"Tiểu vương gia !
Người mau dậy đi, đến giờ vào triều đón sứ thần của Bạch quốc rồi !"
Xuân Hương nói lớn, dùng tay kéo tấm chăn mà Vân Tiêu đang dùng để trùm
kín người ra.
Vân Tiêu vốn không phải là một kẻ ham ngủ, chỉ là
tối qua y đã tìm ra cách thu phục Băng Sương kiếm, sau đó kết hợp với
chiêu thức trong "Huy Vũ", Vân Tiêu mải mê luyện tập kiếm pháp, phụ thân y lại bận chính sự, không phát hiện mà lôi y về phòng, do đó đến chừng
rất khuya Vân Tiêu mới đi ngủ.
Sau khi Vân Tiêu nghe tiếng nói
của Xuân Hương, y lục lọi trong trí nhớ mình một chút, quả là năm ngày
trước nhị vương phủ nhân được một đạo thánh chỉ bảo hôm nay phải vào
triều tiếp đón sứ thần của Bạch quốc, lại còn chỉ đích danh Vân Tiêu
phải đi
Vốn dĩ tiếp đón sứ thần là chuyện đương nhiên, không cần
phải ban thánh chỉ, thế nhưng hai cha con nhà này không thích tham dự
mấy cái lễ rườm rà, vậy nên nếu không ban thánh chỉ chỉ sợ vào ngày tiếp đón sứ thần sẽ không có người của Nhị vương phủ.
Tuy nói ban
thánh chỉ là vậy, nhưng thật ra nếu Vân Kiếm lấy đại một cái cớ nói
không đi cũng chẳng sao, lạ là ở chỗ, bình thường Vân Các không bao giờ
ép nhị ca của mình tham dự lễ nghi, lần này lại ban thánh chỉ, nhưng cái chủ yếu ở đây là, ngày hôm qua Vân Kiếm đã vào triều nói chuyện với Vân Các, hai huynh đệ kì kèo rất lâu nhưng Vân Các vẫn buộc Vân Kiếm phải
đi, mà chẳng những Vân Kiếm, cả Vân Tiêu cũng bị ép đi theo.
Vân Kiếm rất tức giận, thế là đã lấy bức tranh mà chính tay Vân Hy vẽ tặng Vân Các đem về vương phủ.
Vân Các mặc dù vô cùng đau lòng cho bức tranh của mình, nhưng biết làm sao
đây, đành phải chờ ngày dụ dỗ Vân Hy kia vẽ lại cho mình bức khác.
Vân Tiêu nghĩ tới đây thì đã tỉnh táo, lau mặt, thay y phục, một bộ dáng tươm tất vào triều.
Nhờ vào bàn tay khéo léo của Xuân Hương và Ôn mama, Vân Tiêu vốn đã dễ thương xinh đẹp vô cùng, nay lại tăng lên gấp bội.
Mái tóc dài, đen, mượt mà được búi lên bằng một cây trâm bạch ngọc, đôi mắt to, tròn không biểu lộ cảm xúc cùng với hàng lông mi dày đặc, vô cùng
xinh đẹp.
Trên người Vân Tiêu là một bộ y phục tử sắc, lúc đầu
Vân Tiêu nghĩ vận y phục màu trắng, thế nhưng Vân Tiêu chắc chắn Vân
Kiếm sẽ tiếp tục với cái đám quần áo đỏ chói kia, màu đỏ với màu trắng
đi chung, quả thật có cảm giác không được tự nhiên.
Ngay cả Xuân Hương và Ôn mama khi vừa chải chuốt cho Vân Tiêu xong, cũng ngây ngốc đơ người ra.
Vân Tiêu dùng tay hươu huơu trước mặt bọn họ, kéo bọn họ trở về.
"Thế nào, xong cả rồi chứ ?" Không ngoài dự đoán của Vân Tiêu, một bóng dáng
đỏ tươi, yêu mị đứng trước cửa phòng của y, nháy mắt.
"Xong cả rồi" Vân Tiêu nhàn nhạt trả lời.
Vân Kiếm lúc này mới định thần nhìn kĩ Vân Tiêu, đánh giá y một hồi liền
cong môi : " Rất tốt, hài tử của ta phải như vầy mới đúng, ngươi yên
tâm, phụ thân bảo đảm sẽ có vô số người chết mê chết mệt ngươi đấy" Vân
Kiếm nói đùa, chỉ là câu nói đùa này cũng thật quá linh nghiệm, dù cho
Vân Tiêu cũng mới có 7 tuổi.
Vân Tiêu và Vân Kiếm lên xe ngựa chẳng mấy chốc đã đến hòang cung.
Hôm nay Vân Kiếm và Vân Tiêu đến khá sớm, hoàng thượng, thái hậu cùng hoàng hậu đều chưa lên triều.
Vân Kiếm đang nắm tay Vân Tiêu bước vào đại điện.Bóng dáng cao lớn, yêu
mị, cùng với một thân hình nhỏ nhắn, lạnh lùng đã thu hết mọi tầm nhìn
về phía họ.
Một tím một đỏ cứ như vậy đi vào chỗ ngồi của mình, mặc kệ ánh nhìn của người khác.
Khi vừa ngồi xuống, có một vài quan viên đến chào hỏi Vân Kiếm, Vân Kiếm
đáp lời có lệ, một lúc sau mọi người vẫn trở lại sôi nổi như thường.
Vân Tiêu vốn dĩ dự định sẽ canh những lúc như thế này dựa vào người Vân
Kiếm mà ngủ, thế nhưng nơi đây quá ồn ào, y ngủ không được.
Vân
Kiếm đang rót rượu, thấy Vân Tiêu nhắm mắt nhíu mày liền biết ý nghĩ của y, dùng nội công của mình chặn âm thanh, bảo đảm cho bé con của hắn một giấc ngủ ngon.
Vân Tiêu thấy mọi thứ im bặt, khẽ mở mắt, lại
thấy Vân Kiếm câu khóe môi nhìn mình, Vân Tiêu liền hiểu hắn làm gì do
đó đã cuộn người lại ngủ thật say trong lòng Vân Kiếm.
Thế nhưng
chỉ một chút là Vân Kiếm đã hối hận, bé con của hắn thật quyến rũ người
khác, thấy y ngủ, một người, hai người, ba người.....rất nhiều, quan
viên lớn tuổi, tiểu thư , công tử, nói chung là từ ít lên nhiều từ thấp
lên cao đều dần dần nhìn ngắm bé con của hắn.
Vân Kiếm không muốn kẻ khác nhìn Vân Tiêu khi y đang ngủ, thế nhưng lại vạn phần không nỡ làm y thức giấc.
Từ người Vân Kiếm tỏa ra hàn khí băng lãnh, liếc sơ tất cả mọi người một
vòng, thấy cái liếc mắt đó của hắn, tất cả đều giải tán hết.
"Nhị ca" Hôm nay Vân Hy mặt mày rạng rỡ, y phục màu vàng lấp lánh, làm cho
các tiểu thư đều nhịn không được mà nổi lên tâm tư riêng.
"Có chuyện gì mà đệ vui như vậy ?" Vân Kiếm câu khóe môi, ánh mắt tò mò nhìn Vân Hy.
Vân Hy không trả lời, hiếp mắt cười, vừa nhìn đã biết là không có chuyện gì tốt lành.
Vân Kiếm cũng không so đo với Vân Hy, cầm ly rượu nhấm nháp.Chỉ là Vân Kiếm không biết, nụ cười xấu xa của Vân Hy liên quan vô cùng đến hai phụ tử
nhà hắn.
Giọng hét the thé của thái giám bên cạnh hoàng thượng vang lên, báo hiệu Vân Các, thái hậu cùng hoàng hậu đã đến.
Vân Tiêu đã thức từ cuộc trò chuyện của Vân Hy và Vân Kiếm, khi nghe giọng của thái giám đã ngồi dậy từ trong lòng Vân Kiếm.
Cả triều đình đều quỳ xuống, duy chỉ có Vân Kiếm, Vân Hy và Vân Tiêu là không quỳ.
Theo như luật pháp của Chu quốc, huynh đệ của hoàng thượng được miễn phải
quỳ hành lễ, tuy nhiên, con, cháu...v...v, dưới bậc đều phải hành lễ như các triều thần, Vân Kiếm và Vân Hy là huynh đệ, không quỳ là đương
nhiên, thế nhưng Vân Tiêu là cháu của Vân Các, không quỳ chính là phạm
tội.
Nhưng mà, cả triều đình đều lơ vấn đề này đi.
Nhị
vương gia cưng chiều nhi tử của mình như vậy, ngươi tố giác tiểu hầu gia thì có khác gì bắt cả gia đình chui đầu vào miệng cọp ?
Ngay cả
tể tướng, lão già ranh ma này cũng không có lên tiếng, không phải lão
không muốn thừa cơ bắt bẻ mà vì lão biết, dù cho có lên tiếng cũng vô
dụng, hoàng thượng cùng thái hậu sẽ tìm cách lấp lại vấn đề này, nếu
không may, có lẽ lão cũng sẽ gặp họa.
Vân Các bước lên ngai vàng, cho triều thần bình thân, như có như không nhìn về phía Vân Hy, lại
thấy hắn ân cần đỡ nhị tiểu thư phủ thừa tướng đứng lên, tâm, vốn dĩ
đang háo hức chờ coi kịch lại trầm xuống trong phút chốc.
Bất quá cũng chỉ vài giây, sau đó Vân Các lại trở về một bộ dáng ôn nhu tươi tắn.
Khi mọi người đều bình thân và trở về vị trí của mình, Vân Các mở miệng,
đọc một đoạn diễn văn dài lê thê la tha mà hắn đã soạn từ mấy ngày
trước.
Sau đó là màn giới thiệu sứ thần của Bạch quốc cho mọi
người diện kiến.Năm năm trước, vào ngày này, hai nước đã kí kết giao
ước, lần này là lần kí tờ giao ước thứ hai, vậy nên tuyệt đối không thể
gây chuyện.
"Trẫm xin giới thiệu với mọi người, đây là hai vị sứ thần của Bạch quốc, tứ vương gia và lục công chúa."
Lập tức, có hai người đứng lên, vị trí ngồi khá nổi bậc, cộng thêm nhan sắc của hai người, quả thật thu hút sự chú ý của người khác.
"Tại
hạ, tứ vương gia của Bạch quốc, tham kiến Chu quốc hoàng thượng" Một nam nhân đứng dậy, từ người này tỏa ra một cảm giác bình đạm, còn có một ít ôn nhu xen lẫn xuất trần, y phục trắng toát phiêu dật như trích tiên,
cúi đầu với Vân Các, khi hắn ngước mặt lên, cả triều đình vang lên tiếng hút khí, này cũng thật là...quá kinh người, cái tứ vương gia này, ngoại trừ Vân Kiếm, xem ra hắn chính là kẻ đẹp nhất trong cả triều đình này.
Giai thoại về tứ vương gia của Bạch quốc tuyệt đối không hề ít, nữ nhân theo hắn so với Vân Kiếm có thể nói là bằng nhau.
Tứ vương gia Bạch quốc, thiên hạ đệ nhị mỹ nam, ôn nhu dịu dàng, văn võ
chẳng những song toàn mà còn là một quân sư tuyệt vời, đã từng cứu Bạch
quốc khỏi ma trảo của Huyền quốc bằng tài trí về mưu lược của mình.Ngoài ra, hắn có có danh xưng Âm Tiên, trong một lần sinh thần của Bạch quốc
hoàng thượng, hắn tùy tiện thổi một khúc sáo, trong một trận hạn hán,
hắn tấu một khúc đàn tranh ai oán, liền có danh xưng Âm Tiên.
Nhân gian gọi hắn Âm Tiên, triều đình gọi hắn tứ vương gia, phụ mẫu gọi hắn
tiểu tứ, tên thật của hắn, rất ít người gọi và hầu như không có, làm cho một cái tên đẹp như vậy không có nhiều cơ hội sử dụng-Thiên Hàn Vũ.
"Tiểu nữ, lục công chúa của Bạch quốc, tham kiến Chu quốc hoàng thượng" tiếng nói này vang lên cùng lúc với Thiên Hàn Vũ, người phát ra âm thanh cũng phát ra sức hút không kém Thiên Hàn Vũ.
Nữ nhân cầm khăn tay vắt bên hông, khẽ nhún người, động tác tao nhã thể hiện khí chất cao quý.Y
phục màu hồng nhạt có chất vải thượng hạng, từ trên xuống dưới viền đỏ
cùng hình hoa sen thanh khiết, làm cho người ta yêu thích không thôi.
Có cảm giác như là bao nhiêu dịu dàng, hiền thục, cao quý, thanh nhã, xinh đẹp, của nữ nhân đều bị lục công chúa này chiếm giữ hết.
Nhất thời, các vương công quý tộc đều nhìn chằm chằm vào lục công chúa,các tiểu thư tướng phủ lại đổ ánh mắt vào Thiên Hàn Vũ.
Vân Tiêu đang nửa ngồi nửa nằm trong lòng Vân Kiếm ăn quýt do Vân Kiếm lột
sẵn, khác với các nam nhân kia, Vân Tiêu nhìn không phải lục công chúa
mà là Thiên Hàn Vũ.
Tứ vương gia của Bạch quốc cả người đều toát
ra một cỗ khí phách không tầm thường, thế nhưng nhìn trong mắt hắn, Vân
Tiêu lại không nghĩ người này là kẻ ham tranh phú quý, Vân Tiêu nghĩ một chút, liền xác định người này rất tốt để kết giao bằng hữu, tính cách
của hắn rất giống với Vân Tiêu, hai người hoàn toàn có thể kết thân, mặc dù nghĩ vậy nhưng Vân Tiêu cũng không chắc, biết đâu là tâm tư tứ vương gia kia quá sâu, y nhìn không thấu.
Vân Kiếm lại đang khó chịu,
vì cái gì mà bé con của hắn cứ chăm chú nhìn cái tên tứ vương gia kia,
thi thoảng còn gật gật đầu, quả thật Vân Kiếm không hề được vui.
Lục công chúa-Thiên Mị Liên, nổi tiếng là có sắc đẹp khuynh quốc khuynh
thành, là thiên hạ đệ tam mỹ nữ, lại là một nữ nhân cầm kì thi họa, thơ
từ ca phú may vá thêu thùa đều vượt trội, nói chung, mặt kệ là nữ công
gia chánh hay những mặt bên ngoài, Thiên Mị Liên đều rất tốt.
Ai cũng nhìn Thiên Mị Liên cùng Thiên Hàn Vũ, nhưng lại không ai nhận ra, Thiên Mị Liên đang nhìn chằm chằm Vân Kiếm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT