“Chúc buổi tối vui vẻ!”, Triệu Minh nói với Vũ Lục Hàn khi họ đã hết giờ làm việc, văn phòng vãn dần người. Quy định chung của công ty là sáu rưỡi tan làm, tuy nhiên, chỉ đến khi người đầu tiên – Trịnh Thành Nam- ôm cặp ra về, vào lúc bốn giờ, Vũ Lục Hàn mới biết riêng bộ phận thiết kế thời trang và thiết kế kiến trúc được tự do giờ làm – tất nhiên, không được làm việc ít hơn ba tiếng đồng hồ. Nghĩa là, dù đến sớm hay muộn, phải làm đủ ba tiếng đồng hồ mới được đứng dậy đi về; trước khi ra về phải quẹt thẻ nhân viên của mình vào chiếc máy tự động gắn trên cửa ra vào phòng, tương tự như lúc đến làm việc. Chiếc thẻ nhân viên ấy là thứ sẽ tích lũy thời gian làm việc của một nhân viên, đưa vào dữ liệu máy tính thành tích làm việc của nhân viên ấy.

Cuối tháng, nhân viên làm việc chăm chỉ, hiệu suất tốt, đúng nội quy không bỏ về sớm, sẽ được danh hiệu “Nhân viên của tháng” và được tăng 5% lương – nghĩa là rất nhiều. Người lớn tuổi nhất phòng, Trịnh Thành Nam nói, mẹo chính là ăn trưa ở công ty và xuống làm việc trong khoảng mười hai rưỡi đến một giờ trưa. Như thế, khoảng bốn giờ chiều đã có thể về nhà, tránh tắc đường, thuận tiện đi chợ nấu cơm, vào mùa đông trời lại còn sáng sủa, không thấy buồn! Vào tháng mười một này, khoảng hơn năm giờ chiều trời đã bắt đầu xám xịt. Nhiều khi năm giờ về, bước ra đường cứ như bảy, tám giờ, chán nản như thể chớp mắt một cái đã hết luôn một ngày vậy! Người chăm chỉ nhất, Dương Ánh Nguyệt, thường xuyên làm việc lúc một giờ và kết thúc lúc sáu rưỡi.

“Để cho hết hẳn tắc đường luôn”, cô trưởng nhóm nói như vậy. Vì bản tính chăm chỉ ấy mà cô luôn bị mọi người trêu “sẽ ế tới già vì chỉ yêu công việc”! Vũ Lục Hàn và Triệu Minh đều đến làm việc theo giờ quy định của công ty – một giờ rưỡi – nên về lý chỉ cần làm việc đến bốn rưỡi là được ra về. Triệu Minh sau khi biết mình có quyền ra về sớm, rất hớn hở cất đồ ra về. Nguyên nhân không phải do cô lười, mà do người được chỉ định trợ giúp, kèm cặp cô hết tháng đầu tiên làm việc – Âu Minh Hoàng – đã áy náy gãi đầu gãi tai xin Triệu Minh “kiếu” cho về nhà, bởi cô bạn Mạc Thanh Thanh đã xong việc đứng dậy. Mạc Thanh Thanh dù không tỏ ra tôn trọng chàng trai luôn cun cút chạy theo cô, vẫn có vẻ không thoải mái khi trưởng phòng chỉ định anh ta giúp đỡ Triệu Minh. Vũ Lục Hàn được Viên Khắc Hải hỗ trợ tháng đầu này, và anh ta cũng vừa mới ra về với lý do “đi tìm bạn gái”.

Cô vốn có thể về ngay, nhưng ngày đầu đi làm lại không muốn thể hiện sự lười biếng, nhắn tin cho hắn báo lại giờ về và tiếp tục nghiên cứu những gì đàn anh Viên Khắc Hải vừa hướng dẫn. Nếu được về sớm thế này, cô có thể về nấu ăn một nữa để xuôi lòng bố mẹ… Phải rồi, Vũ Lục Hàn nhìn chằm chằm vào máy tính nhưng đầu óc lại không ngừng tưởng tượng cảnh mình nấu nướng trong căn bếp gia đình sau một thời gian khá lâu không nấu ăn như vậy. Cô bỗng không dám gọi điện cho bố mẹ, đành nhắn tin báo rằng cô sẽ về sớm hơn dự kiến và nấu cơm tối. Rồi mang theo một chàng trai nữa, cô nghĩ, rùng mình khi tưởng tượng đến cảnh Hàm Vũ Phong gặp bố mẹ mình, và cô thì bắt đầu nói rằng “vâng, con đi uống rượu nợ tiền của anh ấy”…

Vũ Lục Hàn về sau Triệu Minh nửa tiếng. Khi cô về, chỉ còn Dương Ánh Nguyệt còn đang làm việc. Cô nàng Lục Hiểu Kha đã tót đi từ lúc nào rồi.

Khi xuống đến sảnh chính, Vũ Lục Hàn nghe thấy tiếng cãi nhau vọng lại.

“Đồ bất tài! Vì sao anh không thể nhớ ra việc bơm xăng trước khi ra khỏi nhà chứ?”

Giọng nói ở nốt cao ồn ào ấy chính là Mạc Thanh Thanh. Cô gái đó đang đứng khoanh tay bên cạnh Âu Minh Hoàng, người ngồi trên chiếc xe máy kiểu cổ đã hết xăng.

“Anh đã nói xe này ngốn xăng rồi! Sáng nay em còn muốn đi ra tận ngoại thành mua sắm rồi về đây, anh còn đâu thời gian mà bơm xăng!”

“Anh không để ý trước khi đưa tôi đi à?”

Mạc Thanh Thanh đanh đá quát ầm ỹ. Âu Minh Hoàng chỉ biết đỏ mặt, trông rất nóng nực, cố thanh minh.

“Anh mới đổ xăng hôm qua mà! Em có biết đi từ đây ra ngoại thành xa thế nào không? Cửa hàng đó ở đây cũng có, sao cứ phải ra tận ngoại thành mà mua!”

“Anh đang đổ lỗi cho tôi đấy à!”, Mạc Thanh Thanh giận dữ rít lên, quay phắt người lại, đụng ngay Vũ Lục Hàn đi ra cửa.

“Cô hay nhỉ, người ta cãi nhau mà cũng đứng hóng chuyện. Tính làm bà tám để được chú ý đấy hả?”, đang trong cơn tức giận, Mạch Thanh Thanh lại thấy Vũ Lục Hàn, không ngần ngại xả tức. Mạc Thanh Thanh vốn đã không thích khi Vũ Lục Hàn đụng ý tưởng với mình. Con bé này chỉ mới vào làm ngày hôm nay, trong khi mình đã ngồi ở đây hai năm trời rồi! Khác gì cố ý so sánh bộ óc của mình không hơn nổi một con bé mới vào làm!

“Em… em xin lỗi, em chỉ vô tình đi ra…”, Vũ Lục Hàn lắp bắp thanh minh. Trước kia, cô e sợ Chu Bạch Thảo một, thì bây giờ cô sợ cô gái này mười. Cô ta không có điểm gì dễ chịu như Chu Bạch Thảo, bởi Chu Bạch Thảo không tùy tiện nói những điều khó nghe như vậy. Mạc Thanh Thanh có nhan sắc ưa nhìn, khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú, gu thời trang ổn định và có phong thái của một tiểu thư. Có điều tiểu thư này ngàn lần không sánh được với tiểu thư nhà họ Chu.

“Tôi lạ gì mấy đứa thích hóng hớt như cô!”, Mạc Thanh Thanh không ngần ngại thể hiện mặt xấu, “Lại còn ra vẻ cừu non! Cô tưởng cô làm được ở đây đã là giỏi à? Cả cô lẫn con bạn của cô đều may mắn mà thôi!”

Vũ Lục Hàn tuy trong lòng vô cùng uất ức, nhưng ngày đầu đi làm lại không muốn gặp rắc rối. Việc cãi lại một người mới quen cũng không phải tính cách của cô. Vũ Lục Hàn vì thế chỉ biết cúi đầu im lặng, bộ dạng như đang lắng nghe thầy cô trách mắng.

“Thanh Thanh, đừng có ăn nói tùy tiện như vậy!”, Âu Minh Hoàng kéo tay bạn gái, ngoác miệng cười với Vũ Lục Hàn, một nụ cười méo mó: “Em đừng để bụng, cô ấy thường không suy nghĩ gì khi đang giận…”

“Ý anh nói là tôi không có đầu óc à!”, Mạc Thanh Thanh quay lại, giật tay mình ra, gào lên uất ức. Kèm với hành động đó, cô ta lia ngay chiếc mũ bảo hiểm cho Âu Minh Hoàng và giận dữ bỏ đi. “Tự dắt cái xe cà tàng của anh về nhà đi! Tôi cóc cần!”

Rồi Mạc Thanh Thanh bỏ đi một mạch. Vũ Lục Hàn sợ hãi, chạy thật nhanh. Cô cũng chẳng muốn liên quan gì đến hai người này. Đã đi được một đoạn, bỗng nhiên Mạc Thanh Thanh quay phắt lại, khiến Vũ Lục Hàn giật mình. Cô chỉ đứng cách sau lưng cô ta có vài bước chân.

“Tôi nói cho anh biết, từ mai tôi không cần anh đến đón nữa! Còn cô…”, Mạc Thanh Thanh thấy Vũ Lục Hàn, không hiểu sao vẫn chẳng chịu buông tha, “Tôi chán ghét cái mặt cô lắm rồi! Tôi nói luôn cho cả cô nữa, ngày mai cô mà dám hé nửa lời bàn tán về chuyện này, tôi sẽ cho cô không ngóc nổi đầu dậy! Cô nên biết tôi đã làm gì với mấy con mụ hóng chuyện trong công ty rồi đấy! Cứ chõ mũi vào chuyện của người khác mà tưởng hay à? Cô thì tốt đẹp lắm ấy, đợi đấy xem từ giờ về sau cô có làm gì trong sạch được không mà…”

“Này cô gái”

Một giọng trầm điềm tĩnh và lãnh đạm chẫm rãi ngắt lời Mạc Thanh Thanh. Vũ Lục Hàn suýt nữa phát khóc khi nghe thấy giọng nói ấy, còn Mạc Thanh Thanh cứng họng, nhìn chằm chằm.

“Chào… chào ngài Chủ tịch…”, Mạc Thanh Thanh lắp bắp cúi chào. Vũ Lục Hàn tròn mắt ngạc nhiên. Trước mặt hai cô gái là Hàm Vũ Phong, với bộ suit màu xám nhạt là phẳng phiu từ buổi sáng, và mái tóc vàng hoe vuốt keo cẩn thận. Từ bao giờ Hàm Vũ Phong lại là chủ tịch của Mạc Thanh Thanh? Không phải chức vụ đó thuộc về Hoàng Lâm sao?

“Tôi không nghĩ rằng một người theo đuổi nghệ thuật lại thiếu phóng khoáng và dễ nổi nóng như vậy”, Hàm Vũ Phong không thể hiện ra nhiều cảm xúc, cũng chẳng tỏ ra lạnh lùng. Thế mà những lời nói của hắn lại mang một sức nặng đáng e ngại.

“Xin lỗi Chủ tịch, tôi…”, Mạc Thanh Thanh đột nhiên như một con mèo nhỏ, giống như Vũ Lục Hàn ban nãy, chỉ biết cúi đầu e sợ. Cô ta bỗng để ý thấy Vũ Lục Hàn không thèm cúi đầu mà cứ giương mắt lên nhìn, cằn nhằn trong bụng rằng cô là loại người không biết phép tắc, liền trừng mắt lên và gằn giọng xuống:

“Còn nhìn gì nữa mà không chào? Đây là Chủ tịch của cô đấy!”

Vũ Lục Hàn ngây ngô nhìn Mạc Thanh Thanh, cũng bối rối cúi đầu xuống. Hàm Vũ Phong đột nhiên phì cười, gây cho Mạc Thanh Thanh một phen bất ngờ cực lớn. Lần đầu tiên cô ta thấy Hàm Vũ Phong cười, và nụ cười của một người con lai đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Mạc Thanh Thanh chợt ngỡ rằng hắn cười vì cho rằng tính nghiêm túc của mình… đáng yêu, không đâu cười thầm, đỏ mặt. Hàm Vũ Phong nhìn cô nàng tóc hồng thêm một lần, nghiêm mặt nói:

“Nếu tôi còn bắt gặp cô đối xử không tốt với đồng nghiệp của mình, tôi buộc lòng phải xem xét lại. Dù năng lực có tốt đến mấy mà không hòa nhập được với môi trường làm việc, chúng tôi không thể làm gì hơn ngoài việc thay đổi để tránh ảnh hưởng đến những người khác…”

“Tôi xin lỗi Chủ tịch, tôi sẽ tự sửa sai!”, Mạc Thanh Thanh cúi gập người một lần nữa, len lén nhìn Hàm Vũ Phong. Trong thâm tâm, cô nghĩ rằng hắn “có một chút ấn tượng” với mình. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn lại đang hướng về phía Vũ Lục Hàn. Điều này làm cô có phần ganh tị.

“Em không cần phải cúi chào tôi nữa đâu”, hắn nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói với Vũ Lục Hàn. Thái độ quay ngoắt của ngài Chủ tịch làm Mạc Thanh Thanh suýt nữa ngất xỉu vì sửng sốt. “Chúng ta cần phải đi ngay bây giờ để kịp về nấu cơm, bé yêu ạ”, hắn ngang nhiên nói những câu “tế nhị” trước mặt người không hiểu chuyện như Mạc Thanh Thanh, lại còn nắm lấy tay Vũ Lục Hàn.

Vũ Lục Hàn len lén nhìn cô nàng tóc đỏ, nhận ra cô ta đã quá đỗi bất ngờ không nói nên lời, cô lại càng bối rối cúi đầu chạy theo hắn. Hàm Vũ Phong ôm lấy vai cô, đưa cô đi sang đường, về phía chiếc Aventador của mình. Chứng kiến cảnh tượng ấy, Mạc Thanh Thanh không nói nên lời, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn theo với sự bàng hoàng tột cùng. Chủ tịch Hàm Vũ Phong… gọi con nhỏ kia là… bé yêu?

“Thanh Thanh, em lại gây tội với Chủ tịch rồi. Em đừng nên trẻ con nữa, đừng có chấp nhặt nữa, rồi lại mang họa vào thân… Này, em có nghe anh nói gì không vậy?”, Âu Minh Hoàng thấy ngài sếp đang nhiếc mắng hai nữ nhân viên từ xa, bối rối không biết nên làm gì, đành ngồi nhìn cho đến khi ngài sếp đi hẳn. Anh nhận ra vẻ mặt của Mạc Thanh Thanh, dừng ngay lại và lắc vai cô. Mạc Thanh Thanh tóm lấy tay anh giật mạnh:

“Anh có thấy gì không?”, cô hỏi những câu đối với Âu Minh Hoàng là vô nghĩa. Anh ta lắc đầu.

“Anh không thấy gì hả? Chủ tịch gọi cô ta là bé yêu! Bé yêu đấy!”

“Anh ta trông vậy mà cũng sến ghê gớm nhỉ?”, Âu Minh Hoàng lầm bầm. Chợt như nhận ra điều gì, anh giật nảy mình: “Chủ tịch… với Vũ Lục Hàn… có phải là… là yêu nhau à?”

Mạc Thanh Thanh không đáp, nuối tiếc nhìn chiếc Aventador phóng đi mất hút. Cứ tưởng chủ tịch để ý mình cơ đấy, Mạc Thanh Thanh thở dài. Hóa ra cũng chỉ là tưởng bở. Nhưng mà, thật bất công thay khi Mạc Thanh Thanh so với Vũ Lục Hàn xinh đẹp hơn hẳn, vượt trội hơn hẳn. Vậy mà ngài Chủ tịch không thèm nhìn mặt lấy một giây! Một nỗi đố kị dần hiện hữu trong lòng Mạc Thanh Thanh, khi cô nhìn sang người bạn trai Âu Minh Hoàng bên cạnh, với chiếc xe máy cũ không còn một giọt xăng. Còn Vũ Lục Hàn thì ngồi trên chiếc siêu xe đắt tiền, cùng người bạn trai ngoại quốc đẹp trai, giàu có ngất ngưởng. Cuộc đời này vốn chẳng có công bằng!

“Tưởng gì, hóa ra cũng nhờ quen biết mới vào được công ty này!”, Mạc Thanh Thanh bĩu môi nhìn, “Anh làm gì vậy? Sao còn chưa cho tôi về nhà?”, cô ta đột nhiên quay phắt sang trách móc Âu Minh Hoàng. Anh ta lúng túng nhìn cô, nhăn nhó:

“Xe của anh hết xăng rồi mà!”

“Vậy tạm biệt, đi màlo cho cái của quý này đi!”, cô nàng tóc hồng bĩu môi, bắt ngay một chiếc taxi và trèo lên xe. Âu Minh Hoàng khổ sở gọi với theo không được, xe thì nặng, chỉ biết đứng ôm chiếc xe mà gào lên thảm thiết!

“Em vẫn chưa hiểu vì sao anh lại là sếp của em à?”, Hàm Vũ Phong hài hước hỏi trên đường lái xe đến siêu thị. Vũ Lục Hàn xị mặt lắc đầu.

“A Fashionista là nhãn hiệu con của The Fashionista. Năm nào bên anh cũng yêu cầu một đơn thiết kế sau khi bên Hoàng Lâm hoàn thành gần xong một bộ sưu tập. Chẳng hạn: thiết kế viên của Hoàng Lâm đang làm một bộ sưu tập sẽ ra mắt vào Giáng sinh năm nay với chủ đề Giáng sinh. Khi mọi thứ đã gần hoàn thiện, bên anh sẽ yêu cầu một bộ sưu tập mùa đông, với điều kiện không được sử dụng trùng lặp thiết kế. Năm xưởng thiết kế đầu tiên thuộc về công ty của anh, chỉ nhận yêu cầu từ anh. Mười xưởng thiết kế sau là của Hoàng Lâm, cậu ấy sẽ gián tiếp giám sát thông qua giám đốc chuyên ngành. Không phải sáng nay anh đã bảo em, em đang làm việc cho anh còn gì?”, hắn bật cười trước biểu cảm của cô.

“Em tưởng anh nhắc đến vụ nhiếp ảnh?”, Vũ Lục Hàn trợn mắt trách móc. Hàm Vũ Phong vừa cười vừa lắc đầu.

“Em sẽ phải một mình đóng hai vai đấy bé yêu ạ”, hắn dịu dàng cười với cô, “Thiết kế, và chụp lại thiết kế. Tuy nhiên, nếu em giỏi giang và có đam mê ở một mức vừa đủ, có thể chính em sẽ là người đưa các thiết kế của em lên mặt báo. Đến lúc ấy, em sẽ được trải nghiệm thứ cảm xúc tuyệt vời nhất trên đời!”

“Nghĩa là… khi bộ sưu tập ra mắt, em sẽ được đi chụp ảnh cùng người mẫu?”, Vũ Lục Hàn phấn khích, hai má hồng hào. Hắn chỉ cười và gật đầu, cho xe đỗ lại trước một siêu thị… thuộc chuỗi siêu thị của mình. Hắn nhanh nhẹn xuống xe mở cửa cho cô, nhận thấy cô vẫn còn rất vui sướng. Vũ Lục Hàn bởi đang đắm chìm trong những viễn cảnh tươi sáng ở thì tương lai, không để ý rằng toàn bộ nhân viên im thít và nghiêm túc hẳn khi thấy Hàm Vũ Phong bước vào.

“Em đã nói với bố mẹ chưa?”, hắn hỏi cô khi đi đến quầy hoa quả. Chỉ lúc này Vũ Lục Hàn mới sực tỉnh.

“Chết rồi, em vẫn chưa báo sẽ có anh đến!”, cô nhất thời quên mất, vô tư rú lên và nhìn vào hắn. Cô nhận thấy ánh mắt của hắn, lập tức cúi đầu, tự trách móc mình đã quá thành thật!

“Anh biết em sẽ như vậy mà…”, hắn thở dài, nhưng vẫn không ngừng ngắm nghía, chọn lựa thực phẩm. Vũ Lục Hàn đã quên mất mình đi mua đồ để làm gì, chỉ líu ríu đi theo hắn với cảm giác tội lỗi.

“Em… em xin lỗi! Em…”

“Không cần phải xin lỗi anh vì điều đó”, hắn ngược lại, vẫn rất thoải mái, vui vẻ. Hắn thậm chí còn giơ hai bông cải lên để Vũ Lục Hàn chọn một. “Rau cải tốt cho bệnh tim của mẹ em”, hắn nhận xét.

“Anh… không giận em à?”, cô rụt rè hỏi. Có ai mang bạn trai về ra mắt bố mẹ, lại không báo nửa lời với bố mẹ không! Hàm Vũ Phong vẫn thản nhiên quay đi chọn đồ.

“Anh không có gì để giận em”, hắn nhìn cô cười, “Anh cũng đâu có giới thiệu em một cách tử tế với bố anh!”

“Này, em không cố ý trả thù…”, Vũ Lục Hàn bỗng nhiên lúng túng, ôm lấy cánh tay hắn. Hàm Vũ Phong quay lại vuốt nhẹ tóc cô:

“Không ai nghĩ như vậy đâu!”

Tuy hắn đã hết sức thoải mái như bao người con trai bình thường đang đi mua đồ ăn khác, Vũ Lục Hàn vẫn thấy day dứt trong lòng. Cô không để tâm đến những gì hắn đã mua, điều này mới khiến hắn phiền lòng.

“Em hay anh mới là người nấu cơm đây?”, Hàm Vũ Phong nhìn cô chọc ghẹo. Vũ Lục Hàn đỏ mặt, liếc nhìn vào giỏ hàng, nhận ra cô chẳng biết nấu món ăn gì với những thứ đang nằm trong đó.

“Em… em không biết…”

“Nếu anh làm bữa tối hôm nay, ngay bây giờ em sẽ vui hơn chứ?”, hắn càng dỗ dành, Vũ Lục Hàn càng xấu hổ. Cô không đáp, gật đầu, tiếp tục líu ríu đi theo hắn. Vũ Lục Hàn vô cùng ngạc nhiên trước kiến thức của hắn về việc chọn đồ ăn. Cứ như thể hàng ngày hắn thường tự đi siêu thị, mua đồ về nấu vậy.

“Anh phân biệt được các loại cá ư?”, cô tròn mắt hỏi khi Hàm Vũ Phong mua nguyên bốn khoang bụng cá hồi tươi nguyên được chế biến tại chỗ ở siêu thị.

“Bạn của anh là người đạt giải Master Chef khi mới mười lăm tuổi, Vũ Lục Hàn ạ”, hắn hài hước nhắc lại cho cô về thành tích của Trần Hải Minh; và cô không biết làm gì hơn ngoài đỏ mặt gật đầu, thừa nhận rằng Trần Hải Minh là bạn của hắn đến nay đã mười năm rồi. Mười năm ở bên cạnh Master Chef mà không biết gì về nấu nướng, chỉ có thể là loại học trò vô cùng “tối dạ và không có tố chất” thôi!

“Anh nghiêm túc về việc nấu ăn chứ?”, cô cũng vô cùng nghiêm túc hỏi lại. Hàm Vũ Phong mua toàn những nguyên liệu lạ lẫm đối với cô, có muốn cô cũng không thể nhúng tay vào giúp được! Trái với sự lo lắng quá mức của cô, Hàm Vũ Phong chỉ tự tin cười mà không đáp lại một lời.

Sáu giờ, chiếc Aventador hiên ngang dừng lại ngay trước cổng nhà Vũ Lục Hàn. Chưa bao giờ chiếc xe này vòng vào ngõ. Và cũng chưa bao giờ, từ sau lần đính hôn của Vũ Lục Hàn, khu này lại có một chiếc xe sang lạ như vậy xuất hiện. Đúng giờ đi làm, Lý Tâm Tâm đứng sững mình nhìn chiếc Aventador và Vũ Lục Hàn. Chị Lý sung sướng chạy đến nhìn Vũ Lục Hàn, bày tỏ một niềm phấn khích thật lòng:

“Chúc mừng! Không ngờ em đã làm được đến thế này, chị đã bảo em bỏ ngay trò bưng bê cà phê rồi mà!”, chị Lý liếc nhìn Hàm Vũ Phong, người đang bận rộn lấy các loại túi sách ra từ trong xe, hai má chị hồng lên một tí: “Đẹp trai quá, ga lăng quá! Ôi, giá như chồng chị có một tí thôi…”

“Chị, anh Lý Thành cũng rất đẹp trai, và rất tốt bụng mà! Năm nào anh ấy cũng làm ông già Noel đi khắp các nhà tặng quà, làm gì còn ai yêu trẻ con hơn anh ấy nữa!”

“Nào, không thể sánh với người kia của em được…”, Hàm Vũ Phong đang kiên nhẫn chờ đợi, thấy ánh mắt Lý Tâm Tâm lén nhìn mình, cười tít mắt tỏ ý chào hỏi nhưng lại làm chị Lý ngại ngùng đỏ mặt, “Này, như thế có dễ mất không?”

“Chị đừng lo, lúc này anh ấy mới dễ tính. Chị không muốn biết lúc em mới gặp, anh ấy là người thế nào đâu…”, Vũ Lục Hàn thì thầm, rùng mình tưởng tượng lại những lần mới gặp hắn. Cô chỉ thấy sợ hãi, lúng túng trước một kẻ to lớn, xa lạ và rất đáng sợ.

“Thôi, hi vọng một ngày nào đấy chị em mình nói chuyện được nhiều hơn, chị không làm phiền đâu…”, Lý Tâm Tâm liếc đồng hồ đeo tay, len lén cười trước hắn rồi chào.

“Em hỏi thăm mọi người nhé!”, Vũ Lục Hàn gọi với theo, chị Lý gật đầu rồi leo thẳng lên xe của đức ông chồng đang đợi sẵn ở đầu ngõ.

“Anh nghĩ là cô gái đó rất vui khi em không làm việc cho cô ấy”, Hàm Vũ Phong đùa giỡn, dù tay xách rất nhiều túi vẫn rất hăng hái đỡ cho Vũ Lục Hàn để cô tìm chìa khóa mở cửa. Thế nhưng điều làm Vũ Lục Hàn bất ngờ chính là việc cửa không hề khóa! Hẳn bố mẹ đã chờ đợi sẵn rồi, cô lẩm bẩm, nuốt khan, tự nhiên thấy tim đập mạnh hơn một chút. Mang một người xuất chúng như Hàm Vũ Phong về nhà, cô còn phải lo lắng cái gì?

Chẳng phải lần đầu tiên đưa bạn trai về ra mắt bố mẹ, ai cũng lúng túng sao?

“Bố mẹ ơi…”, Vũ Lục Hàn ngập ngừng một lúc mới lấy hết can đảm gọi khi cửa không khóa mà chẳng ai lên tiếng. Thậm chí đèn trong nhà cô cũng không mở.

“Bố mẹ em có thường xuyên để cửa mở không?”, hắn quan tâm hỏi, tuy lại không có phản ứng lo lắng như cô.

“Đây là lần đầu tiên”, cô thành thật thú nhận. Vũ Lục Hàn đi vào, khóa ngay cửa bên ngoài và đi thẳng vào cửa chính ở trong. Cánh cửa này cũng không khóa. Trong khi Vũ Lục Hàn đang lo lắng, đèn đột nhiên mở và bố mẹ Vũ Lục Hàn lao ra cùng với rất nhiều hoa.

“Chúc mừng con, chúc mừng con!”, bố mẹ cô đã sung sướng ôm lấy cô và hô lên như thế. Họ muốn chúc mừng cô đã có một công việc mơ ước, ổn định, không thể tuyệt hơn được nữa!

“A surprise party!”, Hàm Vũ Phong cười cùng lúc chứng kiến ba người trong gia đình họ Vũ thể hiện sự gắn kết với nhau. Hai ông bà Vũ ngay lập tức nhìn hắn, bối rối kèm theo một sự… hãnh diện mà Vũ Lục Hàn không hiểu nổi.

“John… John Amy?”, ông Vũ lúng búng nhìn hắn hỏi, chỉ nhớ mang máng tên hắn. Cả gia đình có lẽ chỉ Vũ Lục Hàn am hiểu tiếng Anh nhất; nhờ hỏi Vũ Lục Hàn mà vốn tiếng Anh của ông cũng có, nhưng rất ít. Hàm Vũ Phong lắc đầu cười, tỏ ra gần gũi để trấn an sự ngượng ngùng của vợ chồng họ Vũ.

“James Adam. Bác không cần phải nói tiếng Anh, cháu rất hiểu bác”, hắn điềm tĩnh nói. Ông bà Vũ thở ra, nhìn nhau gật đầu.

“Chào… chào cậu… Tôi là bố của… Vũ Lục Hàn”, bố cô lập tức thể hiện sự uy nghiêm của một người chủ gia đình, nghiêm túc bắt tay Hàm Vũ Phong. Hắn đang xách một đống đồ, cười tươi trước tiên, kế đến loay hoay đặt đồ xuống để bắt tay bố của bạn gái. Bà Vũ thấy vậy, vội vàng chạy đến định giúp đỡ. Thế nhưng thanh niên Hàm Vũ Phong khỏe mạnh đã dồn hết các loại túi sang bên tay còn lại, để một tay bắt tay ông Vũ.

“Tôi… là mẹ của Tiểu Hàn…”, bà Vũ rụt rè bắt tay hắn, và thấy rất vừa lòng khi hắn thoải mái đáp lại một cách vui vẻ. Vũ Lục Hàn là kẻ bối rối nhất, chẳng biết phải nói gì. Và rồi cô nhận ra, trong nhà mình không chỉ có bốn người!

“A, xin chào…”, người nãy giờ vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa lúc này lên tiếng, kèm theo hành động đứng dậy và đến gần hắn.

“Chào anh, tôi là… ờ, hàng xóm của Vũ Lục Hàn…”, anh Trương, kẻ vẫn còn ngồi ở nhà cô từ đầu giờ chiều đến giờ, kẻ vắt óc nghĩ đủ chuyện kể để lấy lòng ông bà Vũ từ chiều đến giờ, đứng lên bắt tay hắn. “Có thể cậu không nhớ tôi đâu, nhưng tôi…”

“Tôi vẫn nhận ra anh”, hắn nhìn thẳng vào mắt họ Trương, làm anh ta có một chút bất ngờ kèm theo… bị uy hiếp. Anh ta vẫn còn rợn tóc gáy trước cái nhìn của hắn vào buổi tối lần trước. Chẳng hiểu vì sao một đứa con trai trẻ hơn anh vài năm tuổi lại có ánh mắt rùng rợn như thế. Anh vẫn thường tự trấn an mình rằng lúc đó vì say nên mới trông gà hóa quốc, nhưng lúc này thì tên đó vẫn thật sự khiến anh… chột dạ vì sợ!

“Sao anh… ở đây?”, Vũ Lục Hàn ngạc nhiên thốt lên. Ông bà Vũ nhìn nhau một hồi rồi quay sang nhìn anh chàng hàng xóm.

“Tôi… sang… chia vui…”, anh Trương nói ra một số từ nghe chẳng liên quan, rồi xin phép cáo về. Dù trong bụng rất mong được ở lại, nhưng đến khi bà Vũ tự tay khóa cổng lại kèm theo nụ cười tạm biệt tươi rói, anh Trương đành phải ủ rũ đi về. Mất cả buổi chiều lấy lòng họ, anh ta nghĩ, vậy mà đến lúc quan trọng nhất lại phải đi về! Đúng là phí phạm quá!

“Hai bác hãy để cháu”, Hàm Vũ Phong nói ngay khi thấy bà Vũ và ông Vũ định nhảy vào bếp. Ngay cả Vũ Lục Hàn cũng không có phần làm. Hắn khéo léo gợi ý để cô “kể cho bố mẹ nghe về ngày đầu làm việc”, thỉnh thoảng hắn lại nói một vài câu khi được hỏi. Ông bà Vũ quá mức sung sướng, liếc nhìn anh chàng ngoại quốc đứng trong bếp của mình một cách xuýt xoa và ngưỡng mộ.

Vũ Lục Hàn sợ hãi, lảng tránh hết mọi câu hỏi dạng “con gặp cậu đó như thế nào”, “cậu đó có yêu con thật không”, “con có thích cậu đó không”, “đã kéo dài bao lâu rồi”, “abcxyz”,… Cô chỉ nói rằng sẽ chia sẻ vào lúc không có hắn, nghĩa là ngày mai. Cô không thể nói trước mặt bố mẹ rằng kẻ kia là kẻ cô đang… thiếu tiền. Bố mẹ cô sẽ hiểu nhầm rằng hắn đến với cô vì… sợ mất tiền, dù rằng mới đầu, hắn đến với cô vì sợ mất tiền!

Vũ Lục Hàn dỗ dành xong bố mẹ, lẻn vào bếp với hắn. Hàm Vũ Phong khiến cô mơi nhìn đã muốn chết tim. Hắn đã cởi áo vest, vắt cẩn thận lên một chiếc ghế. Tay áo sơ mi xắn lên tận khuỷu, để mở cổ áo; bộ dạng tập trung và bàn tay điệu nghệ của hắn khiến cô không thể rời mắt. Cứ như đang được chứng kiến một vị bếp trưởng người Anh đang chế biến trong căn bếp hạng sang của một nhà hàng sang trọng vậy. Hắn làm sạch sẽ các miếng cá hồi, thuần thục xắt nhỏ bằng con dao không còn sắc mà cô hay sử dụng để thái thịt. Cô thậm chí không biết Hàm Vũ Phong mua hẳn một con vịt – chính xác chỉ là một lườn vịt. Trong khi hắn đang chế biến cá hồi và thịt vịt, trên bếp đã có thứ gì đó đang được nấu rất thơm. Hàm Vũ Phong nhận ra Vũ Lục Hàn ngây ngốc nhìn mình ở cửa bếp, ngay lập tức mỉm cười.

“Em có muốn làm phụ bếp không, bé yêu?”

“Ôi… đừng gọi…”, cô lí nhí nhìn hắn, đỏ mặt, chỉ sợ bố mẹ nghe được sẽ xấu hổ. Hắn vẫy tay, Vũ Lục Hàn lại lon ton chạy đến.

“Em muốn làm món gì đó…”

“Em chỉ cần làm món đơn giản nhất thôi”, hắn cười, rửa tay và mang ra bột mì, sữa tươi kèm một quả trứng. “Đây là những nguyên liệu làm bánh bông lan. Trứng không ảnh hưởng đến bệnh tim của mẹ em, tuy nhiên người có cholesterol cao nên ăn trứng điều độ hơn. Các loại bơ hoặc pho mát cũng không nên dùng bởi chứa nhiều cholestero, kể cả sữa tươi cũng là loại không kem, ít đường. Các loại hạt sẽ cải thiện bệnh tim của mẹ em, hãy nhớ, anh sẽ làm bánh bông lan hạt óc chó để tráng miệng. Trong tủ lạnh đã có hạt điều, hạt óc chó, hạt lanh, mẹ em nên ăn những loại ấy, có thể nấu thành súp hoặc làm bánh. Nhớ nhé, ngày mai em có thể làm lại món bánh bông lan này, phần cốt làm đúng như em đang làm đây, thay hạt óc chó bằng các loại hạt còn lại mà em cảm thấy mẹ sẽ thích. Và nữa…”

Vũ Lục Hàn còn đang choáng váng trước những thông tin đáng sửng sốt hắn cung cấp, hắn đã lại xoay người, mở tủ lạnh, chỉ cho cô một đống hộp nhựa loại tốt đựng đồ ăn, xếp ngay ngắn trong tủ.

“Em nhớ nhé, kia là bột yến mạch. Mỗi sáng em hoặc bố pha cho mẹ một cốc bột yến mạch. Ở Anh người ta hay uống bột yến mạch để giữ cân nặng cơ thể ở mức khỏe mạnh, và rất tốt cho bệnh tim. Kia là cá hồi, lát nữa anh sẽ làm món cá hồi ăn sống, nếu mẹ em ăn được, hãy chế biến thành gỏi cá hồi cho mẹ; còn không em có thể làm chín lên cùng nhiều cách chế biến như các loại cá bình thường khác. Đó là quả bơ. Một cốc sinh tố bơ không đường không sữa, hoặc chỉ cần xắt nhỏ cho mẹ ăn sau bữa chính. Bên cạnh bơ là quả việt quất, em đã ăn rất nhiều rồi, loại quả này sẽ giảm cholesterol đọng ở thành mạch máu, rất hợp để cải thiện bệnh tim của mẹ em. Một ngày mẹ em chỉ cần ăn một cốc việt quất là đủ. Kia là đậu đen, nấu chè đậu đen cho mẹ ăn sáng, có thể xen kẽ với bột yến mạch để đỡ bị ngấy. Quả hạnh đào khô, em thấy chưa, ở ngay bên cạnh hạt óc chó, hạt điều, hạt lanh. Để mẹ em không quá ngấy, em có thể mua sữa chua không đường về cho mẹ và thả vài quả hạnh đào khô vào, có thể mua chocolate hạnh đào cũng được, tuy nhiên mẹ em không nên ăn ngọt nhiều. Kia là rau, rất nhiều loại rau. Em nên sử dụng nhiều loại rau có màu xanh đậm, tẹo nữa anh sẽ sử dụng rau cải. Cho mẹ ăn rau xanh mỗi ngày, mẹ em sẽ cải thiện được bệnh rõ rệt. Nào, nhớ hết đồ ăn trong tủ chưa?”

“Ghi lại rồi…”, Vũ Lục Hàn hết hồn nhìn hắn, hoàn toàn choáng váng trước những gì hắn vừa nói. Cô vốn đã nghiên cứu rất nhiều loại sách vở về bệnh của mẹ, rốt cuộc không thể nào vượt qua được Hàm Vũ Phong. Hắn ngay cả nghiên cứu về bệnh tim cũng đã giỏi hơn cô rồi!

“Anh… biết những cái này… từ đâu thế?”, Vũ Lục Hàn rụt rè hỏi khi đứng bên cạnh hắn trộn bột làm bánh. Hàm Vũ Phong đang điêu luyện trộn gia vị ướp món vịt quay, khẽ nhếch miệng:

“Một nửa từ Trần Hải Minh, một nửa từ những quyển sách ở nhà”, hắn ngừng vài giây, quay sang nhìn Vũ Lục Hàn bằng đôi mắt nâu sâu hút, “Ông ngoại anh mất vì bệnh tim.”

“Ồ, em xin lỗi”, cô bối rối cúi đầu, cắm cúi trộn bột để tự xua đi cảm giác xấu hổ của mình. Hàm Vũ Phong phì cười nhưng cũng chẳng lên tiếng. Trước hắn, cô vẫn thấy mình thật nông cạn và trẻ con.

“Một mình cháu làm hết những món này sao?”, bà Vũ ngạc nhiên thốt lên khi thấy trên bàn toàn là những món “hạng sang” so với gia đình họ: cá hồi trộn nước sốt cải cay, chia thành bốn suất với bốn đĩa; lườn vịt quay; súp củ atiso nghiền mịn; tráng miệng bằng bánh bông lan quả óc chó. Hàm Vũ Phong không quên mang theo một chai rượu hảo hạng Châteauneuf, để mời riêng bố của Vũ Lục Hàn. Hắn dành cho cô một cốc dâu tây xay nhuyễn với whipping cream, còn cho mẹ cô là một ly sữa đậu nành nguyên chất.

“Cháu ở riêng từ năm mười ba tuổi”, Hàm Vũ Phong thành thật thú nhận, “Ở Anh, bọn cháu có quyền thi bằng lái xe và ra ở riêng khi đủ tuổi vị thành niên.”

“Vậy là cháu tự mình chăm sóc từ năm mười ba tuổi đến giờ?”, bố Vũ Lục Hàn cũng không giấu được sự bất ngờ lẫn thán phục, nhìn sang Vũ Lục Hàn bằng cái nhìn hãnh diện nhất.

“Không ạ, trước đó cháu rất qua loa, vì cháu nghĩ cháu còn trẻ”, hắn cười, rót rượu vào cho ông Vũ, “Chỉ đến khi gặp được một người bạn thích nấu ăn, cậu ấy mới chỉ dẫn cho cháu làm những cái này!”

Một bữa gặp mặt có vẻ sẽ rất hoàn hảo, Vũ Lục Hàn nghĩ bụng. Sẽ phải giải thích thế nào cho mấy câu hỏi ngày mai đây…

“Hai cháu gặp nhau như thế nào vậy? Con bé kia nhất định không chịu nói…”, bà Vũ cũng nhất định không chịu bỏ qua. Vũ Lục Hàn lo lắng nhìn hắn, cúi đầu không dám nhìn ai nữa.

“Bọn cháu gặp nhau ở bữa tiệc từ thiện trong trường Vũ Lục Hàn”, Hàm Vũ Phong nói một câu trôi chảy đến nỗi chính cô cũng tin là thật, “Cháu đi cùng em gái cháu đến trường, và cháu đã rất ấn tượng với Vũ Lục Hàn.”

“Ồ, cháu có phải là đứa anh trai của con bé ở với nó không? Ôi nó hay nhắc đến cháu lắm!”, bà Vũ cũng chẳng thèm ý tứ mà hô lên, Hàm Vũ Phong cũng gật đầu đồng tình như thể đó là điều hiển nhiên vậy. Bố cô sung sướng nháy mắt với vợ, chỉ có Vũ Lục Hàn là cúi gằm mặt xuống vì biết không-có-lời-nào-là-thật! Rốt cuộc cô, cùng với sự tiếp tay của hắn, vẫn cứ che giấu sự thật “động trời” ấy!

“Thế em gái cháu đâu, sao hôm nay không đưa đến đây?”, bố cô tiếp lời, nhăn trán suy nghĩ, “Con bé tên gì nhỉ? Vũ Lam à?”

Không khí đông cứng lại trong vài giây, Vũ Lục Hàn liếc sang hắn, nụ cười của hắn cũng đóng băng lạnh trên gương mặt đẹp đẽ kia rồi!

“Em gái cháu… về Anh quốc rồi”, hắn đáp rất nhanh. Dường như bộ óc kia chỉ dùng để tính toán.

“Ồ, thế em gái cháu cũng là người con lai như cháu à?”, bà Vũ quan tâm hỏi. Hắn bật cười, có vẻ đã thoát khỏi trạng thái “bị đóng băng”:

“Chỉ là em họ của cháu thôi. Em cháu không phải người lai.”

Vũ Lục Hàn cả bữa ăn không nói được câu gì, bố mẹ cô cũng chỉ thích nói chuyện với tên con lai đang tỏ ra duyên dáng và lịch sự kia. Tuy nhiên, mỗi khi cô liếc nhìn hắn, cô lại bắt gặp ánh mắt hắn hướng về mình với thông điệp “lát nữa chúng ta cần nói chuyện”. Thông điệp đó chẳng tốt một tí nào!

“Thế hai đứa định… lúc nào?”

Câu hỏi lửng lơ của bố Vũ Lục Hàn khiến con gái ông giật mình hoảng hốt. Không phải bố lại say rồi đấy chứ?

“Người Anh thường nói, cặp đôi nào kết hôn vào tháng sáu sẽ hạnh phúc đến suốt đời”, hắn đáp như vậy và quay sang cười giả ngốc với cô gái ngồi cạnh. Vũ Lục Hàn không chỉ cứng họng mà còn thấy ghét lây khuôn mặt tự kiêu kia.

“Ở London thời tiết luôn thất thường, rất khó chịu”, hắn lại nhìn ông bà Vũ, “Tuy nhiên tháng sáu là tháng thời tiết thuận lợi, đẹp trời nhất ở Anh. Cháu sẽ rất hân hạnh nếu một ngày nào đó gần đây được mời hai bác đến Anh quốc, đi chơi thật thoải mái, và gặp mẹ cháu, Libby Adam…”

Khỏi cần hắn phải nói hết câu, ông bà Vũ đã thấy sướng râm ran trong người!

“Vì sao cháu lại thích con gái bác?”

“Cháu đang yêu Vũ Lục Hàn. Vì cô ấy là người duy nhất luôn yên lặng trước mọi chuyện. Cháu thích cảm giác yên lặng mà cô ấy mang lại, cháu thấy bình yên.”

Vũ Lục Hàn đỏ mặt mỗi khi nghĩ lại câu nói ấy của hắn. Hắn yêu cô vì cô là người yên lặng nhất. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có người yên lặng hơn?

“Cháu có được phép…”

“Được, được, cháu cứ tự nhiên!”

Hàm Vũ Phong, sau khi nhất quyết đòi dọn dẹp và rửa bát, quay đi quay lại đã thấy Vũ Lục Hàn đang ở trên phòng của cô. Chính xác hơn, Vũ Lục Hàn nói với hắn cô muốn đi tắm. Hàm Vũ Phong biết thừa cô sẽ không tắm, ngồi nói chuyện một lúc với ông bà Vũ, sau đó xin phép đi lên để gặp Vũ Lục Hàn. Bình thường, ở nơi hắn sinh sống, các chàng trai sẽ vô tư đến gặp bạn gái, không cần phải câu nệ điều gì. Nhưng hắn biết châu Á rất khác châu Âu, đồng nghĩa với việc phải có sự đồng ý của bố mẹ, hắn mới được tự tiện qua lại.

Hắn lịch sự gõ ba lần lên cánh cửa, vài giây sau, Vũ Lục Hàn mở cửa phòng ngay lập tức. Cô quả thật toát ra mùi hương rất dễ chịu, quàng một cái khăn bông quanh cổ và lau mái tóc ngắn còn ướt.

“Vậy là nửa tiếng sau em mới đi tắm”, hắn kết luận và chứng kiến má cô đỏ hồng lên.

“Em phải tiêu hết đồ ăn mới đi tắm được…”

Hàm Vũ Phong ngồi vào bàn học của Vũ Luc Hàn, ngắm nhìn bức ảnh của cô hồi còn nhỏ, đạt giải môn cờ vua giữa các trường tiểu học. Vũ Lục Hàn xinh xắn trong bộ váy bò màu xanh lục đậm, nở nụ cười đáng yêu, một tay ôm gấu bông là giải thưởng, tay kia nâng chiếc cúp nhỏ bé bằng thủy tinh trong suốt có hình quân Vua trắng. Cô bé Vũ Lục Hàn rất tự hào nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt long lanh vui sướng kèm sự hãnh diện trước giải thưởng đầu tiên của mình.

“Em có vẻ chơi cờ vui rất giỏi”, Hàm Vũ Phong nhếch miệng cười, không quay lại nhìn. Vũ Lục Hàn đỏ mặt đứng nép trong nhà tắm… thay nốt đồ, nói vọng ra:

“Em chỉ chơi ở hạng xoàng thôi. Bây giờ cho em đi thi quốc tế, em sẽ rớt đài chỉ sau ba nước bị chiếu tướng…”

Vũ Lục Hàn cũng vừa đạt giải thành phố môn cờ vua giữa các trường đại học. Một thành tích mà hắn cho là tốt.

“Em có muốn đấu với anh không?”

“Đấu cờ vua? Với anh?”, Vũ Lục Hàn thò ra nhìn hắn, vẫn chưa hết đỏ mặt. Hàm Vũ Phong cũng biết chơi cờ vua?

“Anh chưa từng bỏ qua bất cứ môn thể thao nào”, hắn kiêu ngạo ngồi thẳng dậy, tựa hông vào bàn học của cô và khoanh tay, nhìn thẳng vào Vũ Lục Hàn, “Chỉ là anh có muốn giỏi môn đấy hay không thôi. Em có đủ liều lĩnh để thi đấu với một người Anh không?”

Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ nghĩ, tên này quả là kiêu căng thật! Cô hiên ngang bước ra ngoài, hất cằm lên nhìn hắn thách thức:

“Em có thể có Elo không cao, nhưng anh nhất định phải thán phục em đấy!”

“Điều đó phụ thuộc vào khả năng thuyết phục của cô thôi, cô Vũ”, hắn lại nhìn cô bằng cái kiểu lôi-cuốn-chết-người. Vũ Lục Hàn thật sự đã bất tỉnh trong vài giây!

“Anh không được làm như vậy trong lúc đang thi đấu! Em sẽ coi như anh làm em bị phân tán và anh sẽ thua cuộc!”, cô rất cứng rắn ngẩng cao đầu, chạy vụt qua hắn tìm bộ cờ vua, tay run lẩy bẩy bởi tim đã đập vượt quá mức quy định. Có đối thủ đánh cờ nào lại nguy hiểm như người này không!

Hàm Vũ Phong và Vũ Lục Hàn ngồi vè hai phía mép giường, với bàn cờ vua ở giữa. Vũ Lục Hàn nhận quân trắng, Hàm Vũ Phong nhận cờ đen.

“Lady first.”

Không nhìn, không nhìn! Vũ Lục Hàn đã tự chủ không được nhìn hắn sau mỗi một câu hắn nói, vì ngay cả không dùng tiếng mẹ đẻ, thứ tiếng Anh giọng Mỹ của hắn vẫn đủ sức làm cô bị hạ gục. Có người Anh nào nói giọng Mỹ quyến rũ như thế không? Không biết hắn nói tiếng Anh sẽ như thế nào nhỉ… Ôi không, cô mất tập trung rồi! Vũ Lục Hàn Ác Quỷ nhảy ra, ôm đinh ba xiên một phát vào mấy ngón tay của cô. Nào, nghĩ ra nước cờ làm hắn khốn đốn đi!

Vũ Lục Hàn đi quân trắng lên hai ô. Hàm Vũ Phong mỉm cười, ngay lập tức cũng đẩy quân đen của mình lên hai ô như thế.

“Em có điều gì vướng bận sao, bé yêu?”, hắn bắt đầu chọc ghẹo. Vũ Lục Hàn nguầy nguậy lắc đầu.

“Đừng hòng quyến rũ em!”

“Quyến rũ em à?”, hắn phá lên cười, liếc nhìn bàn cờ và đáp trả nước đi của cô. Hắn thậm chí không hề suy nghĩ. Vũ Lục Hàn bối rối trong vài giây.

“Anh sắp bị kết tội gây mất trật tự an ninh đấy!”

“Em đáng yêu quá…”, hắn đưa quân mã lên trước quân hậu. Vũ Lục Hàn lại mất vài giây suy nghĩ.

“Anh có chắc không?”, Vũ Lục Hàn hồi hộp xen lẫn phấn khích hất văng hai quân tốt của Hàm Vũ Phong, đặt quân mã trắng của mình chễm chệ giữa một hàng quân màu đen. Hắn liếc nhìn qua bàn cờ, rồi lại thong thả nhìn cô.

“Hấp tấp là một điểm yếu của cô đấy, quý cô đáng yêu ạ. Chiếu tướng.”

Vũ Lục Hàn trợn mắt nhìn vài giây, không thể tin rằng chính mình vừa dùng quân mã trắng… dọn đường cho hắn mang quân hậu sang chiếu vua. Toát mồ hôi. Vũ Lục Hàn không chịu thua, đẩy ngay quân tượng lên che chắn. Quả nhiên Hàm Vũ Phong phải lùi hậu về.

“Kiêu ngạo cũng là một điểm yếu của ngài đấy, ngài Adam!”, Vũ Lục Hàn di chuyển xong nước đi, nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong đôi mắt nâu khói ấy là cả một câu chuyện kiêu ngạo nhưng khôi hài.

“Tự tin vào bản thân không thể coi là sự kiêu ngạo”, hắn không rời mắt khỏi cô, dùng chính quân lính đen uy hiếp vị tướng đầu ngựa của Vũ Lục Hàn. Thật là một sơ suất! Cô bối rối nghĩ. Cô đã có thể chiếu tướng ngay bước tiếp theo này nếu như cô không bị uy hiếp quân mã! Cô đã nghĩ hắn sẽ nhìn ra nước đi sắp bị chiếu để làm dày hàng thủ lên. Vậy mà hắn lại bất ngờ tấn công, không thèm phòng thủ! Một kẻ quá mức kiêu ngạo!

“Anh có biết bảy tội ác trong Kinh thánh không? Anh là một kẻ có quá nhiều kiêu ngạo!”, cô lườm hắn, đành phải di chuyển quân xe mà không thể chiếu tướng. Hàm Vũ Phong cười khúc khích, liếc nhìn nước đi của cô, lại chống khuỷu tay lên đầu gối, tựa bàn tay lên cằm và nhìn cô ám muội.

“Cô gái ạ, nếu có một tội ác thứ tám là Đáng yêu, thì cô có quá nhiều đáng yêu!”

Hàm Vũ Phong một lần nữa mang quân hậu ra trận. Vậy là Vũ Lục Hàn mất một quân tượng trắng. Cô thót tim nhìn quân tượng của mình đang bị mân mê trong lòng bàn tay hắn. Có thật Hàm Vũ Phong không buông tha cho bất cứ môn thể thao nào không? Đến cả môn thể thao về trí tuệ hắn cũng đã chinh phục, còn môn nào cô có thể vượt qua hắn đây!

“Em cần suy nghĩ lâu thế sao?”, Hàm Vũ Phong không chịu ngừng trêu chọc cô. Vũ Lục Hàn liếc mắt lườm hắn, chống cả hai tay vào má, chăm chú tìm hướng lật ngược thế cờ. Tất cả các nước hiện giờ đều không chiếu tướng được, cô hậm hực nghĩ. Hắn như đọc ra suy nghĩ của cô, nửa đùa nửa thật nói:

“Nếu em chỉ khăng khăng chiếu tướng thì em sẽ phô ra rất nhiều lỗ hổng. Chẳng hạn quân xe của em ở đây, nhìn có vẻ như em sẽ ăn được quân mã của anh, nhưng em lại đang bị quân hậu đe dọa, thấy không? Quân mã của em, đi về phía này sẽ bị lính hạ, đi về phía kia sẽ bị hậu chiếu vua, đi ra đây em sẽ mất quân xe này. Nếu em không tìm cách giải quyết quân hậu và quân mã của anh, em sẽ thua ván cờ này chỉ trong ba lần di chuyển nữa.”

Giọng nói của Hàm Vũ Phong đều đều, như một loại thần dược khiến cô một bước nhìn thấy toàn bộ thất bại của mình. Đúng là cô quá hấp tấp, chỉ mong chiếu tướng để hắn bẽ mặt, mà không nhận ra bản thân sắp thua cuộc. Hàm Vũ Phong chỉ nhìn liếc vào bàn cờ trước mỗi lần ra quân, vậy mà hắn cũng đọc được hết các nước cờ của đối thủ. Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn hắn, không biết nên xấu hổ hay thán phục.

“Đừng bỏ cuộc nhé. Nếu em tìm ra nước đi đúng, anh cũng sẽ thua chỉ trong ba nước”, Hàm Vũ Phong tủm tỉm cười nhìn cô. Đối thủ này không biết là dễ chịu hay khó nhằn nữa!

“Anh phải để em nghĩ đã!”, cô làu bàu để che đi cái “ngượng”. Cô dồn hết sự tập trung vào ván cờ, trong đầu hiện lên các thế giải cờ khó mà cô đã được học để đi thi thành phố. Hàm Vũ Phong vì sao nhìn thoáng qua cũng thấy mà cô nhìn mãi lại không thấy? Đúng là bực mình mà! Bị người yêu trêu chọc và hạ đo ván ngay chỉ sau vài bước đi, còn đâu danh hiệu quán quân giải cờ vua thành phố!

“Em có muốn cá cược không?”, hắn cười ám muội hỏi. Vũ Lục Hàn trợn mắt nhìn hắn, hai má đỏ hồng lên vì ngại ngùng và tập trung khiến hắn buồn cười.

“Cá cược cái gì?”

“Nếu em tìm thấy nước đi chiến thắng của em, chỉ cần tìm ra thôi và chúng ta kết thúc ván cờ, em muốn làm gì anh cũng được. Còn nếu em tìm thấy nước đi chiến thắng của anh…”, Hàm Vũ Phong dừng lại bất ngờ, tim cô như cũng dừng lại theo, “Tháng sáu này chúng ta kết hôn nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play