Trung tuần tháng chín năm Nhân Dĩ thứ mười bảy, Phong vương Tích Vân bắt đầu đi tuần tra các thành. Lần tuần tra này, ngoại trừ nghi trượng, nội thị, cung nữ riêng, các đại thần đi theo chỉ có Thái tể Phùng Kinh, Thái luật Chu Tế, thống lĩnh cấm vệ Tạ Tố, đại tướng Phong Vân kỵ Tề Thư, đồng thời còn thêm một trăm thị vệ. So với khi tiên vương xuất hành tiền hô hậu ủng, thì lần này Phong vương đương nhiệm lại đơn giản hơn rất nhiều.

Phong phanh nghe chuyện nữ vương đi tuần, dân chúng Phong quốc đều kiễng chân ngóng đợi. Bọn họ muốn tận mắt nhìn thấy vị nữ vương tài năng vang danh sáu nước, võ vệ quốc hơn mười năm nay. Họ muốn tự mình bày tỏ lòng trung tâm tới vị nữ vương tuổi trẻ anh minh sáng suốt của họ.

Triện thành, đây là trạm tuần tra thứ nhất của nữ vương.

Khi thấy chiếc xa giá từ xa xa, vạn dân khắp các ngõ hẻm không hẹn mà cùng nín thở chờ đợi vương tới.

Khi tới gần cuối cùng đã có thể nhìn thấy rõ chiếc vương xa được tám tuấn mã kéo đi. Đỉnh xe màu tím, thân xe lát bạch ngọc, màn lụa rung rinh, ngay ngoài có một bức rèm châu rủ xuống, loáng thoáng có thể nhìn thấy người ngồi trong xe, dù chẳng thể thấy rõ dung nhan, nhưng dáng vẻ đoan trang tao nhã đủ khiến người ta tôn sùng tột cùng.

Có lẽ do dân chúng đứng bên đường quá đông, vương xa đi rất chậm, thị vệ đi theo bảo vệ cả trước lẫn sau xe.

“Vương!”

“Vương!”

“Vương!”

“Vương!”



Không biết là ai đã cao giọng hô một tiếng, ngay lập tức liền có rất nhiền giọng nói hô theo, nhất tề cao giọng gọi vương bọn họ. Cho dù không nói rõ nhưng họ đều có cùng tâm nguyện, hy vọng vị vương trong xe có thể lộ phương dung, để họ có thể nhìn thấy một lần.

Cuối cùng, chiếc rèn châu được một đôi tay trắng như ngọc vén lên, để lộ vị nữ vương ngồi đoan trang trong chiếc xa giá. Nàng cao quý, xinh đẹp, mà cũng thật ân cần… Trên khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười nền nã mà rực rỡ, khẽ khàng gật đầu chào dân chúng hai bên. Đôi mắt sáng dịu dàng đảo qua từng người, ngay khi nhìn thấy ánh mắt của nữ vương, mỗi người đều cảm thấy dường như vương đang gửi lời chào, đang hỏi thăm đến chính mình.

“Nữ vương vạn tuế! Nữ vương vạn tuế! Nữ vương vạn tuế!”

Tiếng hô rung trời đột nhiên nhất tề vang lên, vọng thẳng lên chín tầng trời, vang vọng rất lâu mà không dứt. Trên mặt đất, vạn dân cùng quỳ xuống, cùng tỏ lòng kính ngưỡng tận cùng đến vị nữ vương Phong quốc.

“Em cũng không phải là người thích thể hiện như thế, sao lần đi tuần này gây thanh thế lớn vậy?” Trên cổng Triện thành, Cửu Vi đã từng hỏi như vậy.

“Huynh thấy dân chúng Phong quốc đối với muội như thế nào?” Tích Vân chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn xuống vạn dân đứng dưới thạnh.

“Kính, yêu, theo!” Cửu Vi tổng kết lại từ những thứ nghe thấy nhìn thấy mấy ngày nay.

“Đấy là điều muội muốn.” Tích Vân vươn tay, vẫy chào thần dân dưới thành, lập tức tiếng reo hò lại vang lên, “Điều muội muốn là toàn dân trên dưới một lòng!”

“Thu phục nhân tâm…” Ánh mắt Cửu Vi di chuyển từ những đám dân chúng sang Tích Vân. Y nhìn con người trước mặt, là vị vương giả cao quý ung dung mà không mất đi vẻ xinh đẹp thanh lệ của thiếu nữ. Y đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của những hành động này, “Với tên của em, với khả năng của em, với khuôn mặt của em… sao bọn họ có thể kháng cự được! Em làm vậy … là để chuẩn bị sao?”

“Ngày đó sẽ tới rất nhanh, muội muốn họ phải ủng hộ muội, muội mới có thể bảo vệ được họ!”

Dân chúng vui vẻ nhưng quan viên trong thành có nhà vui mà cũng có nhà sầu.

Họ không biết vị nữ vương “yếu đuối bệnh tật” vẫn luôn ở núi Thiển Bích “tĩnh dưỡng” sao vừa mới đăng vương vị đã hiểu rõ tình hình chính sự trong nước đến như vậy.

Quan viên các thành, về địa lý, nhân sự, trăm nghiệp nơi mình quản lý, họ chưa chắc đã biết hết một hai. Nếu tìm tòi các tài liệu lịch sử có lẽ cũng hiểu được đại khái. Nhưng vị nữ vương này, vừa mở miệng đã nói đúng không sai một lời về địa thế sơn hà, nhân khẩu hộ sổ, tài chính thu chi các nơi.

Hơn thế nữa, nàng còn biết rõ chiến tích của quan lại các nơi. Khi nữ vương ngồi trên công đường xử án, kiểm tra từng việc lớn nhỏ trong từng thành, khi bình về ưu khuyết điểm của quan viên, chung quy sẽ có người tình nguyện đầu rơi máu chảy, mà cũng có người mồ hôi đầm đìa. Họ không thể hiểu có một số chuyện chính họ cũng chẳng còn nhớ, vì sao nữ vương lại biết hết được, cũng có một số người bọn họ cũng đã quên, vì sao nữ vương có thể tường tận nhắc lại.

Vì thế trên đường tuần tra của nữ vương, các thành sẽ có quan thăng chức, có quan bị giáng chức, hủy bỏ các chế tài cổ hủ, đổi mới cách thi hành. Đồng thời dân chúng các thành với hành động lần này của nữ vương, ai ai cũng vỗ tay tán thưởng, họ đều không ngờ vị nữ vương sống trong thâm cung lại như có đôi mắt thiên lý nhìn thấu toàn bộ những tham quan phách bá ức hiếp dân chúng! Hơn thế nữa, nàng luôn đứng về phía bách tính, giải oan cho họ, trừ hại cho dân, nhìn xa trông rộng, công khai chính trực! Những điều nàng làm đều khiến người ta tâm phục khẩu phục, quyết không dị nghị!

Vào giữa tháng mười hai, cuối cùng nữ vương cũng kết thúc tuần tra, mang theo toàn bộ sự kính yêu chân thành của nhân dân Phong quốc trở về Phong đô.

“Rõ ràng có nắng mà, sao trời vẫn còn lạnh thế?”

Trước cung Dục Thăng, Cửu Vi mang theo một hộp thức ăn, vừa ngẩng đầu nhìn vầng thái dương cao cao mà than phiền, vừa ôm chặt hộp thức ăn vào lòng để tránh bị nguội tanh.

“Những thứ này là gì đấy?” Vừa đẩy cửa thư phòng bước vào, lập tức thấy Tích Vân đứng đờ đẫn trước một đống thứ trên bàn.

“Cửu Vi.” Tích Vân ngẩng đầu liếc nhìn Cửu Vi rồi mỉm cười, ánh mắt trở lại chiếc bàn, “Có mấy thứ rất quý báu.”

“Gì cơ?” Cửu Vi đặt hộp thức ăn xuống, ánh mắt quét qua những thứ được đặt trên bàn. Thực ra cũng chẳng phải vật quý giá gì, đây chỉ là những thứ làm bằng đồng bằng sắt, có thứ làm từ gỗ từ vải lụa, được đúc hoặc điêu khắc nên, có tranh vẽ có tranh chữ, đủ loại hoa văn hình dáng kỳ lạ phủ kín chiếc bàn. So với ngọc ngà châu báu có thể thấy khắp nơi trong cung thì những thứ này chẳng qua chỉ là đồ sắt vụn.

“Những thứ này là do bạn hữu khắp giang hồ tặng cho Bạch Phong Tịch.” Tích Vân đưa tay nhặt một chiếc mặt đồng lên, măt trên của nó có khắc một chiếc răng dài, “Mặt đồng này là do gia chủ nhà họ Thích đưa muội vào năm muội cứu tam thiếu gia nhà họ.”

“Là Thích Tam thiếu Quỷ Linh vĩnh viễn không già không lớn trong truyền thuyết? Đó là bảo bối nhà họ Thích đó.”Cửu Vi rụt tay lại, sau đó cách một lớp áo thật dày nhận lấy tấm đồng kia, “Mấy thứ nhà họ đều dày đặc quỷ khí, người bình thường không chạm vào được đâu. Hả? Đây chính chính là chiếc răng của gia chủ. Có được tấm bài này, âm dương nhà họ Thích chỉ theo một mình em thôi, thật hiếm thấy!”

“Người họ Thích tuy đều lạnh lùng, nhưng họ lại rất biết tri ơn.” Tích Vân thản nhiên nói.

“Úi dà… Lạnh quá, Trả lại cho em.” Tay Cửu Vi run lên, vôi vàng trả lại tấm đồng cho Tích Vân, “Nhà họ không chỉ người lạnh, mà cái gì xuất xứ từ nhà ấy cũng lạnh! Như miếng đồng này này, lạnh hơn cả băng giá tháng mười hai!”

“Khoa trương đến vậy sao?” Tích Vân buồn cười nhìn Cửu Vi không ngừng cọ xát hai tay vào nhau.

“Tôi cũng chẳng phải là em, không có nội công hộ thể.” Cửu Vi nhìn áo quần mỏng manh trên người Tích Vân, lại nhìn mình cả người cồng kềnh, “Sớm biết thế tôi cũng phải tập võ, khỏi bị nỗi khổ hè nóng đông lạnh.”

“Ái chà…” Tích Vân khẽ cười, “Huynh cho rằng tập võ dễ dàng thế à.”

“Tôi biết không dễ dàng gì.” Cửu Vi gật đầu, vừa bưng bát mỳ nóng hổi trong hộp ra vừa nói, “Thế nên tôi mới không học, nấu ăn có vẻ dễ dàng hơn. Tới đây ăn đi nào, không lát nữa lại nguội đi mất.”

“Hôm nay chỉ có mì thôi sao?” Tích Vân đi qua ngồi xuống.

“Bát mì này tốn không ít thời gian của tôi đâu.” Cửu Vi ngồi xuống đối diện Tích Vân, ngắm nghía mấy thứ đặt trên bàn, “Em nếm thử xem.”

“Ừm… Thơm thật đấy!” Tích Vân vừa mới ăn được một miếng đã không do dự cất lời khen, “Nước dùng này dường như được ninh từ xương, nhưng hương còn đậm hơn cả nước xương. Huynh làm thế nào đó?”

“Nước dùng này ấy à, chắc là nên được gọi là nước cốt tủy, ta dùng mẩu xương sườn nhỏ của lợn ninh mất ba canh giờ mới được một bát này đấy, sau đó đổ thêm một chút tổ yến, đun thêm nấm hương, mùi vị cũng gần được. Đáng tiếc bây giờ là mùa đông, nếu như là mùa hè thì dùng củ sen ninh với xương lợn xay nhuyễn, hương vị lại càng thêm ngon.” Cửu Vi lại lật thứ gì đó trên bàn lên, “Thiết phi yến của nhà họ Dịch ở Tây Châu, Mộc đào hoa của Đào Lạc đại hiệp Nam Chiêu, Hoa mai vũ của Mai Hoa nữ hiệp Mai Tâm Vũ, Thiên thư lệnh của Tứ Phương thư sinh Vũ Phương Ngôn… Nhưng đồ vật có vẻ như không đáng một đông này lại là những vật có thể khiến thiên hạ nghiên ngả… Em lôi chúng ra làm gì?”

Tích Vân nuốt ngụm canh cuối cùng rồi đẩy chiếc bát ra, nhìn xuống chiếc bàn chất đầy những tín vật, “Bởi vì muội cần dùng đến chúng.”

Cửu Vi vừa nghe thế, bàn tay đang thưởng thức mấy đồ vật liền dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng Tích Vân, một lát sau mới nói: “Lẽ nào em muốn để họ giúp các người đoạt thiên hạ? Với tiếng tăm của họ tại võ lâm, thật sự có thể triệu tập giúp em không ít người tài giỏi!”

“Không.” Tích Vân lắc đầu, đưa tay nhấc đóa Mộc đào hoa, “Muội sẽ không kéo họ vào chiến trường này, chỉ là… Huynh cũng thấy đấy, từ khi muội kế vị đã bãi bỏ không ít lão thần, đề bạt những tân thần vốn là những người không một xu dính túi. Những người kia sao có thể cam lòng, trong lòng tất sinh oán hận.”

“Em muốn dùng võ chế ngự bọn họ?” Cửu Vi nhặt cành Thiết phi yến lên, vừa mơn trớn nó vừa hỏi.

“Muội chẳng sợ họ sinh lòng oán hận với muội.” Tích Vân vung tay lên, đóa Mộc đào hoa bắn thẳng lên, đinh một tiếng cắm chặt vào mép cửa sổ, “Nhưng thế cục hiện giờ chưa biết thế nào, khi muội phải xuất chinh… nhưng kẻ tiểu nhân như thế cũng khó lòng phòng bị!”

“Em đang lo lắng khi em đi rồi, họ sẽ thừa cơ phá quấy?” Ánh mắt Cửu vi đảo qua những tín vật đặt trên mặt bàn, như đang nhập chúng vào mắt.

“Muội loại bỏ nhiều khối u ác tính như thế là vì muốn khi muội xuất chinh, Phong quốc phải được thái bình, để muội không phải âu lo. Hơn nữa cục diện mới được triển khai, muội cũng không cho phép bất kỳ ai đến phá hoại!” Tích Vân vươn tay, lụa trắng từ trong tay áo bay ra, bắn thẳng về phía khung cửa sổ, đóa Mộc đào hoa cắm trên vách tường bật lại, nàng đưa tay ra, đóa hoa vững vàng rơi xuống lòng bàn tay nàng, “Thế nên muội phải gọi người săn sóc bọn họ, tuyệt không cho họ gây loạn Phong quốc ta!”

“Những người đấy muội không tiện phái người coi chừng, hơn nữa cho dù có phái thị vệ trong cung, nhất định cũng vô ích với những đối thủ gian trá này. Ngược lại thì với khả năng của cao thủ võ lâm, chẳng cần ra mặt cũng có thể âm thầm giám sát tất cả. Nếu có người nào vọng động, cứ để kệ họ ra tay, nhất định sẽ xong gọn nhẹ!” Tích Vân thu tay về, lụa trắng trở lại tay áo, nghiêm cẩn như sắc mặt giọng điệu nàng bây giờ.

Cửu Vi nhìn nàng rất lâu, đôi mắt mang theo sự nghiên cứu, một lúc lâu sau y lại thở dài: “ Tịch nhi, thật ra em rất đủ tư cách làm vương!”

Tích Vân nghe vậy liếc nhìn Cửu Vi, sau đó đôi mắt chuyển qua đóa Mộc đào hoa trong tay, cười nhạt nói: “Rất có tâm kế thủ đoạn, phải không?”

Cửu Vi không đáp lời, một lúc sau mới nói: “Nói vậy mười năm sống trong giang hồ đã cho em thu hoạch không ít, không chỉ hiểu rõ địa lý nhân tình các quốc gia, mà còn khiến danh tiếng em lan xa, kết giao với lượng lớn cao nhân hào kiệt. Ngày nào đó em phất cờ, tất sẽ có nhiều người theo phục.”

“Cửu Vi, huynh đang mất hứng à.” Tích Vân nhìn thẳng vào mắt Cửu Vi, sau đó khẽ buông mắt nhìn đống tín vật trên bàn, khẽ cười, lại có đôi phần bất đắc dĩ, “Khi còn nhỏ muội chỉ biết, về sau muội sẽ kế thừa vương vị, muội sẽ là vương Phong quốc, vì ca ca… Khi muội năm tuổi đã từng nói với ca ca, về sau muội làm vương, sẽ để ca ca cả đời có thể vẽ tranh ca hát… Thế nên những gì cần phải học để làm vương, muội đã học rất nhiều, đạo cai trị nước, muội tuyệt không xa lạ, toàn bộ thủ đoạn muội đều có thể vận dụng linh hoạt! Chỉ là…” Nói tới đây nàng lại dừng lại, đầu ngón tay vô thức gảy thứ gì đó trên mặt bàn.

Nghe nàng nói thế, nhìn nụ cười có vẻ như hờ hững trên khuôn mặt nàng, Cửu Vi chợt thấy trong lòng thật nặng nề, ê ẩm, không tự chủ được đứng dậy, không kìm được ôm Tích Vân vào lòng, “Tịch nhi, với khả năng của em, em là một vị vương hợp cách, nhưng với tâm tính của em, em lại không thích hợp làm vương một nước!”

Tích Vân ôm lấy cánh tay Cửu Vi, lưu luyến tựa đầu vào bả vai y, lúc này, buông mọi ràng buộc, buông mọi gánh nặng, nhắm mắt yên lòng dựa vào lòng Cửu Vi, “Cửu Vi, huynh sẽ không rời khỏi muội giống Tả Nguyệt ca ca phải không?”

“Không đâu.” Cửu Vi trìu mến vỗ đầu Tích Vân, ánh mắt nhìn loạt tín vật trên bàn, “Chẳng phải tôi đã đồng ý làm đầu bếp của em sao? Em còn sống một ngày, tôi sẽ còn nấu cơm cho em ăn.”

Nghe thế, khóe môi Tích Vân cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ vô cùng thoải mái, “Vậy Lạc Nhật lầu của huynh vất đi đâu?”

“Tặng cho em luôn.” Cửu Vi thản nhiên cười nói.

“Món quà lớn thật.” Tích Vân cười. Bất chợt nàng như nhớ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn Cửu Vi, “Muội nhớ trước đây huynh từng nói huynh có thu lưu một vị ca cơ tên Phượng Thê Ngô?”

“Đúng vậy, hiếm có giai nhân nào tài sắc vẹn toàn như thế.” Cửu Vi cũng buông tay ra, hỏi. “Vì sao bỗng nhiên em lại hỏi vậy?”

“Nàng có phải là người nhà họ Phượng đó không?” Tích Vân nhìn thẳng vào mắt Cửu Vi.

Cửu Vi sửng sốt, sau đó mới gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Quả nhiên là thế!” Tích Vân đột nhiên đứng dậy, muốn đập tay xuống bàn thì lại thấy trên bàn đầy tín vật, nàng tỉnh ngộ thu lực về, nhưng khi bàn tay đập xuống, đống tín vật trên bàn vẫn nảy lên, có vài thứ còn rơi trên mặt đất, “Con hồ ly đen kia!”

“Sao kích động vậy?” Cửu Vi nhìn nàng lắc đầu, cúi người nhặt những tín vật rơi trên mặt đất lên.

“Con hồ ly đen kia, cho dù làm cái gì hắn tuyệt đối phải có… hừ… tên kia không bao giờ làm việc gì không có lợi!” Tích Vân cắn răng nói, ánh mắt sắc như kiếm băng nhìn lên bầu trời, như muốn đâm trúng con người làm nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Cửu Vi khẽ ngẩng đầu, có phần buồn cười lại có phần nghiền ngẫm nhìn nàng, “Cậu ta cũng chẳng có ở đây, em dù mắng chửi thậm tệ thế nào, ánh mắt sắc bén ra sao thì cậu ta cũng chẳng đau đớn gì đâu.”

“Ôi chao!” Tích Vân cụt hứng lại ngồi xuống, nàng thở dài có phần tiếc hận, “Đáng tiếc cho Phượng mỹ nhân, nàng ấy thâm tình trọng ý với chàng ta! Rõ thật là… một người còn gái thuần khiết thế… sao chàng ta xứng với một phần thành tâm ấy được!”

“Dù thế cũng là chuyện của họ, liên quan gì đến em?” Cửu Vi nói vô thưởng vô phạt.

Tích Vân dường như không nghe thấy, im lặng rất lâu. Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu nhìn Cửu Vi nói, “Cửu Vi, cho dù con đường vương đi có sâu thế nào, muội tuyệt đối không tính kế huynh!”

“Tôi biết.” Cửu Vi nhẹ cười nói.

“Hơn nữa muội sẽ thực hiện nguyện vọng của huynh.” Tích Vân lại nói, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, một luồng khí lạnh ập vào khiến Cửu Vi rùng mình.

“Muội sẽ thực hiện nguyện vọng của huynh, muội lấy Phong vương tộc này ra thề!”

Ngày mười bốn tháng hai, năm Nhân Dĩ thứ mười tám, Quốc chủ Hắc Phong quốc đặc phái vương đệ Tầm An hầu đi sứ Bạch Phong quốc, lấy “Huyết ngọc mặc lan” năm xưa Thủy đế ban tặng cho Hắc Phong vương đời thứ nhất làm lễ, thay thế tử Lan Tức cầu hôn nữ vương Bạch Phong quốc.

Ngày mười sáu tháng hai, Bạch Phong vương Tích Vân nhận lời cầu hôn, lấy “Bạch bích tuyết phượng” Thủy đế ban tặng vào đại hôn Bạch Phong vương đời thứ nhất để đáp lễ.

Tại Đông triều, nam nữ hôn phối cần phải trải qua năm lễ: ý ước, thân ước, lễ ước, hòa ước và thư ước. Đến lễ thư ước, đôi bên cùng định hôn kỳ, sau đó tới hôn kỳ cử hành hôn lễ, một đoạn nhân duyên coi như đã trọn vẹn.

Ý ước, là nói lời.

Thân ước, là nhà trai nhà gái lần lượt cử người (thần tử) tới nhà đối phương đề hôn.

Lễ ước, là hai nhà tặng nhau tín vật đính ước.

Hòa ước, là nhà trai nhà gái chọn lựa nơi gặp mặt, dùng cầm sắt cùng nhau đàn một khúc, định ước trăm năm.

Thư ước, là dưới sự chứng kiến của trưởng bối, bạn bè thân thích của nhà trai nhà gái (trong hoàng thất, vương thất còn phải có thêm thân dân chứng kiến) viết lời tuyên thệ, cùng hứa hẹn hôn ước, cùng định ngày đính hôn.

Các nghi thức về hòa ước của hai nước Bạch Phong, Hắc Phong được quyết định làm tại Phong đô Hắc Phong quốc vào tháng tư, vừa lúc lan nở.

Vào cuối tháng ba, các nước khác đã đón mùa xuân ấm áp về, cảnh xuân phơi phới, hoa đua nhau nở, vậy mà phía tây Hắc Phong quốc, tiết trời vẫn còn có chút lạnh lẽo khô hanh.

Vừa mới bước vào cung Lan Lăng, một luôn hương thơm mát xộc vào mũi. Bước qua trăm bậc thềm, qua hành lang chín khúc quanh co, lại vượt qua chiếc cầu ngọc cánh lan, phía trước mơ hồ có thể nhìn thấy viện Y Lan.

Hít một hơi, luồn hương lan thơm mát len lỏi vào trong cổ họng, một luồng khí mát lạnh thẫm đẫm tim gan. Hoa lan trong cung Lan Lăng dù sao cũng khác với những nơi khác, hương lan lúc nào cũng lành như vậy, nhạt như thế. Tựa như nếu không quanh quẩn bên chóp mũi, người ta chẳng thể nào nhận ra được mùi hương thơm mát này, như chủ nhân của nó vậy – công tử Lan Tức, chàng đứng trước gió, nhã dật vô song, nhưng người ta lại chẳng thể nhìn ra đằng sau sự ung dung nhã nhặn còn có cái gì, lòng đã bị dáng vẻ bề ngoài của chàng đàn áp.

Ánh mắt Nhậm Xuyên Vũ đảo qua bồn hoa lan ấy, lòng thầm nghĩ chẳng biết trong thiên hạ này còn có hoa lan ở đâu có thể sánh được với hoa trong cung Lan Lăng này. Nơi này bốn mùa trong năm đều thấy lan nở, mỗi mùa đều khác biệt, hình dáng hoa không giống nhau, màu sắc lại càng khác, ngay cả mùi hoa cũng chẳng hề giống.

Hắn luôn suy nghĩ, những cây hoa này giồng thế nào, sao cả mùa đông cũng thấy lan. Đó quả thật là kỳ tích. Thế nhưng kỳ tích mà liên quan đến công tử nhà họ, thì cũng là bình thường thôi. Nghe nói vào lúc công tử sinh ra, toàn bộ lan trong nước nở rộ, toàn bộ vương cung thơm ngát mùi lan. Có lẽ tìm một thời điểm tốt hỏi công tử xem thế nào, có thể viết thành một áng văn lớn cũng nên.

Đi tới trước viện Y Lan, cung nhân đứng đấy đẩy cửa cho hắn. Hắn bước vào trong cánh cửa, đến một thế giới khác.

Mùi hương thẫm đẫm tim phổi giống như một làn lụa mỏng phủ trên người, chỉ trong khoảnh khắc khiến người ta cảm thấy bản thân thật thanh cao nhã dật. Nhậm Xuyên Vũ lại thở dài như đã từng, mỗi lần bước chân qua cánh cửa này, hắn lại cảm thấy vết bẩn đầy người đều bị hương lan trong viện gột tẩy, khiến hắn cảm thấy bản thân mình là một con người tốt đẹp sạch sẽ. Thế nhưng, hắn không phải người trong sạch, đã từ rất lâu rồi, hắn luôn tự nói với mình, không cần làm người ngụy quân tử mà đau khổ, chỉ cần làm kẻ tiểu nhân tư lợi nhưng lại vui sướng là được rồi.

Phóng mắt quan sát kỹ cả khu vườn, là biển hoa. Những cây lan trắng như tuyết đã nở rộ nhiều đóa, hợp thành từng bụi, nhìn không thấy bến bờ. Biển hoa trắng tinh khôi ôm trọn lấy bóng hình một công tử trẻ tuổi mặt áo bào đen như mực, khuôn mặt tựa mỹ ngọc, đôi mắt như chấm nước sơn, thần thái tuấn tú. Chàng đứng giữa biển hoa như tiên nhân nhưng lại ít đi một phần mờ hồ của tiên nhân, thêm vào một phần ung dung cao quý, như vương hầu đứng trên mây.

“Công tử.” Nhậm Xuyên Vũ cung kính làm lễ.

“Ừ.” Lan Tức vẫn cúi đầu chỉnh trang một đóa tuyết lan, vẻ mặt chuyên chú như thể đó là người chàng yêu mến chở che, động tác vô cùng cẩn thận và dịu dàng.

Nhậm Xuyên Vũ dời mắt theo hành động của đầu ngón tay chàng, gốc tuyết lan trong tay chàng vẫn còn là một nụ hoa, bên ngoài có hai ba cánh bung ra, còn Lan Tức đang nâng cành lên, vuốt ve lá của nó, trong đôi bàn tay ấy, đôi khi đóa tuyết lan lại mang vẻ ủy mị và duyên dáng.

“Chuyện làm thế nào rồi?” Khi Nhậm Xuyên Vũ vẫn say sưa nhìn động tác của công tử, Lan Tức lại bất chợt hỏi.

“Dạ? À… Tất cả đều đã được chuẩn bị tốt.” Nhậm Xuyên Vũ lấy lại tinh thần đáp.

“Thế à.” Lan Tức thản nhiên, buông gốc tuyết lan trong tay xuống, ngẩng đầu đảo mắt nhìn người trước mắt, “Toàn bộ sao?”

“Đúng vậy.” Nhậm Xuyên Vũ cúi đầu, “Tiểu nhân đã chiếu theo lời công tử phân phó, lần này nhất định sẽ hoàn hảo!” Hắn nhấn mạnh hai chữ “hoàn hảo”.

“Vậy là tốt rồi.” Lan Tức cười nhạt nói, dời bước khỏi bụi hoa, “Bên Xuyên Vân thì thế nào?”

“Tất cả lễ nghi nghênh đón Phong vương đệ ấy đều đã chuẩn bị ổn thỏa.” Nhậm Xuyên Vũ đi theo sau chàng đáp.

“Ừ.” Ánh mắt Lan Tức quét qua toàn bộ những đóa hoa, thờ ơ nói, “Những cây tuyết lan này một tháng nữa mới đến kỳ nở hoa, thời gian vừa đẹp.”

“Vào lúc công tử đại hôn, nhất định hoa sẽ phủ rợp cả nước, hương thơm ngát chín tầng trời!” Nhậm Xuyên Vũ ngẩng đầu nhìn chủ nhân của hắn, trong mắt tồn tại sự kính trọng, cũng có một tia cười như đã đạt được mục đích, “Bởi vì công tử là chủ nhân động nhất vô nhị của quốc gia lan!”

“Thế hả?” Lan Tức nghe thế chỉ thản nhiên cười, bước chân chợt dừng lại. Trước mặt là thứ gì đó hình tháp được phủ một tấm tơ tằm, cao ước chừng một thước. Chàng nhìn nó rất lâu rồi mới nói tiếp, “Xuyên Vũ, cậu nhất định chưa từng thấy gốc lan này?”

Ngữ điệu chàng có phần đắc ý, có phần vui vẻ.

“Dạ?” Nhậm Xuyên Vũ nghe vậy không khỏi hiếu kỳ, kể ra hắn cũng là khách quen của viện Y Lan này, hầu như mỗi khi công tử trồng được một loại lan mới, có thể nói hắn là người đầu tiên nhìn thấy. Hắn vốn là một kẻ dốt đặc cắn mai về lan, nay cũng có thể thuộc lòng kể ra vanh vách hơn trăm loại, còn có gì là hắn chưa từng thấy?

Lan Tức khẽ khàng mở một lớp tơ tằm, dưới lớp tơ tằm là một chiếc tháp thạch anh, điều càng làm Nhậm Xuyên Vũ kinh ngạc hơn chính là đóa hoa trong tháp.

“Quả là… sắp nở hoa rồi.” Giọng điệu Lan Tức rất dịu dàng, như sợ kinh động tới gốc hoa trong tháp. “Cậu xem gốc ‘Lan nhân Bích nguyệt’ này thế nào?”

Nhậm Xuyên Vũ ngây người nhìn chiếc tháp thạch anh, trong chiếc tháp ấy có một gốc lan, nên nói là một nụ lan đang đợi kỳ nở, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất là — cùng một gốc lan ấy mọc ra hai nụ hoa, một đen một trắng! Hai hoa chung gốc vốn là hiếm có, hai hoa khác màu lại càng hiếm thấy hơn! Nụ hoa kia tuy rằng chưa nở nhưng đã mơ hồ thấy được cánh hoa, như ánh trăng lưới liềm, dưới ánh sáng mặt trời tỏa sáng như ngọc.

“Gốc ‘Lan nhân Bích Nguyệt’ này ta đã thử trồng đến tám năm, cuối cùng cũng trồng được một gốc.” Lan Tức để lộ đỉnh tháp, đầu ngón tay khẽ chạm vào đóa hoa tựa như bạch ngọc, chàng quay đầu cười nói, “Có thể nói nàng ấy đã nhìn hết những kỳ cảnh xem hết chuyện lạ khắp thiên hạ, nhưng gốc ‘Lan nhân Bích nguyệt’ này của ta hẳn sẽ khiến nàng kinh ngạc.”

Nụ cười của chàng còn khiến Nhậm Xuyên Vũ kinh hãi hơn cả đôi lan chung gốc kia! Lan nhân? Bích nguyệt? Ánh mắt Nhậm Xuyên Vũ vô thức đảo qua gốc lan kia, rồi lại nhìn xuống mảnh mặc ngọc hình trăng khuyết trên trán Lan Tức, trong lòng chợt nảy sinh một tiếng cảnh báo!

“Gốc ‘Lan nhân Bích nguyệt’ này quả thật hiếm có thế gian.” Giọng nói Nhậm Xuyên Vũ kính cẩn mà rõ ràng, “Chỉ là nghe nói trên đỉnh núi Thương Mang sinh trưởng một loài Thương bích lan, có lẽ đó mới là tuyệt diệu thiên hạ!”

“Thương bích lan?” Lan Tức liếc nhìn Nhậm Xuyên Vũ, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt, đôi mắt trở lại gốc lan, “Nghe tên đã thấy không tầm thường, một ngày nào đó, chúng ta sẽ đến gặp.”

Nâng bước ra khỏi viện, gió thổi hoa nghiêng như tiễn chân người, quay đầu nhìn biển hoa như mưa tuyết, chàng thản nhiên nói: “Hôm đó để sứ giả Lan Ám giúp cậu một tay, đừng để những người đó… làm bẩn hoa của ta.”

“Dạ!” Nhậm Xuyên Vũ cúi đầu, lòng cũng thả lỏng, công tử vẫn là công tử!

Cùng lúc đó, trong thư phòng phía đông của cung Dực Thăng, Tích Vân ngồi trên vương tọa lặng lẽ nhìn hai vị đại thần trước mặt, Thái tể Phùng Kinh, Thống lĩnh cấm vệ Tạ Tố.

“Phùng đại nhân, Tạ đại nhân.” Trong thư phòng yên tĩnh cuối cùng cũng vang lên giọng nói trong trẻo mà trầm ổn của Tích Vân.

“Có chúng thần!” Phùng Kinh, Tạ Tố đồng thời khom người đáp.

“Ít ngày nữa bản vương phải khởi hành đi Hắc Phong quốc, thế nên các chuyện lớn nhỏ trong nước ta xin nhờ hai vị.” Tích Vân đứng dậy nói.

“Đây là phận sự của chúng thần, chúng thần nhất định sẽ làm tròn, không dám lười biếng!” Phùng Kinh, Tạ Tố nhất tề quỳ xuống.

“Hai vị xin hãy đứng lên.” Tích Vân đến gần, đỡ hai vị lão thần dậy, “Phùng đại nhân, ông là nguyên lão tam triều, thần dân trong nước đền kính trọng ông vạn phần, thế nên chính sự trong nước bản vương xin nhờ ông, ông phải hao tâm tổn sức rồi.”

“Thần nhất định không phụ vương nhờ vả!” Phùng Kinh cung kính đáp.

“Ừ.” Tích Vân gật đầu, ánh mắt nhìn theo vị lão thần này, “Từ năm ngoái, hễ là quan viên mới được bổ nhiệm, ta đều dặn dò họ nếu có chuyện gì đều phải xin ông chỉ giáo. Đã trải qua ngần ấy thời gian, có lẽ ông đã biết sơ qua năng lực tính cách từng người, thế nên khi có việc thì phân phó họ là được rồi. Thứ nhất cũng là bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia, thứ hai là cũng tiết kiệm sức lực cho ông. Không phải bản vương không tin vào khả năng của đại nhân, mà đại nhân là trụ cột quốc gia, bản vương không gánh nổi tổn thất này. Phong quốc còn phải dựa vào ông nắm giữ đại cục.”

Một câu nói khiến lòng Phùng Kinh nóng lên, ông quỳ sụp xuống nói, “Xin vương yên tâm, còn lão thần một ngày, Phong quốc tất an!”

“Có lời ấy của đại nhân, bản vương an tâm.” Tích Vân đưa tay đỡ Phùng Kinh dậy, cười ấm áp, “Khi bản vương vắng mặt, đại nhân cũng không nên quá vất vả, phải chú ý thân thể, bản vương còn mong muốn lão đại nhân có thể phụ tá bản vương cả đời đấy.”

“Cảm tạ vương quan tâm! Thần hiểu được!”

Giọng điệu Phùng Kinh kích động mà thành khẩn, giờ khắc này dù ông có thịt nát xương tan cũng cam tâm tình nguyệt! Tuy ông là lão thần tam triều, nhưng hai đời Phong vương trước đây ít nhiều cũng khiến ông thất vọng, vốn tưởng rằng cứ thong dong sống thế cả đời, ai ngờ tuổi già lại được thờ minh quân, đây… đây đúng là trời xót ông đi? Để khi ông còn sống còn có thể bộc lộ hết khả năng của bản thân, coi như chết cũng nhắm mắt!

“Tạ tướng quân.” Tích Vân quay đầu nhìn vị thống lĩnh cấm vệ vẫn luôn đứng thẳng một bên.

“Có lão thần!” Tạ Tố vội vàng khom người đáp.

“Năm tướng Phong Vân kỵ tuy có danh tiếng nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, không bị kịp kinh nghiệm và lòng gan dạ của ông. Thế nên khi bản vương đi rồi, an nguy của Phong quốc phải ký gửi cho ông rồi.” Tích Vân đưa tay vỗ nhẽ vào vai lão tướng quân, “Quân vụ Phong quốc phiền ông lao tâm một chút.”

“Thần nhất định sẽ như lời của Phùng đại nhân, ngày nào còn thần, Phong quốc tất an!” Tạ Tố cúi đầu, cung kính đáp.

“Được được.” Tích Vân gật đầu, “Trong năm tướng Phong Vân kỵ, ta để lại Tề Thư giúp đỡ ông, ông và Phùng đại nhân là song bảo của Phong quốc ta, mất người nào bản vương cũng không gánh nổi. Thế nên các ông đều phải khỏe mạnh chờ bản vương trở về!”

“Thần nhất định sẽ chờ vương quay về!” Hai vị lão thần đồng thời quỳ gối làm đại lễ, “Cũng xin vương bảo trọng vì quốc gia!”

“Được rồi, hai vị đại nhân không cần đa lễ như thế.” Tích Vân lần thứ hai đỡ hai vị lão thần dậy, khuôn mặt nở nụ cười thân thiện, “Từ khi bản vương kế vị tới nay, đại thần trong nước có nói bản vương bạc tình, chung quy cũng là vì vua nào thần ấy mà thôi… Ôi… bảo là vô đạo đức cũng được, chỉ là nỗi khổ của bản vương người khác không biết thì thôi, lẽ hai hai vị đại nhân cũng không biết sao? Nếu bản vương thật sự không dùng lão thần, hôm nay đã chẳng nhờ hai vị giữ nước!”

“Chúng thần biết tâm ý của vương, chúng thần quyết không có dị tâm!” Hai vị lão thần song song ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn vương bọn họ, trong mắt chỉ có sự trung tâm và kính phục!

“Được rồi.” Tích Vân mỉm cười gật đầu, giơ hai tay ra, mỗi bên cầm một vật, “Khi bản vương đi, dù thời gian lâu đến đâu, hai vật này như tượng trưng cho bản vương, gặp vật thấy người!”

“Dạ!”

“Đi xuống đi!” Tích Vân thản nhiên phất tay.

“Chúng thần xin cáo lui!”

Hai lão thần lui xuống, trong phòng lại trở nên im lìm. Nàng cúi đầu nhìn hai vật trong lòng bàn tay, thở dài.

“Nói lý dụng tình, hai gã lão thần này thật trung thành và tận tâm với em. Tịch nhi, em quả thật thông hiểu thuật trị quốc!” Chiếc màn ngăn cách với phòng trong được vén lên, Cửu Vi đi ra, mặt tỏ vẻ bội phục lại vừa thở dài.

“Hai người này dù đã già nhưng rất có tiếng trong triều trong dân, có thể đàn áp được một số người.” Tích Vân thản nhiên nói, “Huống hồ họ quả thật một lòng trung tâm với Phong quốc, việc gì muội phải phụ tâm ý họ. Giao Phong quốc vào tay họ, nhất định sẽ được như lời họ nói.”

“Nếu em đã yên lòng với họ, sao còn lưu lại Tề Thư làm gì?” Cửu Vi cũng không hiểu được hành động ấy của nàng.

Tích Vân buông mắt nhìn hai tín vật trong lòng bàn tay, hơi nắm tay lại, “Dù sao họ cũng đã già, đôi khi vô tình hay cố ý vô lực, Phong quốc… đã vào tay muội, muội tuyệt không cho phép nó loạn!”

Cửu Vi nghe vậy thì bật cười, “Tịch nhi, nếu em không làm vương thì thật phí phạm tài năng, thảo nào năm tướng Phong Vân kỵ chỉ nhận thức một mình em làm chủ nhân!”

“Họ tất nhiên không giống những người khác, hơn mười năm nay, có thể nói họ trưởng thành cùng muội. Ngoài trừ việc là quân thần, bọn muội còn là bạn bè, là người thân!” Tích Vân ngẩng đầu nhẹ cười, nụ cười vô cùng ấm áp, “Họ cũng giống như huynh, là điều duy nhất trên đời này muội…” Ánh mắt bỗng trở nên xa xôi, dường như đang nhớ lại điều gì đó, tâm tư có phần hốt hoảng, “Sau này, thật sự chỉ là điều duy nhất muội giữ lại!”

Cửu Vi nhìn nàng, y đi qua cầm lấy tay nàng, “Một bên là Huyền mặc lệnh, một bên là Phi Vân lệnh, hợp lại là toàn bộ Phong quốc. Trọn một quốc gia đều ở trong lòng bàn tay em. Thật ra em đang nắm giữ rất nhiều, Tịch nhi.”

“Đúng là rất nhiều, nhưng… Ôi chao, Họ đối với muội như vậy, sao muội có thể phụ họ đây!” Tích Vân nắm tay lại, buông thõng tay, “Cửu Vi, huynh có tin thiên mệnh không, hay tin nhân nhất định sẽ thắng thiên?”

“Tôi ấy à…” Cửu Vi hơi nheo mắt, nhìn chăm chú vào một điểm nào đó, dường như đang nhìn vào hư không rất xa xôi.

“Vương, Tề tướng quân đến!” Ngoài cửa chợt vang đến tiếng của nội thị.

“Mời anh ta vào.”

“Dạ.”

Chỉ trong chốc lát, cánh cửa khẽ được đẩy ra, Tề Thư nhanh chóng bước vào.

“Thư bái kiến vương!” Tề Thư cung kính quỳ xuống hành lễ.

“Đứng lên đi, không cần đa lễ, đây cũng không phải trên điện Tử Anh.” Tích Vân phẩy tay.

“Dạ.” Tề Thư đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Tích Vân, “Vương triệu Thư đến đây có chuyện gì? “

“Ta muốn hỏi anh, mấy tháng nay mọi chuyện tiến hành thế nào rồi?” Tích Vân ngồi xuống, thản nhiên hỏi.

“Bẩm vương, lần kêu binh nhập ngũ này đều được trăm họ hưởng ứng, mười vạn quân cấm vệ, năm vạn Phong Vân kỵ đều đã chuẩn bị kỹ càng! Hơn nữa mấy tháng nay chúng thần cũng không hề lơ là, liên tục huấn luyện tân binh, thần có thể đảm bảo, năm vạn Phong Vân kỵ này vẫn là Phong Vân kỵ của vương như trước!” Tề Thư cung kính đáp.

“Vậy là tốt rồi.” Tích Vân mỉm cười, “Thư, lần này ta đi Hắc Phong quốc, sẽ có bốn người Từ Uyên, Lâm Cơ, Trình Tri, Cửu Dung đi theo. Anh ở lại đây thủ quốc đô.”

“Thần…”

Tề Thư vừa mới mở miệng đã bị Tích Vân khua tay cắt lời.

“Thư, ta biết anh muốn đi cùng ta, nhưng lần này anh không thể đi.” Tích Vân đứng dậy đi tới trước mặt Tề Thư, “Lần này ta đi Hắc Phong quốc, bản thân cũng không biết bao giờ mới có thể quay về. Trong nước tuy có Phùng Kinh, Tạ Tố, chúng đại thần ở tại, nhưng dù sao hai người họ cũng đã già rồi, anh nhất định phải ở lại trợ giúp họ, cũng là giúp ta bảo vệ Phong quốc này. Trách nhiệm của anh còn lớn hơn đám Từ Uyên nhiều.”

“Nhưng mà lần này…” Tề Thư dường như muốn nói gì, rồi lại băn khoăn không nói hết lời. Đôi mắt chăm chú nhìn vương, lại dường như muốn nói toàn bộ suy nghĩ cho nàng.

“Đúng vậy.” Tích Vân vỗ vai Tề Thư, khẽ ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta, “Đúng như suy nghĩ của anh, ta đi lần này có thể một hai tháng đã về, có thể mấy năm mới về được, ta cũng không chắc. Thế nên ta mới dẫn bốn người bọn họ cùng đi. Chiếc ấn huyết phượng này được truyền từ đời thủy tổ Phượng vương, là tượng trưng cho soái lệnh Phong quốc từ thuở sơ khai. Anh giữ cho cẩn thận, khi cần dùng thì nên biết phải dùng thế nào!” Nàng rút chiếc ấn ngọc sắc đỏ như máu từ trong tay áo ra, đặt vào tay Tề Thư.

“Dạ!” Tề Thư khom người nhận lấy soái lệnh.

“Phong quốc có anh, ta mới có thể yên tâm.” Tích Vân thở dài rồi nói, “Anh phải giữ gìn sức khỏe!”

“Thư đã hiểu, xin vương yên tâm, Thư nhất định sẽ bảo vệ Phong quốc thật tốt, đợi vương trở về!” Tề Thư khom người nắm chặt hai bàn tay Tích Vân, “Cũng xin vương bảo trọng!”

“Còn có việc này nữa…” Tích Vân mở hai lòng bàn tay, để lộ tấm Huyền mặc lệnh và Phi vân lệnh, “Hai vật này tượng trưng cho ta, cho dù về sau… cho dù ngày sau có thế nào, gặp vật này như gặp được ta!”

“Dạ!” Tề Thư cúi đầu đáp.

“Đầu tháng tư ta sẽ xuất phát, anh cũng phải chuẩn bị thôi.” Tích Vân nhẹ nhàng phất tay.

“Dạ.” Tề Thư gật đầu rồi đột nhiên quay người khom mình hành lễ với Cửu Vi đang đứng bên cạnh, “Xin tiên sinh hãy chăm sóc vương thật tốt!” Giọng nói vô cùng kính cẩn và thận trọng.

“Tướng quân cứ yên lòng, Cửu Vi đã biết.” Cửu Vi cũng hơi khom người đáp lễ.

Ánh mắt hai người gặp nhau, sau đó đôi bên cùng gật đầu.

“Thư xin cáo từ.” Tề Thư cung kính hành lế với Tích Vân.

“Đi đi.” Tích Vân thản nhiên phất tay.

Nhìn bóng hình rắn rỏi dần thoát khỏi tầm mắt, Cửu Vi quay đầu nhìn Tích Vân, “Em để anh ta ở lại quả có đạo lý.”

“Tính cách của Thư trầm ổn, nếu muội… Có anh ta ở lại, muội mới có thể không lo lắng.” Tích Vân hơi thở dài nhìn theo bóng dáng Tề Thư phía xa xa.

Cửu Vi nhìn nàng một chốc, bỗng nhiên nói: “Tôi vẫn luôn có một thắc mắc, vì sao vị công tử Lan Tức kia đến bây giờ vẫn chưa đăng ngôi?”

“Chàng ta chưa…” Tích Vân hơi hoảng hốt nói, “Có lẽ đang đợi thời cơ tốt nhất thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play