Vừa đến trường, quả nhiên hình bóng nhỏ nhắn quen thuộc từ đâu “bay” tới, ôm chầm lấy tôi.
- A ha… Cuối cùng cậu cũng ra rồi! Tớ nhớ cậu sắp chết đây! Hôm nay cậu mà không có mặt ở trường là có án mạng đấy!!! – Tôi vui sướng hét toáng lên
- Tớ cũng thế! – Thanh Mai xúc động nói. Càng siết chặt cổ tôi khiến tôi không tài nào thở nổi.
Nguyễn Thanh Mai là bà bạn thân từ năm lớp 6 của tôi. Chúng tôi cả ngày dính lấy nhau (không phải tôi có bạn mà bỏ mặc chị đâu!! Tại chị không thích chạy loăng quăng chơi bời như chúng tôi đấy chứ??! Như tôi đã nói, chị Diệu Hương là 1 thục nữ chính hiệu, luôn ăn nói nhỏ nhẹ, đi đứng nhẹ nhàng, củ chỉ dịu dàng, lịch sự,… Thử hỏi làm sao 1 người như thế có thể chạy nhảy cả ngày như chúng tôi được cơ chứ??!) Thanh Mai sống ở Hà Nội cùng với họ hàng, còn bố mẹ thì ở quê làm lụng vất vả quanh năm (theo đúng như lời nó nói). Mai thực sự là một cô gái rất xinh xắn và đáng yêu! Mái tóc xoăn tự nhiên, đôi mắt đen láy, tròn vo như hai hạt nhãn, đôi môi chúm chím như đoá hoa hồng tỉ muội và nước da rám nắng khoẻ mạnh (có lẽ là được thừa hưởng từ bố mẹ). Không những thế, Mai còn rất vui tính, nói nhiều và… hơi chập chập (giống tôi ^,^)
- À phải rồi, chân mẹ cậu khỏi rồi chứ? - vừa cố gỡ tay bà bạn ra, tôi vừa quan tâm hỏi.
Gần hết đợt nghỉ Tết vừa rồi, Mai gọi cho tôi khóc lóc nói là mẹ nó bị ngã khi đang làm ruộng (bị bong gân) nên phải ở nhà thêm vài ngày để chăm sóc mẹ. Nhờ tôi xin phép hộ. Tôi nghe thấy lập tức há hốc mồm. Không phải là tôi vô tâm hay gì gì đó nhưng… chỉ là trẹo chân thôi có cần khóc xé gan xé ruột như thế không chứ??! Khi nghe điện thoại, tôi còn tưởng nhà nó gặp chuyện gì to tát lắm!! Haizz… dù biết tính bà bạn này hay làm quá vấn đề lên, chuyệt bé xé ra to nhưng không ngờ lại đến mức hết thuốc chữa như vậy!! >_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT