Ba ngày sau đó, hắn liên tục ở trong bệnh viện với nó.
Công việc ở công ty đều được giao cho Vân Nhi. Chỉ có những việc quan trọng hắn mới mở cuộc họp qua máy tính xách tay.
Buổi tối hôm đó, hắn như thường lệ ngồi ở đầu giường tâm sự với nó.
– Nhi Nhi nè, có một điều anh vẫn luôn thắc mắc suốt 5 năm qua. Em sống có tốt chứ? Cô đơn, buồn bã hay đang vui vẻ? Anh thật sự rất tò mò đó.
– Em có biết anh luôn mong chờ ngày được gặp lại em không? Anh nghĩ
anh sẽ hận em, hận em vì đã rời xa anh, chối bỏ tình cảm của anh. Nhưng
không, trong sâu thẳm, anh vẫn yêu em. Anh chỉ cần nhìn thấy nụ cười
hạnh phúc của em là anh đã mãn nguyện lắm rồi.
– Có đúng như Thư nói, anh chẳng biết gì về em cả? Anh thật ích kỉ,
vô tâm đúng chứ? 5 năm qua anh cứ nghĩ mình là cao cả, chung tình đợi em nhưng chờ mãi đợi mãi, 5 năm qua, liệu có bằng 1 năm em xa anh?
Từ hôm tai nạn xảy ra, sức khỏe nó cũng dần hồi phục.
Nó cũng thường nhắc với hắn chuyện cũ nhưng tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến khoảng thời gian 5 năm trước.
Nó muốn giấu, hắn cũng không hỏi đến.
Chỉ có một điều lạ, từ 6 giờ tối trở đi, hôm nào nó cũng ngồi trầm tư trước cửa sổ. Vào thời điểm này, nó chẳng nói với ai điều gì, kể cả
Thư.
Nó ngồi yên, lặng lẽ ngắm ra ngoài cửa sổ. Phòng của nó nằm trên tầng 7, thuộc phòng VIP của bệnh viện.
Từ đây có thể ngắm toàn cảnh thành phố. Những ánh đèn như sao xa,
những dòng xe nối đuôi nhau vội vã chạy. Từ chỗ nó nhìn hệt như một dải
ngân hà phát sáng.
Hắn đã mời các bác sĩ giỏi nhất để khám cho nó. Kết quả túm gọn lại chỉ có mấy câu:
“Cô bé này có một khoảng thời gian khổ sở, điển hình là 5 năm trở lại đây và vào 6 giờ tối trở đi. Bóng đen này như một cục đá, nó đè ép cô
bé, buộc cô bé phải nhớ đến, phải đối diện với nó. Cô bé cần trút hết
những tâm sự cho ai đấy, cần sẻ chia nhưng hình như là không có ai để cô bé tin tưởng cả. Nếu làm thế, tôi tin cô bé có thể bình thường lại.”
Không ai có thể để cô bé tin được?!
Anh?! Anh không đáng để em tin tưởng ư?!
Các cảm xúc chỉ gói gọn trong một chữ… ĐẮNG.
Hắn cho người đi điều tra nó đi đâu, sống như thế nào nhưng chỉ nhận lại được một số 0 tròn trĩnh.
Bị dồn vào đường cùng, hắn lại phải hỏi Thư.
Tiếng điện thoại của Thư vang lên, rất nhanh được bắt máy.
“Mày gọi gì?”
Giọng cô lạnh lẽo vang lên.
– Tao muốn gặp mày. Mày đang ở đâu?
Hắn nói, giọng dường như có chút áy náy.
“Summer South, 7 giờ tối.”
Cô nhanh chóng quyết đinh thời gian, địa điểm gặp rồi cúp máy.
Hắn khẽ tiến đến giường nó rồi vuốt mái tóc dài, nói:
– Xin lỗi, anh có chút việc bận. Anh sẽ về sớm, em ở nhà ngoan nhé.
Nó chẳng biểu hiện gì, ánh mắt vẫn nhìn ra phía cửa sổ.
Summer South, đúng như cái tên của nó. Nó mang một vẻ đẹp mà chỉ mùa hè phía Nam mới có.
Tiếng chuông gió của cửa hàng vang lên, theo sau đó là một vô gái vô cùng xinh đẹp.
Cô tiến đến bàn của hắn ngồi rồi gọi đồ uống.
Hai người cứ ngồi yên lặng nhìn nhau như để thử thách sự kiên nhẫn. Cuối cùng, hắn phải hỏi:
– Xin lỗi vì hôm đó đã to tiếng với mày. Mày có thể cho tao biết 5 năm vừa rồi Nhi Nhi sống thế nào không?
Màn mưa trắng xóa, như muốn xóa nhòa khoảng cách giữa hai ta!.
Trong quán, hai người vẫn bình thản nói chuyện. Càng về sau, sắc mặt càng biến sắc, hắn phải gào to:
– Đủ rồi, đủ rồi.
– Thế vẫn chưa là gì đâu? Mày nghĩ mày biết được bao nhiêu về cái chỗ đấy?
– Cảm ơn mày đã cho tao biết.
Hắn đứng dậy trả tiền nước rồi đi vào giữa màn mưa.
Nước mưa thấm đẫm áo hắn, dính chặt vào người. Lúc này, hắn đâu còn
tâm trí để ý những việc cỏn con ấy nữa, hắn đã đặt toàn bộ tâm trí vào
cô bé ấy, vào khoảng thời gian 5 năm trưóc, vào những lời nói của Thư về chốn không người, chốn đào tạo quái vật ấy.
‘Mày nghĩ mày biết được những gì về chỗ ấy? Mày tưởng chỗ ấy cỏ mát,
cây xanh à? Chỗ ấy thực chất tối tăm, âm u, nằm sâu trong rừng hiểm
trở.’
‘Đối với nó, 18 năm sống dưới sự bảo bọc của bố mẹ. Vậy mà giờ đây,
bạn bè nó không thể tin rằng một mình nó phải tự xách ba lô lên và đi
qua một đất nước hoàn toàn mới, tự chống chọi với mọi cám dỗ thử thách,
tập sống một cuộc sống tự lập mà không người thân bên cạnh…’
‘Nhưng rồi cũng có những lúc cạm bẫy, sóng gió đến. Nó phải tự chống
chọi một mình. Nó biết không có ai cứu nó ngoài bản thân nó cả!’
‘Đi như vậy là khi đổ bệnh, tự lết đi mua thuốc uống, tự nấu tô mì
tôm ăn tạm. Nó vẫn phải đến đền, tập luyện từ sáng đến tối mịt. Cơn sốt
lên tới đỉnh điểm, nó lâm vào mê man. Vậy mà khi tao canh thời gian gọi
nó, nó vẫn nhanh chóng tỉnh táo bắt máy để nói chuyện rồi cười: “Mày
không phải lo cho tao. Tao vẫn khỏe, vẫn tốt.”‘
‘Nó tập võ cùng võ sư, xương cốt tay chân muốn rã rời ra mà cũng chỉ
biết tự xoa bóp cho mình. Tập luyện thực tế, nó bị cành cây, gai cọ cào
rách cả tay. Vậy mà nó vẫn không nghỉ, không để ý đến. Lúc đầu thì thấy
rát nhưng càng về sau, khi tinh thần đã tôi luyện, nó chẳng còn cảm giác gì hết, chuyên tâm vào tập luyện.’
‘Có một lần, vào nó gọi tao vào nửa đêm, lúc đang nói chuyện bỗng tao nghe thấy tiếng đổ vỡ, lúc sau đã thấy điện thoại cúp rồi. Mày biết tại sao không? Vì người huấn luyện đã phát hiện nó gọi về Việt Nam. Mà cái
tin tức nó nghe được duy nhất của mày trong lúc đấy là: “Tóc Nam vừa
nhuộm màu xanh rêu lạnh đấy mày. Đẹp cực luôn ý.” Chỉ vì cái tin đấy, nó đã phải đứng trong đền cả ngày mà không ăn gì hết.’
‘Chủ nhật một lần được nghỉ, nếu là tao, tao sẽ ngủ trưa hết ngày
luôn. Nhưng mày có biết nó bảo gì không? Nó bảo: “Việc tao không dám làm nhất là ngủ trưa, vì sợ nếu như ngủ một mạch đến 6, 7 giờ tối, khi tỉnh dậy trời đã tối mịt rồi, lúc đó sẽ luôn có cảm giác như mình bị cả thế
giới bỏ rơi vậy. Sự cô đơn trong khoảnh khắc đó được phác họa một cách
vô cùng rõ ràng và sắc nét.”‘
‘Nó – một con người sống nội tâm, khép kín, lúc nào cũng muốn thu
mình vào thế giới riêng của nó. Qua 5 năm đi như vậy, nó bắt đầu trở nên tự lập hơn. Nó quen dần với cuộc sống không có bố mẹ người thân bên
cạnh, nó biết tự chăm sóc cho bản thân, phân biệt người tốt kẻ xấu. Nó
tìm được ý nghĩa thật sự của cuộc sống, lạc quan hơn, quý trọng những
người xung quanh hơn.’
‘Mày phải biết quý trọng nó đấy. Nó chịu khổ như vậy là vì mày, một
phần là vì tao. Lúc đấy tao mà đi, không biết tao còn trở về được không
nữa?!’
Nó đã chịu đau khổ như vậy mà hắn lại không biết gì.
Hắn khẽ đẩy cửa vào phòng bệnh. Lê bước từng bước chân chậm rãi đến
bên, hắn chạm vào mái tóc mềm mại ấy. Xanh rêu lạnh – anh thích màu này
chỉ bởi vì chứ lạnh.
Ngắm nó một lúc, hắn khẽ nói:
– Muộn rồi. Sao em không ngủ?
Vừa nói hắn vừa bế nó lên giường, đắp chăn kĩ càng rồi đi tắm.
Nó thiêm thiếp vào giấc ngủ. Trong mơ, nó không ngừng nhìn thấy cảnh
người huấn luyện bắt nó ở trong rừng vào trời tối để chữa bệnh sợ bóng
tối. Đối với ông ta, người giỏi nhất là không sợ gì cả.
Bốn phía tối om. Xung quanh chỉ còn tiếng côn trùng kêu vo ve cùng tiếng lá cây xào xạc.
Một mình cô bé ở trong rừng. Không có gì phòng thân, không có ai bảo vệ. Cô bé cảm thấy thật tuyệt vọng!.
Nó nằm trên giường bệnh màu trắng. Mồ hôi túa ra làm ướt cả một mảng đệm. Nó giãy giụa như muốn thoát ra khỏi cánh rừng tối ấy.
Bỗng, một cánh tay được chìa ra. Nó vội nắm chặt bàn tay ấy như vớ được phao cứu sinh.
Nó hét lên một tiếng rồi nặng nhọc mở hai mi mắt. Ánh sáng chiếu vào mắt, bóng người đó chập chờn trong mắt.
Nó nở nụ cười rồi chìm vào hôn mê.
Thật tốt quá vì anh ở đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT