Phía trên vách núi Doãn Y Ngưng ánh mắt trở nên mờ dần cô nhóc lồm cồm bò dậy xoay người đi tới phía bọn nhóc Hiểu Ngọc rồi lướt qua trên tay còn cầm theo con dao nhỏ đầy máu của Hỷ Hỷ vừa mới lấy được.

Từng bước đi chậm rãi vững vàng đi về phía đang nằm trong vũng máu trung niên nam nhân chỉ thấy hắn đang sung sướng nở nụ cười...tiếng cười khàn khàn đầy vui vẻ cùng chói tai... xung quanh mọi người ánh mắt trở nên âm trầm.

Đám nhóc 1A vừa định xông lại thì bị Vũ Hạo Nhiên chặn lại.. bọn chúng khó hỉu nhìn phía đang mím môi nhìn không chớp mắt vào bóng lưng quật cường...

"Ngưng Ngưng cần phát tiết... không thôi sẽ hỏng mất..." Tiết Hiểu Ngọc thều thào... ánh mắt không nháy nhìn phía đang ngồi xổm xuống Doãn Y Ngưng...

Lũ trẻ im lặng nhìn phía phát ra luồng hận khí lạnh lẽo tỏa ra một cách mãnh liệt...

Doãn Y Ngưng cầm dao nhỏ nhẹ nhàng hoa một miệng vết thương hai bên cổ tay của hắn rồi dùng mũi dao cắt đi từng nút... từng nút áo...

Mũi dao lạnh lẽo đặt lên lồng ngực hắn như đang do dự nên bắt đầu từ đâu... Trung niên nam nhân nhìn phía đang nhẹ nhàng chuyên chú điều chỉnh mũi dao như đang hoàn thành một công việc thần thánh cô nhóc thì khóe môi hắn khẽ run run... ánh mắt hắn say mê nhìn đang chăm chú vạch một nhát dao nhẹ nhàng vào giữa lồng ngực...

Đau... nỗi đau ập tới khiến hắn tỉnh lại rồi đôi mắt từ từ đỏ ngầu nhìn phía cẩn thận vuốt vê vết thương dài... Ác ma... Đó là ác ma...

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh như đang cầu cứu nhưng mọi người xung quanh cũng chỉ ngạc nhiên rồi nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô nhóc... bất quá chỉ là thương tiếc mà không một chút những vẻ ghét bỏ...

Nói đùa.. nếu người nhà họ gặp chuyện như vậy họ là sẽ băm thây quăng cho chó nó ăn chứ sẽ không phát tiết một cách nhẹ nhàng như vậy...

Một người phụ nữ đưa tay ngăn cản định dùng tay không chạm vào vết thương tên kia của cô nhóc khẽ lắc đầu ... rồi lôi trong bao ra hai cái bao nhỏ xé ra lấy vật bên trong chụp vào hai tay bé nhỏ sau đó xoa đầu cô nhóc như cổ vũ...

Đám người lớn xung quanh nhìn vật bọc trên tay cô nhóc mà xanh mặt... đó...đó là..ách... như thế nào có thể dùng... áo mưa bao tay a~

Cho dù không có bao tay cũng không nên dùng vật đó a~ Những vị phụ huynh đáng kính ra sức nháy mắt với nhau chỉ có người phụ nữ xinh đẹp chớp chớp mắt to tỏ vẻ vô tội... Bao caosu thì sao chứ... tiện lợi là được... không lẽ muốn con bé dùng tay đầy vết thương chạm vào thứ máu ghê tởm kia sao?

Bàn tay bé nhỏ nhuốm đầy máu khẽ tách ra lồng ngực sang hai bên rồi thò vào cầm lấy ấm áp đang đập quả tim lôi kéo nhẹ nhàng ra ngoài...

Tên trung niên như cảm thấy điên mất rồi... hắn đang trông thấy trái tim đầy máu đang đập nhẹ từng nhịp trên tay con nhóc mà hắn được lệnh đuổi giết...

Doãn Y Ngưng nhìn chăm chú vào đang thình thịch nhảy lên vật trong tay... sau đó nhoẻn miệng cười ngọt ngào....

"Hóa ra là màu đỏ a~" thì ra nó không phải màu đen... như vậy ra vẻ không công bằng lắm a... vì sao không giết người là màu đỏ... mà giết người cũng là màu đỏ đâu? Thật kỳ lạ...

Trung niên nam nhân nghe cô nhóc thều thào tinh thần hắn gần như hỏng mất... rất nhiều lần... rất nhiều lần hắn từng suy nghĩ có phải hay không tim hắn so với những người bình thường khác khác nhau về màu sắc... hắn cũng từng nghĩ tới hắn có một trái tim đen ngòm.... Vì mạng người trên tay hắn không ít...

Nhưng tận mắt chứng kiến màu sắc của trái tim mình hắn cảm thấy hắn điên rồi... điên thật rồi... thì ra tim hắn là màu đỏ a... thì ra là màu đỏ...

Tiểu Y Ngưng lấy ngón tay chọc chọc đang thình thịch đập quả tim rồi tò mò định dùng dao rạch một đường... những người xung quanh nhìn thấy trên đầu chảy dài những tia hắc tuyến...sau đó khẽ quay đầu... đây là đang chơi đất sét sao?

Tên cầm đầu sắc mặt tái nhợt rồi tim co thắt lại một cách đau đớn... đôi môi khẽ tím tái... hắn có cảm giác cả người đang mất đi những phản ứng bình thường của con người... từng cơ quan nội tạng đều đau quá... cứ như đang bước chân vào địa ngục.

Đông Phương Vũ đi tới đưa tay xoa đầu cô nhóc rồi cầm lấy trái tim đang đập một cách yếu ớt lắp lại vào lồng ngực tên kia... sau đó bóp nát viên thuốc rắc lên trái tim đang hấp hối khiến nó đập mạnh hơn rồi mới dùng kim khâu lại lồng ngực cho tên trung niên....

Đông Phương Vũ nghiên đầu nhìn phía đang dùng sức bấu chặt góc áo của hắn ngước mặt lên tò mò... đôi mắt vốn trong suốt của cô nhóc lúc này chỉ còn một mảnh ảm đạm cùng mờ mịt... vì sao phải cứu hắn? Vì sao không để cho cô rạch vài vết lên trái tim tanh tưởi đó? Vì sao lại...cản cô???

Âu Dương Hàn sau khi sai đám bảo tiêu tìm kiếm Doãn Mặc thì một mình hắn chạy lại.. rồi hắn thở dài nhìn đang mờ mịt cô nhóc ghét bỏ vứt đi hai chiếc bao caosu trên tay cúi người ẵm cô lên ôm chặt vào lòng... nháy mắt ra hiệu về phía Đông Phương Vũ sau đó chạy vội đi ra khu vực cấm...

Vừa khâu lại miệng vết thương cho hắn xong Đông Phương Vũ khoác tay kêu từng nhóm bác sĩ lôi kéo tên cầm đầu ra chiếc xe cứu thương bên ngoài bìa rừng...

"Doãn Mặc sẽ không chết... kẻ đó cũng không thể chết... phải cho hắn khai ra kẻ chủ mưu." cho nên Doãn Y Ngưng... tay muội chỉ được dính máu lúc này đây được không? Âu Dương Hàn ôm lấy cô nhóc vừa chạy vừa giải thích...

"Ca ca chưa chết?" chưa chết thật sao? Cô nhóc lặp đi lặp lại câu hỏi của mình sau đó trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại...

Ách... ta thấy truyện ta dc up trên Wap .mobi gì đó nhá... các nàng muốn up có thể nói cho ta a~ đừng im im như chốn hok ng thế chứ... khổ quá.. ta không hề keo kiệt nhưng làm ơn thông báo ta 1 tiếng.

Bên đó up dc 57 chap r mới ghê...

Bạn nào muốn up trang khác có thể nt riêng hỏi ý ta 1 cái nha~

Thân ái~

(P/s: may mà nàng ấy còn ghi đúng tên tác giả là ta hok thôi chắc ta drop truyện lun quá...)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play