tường thành còn được xây rất cao, những con sông đào rõ ràng đã được người tu sửa, nếu không có ai hướng dẫn gợi ý, gã không nghĩ lũ người mọi rợ vẫn còn mặc áo da thú kia có thể xây nên.
Có điều, Phỉ Lực còn một vấn đề nghĩ mãi không ra, dựa theo thời gian công chúa mất tích mà tính, lũ người này có thể xây nên tòa thành lớn như vậy chỉ trong một mùa đông thôi sao? Hơn nữa, trong mùa đông, mặt đất còn đông cứng như đá.
“Ha! Người cá và người lùn, hai chủng tộc này hoàn toàn không giống đám nô lệ được bán trên chợ, đúng là khiến người ta phải kinh ngạc. Có lẽ chỉ có công chúa điện hạ thông minh xinh đẹp mới có thể hấp dẫn bọn họ đi? Cũng chỉ có công chúa điện hạ mới có thể lợi dụng và sử dụng bọn họ.”
Phỉ Lực nhún vai: “Có lẽ. Trạch Tây, cẩn thận một chút, tòa thành này không có nhiều người, cũng không thấy bọn chúng có khách khứa đến thăm, dù chúng ta đã mặc quần áo của bọn chúng, nhưng vẫn có thể bị nhận ra.”
Trạch Tây gật đầu, hai người hành động càng thêm cẩn thận.