Sau khi Lý Thanh Hàng đi, không khí trong phòng sinh một lần nữa trở nên lạnh lẽo.
Vẫn là Giang Thiến phá vỡ trầm mặc.
"Anh".
Giang Triết quay đầu, sắc mặt hơi hòa hoãn lại.
Đó từng là một khoảng thời gian sai lầm, trong quãng thời gian đó lòng của Thiến Nhi so với anh còn đau hơn.
"Em muốn....".
Thế nhưng câu sau không biết phải nói ra khỏi miệng thế nào, cho dù là đối mặt người thân thiết nhất.
Thật ra từ lúc tiễn Lý Thanh Hàng, cô đã có cái này cảm giác rồi, sau đó sau khi anh đi, Giang Triết vẫn đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đối mặt
với cô là tấm lưng cứng ngắc.
Từ vẻ mặt của cô Giang Triết cũng đã đọc được.
Anh khẽ gật đầu.
"Y tá nói em vẫn chưa thể xuống giường".
Sau đó anh đi tới phòng vệ sinh, từ bên trong lấy ra một thứ đồ.
Trên mặt Giang Thiến lập tức nổi lên đỏ ửng.
"Để tự em làm".
Cô vội vã nhận lấy.
"Thiến Nhi, anh cũng không sợ, em còn sợ cái gì?"
Cuối cùng trong giọng nói cũng có chút độ ấm, bên trong còn có một nụ cười cố kềm nén.
Hiếm khi thấy Thiến Nhi của anh xấu hổ.
"Anh".
Giang Thiến cũng không động đậy, sau đó ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt của Giang Triết.
"Anh, thật xin lỗi".
"Bé ngốc".
Giọng nhẹ nhàng nỉ non, vẻ mặt cũng buông lỏng.
Dù bác sĩ Phùng là bác sĩ phụ khoa giỏi nhất thành phố A, nhưng những đau đớn sau giải phẫu vẫn không cách nào tránh được.
May mắn cơ địa của Giang Thiến cực tốt, hai ngày sau đã bắt đầu xuống đất,
nhưng không dám đi lại nhiều, bởi vì vừa đi sẽ động đến vết thương.
Vẻ mặt Giang Triết trước sau vô cùng khẩn trương, chỉ sợ Giang Thiến đau
quá, cho nên thường chỉ để cô đi nhiều nhất là hai bước, đã không để cho cô đi tiếp nữa.
Bác sĩ Phùng đối mặt với sự nuông chiều của
Giang Triết có phần bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mỗi lần
tới đây lại làm người ác, dắt Giang Thiến đi qua đi lại nhiều lần.
Giang Triết cũng không đến công ty, hầu như chỉ ở phòng bệnh.
Lúc trong phòng yên tĩnh, tay Giang Thiến luôn sờ vào vết sẹo kia.
"Anh, thật giống như con rết".
Nàng nhẹ nói, trong giọng nói có chút mất mát.
"Thiến Nhi, nếu em để bụng, anh sẽ tìm người xóa nó đi".
Ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua mặt cô.
"Em hãy luôn nhớ kỹ, mặc kệ em có thay đổi ra sao, ở trong lòng anh em vĩnh viễn là đẹp nhất".
Còn một câu anh không nói, mặc kệ em thay đổi thế nào, em đều sẽ là cục cưng của anh.
Rồi anh nắm tay Giang Thiến, áp vào mặt mình.
Cả đời này, anh và cô hai người vẫn gắn bó, anh và cô sẽ luôn luôn sóng bước, hạnh phúc bên nhau.
Chuyện xưa của Giang Triết và Giang Thiến đến đây là kết thúc, sau đó còn có
một hôn lễ, sẽ đến phần ngoại truyện. Sau này A Đức vẫn chưa từng xuất
hiện, anh ta đang đi làm một chuyện quan trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT