"Có chuyện gì" - 1 cậu thanh niên tầm 20 tuổi ngồi trên chiếc ghế sofa đang nghe điện thoại bằng một giọng nói lạnh lùng.

"Nhiệm vụ cuối cùng của cậu, lão Lý" - đầu dây bên kia nói.

"Được, ông nhớ giữ lời" - Vân Tiêu dùng giọng nói cảnh cáo với lão già bên đầu dây kia, nếu lão ta nuốt lời.....

Suy nghĩ của cậu bị cắt đứt bởi cái giọng nói ồm ồm của lão già kia "Tôi đây đương nhiên giữ lời."

Tắt điện thoại, Vân Tiêu khẽ nhếch môi, nụ cười làm muôn hoa thất sắc, nhưng cũng như lời cảnh báo của tử thần.

[2 tiếng sau, chung cư cao cấp Sơn Hà lầu 48]

"Buông tha tôi, tôi cho cậu tất cả" - lão Lý.

"Loại như ông, sống chật đất" - Vân Tiêu là sát thủ hàng đầu nhưng cậu chỉ nhận nhiệm vụ giết những kẻ đáng chết mà thôi, do đó những người chết dưới tay Vân Tiêu đều không thể mua chuộc cậu.

(Khuynh:sát thủ chính nghĩa nga)

"Ngươi...ngươi...jack...jack đâu...á"

Đùng - viên đạn không lưu tình,dứt khoát xuyên qua đầu lão Lý.

Từ nay, cậu tự do rồi.

Lúc đám đàn em của lão Lý đến, Vân Tiêu đang ngồi trên chiếc Lamborghini Veneno Roadster về căn biệt thự của mình.

Ầmm...mọi người quay đầu lại, chỉ thấy hai chiếc xe va vào nhau.

Con mẹ nó, Vân Tiêu này trải qua bao nhiêu nguy nan, tưởng chừng như sẽ chết nhưng vẫn không chết, tới ngày y có tự do lại mạc danh kì diệu bị tai nạn giao thông mà chết.

"AAAA"!!! - Trong căn phòng gỗ mục nát, một người phụ nữ đang thét lên chói tai, người đó đang lâm bồn, xung quanh chỉ có một nha hoàn và một mama đang luống cuống đỡ đẻ cho phụ nhân kia.

"A, phu nhân sinh rồi, là một tiểu vương gia kháu khỉnh dễ thương"-mama mừng rỡ la lên.

Đây là đâu, những người này là ai? Vân Tiêu mở to mắt nhìn khắp xung quanh.

"Phu nhân phu nhân, người coi, tiểu vương gia thật đáng yêu"

Mama đưa Vân Tiêu cho người phu nhân đó.

"Hài tử của ta, hài tử bảo bối của ta, con gọi là Vân Tiêu đi." Nói rồi người phụ nữ khẽ nở nụ cười dịu dàng, bàn tay đang vuốt mặt Vân Tiêu khẽ rớt xuống, nàng nhắm mắt ra đi mãi mãi.

"Phu nhân, phu nhân, người đừng bỏ A Xuân mà đi, phu nhân" A hoàn đứng cạnh bên đang ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của Vân Tiêu bỗng quỳ xuống khóc nức nở.

Mama cũng khóc bà nhìn Bạch Liên "Phu nhân, tôi sẽ chăm sóc cho tiểu vương gia thật tốt, người an nghỉ đi".

-Lần trước ta lỡ post lên mà chưa làm quen, ta là ma mới, có gì xin bỏ qua cho.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play