"Mặc, Thiên có chuyện gì? Bé con đâu?" Âu Dương Hàn lên tiếng hỏi. Không phải lúc nãy Thiên dẫn nhóc con đi ăn sao?
"Đáng chết! Ta nói ta không thấy bé con a~ Lúc nãy có vài người bám lấy ta khi đó bé con đang ngồi ăn. Lúc quay lại thì không thấy nữa. Ta đã tìm nãy giờ như không gặp." Long Ngạo Thiên hốc mắt đỏ bừng la lớn. Hắn cũng đang rất lo lắng được không a~
"Đáng chết! Sao nãy giờ không nói sớm. Ngươi ngu ngốc a~" Đông Phương Vũ xanh mặt đập một phát vào đầu thằng em họ ngu ngốc của mình rồi mọi người túa ra đi tìm...
Trong nhà vệ sinh tiểu Y Ngưng ngồi bệch xuống đất. Hai tay ôm đầu ... thân thể run rẩy...
"Doãn gia. Tao thề tao phải hành hạ đám nhóc Doãn gia này. Để tao coi khi lũ thừa kế chúng mày biến mất... lũ người Doãn gia có hay không tồn tại." giọng một người đàn ông tục tằng vang lên sau đó là tiếng đánh đập bùm bụp...
"Mày nhìn gì a~... cho mày nhìn... cho mày nhìn..."
Một tên nam nhân râu tóc xòm xoàn cầm trên tay chiếc ghế gỗ đập liên tiếp vào người thiếu niên.. rồi tên bụng phệ khác tay cầm điếu thuốc chích vào tay người thiếu niên đó...
Một tiếng la thảm thiết vang lên trong căn phòng tối...
"Ca ca... không muốn chết a~ ca ca~ không được bỏ Ngưng nhi... ca ca... mau mau động đậy a~ ngươi mau động một chút được hay không a~ ca ca..."
Doãn Y Ngưng thở hồng hộc nhỏ giọng thều thào...
Trong cánh rừng tối đen như mực hai bóng người kéo nhau trốn chạy... theo sau là tiếng bước chân đuổi theo lạch bạch...
"Tụi nó phía trước. Mau... đưa súng cho tao."
"Ngưng nhi! CẨN THẬN"
*Đùng!*
*Phốc...*
Doãn Hàn.... "Khôngggggggg~"
"Doãn Hàn... không muốn chết a~... không được chết..." tiểu Y Ngưng giọng run rẩy thủ thỉ... ánh mắt xanh biển vốn linh hoạt càng ngày càng tan rã... cô nhóc nhỏ giọng lầm bầm rồi xung quanh tối đen như mực...
Bên ngoài khu vườn tất cả mọi người đều đang tìm kiếm cô bé nào đó... bầu trời ban đêm càng ngày càng lạnh nhất là trong khoảng thời gian vừa hết đông... cái se lạnh khiến người ta rùng mình lạnh lẽo...
"Thiếu chủ... không thấy a~"
"Khu mê cung cũng không có người."
"Thiếu chủ... trong lâu đài cũng không có."
.........
......
....
2 giờ sáng tòa lâu đài Parnoda đang rất căng thẳng trong việc tìm người... mọi thứ đều vô vọng...
Hai vợ chồng Âu Dương Tĩnh cùng Hạ Tuyết cũng tham gia vào việc tìm kiếm...
Thời gian càng ngày càng nhanh cho tới rạng sáng 3 giờ.
Một nhân viên bảo tiêu nào đó nhỏ giọng lầm bầm... "Có khi nào trong nhà vệ sinh bỏ hoang sau vườn không a~?"