Edit: hochi

Bác sĩ Phùng đã không còn rảnh để bận tâm đến tình huống của Giang Triết nữa, cô biết anh là một người thông minh.

Cô chỉ biết cúi đầu vội vàng làm phẫu thuật.

Rốt cuộc cô cũng lấy được đứa trẻ từ trong bụng của Giang Thiến ra ngoài, khi tiếng khóc của trẻ con ở trong phòng giải phẫu vang lên, mọi người thở ra một hơi dài.

Giang Triết lại một lần nữa nhào tới bên người Giang Thiến.

"Thiến Nhi, không sao chứ".

Giang Thiến khẽ lắc đầu, rồi nhắm mắt lại.

Cảm giác mệt chết đi, thật sự mệt chết đi được, mới vừa rồi cô dùng hết hơi sức toàn thân, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể làm phẫu thuật.

"Chúc mừng tổng giám đốc Giang, chúc mừng bà Giang, là con trai".

Tiểu y tá giơ đứa trẻ lên trước mặt hai người, nhưng cũng không có ai xoay qua nhìn.

Giang Thiến mệt mỏi đã không muốn cử động nữa, mà toàn bộ lực chú ý của Giang Triết đều ở trên người của Giang Thiến.

Thời gian trôi qua dương như đặc biệt chậm, một khắc kia, lòng Giang Triết như lửa thiêu.

Mắt Giang Thiến vẫn nhắm tịt, anh muốn kéo bác sĩ Phùng qua, nhưng cô đang cúi đầu vội vàng khâu vết mổ.

Cô hết sức chăm chú, ngay cả thời gian nói chuyện với Giang Triết cũng không có.

Giang Triết cũng không dám nói chuyện với cô, chỉ sợ bởi vì sự quấy rầy của mình mà khiến bác sĩ Phùng sai sót, dù sao người đang nằm ở trên bàn mổ chính là Thiến Nhi của anh.

Rốt cuộc bác sĩ Phùng cũng làm xong tất cả mọi chuyện.

"Tại sao sắc mặt khó coi như vậy? Tại sao mắt của cô ấy lại nhắm tịt như thế? Tại sao tôi nói chuyện với cô ấy cũng không có phản ứng? Không phải cô nói sinh mổ sẽ không có chuyện gì sao, tại sao cả người Thiến Nhi bị thương tổn như thế?"

Bác sĩ Phùng gỡ bao tay xuống.

"Cô ấy và sản phụ khác không giống nhau, chẳng khác nào cô ấy trải qua hai sự đau đớn. Vừa dùng sức rặn vốn đã làm cho cơ thể cô ấy bị tổn thương rồi mà bây giờ lại mổ nữa".

Trong giọng điệu của bác sĩ Phùng đều là mệt mỏi, dường như chưa từng có ca phẫu thuật nào mệt mỏi như vậy.

Người đàn ông kia mặc dù vẫn không nói gì, nhưng vẫn dùng ánh mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia sắc tựa như đao.

Trở lại phòng bệnh, Giang Thiến vẫn chìm trong giấc ngủ.

Bác sĩ Phùng cũng không dám rời đi.

Mặc dù, cô đã nói lần nữa, cô ấy chỉ vì quá mệt mỏi, cô ấy lập tức sẽ tỉnh lại. Nhưng Giang Triết vẫn không yên lòng.

Thậm chí anh có chút hối hận, nếu như sớm biết như vậy, mặc kệ Thiến Nhi quấy rầy thế nào, anh cũng không nên đồng ý.

Bác sĩ Phùng nói, vẫn cực kỳ may mắn, bởi vì bình thường phẫu thuật trước đó phải để bụng rỗng, nếu không rất dễ xảy ra tình trạng nôn mửa, nhưng trước khi phẫu thuật Giang Thiến đã ăn rất nhiều thức ăn.

Giang Triết vẫn không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt sâu lắng nhìn Giang Thiến.

Khi Giang Thiến tỉnh lại, chỉ thấy đầu giường bật một ngọn đèn màu da cam.

Đảo mắt thấy Giang Triết đang ngồi ở bên cạnh mình.

Có phải quá mệt mỏi hay không? Tay của anh đang chống lên trán ngủ gật.

Giang Thiến muốn giơ tay lên, mới phát hiện ra tay cô bị Giang Triết cầm ở trong tay thật chặt.

Cô khẽ động, Giang Triết lập tức tỉnh lại.

Anh lập tức đứng lên, nhìn Giang Thiến.

Đến lúc phát hiện Giang Thiến tỉnh lại, anh vừa nắm được tay của cô.

"Thiến Nhi, Thiến Nhi, sao rồi? Khó chịu chỗ nào? Em nói cho anh biết đi".

Giang Thiến lắc đầu một cái, nếu như nói cho anh biết, bây giờ bụng của cô rất đau, không chừng anh sẽ chạy đi gọi toàn bộ bác sĩ của bệnh viện tới đây mất.

Cũng tự trách bản thân, trước khi sinh không chịu vận động, cho nên mới phải chịu khổ thế này.

Nhưng sau này trên bụng lại có một vết sẹo, đến lúc đó có phải rất khó coi không?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của cô xụ xuống.

Giang Triết cho rằng cô khó chịu chỗ nào.

Trong giọng nói đều là run rẩy.

"Có phải còn đau ở đâu không?"

"Về sau sẹo chắc sẽ khó coi lắm".

Cô nhẹ giọng nói.

Giang Triết dở khóc dở cười.

"Những thứ này đều là vấn đề nhỏ, nếu em cảm thấy vết sẹo ở chỗ đó khó coi, anh sẽ nghĩ biện pháp xóa nó đi, chỉ cần em mau chóng khỏe lại. Được không?"

Anh nắm tay cô, đặt ở bên môi của mình hôn nhẹ.

Phải nói thế nào cho cô biết, lòng anh vẫn quặn lại, đợi đến bây giờ, cô mở mắt, mới có thể yên tâm.

"Có muốn nhìn con trai của chúng ta một chút không?"

Anh cúi người, nhẹ giọng hỏi.

"Bây giờ là mấy giờ?"

"Bốn giờ, bốn giờ sáng".

Giang Thiến lắc đầu, giờ phút này nói không chừng con trai của cô đang ngủ say.

Giang Triết ngồi xuống cạnh giường bệnh.

"Thiến Nhi, về sau đừng sinh nữa".

Giang Thiến không nói lời nào, chỉ là khóe miệng câu lên.

Vừa mới sinh một đứa bé, chuyện sau này cô còn chưa có nghĩ tới.

"Thiến Nhi, đừng sinh nữa, loại đau đớn thế này không muốn nếm thêm một lần nào nữa. Chúng ta đã có đứa bé, anh đã có cục cưng rồi".

Anh ôm lấy đầu của cô.

"Đó chính là cục cưng của chúng ta, một là đủ rồi, về sau còn sinh nữa, cục cưng nhỏ sẽ có ý kiến".

Anh hơi dừng lại một chút, nói tiếp: "Em là cục cưng của ta, đó là con trai yêu của anh, cuộc đời của anh đã hạnh phúc lắm rồi. Thiến Nhi, em đồng ý với anh có được không?"

Giọng Giang Triết hơi run.

Giang Thiến chỉ có cảm giác ánh mắt của mình ê ẩm, cô quệt mũi một cái.

"Không khóc, đừng khóc được không?"

Anh nhẹ nhàng nói bên tai của cô.

"Vú nuôi nói với anh, thời gian ở cữ không thể khóc, nếu không sẽ gây thương tổn đến mắt của em".

Giang Triết hôn nhẹ lên mắt của Giang Thiến.

Giang Thiến nhẹ nhàng gật đầu.

Bắt đầu từ giờ phút đứa bé ra đời, cô đã thành một người mẹ.

Lý Thanh Yểu bởi vì phải đi hưởng trăng mật với Giang Phấn, cho nên ngày hôm sau chưa từng xuất hiện, nhưng là cô lại bảo Lý Thanh Hàng đến đây.

Khi tay Lý Thanh Hàng đang cầm một bó hoa Bách Hợp xuất hiện tại cửa phòng bệnh, Giang Triết vốn là đang ngồi lập tức đứng lên, sau đó kéo anh lại.

"Anh tới làm gì?"

Thậm chí giọng điệu của anh không tốt chút nào.

Giang Thiến dở khóc dở cười, lúc này biểu hiện của Giang Triết chính là một đứa trẻ.

"Anh".

Cô nhẹ giọng gọi.

Cô cũng sẽ không đi theo Lý Thanh Hàng mà, anh khẩn trương như vậy làm gì.

"Anh chỉ là nhận lời nhờ vả của Thanh Yểu đến thăm em một chút".

Ngày hôm qua ở trong hôn lễ vốn định đi đến chào hỏi, nhưng ánh mắt cưng chiều của Giang Triết vẫn bao quanh cô, anh đành dừng bước chân lại.

Anh thấy Giang Triết hốt hoảng ôm Giang Thiến đi ra, một khắc kia, nắm đấm của anh siết thật chặt một chỗ.

Lúc này anh mới phát hiện ra, thời gian qua đi lâu như vậy, người phụ nữ kia vẫn chiếm cứ trong đầu của anh như cũ.

Sau khi hôn lễ kết thúc, anh tự mình nói đưa Lý Thanh Yểu và Giang Phấn đi bệnh viện.

Thời điểm hai người Lý Thanh Yểu đi lên, anh vẫn đứng ở phía dưới, tưởng tượng thấy ở phòng bệnh Giang Thiến đó.

Sau đó, đến khi Lý Thanh Yểu và Giang Phấn xuống, giọng nói vui vẻ nói rằng cậu bé đáng yêu như thế nào.

Anh lái xe, trong lòng vậy mà cũng vui mừng.

Cô bé kia rốt cuộc trưởng thành thật rồi sao?

Người thường khóc nhè, người thường hay buồn, dù là anh không ngừng kể chuyện cười cũng không chịu cười, cô bé đó rốt cuộc cũng trưởng thành.

Cô làm mẹ, cô đã thành mẹ.

Cuộc sống của cô bây giờ rất tốt, rất hạnh phúc, từ nay về sau, anh nên cách xa cuộc sống của cô, anh nên giấu cô thật sâu ở đáy lòng mình.

Sáng sớm hôm nay, Lý Thanh Yểu gọi điện thoại cho anh, nói là muốn bảo anh đi thăm Giang Thiến một chút.

Anh thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, anh không ngờ đến hôm qua anh còn muốn quên cô, hôm nay Thanh Yểu đã bảo tự anh đi thăm cô.

Anh không thể từ chối, suy nghĩ rất lâu.

Trước lúc vào phòng bệnh, thậm chí anh còn hít thở thật sâu vài lần.

"Em có khỏe không?"

Anh cố gắng kéo ra một nụ cười, che giấu nội tâm đang sôi sục mãnh liệt.

"Khá tốt, cám ơn anh đã đến thăm em".

Giang Thiến quay về phía Lý Thanh Hàng cười.

Thật ra thì vẫn vui vẻ, dù sao, anh đã từng đối tốt với mình như thế.

Chỉ là cảm giác vết mổ ở bụng đau âm ỷ, cho nên, ảnh hưởng đến nụ cười của cô.

"Anh cũng đã nhìn thấy, có thể đi được rồi".

Giang Triết nói xong, lập tức muốn đuổi Lý Thanh Hàng đi ra ngoài.

Lý Thanh Hàng nhìn người đàn ông trước mắt này, anh ta thật sự rất yêu Giang Thiến, đàn ông như vậy ở chung một chỗ với Giang Thiến, mình cũng sẽ rất yên tâm.

Là ai nói, yêu một người chỉ cần người đó hạnh phúc.

Cho nên, bây giờ thật sự anh cũng vui vẻ sao?

Nghĩ tới đây, không khỏi nổi lên ý nghĩ muốn trêu cợt trái tim Giang Triết.

Anh đi mấy bước vào bên trong, sau đó ngồi xuống ghế.

"Đúng vậy nhìn thấy rồi, nhưng tôi còn chưa trò chuyện với Giang Thiến".

"Trò chuyện cái gì chứ".

Giọng điệu của Giang Triết hung hãn.

"Anh và cô ấy có chuyện gì mà tán gẫu chứ, anh đi ra ngoài nhanh lên".

Hiếm khi được nhìn thấy người đàn ông hô phong hoán vũ của thành phố A vẫn còn có một mặt đáng yêu như vậy.

Lý Thanh Hàng thấy buồn cười.

"Tổng giám đốc Giang nói cũng buồn cười, tôi và Giang Thiến sao lại không có chuyện gì để nói chứ? Giữa chúng tôi có rất nhiều lời có thể nói đấy".

"Lý Thanh Hàng".

Người đàn ông này hôm nay xảy ra chuyện gì thể nhỉ? Hình như rất thích tranh cãi với Giang Triết.

"Sao rồi? Hiếm khi ông bạn già tới thăm em, em nên cảm thấy vui vẻ chứ".

Giang Thiến, em cũng biết đấy, đây là lần cuối cùng, anh có thể nhìn em gần thế này, sau này có lẽ là không còn cơ hội nữa.

Khi đó, em là bà Giang, em là bà chủ nhà họ Giang, mà anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn em.

Vì thế hôm nay hãy để anh buông thả một lần.

Giang Thiến khẽ lắc đầu, chỉ là lúc quay đầu thấy ánh mắt Giang Triết như lang như hổ, cảm thấy buồn cười.

Hiếm khi thấy anh có hành động ngây thơ thế này, sau đó suy nghĩ một chút có thể không cảm thấy buồn cười sao?

"Bây giờ em đã làm mẹ người ta, mọi việc phải có dáng vẻ của người làm mẹ".

Anh nhìn cô.

"Lý Thanh Hàng, nếu anh không đi, tự gánh lấy hậu quả".

Người kia rốt cuộc phát điên, sắc mặt của anh u ám, ánh mắt kia hận không thể một hớp lập tức nuốt Lý Thanh Hàng.

Lý Thanh Hàng khẽ mỉm cười, sau đó đứng dậy.

"Hiếm khi tới một chuyến, có phải nên thăm con trai của em không?"

Nói xong, làm một cái mặt quỷ với Giang Thiến.

Giờ Giang Thiến mới hiểu được.

Cô lắc đầu một cái, hai đấng mày râu mà lại chơi trò ngây thơ như vậy.

Giang Triết từng bước từng bước đi đến gần Lý Thanh Hàng, sau đó vén ống tay áo lên.

"Được lắm, đường đường tổng giám đốc sao mà hẹp hòi thế".

Khóe miệng Lý Thanh Hàng vẫn luôn là khuôn mặt tươi cười như có như không .

"Không liên quan gì tới anh".

Xem ra Giang Triết tức giận thật sự, bốn chữ gần như là từ trong kẽ răng phun ra nụ cười trên mặt Lý Thanh Hàng cuối cùng cũng thu lại, lần đầu tiên anh dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc này nhìn Giang Thiến, dùng giọng vô cùng nghiêm túc nói: "Giang Thiến, chúc em hạnh phúc. Hẹn gặp lại".

Anh xoay người, không nói gì nữa, sau đó bước nhanh đi ra khỏi phòng bệnh.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng, dựa vào trên vách tường phía ngoài, cảm giác sức lực toàn thân trong một khắc kia dường như cũng lìa xa mình đi rồi.

Hẹn gặp lại, Giang Thiến, người phụ nữ anh đã từng yêu.

Từ nay về sau, anh sẽ dõi theo hạnh phúc của em, sau đó đi tìm hạnh phúc của mình.

Chậm rãi bước từng bước đi tới cửa thang máy, nhưng anh lại muốn đi thang bộ.

Mặt của anh lại khôi phục vẻ nho nhã bình thường, chỉ có bản thân anh biết, trong lòng anh có bao nhiêu đau khổ, mấy phút đồng hồ trước, anh vừa mới thực hiện một cuộc từ biệt đau khổ.

Đi tới cửa bệnh viện, nhìn thấy mặt trời sáng chói, anh bất giác nâng tay lên, che mắt mình một chút, dường như có mảnh vụn ánh sáng rơi vào trong mắt của mình.

Thả tay xuống, hình như là ảo giác, bên cạnh một cô gái đi qua, vẻ mặt đó giống như Giang Thiến.

Lý Thanh Hàng sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, tay đã đưa qua.

Sau chuyện đó, anh đã từng vô số lần vang lên một giọng nói, anh chỉ có thể cười bản thân.

Rõ ràng vừa mới từ phòng của Giang Thiến ra ngoài, làm sao có thể nhìn thấy cô chứ?

Nhưng một khắc kia, anh đã thật sự đưa tay ra, chặn ngang rồi nắm lấy cánh tay của cô gái.

"Giang Thiến".

Hai chữ đó khắc thật sâu vào trong lòng anh vẫn cứ thế bật ra từ trong miệng của anh.

Cô gái quay đầu lại, vẻ mặt đó thật sự giống Giang Thiến như đúc, nhưng anh biết đó không phải là Giang Thiến.

Mặc dù cũng là một đôi mắt to linh động.

"Thưa anh, anh nhận lầm người rồi".

Cô gái nhẹ giọng nói.

"Thật xin lỗi".

Lý Thanh Hàng chậm rãi lui bước, sau đó nói xin lỗi.

Khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhạt.

Mặt của cô gái ở một khắc đó đỏ bừng, thậm chí cô có phần vội vàng quay đầu đi.

"Không sao, không sao".

Bị một người đẹp trai như thế nhận lầm, chẳng lẽ không phải một chuyện tốt sao?

Lý Thanh Hàng máy móc gật đầu, sau đó đi về phía xe của mình.

Nhưng trong lòng lại chế giễu sự đường đột của mình, trước nay chưa từng có chuyện như vậy, vậy mà sao hôm nay lại phạm sai lầm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play