Hắn gặp nó lần đầu tiên sau 5 năm nó đi Pháp lại là trong công viên vắng vẻ này.
Lúc này, nó mặc một chiếc váy màu xanh nước biển chéo vai mà hắn tặng lúc sinh nhật làm nổi bật lên nước da trắng ngần.
Quả đúng như câu nói “ai rồi cũng khác”, nó xinh hơn, lạnh lùng và mang một vẻ trưởng thành trước cái tuổi 23 đẹp đẽ.
Mái tóc đen mượt giờ là một mái tóc xoăn đuôi nhẹ được nhuộm thành màu xanh rêu tung bay trong gió.
Thật sự không biết là trùng hợp hay cố ý, hắn và nó cùng để một màu tóc – màu xanh rêu lạnh.
Nhớ cái hôm đó, hắn đi tìm nó suốt, may mà có Thư và Phong bên cạnh an ủi và động viên hắn mới có thể vượt qua được.
Bây giờ, Thư và Phong lại qua Pháp lo chuyện công ty, hắn lại gặp nó ở đây giống như 5 năm trước. Vậy có phải khi Phong và Thư về, hắn lại
phải rời xa nó không?
Lo sợ?!
Đúng, lo sợ, hắn đang lo sợ sẽ mất nó?!
Nó đưa mắt nhìn một vòng xung quanh công viên. Chẳng phải Thư đã nói
rằng mỗi năm vào sinh nhật nó, hắn đều mua bánh kem và mang lại đây sao? Sao hôm nay lại không thấy?
Thật sự không thể tưởng tượng nổi nó đã sống như thế nào trong 5 năm qua.
Chuyện gì rồi cũng phải qua đúng như quy luật xoay vần của cuộc sống. Nó có thể sẽ bước ra khỏi thời kì “để tang tình yêu”, tái hòa nhập vào cuộc sống hiện tại. Nhưng, chỉ một chút liên quan đến
quá khứ, một dáng đi của nguời qua đường giống hắn, một bài hát, một mùi hương thôi cũng đủ khiến hồi ức ùa về, trái tim lại một lần nữa đau
quặn.
Hắn ngồi ở trong xe, nhìn cô gái bé nhỏ kia rồi cười vì sự đáng yêu đó.
Thực sự là đã lớn mà cứ như con nít vậy.
Hắn cứ lặng im nhìn cô bé đó. Từng cử chỉ, dáng vẻ của nó được hắn thu vào tầm mắt.
Bỗng, một ánh sáng từ phía đối diện lóe lên trong nháy mắt.
Hắn chỉ kịp chạy ra khỏi xe rồi hét to:
– Cẩn thận.
Cô bé nhí nhảnh giờ đây nằm bất động trong vũng máu. Người tài xế vội vàng quay đầu xe, chạy mất hút.
Hắn tiến lại chỗ nó rồi bế thốc nó lên, liên tục nói:
– Nhi Nhi, em tỉnh lại nhìn anh đi.
– Anh còn chưa gặp lại em, chưa chào hỏi em. Còn nhiều rất nhiều điều anh muốn nói với em mà.
Hắn vừa chạy đến bệnh viện vừa gọi tên nó.
Ngoài phòng cấp cứu, hắn đi đi lại lại. Một y tá chạy từ phòng cấp cứu ra nói với hắn:
– Tổng giám đốc, cô bé ở trong này bị chấn thương ở đầu. Chúng tôi chưa biết khi nào cô ấy tỉnh nữa.
– Chết tiệt, chết tiệt. Mấy người mau làm cho cô ấy tỉnh lại.
Hắn gầm to. Cả hành lang bệnh viện như đứng hình nhìn hắn.
– Tôi đi thay đồ. Khi trở lại, tôi muốn cô ấy tỉnh ngay lập tức. Nếu
không cho tôi ngày chính xác cô ấy tỉnh đi. Cho các người đúng 15 phút,
chưa có thứ tôi cần thì chuẩn bị cuốn gói về nhà đi. Rõ chưa?
– Dạ…dạ…vâng….
Cô y tá run run không đứng vững, tựa người vào tường. Làm việc ở Hạ
Nam, lương cao thật, chế độ đãi ngộ tốt thật nhưng mà những lúc như thế
này, một vài người chỉ muốn về nhà mách mẹ thôi.
Cô và anh từ Pháp vừa nghe tin hắn gặp nó rồi nó nhập viện thì lập tức bay lại về Việt Nam.
Cô chạy vội vào phòng bệnh, bước đến cái giường nó đang nằm nắm tay
nó. Lia mắt nhìn cả phòng một lượt thấy bóng dáng quen thuộc, cô lại gần và đấm hắn một cú đau điếng.
Sau cái tát của nó 5 năm về trước, chưa có ai dám đánh hắn cả.
Hắn đang trong tình trạng ngẩn ngơ lại bị một cú đấm như vậy thì ức chế, gào to vào mặt cô:
– Mày đang làm cái trò khỉ gì vậy hả?
– Mày gặp nó ở đâu?
Cô lạnh lùng hỏi một câu không liên quan.
– Kệ tao.
Hắn vẫn còn ức chế vì cú đấm vừa rồi, ngó lơ không thèm trả lời câu hỏi của cô.
– Tao đi tìm nó 5 năm, vậy mà nó thảnh thơi đi chơi vậy đó? Mày không biết vì nó tao đau khổ như thế nào đâu?
Đau khổ?! Hắn tưởng một mình hắn đau à?!
Hắn đang lôi cái việc đấy ra làm như cao lắm à? Hắn dám dùng mấy cái việc đấy để so sánh với Nhi Nhi của cô đấy à?
Năm năm qua, ai cũng thay đổi. Cô cũng chẳng phải ngoại lệ, tính tình trở nên lãnh đạm hơn. Nhưng, chỉ cần lần nào đến tên nó, cô đều không
tự chủ được.
Cô nắm chặt hai tay, đấm cho hắn phát nữa ròi gào to trong phòng:
– Mày đang bắt đầu học cái thói nhỏ mọn và tính toán của ai đấy?
– Mày dám dùng mấy việc cỏn con đấy ra để cho tao thấy sự cao cả và
vĩ đại của mày à? Lúc đấy, chẳng ai bảo mày đi tìm nó cả nhưng mày có
chịu nghe không? Mày tự nguyện, là tự nguyện được chứ?
– Tao nhìn lầm mày rồi. Mày chẳng biết gì cả, chẳng biết một thứ gì
liên quan đến Nhi Nhi cả. Mày nghĩ rằng nó đang sống yên ổn, có một tình yêu đẹp mà tự dưng lại bỏ đi du lịch ư? Chỉ có kẻ ngu mới không nhận ra tình yêu của nó dành cho mày thôi.
– Nó đi là vì mày, vì hạnh phúc của nó và mày đấy. Mày biết nếu nó cố chấp ở lại thì nó sẽ phải đính hôn, sẽ vĩnh viễn không được bên mày
không? Nó thà xa mày 5 năm chứ không thể xa mày cả đời được.
– Nếu mày trách nó, mày nên xem lại những thử thách, đau khổ mà nó
phải trải qua một mình bên đó đi. Tiếp tục để tao thấy mày làm đau nó
một lần nào nữa, tao sẽ tự tay đem nó ra khỏi mày. Nhớ kỹ đấy.
Cô càng nói về sau càng nhỏ rồi cuối cùng để lại lời cảnh cáo và đi mất.
Hắn đứng ngẩn nguời ra đấy, chẳng suy nghĩ được gì cả.
Đính hôn?! Ai là người đính hôn với nó?! Là thằng nào?!
Hắn đã làm gì vậy chứ? Hắn đã trách móc nó ư? Hắn đã lấy cái gọi là
nhớ mong bé xíu để so sánh với sự đau khổ trong 5 năm qua của nó ư?
Hắn đâu thể ngờ rằng nó lại chịu ủy khuất, đau đớn trong thời gian dài đó.
Hắn xót xa, tự hứa sẽ không làm nó đau khổ thêm lần nào nữa, sẽ làm nó vui vẻ.
Nhưng, mỗi người có một cách nghĩ riêng và khác nhau. Người ta còn
thường nói “lời nói gió bay”, “nói” và “làm” là hai khái niệm khác nhau
hoàn toàn.
Đâu ai biết trước tương lai, cũng đâu ai hứa trước cuộc đời. Phải vượt qua sóng gió mới đến được những tháng ngày hạnh phúc.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT