Xuân về tiết trời ấm áp, trong hoa viên từng bụi mẫu đơn nở rộ, lộ vẻ tươi diễm vô cùng. Trên những khóm hoa ấy còn có đôi ba chú bướm vờn
quanh, tung tăng bay múa. Ngay trước những khóm mẫu đơn có một lan can
bạch ngọc, nơi đó có một thiếu nữ đang ngồi. Tuy là đang ngồi nhưng cũng có thể nhìn ra vóc dáng lả lướt của nàng. Cô gái mặc y phục màu vàng
nhạt, trông vô cùng trang nhã. Dưới chiếc quần dài không thấy giày đâu,
chỉ thấy một đôi chân như ngọc đang hơi chút đong đưa. Một cánh tay tựa
vào lan can, một cánh tay buông xuống dọc theo đầu gối. Tay nàng cầm một chiếc trâm cài Sơn Tuyết Ngọc, màu sắc tựa như bạch ngọc, vừa nhìn đã
thấy có đôi phần vừa mắt. Đầu hơi nghiêng về bên phải, phân nửa mái tóc
dài bỗng cũng theo đó rủ xuống. Mái tóc ấy vốn được búi theo kiểu Vụ
Phong Hoàn rất tao nhã, không hiểu vì lẽ gì lại xõa tung ra thế này, tựa như có một cơn gió phất qua, cứ thế một nửa mái đầu bay bay sau lưng,
một nửa mái đầu phe phẩy trên lan can bạch ngọc. Dung mạo thanh lệ,
phong tư như liễu, thần thái có ba phần nhàn nhã, ba phần tùy tính, ba
phần biếng nhác, lại thêm chút vẻ hứng thú lơ đãng, mà lại thêm một phần ngang ngạnh.
“Phong Tịch thế này thật ra rất hiếm thấy.”
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong không gian im ắng, Hoa Thuần
Nhiên cả kinh, chiếc bút tuột khỏi bàn tay rơi xuống. Đến nửa chừng,
bỗng có một bàn tay vươn ra, dễ dàng tiếp được chiếc bút ấy vào tay.
“Là chàng.” Hoa Thuần Nhiên thở nhẹ, khẽ bình ổn trống ngực đập dồn, “Đã trễ thế này, vì sao phò mã còn chưa đi nghỉ?”
“Chẳng phải công chúa cũng chưa đi nghỉ đó sao?” Hoàng Triều cười,
thả chiếc bút đang cầm trong tay xuống giá bút, “Dọa công chúa sợ rồi
sao?”
“Không… không phải.” Hoa Thuần Nhiên bất giác nắm chặt tay, sau đó
khôi phục cảm giác bình tĩnh, nàng khẽ cười hỏi, “Phò mã tìm Thuần Nhiên chẳng hay có chuyện gì?”
Ai ngờ Hoàng Triều chẳng đáp lời, y cầm bức tranh lên, chăm chú
nghiên cứu, vừa nhìn lại vừa gật đầu, “Bức tranh công chúa đang vẽ này
đã thể hiện hết được thần vận Phong Tịch, có lẽ công chúa thật sự đã coi nàng như tri kỷ cả đời.”
“Phong cô nương là nhân vật thế nào, trong thế gian này ai có thể
kháng cự lại, không khuynh đảo vì nàng, Thuần Nhiên nói vậy có đúng
không?” Hoa Thuần Nhiên tao nhã đứng dậy, cùng Hoàng Triều ngắm nhìn con người trong bức tranh, cuối cùng ánh mắt hơi ẩn chứa hàm ý liếc qua
Hoàng Triều.
“Khuynh đảo thế gian ư? Ừ, quả thật là thế.” Hoàng Triều ấy vậy mà
chẳng phản bác, dường như y đã quên người bên cạnh mới là tuyệt thế giai nhân dung mạo vô song, khiến thiên hạ khuynh đảo. Y đặt lại bức tranh
xuống bàn, cầm cây bút lên, sau lại trải ra một tờ giấy, “Công chúa nhất định chưa từng gặp một Phong Tịch như thế này đi?”
Tay nâng bút hạ, tập trung tinh thần, chưa đầy một khắc, một Phong Tịch khác hiện lên trên giấy.
“Đây là…” Hoa Thuần Nhiên kinh ngạc nhìn con người trong tranh, đó là Phong Tịch sao?
Người trong tranh toàn thân mặc giáp bạc, cao cao đứng trên tường
thành, tay cầm trường cung, khuôn mặt tồn tại khí thế hiên ngang ngạo
nghễ. Ánh mắt bình tĩnh, lóe sáng chăm chú nhìn tiền phương, phảng phất
như một vị tướng soái đang kiểm duyệt thiên quân vạn mã, khí thế ngút
trời, lại như đấng vương giả đang nhìn bao quát lãnh thổ của mình, khoan thai bình tĩnh. Phía sau lấy cờ quạt tung bay làm nền, nàng tựa như
phượng hoàng muốn giương cánh bay lượn nơi chín tầng trời, độc lập mà
tuyệt thế.
“Đây là Phong cô nương? Sao nàng…” Hoa Thuần Nhiên kinh ngạc nhìn
Hoàng Triều, trong lòng sinh ra cảm giác hoảng hốt, thoắt nóng thoắt
lạnh.
“Đây là Bạch Phong Tịch mà công chúa vẫn cho là tri kỷ, và cũng là
công chúa Tích Vân, người một tay sáng lập nên Phong Vân kỵ, chính là —
nữ vương đương nhiệm của Phong quốc!” Hoàng Triều thản nhiên nói, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hoa Thuần Nhiên. Thậm chí khóe miệng còn cong cong nở nụ cười nhàn nhạt.
“Nàng? Công chúa Tích Vân? Nữ vương Phong quốc?” Hoa Thuần Nhiên ngơ
ngẩn nhìn người con gái như phượng hoàng đứng trong tranh, ánh mắt đảo
sang bức tranh mình vẽ trên bàn. Đột nhiên nàng cảm thấy thật hoang
đường, cảm thấy bản thân thật nực cười. Phong Tịch trong bức tranh ấy
với sắc mặt vui vẻ như đang mỉa mai nàng, chê cười nàng ngu muội.
“Chắc công chúa chẳng ngờ tới?” Hoàng Triều ngồi xuống chiếc ghế đặt
cạnh bàn, đôi mắt dường như trở nên vô cùng dịu dàng, y lặng lẽ nhìn Hoa Thuần Nhiên, giọng nói trong trẻo nhưng lời nói lại như bọc kim đâm vào lòng người, “Rõ là công chúa cũng không thể ngờ tới, vị công tử Phong
Tức kia chính là công tử Lan Tức của Phong quốc?”
“Công tử Lan Tức?” Hoa Thuần Nhiên đối diện với Hoàng Triều, dường
như có phần nghi hoặc, có phần ngỡ ngàng, nhưng giọng nói lại có phần
bằng phẳng.
“Đúng vậy, Bạch Phong Hắc Tức nổi danh giang hồ thật ra chính là công chúa Tích Vân và công tử Lan Tức.” Giọng nói Hoàng Triều vẫn bình thản
như cũ.
“Công chúa Tích Vân… Công tử Lan Tức… Thì ra là hai người ấy…” Hoa
Thuần Nhiên máy móc lặp lại, vẻ mặt có phần ngẩn ngơ, vô thức ngồi xuống ghế, “Thảo nào… thảo nào họ hiểu biết nhiều như thế… am hiểu thơ văn,
tinh thông lục nghệ, hiểu biết trăm họ, giỏi dùng binh kiếm… Người giang hồ hiểu biết như thế thì cũng có nhiều, nhưng phong thái như vậy… tâm
tư khó dò như thế… sao ta lại không nghĩ đến? Ha ha… Rất thú vị…” Hoa
Thuần Nhiên khẽ cười thành tiếng, “Vậy mà ta còn… ha ha…”
Tiếng cười trong trẻo như sơn ca cất giọng hót vang, cơ thể mềm mại
nhẹ nhàng ngồi thẳng dậy như cành hoa khẽ đung đưa trong gió. Tay ngọc
nâng lên, hàm răng vừa lộ ra phân nửa liền núp sau ống tay áo. Mày liễu
nhướn lên, đôi mắt như hồ nước đong đầy, kiều diễm lại uyển chuyển, như
mẫu đơn hãy còn e ấp lúc bình minh.
Hoàng Triều lẳng lặng nhìn nàng, tựa như đang nhìn một bức mỹ nhân đồ danh quý. Từng lời nói từng cử chỉ của mỹ nhân trong bức họa đồ đều
không để lộ chút bi phẫn đằng sau nụ cười ấy. Thế nhưng đôi mắt lại
chẳng hề đè nén nổi sự cay đắng và chua chát… Nhưng nhìn cũng chỉ là
nhìn mà thôi, ánh mắt chẳng hề gợn sóng, như thể đang nhìn một ván cờ,
toàn bộ những quân cờ đều do tự tay y di chuyển, hết thảy đều ở trong
lòng bàn tay.
“Phò mã đến đây chỉ để nói với thiếp những lời này sao?” Hoa Thuần
Nhiên cuối cùng cũng ngừng cười, phong thái trở lại vẻ đoan chính, khuôn mặt mỉm cười nhìn Hoàng Triều, vẻ mặt bình tĩnh và tao nhã, dường như
nụ cười lời nói vừa rồi không phải xuất phát từ nàng.
“Ha ha…” Lúc này, Hoàng Triều bỗng nhiên cười cười, “Triều quả nhiên không nhìn lầm công chúa.”
Hoa Thuần Nhiên lặng lẽ quan sát con người cười rực rỡ đứng trước
mặt, nụ cười của Hoàng Triều tựa như mặt trời phương đông rực rỡ, những
ngọn đèn trong căn phòng này cũng bị chìm sau nụ cười ấy. Trên khuôn mặt tồn tại khí phách của đấng vương giả cao quý, khiến người ta bất giác
muốn cúi đầu khuất phục. Đôi mắt màu hổ phách dường như lúc nào cũng ánh lên những tia sáng sắc lạnh đâm thủng lòng người. Đôi mắt ấy lúc nào
cũng lý trí và bình tĩnh, dường như chưa bao giờ thấy sự mờ mịt hay hay
lúng túng trong đôi mắt ấy cả. Như thể hết thảy mọi thứ y đều nắm trong
lòng bàn tay, tự tin và ngạo nghễ như vậy… Con người này là thế tử Hoàng quốc, là vị vương tương lai của Hoàng quốc, là trượng phu của nàng…
nhưng lại vì cớ gì mà lại xa lạ đến vậy?
“Còn nhớ công chúa đã từng nói, phu thê nhất thể, gia quốc đồng an.”
Hoàng Triều ngừng cười, đứng dậy nâng đôi bàn tay của Hoa Thuần
Nhiên. Hoa Thuần Nhiên bất giác cũng đứng dậy theo. Đến lúc này nàng mới như phát hiện ra sự cao lớn của y, bản thân mình cũng chỉ đứng đến
ngang vai Hoàng Triều. Ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt ấy… ngũ quan tuấn mỹ
đến tột cùng, giống như sự hoàn mỹ khi thần linh chuyên tâm điêu khắc.
Khi đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn nàng, ánh sáng chói mắt dường như có thể mê hoặc con người, khiến con người lạc lối, giống như phải nghe
theo y, phục tùng y mới có thể thoát ra ngoài.
“Đúng vậy, trước kia Thuần Nhiên đã từng nói với phò mã ‘Gia quốc chàng tức gia quốc ta, gia quốc ta tức gia quốc chàng’.” Hoa Thuần Nhiên dịu dàng nhìn Hoàng Triều, ngón tay đang bị Hoàng Triều nắm lấy khẽ run lên.
“Vậy nên Triều có một lễ vật muốn đưa tặng công chúa.” Hoàng Triều
lấy ra một vật từ trong tay áo đặt vào lòng bàn tay Hoa Thuần Nhiên, vẻ
mặt dịu dàng nhưng nghiêm túc, trịnh trọng giống như một người trượng
phu đang đưa vật gia truyền cho thê tử mình bảo quản.
“Đây là…” Hoa Thuần Nhiên quan sát tấm Lệnh lạnh lẽo đến thấu xương,
sắc đen như mực, đến khi thấy rõ từng chữ khắc trên tấm Lệnh thì không
khỏi mở to mắt, không dám tin nhìn Hoàng Triều, “Đây là Huyền Tôn Lệnh!”
“Đúng vậy, đây là Huyền Tôn Lệnh người người trong thiên hạ muốn đoạt được, Huyền Tôn Lệnh tượng trưng cho hoàng đế!” Hoàng Triều thản nhiên
cười nói, phảng phất như vật y đưa cho nàng chỉ là một lễ vật bình
thường vô cùng, thái độ thật tùy ý và ung dung.
“Chàng đưa cho thiếp?” Hoa Thuần Nhiền nhìn tấm Lệnh trong tay, rồi
lại nhìn Hoàng Triều. Sau khi xác nhận nàng mới cảm thấy nỗi hân hoan
trong lòng, thế nhưng ngay sau đó, trong niềm hân hoan ấy lại nảy sinh
đủ loại cảm giác phức tạp.
“Chúng ta là phu thê, cái này của ta, tự nhiên cũng sẽ là của nàng.”
Hoàng Triều nắm lấy tay Hoa Thuần Nhiên, ôm luôn cả tấm Huyền Tôn Lệnh
vào lòng bàn tay. Khoảnh khắc ấy, vẻ mặt y vô cùng dịu dàng, vô cùng
chân thành, vô cùng trang trọng, một lời bình thường như vậy lại giống
như một lời thề.
Hoa Thuần Nhiên bần thần nhìn tấm Huyền Tôn Lệnh trong tay, nhìn đôi
bàn tay to đang ôm lấy tay mình. Đôi tay ấy thật ấm áp, nhưng tấm Lệnh
kia lại thật lạnh lẽo, cũng giống như tâm trạng nàng bây giờ, vừa vui
lại vừa buồn, vừa nóng lại vừa lạnh, rất hỗn tạp. Ngẩng đầu nhìn khuôn
mặt dịu dàng như vậy, tinh thần không khỏi hơi có phần hoảng hốt.
Con người này kể từ thuở ban đầu mới gặp, tuy tài mạo của y xuất
chúng hơn người, nhưng khí thế toàn thân y lúc nào cũng khiến nàng dừng
bước vọng trông, không dám có chút bất kính, làm càng không dám trái ý
tí nào. Mặc dù y luôn luôn tôn trọng nàng, thậm chí có thể nói rằng hòa
ái và khách khí, vậy mà nàng vẫn luôn có phần kính sợ mà kể cả trước mặt phụ vương nàng cũng chưa từng có. Ngay lúc này, vẻ mặt y chân thành là
vậy, giọng điệu ấm áp là thế, đôi mắt hổ phách chăm chú nhìn nàng, nàng
biết… những điều y nói là thật, y là người đã nói là làm, trong lòng lan tràn sự vui mừng, dường như nàng sắp với tới thứ nàng vô cùng mong mỏi… chỉ còn một bước nữa thôi, nàng có thể chạm vào! Nhưng… bộ não từ bé
đã lớn lên tại nơi cung đình đang cảnh cáo nàng, đằng sau tấm Huyền Tôn
Lệnh chí tôn chí quý này là… Cuối cùng nàng cong môi, miệng cười chúm
chím đẹp như hoa nở.
“Thuở nhỏ trong cung có một vị lão cung nhân từng nói, nếu nhận được
cái gì thì sẽ phải trả giá bằng một thứ khác, thiếp… Huyền Tôn Lệnh sẽ
khiến thiếp phải trả giá cái gì?” Hoa Thuần Nhiên tỉnh táo lại, thản
nhiên hỏi. Ánh mắt lặng lẽ nhìn Hoàng Triều, bỉnh thản nhìn thẳng vào
đôi mắt hổ phách rực rỡ kia.
Hoàng Triều buông tay rồi chắp tay sau lưng. Y buông mắt nhìn khuôn
mặt hiếm có trên thế gian này, khẽ cười, đôi mắt mới rồi vẫn còn độ ấm
vậy mà khi vừa cười đã lập tức trút bỏ sự ấm áp của nó. Đôi mắt ấy bây
giờ trong như hồ băng, sáng như gương như kính.
“Công chúa là người vô cùng thông minh. Vương của Hoa quốc là Hoa
Dịch Thiên, nhưng vương của Hoa Dịch Thiên chính là công chúa Thuần
Nhiên!” Hoàng Triều cười cười, đôi mắt nhìn Hoa Thuần Nhiên chợt lóe
sáng, y tiếp tục nói, “Công chúa có lẽ sẽ không thừa nhận, nhưng trong
lòng sao có thể chưa từng nghĩ vậy. Có thể thần dân Hoa quốc, ngay cả
bản thân Hoa Dịch Thiên cũng không nhìn thấu điểm này, nhưng Triều tuyệt không nhìn lầm. Với tài trí của công chúa, Hoa quốc này làm gì có ai
hơn được nàng. Nếu nàng sinh ra là nam nhi, nếu chí hướng của nàng cao
hơn một chút, thiên hạ này có lẽ không chỉ có một công chúa Tích Vân!”
Hoa Thuần Nhiên im lặng không nói, từ từ đợi Hoàng Triều nói xong.
Những lời tiếp theo có lẽ sẽ là thứ trói buộc nàng, trói buộc họ cả đời.
“Có lẽ do chúng ta mới thành thân không lâu, công chúa tựa hồ đã quên mất một điểm, nàng – là thê tử của Hoàng Triều ta, mấy ngày nữa chúng
ta sẽ phải khởi hành về nước. Về sau, nàng sinh là người Hoàng quốc,
chết là quỷ Hoàng quốc, nàng và ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng
chịu!” Lòng bàn tay Hoàng Triều mở ra để lộ một tấm hổ phù, ánh mắt
chiếu thẳng đến đáy lòng Thuần Nhiên, “Một vị công chúa chốn thâm cung
không có lệnh vương, không có lệnh phù, lại có thể điều động năm vạn đại quân, Triều quả thật vô cùng kính nể!”
“Hành động ấy của Thuần Nhiên lẽ nào đã sai?” Hoa Thuần Nhiên có chút khó hiểu, đôi mắt vô tội nhìn Hoàng Triều hỏi, “Không nên điều binh cứu nguy phụ vương, trợ trận phò mã?”
“Ha ha… Công chúa quả thật vô cùng tự tin!” Hoàng Triều chỉ cười, dời bước đến bên cửa sổ. Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, giọng nói xa
xôi nhàn nhạt, “Trời cao đất rộng, người thông minh hơn công chúa mặc dù không nhiều nhưng không phải không có! Thâm ý đằng sau hành động của
công chúa, Triều sao dám tính lầm, thế nên…” Hoàng Triều quay người, ánh mắt sắc như kiếm, giọng nói lạnh như sương, “Những hành động như vậy
của công chúa, từ nay về sau Triều cũng không muốn thấy lại!”
Trong chớp mắt, giống như vạn tên đồng thời bắn ra, giống như núi
Thương Mang đảo ngược, giống như sông băng tràn đê… khoảnh khắc ấy, như
bị bắn xuyên tim, như bị núi đè, như bị vùi mình trong nước… đau đớn,
nặng nề, lạnh lẽo… Tất cả mọi thứ dồn nén xuống như muốn ép hết không
khí từ trong phổi ra ngoài, nàng không kìm được lùi một bước, bàn tay
bất giác chống xuống bàn.
Y biết! Quả nhiên y biết! Sắc mắt Hoa Thuần Nhiên nhất thời trắng
bợt, con ngươi co lại, hàm răng cắn chặt, bàn tay siết lấy góc bàn.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng Hoa Thuần Nhiên thở dốc.
Một lúc lâu sau Hoàng Triều bỗng dịu dàng cười nói, “Công chúa có thích lễ vật Triều đưa tặng không?”
“Vậy là tốt rồi.” Hoàng Triều gật đầu, mỉm cười nói, “Hy vọng công chúa coi vật này như trân bảo, sử dụng cho tốt.”
“Huyền Tôn Lệnh… Huyền Tôn Lệnh chí tôn!” Hoa Thuần Nhiên giơ tấm
Lệnh lên, mơn trớn bốn chữ “Chí tôn huyền lệnh”, đôi mắt khẽ đảo qua phi long đạp mây đứng đằng sau, “Thuần Nhiên nhất định không phụ ý phò mã!”
“Chí tôn huyền lệnh… Ta đứng ở nơi nào, công chúa nhất định sẽ ở bên cạnh ta nơi đấy!” Hoàng Triều đột nhiên nói.
“Hả?” Hoa Thuần Nhiên đưa sóng mắt, vẻ mặt dịu dàng, “Khi công tử quân lâm thiên hạ, thiếp sẽ đứng nơi nào?”
“Tất nhiên là mẫu nghi thiên hạ!” Hoàng Triều nắm lấy tay Hoa Thuần
Nhiên lần nữa, đầu ngón tay chạm nhau, mười ngón dần dần siết chặt, cổ
tay đối diện nhau, đôi mắt đảo qua nơi bàn tay tiếp xúc. Đây là nghi
thức cổ xưa của họ, là lời thề vĩnh viễn không phản bội.
Hoa Thuần Nhiên hơi xúc động nhìn nơi hai bàn tay tiếp xúc với nhau.
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng Triều, vẻ mặt y nghiêm túc, ánh mắt quyết
không hối hận. Lúc này nàng như muốn cười, rồi lại như muốn khóc, cuối
cùng chỉ ngơ ngác đứng đấy, ngẩn ngơ nhìn, mặc cho đôi tay ấm áp kia
đang bao lấy tay nàng, mặc do tấm Lệnh lạnh lẽo đang nằm trong tay nàng.
“Đêm đã khuya, công chúa cũng nên đi nghỉ. Triều xin cáo từ.” Hoàng
Triều buông tay, quay người rời đi. Vừa đi tới cổng y bỗng quay đầu nhìn nàng, “Chúng ta có thể tương trợ nhau tới bạc đầu?” Lời nói vừa dứt y
cũng không đợi lời đáp lại, chỉ cười nhạt rồi mở cửa bước đi.
Sau khi Hoàng Triều rời đi, trong phòng vô cùng tĩnh lặng. Hoa Thuần
Nhiên cúi đầu nhìn tấm Huyền Tôn Lệnh trong tay rồi mỉm cười, “Ta lấy
hết thảy đổi lấy ngươi, ngươi nói xem có đáng hay không?” Khi dứt lời,
một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào chiếc mặc Lệnh lạnh lẽo kia. Trong lòng nàng cảm thấy trống vắng như u cốc vạn vật không thể sinh sôi,
tịch mịch như đồng hoang vạn vật đều phải chết. Giọt lệ này rơi xuống
như thế nào? Giọt lệ này vì cái gì mà rơi?
Từ tháng tư đến tháng sáu năm Nhân Dĩ thứ mười bảy, trong Phong quốc
đã xảy ra rất nhiều chuyện: tiên vương qua đời, tân vương kế vị, Hoa
quốc xâm lăng, nữ vương thân chiến. Đến cuối tháng năm, hai nước Phong,
Hoa mới thông qua hòa ước, dẹp an mọi chuyện.
Sau cuộc chiến, nữ vương trở về nước, nhân dân Phong quốc hoàn toàn
thay đổi ấn tượng về một nữ vương yếu ớt bệnh tật mà xưa kia họ đã nghĩ
vậy.
Trong triều đình, nàng nghiêm cẩn lạnh lùng, vững vàng khôn khéo, hơn nữa lời nói sắc bén, không hề dung tình. Các cựu thần dưới trướng tiên
vương nếu có bất kỳ sai lầm đều bị cắt chức xét xử hoặc lưu đày vĩnh
viễn nơi biên thành, không bao giờ được trở lại làm quan! Trong khoảng
thời gian ngắn, hôm nay biếm chức ba bậc của một đại thần, ngày mai cắt
chức vài tên… chỉ nội trong mười ngày, đám triều thần đứng chật điện Tử
Anh nay cũng chỉ còn một nửa.
Những thần tử bị cắt chức đuổi về đương nhiên bất mãn đầy bụng, nhưng đối mặt với những bức mật hàm nữ vương sai người bí mật đưa tới thì
chẳng thể nói thêm được gì. Trong mật hàm ghi đầy đủ những chứng cứ xác
thực về việc họ ăn hối lộ trái phép trong bao năm nay. Nhưng chuyện này
đáng ra chẳng thể nào có ai biết được, vì sao nữ vương có thể biết rõ
ràng như vậy? Xem ra mấy năm nay, họ đều đã coi tường vị công chúa Tích
Vân “ốm yếu bệnh tật” kia rồi!
Còn trong dân gian, dân trăm họ đều vô cùng hài lòng và ủng hộ nữ
vương. Cho dù tiên vương không phải là vị quân vương tầm thường, nhưng
với chính sự ngài thường thường đóng một mắt mở một mắt, tâm tư dồn
nhiều vào những chuyện văn thơ vẽ vời hơn, cứ thế trong triều đình đầy
rẫy đám thần tử xoàng xĩnh. Quốc lực lúc tăng lúc giảm, mặc dù không
giống hai nước Bạch Nam nhỏ yếu, nhưng vẫn luôn ở dưới hai nước Hoàng,
Hắc Phong. Hơn nữa khi bị Hoa quốc xâm lấn, nếu không có sự bảo vệ của
Phong Vân kỵ, Phong quốc đã sớm bị ba nước Hoàng, Hắc Phong, Hoa thôn
tính. Hiện nay khi tân vương kế vị, tay vừa chấp chính đã loại bỏ hủ
thần, trăm dân không hẹn mà cùng nghĩ, tân vương thi hành chính sách
mới, chính sách mới tất sẽ khoác lên đất nước bộ mặt mới. Có lẽ Phong
quốc sẽ thay đổi hoàn toàn không khí lụi tàn trước kia, trở thành một
cường quốc sánh vai cùng hai nước Hoàng, Hắc Phong, từ nay về sau sẽ
không bị các nước khác quấy nhiễu. Đây là lòng mong mỏi của con dân
Phong quốc.
Quốc gia không thể chỉ do một người gầy dựng!
Ngày mười hai tháng sáu, Phong vương tuyên bố cáo thị, ngày hai mưới
hai tháng sáu tại Phong đô sẽ cử hành “Hội tinh hoa”, không hạn chế sang nghèo hay địa vị, không hạn chế tuổi tác hay dáng hình, chỉ cần là
người có tài, tức có thể tham dự. Ngày hôm đó, vương sẽ trực tiếp gặp gỡ nói chuyện, người có thực tài sẽ được vào điện làm quan, cống hiến vì
dân vì nước.
Cáo thị vừa được đưa ra, toàn dân Phong quốc hưởng ứng, tin tức rải
khắp non sông. Mỗi thôn mỗi hương có người hiền tài nghèo túng, chúng
hương dân đều tự quyên tiền của, cổ vũ họ lên đô dự thi. Còn những người muốn làm quan mê hoặc lòng người, vàng bạc đầy người nhưng bên trong hư thối, trước khi lên đường đã rất lưỡng lự. Nếu như trước kia có thể đút lót chút tiền là có thể mua được một chức quan, công danh lên như diều
gặp gió, thế nhưng lần này… nữ vương “tự mình gặp mặt nói chuyện”, ở
trước mắt vị nữ hoàng tài hoa võ công vang danh thiên hạ liệu mình có
lừa bịp được không? Ngẫm lại vết xe đổ cách đây không lâu, lập tức xóa
bỏ ý tưởng ấy.
Tới ngày hai mươi hai, có tổng cộng hơn một nghìn người tham dự,
thông qua ba cửa thái âm, thái luật, thái tể của hội thi, cuối cùng còn
hai trăm người bộc lộ hết tài năng, được tiến vào điện Tử Anh.
Ngày hai mươi lăm, nữ vương triệu kiến hai trăm anh tài tại điện Tử
Anh, tự mình đối đáp, cuối cùng tuyển ra năm mươi người xuất sắc nhất,
rồi lập tức dựa vào thực lực mà phong quan.
Một trăm năm mươi người không trúng truyển tuy cũng có mất mát nhưng
đồng thời cũng cảm thấy như ý. Có thể tiến vào điện Tử Anh, nơi người
dân trong nước cả đời cũng chẳng bao giờ vào được, âu cũng là một loại
vinh quang. Hơn nữa họ còn được nhìn tận mắt vị nữ vương xinh đẹp tài
hoa, chính tai nghe được lời hay ý đẹp của người, đó là chuyện may mắn
ba đời cũng chẳng dám mong. Chẳng những thế, nữ vương còn tặng mỗi người một quyển sách, một chiếc bút và một thanh bảo kiếm, gọi là: thư dục
nhân, bút ngôn chí, kiếm vệ quốc![1]
[1] Sách giáo dục con người, bút nói lên ý chí, kiếm bảo vệ tổ quốc
Cử chỉ cuối cùng này của nữ vương khiến một trăm năm mươi người này
cảm thấy tinh thần dạt dào vui sướng, dù thất bại cũng quang vinh! Sau
khi bọn họ trở về quê hương cũng nhận được sự kính trọng của bà con.
Những người này về sau có người mở trường dạy học, giáo dục thế thệ sau; có người dùng sức mình gầy dựng cơ đồ giúp đỡ hương dân, trở thành danh sĩ hương thân nơi đó, cũng có người chu du khắp các dị tộc nơi biên
giới, tuyên dương văn hóa Phong quốc, viết lại phong thổ nhân văn, cảnh
đẹp, chuyện lạ các nơi, truyền lại cho con cháu đời sau…
Tháng bảy, ao Đức Lâm trước điện Hàm Lộ nở đầy những đóa sen, có
những đóa màu đỏ, có màu hồng, có màu trắng. Nhiều đóa đã nở rộ, lá sen
bập bềnh, từng làn hương sen thơm mát vấn vương đâu đây.
Khó khăn lắm mới trộm được nửa ngày rảnh rang, Tích Vân cởi bỏ bộ
vương phục rườm rà, mặc một bộ quần áo trắng thuần, tùy tiện đi dạo
trong vương cung. Trong lúc vô tình, chân không tự chủ bước tới trước ao sen, nhìn xa xa nơi mẫu thân ở lúc sinh tiền. Dường như cho dù lúc mẫu
thân còn sống, hay đã qua đời, điện Hàm Lộ đều yên tĩnh như vậy, xuyên
qua những đóa sen rậm rạp tươi mát, hình như mơ hồ có thể thấy bóng hình u uẩn của mẫu thân. Nàng khẽ thở dài, dời bước đến gần, hương thơm
thoang thoảng vương vít ngay đầu mũi.
Ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh ao sen, vẻ mặt nàng hơi có phần xa
xôi ngắm nhìn những bông sen mềm mại trước mắt. Đưa tay vốc một bông sen trắng, ngón tay chạm nhị vàng, cổ tay khẽ động, dường như muốn ngắt
bông hoa này, vậy mà chẳng biết do đâu, tay nàng bỗng mềm đi buông
xuống, nhìn bông sen rung rinh một lát rồi dừng lại, vững vàng đứng
trong gió, nàng không khỏi cong môi mỉm cười vô cùng dịu dàng.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang đến, quay đầu nhìn, thì ra là tổng
quản nội vụ Bùi Cầu dẫn theo nội thị và cung nhân từ xa xa đi tới.
“Vương, sao người lại đi một mình, bên cạnh chẳng có lấy một cung
nhân. Nếu cần cái gì chẳng phải bất tiện sao.” Bùi Cầu khom người nói.
Tích Vân nghe thế cũng chỉ cười, vị Bùi tổng quan theo nàng từ nhỏ
đến lớn dường như lúc nào cũng coi nàng như một đứa trẻ. Đứng dậy, ánh
mắt lưu luyến liếc nhìn những đóa sen nở tràn khắp ao, sau đó nàng quay
người trở về.
Đến trước cung Dục Thăng, Tích Vân dừng bước, quay đầu nhìn Bùi Cầu
mang vẻ mặt lưỡng lự vẫn đi theo sau, nàng cười nhẹ hỏi: “Bùi tổng quản, ông có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
“Dạ?” Bùi Cầu vẫn luôn cúi mặt đi thẳng về phía trước không ngờ vương sẽ đột ngột dừng lại hỏi ông, ngẩn người một lúc rồi lại hơi ngập
ngừng, “Thật ra cũng là chuyện nhỏ thôi, từ khi tiên đế qua đời… từ khi
vương quay về… vương vẫn luôn bận bịu như thế, hiếm khi có thời gian
rảnh rỗi như hôm nay, lão nô… lão nô không đành lòng…”
“Được rồi, có chuyện gì thì ông cứ nói đi.” Tích Vân lắc đầu xen
ngang. Nàng đứng trước cung điện nhìn những bậc thang cao cao, dõi mắt
trông về nơi xa nhưng cũng nhỉ nhìn thấy những mái vòng nối tiếp nhau,
dù thế nào cũng chỉ nhìn thấy đến ngoài cung, đành phải ngẩng đầu nhìn
trời xanh mây trắng.
“Dạ.” Bùi Cầu hơi cúi người, “Vào ngày tiên vương qua đời, trước khi
vương xuất chinh đã từng dặn dò lão nô hết lần này đến lần khác, trong
thời gian vương vắng mặt người trong vương cung không thể xuất cung, nếu có người vi phạm sẽ bắt dưới tội phạm cung quy, đợi người hồi cung về
xử lý. Khi người đi, mặc dù không có người lén lút hay khăng khăng muốn
xuất cung, nhưng có vài người nêu nguyện vọng muốn xuất cung với lão nô, lão nô không hề đáp ứng. Vả lại bọn họ cũng chỉ xin ý kiến lão nô nên
lão nô cũng không giam họ vào ngục, chỉ là thầm ghi nhớ tên của họ, muốn đợi sau khi vương hồi cung sẽ bẩm báo. Vậy mà sau khi vương về, đầu
tiên là bận tang lễ tiên vương, sau lại… sau lại chính sự quá nhiều, lão nô vẫn chưa có cơ hội bẩm báo. Chỉ là lão nô nhớ ngày đó vương liên tục dặn dò, ắt hẳn có thâm ý, thế nên…”
“Không ngờ ta đoán chẳng sai.” Tích Vân nghe vậy hơi than thở, “Những người muốn xuất cung kia là ai? Thường ngày hầu hạ ở cung nào?”
“Tổng cộng có năm người, đều là nội thị. Một người hầu hạ ở cung Anh
Thọ, ba người hầu hạ ở cung Trân Thiện, một người hầu hạ ở cung Ngân
Sương.
“Hầu hạ ở cung Anh Thọ?” Ánh mắt Tích Vân lóe lên, sau đó hỏi, “Người ấy tên là gì?”
“Sa Tiểu Nhật.” Bùi Cầu đáp.
“Sa Tiểu Nhật à? Đưa hắn đến, bản vương muốn gặp.” Tích Vân thản nhiên nói.
“Vâng.” Bùi Cầu lui ra.
Qua một khắc, Bùi Cầu vội vàng đi đến, dẫn theo một gã nội thị tuổi vẫn còn trẻ, béo ú.
“Bái… bái kiến vương!” Gã nội thị quỳ sụp xuống.
“Ngươi tên là Sa Tiểu Nhật?” Tích Vân bước chân giẫm lên bậc thềm màu đỏ, ánh mắt nhìn dọc theo mũi giày đến bậc thềm, nơi Sa Tiểu Nhật quỳ
ngay bên dưới.
“Dạ… đúng ạ, nô tài gọi là Sa Tiểu Nhật.” Sa Tiểu Nhật hơi run rẩy đáp, dường như bị vương uy dọa tới, vẫn luôn cúi đầu.
“Ngươi là người cung nào?” Tích Vân vẫn hỏi đều đều, như chỉ đang tán gẫu chuyện thường ngày với hắn.
“Bẩm vương, nô tài là người cung Anh Thọ, đã từng hầu hạ tiên vương.” Sa Tiểu Nhật khẽ đáp.
“Ờ.” Tích Vân hơi gật đầu, “Có lẽ ngươi hiểu rất rõ bệnh tình của tiên đế nhỉ?”
“Hả?” Sa Tiểu Nhật không rõ lý do gì mà tiên đế cũng đã qua đời hai tháng rồi, vương bỗng tìm mình hỏi vấn đề này.
“Bản vương đang hỏi ngươi đấy.” Giọng nói Tích Vân rất nhẹ nhàng, nhưng tự nhiên có sự uy nghi bức người.
“Dạ… dạ… Nô tài là một trong số nội thị bên người tiên đế, thế nên nô tài cũng biết qua qua bệnh tình của ngài.” Sa Tiểu Nhật vội vàng đáp.
“Sa Tiểu Nhật, ngươi đã từng đi qua Hoa quốc chưa?” Tính Vân đột nhiên hỏi tới một vấn đề không liên quan.
“Hoa quốc?” Sa Tiểu Nhật cả kinh, đôi mắt lén nhấc lên muốn nhìn vẻ
mặt hiện giờ của vương, nhưng đến giữa đường lại bị ánh mắt Tích Vân
quét đến, lập tức trong lòng chấn động, thần sắc hỗn loạn.
“Ngươi đã từng đi qua Hoa quốc chưa?” Tích Vân hỏi lại.
“Nô tài chưa từng qua Hoa quốc, nô tài tiến cung từ khi mười bốn
tuổi, vẫn luôn hầu hạ trong cung Anh Thọ. Bình thường ngẫu nhiên có được nghỉ cũng chỉ về nhà thăm gia đình, chưa từng đi quá cửa thành Phong
đô. Về điểm này Bùi tổng quản cũng biết.” Sa Tiểu Nhân cố giữ bình tĩnh, lí nhí đáp.
“Thật thế à?” Tích Vân chợt cười, cất bước đi xuống bậc thang, từng
bước tới gần Sa Tiểu Nhận đang quỳ dưới đó, thản nhiên hỏi, “Vậy đây là
cái gì?”
Lời vừa nói ra, Sa Tiểu Nhât chỉ cảm thấy đỉnh đầu lỏng lẻo, sau đó
tóc bị tung ra. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tích Vân nắm trong tay một
chiếc trâm lam ngọc, trong lòng không khỏi nguội lạnh, “Đây là… trâm cài tóc của nô tài.”
“Ta biết đây là trâm cái tóc của ngươi, nhưng ngươi biết đây là trâm
gì không?” Tích Vân lại cười, nụ cười dịu dàng không gì sánh được, vậy
mà Sa Tiểu Nhật chỉ cảm thấy nụ cười như thể xuất phát từ đỉnh băng ngàn tuổi, hàn ý thẩm thấu vào xương cốt con người.
“Đây… đây là một chiếc trâm lam ngọc bình thường, là… là… do nô tài
mua được tại chợ phiên lần xuất cung trước.” Sa Tiểu Nhật cúi đầu đáp,
tay lại không kìm được siết chặt.
“Bùi tổng quản biết đây là trâm gì không?” Tích Vân quay sang hỏi Bùi Cầu.
“Đây là… trâm Côn Sơn lam ngọc phải không ạ?” Bùi Cầu liếc nhìn chiếc trâm, có phần không chắc chắn đáp.
“Vậy sao? Sa Tiểu Nhật.” Tích Vân hơi giơ tay, đặt chiếc trâm ngọc
dưới ánh mặt trời, tức thì, chiếc trâm ngọc giống như một dòng nước xanh biếc lưu động dưới ánh mặt trời, khiến người ta nhìn vào như được uống
nước cam lộ, thể xác và tinh thần đều cảm thấy thanh lương.
“Dạ… dạ…” Sa Tiểu Nhật cũng nhìn dòng nước biếc dưới ánh mặt trời kia, sắc mặt xám ngoét.
Tích Vân buông mắt lườm Sa Tiểu Nhật, hình như có chút tiếc nuối nói, “Xem ra ánh mắt các ngươi cũng không tốt lắm, nếu ta nhìn không nhầm,
chiếc trâm lam ngọc này được làm từ ngọc Thanh Hoằng chỉ có ở núi Tang – Hoa quốc, đây chính là vật khá quý báu đấy.”
“Dạ… Thật vậy sao… vẫn… vẫn là vương tinh mắt… cái này… xem ra là… nô tài… nô tài…” Giọng nói Sa Tiểu Nhật đứt quãng, đến nói còn không xong.
“Ngọc Thanh Hoằng vô cùng quý hiếm, vật được làm từ ngọc này vạn vàng khó mua. Nhớ lại năm Nhân Dĩ thứ mười hai, Hoa vương từng hạ lệnh ‘Ngọc Thanh Hoằng núi Tang nếu không có lệnh vua không được khai thác, không
phải người vương thất không thể đeo ngọc Thanh Hoằng’, mà toàn bộ
ngọc Thanh Hoằng đều bị gom vào vương cung, người dân trong nước không
dám khai thác mà cũng chẳng dám tàng trữ loại ngọc này. Cho dù trong
Phong vương thất cũng chỉ tồn tại một miếng ngọc Thanh Hoằng được khắc
thành cây trúc đuôi phượng, vậy mà…. sao ngươi lại mua được một cây trâm ngọc Thanh Hoằng này chứ? Ở Hoa quốc còn không mua được vậy mà ngươi
lại mua được ở Phong quốc này? Một tháng bổng lộc của ngươi được bao
nhiêu? Hình như chỉ được hai ngân diệp nhỉ?” Tích Vân buông tay, giơ
chiếc trâm ra trước mặt Sa Tiểu Nhật. Bây giờ chiếc trâm ấy không còn
tỏa ra làn khí mát rượi như nước, mà là sát khí lạnh lẽo từ âm phủ
truyền đến.
“Nô tài… nô tài…” Trời rất nóng vậy mà Sa Tiểu Nhật lại run rẩy, răng va lập cập chẳng nói hoàn chỉnh nổi một câu, quần áo sau lưng cũng ướt
đẫm.
“Chiếc trâm lam ngọc này thật sự là do ngươi mua? Hay là có người
khác đưa cho ngươi hả?” Tích Vân thản nhiên hỏi, sắc mặt bình thản chẳng hề nhìn ra sự giận dữ.
“Không… Không phải… là… là…”
“Không cái gì? Mà là cái gì?” Trên mặt Tích Vân hiện lên nụ cười nhạt nhòa, nhưng ánh mắt nàng lại như kim châm.
“Là… Là… Hoa vương phái người đưa cho nô tài.” Sa Tiểu Nhật quỳ rạp
trên mặt đất, “Vương, nô tài đáng chết, nô tài không nên nhận đồ vật của Hoa vương, nô tài không nên thay ông ấy… không nên… nô tài…”
“Sa Tiểu Nhật, ngươi là người Phong quốc hay là người Hoa quốc vậy?” Tích Vân lại chẳng hề ngạc nhiên, cắt ngang lời hắn nói.
“Nô tài là người Phong quốc.”
“Vậy cha mẹ ngươi là người Phong quốc hay người Hoa quốc?”
“Họ đều là người Phong quốc.”
“Thế à? Thế tổ phụ tổ mẫu hay tổ tiên ngươi có ai là người Hoa quốc không?”
“Nô tài… mấy đời nhà nô tài đều là người Phong quốc.” Sa Tiểu Nhật
nhắm mắt quỳ rạp trên đất, một cảm giác chết chóc lại lần nữa kéo đến,
giờ khắc này hắn chợt hiểu ra, hắn đã không còn cơ hội.
“Thì ra tất cả đều là người Phong quốc.” Tích Vân nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn sang Bùi Cầu vẫn yên lặng suốt đến giờ.
“Vương, người muốn xử trí thế nào?” Bùi Cầu tiến lên một bước xin chỉ thị.
“Người quên gốc bội quốc, trảm!” Giọng nói Tích Vân lạnh như băng, mọi người có mặt ở đấy đều run lên.
Sa Tiểu Nhật nằm dài trên đất thành một bãi nhão nhoét, ngất xỉu luôn.
Từ rất xa, một tên nội thị vội vàng chạy tới.
“Vương, ngoài cung có một người tự xưng là đầu bếp của người cầu
kiến.” Nội thị vừa thở dốc vừa nói, đến khi tới nơi lại thấy bầu không
khí nơi này vô cùng lạnh lẽo khiến bản thân phát run, hắn không khỏi vội vàng nín thở.
“Thế à?” Tích Vân hơi nghiêng đầu, sau đó nàng mỉm cười, lập tức khí
lạnh trong không gian biến mất, trước cung Dục Thăng lại khôi phục lại
nhiệt độ bình thường vào tháng bảy, “Mau mời huynh ấy vào đây.”
“Vâng.” Nội thị vội vàng lui ra.
Bùi Cầu lại liếc xuống Sa Tiểu Nhật đang nằm dài dưới đất, nhỏ giọng hỏi: “Vương, hắn…”
“Lập tức kéo xuống, trảm!” Tích Vân sẵng giọng nói, lạnh tùng tàn
nhẫn, đôi mắt như băng như kiếm đảo qua Sa Tiểu Nhật, “Truyền chiếu mệnh của bản vương, có người nào như thế, chém không tha!”
“Dạ!” Bùi Cầu khom người nhận lệnh, sau đó phất tay ra lệnh cho hai gã nội thị khiêng Sa Tiểu Nhật trên mặt đất đi.
Xa xa phía trước cửa cung, một bóng hình cao gầy màu đen đang từ từ
đi tới, người đến càng lúc càng gần, ngũ quan cũng dần rõ nét, Bùi Cầu
hơi có phần tò mò về con người có thể khiến vương trút bỏ khí thế lạnh
lùng mà nở nụ cười ấm áp đến vậy.
Liếc mắt nhìn, so với công tử Lan Tức tuấn nhã vô song, con người này quả thật vô cùng bình thường, nếu bị chìm trong biển người chắc chẳng
thể nào tìm được. Thế nhưng vừa quay đầu lại thấy cảm giác hình như
không phải, nhìn lại lần nữa lại thấy rằng ngũ quan tầm thường của người này bao hàm linh khí mà người thường không có, người khác đã thấy mặt
sẽ rất khó quên.
“Bái kiến Phong vương.” Mặc dù giọng điệu người mặc áo đen khá kính cẩn, nhưng cũng chỉ hơi khom người mà không hành đại lễ.
“Cửu Vi, cuối cùng huynh cũng tới.”
Vào lúc Bùi Cầu ngầm cảm giác người này lễ tiết thiếu sót, vương của
họ đã mỉm cười nhìn người kia, ánh mắt trong suốt, giọng điệu dịu dàng,
như có vẻ đã chờ người này rất lâu rất lâu rồi.
“Đúng vậy, tôi đã đến.”
Cửu Vi ngẩng đầu nhìn Phong Tịch đang đứng trên bậc thềm cao cao —
không, đó không phải là Phong Tịch, mặc dù cô ấy vẫn mặc áo quần trắng
thuần, nhưng mái tóc dài luôn xõa sau lưng nay đã được búi theo kiểu Lưu Vân rất trang nhã, quần áo cũng hơi có chút thay đổi, tay áo có hoa văn hình rồng, làn váy đuôi phượng, đai lưng bằng ngọc… hơn thế nữa, nụ
cười tao nhã, khí phách rực rỡ, ánh mắt gò bó, trong trẻo nhưng rất lạnh lùng, dáng vẻ cao quý… những thứ này không phải một Bạch Phong Tịch bốc đồng giản đơn sẽ có, đây là Phong vương – nữ vương Tích Vân của Phong
quốc.
Trong lòng có chút mất mát, dường như có cái gì đó đang biến mất
trước mặt y, nhưng… đây không phải là điều y luôn chờ đợi sao? Không
phải y luôn ngóng trông ngày này sao?
“Bùi tổng quản.” Tích Vân quay đầu gọi.
“Có nô tài.” Bùi Cầu cúi người đáp.
“Hãy sắp xếp Cửu Vi tiên sinh tại cung Sương Ngân. Từ nay về sau
huynh ấy sẽ là ngự trù của bản vương, chỉ cho một mình bản vương. Trong
cung bất kỳ kẻ nào cũng không được tự ý sai sử, bất kính với huynh ấy!”
Giọng nói Tích Vân rất rõ ràng.
“Vâng!” Bùi Cầu đáp lời.
Sau khi Tích Vân dặn dò xong quay đầu nhìn Cửu Vi, “Cửu Vi, huynh bôn ba đường dài, hôm nay hẵng nghỉ ngơi trước đã.”
“Đa tạ Phong vương.” Cửu Vi hơi khom người đáp.
Thời gian thấm thoát trôi, sen tàn cúc nở, hạ qua thu tới.
Cung Dục Thăng là nơi Phong vương phê duyệt tấu chương, xử lý chính
sự hàng ngày. Vậy nên cung Dục Thăng không có khí thế hiên ngang như
điện Tử Anh, cũng không có sự tinh xảo hoa mỹ như điện Hàm Lộ, nó có
toàn bộ sự đoan chính của cung Anh Thọ, cũng có sự trống trải thanh nhàn của cung Thanh La.
Buông tờ sớ trong tay, Tích Vân hơi day day ấn đường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng bụi cúc trắng đang đến kỳ nở hoa.
Triều cục đã ổn, quan lại mới tuyển cũng tự mình vào vị trí. Hai
tháng nay những bản sớ các nơi trình lên cũng ít có chuyện khiến người
ta lo lắng, dường như mọi thứ đều đã tốt đẹp… Nhưng… sự yên ả có thể duy trì được bao lâu đây? Đến khi thế cục triển khai, điều duy nhất nàng có thể làm là gìn giữ sự yên bình cho Phong quốc, miễn cho dân chúng Phong quốc hứng chịu nỗi khổ chiến tranh. Đây là hành động là trách nhiệm với tư cách là vương Phong quốc, còn nàng… cũng chỉ có thể bảo hộ trăm họ
Phong quốc mà thôi! Ai… trong lòng bất giác thở dài.
Đột nhiên có một âm thanh rất nhỏ vang đến. Âm thanh ấy nhẹ như lá
rụng liệng bay trong gió, nhỏ đến mức tai người bình thường không thể
nghe thấy được.
Một bóng đen mờ nhạt từ cửa sổ nhẹ lướt tới, giống như một làn khói
len lỏi vào giữa phòng, đáp xuống thảm, nhẹ nhàng không một tiếng động.
“Ám Mị bái kiến Phong vương.” Bóng ảnh kia quả thất rất mơ hồ, không
thấy rõ bộ mặt, mơ hồ không biết hắn cao hay thấp, béo hay gầy. Hắn đang quỳ, cúi đầu hành lễ với Phong vương, thứ rõ nét duy nhất là giọng nói
của hắn, nhưng sau khi nghe rồi người ta thật sự chẳng thể nhớ nổi giọng nói hắn như thế nào.
“Ám Mị?” Ánh mắt Tích Vân rơi vào hình bóng mơ hồ kia, cho dù trời
đang sáng, cho dù tu vi của nàng cao, nhưng chẳng thể nào nhìn thấu bóng đen âý, “Ngươi là sứ giả Lan Ám?”
“Dạ.” Ám Mị đáp, “Phụng lệnh công tử, truyền tin Phong vương.”
Vừa dứt lời một luồng hương lan thơm mát tản ra khắp phòng, một đóa
mặc lan bay thẳng từ bóng đen tới người Tích Vân. Tích Vân nới lỏng bàn
tay cầm lụa trắng, đưa ra giữa không trung, đóa mặc lan kia liền nhẹ
nhàng rơi vào lòng bàn tay nàng. Thổi nhẹ một hơi, mặc lan khẽ xòe cánh, từ từ mở rộng. Giữa đóa mặc lan lộ ra một tờ giấy trắng mỏng như cánh
ve.
Tích Vân cầm thư lên, chỉ cần liếc mắt đã xem hết một trang giấy. Mặt ngọc hơi đỏ lên một chút, tựa như vừa nhấp một ngụm rượu ngon, khuôn
mặt khi say như sương trên lá. Nhưng đó cũng chỉ là chuyện trong nháy
mắt mà thôi, vừa đảo mắt nàng đã rút lại mạt đỏ thoáng mang theo ý
ngượng ngùng. Khuôn mặt như tuyết ngọc, vừa trẵng nón lại vừa lạnh lẽo.
Đôi mắt sâu như biển, lại trong veo như làn nước suối, nhưng lại chẳng
có cách nào nhìn ra tâm tình trong đôi mắt đó.
“Công tử nói, Phong vương đọc thư chắc chắn sẽ suy nghĩ thật kỹ mới
trả lời. Vì thế Ám Mị ngày mai sẽ trở lại.” Giọng nói Ám Mị bình thản
vang lên giữa phòng.
Ánh mắt Tích Vân đảo qua nhìn bóng đen đang quỳ trên mặt đất, đột
nhiên hơi nở nụ cười, chỉ là nụ cười ấy lại chẳng hân hoan gì, “Vậy thì
vào giờ này ngày mai, ngươi quay lại đây.”
“Dạ, Ám Mị cáo từ.” Bóng đen lại nhẹ nhàng biến mất sau cửa sổ.
Ánh mắt trở lại với bức thư, bất chợt khuôn mặt nàng nở nụ cười thê
lương, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiết trời đã vào cuối thu, không
khí dễ chịu, cúc nở rực rỡ, vậy mà lòng chẳng thể nào cảm thấy nhẹ nhõm, trái tim cũng chẳng ấm lên được chút nào. Thở dài một hơi, ưu thương mà bất đắc dĩ, thật sự phải đi đến bước như vậy sao? Nhưng… thật sự…
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, sau đó cánh cửa khẽ khàng được đẩy ra, một luồng hương cúc thoang thoảng tràn vào, dời mắt nhìn qua, chỉ thấy
Cửu Vi tay bưng một một chiếc khay tuyết ngọc đi đến.
“Xem sớ mệt chưa? Tôi làm cho em một bát cháo hoa cúc, có thể nâng
cao tinh thần, bớt phiền muộn.” Cửu Vi đặt bát cháo lên bàn, liếc nhìn
Tích Vân, bất ngờ thấy trong ánh mắt nàng lộ ánh bi thương. Con người
này từ khi lên làm vương đã có thói quen giấu kỹ tâm tư mình mà nay lại
vậy, y bất giác cất lời hỏi, “Sao thế?”
Tích Vân chỉ cười, bưng bát cháo lên, ngửi thấy mùi thơm ngát của hoa cúc, tâm trạng cảm thấy yên bình hơn.
“Ăn cháo đi, tôi cố ý nấu nhạt đi một chút.” Cửu Vi cũng không hỏi nhiều, tự động đưa sang một chiếc thìa ngọc.
“Ừ.” Tích Vân tiếp nhận, khẽ trộn lên hai lần, sau đó nhấp một chìa,
“Ừ… Ngon thật, mát lạnh, hương thơm cứ vấn vương quanh đầu lưỡi, muội
muốn nữa cơ!” Bát cháo bị nàng múc hai ba thìa ăn hết sạch, sau khi ăn
hết lại ngẩng mặt lên nhìn Cửu Vi, vùng mày lúc nãy còn nhíu chặt bây
giờ đã giãn ra. Trong đôi mắt ấy giờ chỉ còn nét tham lam, rõ ràng là
còn muốn ăn thêm một bát.
“Không còn.” Ai dè Cửu Vi lại cự tuyệt, “Tôi chỉ nấu một bát thôi.”
“Nấu tiếp đi mà.” Tích Vân hơi nài nỉ.
“Không.” Cửu Vi khoát tay nhìn Tích Vân, dường như Tích Vân trước mặt và Bạch Phong Tịch xưa chỉ có thể coi như giống nhau ở điểm tham ăn
này, “Em biết quy củ của tôi mà, trước giờ mỗi thứ tôi chỉ nấu một lần.”
“Muội là ngoại lệ!” Nàng nói một cách đương nhiên, ra vẻ rất đanh đá.
“Em là ngoại lệ?” Cửu Vi nhướn mày, sau đó mỉm cười giơ tay xoa xoa
vùng ấn đường đang nhíu chặt lại của Tích Vân, “Vậy hãy nói cho tôi biết có việc gì, bởi vì tôi cũng là ngoại lệ.”
Tích Vân nghe vậy thì cong môi cười, buông bát cháo trong tay xuống,
đôi mắt liếc qua đóa mặc lan nằm trên bàn, lát sau mới nói: “Cửu Vi,
huynh thấy muốn để hai quốc gia trở thành một khối, phương pháp tốt nhất là gì?”
“Hả? Để hai quốc gia trở thành một khối?” Cửu Vi nghe vậy thì nhíu mày, sau đó nói tiếp, “Liên minh?”
Tích Vân mỉm cười lắc đầu, “Nói theo cách khác nhé, để hai người trở thành một thể, huynh biết có cách nào không?”
Cửu Vi nghe vậy không khỏi trừng mắt, dường như mơ hồ đoán ra được điều gì đấy nhưng rồi lại không thể tin.
“Phu thê.” Tích Vân tự mình đáp, đứng dậy cầm đóa mặc lan lên, đưa ra trước mặt Cửu Vi, “Phu thê nhất thể, mà để hai quốc gia có thể hoàn
toàn trở thành một khối, biện pháp đơn giản nhất mà cũng là tốt nhất là
vương hai nước kết làm phu thê!”
“Đây là lý do em không vui?” Cửu Vi nhìn Tích Vân, không hề để lộ tia ngỡ ngàng trong đôi mắt khi nàng nhắc đến hai chữ phu thê.
“Không vui?” Tích Vân lại cười nhưng ý cười chẳng đạt tới đáy mắt,
ngón tay gảy gảy đóa mặc lan, thản nhiên nói, “Thật ra muội đã sớm đoán
được, chỉ là không nghĩ tới chàng ta sẽ làm như vậy, muội cho rằng…
chung quy thì chàng vẫn còn giữ lại một chút… của bọn muội… Đáng tiếc
là, chàng ta vẫn đi tới bước này.”
“Vậy em quyết định thế nào?” Cửu Vi nhíu chặt mày, dường như vô cùng không đồng ý.
“Muội à…” Tích Vân đi tới trước cửa sổ, nhìn đóa mặc lan trong lòng
bàn tay. Sau nàng giơ tay ra, khẽ thổi một hơi, đóa mặc lan kia liền bay tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng bay về phía bầu trời, “Đương nhiên muội
phải đồng ý chàng ta.” Nói đến đấy nhưng vẻ mặt vẫn thật bất đắc dĩ và
bi ai, ánh mắt lưu luyến đóa mặc lan không rời, giống như mình đã tự tay ném đi vật gì đó vô cùng quan trọng vậy, dù không muốn nhưng cũng thật
quyết tuyệt!
“Em thật sự muốn lấy hắn?” Cửu Vi đi tới bên cạnh nàng, xoay người
nàng lại, “Tịch nhi, không thể đồng ý, mười năm tình nghĩa… cũng không
thể dừng lại như thế! Nếu đồng ý với hắn, các người sẽ đi tới điểm cuối
cùng! Như vậy… như vậy các người sẽ hối hận cả đời đấy!”
“Cửu Vi…” Tích Vân vỗ vỗ tay Cửu Vi, lắc đầu. Nàng mỉm cười, cười vô
cùng nhạt nhòa như mây gió, cười chẳng hề mang chút cảm xúc nào, “Có lẽ
đây là ý trời, ngay từ thuở ban đầu mới gặp đã định trước là thế, nhiều
năm như vậy… còn chưa đủ sao? Thật là bọn muội chẳng có cách nào tới gần nhau… lúc đến gần nhất cũng bị ngăn cách một tầng… chàng ta không có
cách nào, muội cũng không có cách nào!”
“Nhất định phải vậy sao?” Cửu Vi buông tay, hình như có một chút không đành lòng nhưng lại bất lực.
“Sự phát triển của thời cuộc đã như vậy.” Tích Vân vẫn cười, nhưng nụ cười thật hiu quạnh, ánh mắt nhìn xuyên qua từng bụi cúc trắng, “Huống
hồ đây thật sự là một biện pháp tốt… vương là biểu tượng của một quốc
gia, là người mà lòng dân cả nước hướng tới…. Vương hai nước kết thành
phu thê, vậy đương nhiên hai nước có thể gắn bó chặt chẽ thành một thể,
vậy… vậy quốc lực hai nước mới có thể hợp lại, sau đó…”
“Nhưng…” Cửu Vi lo lắng nhìn Tích Vân, đôi mắt ấy ẩn chứa linh khí
như có thể nhìn xuyên thời gian, nhìn thấy cả tương lai sau này, “Còn
em? Vì thiên hạ mà cuộc đời này của em phải như vậy sao? Em và hắn chỉ
có thể như thế à?”
“Muội và chàng ta…” Lúc ấy Tích Vân quả thật cảm thấy rất mịt mờ,
giống như lạc vào trong một không gian rất xa xôi, nhìn lại câu chuyện
một thời xưa cũ, “Mười năm làm bạn cuối cùng lại đi đến tình trạng này,
muội cũng không muốn… nhưng quả thật muội và chàng ta không còn cách nào khác.”
“Nếu muội chỉ là Bạch Phong Tịch, khi đó trên đỉnh Cao sơn muội đã
kéo người ấy đi cùng, chẳng quản thiên hạ chàng ta thế nào, chẳng quản
phách đồ chàng ta ra sao… chẳng quan tâm chàng ta là Phong Tức hay Lan
Tức, chẳng quan tâm lòng dạ chàng ta quanh co khúc khuỷu thế nào… Muội
chỉ làm một Phong Tịch bốc đồng, kéo tri kỷ hồng trần tiếu ngạo núi
rừng, đi khắp năm sông bốn bể… Nhưng… Muội còn là Tích Vân của Phong
quốc!” Tích Vân thản nhiên nói, rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Trong cuộc đời muội, phần quan trọng nhất vẫn là Tích Vân của Phong quốc! Trọn đời này, không chỉ sống vì tình cảm vì lý tưởng, mà còn phải sống vì trách
nhiệm và nghĩa vụ!” Ánh mắt chuyển sang Cửu Vi, “Huynh không phải cũng
như thế sao?”
Cửu Vi cười khan, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, “Mỗi ngày tôi
đều làm nấu ăn cho em, chắc chắn em sẽ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT