Trong một căn phòng khá rộng lớn, nội thất trang trí vô cùng thanh nhã, từng tia nắng thi nhau len lỏi chiếu vào phòng.

Đôi mắt Vân Tiêu khẽ rung, lờ mờ hé mở như là muốn tỉnh dậy.

"Bảo bối, tỉnh rồi?" Đúng lúc này, Vân Kiếm vừa ôm một chậu nước đi vào, thấy Vân Tiêu sắp tỉnh liền đặt chậu nước xuống, rất dịu dàng mà đưa tay lên trán Vân Tiêu.

Vân Tiêu không thích người khác tiếp xúc cùng mình quá gần, xoay đầu né tránh lại bị một cơn choáng váng làm y khó chịu.

Vân Kiếm thấy vậy khẽ cau mày, bé con của hắn thật là, phụ thân quan tâm nhi tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cần gì phải cau có như vậy.

Nghĩ tới cái gì đó, Vân Kiếm bước ra ngoài, phân phó A Xuân đang đứng trước cửa phòng đi vào bếp lấy ít điểm tâm.

Vân Kiếm đứng đợi một chút liền thấy A Xuân cùng vài nô tì mang những món ăn thơm ngon đi đến.

Vân Kiếm bảo bọn họ đặt lên bàn rồi lui xuống, sau đó liền giúp Vân Tiêu rửa mặt dùng bữa sáng.

Quả thật Vân Tiêu rất không quen với một Vân Kiếm như vậy, chỉ là nếu từ chối thì không thích hợp lắm nên y cũng rất ngoan ngoãn mà phối hợp cùng hắn.

"Ta không muốn ăn" Vân Tiêu im lặng cho đến khi ngồi vào bàn, y cảm thấy miệng không có vị gì cả, thật sự là không muốn ăn chút nào.

"Ngoan, đã ba ngày rồi ngươi chưa ăn gì, không muốn cũng phải ăn một chút" Vân Kiếm nhìn Vân Tiêu, nhẹ giọng dỗ dành.

"Nào, há miệng" Vân Kiếm không chờ Vân Tiêu đồng ý, cầm một chén cháo, từ từ thổi rồi đưa từng muỗng đến miệng Vân Tiêu.

Mặt Vân Tiêu đã trở thành màu xám xịt.Y đã sống qua hai kiếp người, giờ lại phải chờ người đút?

Vân Tiêu cau mày giựt lấy chén cháo, rất ngoan ngoãn ngồi ăn từng ngụm.

Vân Kiếm đứng một bên nhìn, cho đến khi Vân Tiêu ăn đến không còn một muỗng nào hắn mới dời mắt khỏi y.

Bảo người thu dọn chén cháo, phụ tử hai người họ im lặng một lúc lâu.

Có lẽ là vì không biết bắt đầu từ đâu, vậy nên một làn khí tức mang tên "trầm mặc" nổi lên, một sự trầm mặc khó chịu.

"Chúng ta ra vườn Bạch Khiết dạo mát, thế nào?" Mấy phút trôi qua, người mở miệng đầu tiên là Vân Kiếm.

"Được" Vân Tiêu không do dự đáp trả.

Cả hai im lặng, mỗi người một bước sánh vai nhau ra đến vườn Bạch Khiết.Vân Tiêu dựa lưng vào một cây Bạch Khiết khá lớn, nâng mắt nhìn Vân Kiếm.

"Sao ngươi lại ở đây ?" Vân Tiêu cau mày.

"Cái đứa nhóc này, phụ thân về nhà mà ngươi làm cái vẻ mặt gì vậy ?" Vân Kiếm như cũ, một bộ dáng yêu nghiệt, nói với giọng bỡn cợt.

Vân Tiêu im lặng.Cái tên ôn thần này không thể đứng đắn một chút cho y nhờ hay sao, lúc nào cũng đùa giỡn cả.

Vân Kiếm tà tà đi đến gần Vân Tiêu, ngồi xuống, dí sát mặt vào y, ánh mắt vô cùng mờ ám.

(vì bây giờ thân xác Vân Tiêu chỉ có 7 tuổi nên Vân Kiếm phải ngồi xuống mới dí sát mặt vào Vân Tiêu được)

Vân Tiêu nhìn thấy ánh mắt của Vân Kiếm, trong lòng nổi lên một ít tò mò, khó hiểu và cả chút cảm giác là lạ.

"Ha ha ha" Vân Kiếm bỗng nhiên cất một giọng cười sảng khoái, hắn nhẹ nhàng dùng tay lấy cánh hoa Bạch Khiết đang bám trên cái má phúng phính của Vân Tiêu.

Trong phút chốc, Vân Tiêu có cảm giác người phụ thân này của y rất dịu dàng.Có lẽ vì không thích nghi được với cảm giác dịu dàng này nên Vân Tiêu đã ngẩn ngơ một hồi.

"Bé con, ngây ngốc cái gì thế ?" Vân Kiếm kéo môi, tà mị mà cười.

Vân Tiêu bị giọng nói của Vân Kiếm làm giật tỉnh, lại nhìn nụ cười hồ ly của hắn, Vân Tiêu lắc đầu, có lẽ là y ngủ quá nhiều làm cho đầu óc mơ hồ rồi.

Vân Kiến không hiểu ý nghĩa cái lắc đầu của Vân Tiêu, bất quá hắn cảm thấy hành động này vô cùng dễ thương.

"Ngươi nên ở Bắc Doanh chứ, sao lại về đây?"

"Còn độc trong người ngươi?"

Rất hiếm khi Vân Tiêu như thế này, một lúc hỏi đến hai câu.

"Ta đã cho người sắp xếp ổn thỏa chuyện ở Bắc Doanh, nghĩ mình thân mang kịch độc, dù chết cũng muốn chết ở quê hương" Mặc dù câu nói nghe rất trầm trọng nhưng Vân Kiếm lại dùng một giọng nói khiến nó trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

"Vậy nghĩa là độc của ngươi vẫn chưa giải ?" Vân Tiêu cau mày

Vân Kiếm không trả lời, chỉ lơ là nhún vai, ngầm thừa nhận nhưng lại tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình.

Vân Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu.Cái người này, lúc nào cũng bảo đảm cho y tuyệt đối, chỉ cần y hắc xì một cái cũng nhảy dựng, vậy mà đối với bản thân lại lơ là như vậy.

"Tuyết đâu?" Tuyết là thần y nổi danh thiên hạ, tứ quốc không ai không biết, cho dù là đế vương một nước đi chăng nữa cũng không thể thần phục hắn.

Lâm Y Tuyết, tứ hải là nhà, kiêu ngạo bất khuất, đối với danh lợi, hắn không cần, đối với tài phú, càng không để vào mắt.

Thế nhưng, hắn lại đi theo, kính trọng và nghe lệnh của một người-Vân Kiếm.

Một lần nọ, hoàng đế Huyền quốc trở bệnh nặng, chạy chữa làm sao cũng không hết, cho đến khi Vân Kiếm bảo Tuyết xuất thủ, chỉ một tháng sau, hoàng đế của Huyền quốc liền khỏe mạnh vô cùng, cưỡi ngựa bắn cung cũng không thành vấn đề.

Nhờ đó mà Chu quốc lại thu được không ít món lợi do hoàng đế Huyền quốc trả ơn.

Vân Các từng mời hắn làm ngự Y trong cung và hứa sẽ phong cho hắn chức danh "thiên hạ đệ nhất ngự y",ngay khi mọi người đều nghĩ hắn sẽ đồng ý thì hắn lại từ chối, chỉ nguyện làm tâm phúc của nhị vương gia.

Lâm Y Tuyết và Vân Tiêu rất hợp tính, cả hai đều là những kẻ yêu thích sự yên tĩnh.

"Có hắn thì sao chứ, bản thân Tuyết cũng đã nói hắn vô phương" Vân Kiếm cười

"Máu của ta có thể" Vân Tiêu không tin, y không tin có kẻ lại không muốn giữ mạng của mình, nếu là người khác, chỉ sợ đã ép y từ lâu.

"Ta không phải là người yêu sự sống đến nỗi phải lấy máu nhi tử của mình" Thờ ơ, từ này là từ tốt nhất để hình dung Vân Kiếm hiện giờ.

Vân Tiêu hừ lạnh, không nhìn đến Vân Kiếm, dùng khinh công bay đi.Vân Kiếm cũng không đuổi theo, hắn đến thư phòng làm việc, bé con của hắn hiện giờ không muốn hắn đưổi theo.

Trong một căn phòng, trên ghế là một mỹ thiếu niên thuần khiết đang uống trà và một đứa bé khoảng bảy tuổi đang ngồi đối diện.

"Tuyết" Vân Tiêu lên tiếng

"Có chuyện gì ?" Mỹ thiếu niên cười dịu dàng

Lâm Y Tuyết, một kẻ kiêu ngạo đến ngất trời, cũng là dịu dàng đến tan chảy.

"Cứu hắn"

"Ta đương nhiên cứu, nhưng hắn không chịu, biết làm sao đây" Lâm Y Tuyết khẽ cười, nhắm mắt, làm một điệu bộ bất đắc dĩ.

"Ta có cách" Vân Tiêu nghiêng nhẹ đầu, một vài lọn tóc không an phận rơi xuống, tình cờ tạo nên cho Vân Tiêu một bộ dáng gian manh xảo quyệt.

---Nửa đêm---

Lâm Y Tuyết nhìn "cái xác to đùng" nằm trên giường mình, hiếm khi không giữ được vẻ bình tĩnh , khóe môi điên cuồng giật .

Lâm Y Tuyết không ngờ, cái cách mà Vân Tiêu nói lại thế này đây, nhanh, gọn, lẹ, đơn giản đến kinh người.

Vân Tiêu nhìn Tuyết, hối thúc hắn, bây giờ thời gian của Vân Kiếm không còn nhiều, chuyện kinh ngạc để sau đi.

Thật ra thì Vân Tiêu cũng đâu có làm gì quá đáng đâu, chỉ là canh lúc Vân Kiếm ngủ say mất cảnh giác, cho hắn thêm một ít khói mê, trợ giúp giấc mộng của Vân Kiếm rồi bảo người vác hắn đến đây thôi.

"Được, ngươi đưa tay" Lâm Y Tuyết cũng nghe lời Vân Tiêu, kinh ngạc để sau, cứu cái tên cứng đầu này mới quan trọng.

Vân Tiêu đưa tay ra, bất quá vẫn hơi nghi ngờ, kiếp trước y xem phim thấy mỗi lần lấy máu toàn cắt cổ tay, bất quá cách này rất nguy hiểm, lỡ mà trượt tay cắt sâu quá thì cái mạng nhỏ này của Vân Tiêu cũng đi xuống Diêm La Điện.

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Vân Tiêu, Lâm Y Tuyết tối mặt.

Hắn đường đường là thần y nổi danh thiên hạ lại bị một tiểu hài tử nghi ngờ?quá mất mặt đi chứ!

Không cùng Vân Tiêu so đo, Lâm Y Tuyết dùng thuốc chà lên cán dao, sau đó lấy một viên thuốc trong chiếc hộp màu nâu đưa cho Vân Tiêu.

Vân Tiêu lẳng lặng nuốt xuống viên thuốc, Tuyết bảo y lên ghế ngồi, Vân Tiêu làm theo, vừa ngồi lên ghế thì y cũng hôn mê, không còn cảm giác.

---Sáng hôm sau---

Vân Tiêu khẽ mở mắt, định chống tay ngồi dậy lại bị cảm giác đau ở cổ tay phải làm tỉnh ngủ.

Nhìn lại cổ tay đã được xử lý tinh tế, Vân Tiêu cảm thấy thật phiền phức.Y cảm giác trong một thời gian dài sẽ có một cái gì đó bám theo mình như cái đuôi.

Cảm giác của Vân Tiêu quả thực không sai, chỉ là không phải một cái đuôi mà đến tận hai cái.

Một cái chính là phụ thân của Vân Tiêu còn cái thứ hai là tứ thúc của y, hai cái đuôi lúc nào cũng đi theo quấy rối làm Vân Tiêu phiền muốn chết.

"Bảo bối, để ta đút cho ngươi" Vân Tiêu vừa cầm đũa thì một giọng nói đáng ghét chen vào.

"Bảo bối, để ta làm cho ngươi" Vân Tiêu chỉ muốn lấy cái lá rơi trên vai y thôi nhưng lại bị cái giọng đáng ghét đó ngăn cản.

"Bảo bối, để ta đọc cho ngươi" Vân Tiêu chỉ muốn đọc sách mà thôi, bất quá cái giọng nói đáng ghét nào đó của một tên đáng ghét nào đó không để cho y yên.

"A Tiêu, để thúc thúc giúp ngươi" Vân Tiêu chỉ muốn cho cá dưới ao sen ăn chút thôi, lại bị tên xấu xa nào đó ngăn cản.

"A Tiêu, để thúc thúc ẵm ngươi lên" Vân Tiêu chỉ muốn ngồi lên cái ghế thôi, bất quá lại bị bàn tay xấu xa nào đó bế lên.

Quả thật là tức chết Vân Tiêu.

Nói sao thì nói, y vẫn là một sát thủ vang danh lừng lẫy, chỉ vì một vết thương cỏn con mà trở nên “thảm hại” như vậy quả là vô cùng mất mặt.

Chỉ là hai tên xấu xa đáng ghét nào đó hình như không nghĩ vậy, vẫn tiếp tục chọc điên Vân Tiêu.

--- ------ ------ ------ ---

Sau đây là đoạn lảm nhảm của Khuynh:

Thật ra để viết tiếp chương này Khuynh cũng vật tinh thần lắm.

Dạo này Khuynh rất bận, kiểm tra một tiết ồ ạt, đã có dự định bỏ truyện rồi nhưng mà thôi, lếch được đến đâu thì lếch, ra được chương nào hay chương nấy, ít người thích cũng không sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play