Trời hạ nóng bức như thiêu đốt. Chỉ duy buổi sáng sớm, không khí vô cùng ấm áp và thoải mái.
Tôi chụp chăn lên đầu và cuộn mình trên chiếc giường trắng ấm cúng, cũng là tránh ánh nắng chói mắt chết tiệt kia. Nó khiến tôi muốn ngủ tiếp nhưng không thể ngủ nỗi. Chán thật, Sakura ban nãy đã đi học với lý do “tôi
và cậu không thể cùng lúc xin nghỉ”, sau đó bỏ tôi lại một mình trong
căn nhà rộng lớn này với bác quản gia và vài người phụ việc. Ra ngoài
không được, ở trong nhà cũng không xong. Thật là chán muốn thắt cổ chết
đi mà.
Cũng may là Sakura nói trưa sẽ về, chứ không ở bán trú, nếu không là tôi thắt cổ thiệt đó!
Tôi đạp tung tấm chăn rồi ngồi thẳng dậy. Bất chợt phần lưng nhói lên một chập, tôi lại động vào vết thương nữa rồi.
Bọn dân nghiện chém thật ác liệt, cũng may là có Nữ hoàng bóng đêm cứu vớt
kịp thời, nếu không thì... À không, tôi lại nhầm lẫn mơ thực...cũng may
là bọn chúng bỏ đi ngay sau đó mới đúng.
Thật mâu thuẫn. Góc nào đó trong thâm tôi vẫn chưa hoàn toàn tin bọn chúng lại có thể tha cho tôi dễ dàng như thế.
Tạm gác việc này. Vấn đề bây giờ là tôi nên bày trò gì đó để vơi đi cơn
buồn chán. Ý tưởng mở một cuộc phiêu lưu toàn bộ nhà Sakura chợt loé lên trong đầu tôi. Nghĩ là làm, tôi xỏ chân vào đôi dép bông và bước đi.
May mắn là bị thương ở lưng, không phải ở chân, còn đi được. Ông trời
quả là không tiệt đường sống của con người.
Đứng trước cửa phòng, tôi phân vân không biết nên đi hướng nào. Sau một hồi suy nghĩ, tôi
cũng quyết định chọn đại một hướng, bởi vì đằng nào cũng đi hết.
Tôi gõ cộc cộc vào cánh cửa căn phòng bên cạnh. Im lìm, có vẻ bên trong
không có ai. Tôi vặn nhẹ nắm đấm và chậm rãi bước vào phòng. Quả đúng
như Sakura nói, bất kì căn phòng nào cũng trắng muốt, ở đây cũng vậy. Mà dường như Sakura có đề cập rằng phòng mình ngay bên cạnh thì phải, có
lẽ là phòng này. Tôi lắc lắc đầu, phòng con gái thì không nên tự ý soi
mói, như vậy sẽ không tốt chút nào. Tôi định bước trở lại, chợt nhận ra
mình vừa thấy cái gì đó.
Là một khung hình.
Yên vị trên kệ sách của chiếc bàn học nhỏ màu trắng là một khung hình. Dĩ nhiên bên
trong có ảnh, nó đã thu hút tôi quay trở lại.
Một cậu nhóc cõng
trên lưng là một cô nhóc, cả hai đều cười rạng rỡ, phá tan cái ảm đạm
hoang tàn của khung cảnh mùa giá rét. Cô nhóc trong bức ảnh có phải là
Sakura?...
“Soi mói phòng tư của người khác cũng không tốt đâu
cậu bé...” Nghe được tiếng của ai đó bất thình lình vang lên, tôi khẽ
giật mình. Bác quản gia Kyuuma đứng sau lưng từ lúc nào. Có lẽ cánh cửa
khi nãy không đóng lại, bác thấy nghi ngờ mà vào đây cũng nên.
“Cháu định trở ra rồi, nhưng nó làm cho cháu khá tò mò...” Nói đoạn tôi giơ khung hình lên cao. “Người trong ảnh là Sakura ạ?”
Bác gật đầu ậm ừ.
Sakura trong quá khứ đã từng cười tươi vậy sao?
“Vậy còn... người này?” Tôi chỉ tay lên cậu nhóc trong bức ảnh. Ắt hẳn cậu ấy có một mối quan hệ mật thiết nào đó với Sakura.
“Nó là...anh trai của con bé...”
“Anh trai?”
Từ lúc quen biết Sakura, tôi chưa bao giờ nghe cô nhắc đến việc này. Cũng
phải, mọi thứ về cô...cô chẳng bao giờ chịu kể cho tôi cả.
Quả thật là Sakura có anh ư?
“Đứa nhỏ này yêu anh của nó lắm...” Một sự chua chát nhỏ nhoi chan hoà vào
câu nói của bác Kyuuma, nhưng mơ hồ, tôi không thể nào nhìn thấy được đó là gì. Chỉ biết rằng cô ấy đã rất vui vẻ khi ở cạnh anh trai của mình.
Còn với tôi, chỉ là một gương mặt hiếm hoi cảm xúc.
“Cười tươi thật đấy...” Tôi ngắm nghía tấm hình. Dù biết rằng chữ “yêu” mà
bác quản gia nói chỉ là tình thân mà em gái dành cho anh trai, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái một chút nào. Có lẽ là trong lòng tôi giờ
đây đang viết lên bốn chữ: cảm thấy khó chịu.
“Con bé đã luôn
cười như vậy, cho đến khi...” Tôi ngước lên nhìn quản gia Kyuuma một
cách chờ đợi, bởi sự ngập ngừng trong lời nói của bác. “...Sau cú sốc
tâm lý khá lớn, nó đã thay đổi.”
“Cú sốc tâm lý?” Bàng hoàng là
cảm giác trong tôi hiện tại. Những từ ngữ này thật sự còn rất mới mẻ để
tôi có thể tiếp nhận vào trong đầu.
“Ừ...” Bác khẽ liếc nhìn tôi, giống với việc khẳng định một điều gì đó. Và bác nhẹ nhàng nhìn xa xăm, như thể nhìn lại chính hồi ức của bản thân. “Đứa nhỏ này trước kia rất
hoạt bát vui tươi. Mỗi lần nhìn vào khuôn mặt của nó, bác đều cảm thấy
vui lây, bao phiền muộn đều được gạt bỏ sang một bên để đáp ứng những
điều mà nó mong muốn. Bác không thể không nghe theo, vì nó là một nàng
công chúa thực sự, còn bác là một tên nô tài...”
Mọi cảm xúc và
hành động của tôi đều ngưng trệ, như một cỗ máy bị đình công. Tôi nín
thở và hoàn toàn chú tâm vào những lời bác quản gia nói, cảm giác như
chỉ cần bỏ sót ngoài tai một chữ, tôi sẽ không hiểu luôn toàn bộ cốt
truyện.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT