Sáng sớm hôm sau, nó tỉnh lại. Bàn tay nó nằm trong tay hắn.

Chợt thấy bàn tay nhỏ bé động đậy, hắn vội vàng mở mắt. Khẽ chạm tay vào mặt nó, hắn xót xa hỏi:

– Hôm qua anh thấy em mệt lắm. Em không sao chứ?

Nó lắc lắc đầu rồi nói:

– Em muốn ra viện. Em muốn về nhà.

Hắn nghe nó nói thế cũng đồng ý. Đợi nó đánh răng rửa mặt xong, hắn xuống làm giấy xuất viện.

Hắn đưa nó đến gara lấy xe. Trên đường đi, hắn hỏi nó:

– Em định ở đâu?

– Nhà em.

– Bố mẹ em với bố mẹ anh đi du lịch rồi. Em đến chung cư của anh nhé?

– Ừ.

Nó trả lời qua loa rồi lại tiếp tục im lặng.

Đến nơi, hắn mở chìa khóa rồi đưa cho nó chìa dự phòng.

– Đây là chìa của em.

Nó đón lấy rồi bước vào nhà.

Căn hộ được sắp xếp theo phong cách Châu Âu hiện đại. Từng món đồ nhỏ đều tinh tế.

Nhưng, cái không khí thoáng có mùi cô đơn, lạc lõng phảng phất. Phòng bếp, phòng ăn dường như mới tinh dường như chưa đụng chạm gì hết.

Nó bất giác hỏi:

– Anh ở đây bao lâu rồi?

– Khoảng 5 năm trước.

Vào khoảng thời gian nó đi sao?!

Nó tiến đến ôm chầm lấy hắn từ phía sau, thủ thỉ nói:

– Xin lỗi.

Hắn bất ngờ rồi cũng xoay người lại ôm lấy nó. Phát hiện nó khóc, hắn dỗ dành:

– Hôm đó, em viết thư xin lỗi rồi còn gì. Ngoan nào, đừng khóc.

Hắn ôm chặt nó trong vòng tay ấm áp. Nó như giọt nước tràn ly, khóc thật to.

5 năm, lần đầu tiên nó khóc!.

Sự cô đơn đã chạm tới mức cao nhất!.

Nó buông hắn ra rồi đi tới một căn phòng có cửa màu hồng. Nó hỏi:

– Phòng này của ai vậy?

Hắn nở nụ cười bí hiểm rồi nói:

– Em thử mở ra xem.

Nó mở cửa phòng màu trắng sữa ra. Bên trong được bài trí như căn phòng hồi trước ở nhà.

Từ gấu bông, giấy dán phòng đến chiếc giường cũng y hệt.

Nó quay ra nói:

– Giống hệt phòng của em lúc ở nhà.

– Ừ. Đây vốn là phòng của em mà.

Nói rồi hắn đẩy nó vào trong rồi đi nấu cơm.

Nó tiến tới tủ quần áo. Thật đầy đủ. Từ quần áo đi làm đến quần áo ngủ cũng được hắn xếp gọn gàng.

Nhưng mà, nhìn mấy bộ đồ ngủ đi. Hình Đoraemon, hình Hellokitty,…. còn cả cái váy ngủ trắng toát, xòe ở dưới đuôi nữa.

Hắn coi nó là trẻ con à?!

Nó cười rồi cầm một bộ đi tắm.

Đến giữa trưa, mùi đồ ăn phảng phất khắp nhà. Nó từ trong phòng ngó đầu ra ngoài nhìn hắn.

Hắn lúc này đang nấu ăn. Một tay cầm thìa, một tay cầm củ su hào, ngang eo còn có một chiếc tạp dề hình Batman nữa.

Thấy nó lấp ló ở cửa phòng, hắn giơ tay vẫy vẫy nó, nói:

– Lại đây.

Nó lon ton chạy lại rồi ngồi ngay ngắn ở ghế.

– Anh không đi làm à?

– Chiều nay.

– Cho em đi với.

Hắn thực không muốn nó đi tí nào. Một phần vì hắn không muốn nó mệt, một phần cũng là không cần nó phải làm. Lẽ nào một tổng giám đốc như hắn lại không nuôi nổi nó?!

– Em đến làm gì?

– Ừ thì em đến xem, đến chơi, đến ăn, đến ngủ, đến nghỉ,….

Hắn bật cười vì lý do trẻ con đấy.

– Ở nhà làm mấy việc đó không phải vui hơn à?

– Em không thích. Với lại, với lại…..

Nó càng nói đầu càng cúi thấp, tưởng chừng như sắp chạm đến bát nước canh.

– Với lại sao?

– Em nhớ anh.

Nó nói xong ba từ ấy thì mặt đỏ như cà chua chín. Nóng, nóng quá!.

Hắn bật cười rồi xoa đầu nó:

– Vậy ăn nhanh lên. Ngay từ đầu em nói ra có phải đỡ tốn thời gian không?

– Em no rồi.

Nó bỏ bát cơm xuống, chạy thẳng vào phòng.

Xem nào, ngày đến công ty đầu tiên nên mặc gì đây? Áo phông, quần jean: quá bụi; school-chic: quá trẻ con….

Giờ ngẫm đi ngẫm lại mới thấy, sao tủ quần áo của nó toàn đồ cho trẻ con thế này?!

Nó ăn đành mặc sơ-mi trắng với chân váy xòe đen, chân đi cao gót đen vậy. Mai nhất định phải đi mua lại quần áo.

Chiếc xe đua có hạn nhanh chóng trở đôi trai xinh gái đẹp đến công ty.

Hắn vứt chìa khóa xe cho bảo vệ rồi nắm tay nó dắt vào.

Cả công ty nhìn theo hắn rồi bắt đầu ồn ào:

“Giám đốc lâu lắm mới về, lại còn dắt thêm cô gái nào nữa vậy?”

“Chuẩn bị có sự kiện gì nên giám đốc mới về à? Cô mau kiểm tra lại lịch trình cho tôi đi.”

“Cô ta là ai vậy? Nhìn xinh xắn, đáng yêu quá.”

“Chắc lại là cô tiểu thư nào đấy thôi? Nghe nói giám đốc chỉ yêu cô gái là bạn thân của mình.”

Hắn đưa mắt quét một vòng đại sảnh. Hàng nghìn cái miệng im bặt, tay chân bắt đầu làm việc trở lại.

Vào đến văn phòng, hắn chỉ giá sách rồi nói với nó:

– Em ra kia đọc sách nhé. Anh phải đi họp.

– Bao giờ anh họp xong?

– Lâu lắm rồi anh không về trụ sở chính nên chắc sẽ lâu lắm. Em mệt thì cứ vào phòng trong kia ngủ nhé. Không được nghịch ngợm lung tung đấy.

– Em không phải trẻ con mà. Anh toàn mua quần áo trẻ con cho em, lại còn sơn phòng màu hồng nữa.

– Biết rồi. Khi nào em thích anh sẽ mua quần áo mới rồi sửa lại phòng cho em được chưa? Giờ thì ngoan đi, anh đi họp.

Hắn nói rồi hôn vào má nó, tiến ra cửa.

Nó đi lại đến chỗ giá sách đó, cầm tùy tiện một quyển lên xem.

Ánh hoàng hôn bắt đầu buông dần xuống. Trong phòng, chồng sách nó đọc cũng chồng lên cao ngất. Vậy mà, cuộc họp cũng chưa xong.

Nó ngó đồng hồ, 5 giờ 30 phút. Còn nửa tiếng nữa, bệnh nó sẽ tái phát. Hôm nay, nó nhất định không để chuyện ấy xảy ra.

Cô thư kí cầm cốc sữa vào trong phòng, đưa cho nó rồi quay mặt đi thẳng.

– Cô có vẻ không thích tôi nhỉ?

Nó lên tiếng hướng về cô thư kí kia nói thẳng.

– Ừ. Thì sao?

Cô ta lên tiếng trả lời lại. Trên đời, cô ta chỉ sợ 4 người, bố mẹ, giám đốc và thư kí riêng của hắn – Vân Nhi. Huống hồ, nó chỉ là một cô gái lạ, sao cô ta phải sợ?

– Nhưng tôi nhớ đây mới là lần đầu tôi gặp cô mà?

Ngay từ lúc bước ra khỏi thang máy, cô ta đã nhìn hắn với một ánh mắt dịu dàng nhưng kho thấy nó, mắt cô ta trở nên sắc hơn, giảo hoạt.

– Vì tôi thích tổng giám đốc. Tôi làm việc ở Hạ Nam đã 5 năm, chỉ hy vọng anh ấy để ý đến tôi. Nhưng anh ý chỉ đi qua rồi dặn tôi mang sữa vào cho cô thôi. Anh ý còn không nhìn tôi một cái nữa. Còn cô, cô nghĩ cô là ai? Không danh không phận mà lại được ở cạnh anh ý, lại được anh ý chăm sóc như vậy à?

“Không danh không phận” ư?

Nó tự cười chế giễu mình. Đúng, không danh không phận như nó có quyền gì ở lại với hắn chứ?

Như chú mèo nhỏ bị người khác trêu giỡn, nó nói:

– Cô, cái đồ xấu xí kia. Ngực sắp chảy dài đến nách rồi kìa, mũi thì tẹt dí như bị ai dẵm vào, môi thì dày như hai quả chuối hột, mắt lồi ra như mắt cá vàng, chân tay dài loằng khoằng như xúc tua bạch tuộc ý, cãi nhau với cô thật hạ thấp cái đẹp của tôi. Cô nghĩ cô có tư cách gì để đứng ở đây với tôi? Hả? Hả?

Cô ta nghe nói xong, cả người run bần bật lên. Nhân lúc có cốc sữa ở đấy, cô ta hất thẳng vào mặt nó.

Nó đương nhiên có thể xử lí tốt nhưng đôi khi, giả ngu cũng có cái lợi.

Nó giả vờ ôm mặt khóc, chạy ra khỏi cửa phòng thì đâm sầm vào người hắn.

Hắn thấy người nó ướt sũng, vội vàng lấy khăn ướt lau cho nó:

– Em làm sao vậy? Không phải lúc đi vẫn khô ráo sao?

Hắn đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Nhưng bảo bối muốn diễn, tại sao hắn lại không tham gia được?

– Hu hu hu… Nhân viên của anh bắt nạt em.

Nó vừa gào to vừa chảy nước mắt. Nhìn bộ dạng đáng thương như này, ai mà không động lòng cho được.

Hắn nghiêm giọng, nói với cô thư kí:

– Cô muốn cuốn gói về vườn à?

– Dạ không ạ.

Dáng vẻ lúc trước của cô ta biến mất, thay vào đó là bộ dạng run rẩy không đứng vững.

– Anh đừng đuổi cô ta.

Nó nói rồi nói nhỏ vào tai hắn gì đấy. Hắn lại quay ra bảo với thư kí:

– Lần sau cô không được như thế nữa. Tôi sẽ cho Vân Nhi về chỉ lại cho cô.

Cô ta run run ra ngoài, không quên liếc nó một cái.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play