Ngày đầu tiên chính thức đi làm, ngay từ buổi sáng, Vũ Lục Hàn đã vô cùng hồi hộp.
“Em có vẻ rất vui khi rời xa khỏi anh”, Hàm Vũ Phong bâng quơ bên bàn ăn sáng. Vũ Lục Hàn khúc khích cười.
“Vì hôm nay em sẽ đi làm!”
“Cô cũng là nhân viên của tôi đấy, cô Vũ”, hắn đe dọa. Hàm Vũ Phong
đã thay đổi cách gọi tên đối với cô. Cô Vũ nghe mới thật sự dễ chịu làm
sao!
“Em chỉ là nhân viên bán thời gian của anh”, Vũ Lục Hàn tỏ ra dễ thương, “Ở nước anh, từ đó gọi là gì nhỉ?”
“Part-time job. Em cứ đợi cho đến khi bộ sưu tập mùa đông ra mắt. Khi ấy, muốn xin anh cho nghỉ, anh cũng không cho đâu”, hắn tỉnh bơ nói,
nhâm nhi tách cà phê của mình. Khi ở cùng Vũ Lục Hàn, hắn đặc biệt thích uống cà phê và ngắm nhìn cô. Vũ Lục Hàn cười hì hì, cúi đầu.
“Anh làm em thấy có lỗi với chị Lý Tâm Tâm quá… Bỗng dưng xin nghỉ làm, không biết chị ấy sẽ xoay sở thế nào…”
“Anh nghĩ cô gái ấy rất vui thì đúng hơn”, hắn bật cười, “Chẳng phải
em nói cô ấy đang khủng hoảng tiền thuê nhà sao? Bớt một người sẽ bớt
một phần lương.”
“Nhưng ngày đầu em đã hứa sẽ giúp chị ấy đến cùng, vì chị ấy là hàng
xóm tốt”, cô lí nhí, “Vậy mà chưa gì đã vội bỏ, chỉ vì anh…”
“Nào, hôm qua là em tự nguyện đi chơi với anh đấy!”, Hàm Vũ Phong véo mũi cô, “Hơn nữa, anh để em về nhà hai ngày liền bù lại còn gì! Em
không nhớ anh sao?”
“Em sẽ thường xuyên gọi điện cho anh! Anh có thể đến thăm em mà!”
“Em đang mỉa mai anh đấy à”, Hàm Vũ Phong trừng mắt, “Em đã nói với bố mẹ là chúng ta hẹn hò đâu!”
“Đúng vậy…”, cô vỗ trán, giả vờ đãng trí, “Nói ra chắc bố em sẽ ngất
mất! Và khi tỉnh dậy, ông sẽ thuê ngay một cái xe hộ tống chúng ta lên
thẳng phường để ký giấy đăng kí kết hôn!”
“Anh sẽ đón em và đến chào bố mẹ em ngay chiều nay, quyết định như
vậy nhé!”, Hàm Vũ Phong đứng thẳng người, thản nhiên đến gần hôn vào má
cô, trong khi cô đã sừng sờ hóa đá!
“Hi vọng đó chỉ là một trò đùa của anh…”
“Không đâu. Hẹn gặp em chiều nay. Còn bây giờ, thứ lỗi, anh phải đi chọn một bộ complet thật đẹp để ra mắt bố mẹ vợ tương lai.”
Hàm Vũ Phong làm điệu bộ chào kiểu viễn tây, đi giật lùi và biến mất
trong “tủ quần áo” khổng lồ. Vũ Lục Hàn chôn chân giữa nhà. Cô còn chưa
chuẩn bị tinh thần mà!
“Bố ạ?”, Vũ Lục Hàn tranh thủ giờ giải lao, ngồi trên thư viện gọi điện cho bố, “Chiều nay bố mẹ có bận gì không?”
“Sao vậy Tiểu Hàn? Hôm nay bố mẹ ở nhà, như mọi khi thôi. Hôm qua con bận ôn thi không về được, mẹ con buồn lắm!”
“Vâng, bố ạ, con đang định thông báo đây… Hai ngày tới con rảnh rồi, con sẽ về nhà…”
“Ồ, nghĩa là chiều nay con về chứ gì!”, bố cô có vẻ rất vui, “Con nhớ về đấy nhé! Bố đang ở công xưởng, mẹ chắc đang ở nhà bác Lương. Bố sẽ
gọi về ngay cho mẹ!”
“À khoan đã, bố!”, Vũ Lục Hàn cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi nói thật chậm, “Chiều nay… phải tầm bảy giờ con mới về được…”
“Học tăng cường buổi chiều hả?”,ông Vũ đồng ý rất nhanh, “Được rồi, bố gọi cho mẹ…”
“Bố ơi, chưa xong!”, cô vội vàng thốt lên. Một vài người trong thư
viện quay lại nhìn. Vũ Lục Hàn xấu hổ, cúi đầu xin lỗi liên tục, “Con…
con đi làm!”
“Con đi làm? Làm cái gì? Thế còn chỗ con bé hàng xóm thì sao? Đổi giờ làm à?”, bố cô có vẻ sửng sốt. Vũ Lục Hàn lấy một hơi thật dài:
“Con… con được nhận vào một công ty thời trang lớn rồi bố ạ!”
Phải mất năm giây đồng hồ, bên đầu dây kia vỡ òa vì sung sướng.
“Con nói thật chứ? Bao giờ? Ôi trời ơi! Con tôi làm ở công ty nổi tiếng! Các anh nghe thấy chưa? Con gái tôi…”
Ông Vũ hô ầm lên với bạn bè cùng công xưởng, Vũ Lục Hàn còn nghe thấy những tiếng đàn ông cười và cả một vài câu chúc mừng. Cô lúng túng gọi
bố, nhưng dường như bố cô quá đỗi sung sướng để có thể nghe thấy.
“Bố nói cho mẹ ngay, nói ngay! Ôi, mẹ con sẽ khóc ầm lên vì vui mất! Bố mẹ đợi con về!”
Và bố cô ngắt máy trước khi cô kịp hô lên một tiếng nữa. Ông hẳn đã
gọi ngay cho vợ rồi. Vũ Lục Hàn mặt dài như cái bị, dù trong lòng rất
vui khi cảm nhận được nỗi xúc động của bố. Nhưng mà… cô biết Hàm Vũ
Phong rất nghiêm túc, sáng nay hắn thật sự đã chọn một bộ suit rất đẹp,
rất sang trọng, và cô sẽ phải đưa hắn vào nhà mình giới thiệu ngay chiều nay. Ôi, có ai mang người yêu giỏi giang, thành đạt, lại đẹp trai đến
mức ấy về nhà mà sợ hãi như cô không chứ! Bố mẹ cô đương nhiên không đời nào từ chối hắn rồi! Có điều, đưa hắn về đồng nghĩa với thú nhận toàn
bộ sự thật. Vũ Lục Hàn lo lắng, không biết liệu mẹ cô có chịu đựng nổi
những lời dối trá bấy lâu nay của con gái mình không. Tất cả chỉ tại cô, không đâu lỡ miệng trêu đùa đám cưới. Biết Hàm Vũ Phong là dạng không
nên động vào rồi, vậy mà vẫn cứ thích chọc ngoáy. Đúng là ngu ngốc nhất
thế giới này rồi!
“Tiểu Lục!”
Giọng nói cương quyết khác thường ấy của Triệu Dương khiến cô giật
mình. Cậu hôm nay trông rất đỗi giận dữ, đến nỗi chỉ một hành động kéo
chiếc ghế trước mặt cô và ngồi xuống thôi cũng vô cùng thô bạo.
“Hoàng Lâm là bạn của cậu phải không?”
“Ơ… phải”, Vũ Lục Hàn hoang mang đáp. Có chuyện gì giữa Triệu Dương với Hoàng Lâm vậy?
“Cậu gọi ngay tên bạn đó đến đây!”, Triệu Dương lộ rõ vẻ tức tối,
“Chiều nay cậu và chị tôi phải đi cùng tôi! Không được để tên đó đưa đón nữa!”
“Cậu có biết…”, Triệu Dương dừng lại một lúc như để kìm nén một sự
bùng nổ, “Tên đó tán tỉnh chị tôi, làm chị tôi ngày đêm miệng lúc nào
cũng Hoàng Lâm Hoàng Lâm. Cuối cùng trở mặt lạnh nhạt. Cả ngày hôm qua
chị tôi gọi, anh ta chỉ nói đúng một câu rồi dập máy, sau không thèm
nghe nữa! Chị tôi nhắn tin cũng không thèm trả lời! Chị tôi đã buồn bã,
dằn vặt cả ngày hôm qua, không hiểu mình đã làm gì sai! Trên đời này có
thằng đàn ông nào đểu cáng như tên khốn đó không chứ?”
Vũ Lục Hàn nghe xong, xương sống lạnh toát. Chẳng trách từ sáng đến
giờ, Triệu Minh tránh mặt cô luôn. Cô không nghĩ Hoàng Lâm lại đối xử
như vậy với một người đáng tôn trọng như Triệu Minh. Cô vốn biết Hoàng
Lâm là người không mấy trân trọng tình yêu, đã tán tỉnh vô số người, nhưng cô chẳng thể tin cậu lại giở trò chơi
tình ái ấy với người mà cô quý mến. Vũ Lục Hàn bối rối nhìn vẻ mặt giận
dữ của Triệu Dương, yếu ớt thanh minh:
“Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy… Chắc hẳn phải có một sự hiểu nhầm…”
“Tôi thì không thấy hiểu nhầm!”, Triệu Dương gay gắt, “Anh ta rõ ràng theo đuổi chị tôi trước! Tôi bắt gặp nhiều lần anh ta đến đón chị tôi
đi chơi, nhưng chẳng bao
giờ chịu vào nhà! Tôi vốn đã linh cảm anh ta không thật lòng rồi, đã
cảnh cáo chị Minh rồi, nhưng chị ấy đâu có nghe! Giờ thì đau khổ, vì một thằng khốn!”
“Có thể… có thể vì chúng tôi giờ là nhân viên của anh ấy, anh ấy
không muốn làm khó Triệu Minh…”, Vũ Lục Hàn cố nghĩ ra một lý do, vừa để giải thích với Triệu Dương, vừa như giải thích với chính mình, “Phải
rồi, nếu người trong công ty biết anh ấy và Triệu Minh hẹn hò với nhau,
họ sẽ cho rằng Triệu Minh lợi dụng quan hệ để vào làm, họ sẽ tẩy chay
hoặc làm khó cô ấy…”
Triệu Dương vẫn nhăn nhó giận dữ, nhưng hình như đã nguôi đi một
chút. Sự im lặng của cậu mách bảo Vũ Lục Hàn như vậy. Chính cô cũng bị
thuyết phục bởi lý do này. Nếu không phải vì nghĩ cho Triệu Minh, thì
Hoàng Lâm có lí gì lại tán tỉnh rồi gạt bỏ nhanh như vậy! Theo cô biết
từ Hàm Vũ Phong, cuộc tình ngắn nhất của Hoàng Lâm cũng phải kéo dài hơn một tháng! Hoàng Lâm và Triệu Minh mới chỉ quen biết mấy ngày, đúng hôm cô và nàng Chủ tịch đi thử việc. Chẳng có lý nào cậu tán Triệu Minh rồi lại bỏ rơi cả.
“Cậu nghĩ thế?”, Triệu Dương nghi ngờ hỏi lại. Vũ Lục Hàn nhún vai, cố thành thật nhất có thể.
“Cậu nghĩ xem! Triệu Minh yêu công việc thiết kế này hơn tất thảy mọi thứ trên đời! Nếu cô ấy vì hẹn hò với Hoàng Lâm đúng thời điểm đi thi
rồi bị hiểu nhầm, bị đánh giá thấp, cô ấy sẽ mất cơ hội làm việc này mãi mãi! Bọn họ sẽ không tin tưởng cô ấy, cũng coi thường tài năng thực của cô ấy. Lúc đó, Hoàng Lâm làm sao kiểm soát được nữa! Anh ấy cũng sẽ mất uy tín, sẽ chẳng có ai tôn trọng anh ấy, hay chị gái cậu! Hãy nghĩ kĩ
đi, tôi tin anh ấy đột nhiên thay đổi thái độ cũng có lý do cả thôi! Mọi việc mỗi người làm trên thế giới này đều có lý do cả!”
“Cậu cứ như đang bênh vực anh ta vậy!”, Triệu Dương nhăn nhó nhìn cô, nhưng đã thay đổi cách gọi đối với Hoàng Lâm. Điều đó có nghĩa cậu đã
bị cô thuyết phục rồi!
“Tôi xin thề, tôi không bênh ai cả! Tôi chỉ nhìn khách quan như một
người bạn chung và một người sẽ làm việc cùng Triệu Minh mà thôi!”, Vũ
Lục Hàn lúc này đã biết tranh luận không chớp mắt, “Cậu biết là công ty
này có phần trăm vào rất khắc nghiệt mà! Nếu tôi vào bằng thực lực mà
biết có người nhờ quan hệ để vào, tôi sẽ khó chịu lắm; huống hồ Triệu
Minh có tài thực sự mà bị hiểu nhầm! Chúng ta phải đi làm cho cô ấy hiểu ra, nếu không cô ấy sẽ mất phong độ ngay buổi làm việc đầu tiên này
mất!”
Vũ Lục Hàn đã vô cùng thành công trong việc thuyết phục. Triệu Dương như trút được gánh nặng, bật dậy sốt sắng:
“Đi thôi, tôi và cậu sẽ đi giải thích cho chị Minh! Chị ấy phải đi chứng tỏ cho lũ người kia biết chị ấy giỏi thật!”
“Đúng thế”, cô đế thêm vào, “Đến khi Triệu Minh đã chứng tỏ xong, có
khi lúc ấy Hoàng Lâm sẽ tự hào công khai hẹn hò với cô ấy trở lại…”
“Bạn Vũ, nhờ có bạn, nếu không tôi đã làm chị ấy bẽ mặt với sếp lớn
rồi!”, Triệu Dương đỏ mặt, gãi đầu. Vũ Lục Hàn méo mó cười, bước nhanh
đi tìm Triệu Minh. Cô cũng không biết vì sao cô lại nghĩ ra những điều
đó, có thể chính cô cũng mong đợi những điều mình nói là sự thật. Hoàng
Lâm không thể tồi tệ đến mức kia được! Đợi đến khi có cơ hội, cô nhất
định sẽ hỏi cậu cho ra nhẽ. Cho tới lúc đó, có vẻ như Triệu Minh sẽ phải chịu khổ rồi!
Vợ chồng họ Trương được một ngày nghỉ ở nhà với nhau, vẫn không ngừng cãi nhau. Trong khi người vợ ấm ức nấu cơm trong bếp, ông chồng đã nằm
dài ra ghế, cắm tai nghe vào điện thoại, mở báo mạng lên xem để lờ đi
cơn giận của vợ. Toàn tin nhảm nhí không đâu, anh Trương lầm bầm, nhưng
giờ mà lại ngắm cô em xinh tươi nào đấy thì bà vợ lại ghen lồng lộn lên
mất. Anh Trương uể oải lướt qua từng tin một, cho đến khi đập vào mắt
một cái tít rất kêu:
“Chủ tịch tập đoàn lớn mạnh nhất đất nước tỏ tình với con dâu hụt của Bộ trưởng Y tế”
“Con dâu hụt của Bộ trưởng Y tế… chẳng phải là con gái ông bà Vũ à”, anh Trương tự nói với mình, đột nhiên nhảy dựng lên gọi vợ.
“Xem cái này đi!”, anh ta dí điện thoại vào mặt vợ, mở ngay bài báo đọc.
Bức ảnh chụp rõ ràng Vũ Lục Hàn, đang bị ôm bởi Hàm Vũ Phong, trong
nhà Trần Hải Minh, tại bữa tiệc hậu ra mắt sách. Tóc Đỏ không cho phép
phóng viên ảnh tác nghiệp, nhưng lại không thể cấm được chính khách mời
tác nghiệp. Một cô gái trong bữa tiệc ấn tượng với Hàm Vũ Phong đã chụp
lại đúng cảnh tượng tỏ tình của hắn, trịnh trọng đưa lên facebook cá
nhân kèm theo một câu chuyện mùi mẫn (chỉ có vài phần trăm sự thật).
Người ta chẳng biết Hàm Vũ Phong là ai, nhưng một anh chàng lai tây đi
tỏ tình với một cô gái châu Á, lại có địa vị lớn, thật giống như quang
cảnh trong một câu chuyện cổ tích vậy! Lượng chia sẻ khá lớn khiến bài viết của cô nàng lên báo mạng ngay lập tức, dù không
biết cô gái đó có thật hay không. Trang báo mạng còn “cẩn thận” đến mức
trích ngang đầy đủ lí lịch của Hàm Vũ Phong: họ tên thật, quốc tịch, gia đình, học vấn, sự nghiệp, cuộc sống. Ngay cả biệt danh bạn bè đặt cho hắn,
“kẻ quay lưng với phái đẹp”, cũng trang trọng nằm hiên ngang trong đoạn
lí lịch ấy. Còn Vũ Lục Hàn, cô không những được nhắc lại là “hôn phu cũ” của Từ Thiên, mà bao nhiêu ảnh phóng viên chụp cô ngày đính hôn cũng
được lôi ra đăng lại lên báo. Vợ chồng họ Trương đọc xong, bốn mắt nhìn
nhau không thể tin nổi.
“Tên ngoại quốc này là cái người lần trước chúng mình thấy phải
không?”, anh Trương hỏi vợ. Chị vợ gật đầu lia lịa như để nhắc lại
khoảnh khắc vợ chồng họ thấy Hàm Vũ Phong đưa Vũ Lục Hàn về nhà trên
chiếc siêu xe đắt tiền.
“Em đã làm thân với nhà họ chưa vậy?”, anh Trương lập tức nhăn nhó với vợ. Chị Trương trợn mắt:
“Anh thấy em có thời gian gặp họ không? Nhà họ thường đóng cửa, con
bé Vũ Lục Hàn kia chẳng thấy mặt bao giờ, ru rú trong nhà, chả có lẽ bấm chuông rủ đi xem phim à!”
“Trời ơi, nhà đó ăn ở thế nào lại may mắn thế! Hết Bộ trưởng, giờ lại vớ phải ông con ngoại quốc giám đốc chủ tịch gì đấy… Ôi trời ơi…”,
người chồng lầm bẩm thở dài, đột nhiên đứng bật dậy, “Em ở nhà, anh phải đi làm thân với họ đây! Đợi tin chiến thắng!”
Nói rồi anh Trương cầm điện thoại vẫn còn nguyên tin tức chạy thẳng
về phía nhà Vũ Lục Hàn. “Lần này trúng lớn rồi!”, anh ta cười thầm nghĩ
bụng, “Mình là người đầu tiên đến chúc mừng họ, không chừng họ giữ mình
lại ăn mừng cùng ấy!”
Anh Trương hí hửng bấm chuông cửa. “Bây giờ nhà họ Vũ sung sướng nhất khu này. Không nhanh lại mấy ông bà già cuối ngõ kia mò đến xí phần
mất!”
Chỉ có mẹ của Vũ Lục Hàn ở nhà giờ này,
bố cô còn nửa tiếng nữa mới về đến nhà. Bà Vũ nghe chuông cửa liền
chạy ra mở, rất ngạc nhiên khi thấy cậu thanh niên hàng xóm đứng trước
cửa nhà mình.
“Cậu Trương sang có chuyện gì vậy?”
“Bác cháu mình vào nhà nói chuyện đi!”, anh Trương nhanh nhảu, tỏ ra
thân thiện, lễ phép, “Đợi bác trai về luôn ạ. Cháu có tin này muốn chia
vui với hai bác, chắc hai bác đã nghe rồi!”
“Tin gì? Chồng tôi đang về, cậu vào nhà đi”, bà Vũ mở cửa đón khách, không khóa cửa để đợi chồng về. Anh Trương rất nhanh nhẹn đỡ lấy bà Vũ
bước lên thềm nhà, cứ như thể bà đã già lắm vậy.
“Cảm ơn cậu”, bà nói cho đủ phép lịch sự, mời anh hàng xóm ngồi rồi
đi vào bên trong pha nước. Anh Trương bắt đầu trò chuyện để lấy thêm cảm tình, khen lấy khen để ngôi nhà bốn mươi mét vuông của gia đình Vũ Lục
Hàn. Thời cơ sắp có rồi, anh ta nghĩ, đợi đến khi vợ chồng họ đầy đủ ở
nhà, ta sẽ là người đầu tiên chia vui với họ. Ta đã bỏ lỡ cơ hội cái
ngày nhà ông Bộ trưởng đi Mercedes đến đón Vũ Lục Hàn rồi, ta nhất định
không thể bỏ lỡ thêm lần này nữa!
Hàm Vũ Phong đã đứng đợi cô trước cổng trường. Hình ảnh quen thuộc vô cùng đáng yêu này khiến ngày đầu tuần của cô thêm vài phần hạnh phúc.
“Chào bé con của anh”, Hàm Vũ Phong nhìn cô, cười rạng rỡ. Hắn đã
đứng đợi sẵn sàng trước cổng, và đã cười ngay khi thấy cô bước xuống cầu thang.
“Thật vui vì em đã coi anh như một người trong gia đình”, hắn không
vừa đáp lại. Cô chỉ biết bụm miệng cười trước lời đáp trả ấy.
“Hôm nay anh vào tận nơi đón em cơ đấy!”, cô hãnh diện nói, “Có phải vì bộ vest này rất đẹp nên anh muốn khoe không?”
“Cô đánh giá lòng tốt của tôi thấp quá, cô Vũ”, hắn âu yếm hôn lên
trán cô, trong khi không ngại ngần, giữa hàng ngàn ánh mắt vòng tay qua ôm cô vào lòng, đưa cô tiến về phía chiếc xe quen thuộc, “Hôm nay anh
sẽ gặp bố mẹ em. Anh muốn khoe cho cả thế giới biết!”
“Thật khoa trương!”, cô bật cười, ngồi vào xe. Hắn đóng cửa xe cho cô rồi đi vòng về phía tay lái.
“Em cũng nên chuẩn bị từ bây giờ, cô bé ạ”, hắn khởi động xe kèm theo một cái nháy mắt, “Em sẽ phải bay một chặng đường dài đến London để ra
mắt mẹ của anh đấy!”
“E rằng anh sẽ phải đợi cho đến khi tóc em dài ra, và em không còn
tính ù lì này nữa”, cô lẩm bẩm. Hắn thích thú thả lỏng người trên ghế.
“Mẹ anh không thích các cô gái tóc dài đâu”, hắn đáp, “Anh chỉ muốn làm em ghen nên mới nói vậy thôi!”
“Anh thật đáng sợ!”, cô làm vẻ mặt rất bàng hoàng, nhìn hắn như thể
đang nhìn một kẻ vừa phạm tội. Hàm Vũ Phong véo má cô, nhấn ga.
“Đi ăn nào, cô gái. Em không muốn đến muộn ngay ngày đầu đi làm đâu!”
“Cậu… cậu xem cái này là thật hay giả?”, ông Vũ ngơ ngẩn hỏi lại anh
Trương. Hai vợ chồng ông sau khi nghe anh Trương đọc xong bài báo mạng,
cho xem ảnh, liền nhất thời bất động. Hàng xóm Trương còn lo sợ bà Vũ sẽ lên cơn đau tim mà ngất xỉu!
“Là thật, thật toàn bộ đó bác, người ta chụp cả ảnh đây mà!”, anh ta
giải thích lại lần thứ hai, “Hai bác thật sự không biết gì à?”
“Làm… làm sao con gái tôi lại quen được mấy người như thế!”, ông Vũ
lắp bắp. Ông nghĩ, con gái ông có vận may được đính hôn với Từ Thiên
cũng bởi ông và ông Bộ trưởng quen biết nhau từ thời đi học. Chứ còn
quen biết đến cả người nước ngoài, lại còn là Chủ tịch của ACorp, cả
dòng tộc ông chẳng ai có cơ may đến mức ấy! Không lẽ… con gái ông vì
quen được bạn con bé – người có anh trai quen với nhân viên tập đoàn ấy – người xin cho Vũ Lục Hàn vào làm – mà con gái ông đã gây ấn tượng được
với ngài Chủ tịch đến mức làm người ta si mê? Con gái ông không những
thế lại vừa vặn được làm việc trong công ty thời trang lớn, có phải cũng là nhờ thế lực của ông Chủ tịch ngoại quốc kia không? Vì sao Vũ Lục Hàn không nói gì với vợ chồng ông? Nó làm gì mà lại để ảnh ôm ấp con trai
lên báo khắp nơi thế này, làm sao mà chấp nhận được!
“Anh đọc lại cho tôi về cái cậu con trai được không?”, bà Vũ lên
tiếng, không cảm xúc, nhưng cũng không có vẻ gì sẽ lên cơn đau tim. Anh
Trương yên tâm lướt lại phần lý lịch báo giới thiệu về hắn, đọc rất dõng dạc, rất to:
“Hàm Vũ Phong, 25 tuổi, người kế thừa Tập đoàn Bất động sản ACorp,
hiện là một trong những người trẻ tuổi nhất nắm giữ cương vị Chủ tịch
Tập đoàn, là người trẻ dưới ba mươi tuổi kiếm được nhiều tiền nhất – top Forbes Under 30 – theo bình chọn của tạp chí Forbes, tạp chí này nổi
tiếng bên nước ngoài lắm đó hai bác. Hàm Vũ Phong tên khai sinh là James Adam, quốc tịch Anh, mẹ là kiến trúc sư người Anh, Libby Adam, bố là
Chủ tịch cũ của Tập đoàn ACorp, ông Hàm Kiệt Luân. Từng theo học và tốt nghiệp Học viện Kinh tế Chính trị London khi tròn mười lăm tuổi. Về
nước năm mười bảy tuổi, học tiếp Học viện Kinh tế Tài chính Quốc gia,
từng có giải thưởng vinh danh về Toán học, Vật lý, Khoa học và cả Tâm lý học. Từng đạt hai giải thưởng vinh danh Cầu thủ trẻ của năm. Đã có hai
huy chương vàng và cúp vàng trong môn bóng đá cùng với đội bóng ở Anh.
Ngoài ra có một đai đen Karate và một đai nâu của bộ môn Nhu thuật
Brazil, từng đạt giải nhất ở cấp thi đấu Đẳng cấp Pena. Anh chàng này
cũng là một người từng đạt giải thưởng nhỏ khi thi đấu trượt tuyết, bơi
lội và cờ vua…”
Anh Trương vừa đọc, vừa trợn mắt khi tưởng tượng những gì Hàm Vũ
Phong đã đạt được 25 năm qua. Anh Trương vốn không đọc kỹ đoạn này, chủ
yếu xem ảnh và đọc tin chính, lúc này đây đang cảm thấy toát mồ hôi hột
khi đọc xong tiểu sử của Hàm Vũ Phong. Cậu con trai này kém anh tận tám
tuổi, mà cậu ta đã là một người kiếm tiền xuất sắc, một người ngang ngửa các vận động viên thể thao, một người có bộ óc thần đồng. Thật chẳng trách hắn ta sở hữu chiếc xe
đẹp thế! Gia đình họ Vũ này còn có thể may hắn hơn được không?
“Ông ơi…”, bà Vũ quay sang chồng, xúc động, “Con gái của tôi quen được một người như thế đấy…”
“Bà à”, ông Vũ đặt tay lên bàn tay run run của vợ, “Con gái chúng ta
được các cụ phù hộ! Gia đình ta đã được quý nhân phù trợ! Bệnh của bà có hi vọng rồi! Tương lai con gái chúng ta cũng có hi vọng rồi!”
Anh Trương bắt được khoảnh khắc ấy, cũng xông lên cười hớn hở:
“Chúc mừng hai bác, chúc mừng hai bác! Em Tiểu Hàn rất ngoan, rất
xinh, rất hiền, bây giờ có người yêu mến rồi, có chỗ dựa dẫm rồi! Xin
chia vui với gia đình hai bác!”
“Cám ơn cậu”, bà Vũ cười sung sướng, lại quay sang với chồng, “Chúng
ta có nên bảo con bé đưa anh chàng kia về nhà gặp gỡ không?”
“Có, nhất định!”, ông Vũ quay ngang ngửa tìm điện thoại, “Ngay tối
nay, ngay bây giờ cũng được! Tôi phải kiểm duyệt xem anh tây kia có thật lòng với con gái tôi không, hay chỉ thấy nó hiền mà trêu nó! Chúng ta
được phù hộ rồi… Ôi, điện thoại của tôi đâu?”
“Đây, bác cứ dùng của cháu đây!”, hàng xóm Trương nhanh nhẹn rút điện thoại, đưa bố Vũ Lục Hàn bằng cả hai tay. Ông Vũ xua tay, vừa vặn sờ
thấy điện thoại trong túi áo.
“Phải mở tiệc! Chúng ta phải mở đại tiệc!”
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT