“Tên ngốc này...” Sakura quay đầu lườm tôi ở phía sau. “Nữ hoàng bóng đêm ám chỉ hoa quỳnh, không phải nhân vật trong truyện tranh cậu mơ thấy đêm qua .” Sakura như nhìn thấu những suy nghĩ của tôi vừa rồi.

Tôi à lên một tiếng, gật gật đầu. Phải rồi, hoa quỳnh còn được mọi người gọi với cái tên khác là “Nữ hoàng bóng đêm”. Bởi vì khi nhắc đến cụm từ ấy, cái tôi nghĩ đến đầu tiên là Áo choàng đen chứ không phải hoa quỳnh, nên bí nước.

Tên Áo choàng đó...ám ảnh tôi mất thôi.

Nhưng “Nữ hoàng bóng đêm” bên trên được viết in hoa...theo lẽ thường thì nó phải là tên riêng mới đúng chứ nhỉ?

Tôi ngồi trở lại xuống giường, chân khoanh tròn, hai tay thả lỏng, não bộ bắt đầu phân tích. “‘Ánh trăng tròn vành vạnh’ là muốn nói đến ngày rằm tháng này, tức là ngày mốt?”

“Ừ.” Cô gật đầu nhìn tôi khinh khỉnh theo kiểu ‘xem như cậu thông minh được một chút’.

Không thèm để tâm đến thái độ xem thường của cô, tôi tiếp tục lý giải. “‘Nữ hoàng bóng đêm’ là hoa quỳnh, thời điểm mà hoa quỳnh ‘khoe sắc sắc trắng tinh khiết và đẹp đẽ’ chính là khoảng 8h tối.” Sau khi ngưng đoạn để suy nghĩ, tôi lại tiếp tục mở miệng. “Mấu chốt để biết được hắn đang muốn hẹn gặp cậu chính là nhờ cụm từ ‘trước mặt hai kẻ phàm trần’. Hắn muốn nhấn mạnh ‘hai kẻ phàm trần’ chính là cậu và hắn, tại nơi mà hoa quỳnh khoe sắc trắng, dưới ánh trăng tròn.”

“Khá thông minh đấy.” Sakura chế giễu nhìn tôi, sau đó quay về phía bác quản gia hỏi. “Ông có biết gần đây, chỗ nào có hoa quỳnh không?”

“Hoa quỳnh...phía tây bờ hồ Phyllo phố Angel có khá nhiều.” Ông trả lời.

“Được rồi.” Cô nhoẻn cười.

“Địa chỉ trên bức thư sẽ là 8h ngày mốt tại phía tây bờ hồ Phyllo.” Tôi chen thêm vào, rồi e dè hỏi Sakura. “Cậu sẽ đi chứ?”

“Tất nhiên.” Sakura khoanh tay hếch mày. “Người ta muốn gặp tôi thế kia mà.”

“Vậy...tớ sẽ đi cùng cậu~” Tôi đưa ra một ý tưởng táo bạo.

Bất ngờ cô nhíu mày nhìn tôi. “Cậu đang bị thương, ở nhà đi.”

“Không sao đâu.” Biết rằng mình đang bị thương, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo. Để cô đi một mình thế này không ổn chút nào. “Từ giờ đến ngày mốt chắc vết thương cũng sẽ lành thôi.” Tôi phán, thật ra thì sớm cũng là một tuần mới lành được.

“Vết thương chỉ vài mũi khâu, không sâu cho lắm.” Cô gật gù ngẫm nghĩ. “Cậu chắc mình có thể đi?”

“Ừ.” Tôi gật đầu dứt khoát để khẳng định. Đi bằng chân chứ có phải là đi bằng lưng đâu mà sợ chạm phải vết thương.

“Được rồi. Tạm gác việc này đã.” Cô búng tay cái chóc. “Đói rồi phải không?”

Tôi gật gật. Thật là từ bữa sáng hôm qua tôi mới ăn được vài lát sandwich, sau đó đến giờ chưa bỏ gì vào bụng. Tôi đói meo mốc luôn rồi đấy chứ!

“Chờ tôi một chút.” Sakura nháy mắt và rảo bước đi. Kế đó, bác quản gia cũng bước theo sau. Để lại mình tôi trong căn phòng “thuộc về Cõi âm” này. Càng nhìn càng đáng sợ, đâu đâu cũng mang sắc trắng. Dường như trong phòng chỉ có tóc, mắt của tôi và cành lá của nhành hoa hồng trắng trên bàn gần đó là không trắng thôi.

Vài phút sau, Sakura quay trở lại với khay bánh kếp nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút, khiến bụng tôi quặn réo biểu tình dữ dội. Dường như bánh đã được chuẩn bị từ trước.

“Hôm nay tôi sẽ huấn luyện cậu ăn đồ lạ.” Sakura tiến sát lại chiếc giường và huơ huơ khay bánh trước mặt tôi.

Tôi ái ngại nhìn Sakura cười trừ, huấn luyện ăn thức ăn không phải do đầu bếp Tanaka nhà tôi nấu, điều này thật sự không dễ dàng.

“Ăn đi.” Sakura khều khều cánh tay rồi cầm lấy một miếng đặt trước miệng tôi. Nhìn thì có vẻ ngon, nhưng không biết tôi có thể ăn nó không. “Là tôi làm đó.”

“Cậu sao?”

Nếu vậy thì tôi càng phải đề phòng. Sakura giản dị nhưng nom cũng tiểu thư lắm. Tiểu thư lăn vào bếp á? Bây giờ vấn đề ‘tôi có ăn được không?’ đã chuyển thành vấn đề ‘bánh có ăn được không?’mất rồi.

“Ừ. Lần đầu vào bếp, tôi muốn cậu thử nghiệm...” Tôi méo mỏ bởi sự choáng ngợp trong đầu óc. Giờ tôi cũng đã hiểu kết cục sau khi ăn bánh kếp cô làm là gì. Tôi rất không thiết tha gì khi bản thân bị biến thành con chuột bạch của cô. “Ăn thử đi. Không chết được đâu mà lo.”

“Ừ, haha ~” Không chết thì cũng hấp hối trong bệnh viện.

Có lẽ không đến nỗi nào, ăn cho cô ấy vui vậy. Tôi nhận lấy miếng bánh từ tay Sakura, chậm rãi đưa lên miệng và cắn thử một miếng nhỏ.

“Thế nào?” Sakura nghiêng đầu để nhìn rõ sắc thái biểu cảm trên gương mặt tôi hơn.

“Ùm, ngon…ngon...ngon lắm. Mới lần đầu làm được như thế là tốt lắm rồi...haha~” Tôi cười nên tiếng khóc. Trời đất ma quỷ thánh thần ơi! Mặn, mặn không thể tả nỗi! Nếu tôi đoán không lầm, số lượng muối mà cô đã đổ vào đây là nửa hủ. Không những thế, ngoài mặn ra thì nó còn có thêm thứ mùi lạ lẫm khiến tôi không thể nuốt trôi được - do căn bệnh cổ quái của tôi. Tuyệt. Miếng bánh này khiến miệng tôi từ đắng - sau khi tỉnh dậy - chuyển sang đắng ngắt. Cũng may bên cạnh còn một cốc sữa, tôi nhanh chóng lấy nó để giải thoát cho mình.

“Vậy thì tôi sẽ nấu cho cậu ăn trong những ngày cậu ở lại đây.” Nháy mắt tinh nghịch, cô tuyên bố.

....

Note: Tư liệu về hoa quỳnh, readers có thể tìm trên mạng nhé! hihi~ Rùa đã bỏ công nằm ngâm cứu để suy nghĩ ra cái mật thư liên quan đến bốn chữ “Nữ hoàng bóng đêm” á, nó không đơn giản như lời giải của bạn Kuro bên trên đâu. ^^ :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play