“Đây là hai nữ nhân viên mới của chúng ta, Vũ Lục Hàn và Triệu Minh. Mọi người hết sức giúp đỡ người mới nhé!”

Đó là lời giới thiệu của Trưởng nhóm số ba, một cô gái trẻ với mái tóc tomboy màu nâu đỏ, với cái tên rất kêu Dương Ánh Nguyệt, nói với năm nhân viên đang ngồi trong căn phòng rộng chừng mười lăm mét vuông.

“Em là Triệu Minh, rất vui được làm việc cùng mọi người!”, Triệu Minh điềm tĩnh như vẻ ngoài thường thấy của một Chủ tịch Hội học sinh ở trường đại học, cúi đầu chào và nở nụ cười mỉm vừa đủ lịch sự. Vũ Lục Hàn rúm ró bên cạnh cô, đầu hơi cúi, chỉ có ánh mắt đang bối rối nhìn khắp năm gương mặt đang nhìn mình.

Thấy Vũ Lục Hàn quá lâu không lên tiếng, Triệu Minh ngay lập tức đỡ lời.

“Cô ấy là Vũ Lục Hàn, tình cờ là bạn của em. Cô ấy hơi nhút nhát, mong mọi người giúp đỡ cô ấy và cởi mở hơn!”

“Mạnh dạn lên chứ cô bé!”, một nam thanh niên trông có vẻ lớn tuổi nhất trong năm người, ngồi ở chiếc bàn thứ hai bên tay trái, nhìn Vũ Lục Hàn và Triệu Minh rồi mỉm cười: “Xin chào, tôi là Trịnh Thành Nam. Các em hãy gọi tôi là Nam thần…”

“Thôi nào, anh Nam”, chàng trai trẻ hơn với mái tóc húi cua và cặp kính đen ngồi bên cạnh hô lên, “Các em đừng dại đụng vào anh Nam. Không làm xong việc là anh ấy dìm chết đấy! Anh là Viên Khắc Hải, rất vui được chào đón hai em!”

“Xin chào, tôi là Lục Hiểu Kha!”, một cô cái với mái tóc tém tẩy trắng toát, còn ngắn hơn tóc của trưởng phòng Dương Ánh Nguyệt, nhanh nhẹn chạy lên bắt tay hai cô gái. Lục Hiểu Kha mặc áo len lông khá to, cứ như chiếc áo nuốt chửng người vậy, trong khi lại mặc quần bó và đi đôi giày thể thao đế độn; trông rất dễ thương. Cô gái tóc tém quay lại nhìn một cô bạn tóc dài, đang cắm cúi với máy tính, dường như sự việc vừa diễn ra chỉ đáng để cô gái kia liếc mắt nhìn một lúc.

“Kìa, Thanh Thanh, không chào người mới à?”

“Kiểu gì chả biết nhau…”, Mạc Thanh Thanh chống một tay lên cằm, uể oải đáp lại, chẳng hề quay đầu nhìn thêm lần nữa.

“Kìa, em chẳng nhiệt tình gì!”, chàng trai ngồi đối diện cô đứng lên, chạm hai tay vào vai cô lay nhẹ nhưng cô gái ấy chỉ lạnh lùng gạt tay anh ra. Chàng trai bối rối, lại quay qua nhìn Vũ Lục Hàn và Triệu Minh.

“Thanh Thanh thường như vậy đấy, nhưng không có ý gì đâu…”, anh vội thanh minh, “Tôi là Âu Minh Hoàng, hân hạnh!”

“Vậy là các bạn đã biết nhau!”, Dương Ánh Nguyệt nhìn Mạc Thanh Thanh với một thái độ mà Vũ Lục Hàn không đọc ra được, vỗ tay: “Còn bốn bàn phía dưới kia trống, hai em có thể tùy chọn! Vậy là đội chúng ta còn thiếu hai người nữa, có lẽ phải đợi mấy đợt sau…”

“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta làm việc đấy”, Triệu Minh chọn chiếc bàn bên cạnh Vũ Hục Hàn, còn cô chọn chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Nàng chủ tịch ngồi thoải mái trên chiếc ghế xoay bọc da, nghiêng người nhìn Vũ Lục Hàn, “Không thể tin sẽ có ngày mình được ngồi ở đây…”

“Chúng ta đều rất may mắn”, cô tủm tỉm cười đáp. Triệu Minh nhanh chóng gật đầu, khởi động máy tính của mình. Vũ Lục Hàn hít vào một hơi để thư giãn, nhấn nút khởi động máy tính. Mình có một cái máy tính của mình, có một chiếc bàn làm việc của riêng mình, có một nơi của riêng mình, trong công ty thiết kế thời trang lớn nhất đất nước. Còn điều gì có thể tuyệt hơn!

“Nào các bạn, hãy tập trung lên đây!”, Dương Ánh Nguyệt sở hữu một bàn làm việc riêng biệt, sâu vào phía bên tay trái, và ngăn cách giữa những người nhân viên trong nhóm của mình bằng một chậu cây cảnh lớn màu xanh. “Chúng ta chỉ có hai tuần để lên ý tưởng cho bộ sưu tập mùa đông, sếp tổng đã hối thúc lắm rồi! Anh Nam, anh có gì rồi?”

Trịnh Thành Nam, người lớn tuổi nhất, cao tầm mét sáu ba, thân hình có chút đẫy đà. Ngày hôm nay, “Nam thần” mặc áo len màu đen cổ lọ để che giấu bụng to, tận dụng luôn quần jogger đồng màu để che giấu nốt bắp đùi vĩ đại, đội mũ beanie màu xám nhạt bởi ngày hôm nay anh quá lười biếng để vuốt sáp cho mái tóc xoăn trên đầu mình không xù lên một cách vô tổ chức. Anh xoay ghế lại về phía cô trưởng phòng nhỏ nhắn, chống một tay lên bàn:

“Chúng ta nên để màu chủ đạo là màu be hoặc đỏ đun. Những màu đó sẽ trung hòa được với các loại phụ kiện đi kèm, ngoài ra dùng gam màu ấm giữa trời lạnh là quá đẹp!”

“Không được!”, cô nàng tóc tém Lục Hiểu Kha lập tức phản bác, “Những màu như vậy chẳng ăn nhập gì với thời tiết! Anh có cập nhật xu hướng không thế? Năm nay màu đen và trắng lên ngôi nhé!”

“Khắc Hải, anh có ý gì mới lạ hơn không?”, câu hỏi ấy chứng tỏ nàng trưởng nhóm không thấy mới lạ với ý kiến của Lục Hiểu Kha. Viên Khắc Hải, người dường như có nhan sắc khá nhất trong phòng, dáng cao dong dỏng, dường như có đi tập thể hình bởi bắp tay anh ta phồng lên dưới chiếc áo sơ mi màu xanh dương. Chẳng ăn thua gì với Hàm Vũ Phong, Vũ Lục Hàn thầm nghĩ ngợi khi nhìn người đồng nghiệp cùng phòng.

“Tôi nghĩ màu be cũng sáng sủa đấy chứ…”, anh ta rụt rè lên tiếng, đưa tay lên gãi tai và mái tóc húi cua, đẩy gọng kính nằm gọn gàng trên sống mũi, có vẻ trong đầu anh ta chưa có bất cứ ý tưởng gì. Trong khi Trịnh Thành Nam khoái chí nhìn nàng tóc tém Lục Hiểu Kha, trưởng phòng Dương Ánh Nguyệt thở dài, đưa mắt về phía chàng trai ngồi ngay cạnh bàn của Triệu Minh.

“Anh thì sao? Anh Hoàng?”

Bị xướng tên, Âu Minh Hoàng lật đật xoay ghế ra nhìn trưởng phòng, tụt người xuống nửa ghế. Anh ta nhăn nhó xoay đầu, bộ dạng còn thảm hơn thanh niên đeo kính. Mái tóc undercut làm lộ vầng trán nhăn sâu khi anh ta nhướn mày, cộng thêm bộ đồ đang mặc: áo len màu trắng bên ngoài sơ mi màu xanh ngọc bích, quần bò kèm đôi giày lười, Âu Minh Hoàng trông như một học sinh cấp ba, chỉ biết ăn chơi, không đủ nam tính để tin cậy. Tuy những người ở đây có mắt thẩm mỹ rất đặc biệt về thời trang, nhưng có vẻ nó hơi… quá đặc biệt, đến nỗi dị biệt. Người “gần như bình thường” có lẽ là trưởng phòng Dương Ánh Nguyệt: áo sơ mi trắng cách điệu, quần kaki rách gối màu trắng, đi đôi giày cao gót màu đen kiểu xỏ quai và mặc áo khoác da màu đen bóng loáng. Theo như Vũ Lục Hàn nhìn thấy, chỉ có trưởng phòng là người khoe được tối đa vóc dáng cao ráo, cơ thể tiêu chuẩn, mà không bị chìm nghỉm, đơn điệu như “Nam thần”. Khi ấy, cô gái khó tính ngồi ở chiếc bàn phía sau lưng Âu Minh Hoàng liền xoay ghế đứng dậy, điệu đà cầm một tập giấy phác thảo lên đưa tận tay trưởng phòng. Trong lúc chờ đợi Dương Ánh Nguyệt xem xét nó, cô gái ấy chậm rãi hất mái tóc dài uốn lọn cầu kì của mình. Vũ Lục Hàn chưa nhìn rõ gương mặt cô gái ấy, nhưng cô lại không thể rời mắt bởi gu thẩm mỹ giản đơn nhưng nổi bật của cô ta. Mạc Thanh Thanh, cô nàng kiêu kì có mái tóc ombre màu nâu đồng và đuôi tóc hồng lên rực rỡ, mặc áo len ôm sát màu đen khoe bờ vai nhỏ nhắn và vòng eo nhỏ bé, chiếc váy xòe bằng da màu đỏ chỉ dài đến ngang đùi, và đôi bốt cao gót bằng da màu đen, cao đến dưới đầu gối. Phong thái của Mạc Thanh Thanh gợi cho Vũ Lục Hàn nhớ đến Chu Bạch Thảo.

“Mạc Thanh Thanh đã lên phác thảo”, trưởng phòng họ Dương có vẻ hơi miễn cưỡng, đưa lại tập bản thảo cho cô gái họ Mạc, “Chị hãy đưa những phác thảo này lên máy tính đi, chị Thanh. Còn mọi người, hi vọng mọi người khẩn trương lên, bây giờ đã là tháng mười một rồi!”

“Chị trông hỏi thử xem ý tưởng của hai nhân viên mới ra sao ư?”, cô gái tóc tém Lục Hiểu Kha sôi động nhìn Triệu Minh và Vũ Lục Hàn, “Bọn họ đã là người của chúng ta rồi mà!”

“Chị muốn chờ đợi cho đến khi chúng ta có đủ người lấp đầy những bàn làm việc còn trống kia”, Dương Ánh Nguyệt hất đầu về phía bàn trống sau lưng hai cô gái, “Những nếu hai em có thể nảy sinh ra ý tưởng gì, các em có thể trình bày…”

“Em chưa có…”, Triệu Minh thành thật thú nhận, hai má hơi ửng đỏ. Những ánh mắt lại dồn về phía Vũ Lục Hàn, và cô thấy bối rối.

“Em… em nghĩ là xanh pastel và màu trắng…”, cô lầm bầm, không dám nhìn thẳng vào bất cứ ai. Cô thậm chí không hiểu họ muốn hỏi cái gì, chỉ biết, từ nãy đến giờ họ vẫn đang tìm màu sắc chủ đạo cho bộ sưu tập, vì thế cô đã nói ngay những thứ hiện ra trong đầu mình.

Dương Ánh Nguyệt biểu hiện một sự ngạc nhiên rõ ràng khiến tất thảy tò mò. Trong khi đó, Mạc Thanh Thanh xám xịt gương mặt.

“Thật trùng hợp! Em và Mạc Thanh Thanh suy nghĩ thật giống nhau! Hai người có thể tạo thành một nhóm làm việc rất tốt đấy!”

Mọi người cười ồ lên, vỗ tay. Vũ Lục Hàn hoang mang nhìn lên cô gái tóc hồng, chỉ nhận được một cái nhìn không mấy thiện cảm.

“Tôi làm việc một mình!”

Cô gái đó nói như vậy, cầm bản thảo của mình đi ra khỏi căn phòng.

“Thanh Thanh!”, Âu Minh Hoàng, chàng trai ẻo lả với mái tóc undercut lập tức bật dậy khỏi ghế, chạy theo Mạc Thanh Thanh. Vũ Lục Hàn cảm nhận họ chính là một cặp.

“Đừng để tâm!”, trưởng phòng nhìn hai cô gái, nhưng thực chất nhìn lâu hơn về Vũ Lục Hàn, “Mạc Thanh Thanh là người có tính cách khó chịu. Cô ấy vì thua chị, không leo lên được chức trưởng nhóm này nên ngày càng cáu bẳn!”

“Chị ấy ghét tất cả mọi người”, Lục Hiểu Kha nhún vai, “Bởi chúng tôi bầu chọn chị Nguyệt làm trưởng nhóm mà không chọn chị ấy. Chị ấy nghĩ rằng thực lực chị ấy hơn chị Ánh Nguyệt mà lại không được lên chức, nên luôn tỏ thái độ như vậy đó!”

“Chúng ta làm sao làm việc được với cô gái đó!”, chàng trai đeo kính Viên Khắc Hải lên tiếng, “Cô ta quát lên với tất cả mọi người! Tôi chưa từng thấy cô ta cười!”

“Chúng ta mặc kệ họ thôi!”, Trịnh Thành Nam nghiêm túc nói, “Đừng để công việc bị phân tán!”

Triệu Minh và Vũ Lục Hàn nhìn nhau, không dám nói bất cứ câu nào. Đứng ngoài cuộc vẫn là thượng sách!

“Ngày đầu làm việc của em thế nào?”, Hàm Vũ Phong nhắn tin cho cô. Vũ Lục Hàn tủm tỉm cười, nhanh nhẹn hồi đáp.

“Như đang sống trong một bộ phim vậy! Còn anh?”

Sau vài giây, điện thoại cô lại reo lên.

“Một bộ phim tài liệu chán ngắt, hay một bộ phim hài tình cảm? Anh không thích em xem phim tình cảm một mình đâu. Và cảm ơn, anh vẫn còn rất rảnh để chờ đợi tin nhắn của em.”

Hàm Vũ Phong đang ám chỉ điều gì chứ? Không lẽ hắn định ghen từ xa!

“Đây là một bộ phim hài – bi kịch chốn công sở. Và không, không có một chút “tình cảm” nào. Nghĩa đen đấy!”

“Anh sẽ bù đắp phần “tình cảm” cho em nhanh thôi…”

“Em chưa báo với bố mẹ chiều nay sẽ đưa anh về…”

Vũ Lục Hàn cắn môi, lo lắng khi gửi đi tin nhắn ấy. Cô chưa sẵn sàng cho bất cứ điều gì cả!

“Không sao, mọi việc hãy để cho anh. LÀm việc cho tốt nhé, bé yêu. Anh sẽ có mặt ở đó đúng giờ em tan làm.”

“Hi vọng anh nhớ rằng mẹ em bị bệnh tim.”, cô gửi đi một lời nhắc nhở khéo léo. Nếu hắn mang cả xe limosine đến nhà cô để thông báo về sự có mặt của mình cùng con gái của hai-người-nào-đấy, cô cũng sẽ bị bệnh tim mất!

“Anh luôn đảm bảo cho sức khỏe của gia đình em. Anh yêu em.”

Dù hắn không có ở đây, nhưng hắn vẫn khiến tim cô đập liên hồi.

“Gì vậy? Anh-trai của bạn à?”, Triệu Minh nghiêng người nhìn cô, đưa hai tay lên làm dấu ngoặc kép trên không trung khi nhắc đến hai từ “anh trai”. Vũ Lục Hàn cười khổ sở.

“Thôi mà…”, cô giở giọng nài nỉ, “Bạn Triệu tốt bụng hãy giữ kín điều này giúp mình nhé!”

“Mình vẫn sẽ giữ rất kín, nếu như anh-trai bạn không ôm ấp bạn lung tung và tùy tiện hôn bạn khi đến đón bạn!”, TRiệu Minh nói đùa, “Thật may cho bạn là chẳng có ai nghĩ anh ấy là bạn trai của bạn…”

“Người ta không tin là phải rồi”, Vũ Lục Hàn rất tự nhiên nói, “Mình chưa bao giờ có bạn trai cả, người như mình làm sao khiến người khác tin sẽ được một người kiệt xuất như anh ấy để ý…”

“Mình không có ý như vậy…”, họ Triệu đặt tay lên tay cô, “Bạn phải tự tin lên. Bạn có rất nhiều cái mà các cô gái khác không có, bạn rất hiền lành, giỏi giang và tốt bụng. Đừng đánh giá thấp mình như thế!”

“Cảm ơn”, Vũ Lục HÀn đỏ mặt cười. Triệu Minh là cô gái đầu tiên nói những điều này với Vũ Lục Hàn. Cô cảm thấy những ai có TRiệu Minh làm bạn đều vô cùng may mắn.

“Mà bạn sẽ không ghen hả? Tiểu Lan thích anh ấy lắm đó!”

Triệu Minh chống tay lên cằm, nhìn Vụ Lục Hàn xa xăm. Vương Tuệ Lan đã đạt đến ngưỡng “hâm mộ” rồi!

“Hi vọng cô ấy không để chuyện này làm bản thân buồn rầu”, cô thành thật nói. Chẳng biết phải nói gì hơn!

————-

Xin lỗi các bạn vì phần truyện này hơi ngắn. Mấy hôm nay sức khỏe mình không được tốt lắm, hiện giờ khả quan hơn. Mình sẽ viết phần sau dài hơn để bù đắp lại :3 Cảm ơn các bạn vì đã luôn theo dõi và ủng hộ :*

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play