Trong phòng khách thật yên lặng... người quản gia già đi tới cung kính nói.
"Thiếu chủ. Phu nhân nói nếu các vị tới thì thay đồ. Vì đang có một bữa tiệc phía ngoài vườn."
Bữa tiệc này là tiệc tất niên. Bất quá bữa tiệc lần này được tổ chức muộn hơn so với mọi năm vì lão gia tử Âu Dương Tịch trở về sau chuyến du lịch trễ hơn dự định vì cơn bão tuyết tới đột nhiên nên chuyến bay bị hoãn lại vài ngày.
Bên ngoài khu vườn phía sau tòa lâu đài đang diễn ra một bữa tiệc đứng buffet ... gần như giới thượng lưu thành phố Rades tối hôm nay đều hiện diện ở tòa lâu đài này.
Trong vườn là những loại hoa lạ... những bông hoa khoe sắc tỏa hương về đêm...trong đó hai bên bãi cỏ tràn ngập hoa ánh trăng. Giữa vườn là một ngọn núi lớn nhân tạo đang chảy nước xuống như thác. Phía dưới là những chú cá nhỏ đang lăn tăn bơi lượn.
Những bản nhạc trữ tình du dương được mở ra cho những vị khách thích khiêu vũ.
Đám người Âu Dương Hàn xuất hiện gây xôn xao cho mọi người nơi đây... đơn giản vì bọn họ đều là những danh nhân nổi tiếng trong nhiều lãnh vực. Như Doãn Mặc là CEO trẻ tuổi của tập đoàn đa quốc gia Prosela.. hay như Đông Phương Vũ là vị bác sĩ thiên tài trẻ tuổi... cũng như Âu Dương Hàn thiếu chủ của tòa lâu đài Parnoda... một hacker huyền thoại của công ty phần mềm xuyên quốc gia Sadylan.
Những vị khách đi tới bắt chuyện để làm quen... tương đối cho đang khách khí nói vài câu xã giao như đám người Âu Dương Hàn, Đông Phương Vũ hay Doãn Mặc thì nhóc con Long Ngạo Thiên rất tự nhiên ẵm bé con tới bàn buffet và bắt đầu công việc uy thực.
Mỗi loại thức ăn có trên bàn hắn đều gắp vào chiếc dĩa nhỏ cho cô nhóc. Nhìn bé con ngon lành ăn thức ăn...Long Ngạo Thiên cái bụng bỗng cồn cào... hắn cũng rất muốn ăn... sau đó tên nhóc nào đó cũng cầm dĩa ngồi ăn...cả hai đang ăn uống một cách ngon lành thì vài vị tiểu thư đi tới bắt chuyện.
Họ thấy khi nãy Long Ngạo Thiên cùng với vài vị kia thì lân la tới dò hỏi.
Long Ngạo Thiên cũng rất lịch sự đứng lên nói chuyện... bất quá là câu nói câu không... trả lời với vẻ không mấy là hào hứng... rồi càng ngày hắn càng không kiên nhẫn... tiểu Y Ngưng đang hưng phấn ngồi ăn thì đột nhiên một miếng bánh kem chợt rơi xuống dính vào chiếc đầm đỏ ren trắng cô nhóc đang mặc.
Tiểu nha đầu nào đó khẽ lắc đầu... "Y Ngưng không sao a~ meo~"
Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp a~ bất quá... sao Y Ngưng cảm giác rất quen a~
Thiếu nữ cười ngọt rồi chủ động nắm tay cô bé sau đó dịu dàng nói.
"Chúng ta đi rửa tay đi. Tỷ sẽ giúp muội a~" đi thôi tiểu mèo con.. chúng ta sẽ đi đến một chỗ vắng vẻ để tâm sự... Thiếu nữ dẫn Doãn Y Ngưng đi về phía toilet sau vườn sau đó khi cô nhóc đang rửa tay thì cánh cổng nhẹ đóng lại...
*Cạch.!*
Tiểu nha đầu chỉ lo lau vết bẩn dính trên váy mà không hề hay biết cánh cửa nhà vệ sinh đã bị khóa lại bên ngoài...
Tiểu tiện nhân ar~ xem ra cô mèo xinh xắn nào đó phải ở đây nguyên đêm rồi a~ Thật tội nghiệp... rồi người thiếu nữ.. không ... rồi Trình Thanh xoay người ra ngoài bắt đầu đi xung quanh bắt chuyện.
Lúc này bên ngoài quan khách đang lục đục ra về. Những chiếc xe ngoài cổng dần dần rời đi...
Long Ngạo Thiên bị vài người quấn lấy một lúc lâu sau mới thoát ra được... hắn chạy tới nơi cô nhóc ngồi ăn ban nãy thì không thấy cô đâu... Long Ngạo Thiên vội tìm kiếm xung quanh những vẫn không thấy... hắn tái mặt đi xung quanh khắp nơi.
Về phần Doãn Y Ngưng. Cô nhóc đang lau váy thì chiếc đèn bên trong chợt bị tắt rồi tối sầm lại... cô nhóc nào đó hoảng sợ chạy ra đẩy cửa nhưng mà cánh cửa lại bị khép chặt lại.... Bé con nét mặt chợt trắng bệch một lúc sau thì trở nên tím tái...
Doãn Y Ngưng cảm thấy thật khó thở... cô nhóc đưa tay đập mạnh vài lần vào cánh cửa chắc chắn nhưng vẫn không mở ra được...
Bên ngoài vườn ... quan khách đã về hết chỉ còn vài người họ hàng... Doãn Mặc khẽ thở dài nhẹ nhõm sau đó đi tới quầy Buffet tìm muội muội bảo bối... bất quá....người đâu a~?
"Thiên. Tiểu Ngưng đâu?" Doãn Mặc lại gần vỗ vỗ vai tên nhóc nào đó chỉ thấy Long Ngạo Thiên chợt giật bắn người sau đó hồng hốc mắt thều thào... "Không thấy."
"Ách... Ngươi nói gì a?" tiếng micro chợt vang lên một cách chói tai át lấy tiếng nói của Long Ngạo Thiên........
Long Ngạo Thiên bối rối la lớn "Không thấy... ta nói bé con không thấy a~ Ta tìm từ nãy giờ mà cũng không thấy.."
Nghe tiếng la to mọi người còn xót lại từ từ đi lại. Âu Dương Hàn cùng Đông Phương Vũ khẽ nhíu mày đi tới. Rốt cuộc là có chuyện gì a~ Sao tên ranh con kia cùng Mặc căng thẳng như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT