Ba người Huyền Giang vừa bước vào cửa đã thấy Thu Trang đang ngồi trong khách phòng, vẻ mặt lo lắng
“Các em về à, thế nào rồi?”
Thu Trang vẫy tay bảo người hầu đem nước cùng hoa quả lên, bản thân thì tiến đến kéo ghế cho cả bọn.
“Không có gì nhiều, để Giang kể cho chị nghe.”
Thái Phương mệt mỏi đáp lời, cầm nước uống rồi đi thẳng tới phòng ngủ. Thuần Linh tất nhiên cũng không lưu lại.
Thu Trang kéo tay Huyền Giang thân thiết hỏi thăm
“Ba người gặp con bé thì thấy sao? Thuần Linh bảo thế nào?”
Huyền Giang tuy rằng rất muốn đến xem tình hình anh trai nhưng thấy Thu Trang lo lắng thế này, cô vẫn đành nán lại kể sơ qua
“Tối nay em sẽ lại đến đấy ở qua đêm. Anh Thuần Linh đã bảo phải xem xem sự tình thực hư thế nào đã.”
“Một mình em đi có nguy hiểm quá không? Nếu không thích thì đừng miễn cưỡng chắc vẫn còn cách khác mà.”
“Anh Thuần Linh nói điều này sẽ không ảnh hưởng đến em, còn bảo lúc nữa
sẽ đưa cho em một số thứ cần thiết. Nhiệm vụ của em chỉ là nhìn tận mắt
sự tình thế nào thôi.”
Thu Trang thở phào gương mặt cũng dãn ra, thế nhưng chân tay lại bồn chồn như có điều gì còn chưa nói hết.
Huyền Giang kì thực rất muốn đứng lên nhưng thấy Thu Trang như thế lại không đành lòng
Thu Trang nắm chặt tay Huyền Giang ánh mắt pha lẫn tò mò cùng chân thành
“Chị gặp Thuần Linh từ vài năm trước, nhưng chưa từng thấy nó quen biết
ai ngoài thằng Phương cả. Chị chỉ tình cờ được biết nó ừm...khác thường. Bởi vì chị cũng thi thoảng giới thiệu vài ‘khách hàng’với nó nên lúc
đầu chị tưởng em là người đến nhờ cậy Thuần Linh nhưng hóa ra không
phải. Giang à, có phải em.. cũng đặc biệt?”
“Không em không có.”Huyền Giang vội lắc đầu “Em bình thường mà.”
“Vậy sao hai thằng nhóc kia lại dám để em tham gia công việc nguy hiểm này?”
Thu Trang nghi hoặc hỏi lại, câu nói của cô vô tình đã khiến Huyền Giang đơ người.
Đúng là..mình có thật sự còn bình thường?
“Giang, Giang.”Thu Trang tiến sát mặt Huyền Giang hua tay.
“A, vâng_ em, em đi xem anh Trường.”Huyền Giang giật mình bật dậy, xô đổ cả chiếc ghế vừa ngồi.Cô vội vã khom người dựng ghế, tay chân luống
cuống.
Thu Trang áy náy lên tiếng
“Nếu chị phiền phức tọc mạch quá em cũng đừng để tâm. Cứ coi như chị chưa nói gì.”
“Vâng_”
Huyền Giang đầu óc đã trống rỗng bước chân nặng nề ra khỏi phòng, tâm trí chỉ còn văng vẳng câu hỏi
Bây giờ mình là ai?
-------------
Trường Ngân vẫn đang ngủ, đã hai ngày trôi qua, anh vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Thuần Linh đóng chặt cửa bước đến bên giường lặng lẽ kiểm tra Trường Ngân.
Huyền Giang vốn luôn nghĩ anh trai cô chỉ đơn giản hôn mê, giống như do
quá mệt hay suy nhược cơ thể. Thế nhưng đó là vì Huyền Giang mới chỉ
nhìn khuôn mặt của anh mà chưa xem đến cơ thể.
Bên cạnh việc chơi game, thứ khiến Trường Ngân quan tâm nhất chính là
rèn luyện sức khỏe. Dù Trường Ngân không có tiền tính cách lại vô sỉ
phong lưu nhưng vẫn có sức hút tuyệt đối với phái nữ, vì sự hấp dẫn của
anh đến cả từ lúc anh đang mặc áo lẫn khi đã cởi ra. Bắp tay rắn chắc,
cơ ngực gọn ghẽ, sáu múi rõ ràng, từng thớ thịt đều ẩn chứa sức mạnh.
Thế nhưng khi Thuần Linh cởi nút cúc cuối cùng, màu da đồng khỏe mạnh
thường trực đã bị nhuộm đen. Từ vùng ngực trở xuống không nơi nào không
rạn nứt, hắc sắc chết chóc cứ thế lan tỏa, nhưng lạ lùng hơn là bên
trong kẽ nứt lại ẩn chứa ánh sáng đỏ cam của nham thạch cùng hơi nóng
bốc lên bỏng rát. Giống như cả cơ thể Trường Ngân là một hòn than cháy
âm ỉ.
Thuần Linh cắn môi đôi tay hơi chút run rẩy, với lấy hộp cao trong suốt trên bàn bắt đầu bôi lên da Trường Ngân.
Lớp cao vừa chạm đến cơ thể liền lập tức tan chảy thành một luồng khí
lạnh lấn át hơi nóng phả ra, đồng thời tỏa mùi hương thảo dược dịu êm,
vết rạn cũng vì thế mà khép lại, màu đen cũng trở nên nhạt hơn.
“Có ích gì không?”
Thái Phương từ cửa vách bước vào, quầng mắt thâm tím lộ nét mệt mỏi, giọng nói đầy mong chờ
“Có, nhưng chỉ tạm thời.”Thuần Linh thở dài, buông hộp cao đứng lên.
“Tiểu Phương, thế giới kia chỉ có loại này là tiên dược?”
“Tớ chưa đủ khả năng đi xa hơn.”Thái Phương lắc đầu giọng nói xót xa
Thuần Linh ngồi lặng trên chiếc ghế mây bên cạnh giường ánh mắt thoáng tia ác độc
“Đáng nhẽ tớ nên tận diệt hậu duệ của bà ta.”
Thái Phương bước đến ngồi đối diện, khó khăn lắc đầu
“Tiểu Linh không phải lỗi của cậu. Là do bọn chúng quá cố chấp với Quỷ
Tâm kính. Thật không ngờ Cửu Âm vật chủ dám hy sinh cả cơ hội đầu thai,
sẵn sàng chịu tan biến vĩnh viễn để sử dụng hạ chiêu đấy. Lúc đó chẳng
phải cậu cũng lâm vào nguy hiểm còn gì.”
Thuần Linh nhắm mắt sắc mặt vẫn vô cùng khó coi
“Nếu chỉ bằng chiêu tự sát của bà già sức tàn đấy thì tớ vẫn có thể tìm
cách giúp hắn. Chính là trước đó hắn đã bị mất một nửa dương khí, đặt
một chân vào quan tài. Giờ làm gì cũng vô dụng.”
“Thầy lại đúng lúc này bế quan....”Thái Phương bóp trán đau lòng nhìn gương mặt đang ngủ của Trường Ngân
“Có thực là anh ấy không hề nhớ gì....”
“Hắn đâu có nhận ra chúng ta.”
“Vậy tại sao anh ấy dù đã gần hôn mê... vẫn chạy đến che chở cho cậu?”
“Ai biết được...”Thuần Linh buông mi, dấu đi nỗi buồn trong đáy mắt.
“Nhưng tớ tuyệt sẽ không cảm kích đâu.”
---------------
Huyền Giang sau khi ăn tối xong liền lên xe đến trường đại học.
Cô ngồi trên ghế da thoải mái sang trọng, nhưng thay vì thưởng thức
khung cảnh buổi tối đèn hoa rực rỡ thì Huyền Giang lại đang để đầu óc
trôi về cuộc nói chuyện trước đấy với Thuần Linh.
Thuần Linh bảo’khả năng’mới phát sinh của Huyền Giang không phải chỉ đơn giản là nhìn thấy linh hồn.
“Khả năng cô đang sở hữu là nhìn thấu bản chất.”
“Nghĩa là gì?”
“Ta sẽ không giải thích.”Thuần Linh lạnh lùng lắc đầu.
“Điều đáng quan tâm hơn là cô đã sống hơn mười bảy năm nhưng giờ mới
biết mình có năng lực này, không phải...quá vô lý sao. “Thuần Linh ánh
mắt sắc lạnh từng câu chữ buông ra khỏi môi như lợi kiếm bén nhọn.
Huyền Giang vội vàng lắc đầu, giọng nói có đã có chút nóng nảy
“Em hoàn toàn bình thường cho đến khi gặp Nhân Vu trập. Nếu nói có điều gì vô lý ở đây thì phải nghĩ xem vì sao em lại bị_”
“Bị con bán quỷ đấy nhìn trúng?”Thuần Linh không kiên nhẫn cắt ngang. “Thế cô nghĩ vì sao?”
Huyền Giang cúi đầu trong suy nghĩ đã thoáng hiện lên hình ảnh của Hiền
“Em không biết...”
“Vì cô vốn khác thường, Vũ Huyền Giang.”Thuần Linh khép hờ đôi mắt, đưa tay xoa lên thái dương.
“Hoặc có người cố tình hãm hại?”Huyền Giang để suy nghĩ tuột khỏi môi mà không kịp kìm giữ.
Thuần Linh mở mắt nhướn mày dùng tia nhìn khó hiểu quét đến Huyền Giang.
“Không..là em vô tình lỡ miệng thôi. Không phải cố ý.”Huyền giang vội vàng biện minh, cúi đầu càng thấp.
Thuần Linh cũng không tái truy tới. Cậu lấy ra một chiếc vòng đưa cho Huyền Giang
“Cầm lấy, đeo nó trên cổ.”
Chiếc vòng thực vô cùng đơn giản, chỉ bao gồm một sợi dây nối với một viên đá hình cầu màu hổ phách.
Huyền Giang đeo lên mơ hồ cảm giác khó chịu không thích ứng được ngay. Nhưng vì cảm giác rất nhẹ nên cô cũng bỏ qua.
“Cái vòng này có nhiều công dụng. Có thể giúp ích cũng có thể không. Nhớ giữ cho kỹ, ta cần thấy nó lành lặn.”
“Vâng, vâng.”Huyền Giang vội trả lời.
Thuần Linh gật đầu phất tay ý bảo có thể đi, chính là khi Huyền Giang
vừa bước chân ra khỏi cửa liền nghe thấy giọng nói trầm thấp đều đều
vang lên
“Chỉ cần là con người thì ai cũng sẽ có một thứ biểu trưng cho bản thân. Gọi là số mệnh cũng được, gọi là vận kiếp cũng không sai. Vô tình ta có thể nhìn thấy phần nào thứ đó của bất kỳ ai.”
“Ngọc Anh cũng thế, Thu Trang cũng vậy, anh trai ngươi Trường Ngân cũng không phải ngoại lệ.”
“Nhưng Vũ Huyền Giang ngươi biết không_”
“Ta chẳng thể thấy gì từ ngươi.”
--------------
Ký túc xá đại học Tổng hợp Liên đoàn nằm ngay bên trong khuân viên
trường, buổi sáng thì không sao nhưng đến tối sau tám giờ nếu không mang thẻ sinh viên thì không được phép tự do ra vào.
Huyền Giang đứng ngoài cổng sau chờ Ngọc Anh mang thẻ ra đón. Cổng sau
đại học tất nhiên là một nơi nhộn nhịp, mỗi hiệu ăn, quán game, hàng bia sau tiết học cuối cùng của ngày càng thêm nhộn nhịp đông đúc. Đối với
một cô gái mới lớn mà nói, đứng tại nơi lạ lẫm hỗn tạp này vào lúc chín
giờ quả thật vô cùng bất an.
Thế nhưng Huyền Giang đã để đầu óc treo lên mây, hoàn toàn không để tâm
xung quanh, tận đến khi một nhóm nam sinh viên từ đâu bước đến ngả ngớn
trêu cô.
“Ô kìa em gái, chờ ai đấy?”
“Đứng một mình chán lắm, đi chơi với tụi anh không em ơi_”
Nếu là Huyền Giang bình thường tất nhiên sẽ khó chịu bỏ đi. Thế nhưng
Huyền Giang lúc này lại không hề hay biết những lời đùa giỡn kia, cô
liếc nhìn nhóm nam sinh viên, trong đầu văng vẳng ý nghĩ
Nhìn thấu bản chất?
Nhìn thấu bản chất?
Bản chất của họ là gì?
Mình thực sự có thể thấy được?
Đương nhiên dù Huyền Giang trừng như muốn bắn một lỗ qua mấy người kia, cô vẫn chẳng thể thấy được cái gì cả.
“A, bọn mày ơi, em nó thích này!”
Một thằng mập trong nhóm đã có chút hơi men, thấy ánh mắt dữ dội của Huyền Giang lại hiểu nhầm.
“Mày điên hả con nhỏ đó rõ ràng đang khiêu khích!”
Có thằng khác cũng vừa từ quán bia đi ra, cậy có máu nóng sấn sổ đến gần Huyền Giang.
Ngay tại lúc cô giật mình lùi lại, một giọng nói nghiêm nghị dõng dạc vang lên
“Mấy anh kia làm gì đấy!”
“Chúng…chúng em chào thầy..”
Nhóm sinh viên tỉnh cả cơn say, đối với học trò mà nói thì dù là thời
nào người đáng sợ nhất vẫn là thầy giáo. Thế nhưng vừa nhìn rõ người
trước mặt, cả lũ lại đồng loạt vui vẻ, nhao nhao chạy lại hỏi thăm
“Thầy, thầy đi đâu đấy?”
“Ái dà hôm nay được trực ban cơ à.”
“Chúng mày nhìn thầy đeo thẻ oai chưa kìa.”
“Thầy ơi bọn em đang xỉn đây, có nước chè đặc không?”
Người đang bị vây giữa vòng ôm cổ bá vai của đám nam sinh không ai khác
là giảng viên nhiệt tình mà Huyền Giang đã gặp lúc trước.
Giảng viên kia dưới sự trêu chọc của đám sinh viên, vẫn cố tình giữ nguyên nét mặt nghiêm túc.
“Tránh ra, tôi chẳng dạy mấy cậu, chẳng dám nhận làm thầy mấy cậu.”
“Thầy Vũ ~ hôm nay sao thế, giận tụi em à.”
Một đứa có vẻ ngoài cao lêu khêu, tiến lên dụi đầu vào tay anh nhái giọng eo éo. Hạ Vũ một cước đá vào mông cậu ta
“Khiếp anh, định dở thói đe dọa hử?!”
“Thầy đánh em, bạo lực học đường….”Nam sinh kia ngã lăn ra đất làm trò mèo lăn lộn mấy vòng, suýt xoa kêu đau.
Hạ Vũ cuối cùng nhịn không được liền bật cười nhưng lập tức nghiêm lại
“Mấy cậu có biết thân biết phận không hả! Hiền lành ngoan ngoãn chưa
được ít lâu, giờ lại đi trêu chọc con gái người ta. Hay mấy cậu muốn
đích thân tôi lôi cổ cả lũ lên phòng giáo vụ?!”
Đám nam sinh lập tức lắc đầu tỏ vẻ ăn năn, quay qua xin lỗi Huyền Giang
“Xin lỗi em gái, tụi anh uống say quá nên giỡn tý thôi em đừng sợ.”
Hạ Vũ đập bốp vào đầu tên vừa mở mồm kia
“Cũng không phải em gái cậu, cậu gọi làm gì!”
“Thầy, đau quá.”Nam sinh xoa đầu oan ức.
“Đi ngay về kí túc xá cho tôi. Tý tôi đem nước chè lên. Không được đánh bài nhớ chưa?”
“Vâng thưa thầy.”
Cả nhóm nam sinh đồng loạt nhao nhao xô đẩy nhau vào trường, ai đi qua cũng cúi đầu xin lỗi Huyền Giang.
“Lũ quỷ sứ.”Hạ Vũ lúc này mới bật cười, nụ cười anh tự nhiên mà tình cảm.
Huyền Giang thấy một màn vừa diễn ra trước mặt liền cảm thán, con người
này thực có sức hấp dẫn, sự hấp dẫn đến ngay từ bản chất đấy về mặt nào
đó còn hơn hẳn cả anh trai cô lẫn Thái Phương.
“Ô, cô bé lúc trước, em lại đến tìm người?”
Hạ Vũ ngạc nhiên nhìn Huyền Giang.
“À, vâng…”
Huyền Giang có đôi chút băn khoăn. Đứng trước con người này cô thật
không nỡ nói dối, nhưng nếu nói thật không biết có sao không. Hạ Vũ hình như đoán được suy nghĩ của Huyền Giang anh cười cười
“Nào vào đây đã, trời sắp mưa đấy.”
Quả nhiên như lời Hạ Vũ nói, từng hạt mưa nhỏ giọt bắt đầu tí tách rơi. Huyền Giang cuối cùng đành theo chân anh vào buồng trực ban, nằm ngay
gần cổng.
“Bác bảo vệ có việc nên nhờ anh trông giúp, em cứ tự nhiên ngồi đợi ở đây, ăn kẹo không?”
Hạ Vũ miệng vừa nói tay đã lôi ra mấy gói kẹo cà phê cùng một cốc nước lọc đặt trước mặt cô.
“Ngại quá, ở đây toàn đàn ông nên ngoài nước chè với thuốc lào cũng chỉ có kẹo cà phê cùng nước lọc thôi.”
Huyền Giang lễ phép đỡ lấy cốc nước
“Vâng, cám ơn anh.”
Hạ Vũ kéo chiếc ghế nhựa ngồi đối diện với Huyền Giang cười hỏi
“Sao nào, giờ muộn rồi mà còn định gặp ai? Hai cậu bạn kia đâu mà không đi cùng em?”
Huyền Giang gãi đầu gãi tai, đúng lúc nhận được điện thoại của Ngọc Anh
“Dạ chị Ngọc Anh ạ, vâng, vâng. Không sao, chị cứ từ từ. Em đang ngồi chờ ở phòng trực ban. Dạ, vâng, em có quen thầy ấy_”
“Là thầy Vũ đây em ơi.”Hạ Vũ nói vọng vào, lớn tiếng đùa trêu”Đừng lo nha, em ấy ở với thầy.”
Tiếng Ngọc Anh trong điện thoại chợt im bặt, sau đó khoảng chục giây, cô mới nói”Chút nữa chị ra.”rồi cúp máy.
Huyền Giang vừa tắt di động, Hạ Vũ bỗng hỏi
“Người em vừa nói chuyện là Ngọc Anh ngành quản trị hả?”
“Vâng, thầy dạy chị ấy?”
“Không, thầy là giảng viên mỹ thuật.”Hạ Vũ lắc đầu.”Chỉ là thỉnh thoảng bắt gặp.”
Huyền Giang tuy còn đang học phổ thông nhưng cô cũng biết mối quan hệ
thầy trò trên trường đại học ra sao. Một giảng viên còn rất trẻ như thầy Vũ hẳn là giảng viên hợp đồng được trường thuê. Dù rằng thầy Vũ tính
tình thân thiện lại tốt bụng nhưng đối với người mỗi ngày đứng hơn vài
lớp khác nhau, mỗi lớp lại có cả trăm học sinh mà nói có thể nhớ được
tên từng người là đã giỏi lắm rồi, thậm chí Ngọc Anh còn không phải
sinh viên của thầy. Vậy nên không thể chỉ đơn giản là thỉnh thoảng bắt
gặp được.
Hạ Vũ không phải người thích bình luận về một ai đó sau lưng họ. Nhưng
khi thấy sắc mặt Huyền Giang thoáng cái không tốt, anh đã biết cô bé hẳn là hiểu nhầm điều gì, nên vui vẻ nói tiếp
“Ngọc Anh trong trường khá nổi đấy. Con trai rất thích cô bé, mấy năm trước em ấy vẫn hay được mời làm MC cho trường.”
“A, vậy ạ.”Huyền Giang hơi chút áy náy, cô vội chuyển đề tài
“Vậy giờ chị đấy có tham gia hoạt động nào không ạ?”
Hạ Vũ nhíu mày, hình như đang sắp xếp lại trí nhớ
“Không thì phải. Năm cuối rồi mà, ai chả bận vắt chân lên cổ.”
“Lần gần đây nhất thầy trông thấy Ngọc Anh cô bé có vẻ không khỏe. Thầy
liền tìm cơ hội nói chuyện nhưng... cô bé luôn lảng tránh.”
Hạ Vũ càng nói càng thấy có điều không đúng, nhớ lại thì Ngọc Anh dường
như luôn trong tình trạng bất ổn, mắt thì hoe đỏ như vừa mới khóc.
“Em là em gái Ngọc Anh hả, em có biết cô bé đang gặp vấn đề gì không?Nếu không ngại hãy bảo em ấy chia sẻ nỗi lo với thầy. Thầy nhất định giữ bí mật.”
Hạ Vũ thành khẩn nhìn vào mắt Huyền Giang, mắt anh không to như Thái
Phương, không sắc bén như Thuần Linh, không sâu như Trường Ngân, nhưng
đôi mắt bình thường ấy lại ẩn chứa sự đáng tin cậy và đầy lòng bao dung.
Huyền Giang trong khoảnh khắc đã không tự chủ được, bị đôi mắt đen láy khảm vào tâm trí, mọi ý nghĩ trong lòng đều muốn tuôn ra.
“Ô kìa thầy Vũ, thầy đang tiếp khách hả?”
Giọng nói ồm ồm cắt ngang cuộc nói chuyện, người vừa bước vào không ai khác là Thịnh.
“Chào thầy Thịnh, hôm nay anh ở lại trường muộn thế?”
Hạ Vũ cười vui vẻ, rót thêm một cốc nước chè thơm, ra dấu mời.
“À tôi ở lại soạn nốt cái giáo án. Mệt quá nên xuống đây tìm nước chè
thầy pha, tôi bị nghiện mất rồi chỉ uống được chè của thầy thôi.”
Thịnh kéo ghế ngồi xuống ngay cạnh Hạ Vũ, lúc nói như có như không liếc nhìn Huyền Giang.
Huyền Giang tính cách yêu ghét rõ ràng, nếu cô nhận định đã ghét ai thì
sẽ ghét đến cùng. Ánh mắt dò xét bình thường của Thịnh không ngờ lại
thành ánh nhìn’tà dâm’trong ý nghĩ của Huyền Giang.
“Cô bé là em gái Ngọc Anh, đang ngồi chờ chị đến đón.”
Hạ Vũ vẫn chưa nhận ra tình cảnh khác lạ chỉ sảng khoái giới thiệu.
Huyền Giang chưa từng nhận mình là em gái Ngọc Anh, thế nhưng khi cô định lên tiếng giải thích thì Thịnh đã cười xen vào
“Ái chà có nghe bảo MC Ngọc Anh lớp tôi có cô em gái còn xinh xắn giỏi
giang hơn chị, giờ gặp mới thấy thật đúng. Nhìn hai chị em giống nhau
thế, chắc hẳn cũng học khá lắm nhỉ. Năm sau định thi trường này không?
Mà tên em là gì?”
Hai người cơ bản không hề liên hệ máu mủ, ông nhìn bằng con mắt nào thấy giống nhau!!!
Huyền Giang trong bụng phỉ nhổ, ngoài miệng đã nhanh chóng nhận luôn mình đến thăm chị gái sức khỏe không tốt.
“Bố mẹ em lo quá, muốn chị ấy về lại sợ ảnh hưởng học tập nên để em đến
chăm sóc chị, không biết tự tiện vào ký túc xá ở thế này có sao không.”
Huyền Giang một bộ dáng khổ tâm khiến người nhiệt tình tốt bụng như Hạ Vũ nhịn không được an ủi.
“Không sao đâu em chỉ ở thời gian ngắn vậy thì không sao. Nếu có gì khó khăn cứ tìm thầy, đây lưu lại số thầy đi.”
Thịnh cong lên khóe môi, cười nói
“Ngọc Anh là học sinh lớp tôi, người nên quan tâm nhất là tôi mới phải.
Em Giang, em cũng không cần làm phiền thầy Vũ đâu, có việc gì cứ gọi tôi thì hơn.”
Hai người để em để anh tới lui, điện thoại Huyền Giang cùng lúc vang lên
“Vâng, chị ra rồi ạ, vâng vâng, em sẽ qua đấy.”
Huyền Giang tắt máy, lễ phép đứng dậy cúi chào
“Chị Ngọc Anh đến rồi, em ra ngoài gặp chị ấy. Cám ơn hai thầy.”
“Ừ ừ, bảo em ấy học ít thôi, sức khỏe là hàng đầu. Nếu muốn ăn cam sữa
gì thì nhắn thầy, nhà thầy nhiều lắm.”Hạ Vũ đứng lên vỗ vai Huyền Giang
đầy vẻ quan tâm.
Huyền Giang gật đầu nhưng chưa kịp xoay lưng, Thịnh đã tiến đến
“Thầy đi cùng em, chắc em chưa rành đường.”
“Không cần đâu ạ, sáng nay em đến trường rồi mà. Thầy cứ ở lại uống nước với thầy Vũ đi ạ.”
Huyền Giang cười hiền lành, trọng bụng đã nhủ bạc bẽo dâm dê còn mặt dày!
Thịnh khoát tay
“Uống mãi sao được, cũng phải để thầy Vũ làm công tác chứ. Thôi đi nào, đi nào.”
Hai người bước ra khỏi phòng trực, đi vào một khu vực tương đối vắng vẻ, Huyền Giang liền lập tức đổi giọng
“Thầy Thịnh em nghĩ dừng lại ở đây được rồi. Thầy cũng không phải không
biết đã phạm phải lỗi lầm gì mà còn dám đi gặp chị em sao. Thầy đừng có
gây áp lực cho chị ấy, có thể Ngọc Anh không dám nhưng em dám đấy. Em sẽ tố cáo thầy với nhà trường nếu thầy vẫn cứ tiếp tục như vậy!”
Thịnh có vẻ không ngạc nhiên, biểu tình hết sức bình thản, hắn cười nhẹ, khoan thai chắp tay sau lưng một điệu bộ kẻ cả.
“Lỗi lầm? Hay lắm, nhìn thử xem Huyền Giang, bằng con mắt kia nhìn xem ta đã gây ra lỗi lầm gì.”
“Không cần dùng mắt tôi cũng có thể thấy!”Huyền Giang gân cổ cãi, lại
giật mình nhận ra hắn ta... cư nhiên nhìn xuống ngực mình!!!
Huyền Giang che chắn trước ngực, tức giận giật lùi”Ông_”
Thịnh bỗng nhiên bật cười, quay lưng bước đi không để ý đến bộ dạng bối rối của Huyền Giang.
“Được rồi, coi như nay ta sẽ để bé con chơi đùa một chút. Buổi tối vui vẻ.”
“Nhưng mà cô bé ta có một lời khuyên...”
“Họa hổ họa bì nan họa cốt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT