Nhà cũ Giang gia ở ngoại ô chiếm vài mẫu đất, nhà để xe trên mặt đất,
trừ biệt thự ba tầng dùng để ở, toàn bộ còn lại chính là các loại hoa cỏ cùng cây cối. Ba của Giang Trừng, Giang Thiệu Khiêm cùng Dịch Trữ có
một sở thích giống nhau, chính là thích chăm sóc hoa cỏ, trong vườn hoa lớn như thế của Giang gia, toàn bộ đều là bản thân Giang Thiệu Khiêm tự trồng lấy.
Đi vào cửa lớn Giang gia chính là một con đường
màu xanh thật dài, hai bên trồng cây dương liễu, gió thổi qua xào
xạt. Giang Thiệu Khiêm kéo ghế dưới tàng cây, nằm ở trên đó chợp mắt, máy radio kiểu cũ đang phát kịch, trong tay hắn cầm một bình trà
nhỏ, thỉnh thoảng uống một chút, vô cùng thích ý.
Hắn mới năm
mươi ba tuổi, thân thể cũng rất cường tráng, nếu như không phải là
Giang Trừng đoạt hết quyền của hắn, hắn còn có thể làm Hưng Thịnh
lớn hơn. Đáng tiếc, bây giờ hắn cũng chỉ là một chủ tịch trên danh
nghĩa, Giang Trừng căn bản không về nhà, Giang Tịnh cũng trở nên ít
nói, hắn cả ngày tự tiêu khiển, giống như một lão nhân tuổi xế chiều.
Giang Trừng đi tới, ngồi lên băng ghế nhỏ bên cạnh: “Ba gọi con tới có
chuyện gì sao?” Giọng của cô nghe không ra ấm lạnh, cũng không có cái loại không kiên nhãn như trước kia khi nói chuyện với ông. Giang Thiệu Khiêm mở mắt ra, nhìn cô cười một cái: “Nhớ con a.”
Quản gia
bưng nước trái cây cho Giang Trừng, ướp lạnh, trên ly thủy tinh đọng
giọt nước. Giang Trừng uống một hớp, đặt nước trái cây ở bên chân, nhìn
Giang Thiệu Khiêm không nói lời nào. Giang Thiệu Khiêm phất tay một cái
để cho quản gia đi xuống, chống người ngồi dậy. Hắn cười, khóe mắt lộ
ra nếp nhăn.
“Ba nghe nói rồi đi, hai mươi lăm này con kết hôn.”
Giang Trừng nói, thấy Giang Thiệu Khiêm gật đầu, cô lại tiếp thêm một
câu: “Với Sở Ca.” Giang Thiệu Khiêm vẫn gật đầu, Giang Trừng cầm nước
trái cây lên uống, hắn nhìn cô, đột nhiên toát ra một câu: “Chuyện xấu
trước kia của nha đầu Dịch gia, là ta sai người làm.”
Giang Trừng nhìn hắn, bĩu môi: “Con biết.” Giang Thiệu Khiêm ha ha cười nói: “Con
rốt cuộc nghĩ như thế nào nha? Sao lại cùng nha đầu của Dịch gia làm
bạn? Ta sáng lập cơ hội tốt như vậy cho con, tại sao con không lợi dụng
cho tốt?”
“Lợi dụng cái gì? Con đây không phải là cũng bị ba lợi
dụng sao?” Giang Trừng đặt cái ly không xuống, một cước đá đi. Giang
Thiệu Khiêm lắc đầu thở dài: “Con, cái đứa bé này, rốt cuộc là không
hiểu dụng tâm lương khổ của ta.”
Giang Trừng nhún nhún vai từ
chối cho ý kiến, Giang Thiệu Khiêm cũng không nói, hai người trầm
mặc. Giang Trừng đứng lên, từ trên nhìn xuống Giang Thiệu Khiêm,
khuôn mặt mang theo ý cười nhìn rất cao lãnh: “Ba.” Cô kêu Giang
Thiệu Khiêm một tiếng: “Mẹ con không còn, nhân sinh đại sự của con, vẫn rất cần một tiếng chúc phúc của ba.”
“Ba thay lòng đổi dạ hại
chết mẹ con, cả đời này con sẽ không quên, nhưng mà con cũng không có
quyền gì hận ba, dù sao con cũng là con của ba. Ba thờ ơ đối với con,
con cũng không trách ba, cuộc sống ở Giang gia cho dù không tốt, cũng
tốt hơn nhiều so với ở cô nhi viện, ba có thể từ cô nhi viện nhận con ra ngoài, con cũng cảm kích. Con đoạt nhiều thứ của ba như vậy, nên trả
thù cũng gần đủ rồi, dù sao ba cũng là người ba ruột thịt của con.”
Giang Trừng hơi khom lưng, nhìn Giang Thiệu Khiêm: “Ba, con sắp kết hôn, ba sẽ không ngăn cản được con.”
Giang Thiệu Khiêm khó hiểu
đảo đảo mắt, đưa tách trà nhỏ lên khóe miệng, uống một ngụm trà.
Giang Trừng ngồi lại lên ghế, bên chân rơi xuống một mảnh lá cây, cô
nhặt lên, cầm ở trong tay chơi đùa. Giang Thiệu Khiêm nhìn cô nói: “Vậy chúc con tân hôn vui vẻ.”
“Cám ơn.” Ngón tay Giang Trừng linh
hoạt, xếp lá cây thành một cái muỗng nhỏ. Giang Thiệu Khiêm cũng thật
sự cảm thấy cái gì cũng không ý nghĩa, con gái nhỏ của hắn thật sự đã
trưởng thành.
Giang Trừng ngẩng đầu lên, nắm một cái chìa khóa
đưa đến trước mắt Giang Thiệu Khiêm: “Trả lại cho ba, tâm huyết hơn nửa
đời người của ba.” Ánh mắt Giang Thiệu Khiêm hơi trợn to, không có ai
quen thuộc thanh chìa khóa tủ sắt đặc chế này hơn so với hắn. Giang
Trừng nhét chìa khóa vào trong tay hắn, dáng vẻ xem thường: “Con sẽ mang theo người yêu du ngoạn thế giới, không tâm tư đi quản Hưng Thịnh của
ba nữa.”
“Đừng đổi đi Hồ phó tổng của con, nếu không Hưng Thịnh
sẽ mất đi một trụ cột.” Giang Trừng tốt bụng dặn dò: “Trừ việc mở
công ty con thật không biết kiếm tiền bằng cách nào, nên vì không để vợ
yêu phải nuôi con, con bèn giữ lại năm phần trăm cổ phần, ba cũng sẽ
không để ý đi.”
Giang Thiệu Khiêm còn chưa quá hiểu rốt cuộc
Giang Trừng muốn làm cái gì. Sẽ vì một nữ nhân buông tha công ty? Đây là chuyện mà con gái của Giang Thiệu Khiêm hắn có thể làm ra sao?
Sự thật chứng minh, đúng vậy.
“Tối thiểu trong vòng năm năm tới con cũng sẽ không trở lại, ba bảo trọng
a.” Giang Trừng vỗ vỗ bả vai của Giang Thiệu Khiêm, cười vui vẻ: “Sau
này con cũng sẽ không hận ba với Giang Tịnh nữa, dĩ nhiên cũng sẽ không
có tình cảm gì là được. Cố gắng phát dương quang đại Hưng Thịnh a, con
làm cổ đông cũng được nhiều chút hoa hồng, đúng không?”
Giang
Thiệu Khiêm nhìn cô, nói không ra lời, Giang Trừng gãy gãy ót: “Con
biết trong lòng ba nghĩ cái gì, con sẽ nói cho ba biết a. Sở Ca so với
mọi thứ đều quan trọng, so với thứ gì cũng quan trọng nhất.” Cô
lại vỗ vỗ bả vai Giang Thiệu Khiêm, xoay người rời đi. Giang Thiệu Khiêm còn đang suy nghĩ, chưa phản ứng kịp, một thân ảnh khác đã chạy tới.
Giang Trừng mới vừa đi ra khỏi cửa, liền bị một người kéo cổ tay, Giang Tịnh
thở hỗn hển đứng ở sau lưng cô, khóe mắt hồng hồng. Giang Trừng quay
đầu lại, cười nhìn nàng, lên tiếng chào: “Chị a.”
Giang Tịnh bóp
thật chặt cổ tay của cô, nước mắt từng giọt một rơi xuống, giọng mang
theo run rẩy: “Tiểu Trừng, em thật sự muốn đi sao, thật sự cái gì cũng
không cần sao?” Giang Trừng gật đầu một cái, nhìn ánh mắt của nàng nói:
“Cám ơn chị đã cho tôi mọi thứ.”
Mọi người đều nói là cô đoạt đi
mọi thứ của Giang Tịnh, nhưng Giang Tịnh là ai? Nếu như nàng không
muốn, Giang Trừng có cố gắng một trăm năm cũng không thể dễ dàng bỏ Hưng Thịnh vào trong túi. Đó không phải là cô giành được, mà là người trước
mắt này chắp tay đưa cho cô.
Chuyện sai lầm nhất trong đời này
của Giang Tịnh đại khái chính là không cẩn thận, thật sự yêu phải em gái của mình. Nước mắt trên khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp kia rơi thành chuỗi
dài, Giang Trừng vui vẻ nhìn nàng, đưa tay lau đi nước mắt cho nàng:
“Chị đừng khóc a, bây giờ tôi hạnh phúc như vậy, chị không vì tôi vui vẻ sao?”
“Vui vẻ.” Giang Tịnh cắn môi dưới, khóc như mưa, nức nở
nói: “Em hạnh phúc, làm sao tôi sẽ không vui?” Giang Trừng vẫn cười,
nói: “Cám ơn chị đã giúp tôi hoàn thành trò chơi này, rốt cục bây giờ
tôi đã có một cái kết mỹ mãn, chị nhất định cũng phải hạnh phúc, có được hay không?”
Giang Tịnh nhìn cô, không ngừng lắc đầu: “Tôi thế
nào có thể hạnh phúc? Giang Trừng, em nói cho tôi biết tôi thế nào hạnh
phúc ? Em đã là của người khác, tôi cam tâm tình nguyện để em lừa lâu
như vậy, em phất tay một cái mọi thứ đều xong. Em nói cho tôi biết, tôi
phải làm thế nào để có hạnh phúc? Giang Trừng, em mang hạnh phúc của tôi đi, tôi thế nào có thể hạnh phúc?” Nàng nói bừa bãi, nước mắt chảy
không ngừng.
Giang Trừng lại tâm địa sắt đá, giống như không
nhìn thấy nàng đang khóc, cười nói: “Tôi cần phải trở về rồi, trở về quá muộn Sở Ca sẽ lo lắng.” Cô phất tay một cái với Giang Tịnh, lấy một
tấm khăn giấy từ trong túi ra nhét vào trong tay Giang Tịnh, sau đó bước đi, cũng không quay đầu lại.
Giang Tịnh nhìn bóng lưng của cô,
tầm mắt mơ hồ, nàng nắm tấm khăn giấy Giang Trừng đưa, ngồi chồm hổm ở
trên mặt đất khóc nức nở. Giang Trừng tựa hồ có quay đầu lại liếc nhìn
nàng một cái, Giang Tịnh còn chưa kịp xác định, cô đã ngồi lên xe, vô
tình bỏ đi.
Khi Giang Trừng về đến nhà Ngụy Sở Ca mới vừa ăn
xong cơm tối, mang tạp dề rửa chén bát trong phòng bếp. Giang Trừng từ
phía sau ôm lấy nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi ở bên tai nàng, Ngụy Sở Ca
nghiêng đầu, trợn mắt nhìn cô một cái: “Tránh ra, em đang bận đây.”
“Chờ chúng ta du ngoạn thế giới trở lại, cũng nuôi một đứa bé đi?” Giang
Trừng cọ cọ ở cổ nàng: “Lúc tôi không ở, em ở nhà một mình như vậy rất
cô đơn.” Ngụy Sở Ca rửa chén, thuận miệng nói: “Em mới không cô đơn, chị không ở nhà em sẽ vẽ, nếu không thì đi tìm Tiểu An, tìm ba mẹ, tóm lại mới sẽ không cô đơn.”
Giang Trừng bỉu môi: “Tôi không thấy được
em một lát đã cảm thấy cô đơn khó nhịn, em ngược lại, có tôi hay không có tôi gì cũng không khác nhau.” Cô há mồm cắn nhẹ trên cổ Ngụy Sở Ca
một cái, nhận lấy một ánh mắt xem thường.
“Tôi đã trả chìa
khóa lại cho ba tôi.” Giang Trừng buông Ngụy Sở Ca ra, cuốn tay áo lên
đưa tay cầm lấy cái chén, động tác thuần thục hỗ trợ. Ngụy Sở Ca ừ một
tiếng, ôm cánh tay tựa trên thành bồn nhìn cô. Thoạt nhìn tâm tình của
Giang Trừng rất tốt, rửa chén cũng cười híp mắt: “Bây giờ thật là nhẹ
nhõm cả người a.”
Ngụy Sở Ca nhìn tiểu bộ dáng đắc ý của cô,
cũng nhịn không được bật cười. Giang Trừng cầm chén rửa xong, úp vào,
lôi kéo Ngụy Sở Ca cùng nhau rửa tay. Ngụy Sở Ca thuận miệng hỏi: “Chị
trở lại nhanh như vậy, ăn cơm chưa?” Giang Trừng lắc đầu, Ngụy Sở Ca
liếc cô một cái: “Đi ra ngoài.”
Nàng lại mặc vào tạp dề vừa cởi
xuống không lâu, đẩy Giang Trừng vào phòng khách, lấy mấy món Giang
Trừng thích ăn từ trong tủ lạnh ra, nhanh chóng làm.
Giang Trừng
ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào phòng
bếp. Mùi thơm của thức ăn từ từ truyền tới, Giang Trừng sờ sờ bụng, đột
nhiên cảm thấy thật đúng là đói bụng. Ngụy Sở Ca không có để cho cô chờ
quá lâu, ba món ăn một canh, lục tục bưng lên bàn ăn.
Ngụy Sở Ca
ngồi ở bên người Giang Trừng nhìn cô ăn cơm, Giang Trừng vừa ăn, vừa
không quên nịnh hót: “Tay nghề của vợ yêu so với đầu bếp ở nhà hàng còn
tốt hơn a.” Ngụy Sở Ca cười trừng cô: “Mấy món ăn này cũng đều là theo
đầu bếp học.”
“Cho nên nói, đây chính là trò giỏi hơn thầy mà.”
Giang Trừng ăn miệng đầy dầu mỡ, Ngụy Sở Ca đưa tay múc canh cho cô,
liếc mắt nhìn nhìn cô: “Có người chủ như chị vậy, đầu bếp phải núp một
bên khóc.”
Giang Trừng bày ra vẻ mặt say mê, “Đây tràn đầy đều
là mùi vị của tình yêu, bọn họ làm không được.” Ngụy Sở Ca bị cô chọc
cười, đở bả vai của cô đứng dậy: “Không muốn ba hoa, mau ăn cơm thật
ngon. Chị lau một chút dầu mỡ dính ngoài miệng, em đi làm nước trái cây
cho chị.”
Giang Trừng rút khăn giấy, lau lau khóe miệng, giọng
của Ngụy Sở Ca từ phòng bếp truyền tới: “Giang Trừng, chị muốn uống
nước táo không?” Giang Trừng vứt khăn giấy vừa dùng qua vào thùng rác,
cao giọng đáp lời: “Nước đào!” Ngụy Sở Ca không nói gì thêm, chỉ chốc
lát sau, nàng bưng một ly nước đào từ phòng bếp đi ra.
Giang
Trừng cầm ly lắc lắc, giống như đại gia bắt chéo hai chân, nhận lấy
nước đào mới ép mà uống. Ngụy Sở Ca dọn dẹp chén đũa, bên tai rơi xuống một chòm tóc, Giang Trừng đưa tay giúp nàng vén ra sau vành tai, Ngụy
Sở Ca dịu dàng cười một tiếng về phía cô, Giang Trừng cảm thấy tâm cũng
tan chảy.
Kiếp này có em đã đủ, nếu tôi còn cầu xin thêm nữa, đều là tội ác tham lam.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT