Đầu tháng tư năm Nhân Dĩ thứ mười tám, Phong vương Tích Vân khởi hành đi Hắc Phong quốc.
Ngày mùng sáu tháng tư, Phong vương tới Lương biên thành Phong quốc.
Ngày mùng bảy tháng tư, Phong vương tới Điện biên thành Phong quốc.
Quốc chủ Phong quốc phái vương đệ Tầm An hầu đích thân nghênh đón.
Ngày mười hai tháng tư, Phong vương cùng tùy tùng chỉ còn cách Phong đô mười dặm.
“Hương thơm gì vậy?”
“Ừ, sao mà thơm thế!”
“Có phải là hương lan không?”
“Giờ có lan nở à?”
“Nhất định do cô nhớ ai đó, hương hoa nào cũng cho là hương lan…”
“Muốn chết à! Ấy thế mà cũng nói được… Nếu vương…”
“Hì hì… lẽ nào lại không đúng…”
“Cô cũng thế còn gì, đừng cười tôi…”
…
Trong đoàn người mơ hồ vang đến âm thanh lanh lảnh của thiếu nữ.
Những cung nga đi theo Phong vương lần này đều còn rất trẻ, hoạt bát
đáng yêu, thường ngày vẫn quen thói nô đùa. Nửa tháng nay các nàng đều
phải ở trong xe, khiến các nàng có cảm giác như bị nhốt trong lồng, nay
lại ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trong gió, lòng không khỏi buông
lỏng, cả đám nhỏ giọng trêu đùa, cười rộ lên.
“Không ngờ lúc này cũng có lan!” Trong chiếc vương xa đỉnh vàng mành
ngọc, Cửu Vi vén lên một góc rèm, luồng hương thơm mát nương theo gió
sớm mai len lỏi vào trong xe, lòng bất chợt rung động, “Hương lan này
vừa lành lại vừa xa, thật hiếm có.”
Tích Vẫn cũng vén rèm lên, đôi mắt liếc ra ngoài cửa sổ, những tia
nắng mặt trời luồn theo khe hở, từng sợi trút xuống, “Quốc chủ đời thứ
nhất của Phong quốc Phong Cực được xưng danh ‘Mặc Tuyết Lan vương’, nghe đồn da trắng như tuyết, tóc đen như mực, tuấn mỹ dị thường. Ông ấy không giống tiên tổ Phượng vương thích mặt áo trắng giáp bạc, mà lại
thích áo đen giáp đen, vả lại chỉ thích hoa lan. Sau khi bảy vị đại
tướng quân được cắt đất phong vương, ông ấy biết cách trị quốc, chiếc
tích vô cùng xuất sắc, khởi đầu một thời ‘lan minh thịnh thế’ của Phong quốc, thiên hạ đều tôn ngài là ‘Lan Minh vương’, người dân Phong quốc vô cùng kính yêu, cả nước đều sinh lòng tôn kính
với loài hoa lan. Thế nên đó là lý do bên cạnh cái tên Hắc Phong quốc để phân biệt với Bạch Phong quốc ta, Phong quốc còn có tên khác là ‘Lan quốc’.”
Nàng buông mành, nhắm mắt thưởng thức hương lan, trong lòng lại bất
giác thở dài. Chiếc xe từ từ đi về phía trước, hương lan càng lúc gần,
càng lúc càng thanh, vô cùng giống mùi hương trên người ai đó, nàng lẩm
bẩm: “Chẳng biết cây lan này màu đen hay màu trắng đây?”
Cửu Vi buông mành tựa như ngăn trở không cho hương lan ngoài xe len
lỏi vào, lại như không cho hương lan trong xe tràn ra, đôi mắt khẽ đảo
qua nét mặt Tích Vân. Khuôn mặt ấy vẫn bình lặng vô cùng, chỉ có đầu
ngón tay như đang khẽ khàng gõ lên mặt ghế.
“Nghe nói khi công tử Lan Tức chào đời, lan nở khắp chốn. Vả lại từ
sau khi cậu ta ra đời, hoa lan trong cung Lan Lăng của Phong quốc chẳng
hề phân biệt thời vụ, nở quanh bốn mùa!” Cửu Vi đột nhiên nói, trên mặt
nở nụ cười nhạt có phần hứng thú. “Phong đô chưa tới, hoa chưa thấy, đã
ngửi thấy hương thơm, xem ra lời đồn không giả.”
“Thế nên ở Phong quốc mới có truyền thuyết, công tử Lan Tức là ‘Mặc Tuyết Lan vương’ chuyển thế, là chủ nhân ông trời ban cho Phong quốc!” Tích Vân mở mắt,
thản nhiên cười nói, nhưng trong mắt lại chẳng tồn tại ý cười, chỉ có ý
trào phúng bất tận, “Truyền thuyết ấy à…” Dường như nàng muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ thốt ra một câu, “Thật không sai!”
Cửu Vi nghe thế liền vỗ nhẹ bàn tay Tích Vân, cười nhẹ rồi chẳng nói gì thêm.
Xe bỗng dừng lại, âm thanh của nội thị ngoài cửa vang lên: “Khởi bẩm vương, sứ giả Phong quốc nghênh đón vương đã tới.”
“Tới nhanh vậy sao?” Tích Vân ngẩn người rồi đứng dậy, đi tới trước
cửa xe thì chợt dừng lại, nàng như hơi giật mình dán mắt nhìn chiếc rèm
ngọc, một lát sau mới thở dài nói, “Thật sự đã tới rồi!”
Nội thị đứng ngoài mở cửa xe, vén rèm ngọc. Bốn cung nữ người thoang
thoảng hương lan thanh mát tiến vào, khom người đồng thanh nói: “Cung
thỉnh vương xuống xe!”
Hai người vén rèm ngọc, hai người qua đỡ Tích Vân. Gót sen khẽ bước,
ra đến ngoài xe, hương lan lành lạnh phả tới, nâng mắt nhìn, tích tắc
ấy, cả người nàng chấn động!
Trước vương xa là con đường đi vào nội thành Phong đô. Ấy thế mà hai
bên cạnh lại bày rợp những chậu lan trắng, ở giữa trải tấm thảm gấm màu
sắc rực rỡ như ánh bình minh, trên thảm gấm rải rác những cánh lan trắng như tuyết. Xa xa trông như tuyết ngập chìm mai đỏ, lại như thể mai đỏ
đang bao trọn lấy tuyết, vừa trong lành lại vừa tươi đẹp, vừa mỹ lệ lại
vừa trang nhã… Dõi mắt nhìn, đường hoa như trường giang chẳng thấy bến
bờ, ánh mặt trời phủ lên sông hoa một lớp vàng mỏng, trong ánh sáng hoa
mỹ và tươi đẹp, con người gần như đang đặt mình vào con đường hoa thông
tới Thiên quốc!
“Thật là một nghi thức đón chào đặc biệt!”
Giọng nói Cửu Vi như từ trong mộng bay tới, khẽ khàng vang tới bên
tai con người như đang ở trong cơn mơ đứng ngơ ngẩn đó. Nàng lập tức
hoàn hồn, chính bản thân cũng không rõ giờ đây trong lòng có cảm giác
gì? Là kinh ngạc? Là nghi hoặc? Là hân hoan? Hay là bi thương đây?
“Tịch nhi, có lẽ hai người có thể bắt đầu một hành trình khác.” Cửu
Vi nhìn con đường hoa như mộng ảo nói, lúc này cũng thốt lên tự đáy
lòng, “Người vô tâm chẳng làm được thế này đâu!”
Nàng quay đầu liếc nhìn Cửu Vi, nở nụ cười. Nhưng nụ cười ấy cũng
không hề nhẹ nhàng bay bổng như hương lan trong gió, mà nó có chút gì đó nặng nề, khiến người ta cảm thấy có phần phiền muộn, bất đắc dĩ trong
đó.
“Cung nghênh Phong vương!”
Dưới xe có một đám người quỳ xống, tiếng hô vang dội đến mức có thể làm rung động con đường hoa đẹp đến không chân thực này.
“Xuyên Vân cung thỉnh Phong vương!” Một chàng trai mặc áo gấm giáp bạc đơn độc quỳ ngay trước đám người.
Theo người đỡ, đạp gác ngọc, cất bước sen… Dưới bàn chân là tấm thảm
đỏ rực, đầu mũi chân là cánh lan trắng noãn, đảo mắt là đoàn người đông
đảo, ngẩng đầu là mây trắng trời xanh, hương thơm thoang thoảng kia như
sương khói quấn quanh người… Đây là thành ý của chàng ta sao?
“Bình thân!” Âm thanh trong trẻo vang lên, hòa cùng tiếng gió bay đi rất xa.
“Tạ ơn Phong vương!”
“Mời Phong vương lên kiệu!” Chàng trai giáp bạc cúi người tiến đến.
Tích Vân quay đầu liếc nhìn chàng trai giáp bạc, mỉm cười nói, “Đa tạ tướng quân Xuyên Vân.”
“Đương nhiên.” Tích Vân gật đầu nói, nâng gót bước về phía vương kiệu đã chuẩn bị sẵn, trong lòng lại thở dài.
Cỗ kiệu kia dùng lam ngọc làm trụ, dùng san hô đỏ dựng thành lan can, đỉnh kiệu dùng ngọc trang trí, một nửa là mặc ngọc, một nửa là tuyết
ngọc, đều được cắt thành hình bán nguyệt rồi ghép vào nhau thành một
vầng trăng tròn. Bên ngoài kiệu được phủ mặc lan và tuyết lan, trắng đen giao nhau, tựa như hồ điệp mặc ngọc sa xuống tuyết, gió thoảng qua đưa
theo hương thơm mát, lụa đỏ trên bốn vách tường rủ xuống, mơ hồ có thể
thấy chiếc ghế ngọc dáng phượng hoàng tung cánh bên trong.
Thấy Tích Vân ngơ ngẩn, mắt như chỉ thoáng nhìn ngoài kiệu, lại như
nhìn xuyên thấu cả cỗ kiệu, không nhìn ra vẻ mặt nàng là vui vẻ hay bình tĩnh, một lúc lâu sau mới thấy nàng hơi nhếch môi, như muốn nói gì đó
nhưng rồi lại khép lại. Vậy mà khoảnh khắc ấy Nhậm Xuyên Vân dường như
nghe thấy tiếng thở dài nặng nề từ đáy lòng nàng.
“Xuyên Vân đã từng nói, khi Phong vương giá lâm Phong quốc, công tử
nhà ta tất trải gấm mười dặm nghênh đón!” Nhậm Xuyên Vân bỗng dùng âm
thanh chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói ra những lời khi lần đầu
gặp mặt tại Bạch quốc. Anh ta không chớp mắt, chăm chú nhìn Tích Vân,
dường như muốn kiếm được chút tin tức gì đó, thế nhưng đợi hồi lâu cũng
không khỏi thấy thất vọng.
Chỉ thấy Tích Vân nở nụ cười nhẹ, vô cùng tao nhã và cẩn trọng, đôi
mắt hướng về phía con đường hoa thật dài nói: “Trải gấm mười dặm, đường
hoa mười dặm… Công tử nhà anh quả là khách khí.” Âm thanh nhẹ nhàng
không gợn sóng, lại có ý khó dò.
Cất bước đi, đã sớm có cung nhân vén mành, nàng ngồi vào ghế phượng
bạch ngọc, hai tay buông xuống, lòng bàn tay mở ra như cánh phượng.
Buông mắt, bên ngoài có người cao giọng hô: “Phong vương khởi giá!”
Cỗ kiệu được vững vàng nâng lên, từ từ tiến vào Phong đô. Ven đường
trăm dân Phong quốc cùng hô to đón chào. Con đường đẹp như lửa, thuần
như tuyết, cùng với mùi hương thấm cốt… lửa và tuyết, nóng và lạnh giao
thoa quấn quýt, lòng bàn tay nàng cũng lúc nóng lúc lạnh. Mùi hương kia, mặc cho nàng có thở ra thế nào, nó vẫn quanh quẩn nơi đầu mũi, len lỏn
vào tận tim phổi.
Phảng phất như đã qua cả một đời, lại phảng phất như mới chỉ trong
nháy mắt. Trong lúc mơ hồ dường như có thứ gì đó đến gần, nàng mở mắt
nhìn xuyên qua làn lụa mỏng, rõ ràng có thể thấy một bóng dáng cao cao
mặc vương phục sang quý đứng trước cửa thành, khuôn mặt như ngọc lặng
yên đón gió… cao quý mà thật… xa xôi!
Kiệu ngừng, khẽ nâng tay, lòng bàn tay hơi ẩm ướt và nóng rẫy. Hít
sâu một hơi, sau đó khẽ thở ra, tay nắm lại, ngẩng đầu, giẫm xuống bục
kê chân, sa đỏ sau người nhẹ nhàng đáp xuống, sau lưng như bị gió thổi
qua, thật lạnh lẽo.
“Chúng thần cung nghênh Phong vương!”
Trước mặt vô số người quỳ xuống, tiếng hô vọng núi rung động màng
tai, chỉ có người kia vẫn đứng nguyên, vương bào màu đen thêu kim tuyến… càng tỏ vẻ ung dung mà lại… sâu không lường được!
Dời bước tiến về phía trước, khoảng cách quả thật đã rất gần, nhưng lại cảm thấy, cả đời cũng đi không tới.
Ánh mắt gặp nhau, nở nụ cười đón chào. Cuối cùng đưa tay ra, cùng nắm lấy nhau. Khoảnh khắc ấy, chợt đều hiểu ý cười, lòng bài tay hai bên
đều hơi ẩm ướt!
Vừa lúc đầu ngón tay chạm nhau, tiếng hoan hô vang tận chín tầng
trời: “Lương nhân trời ban! Trăm năm cầm tay! Vạn năm cùng bước!”
Tiếng nhạc hỉ khánh cát tường vang lên cùng lúc muôn người hò reo, một khúc “Loan phượng hòa minh” nhẹ nhàng và hài hòa.
Dắt tay cùng đi, bước qua những cánh lan rải rác, đi trên con đường
gấm hương thơm bốn phía, đi qua chúng thần dân quỳ xuống reo hò… Đôi bàn tay vẫn luôn nắm chặt lấy nhau, lòng bàn tay vẫn luôn ấm áp, vô tình
nghiêng đầu nhìn nhau, ngẫu nhiên đường mắt giao nhau, tình cờ nhìn nhau mà cười… Tựa hồ vẫn có thể tiếp tục tiêu sái, chỉ là… con đường có bắt
đầu cũng có điểm kết thúc!
“Đây là đài Tức Phong.”
Vào lúc dừng bước, bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Lan Tức.
Nàng quay đầu nhìn chàng, vẻ mặt chàng vẫn bình tĩnh, nụ cười nho nhã tự tại, đôi mắt vẫn sâu thẳm tựa đêm đen.
Tức Phong? Cười nhạt, trong lòng bất giác lại thở dài, hôm nay dường
như là ngày nàng thở dài nhiều nhất trong đời. Ngẩng đầu nhìn đài Tức
Phong, thật rõ ràng, đây là một tòa gác mới được dựng lên, vì nàng.
Lầu được xây thành ba tầng, mỗi tầng cao chừng hai trượng, hình thù
giống hình thang, mỗi đáy đều tròn như trăng rằm. Tầng thứ nhất rộng
nhất, có thể chứa đến mấy trăm người. Tầng thứ hơn nhỏ hơn một chút,
nhưng cũng có thể chứa được hơn trăm người. Tầng cao nhất ước chừng chỉ
rộng khoảng bốn trượng, trên sàn đặt một chiếc ghế trạm trổ long phượng. Cách đó hai trượng, phân biệt hai bên phải trái được bố trí một chiếc
bàn và một chiếc ghế.
Cả tòa lầu đều được xây từ cẩm thạch, lung linh thanh khiết. Hiện tại tòa lầu được bao quanh bởi những dải lụa đỏ, cùng màu với tấm thảm gấm
trải ngoài thành, màu sắc rực rỡ. Dưới ánh mặt trời, mái ngọc lưu ly lấp lánh ánh sáng chói mắt, lọt vào mắt là tấm hoành phi khắc ba chữ Khải
đỏ sậm “Tức Phong đài”.
“Đại vương giá lâm!”
Chỉ nghe tiếng nội thị lanh lảnh từ xa vọng đến, rốt cuộc vị Phong
vương thống trị Phong quốc đã gần bốn mươi năm có bộ dạng thế nào? Chiếu theo quốc lễ, nàng là vương một nước, địa vị ngang hàng với ông ta, ông ta phải đi nghênh tiếp nàng từ cổng thành mới phải. Nhưng với gia lễ,
nàng là con dâu, ông ta cũng chẳng hề thất lễ.
“Cô luôn mắng ta là hồ ly, nhưng chắc chắn cô chưa từng gặp hồ ly
thành tinh nhỉ?” Giọng nói Phong Tức vang ngay bên tai, khẽ đến nỗi
quyết không có người thứ hai nghe được.
Nghe vậy, Tích Vân quay đầu liếc nhìn Lan Tức thì thấy vẻ mặt chàng
ta nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng phía trước, như thể lời kia không phải
từ miệng chàng ta nói ra.
Cuối cùng Phong vương cũng tiến gần, dừng bước cách đó một trượng.
Ông ta cũng không vấn lễ trước mà đánh giá, dường như đang cân nhắc nàng dâu cao quý – vị nữ vương Phong quốc này.
Tích Vân lặng lặng đứng đấy, vẻ mặt bình tĩnh để kệ Phong vương đánh giá, đồng thời nàng cũng đánh giá vị cha chồng tương lai.
Liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy người này rất cao, rất gầy mà cũng rất
già. Bộ vương bào sang quý nặng nề phủ trên người ông ta càng làm lộ rõ
vẻ ốm yếu. Khuôn mặt xương xương, gầy chẳng thấy thịt, tầng tầng nếp
nhăn như cúc vàng héo rũ. Duy chỉ có đôi mắt mặc dù đã hõm xuống rất
sâu, nhưng vẫn còn sáng quắc. Nhìn thật kỹ, ngũ quan đoan chính mơ hồ
thấy được vẻ tuấn tú của người ấy ngày xưa, mắt phượng dài hẹp, con
ngươi đen như mực, vô cùng giống người đứng bên cạnh đây. Ngay cả sự
tính toán ẩn sâu trong đôi mắt ấy cũng giống như đúc.
Đứng bên cạnh người ấy là một mỹ phụ trung niên, mặt dù tuổi không
còn trẻ nhưng vẫn còn giữ bảy phần cao sang, ba phần mỹ lệ, nét mặt hiện rõ sự cao ngạo chẳng đặt ai vào mắt. Trong mắt nàng dường như vĩnh viễn chỉ có người đứng cao hơn nàng, có lẽ đó là vương hậu của ông ta, Bách
Lý thị.
Phía sau người ấy là cả một hàng chư công tử, công chúa và chúng cơ
thiếp có địa vị trong vương thất. Người rất đông, phục sức khác nhau,
thần thái đủ loại, chỉ là những ánh mắt ấy… Lúc này nàng thật sự hiểu
được lời nói ngày nào của Lan Tức “Phong vương tộc cô độc sao không phải là Phong vương tộc hạnh phúc!”
Phong vương lẳng lặng đánh giá nàng dâu tương lai vang danh thiên hạ, đang suy nghĩ nên mở lời thế nào để vừa không thẹn là vương một nước,
lạị vừa giữ phong độ trưởng bối của nàng, nghĩ xem nên có hành động thế
nào để không mất lễ nghi lại vừa áp chế được khí thế mạnh mẽ của nàng.
Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui lại nhớ tới các quốc gia khác tán tụng nàng “Thiên tư phượng nghi”, lại nhớ tới danh hào “Phượng hoàng vương” đặt ngang hàng với tiên tổ “Phượng vương” của nàng, lại nhớ tới mấy cô con gái và triều thần khi đề cập đến nàng
vừa ao ước lại vừa đố kỵ… Không thể nghi ngờ, những lời ca tụng nàng là
thật, cũng có thể hiểu được những ghen ghét đố kỵ của nữ nhi và quân
thần. Sống đến sáu mươi bảy năm, đây là lần đầu tiên ông gặp được một
người con gái thế này, chả trách tên tiểu tử chẳng bao giờ nhờ vả người
khác lại vì nàng mà bước vào cung Hoàng Cực, nơi mà nó không bao giờ
muốn đặt chân vào.
“Bản vương tuổi già sức yếu, không thể tự mình cung nghênh khách quý, mong Phong vương rộng lượng thứ cho!” Cuối cùng Phong vương cũng mở
miệng, giọng nói già nua nhưng vô cùng rõ ràng, chậm rãi nhả từng chữ,
vô cùng ý nhị. Cuối cùng ông hơi cúi chào, phong độ nhẹ nhàng như thể
vẫn còn ở tuổi ba mươi.
Tích Vân thấy vậy không khỏi thầm cười, con nào cha nấy. Lan Tức là
người vô cùng coi trọng phong độ lễ nghi, không ngờ phụ vương già nua
của chàng ta cũng hệt như vậy. Dù tuổi cao nhưng vẫn không mất đi dáng
vẻ khoan thai trước mặt mọi người, hay nói đúng hơn là trước mặt phụ nữ. Nàng đương nhiên không thể chịu lễ này, lập tức cũng hơi khom người
nói: “Tích Vân là vãn bối, sao có thể nhọc đại vương tự mình nghênh
đón.”
“Được Phong vương đáp lời cầu hôn, trên dưới Phong quốc ta đều cảm
thấy vô cùng vinh hạnh!” Trên mặt hiện lên biểu tình có thể coi như là
cười, chỉ là nhanh chóng bị tầng tầng nếp nhăn che mất.
“Có thể được thông hôn với Phong quốc, là Tích Vân vạn phần may mắn.” Tích Vân cũng ôn hòa khách khí đáp.
“Phong vương mang phong thái người trời, lại văn tài võ lược, khiến
thiên hạ khuynh tâm.” Ánh mắt Phong vương hơi dừng lại trên mặt Tích
Vân, sau đó chuyển qua Lan Tức đang đứng cạnh nàng, cuối cùng đảo qua
chư công tử đứng sau, “Chỉ là hôm nay chắc chắn sẽ khiến không ít người
thất vọng.”
Tích Vân cười nhẹ, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn qua Lan Tức, như thể thâm
tình vô hạn, nàng nói: “Tích Vân xấu xí, có thể có công tử Lan Tức làm
phu, còn cầu gì nữa đâu.”
“Chà?” Ánh mắt Phong vương sâu thẳm nhìn Tích Vân, một lúc lâu sau
khuôn mặt lại hiện lên nét cười, như đang khen ngợi như đang trào phúng, nhưng trong nháy mắt lại trở nên thân thiết ôn hòa, “Bản vương chỉ
nguyện Phong vương có thể cùng con ta phu thê ân ái, bạc đầu giai lão!”
“Đa tạ lời lành của đại vương.” Tích Vân vẫn bình thản đáp lại, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười thản nhiên tao nhã.
“Đại vương, giờ lành đã tới.” Chỉ thấy một lão thần tới gần Phong
vương, cúi đầu nói, nhìn phục sức trên người, nhất định là quan Thái âm
của Phong quốc.
“Vậy thì…” Ánh mắt Phong vương đảo qua đôi bích nhân trước mặt, “Nghi thức bắt đầu đi!”
“Dạ!” Quan Thái âm cúi đầu lui ra.
“Nghi thức hòa ước bắt đầu!”
“Tấu nhạc!”
Quan Thái âm hô to, tiếng nhạc vang lên cùng lúc đó, là khúc nhạc cổ “Long phượng trình tường” vô cùng dễ nghe, nhẹ nhàng và vui vẻ.
Trong tiếng nhạc, Phong vương dẫn đầu đoàn người đi về phía đài Tức
Phong cao cao, ngay sau là đôi Lan Tức Tích Vân đang nắm tay nhau cùng
bước. Phía sau nữa, một hàng là vương hậu, Tầm An hầu, chư công tử, công chúa cùng quần thần Hắc Phong quốc, một hàng là quan Thái âm, Thái
luật, bốn tướng Phong Vân kỵ, cùng cung nhân nội thị tùy tùng Bạch Phong quốc.
Theo lễ chế, triều thần và cung nhân dừng ở tầng một, thành viên
vương tộc dừng ở tầng hai, tầng ba để cô dâu, chú rể và cha mẹ trao lễ.
Bởi vậy khi bước đến tầng một, toàn bộ triều thần và nội thị cung
nhân đều dừng bước, nhưng vương thất Bạch Phong quốc chỉ còn mình Tích
Vân, bởi vậy ấn theo vương thư quyết định hôn ước ngày đó, năm tướng
Phong Vân kỵ và Cửu Vi được coi như thân nhân của Phong vương đi lên
tầng hai. Đến khi Phong vương bước chân lên tầng ba, Phong hậu khẽ
chuyển người, như muốn cùng Phong vương đi lên. Ngay lúc ấy, ánh mắt
Phong Tức hơi liếc qua bà ta, bà ta đành dừng bước. Cùng lúc đó, bốn,
năm luồng ánh mắt như đố kỵ như hận thù quét về phía Lan Tức. Mà Lan Tức lại chẳng hề quay đầu nhìn Tích Vân, đưa tay cùng nàng bước lên tầng ba của đài. Màn diễn này Tích Vân thu hết vào mắt, thần sắc thản nhiên
cùng Lan Tức bước lên đài cao, khóe mắt hơi đảo qua những thành viên
Phong vương thất. Lúc này nàng vừa bi ai lại vừa buồn cười. Hắc Phong
quốc quả phức tạp hơn Bạch Phong quốc!
Thật ra chiếu theo lễ chế các nước, trong nghi thức kiểu này, là
vương hậu một nước, là trưởng bối của thế tử, bà ấy quả thật có tư cách
sánh bước với Phong vương, chỉ là… Hiện tại trên tầng cao nhất của đài
Tức Phong chỉ có Phong vương và Lan Tức, Tích Vân. Dưới lầu, quân cấm vệ nghiêm cẩn bảo hộ, vạn dân ngẩng đầu ngóng đợi.
Trền tầng ba, Phong vương ngồi ở vị trí cao nhất, chính giữa. Lan
Tức, Tích Vân đứng ở hai bên phân biệt. Trên chiếc bàn ngọc đặt bên
phải, một đầu để một chiếc đàn cầm, một đầu để một chiếc đàn sắt. Hai
người lẳng lặng nhìn nhạc cụ trên bàn, không hẹn cùng ngầng đầu nhìn đối phương. Sau khi họ hòa tấu khúc nhạc này, bọn họ sẽ thề ước đầu bạc,
hoàn thành lễ trước mắt vạn dân. Chính là đến chết cũng chẳng thể hối
hận!
“Dù sao tôi cũng chẳng thể yên lòng với vì công tử Lan Tức này.” Lâm
Cơ ngẩng đầu nhìn hai người trên đài, dùng âm thanh không thể nhỏ hơn
được nữa khẽ nói.
Từ Uyên nghe vậy thì quay đầu liếc hắn, ánh mắt sắc bén mang ý cảnh cáo.
“Thế nhưng… cũng chỉ người tài cao khí chất ung dung như ngài ấy mới
xứng với vương.” Ánh mắt Tu Cửu Dung vẫn dán lên lầu trên, hai người kia cho dù lúc không đứng ở nơi cao những cũng khiến người khác phải ngước
nhìn.
Cửu Vi đứng gần cuối nghe được những lời ấy không khỏi nhìn lên Tu
Cửu Dung đang đứng trước y. Vẻ mặt kia hình như hơi ngỡ ngàng lại hơi
đơn côi, còn có một chút vui vẻ tự đáy lòng, còn khuôn mặt ấy… có một
vết sẹo đỏ sậm từ kéo mi tâm đến mũi, chia đôi khuôn mặt. Nhưng không
thể nói khuôn mặt này khó nhìn vì hai nửa khuôn mặt riêng biệt đều vô
cùng thanh tú, nhưng cũng không thể nói khuôn mặt này mỹ lệ, đó là… là
một kiểu đẹp nát vụn, kiểu nát vụn này như thể xé rách tâm khẩu, bất cứ
lúc nào cũng có thể khiến bản thân đau đớn.
Cửu Vi bất giác vươn tay vỗ vai cậu, y cũng không biết vì sao mình
lại có động tác như vậy. Tu Cửu Dung quay đầu nhìn y cười, nụ cười hồn
nhiên như trẻ nhỏ, lại thoáng vẻ xấu hổ, giống như bị ai đó nhìn thấy bí mật trong lòng.
“Này, các người nhìn mấy tên công tử trước mặt xem, sao ta nhìn thế
nào cũng không vừa mắt?” Trình Tri thần kinh thô lại chú ý mấy vị công
tử, hàng bên kia đông gấp bội bên này, đếm ra bên này chỉ lác đác có năm người.
“Tuy mặt mũi cũng giống đấy, chỉ có điều so với…” Ánh mắt Lâm Cơ liếc qua, sau đó ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, “May mà vương chọn người ấy.”
“Các ngươi câm miệng hết đi!” Từ Uyên thấp giọng quát, quay đầu trừng hai người, để tránh hai con người này có thêm những phát ngôn không
biết nặng nhẹ làm mất mặt Phong quốc họ.
Lâm Cơ, Trình Tri bị hắn trừng liền ngậm miệng ngay, chỉ có Tu Cửu
Dung thật sự chăm chú nghiên cứu chư vị công tử ấy một lần, rồi khẽ mở
miệng nói: “Trông cũng được mà, người nào cũng đều xuất chúng hơn
người.”
“Phì!” Cửu Vi không khỏi khẽ cười.
Ánh mắt lạnh lùng của Từ Uyên quét về phía Tu Cửu Dung, dù chưa lên
tiếng nhưng Tu Cửu Cũng cũng hiểu ý hắn, lập tức ngậm miệng. Chỉ có Cửu
Vi vẫn cười thoải mái, còn những người trong Phong vương tộc đều như
không thấy họ, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm lên đài cao. Riêng vị Tầm An
hầu dường như có lo lắng gì đó, hàng mày thường khẽ nhíu lại.
Cuối cùng trên đài cũng vang đến tiếng cầm sắt hòa tấu, trong và du
dương như suối chảy róc rách trong núi; chẳng hề bị trói buộc như dương
liễu khẽ đưa theo gió; êm ái tươi đẹp như trăm hoa đua sắc, bình ổn cao
quý như mai đỏ đứng trong mưa tuyết rơi rơi… Khi thì tiếng cầm cao bổng
xuyên mây, tiếng sắt trầm như lời nỉ non, khi thì tiếng cầm bồng bềnh
như tơ liễu bay trong gió, tiếng sắt vững vàng như cây tùng bên sườn
núi, khi thì tiếng sắt sôi nổi, khi thì tiếng cầm mênh mang… Cầm và sắt lúc phân lúc hợp, lúc hợp trôi chảy tựa Trường Giang Hoàng Hà tụ hội
nơi biển rộng, lúc phân lại lưu động tựa suối nguồn phân đôi…
Nhất thời, mọi người đều chìm đắm trong tiếng nhạc hài hòa tươi đẹp
tựa như âm thanh thiên nhiên này. Phong vương trên đài cũng nhắm mắt,
lẳng lặng lắng nghe. Còn hai người đang đàn tấu, mười ngón tay vẫn đang
lướt bay, ánh mắt vô tình gặp nhau, như có chút ngoài ý muốn, lại thêm
chút vui mừng.
Khi ánh đao tràn tới, phân nửa vẫn đang trầm mê trong khúc nhạc, phân nửa lại như kinh ngạc vì ánh đao mang khí lạnh mà đẹp vô cùng.
Ánh đao như tuyết rơi, phủ khắp bầu trời, rơi xuống mặt đất, như có
thể che phủ bầu trời, che phủ tầm mắt mọi người. Dưới ánh mặt trời, tầng cao nhất của đài Tức Phong đã hoàn toàn bị lưỡi tuyết bao bọc, chẳng
thể nhìn thấy ba người.
Quân cấm vệ hồi phục tinh thần, vội vàng phóng lên trên đài. Lúc này
chẳng thể cố kỵ lễ chế, ba người trên đài, dù là ai bị thương, bọn họ có chín mạng cũng không đủ đền! Có điều khi họ mới tới cận biên tầng cao
nhất, lưỡi tuyết lại quét sạch họ ra ngoài. Có người bị đứt tay đứt chân rớt trên mặt đất, có người chết ngay tại trận. Người may mắn chưa bị
thương thì cũng sợ đến mất hồn, không có dũng khí bước lên lầu.
“Vương!”
Bốn tướng Phong Vân kỵ vội vàng hét lên cùng lúc, tất cả đều phóng
lên trên. Nhưng vừa mới bước lên được vài bậc, giữa lưỡi tuyết bay ra
vài đường sáng lạnh, như cầu vồng trắng cuốn lấy cần cổ bọn họ. Bốn
tướng nhất tề rút kiếm cản lại ngay trước cổ.
Một tiếng “đinh!” giòn tan vang lên, đó là tiếng đao kiếm chạm nhau.
Cầu vồng trắng lui xuống, bốn cây đại đao sáng như tuyết đặt trước kiếm
của bốn vị tướng. Bốn người cầm đao từ đầu đến chân quấn vải trắng như
tuyết, chỉ lộ đôi mắt lạnh lẽo vô tình như băng.
“Các ngươi…”
Bốn tướng vừa mở miệng, đại đao từ trên không trung chém xuống, khắc
nghiệt như tuyết, chỉ trong tích tắc đã tuyệt tình tàn nhẫn cắt đứt
đường sống của vạn vật trong trời đất.
“Trước tiên giải quyết chúng đã!” Giọng nói của Từ Uyên lúc này vừa vang vừa vội!
“Dạ!” Ba người còn lại cùng đáp.
Nháy mắt, kiếm quang lóe lên mang theo sự rực rỡ của mặt trời, như
bốn đường cầu vồng vàng nối đuôi nhau hướng về bốn cây đao tuyết kia!
Bên tầng hai, Phong hậu, Tầm An hầu và chư công tử được quân cấm vệ
bao quanh bảo vệ. Triều thần và cung nhân ở tầng một đã hỗn loạn từ lâu, sợ hãi gào thét kêu cứu, vô cùng chật vật. Không ít quân cấm vệ đã đưa
họ xuống đài, còn không ít cấm vệ vẫn nỗ lực xông lên tầng ba. Nhưng
kiếm khí ánh đao trên tầng hai đã khiến họ dừng bước.
Còn trên tầng ba, lưỡi tuyết như một cái vung che kín cả đài, người
bên trong không có cách nào ra ngoài, người bên ngoài cũng không thể
nhìn xuyên vào trong…. Đột nhiên, một tiếng phượng khướu xông thẳng chín tầng trời, mọi người đều không kìm được ghé mắt nhìn lên đài cao, dường như có một con bạch phượng bạch ẩn trong những lưỡi tuyết. Lưỡi tuyết
dày đặc cũng chẳng thể nào vây khốn nó, không có cách nào che đậy được
ánh sáng sáng lạn của nó.
“Phá!”
Một tiếng quát như từ trên trời giáng xuống, sau đó một bạch phượng
phóng lên cao, xuyên phá lưỡi tuyết dày đặc, ánh sáng rực rỡ quấn quanh
người, chói đến mức người ta không thể mở mắt. Chỉ trong chớp mắt, lưỡi
tuyết dày đặc cuối cùng của thủng một lỗ, mơ hồ có thể đếm được có bao
nhiêu bóng hình đằng sau lưỡi tuyết ấy. Còn bạch phượng kia vừa quát
lên, lập tức liền giương đôi cánh trắng nõn rộng lớn phảng phất như che
khuất nửa bầu trời, vung lên cao rồi quét xuống, như muốn dọn sạch trời
đất. Cuối cùng những lưỡi tuyết trên đài cao cũng bị quét sạch, lộ ra
Phong vương, Lan Tức và mười ba tên mặc đồ trắng vây quanh họ…. Bạch
phượng uyển chuyển đáp xuống đài, nhẹ nhàng như không trọng lượng. Đó là Tích Vân, lụa trắng trong tay này không gió tự bay!
Yên tĩnh! Lúc này toàn bộ đài Tức Phong đều trở nên yên tĩnh. Bốn
tướng Phong Vân kỵ và bốn tên mặc đồ trắng không hẹn cùng ngừng tay. Đám thần dân dưới đài ngẩng đầu xem cũng không dám thở mạnh, chỉ mở to mắt
nhìn lên đài cao.
Trên đài, mười ba tên áo trắng đều đứng nghiêm cẩn, ánh mắt không
chớp dán chặt vào đôi nam nữ trẻ tuổi. Mũi đao tuyết trong tay đều chạm
đất, vị trí mười ba người đang đứng nhìn như hỗn độn, nhưng nếu là người trong chốn võ lâm thì tất biết, đó là đao trận Tuyết sơn tuyệt mệnh đoạt hồn.
“Tuyết sơn thập thất đao không phải duy tuyết duy đao sao? Từ lúc nào lại dính vào chốn hồng trần này vậy?” Chỉ nghe thanh âm trong trẻo của
Tích Vân vang lên, con ngươi của mười ba người đồng thời co lại.
“Là các người à?” Một tên áo trắng cầm đầu như không tin lắm, ánh mắt đảo qua họ, tay nắm đao chặt hơn.
Dù bọn họ chưa từng gặp Bạch Phong Hắc Tức, nhưng dải lụa trắng trong tay nàng tuyệt không sai. Thế gian này chẳng có dải lụa trắng thứ hai
có thể lợi hại đáng sợ như vậy! Còn chàng trai kia dù chưa ra tay nhưng
đối mặt với đao trận của họ vẫn thong dong tao nhã, như thể trước mặt
chỉ là thạch trận của đứa trẻ ba tuổi đang chơi đùa, chẳng hề thấy chút
kinh hoàng nào. Người này nhất định là Hắc Phong Tức nổi danh ngang
nàng, được giang hồ tán tụng tao nhã vô song! Thì ra lời đồn Bạch Phong
Hắc Tức là Phong quốc Tích Vân, Phong quốc Lan Tức là thật!
“Tu vi không dễ, sao không quay về.” Tích Vân nhạt miệng nói, ánh mắt đảo qua Lan Tức. Chỉ thấy chàng ta ngồi trước người Phong vương, lẳng
lẳng nhìn đám người áo trắng, vẻ mặt bình tĩnh. Phong vương từ đầu đến
cuối vẫn ngồi nguyên tại vương y, vẻ mặt trấn định, vẫn giữ phong nghi
vương giả như ngày thường.
“Tuyết rơi rồi còn có thể ngược về trời được sao?” Tên áo trắng cầm
đầu lắc đầu, đồng thời nhấc đao tuyết trong tay thét, “Giết!”
Tức thì mười ba tên mặc áo trắng cùng động thủ, bảy tên đánh về phía
Lan Tức, sáu tên đánh về phía Tích Vân. Ánh đao biến hóa từ tuyết thành
nước, lênh láng uyển chuyển hướng về phía họ. Khi dòng nước kia vừa tới
gần người, đột ngột trở nên dữ dội như hồng thủy cuộn trào, khí thể dời
núi lấp bể ập về phía họ!
“Vương, cẩn thẩn!”
“Công tử, cẩn thận!”
Người dưới đài nhìn thấy mà run, không hẹn cùng buột miệt thốt lời.
Chỉ thấy hai người đồng thời lùi về sau một bước, giống như tranh đấu với dòng nước lũ, dù hồng thủy có dữ dội thế nào, hai người vẫn giữ
khoảng cách chừng một thước.
Đôi bên truy đuổi, khi hai người sắp lùi đến mép đài, dòng nước bám
riết Tích Vân bất chợt thối thui, bốn người vội vàng lùi về sau, quay
người giơ đao, nhất tề vung về phía Phong vương vẫn còn ngồi trên vương
tọa, hai người khác chia làm hai hướng tấn công Tích Vân. Cùng lúc đó,
dòng nước lũ bám theo Lan Tức bỗng hóa thành thủy triều tuyết, vọt lên
cao. Vào khoảnh khắc ấy, ánh đao sáng như tuyết còn chói lọi hơn ánh
sáng mặt trời trên chín tầng trời. Khoảnh khắc đao hạ, đao khí sắc bén
lạnh lẽo khiến mọi người trên dưới đài Tức Phong đều cảm thấy xương cốt
phát rét!
“Vương!”
“Công tử!”
Mọi người lúc ấy đều bất giác hoảng hốt la to.
“Lùi ra!”
Vừa nghe thấy một tiếng thanh thúy quát lên, lụa trắng mang theo mười thành công lực bay vút trên cao rồi quét xuống, vài tiếng “keng… keng!” vang lên, hai người tấn công nàng từ hai mặt chỉ cảm thấy cổ tay đau
nhức, đại đao trong tay liền tuột khỏi tay rơi xuống đất, do dư lực còn
quá mạnh, đao ngập sâu vào trong đất tầm ba tấc. Hai người kia vẫn chưa
kịp hồi phục tinh thần từ sự đau đớn, đã thấy Tích Vân tung người, hai
chân đá lên, chớp mắt đã đá trúng vai hai người kia. Chỉ nghe thấy tiếng xương gãy “rắc” một tiếng, hai gã mặc áo trắng ngã xuống đất không đứng lên nổi. Đồng thời nàng cũng phi về phía trước, lụa trắng bay thẳng ra, đuổi theo bốn cây đao tuyết đang vung về phía Phong vương.
Khoảnh khắc ấy, người như tên bắn, lụa như chớp giật, nháy mắt lụa
trắng đã quấn lấy đao tuyết, tiếng “keng… keng” vang lên, ba cây đao
tuyết rơi xuống, chỉ còn một cây vẫn đang tiếp tục vung về phía trước.
Trên đài không gian trống trơn, Phong vương cũng không có chỗ tránh, mắt thấy cây tuyết đao kia như gió tuyết quét về phía Phong vương!
“Ta vẫn nhanh hơn!” Bên tai nghe thấy một tiếng thầm thì, đao tuyết
gần như sắp đâm vào ngực Phong vương đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn,
Tích Vân đứng cách đấy một trượng, lụa trắng trong tay quấn chặt thân
đao.
“Nhưng ta lại gần hơn!” Gã áo trắng còn chưa dứt lời, đôi tay đã
thoắt vung tới, quăng đao lấy tay đánh về phía Phong vương chỉ cách gã
ba thước. Biến hóa lần này quá nhanh, Phong vương còn chưa hoàn hồn vừa
thoát khỏi cái chết dưới đao thì đã không thể trốn kịp.
“Ngươi quá coi thường ta.” Tích Vân khẽ cười. Nàng vung tay lên, lụa
trắng như có sinh mệnh lôi theo đao tuyết bổ về phía bàn tay kia.
Nhưng ngay lúc đấy, một tiếng thét kinh hãi vang lên.
“Công tử!”
Âm thanh vội vàng mà hoảng hốt.
Tay Tích Vân không khỏi run lên, lụa trắng chợt chững lại, đôi tay
kia lại gấp rút ấn về phía ngực Phong vương. Cắn chặt răng, cổ tay vừa
chuyển, lụa trắng bay lên, đao tuyết như chớp chặt xuống. “Á”, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi tung tóe, một đôi bàn tay máu me rơi
xuống. Phong vương thét lên một tiếng đau đớn, ho ra một ngụm máu tươi.
Có lẽ do lụa trắng kia hơi chậm, ông vẫn bị đôi tay kia đánh trúng.
Phong vương bị tập kích, đao tuyết chặt bàn tay, âu cũng chỉ là
chuyện trong nháy mắt. Khi người bị đứt tay ngất đi, ba người bị mất đao đồng thời vung tay tập kích. Tích Vân không rảnh bận tâm đến thương
thế của Phong vương, chưa quay người đã bay vút lên cao. Một tiếng huýt
dài như tiếng phượng khướu vang lên, ba người dưới đất chỉ thấy thật
chói mắt. Trong lúc vẫn còn choáng váng, dường như có bạch phượng giương cánh quét tới, còn chưa kịp phản ứng, cánh phượng đã quét qua gáy, tức
thì họ chỉ có cảm giác nghẹt thở. Đau đớn chưa thấy đau vậy mà mọi giác
cảm đã thật xa xôi, linh hồn thoát xác. Trong lúc mơ hồ chỉ nghĩ rằng,
đây là tuyệt kỹ “Phượng khướu cửu thiên” của Bạch Phong Tịch sao? Bản
thân mình chết dưới chiêu này à?
Tích Vân đáp xuống, lụa trắng rời khỏi cổ ba người trở về tay nàng.
Vội vã quay đầu tìm bóng hình Lan Tức, vừa thấy bất giác lại rùng mình.
Chỉ thấy bảy cây đao tuyết kia đã biến ảo thành hàng nghìn hàng vạn
cây, từ bốn phương tám hướng chộp xuống Lan Tức. Ánh đao càng xoay càng
mạnh, càng xoay càng dày, kéo theo đạo kình phong lạnh lẽo, mơ hồ đã
biến thành một dòng xoáy sắc bén. Chỗ bị đao xoẹt qua, mặt đất làm từ
ngọc thạch rắn chắc cũng bị bóc lên từng tảng, vậy còn Lan Tức đặt mình
trong dòng xoáy ấy thì sao rồi?
Nàng không kìm được đi qua. Dẫu biết rằng võ công chàng chẳng hề dưới mình, vậy mà vẫn không nhịn được cầm chắc lụa trắng, cổ tay chuyển
động, vừa muốn ra tay chợt nghe một tiếng hừ lạnh và trầm của Lan Tức.
Sau đó chợt có luồng hương lan tản ra. Khi mọi người vẫn chưa rõ đang có chuyện gì, đột nhiên dòng xoáy bị tách ra, từng đóa từng đóa mặc lan nở rộ, càng lúc càng nhiều. Nháy mắt, toàn bộ dòng xoáy màu trắng đã bị
mặc lan vùi lấp.
“Tan!” Giọng nói ấy vẫn thanh tao như tiếng nhạc, lời vừa dứt là lúc
toàn bộ mặc lan thoắt hợp lại thành một đóa. Vào lúc lan nở bung từng
cánh, hương thơm tức thì tràn ngập đài Tức Phong, đồng thời tiếng “leng
keng” không ngừng vang bên tai.
Khi mọi ánh đao biến mất, khi mặc lan dần tàn, mọi người mới nhìn rõ
Lan Tức đang lặng lẽ đứng đấy, trên mặt đất là bảy gã áo trắng đã mất
đường sống. Đao tuyết bị gãy vụn thành vô số mảnh nhỏ lả tả rơi đầy đất. Phong vương Tích Vân đứng sừng sững giữa người và mảnh đao, đứng ngay
sau nàng là Phong vương.
“Phụ vương, người không sao chứ?” Lan Tức lách qua Tích Vân đến gần Phong vương, từ từ dìu ông đứng dậy.
“Công tử coi chừng!” Mọi người vừa thở phào một hơi lại hét ầm lên.
Ánh tuyết lóe lên, ngoan tuyệt quét về phía Phong vương và Lan Tức.
đó là bốn gã áo trắng đã giao thủ với bốn tướng. Huynh đệ trên đài kẻ bị thương người chết trong tay hai người này, nháy mắt thôi, khi hoàn hồn
đã chẳng thể xoay chuyển! Toàn bộ hận và giận đều bộc phát, dù là chết
cũng phải đoạt mệnh hai người này!
“Phụ vương!”
Khi ấy toàn bộ thần dân đều tận mắt thấy vị thế tử họ chân thành yêu
quý nghiêng người chắn trước đại vương, phất tay đánh rơi đao thích
khách. Vậy mà vẫn còn một đao đâm thẳng về phía thế tử, còn Phong vương
như đang ngẩn ngơ đứng bất động, ngơ ngác nhìn cây đao tuyết đâm vào
người thế tử!
“Công tử!” Mọi người bất giác nhắm chặt mắt.
Tiếng hét kinh hãi này như đánh thức Phong vương, ngay lúc ấy lụa
trắng bay lên, sát khí như từ địa ngục tới. Lụa trắng bay lên rồi quét
xuống,mọi người trước đài Tức Phong lúc ấy đều cảm thấy phát run, cảm
giác ấy như thể ngày diệt vong đã tới, đến khi mở mắt trời đất vạn vật
đã không còn tồn tại!
Mọi thứ đều trở lại sự yên tĩnh vốn có, trên đài Tức Phong không còn
ánh đao, cũng không hề có sát khí, không hề có tiếng kêu thảm thiết,
cũng chẳng còn tiếng hét la, chỉ còn ánh mặt trời gai mắt, cùng với gió
nhẹ mang theo mùi tanh.
Mọi sự khẩn trương kích động bỗng mất đi, ngẩng đầu nhìn vết thương
trên ngực chàng, sau lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phong vương như vẫn đang lún trong kinh hoàng, sau lại dời mắt sang đám thị vệ đang ùa đến, đột nhiên nàng hiểu ra, mọi chuyện đều rõ ràng. Lúc ấy, nàng chỉ còn
cảm giác mệt mỏi rã rời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT