1.

- Chi! Chuyện này là sao?? – Trong khi tôi vẫn còn đang ủ rũ than thân trách phận (đồng thời oán trách con nhỏ Thanh Mai) thì bên tai vang lên 1 giọng nói có vẻ rất khó chịu.

- Hả?? – Tôi quay lại. Thì ra là anh Trung. Nhưng anh nói gì thế nhỉ? Chuyện gì chứ? Là sao là làm sao?

- Chuyện em với Hoàng Đình Kiên là thế nào hả? Sao em không nói gì với anh? Em thích cậu ta từ bao giờ?? HẢ?????????? – anh Trung hình như vô cùng, vô cùng tức giận.

- Không phải. Không… ph…ải thế. - Người tôi run bắn, ấp a ấp úng. (không phải tôi có tật giật mình đâu nhé! Các bạn còn nhớ điều gì khiến tôi - Trần Diệu Chi này sợ nhất không??)

- Thế thì tại sao lại nắm tay cậu ta, tại sao lại tặng quà cho cậu ta vào đúng ngày hôm nay chứ??? - anh Trung vẫn tiếp tục truy hỏi, chẳng có chút gì cho thấy rằng anh sẽ nhượng bộ cả. Haizz… Mệt thật…

- Không phải… Haizz… Nói chung là em không thích anh ấy. – Tôi chỉ muốn đập đầu chết quách đi cho xong. Từ sáng đến giờ cứ suốt ngày nghe hết người này đến người khác lảm nhảm, hỏi han đủ kiểu. Tại sao tôi lại phải đứng đây giải thích lằng nhằng với anh Trung trong khi người tôi thực sự muốn giải thích lại là người khác. Thậm chí anh ấy còn không hỏi tôi 1 câu, không tỏ chút thái độ nào, dù là nhỏ nhất. Ặc ặc tôi lại nghĩ lung tung rồi. Sao khi không lại nghĩ đến “tảng băng” chết tiệt đó chứ??! Điên rồi, điên thật rồi…

- Ừm. Thế thì tốt. – Gì chứ?? Tốt cái đầu anh á! Chẳng hiểu hôm nay anh Trung uống nhầm thuốc gì mà ăn nói kì quặc không hiểu nổi. – À! Tặng em này.

- Hử??? Tặng… tặ…ng em á???? Đùa chắc!! – Tôi trợn tròn mắt nhìn hộp chocolate ngoại trong tay anh. Không phải là bạn gái anh không cihụ nhận nên “ném” cho tôi đó chứ??! Anh Trung à, có cần phải vậy không?

- Không đùa. Tặng em. Chẳng phải em thích ăn chocolate sao? Cầm đi, kẻo anh đổi ý đấy.

Ôi giời! Biết ngay mà! Làm gì có chuyện hotboy Đặng Lê Trung tặng tôi quà Valentine chứ??! Có mà coi tôi là cái “thùng rác” thì có. Mặc kệ, tôi mặc kệ. Có chocolate ăn là tốt rồi. Đòi hỏi làm quái…

- Ok. Thank you. Bye. – Tôi cầm hộp chocolate nhét vào túi, nhanh chân chạy về lớp học. Mong là không có ai nhìn thấy. Câu trời… khấn phật… lạy Chúa…

Phùuuuuu… tôi đã về lớp an toàn (có nghĩa là không có ai nhìn thấy, cũng không có cái điện thoại nào giơ lên mặt tôi chụp tanh tách hay những câu gán ghép, kết tội lung tung đổ lên đầu tôi). May mắn thật. Có lẽ ông trời có thói quen ngủ 1 mắt. Haha…

-------------------------------------------------

2.

Trên đường về,

Y như rằng cái “tảng băng” khốn kiếp vẫn không hé răng nửa lời. Điên thật!!

- Này! Nói nhiều một chút thì anh chết được chắc. – Tôi tức giận hét ầm lên làm mấy người đi gần đó cũng quay lại nhìn chúng tôi. Nhìn cái gì mà nhìn!! Hay lắm à mà nhìn??! Chưa thấy học sinh đèo nhau hay sao mà cứ xì xà xì xồ thế HẢ??? Tức chết mất! Đến cả người qua đường không quen biết cũng muốn bắt nạt tôi... – Này! Em nói anh đấy! Bộ câm rồi hả??

- Im đi! - Ối giời ơi! Biết ngay mà. Lúc nào cũng “Trật tự” hay “Im đi” cùng lắm là “Yên lặng chút!” (3 chữ cơ đấy, 3 chữ cơ đấy).

- Chán ngắt!! Anh không nói được câu nào khác hả? HẢ???

- Em…

- Khoan. Câu nào nhiều hơn 3 chữ ấy! – Tôi bồi thêm. Ha… ha… Nói đi, nói đi chứ!! Chẳng lẽ anh không bằng 1 đứa trẻ con 3 tuổi…

- Em ngồi im đi. – “tảng băng” quay đầu lại, “nhẹ nhàng” nhả ra từng chữ một, khóe miệng hơi nhếch lên thành 1 nụ cười. Theo như tôi thấy thi hình như có chút gì đó chế giễu thì phải.

Tại sao nhỉ?? Có gi hay mà anh ta nhìn tôi cười kiểu đó chứ!!?...

Aaaaaaaaaaaaaaa… Đồ chết tiệt. 4 chữ… 4 chữ… Aaaaaaaaaaaaaaaa… không ổn, không được rồi…cứ tiếp tục thế này có ngày tôi bức bối đến chết, à không trước đó chắc bị anh ta làm tăng huyết áp mà đột tử mất… Aaaaaaaaaaaaaaaaaa…

- Anh… Anh… Hừ!! – Tôi tức nghẹn, không còn biết nói gì với anh ta nữa. Anh đi chết đi, đi chết ngay cho tôi. Hừ!! Anh, cái đồ “tảng băng” đáng ghét, kiêu căng, ngạo mạn, coi trời bằng vung (với anh ta thì là cái vung siêu siêu tí hon ý),…

Đột nhiên, cái xe phanh cái Kítttttttttttt…

Quái gì vậy?? Còn chưa tới nhà mà??!

- Gì thế? – Tôi nghi ngờ hỏi. Không phải xe hỏng đó chứ?? Haizz… Giờ này anh Kiên và chị Diệu Hương chả về đến nhà từ đời tám hoánh nào rồi ý chứ! (anh Kiên có bằng xe máy rùi mừ!! >_10 chữ. Tôi ngoan ngoãn xuống xe, không ngừng đếm xem câu anh ta nói vừa nãy là bao nhiêu chữ.

- Đồ ngốc!!

- 5…6…

- Làm gì thế??

- 9…10…11…

- Vào thôi!

- Ưm… 13…14…

- Đi nhanh lên!

- Ưm… 16…17...18… Oa oa oa…

- Sao thế?? Uống gì??

- Ha… ha… 19… anh vừa nói với em 1 câu 19 chữ đấy!! 19… aha… dài quá… dài quá… - Tôi phấn khích thốt lên, ôm cánh tay anh nhảy tưng tưng.

Xung quanh bỗng dưng vang lên tiêng cười khúc khích cùng những tiếng xì xào gì đó. Bây giờ tôi mới thấy chúng tôi đang đứng trong 1 tiệm trà sữa khá rộng rãi. Màu chủ đạo ở đây là màu xanh da trời, bày trí cũng khá gọn gàng. Khoảng hơn chục cái bàn gỗ nhỏ được kê thẳng hàng. Trông vừa lịch sự lại không quá gò bó khuôn khổ… Ồ! Nhưng sao chúng tôi lại ở đây nhỉ??

- Đây là đâu? – Tôi ngơ ngác hỏi.

- Tiệm trà sữa Honey. – “tảng băng” trả lời, nhìn tôi bằng con mắt quái dị.

- À không, ý em là… tại… tại sao chúng ta lại ở… đây thế?? - Mặt tôi đỏ bừng (đừng đoán lung tung, là do tôi nghe thấy mấy người xung quanh bàn tán về bọn tôi. Tai tôi cũng thính phết nhỉ??!

- Đôi này dễ xương quá!

- Ừ. Cô bé kia đáng yêu nhỉ?!!

- Chắc anh bạn kia thường ngày lạnh lùng lắm.

- Ừm… Có lẽ.)

- Ở tiệm trà sữa không uống trà sữa thì còn làm gì nữa?? – “tảng băng” hình như không nghe thấy gì cả, hay là cố tình không để ý nhỉ??!

- Ờ… ờ… nhưng sao lại đi uống trà sữa thế?? – tôi vẫn ngây ngô chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Sao tự dưng lại uống trà sữa? Hay đầu óc “tảng băng” hôm nay không được bình thường cho lắm??

- Em hỏi nhiều thế không thấy khát à?

- Cũng có hơi… Nhưng tại sao…

- Em uống gì? – “tảng băng” phũ phàng cắt ngang lời tôi nói (again)

- Ừm… Chị cho em 1 dâu, có thạch nhá chị!... – Tôi quay qua nói với 1 chị đứng ở quầy bán hàng. Chắc chị đang là sinh viên. Có thể nói đây cũng là 1 hotgirl đấy. Mái tóc dài màu hạt dẻ với những lọn xoăn nhẹ nhàng bồng bềnh bên vai, khuôn mặt thanh tao, đôi mắt to tròn khiến người đối diện luôn có cảm giác rất dễ gần. – Á, không. Chị ơi, em thích thạch màu xanh kia cơ, kia kìa, chính nó đấy. Hihi…

- Ừm. Chị biết rồi. Em đáng yêu thật đấy! - Chị bán hàng thích thú nói. Đấy các bạn thấy chưa! Ai cũng bảo thía chứ tôi có kiêu căng đâu nào!!

- Hihi… cảm ơn chị. Chị đang là sinh viên à? Mà chị xinh thật ý!! Chắc có nhiều “vệ tinh” lắm lắm nhỉ?! – Sao tôi thấy chị quá đỗi thân thiện. Mà cũng phải, trừ cái tên “tảng băng” kia ra thì với tôi ai cũng dễ gần cả.

- Ồ! Em cứ đùa. Năm nay chị 27 tuổi rồi đấy, nhóc. Chị có 1 con rồi.

- Hả?! Không thể nào. Em tưởng chị mới 20!!? – Tôi trợn tròn mắt. Thật lòng đấy! Không phải tôi nịnh bợ hay gì gì đó đâu. Mà trông chị quả thực trẻ không thể tả. 27… 27?????????? lại còn 1 con nữa chứ… Ặc…

- Hihi… Thật à?? Thanks nhìu. Chị là Tâm. Em tên gì?

- A! Em là Diệu Chi. Mà bé nhà chị năm nay bao tuổi rồi ạ? Là con trai hay con gái hả chị??

- Là con gái em ạ, tên Khánh Chi. Bé sắp tròn 2 tuổi rồi. Tuần sau là sinh nhật nó, các em cùng đến cho vui.

- A ha… bé cũng tên Chi, giống em. Chắc bé cũng xinh xắn đáng yêu lắm nhỉ?! Chị đặt tên chuẩn rồi. Theo những gì em biết thì ai tên Chi cũng đều xinh đẹp dễ thương cả. Điển hình là em nè!! – Tôi sung sướng nhảy tưng tưng. Không thể tin được con chị Tâm lại cùng tên với tôi. Ha… ha…

Cốcccc…

- Á! Sao anh lại đánh em?? – Tôi xoa xoa cái trán đáng thương. Có 1 điểm nữa ở “tảng băng” mà các bạn phải biết là… BẠO LỰC DÃ MAN Á!!!!!!!!!!!!!!!!

- Đi thôi. - Vẫn là cái giọng đáng chết ấy.

- Hứ!! Đi thì bảo là đi. Mắc mớ gì mà đánh em?? – Tôi tức điên người. Nhưng vẫn “nhanh tay” ghi số điện thoại của mình vào tờ giấy mà chị Tâm đưa cho (nói ra thì thật xấu hổ!! Tôi phải lôi di động ra 3, 4 lượt mới ghi xong được dãy số đã quá “quen thuộc” với mình) rồi chạy lại chỗ mà “tảng băng” đã an tọa, chăm chỉ xì xụp cốc trà sữa ngon lành.

Trong đầu tôi vẫn vang vọng con số 19… 19…

- Này! Có gì mà vui thế?? – Tiếng nói của “tảng băng” làm tôi giật mình ngẩng lên. Anh ta đang nhìn tôi trân trân.

- Hihi… Vui chứ!! Anh đừng có nói những câu kiểu như “Lên xe!”, “Im đi”, “Ngồi yên nào” hay “Xuống xe” thì em vui lắm rồi.

- Haha… Đồ ngốc! – “tảng băng” lại cười. Anh ta lúc nào cũng thích cười tôi thì phải. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Mỗi khi anh ta cười, tim tôi lại đập loạn xạ. Chính vì thế tôi rất ghét anh ta cười kiểu đó!! GHÉT dã man ý…

- Mà sao tự nhiên lại mời em trà sữa thế?? Ơ! Anh không uống gì à?

- Không.

- Đợi chút. - Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi. Tôi liền chạy vụt đi trước khi “tảng băng” kịp có bất kì phản ứng gì.

Một lúc sau, tôi quay lại, tay cầm cốc trà sữa “ngon lành cành đào”, chìa ra trước mặt “tảng băng”

Vài giây trước, tại quầy bán hàng.

- Em định làm gì thế hả?? - Chị Tâm sửng sốt thốt lên sau khi nghe tôi “đặt hàng"

- Chị cứ cho nhiều vào… nhiều vào… nữa đi… thêm chút chút… - Tôi kêu lên, nở một nụ cười rất chi là ranh mãnh.

- Này! Em định đầu độc chết người hả?? Cậu bạn đẹp trai thế kia mà em cũng nỡ ra tay hay sao?? - Chị Tâm vẫn ra sức khuyên ngăn.

- Kệ chứ!! Đẹp trai thì sao nào?! Ai bảo anh ta dám bắt nạt em??

Và bây giờ, khi đã ngồi yên vị. Tôi nhìn chằm chằm “tảng băng” đang chuẩn bị “sập bẫy” (sorry nếu tôi hơi quá tay, nhưng chắc cũng không đến nỗi phải gọi cấp cứu đâu ha!!)

- Ối!! Khụ… khụ… - Quả nhiên “tảng băng” lập tức ho khù khụ, mặt nhăn như khỉ ăn gừng.

- Ha… ha… ôi… ha… ha – tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Chị Tâm cũng cười đến chảy cả nước măt, đồng thời hướng ánh mắt thương hại đến “nạn nhân” của tôi. Nói thực nhìn bộ dạng của “tảng băng”, tôi cũng cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng chỉ là chút xíu nhỏ như hạt đậu thôi. Tại anh ta cứ hay chọc tức rôi chứ bộ!!

- Em… khụ… khụ… - “tảng băng” vẫn ho sù sụ, giơ cốc trà sữa lên trước mặt tôi, ánh mắt tóe lửa.

- Ha… ha… ô… à… ưm… ha… ha…^0^ - Dù rất muốn, nhưng tôi không cách nào ngừng cười, nhất là khi thấy bộ dạng “sống dở chết dở” của “tảng băng” (tàn nhẫn we!!).

- Em… làm gì… trà s… ữa… - Cuối cùng thì “tảng băng” cũng đã khá hơn. Nhưng gióng nói vẫn còn đứt quãng.

- À… e hèm… em đã… ối… ha… ha… - Ôi trời ơi, tôi không thể nhịn cười được. Phải làm sao đây??! Ha… ha… Cứ thế này chắc tôi tắc thở mà chết quá… Từ từ nào… Bình tĩnh… Hít vào… Thở ra… OK tốt hơn rồi - Thực… thực ra em đã… cho… - tôi ấp úng. Không biết có nên thừa nhận không ta?? Nếu thừa nhận thì chết chắc. Nhưng bộ dạng tôi cười khoái trí lúc nãy làm sao qua được măt tên “tảng băng” chết tiệt đó chứ?? Nói hay không nhỉ?

Nói thì chết…

Không nói thì… ừm… xem nào… cũng chết…

Ặc… thôi nói xong rồi chết vẫn hơn. Ít nhất cũng để cho anh ta biết mình bị chơi xỏ thế nào chứ nhỉ??!

- E hèm… em đã cho… vào… vào cốc trà sữa c…ủa anh… ừm… là…

- Là cái gì hả?? – Oh my God!!! Hình như “tảng băng” giận rồi, giận thật rồi.

- Là… là… chỉ là… thực ra cũng chẳng có gì… chỉ… l…à 1 ít… chỉ 1 tí tì ti thôi… cũng không có gì mà… anh cũng không…

- Là gì?? - Ặc… sao cố chấp thế cơ chứ!!! Có nhất thiết phải nổi nóng như thế không trời. Chỉ có 1 ít (thực ra tôi đã bảo chị ý cho hơn nửa cốc cà phê đen và đó)

- Cà phê đen. – Tôi nói nhanh, cố hạ thấp giọng hết mức có thể, cúi gằm mặt xuống bàn.

- HẢAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!! - Mặt “tảng băng” tối sầm lại. Thôi xong đời tôi rồi!!!!!!!!!!!!!! *_* - Em… Em… được lắm!!



Không như tôi nghĩ, “tảng băng” không hề đánh hay mắng tôi 1 câu nào, mà chỉ… không nói 1 chữ (đúng phong cách anh ta quá còn gì!!) Nhưng với 1 con bé lắm mồm như tôi thì phải giữ im lặng trong suốt đoạn đường về quả là cực hình tàn nhẫn nhất quả đất. Nếu là bình thường, dù có phải độc thoại đi nữa thì tôi cũng không ngại, nhưng hôm nay, sau khi vừa chơi anh ta 1 vỗ như thế, tôi không dám ho he nửa câu. Cẩn thận vẫn hơn. An toàn vẫn là trên hết!! Nhỡ nói năng lung tung anh ta nổi khùng lên đánh tôi thì toi!!

Cuối cùng cũng về đến nhà, tôi nhảy phóc xuống xe, lí nhí câuu “Tạm biệt” rôi quay đầu định chạy vụt vào nhà. Bỗng…

- Chi! Em… - Ủa!! Tôi có nghe nhầm không đây?? Tôi quay ngoắt đầu lại. Quả thật “tảng băng” đang rất bối rối.

- Chuyện gì thế? – Tôi nghi hoặc hỏi. Không ngờ rằng có lúc “tẳng băng câm” cũng phải ngập ngừng như thế!! Xem ra Trần Diệu Chi tôi đây thực sự quá lợi hại rồi. ^.^

- À… em… em… thôi bỏ đi. Không có gì. – “tảng băng” dắt xe đi (vì nhà của “tảng băng” ngay cạnh nhà tôi mà!!) Nhưng đâu có dễ dàng thế?? Tôi rất ghét cái kiểu úp úp mở mở đấy, gây cho người nghe sự tò mò mà cuối cùng lại không chịu giải đáp. Tôi chặn ngay đầu xe anh lại.

- Này nhá! Có gì thì cứ nói đi. Tính em tò mò anh cũng biết rồi mà.

- À. Cũng không có gì. Chỉ là anh muốn hỏi em 1 chuyện.

- Chuyện gì? – Tôi hỏi ngay.

- Em… em và anh Kiên…

- Em và anh Kiên chẳng có gì cả. Em cũng không thích anh Kiên như tin đồn vớ vẩn kia nói đâu. – Tôi nói ngay, chỉ sợ “tảng băng” hiểu lầm thì khốn.

- Vậy tại… tại sao em lại… - Dường như “tảng băng” vẫn không tin lắm.

- Chỉ là… hôm đó… là do… thế… thế… - Không hiểu sao tôi đứng kể 1 lèo từ đầu đến cuối cho anh ta nghe. Không mảy may khó chịu, cũng không hề giấu giếm bất kì 1 chi tiết nào (kể cả cái thuyết chết tiệt về xung thần kinh kia… híc… #_#) - Chuyện là thế đấy. – Tôi kết thúc sau khoảng 10 phút luyên thuyên không ngừng nghỉ. Cũng không quên thêm vào. – Anh nhớ là không được kể cho ai nha! Nếu không thì – Tôi làm điệu bộ cắt cổ, lè lưỡi – em chết chắc với nhỏ Mai.

- Ừ. Anh biết rồi. – “tảng băng” bật cười, tâm trạng đã thoải mái hơn. Tôi bắt đầu thấy anh ta cũng tốt tốt. Ít nhất thì cũng đâu có châm chọc tôi về vụ thần kinh kia hay đi kể lể khắp nơi để “hãm hại” tôi.

- À này, cái thuyết “Tay chân hoạt động không dựa vào xung thần kinh đấy” chỉ đúng với cô bé ngốc như em thôi. Ha… ha… Mau vào nhà đi!

Ôi mẹ ơi! Tôi bị điên rồi, đích thực là điên rồi thì mới nghĩ cái tên “tảng băng” ấy tốt. Thật là tốt, tốt quá cơ, tốt như ma vương ý…

---------------------------------------------

3.

Vừa vào đến nhà,

- Con chào m…

- Chi! Về rồi à?? Em lên đây nhanh lên. – Tôi còn chưa kết thúc câu chào thì đã bị chị Diệu Hương lôi xềnh xệch lên phòng chị ý. Ơ hay nhỉ!! Hôm nay Mặt Trời mọc đằng Tây hay sao mà người chị thục nữ dịu dàng điềm đạm của tôi lại vội vã thế nhỉ? Lại còn cắt ngang lời người khác nữa chứ (việc mà trước nay chị chưa bao giờ làm)

- Sao thế?? Chị bị đau ở đâu à? Hay nhà có chuyện gì? – Tôi cuống cuồng hỏi. Lạ lắm, lạ lắm…

- À không. Chị chỉ muốn hỏi em. Tin đồn đó là thật đấy à??

- Ôi giời!! Chị làm em hết hồn. Em cứ tưởng là có chuyện gì nghiêm trọng lắm cơ.

- Hihi… Em nói nhanh đi. Chị ngại nên không dám hỏi thẳng anh Kiên.

- Cũng không có gì. Sao chị phải ngại?? Bây giờ anh Kiên là hàng xóm của chúng ta rồi. Mà không phải là hàng xóm thông thường đâu đấy nhé!! Biết đâu sau này bố với chú Chiến lại quyết định cho chị với anh Kiên kết duyên thì sao?!! Ha… ha

- Vớ vẩn. - Chị Hương ném cái gối vào người tôi.

Hehe… nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy chị đỏ mặt đấy nhé! Chẳng lẽ…

- Chị thích anh Kiên à? Ồ! Ý tưởng này tuyệt vời!!! 2 anh chị đẹp đôi quá còn gì. – Tôi hào hứng nói.

- Thôi đi! Đừng nói linh tinh nữa. Mà chuyện em với anh Kiên là thế nào thế?? - Chị Hương giật lại cái gối khi tôi chuẩn bị “phản công”. Tôi bắt đầu nghi ngờ chị có thực sự là thục nữ không đấy. Có lẽ chỉ là 90% thôi!!!!!!!!!!!!!!!

- À, chỉ là em tặng quà hộ 1 người bạn thôi. Bạn ấy xấu hổ nên nhờ em đưa cho anh Kiên. – Tôi không muốn lại “hát” lại bài hát cách đây vài phút tôi vừa “biểu diễn” cho “tảng băng” nữa. Mệt chết đi được!!!!

- Thế sao…

- Thôi! Chị đừng hỏi nữa. Nói chung là em KHÔNG thích anh Kiên, OK? Em đi tắm đây. – Nói rồi tôi chạy vụt về phòng, đóng sầm cửa lại.

Haizz… Sau này phải chú ý. Không bao giờ dính vào BẤT KÌ 1 tin đồn nào nữa. Vướng vào nó thì dễ mà dứt khỏi nó thì khó hơn lên trời!! Tuy đầu óc tôi ngu si (trong 1 số chuyện thôi. Còn học tập thì tôi luôn nằm trong top 5 học sinh giỏi của khối đấy!!) nhưng có 1 điều tôi dám chắc chắn là trong ít nhất là 1 tuần tới, công việc của tôi sẽ là giải thích, giải thích và giải thích…



Haizzz… Tôi đoán cấm có sai mà!! Suốt 2 tuần, đến trường tôi chỉ nhắc đi nhắc lại mấy câu:

- Không phải đâu.

- Tôi không thích “hoảng tử” của các cậu.

- Tôi và anh Hoàng Đình Kiên chẳng có gì cả.

Nói nhiều đến nỗi bây giờ nó như là câu cửa miệng của tôi rồi. Có mấy lần về đến nhà suýt nữa tôi chào bố mẹ bằng câu “Tôi và Hoàng Đình Kiên không có quan hệ gì”. Tất nhiên khi nói được 2 chữ thì tôi đã phát hiện ra và sửa lại ngay. Chứ nếu không để bố mẹ nghe được câu đấy thì tôi cứ gọi là… chết không kịp ngáp!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play