“Vậy thì tôi sẽ nấu cho cậu ăn trong những ngày cậu ở lại đây.” Nháy mắt tinh nghịch, cô tuyên bố.
Khoé môi tôi giật giật, ngày nào cũng có những bữa ăn như thế này thì tôi sẽ sớm xuống địa ngục...à không...lên thiên đàng mất!
“Được...được vậy thì còn gì bằng...” Tôi đưa tay lên gãi đầu, cười gượng.
Những ngày tháng tử thần của tôi sắp đến rồi.
“Làm sao thế?” Sakura nhíu mày nhìn tôi nghi ngờ, cũng vì những biểu hiện vô cùng lạ của tôi.
“Có...có sao đâu!” Tôi lấp liếm rồi nhanh chóng đổi đề tài. “Tớ ở lại đây có phiền cho cậu quá không?”
“Phiền ư? Không hề.” Nhún vai, cô trả lời.
“Nhưng ba mẹ tớ sẽ lo lắng... ~” Biết rằng tôi chưa thể về trong bộ dạng như
vậy, vì thể nào cánh báo chí cũng săn tin, rồi thêm mắm thêm muối đủ thứ trên đời. Nhưng ba mẹ tôi sẽ thế nào khi đứa con trai quý tử của họ
biến mất vài ngày nhỉ? Tôi thật không trông mong cảnh tượng họ đến báo
cảnh sát tìm-trẻ-lạc và la khóc ỏm tỏi.
“Tôi đã nói với mẹ cậu rằng cậu đã trúng thưởng vé đi Jeju nên tạm thời vắng mặt một tuần. Yên tâm.”
Nghĩ ra được như thế, Sakura quả thật rất tinh ranh.
“Vậy tớ sẽ ở phòng nào?” Đừng nói là cô cho tôi nằm ngủ ở sofa nhé. Như thế
thà trở về còn hơn là ở lại. Tốt nhất là, cho chúng tôi cùng ngủ chung
một phòng đi! Tôi cười cười xấu xa, trong đầu hiện lên những hình vẽ ám
muội vô cùng.
Cùng bạn thân làm chuyện đó chắc chẳng sao đâu nhỉ!? (*câm nín*)
“Ở đây.” Sakura dửng dưng chỉ tay xuống cái giường mà tôi đang ngồi.
“Thật á?” Tôi thoáng ngạc nhiên. Sakura lại có thể dễ dàng đồng ý, quả là chuyện lạ.
Đọc được suy nghĩ qua biểu hiện của tôi, Sakura giễu cợt cười. “Phòng tôi
ngay bên cạnh, còn đây là một trong những phòng sơ cua.”
Nhận
được sự thật phũ phàng, tôi khự nự. “Cậu định để tớ ở căn phòng ma quái
này một-mình ư?” Nhìn thôi đã rùng mình chứ đừng nói phải sống trong đây vài ngày. Tôi bị ám ảnh màu trắng mất thôi. Tấm rèm cửa sổ màu trắng
kia...sẽ thế nào khi cứ phất phơ bay vào ban đêm nhỉ?
“Tất cả căn phòng trong ngôi nhà này đều thế.” Sakura cười nửa miệng.
“Ngay cả phòng ba mẹ cậu?” Tôi gặng hỏi. Thật không thể tưởng tượng nổi, vì
sao mà ba mẹ Sakura lại chiều chuộng cô đến độ xây căn biệt thự toàn
trắng này. Tôi cuồng vàng nhưng chỉ phòng của tôi là có màu vàng thôi.
“Họ không có ở đây.”
“Vậy họ vẫn còn ở New York sao?” Sống riêng, cô tự lập thật.
“Chết cả rồi.” Sakura lãnh cảm nói.
Tôi sững người, thật không tin vào lỗ tai mình. Ba mẹ cô đã mất ư? Một niềm cảm thông sâu sắc đang dần cuộn lên trong tâm trí. Có lẽ tôi đã chạm
vào vết thương lòng mà cô muốn quên đi.
“Tớ xin lỗi...”
“Vì gì?”
“Nhắc lại chuyện buồn của cậu ~”
“Haha, ngốc nghếch thật. Chỉ vậy mà khiến tôi buồn được sao?” Sakura với tay lấy một chiếc bánh kếp trong tay và cho lên miệng.
“À ~ haha...” Có lẽ con người của cô thật sự mạnh mẽ.
“Ưm...” Cô khẽ nhăn mặt, mắt long lanh nhìn tôi. “Hình như nó...hơi mặn thì phải.”
“Ahahaha~~~” Tôi phá lên cười sặc sụa. Tuy lúc nãy, tôi sợ cô sẽ thất vọng, nhưng
trông thấy cô tự mình thưởng thức “thành quả” của mình như thế, tôi liền không thể khống chế được nụ cười.
“Hừ. Cậu dám gạt tôi?!” Liếc xéo tôi, cô dõng dạc tuyên bố. “Cậu sẽ phải chịu hình phạt nhịn ăn ngày hôm nay.”
“Hả? Sao cậu tàn nhẫn vậy?” Tôi tròn mắt la lên. Nhưng chợt nhận ra, bản
thân dã nói như nước tuôn rào rào, không thèm suy nghĩ trước sau. Nói
Sakura tàn nhẫn, không chừng nhất định cô sẽ “tàn nhẫn” hơn nữa với tôi
vì tức giận. Phen này thì tôi khổ rồi.
Nhưng không, Sakura chỉ khoanh tay, khinh khỉnh nhìn tôi. “Như thế mới là tôi.”
“Thôi mà Sakura~ xem như cậu mở đường hiếu sinh.” Hết kế rồi, tôi đành phải
hạ mình van nài. “Từ sáng hôm qua đến giờ tớ chưa bỏ gì vào bụng cả, tớ
sẽ chết vì đói mất.” Sự thật là như vậy, nhưng e rằng tảng băng ngàn năm này sẽ chẳng bận tâm đến sự sống chết của tôi đâu.
“Chẳng phải lúc nãy cậu vừa ăn rồi sao?”
“‘Bánh kếp tử thần’ của cậu, tớ chỉ mới cắn một miếng thì no thế nào được!”
“‘Bánh kếp tử thần’? Cậu được lắm...” Sakura trừng mắt nhìn tôi. “Mới nãy tôi còn mủi lòng một chút, giờ thì… hết rồi!”
“Sakura à~~~~~~~~~” Tôi nhăn mặt. Động trúng vết thương, tôi lại nhăn mặt như khỉ ăn ớt.
Sakura này không đùa đâu, bảo trừng phạt thì nhất định sẽ trừng phạt tôi thích đáng.
Căn phòng “ma quái” tràn ngập tiếng tranh cãi của cả hai chúng tôi. Sakura
quả là ác độc mà, đối với một người bị thương như tôi, cô cũng không
lượng thứ.
Thế nhưng trong thâm tâm tôi vẫn cảm thấy có một sự
phấn khởi nhỏ. Sakura đã tha thứ cho tôi ~ Xem như chuyến đi này không
hề tốn công chút nào.
Kết quả là cả ngày hôm đó, tôi không được
ăn bất cứ thứ gì, người vật vờ như cái xác chết khô. Cũng may là 3 giờ
sáng hôm sau, thức ăn từ nhà hàng Tune đã được tôi cho hết vào bụng.
Cũng thật bội phục Sakura, không biết làm thế nào mà nửa đêm canh hai lại có thể khiến bác Tanaka từ trong nhà hàng Tune nấu được bữa ăn cho tôi như thế này. Nhưng không sao, miễn có ăn là đủ.
....
---END CHAP 14----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT