"Ngưng Ngưng~ còn chưa dậy sao?" Tiết Hiểu Ngọc cùng ba cô nhóc bu xung quanh giường bắt đầu ăn vạ lại mè nheo...
Sau sự kiện năm đó tuy đã trôi qua mười năm nhưng trong lòng họ chỉ dường như mới vừa xảy ra... mọi thứ như một cơn ác mộng hãi hùng... trong giấc mộng đó là tiếng súng trong khu rừng tím... tiếng bước chân đuổi theo phía sau... tiếng huýt sáo nhàn nhạt vang lên trong đêm...
Hỷ Hỷ vén lên mái tóc hồng mềm mại của mình rồi đưa tay vuốt nhẹ lỗ tai mèo đang cụp xuống... trên giường thân thể khẽ giật giật... cặp mắt xanh khẽ mở ánh lên những tia nhìn mờ mịt...
Hoan Hoan đi tới bắt đầu công việc buột tóc hằng ngày của mình... ánh mắt lo lắng nhìn đang thất thần Doãn Y Ngưng rồi vừa chải đầu cho cô lại vừa thở dài...
Mười năm nay người thay đổi nhiều nhất không ai khác chính là Doãn Y Ngưng... trong đôi mắt xanh trong suốt hay cười năm đó giờ đây chỉ là những tia nhìn đạm bạc... có cảm giác lúc nào Y Ngưng cũng đang sống trong thế giới riêng của mình...
Ngọc Ngọc cùng Muội Muội lại đang lục tủ đồ của cô nhóc để chuẩn bị quần áo mới của năm nay...
"Tối qua... Ngưng Ngưng nhìn thấy ca ca..." giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến xung quanh đang bận rộn bốn cô nhóc chợt sững người..... Doãn Mặc ca ca??
"Ca ca nói... sẽ trở về với Ngưng Ngưng thật sớm..." giọng nói run rẩy nghẹn ngào... rõ ràng lần nào nằm mơ cô cũng mơ thấy ca ca nói như vậy nhưng vì sao cô chờ đã mười năm vẫn không thay đổi...
Muội Muội đi tới ôm cổ Doãn Y Ngưng cười cười rồi nói... "Doãn Mặc khi trở về có lẽ ngay trong sinh nhật 16 tuổi của Ngưng Ngưng nha~" cho nên... Doãn Y Ngưng... nếu đã mạnh mẽ suốt mười năm ... thì phải mạnh mẽ tới cùng a~ Dù sao từ giờ cho tới sinh nhật ngươi.... cũng còn vài tháng... không phải sao???
Doãn Y Ngưng nghe vậy mắt sáng lên rồi lại lần nữa ám xuống... hy vọng là vậy....
Mặc là người sẽ không bao giờ thất hứa... cho nên Mặc nhất định sẽ trở về... nhất định...
Không phải Doãn Hàn cũng đã trở về bên cạnh Ngưng Ngưng sao?
Nhắc đến Doãn Hàn cô nhóc khẽ nhếch lên những tia cười ôn nhu... ngày đó trong bệnh viện cô đã hôn mê suốt ba tháng trời... có lẽ vì mất máu cũng có lẽ vì muốn trốn tránh sự thật... một sự thật tàn nhẫn rằng ca ca đã biến mất khỏi cuộc đời của mình...
Ánh mắt đóng chặt nhiều tháng khẽ mở ra... hình bóng một người nam nhân hiện lên trong mắt...
"Doãn Hàn." cô nhớ lúc đó cô đã gọi Doãn Hàn... đã gọi tên người ca ca đã cứu cô trước khi xuyên qua...
Âu Dương Hàn lúc ấy đang ủ rũ cúi đầu thì nghe giọng nói mềm nhũn gọi... cái tên mà hắn cứ nghĩ chỉ tồn tại trong những giấc mơ và không bao giờ lại được nghe thấy ở thế giới này...
"Doãn Hàn~~"
Âu Dương Hàn chợt bừng tỉnh hắn bật cười rồi ôm lấy vừa tỉnh dậy lại mê man cô nhóc con luôn mồm kêu tên cô..
Doãn Y Ngưng khi đó ánh mắt dần dần bình thường trở lại... cô nhóc nhìn thấy cái người mình hay gọi Hàn ca ca đang run run ôm chầm lấy cô...
"Là Ngưng Ngưng sao? Thật tốt quá... ta là Doãn Hàn ca ca a~" ha ha ha.... Ông trời đối với hắn thật không tệ... hắn cứ nghĩ từ giờ sẽ không thể ở bên cô muội muội luôn mồm gọi hắn là Doãn Hàn ca ca này nữa... khi yêu bé mèo hắn đã cảm thấy rất áy náy với cô muội muội ở Huyền Vu đại lục...
Vì khi còn bé hắn đã hứa chỉ sủng mình muội ấy.... Không ngờ... người hắn luôn che chở vẫn luôn là 1 người... thật tốt quá...
Bé mèo khi đó đã òa lên khóc nức nở cô nhóc tức tưởi kể cho hắn nghe cô đã sợ hãi... đã tuyệt vọng như thế nào... sau đó lại kể cho hắn những cảm giác cô đã trải qua... rất nhiều... rất nhiều... sau đó lại lần nữa ngủ thiếp đi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT