Hôn sự của Giang Trừng với Ngụy Sở Ca đúng hạn cử hành, sau đó các nàng
không có lập tức bắt đầu lữ hành du lịch thế giới, mà là trở về thành
phố X, cử hành một cuộc triển lãm tranh cá nhân. Giáo sư đại học của
Ngụy Sở Ca là đại sư Lục Tân nổi danh thế giới, Ngụy Sở Ca là đệ tử cuối cùng của hắn.
Có Lục lão tự mình trấn giữ, hơn nữa còn có Dịch
Nghiêu cổ vũ, thành phố X luôn luôn khiêm tốn lại náo nhiệt. Đại học X có học viện mỹ thuật chuyên môn, bên trong có một phòng triển lãm đặc
biệt trưng bày tác phẩm của học sinh, phòng triển lãm được quét dọn sạch sẽ, ngày triển lãm tranh bày đầy tác phẩm của Ngụy Sở Ca.
Ngụy
Sở Ca am hiểu vẽ tranh phong cảnh, treo trên tường phòng triển lãm toàn
bộ đều là tranh phong cảnh. Trên tủ trưng bày nội dung loại hình phong phú, tĩnh vật, phong cảnh, nhân vật, phác hoạ, bột nước, thậm chí có
tranh thuỷ mặc. Ở trung tâm là một bức tranh nhân vật khổng lồ, một
cô gái lõa thể, bất quá chỉ là thân thể, không nhìn thấy mặt.
Thời Ngộ An đâm đâm Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu đang chuyên tâm nhìn tranh,
Thời Ngộ An tiến tới bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Bức tranh kia có phải
là vẽ Giang Trừng hay không?” Dịch Nghiêu ngẩng đầu nhìn lướt qua, thô
sơ giản lược gật đầu một cái: “Đại khái đi.” Hàm hồ trả lời qua, lại
nghiêm túc nghiên cứu mấy bức tranh kia của Ngụy Sở Ca.
Thời Ngộ
An bĩu môi, cho tới bây giờ cô không biết Dịch Nghiêu sẽ cảm thấy hứng
thú đối với những thứ tranh vẽ này a. Dịch Nghiêu nhìn tranh, Thời Ngộ
An ngược lại rất nhàm chán, cô với Ngụy Sở Ca biết nhau nhiều năm như
vậy, tranh của Ngụy Sở Ca cô đã xem không biết bao nhiêu, Thời Ngộ An
lại không hiểu nghệ thuật gì, đã sớm nhìn chán chê.
Thời Ngộ An
xa xa thấy Hứa Mâu ở bên kia, hắn giống như cô, dáng vẻ như chán đến
chết, Thời Ngộ An nhanh nhẹn tới bên người Hứa Mâu. Hứa Mâu thấy được
cô, cười chào hỏi: “Thời tiểu thư xinh đẹp, thật là khéo a.”
Tên này tuyệt đối là đi cùng với Hồ Tử Ngọc đi, Thời Ngộ An nhìn chung
quanh, không nhìn thấy Hồ Tử Ngọc: “Hồ tiên sinh đâu a ?” Hứa Mâu mở ra
tay: “Giúp chủ trước kia của anh ấy làm việc vặt rồi.” Hắn giả bộ rất
thất vọng, trong mắt lại đều là vui vẻ.
Thời Ngộ An thật tâm cảm
thấy nhàm chán, cô thở dài, lầm bầm lầu bầu một câu: “Ở chỗ này còn
không bằng về nhà giữ con đây.” Hứa Mâu động động lỗ tai, vừa vặn nghe
thấy lời của cô, hắn cười híp mắt gật đầu một cái, giống như rất đồng
ý với cách nói của Thời Ngộ An: “Đúng nha, nghệ thuật loại này, bọn phàm phu tục tử chúng ta không hiểu nổi, còn không bằng về nhà giữ
con.”
Thời Ngộ An kỳ quái nghiêng mắt nhìn hắn: “Anh có con
sao?” Hứa Mâu tự nhiên gật đầu: “Có a, tại sao không có.” Thời Ngộ An
nhìn hắn từ trên xuống dưới, chậc chậc hai tiếng, như nhìn một thằng
ngốc: “Là anh sinh, hay Hồ tiên sinh sinh a?”
Hứa Mâu ném một
viên long não qua, ghét bỏ nhìn cô: “Tôi nói chính là em gái tôi
nha.” Mọi người đều biết nhà Hứa thị trưởng có ba đứa con, Đại công tử
Hứa Dương, Nhị công tử Hứa Mâu, còn có cái một cô con gái không thường
lộ diện, gọi là Hứa Tương Cố.
Thời Ngộ An nhớ lại, liếc lại
hắn: “Em gái anh đã bao lớn rồi, còn cần anh đi dỗ dành?” Thiên kim
duy nhất của Hứa gia thứ nhất đếm ngược trong cuộc thi cấp ba toàn
thành phố, Hứa thị trưởng tức giận đến giơ chân, trước đó vài ngày
báo còn nói đây, một người tốt nghiệp sơ trung, có thể còn nhỏ?
“Lớn hơn nữa cũng là em gái tôi, em gái chính là muốn anh trai tới dỗ dành.” Hứa Mâu nói nghĩa chánh ngôn từ, hoàn toàn là một điển hình muội khống. Thời Ngộ An còn muốn liếc hắn, Hứa Mâu đột nhiên cười, giật nhẹ cô,
nói: “Tiểu An tử, Dịch Nghiêu chính là một kẻ trộm hoa đào, em nhất định phải coi trọng, không chú ý một chút thì nàng sẽ câu tam đáp tứ.”
Thời Ngộ An theo bản năng nhìn Dịch Nghiêu một cái, làm sao còn có thể thấy bóng người? Nhóm người kia tầng tầng bao vây, trong lòng Thời Ngộ An
âm trầm, cũng may trong phòng triển lãm có điều hòa, nếu không với
loại khí trời này bị vây lại như vậy, nhất định thế nào Dịch Nghiêu cũng bị cảm nắng.
Hồ Tử Ngọc đi ra từ phía sau phòng triển lãm, mắt
Hứa Mâu sáng lên, vỗ vỗ bả vai Thời Ngộ An: “Tôi muốn mang cao tài sinh
của tôi đi dạy bù cho Bảo nhi nhà tôi, em mau đi cứu vớt Dịch đại tiểu thư nhà em đi.” Thời Ngộ An còn không có nghe hắn nói cái gì, Hứa Mâu
tựa như chim nhỏ vừa được thả ra lồng tre, hí hửng bay đến bên người
Hồ Tử Ngọc.
“Ngây thơ.” Thời Ngộ An phỉ nhổ, chậm chạp đi
đến “cứu vớt” Dịch Nghiêu. Mới vừa đến gần đám người, liền nghe thấy
giọng nói líu ríu.”Dịch học tỷ, chị với Ngụy học tỷ rất thân sao?”
“Dịch học tỷ, tại sao nữ nhân ưu tú đều đi làm bách hợp?” “Dịch học tỷ,
rốt cuộc chị là công hay thụ a?” “Dịch học tỷ...”
Thời Ngộ An xoa xoa cổ họng, dùng sức ho khan một tiếng, đám người đang ầm ĩ nhất thời
yên tĩnh lại, mười mấy ánh mắt đồng loạt nhìn cô, sau đó rất có ăn ý
chừa ra một con đường. Rốt cục Dịch Nghiêu lộ mặt ra, cười híp mắt
ngoắc ngoắc tay với Thời Ngộ An, Thời Ngộ An có chút lúng túng đi tới,
một tay Dịch Nghiêu ôm cô, cười trả lời các loại vấn đề kỳ quái.
“Tôi với Ngụy học tỷ của các bạn rất thân, năm thứ hai trung học liền biết
nhau, cậu ấy là bạn tốt của vị này nhà tôi. Không nên nói những người ưu tú đều đi làm bách hợp, chỉ là vì cùng người yêu sống tốt, vô luận
đồng tính hay dị tính, cũng nhất định phải hết sức làm cho bản thân
trở nên ưu tú a. Về phần vấn đề công thụ gì đó...” Dịch Nghiêu cười như một hồ ly gian trá, ở trước mặt mọi người nhẹ nhàng hôn lên mặt Thời
Ngộ An, nhướng chân mày nhìn về phía mọi người, chậm rãi hỏi: “Mọi người nói như thế nào?”
Mặt Thời Ngộ An lập tức đỏ chót lên, có thế
nào cô cũng không nghĩ tới Dịch Nghiêu sẽ ngay trước mặt của nhiều người như vậy làm ra hành động này. Đám học sinh bát quái kia bắt đầu ồn ào, có vỗ tay có huýt gió, còn la hét thêm một lần gì đó... Thời Ngộ An lôi kéo Dịch Nghiêu, vội vả chạy ra khỏi phòng triển lãm.
Giang Trừng giật giật khóe miệng nhìn Dịch Nghiêu đi, nàng sải chân dài đi
theoThời Ngộ An ra ngoài, quay đầu lại nhìn Giang Trừng một cái, còn
không quên phất phất tay với cô, ý bảo bản thân đi trước. Giang Trừng cắn răng nghiến lợi nặn ra một câu nói: “Ở triển lãm tranh của vợ yêu
của tôi còn không quên tú ân ái, không phải là nàng bị bệnh thần kinh
chứ?”
Hứa Mâu nhô ra từ phía sau cô, lắc đầu liên tiếp thở dài,
dáng vẻ lại nhìn có chút hả hê: “Đúng vậy, Dịch Nghiêu chính là người
bị bệnh thần kinh. Kể từ khi nàng cùng Tiểu An tử một chỗ đi, chậc chậc, thói hư tật xấu của người này liền bại lộ từng chút từng chút, ác
thú vị vô cùng. Ai, thật lo lắng Tiểu An tử từ từ thấy được bộ mặt
thật của nàng thì sẽ ồn ào cùng nàng chia tay a.”
Giang
Trừng tức giận nhìn hắn: “Anh mau đi chỗ khác cho tôi, tôi nhìn thấy anh liền cảm thấy phiền!” Hứa Mâu đáng chết, cứ như vậy bắt cóc tiên sinh
Hồ Tử Ngọc vạn năng của cô! Đáng chết đáng chết! Hồ Tử Ngọc cũng đáng
chết! Nếu như không phải là Dịch Nghiêu hỏi cô, cô thật sự còn không
biết Hồ Tử Ngọc đã cùng người đàn ông này ở chung một chỗ sáu! năm! !
Hứa Mâu buông tay, trách tôi sao? Hồ Tử Ngọc và Ngụy Sở Ca cùng nhau lắng
nghe Lục lão dạy bảo, liếc nhìn hai người bọn họ một cái, nhìn thấy hai
người như giương cung bạt kiếm, vội vàng nói xin lỗi cùng Lục lão, đi
tới đứng ở giữ hai người.
Một tay Hứa Mâu khoác lên trên vai
hắn, dáng vẻ như anh em tốt, cười híp mắt nhìn hắn: “Bây giờ đi được
chưa? Em gái em đang chờ đây.” Hồ Tử Ngọc gật đầu một cái, nhìn Giang
Trừng: “Cam Tử, tôi đi trước.” Giang Trừng đã không phải là Tổng giám
đốc Hưng Thịnh nữa, Hồ Tử Ngọc gọi cô như trước kia.
Giang Trừng
lầm bầm một câu trọng sắc khinh bạn, Hồ Tử Ngọc đưa tay sờ sờ đầu của
cô, mặt co quắp khẽ cười: “Em ở trong lòng tôi, vĩnh viễn là quan trọng
nhất.” Ý tứ của hắn tất cả mọi người đều hiểu, hắn và Giang Trừng, hai
người là bạn tốt cũng là thân nhân, nâng đỡ lẫn nhau nhiều năm như vậy,
đặc biệt là Hồ Tử Ngọc, dầu gì Giang Trừng còn có máu mủ thân nhân, cha
mẹ Hồ Tử Ngọc đều mất, Giang Trừng đối với hắn mà nói có ý nghĩa phi
phàm, giống như em gái, cũng giống như là con gái...
Nhưng Hứa
Mâu nhỏ mọn vẫn không nhịn được ăn dấm chua vô lý, hừ lạnh một tiếng
với Giang Trừng, lôi kéo Hồ Tử Ngọc liền đi ra ngoài. Tâm tình Giang
Trừng thoải mái a, vui vẻ phất tay với Hứa Mâu: “Nhị công tử đi thong
thả a.” Hứa Mâu quay đầu lại trừng cô một cái, bước chân rộng hơn.
Lúc này Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An đã lên xe, khí trời quá nóng, đi một
chút liền chảy không ít mồ hôi, Dịch Nghiêu mở máy điều hòa không khí,
cầm bình nước cho Thời Ngộ An. Thời Ngộ An mở nắp uống một hớp liền bỏ
qua một bên, Dịch Nghiêu rút khăn giấy lau mồ hôi cho cô: “Bây giờ trở
về nhà?”
Thời Ngộ An ừ một tiếng, mở điện thoại di động nhìn thời gian một chút, cũng sắp mười hai giờ. Dịch gia ăn cơm trưa lúc mười
một giờ bốn mươi lăm phút, chờ các nàng trở về, chén cũng sắp rửa xong
rồi đi. “Đi ăn cơm trước đi.” Thời Ngộ An có chút mệt mỏi, nhắm mắt
lại tựa vào lưng ghế. Dịch Nghiêu nghiêng người hôn một cái lên mặt cô, từ từ khởi động xe.
Khi Thời Ngộ An tỉnh lại thì còn ở trong
xe, bên người lại không có thân ảnh của Dịch Nghiêu, cô cất tấm thảm
đắp trên người, xoa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Cô hơi trợn to hai
mắt, xuyên thấu qua cửa sổ xe, cô nhìn thấy người ngoài ý liệu. Cách đó
không xa, Dịch Nghiêu cùng Khang Diệu đang nói cái gì, hai người bọn họ
cũng vui vẻ.
Khang Diệu không biết nói cái gì, vẻ mặt ngưng
trọng, vươn tay với Dịch Nghiêu. Dịch Nghiêu gật đầu, nắm tay của hắn,
hai người nhìn nhau cười một tiếng. Dịch Nghiêu nói tạm biệt cùng Khang
Diệu, đi lên xe, cười nhìn Thời Ngộ An: “Tỉnh rồi a.”
Thời Ngộ An ừ một tiếng, từ từ mở miệng: “Tại sao Khang Diệu trở về thành phố X?”
Dịch Nghiêu thắt dây an toàn khởi động xe, giải thích với cô: “Hắn
trở về sau khi tìm được công việc, lần này tới đây là muốn bàn
bạc một hạng mục. Tôi nhìn thấy người giống như hắn nên đi xuống xe
hàn huyên đôi câu, dù sao hắn đã từng cũng là công nhân viên của Dịch
thị.”
Dịch Nghiêu nghiêng đầu nhìn Thời Ngộ An, Thời Ngộ An đẩy
đầu của nàng để cho nàng chuyên tâm lái xe, cô mới không tin chuyện
hoang đường này của nàng. Bởi vì Khang Diệu từng là công nhân viên của
Dịch thị nên mới đi xuống hàn huyên đôi câu với hắn? Thời Ngộ An là đứa
trẻ ba tuổi dễ lừa gạt như vậy sao! Thời Ngộ An bĩu môi: “Chị với Khang
Diệu hàn huyên chuyện gì? Mặt mày hồng hào.”
Dịch Nghiêu đưa tay
sờ sờ mặt mình, thu hồi vui vẻ cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Tôi hỏi hắn
hận tôi không.” Thời Ngộ An ồ một tiếng, mở nắp bình nước ừng ực một
mạch, mới lại tiếp tục hỏi nàng: “Hắn nói thế nào?” Vừa đúng ngã tư
đường gặp phải đèn đỏ, Dịch Nghiêu ngừng xe, quay đầu đi nhìn cô thở
dài.
“Hắn nói không hận, ngược lại cám ơn tôi cho em hạnh phúc mà hắn vẫn không thể cho. Hắn nói muốn tôi không cần có cảm giác áy náy
đối với hắn, hắn từ chức cũng là vì trở về chiếu cố ba hắn đang ngã
bệnh. Hắn còn nói, em gái của hắn gây thêm phiền toái cho tôi, hy vọng
tôi đại nhân có đại lượng không cần so đo, hắn bảo đảm Khang Từ sẽ không làm ra chuyện gì kỳ quái nữa.” Dịch Nghiêu thở dài: “Hắn còn nói hắn
muốn kết hôn, bất quá cũng không hy vọng chúng ta đi tham gia hôn lễ của hắn. Ngộ An, Khang Diệu là một người đàn ông tốt, hắn nói hắn hy vọng
tôi luôn chung thủy với em, đừng giống như hắn vậy, vừa nói yêu em,
lại đi cưới người con gái khác, mặc dù em cũng không quan tâm, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.”
Thời Ngộ An cúi đầu, để nửa bình
nước còn lại xuống, nhìn nước lật tới lật lui. Đèn xanh, Dịch Nghiêu khởi động xe, đưa tay vỗ vỗ đầu Thời Ngộ An: “Nghĩ gì thế? Tôi sẽ ghen a.” Dịch Nghiêu cho là cô đang nghĩ tới Khang Diệu, bộ dáng kia như
cảm động muốn khóc.
Ngoài ý liệu, Thời Ngộ An nghiêng đầu nhìn
Dịch Nghiêu nghiêm túc lái xe, mở miệng cười: “Em đang nghĩ về chị.”
Khóe miệng Dịch Nghiêu cong lên, không có lên tiếng, Thời Ngộ An nói
tiếp: “Có thể em là một người phụ nữ xấu xa, ích kỷ đi, chị nhìn xem, Khang Diệu đối với em tốt như vậy, em cũng chẳng qua là cảm thấy hắn
ngốc. Mà em đã không chỉ một lần cảm tạ trời xanh, có thể để cho em gặp
được chị.”
Khóe miệng Dịch Nghiêu hơi cong lên, xe dừng ở nhà
hàng, nàng mở dây an toàn, một tay ôm lấy Thời Ngộ An: “Tôi liền thích em ích kỷ như vậy, xấu như vậy.” Thế sự hỗn loạn bị ngăn ở ngoài cửa
xe, Dịch Nghiêu cúi đầu hôn môi Thời Ngộ An, mơ mơ hồ hồ nói một câu:
“Em chỉ cần dịu dàng đối với tôi là tốt rồi.”
Thời Ngộ An vươn
cánh tay ôm cổ của nàng, như hòa đáp lại nụ hôn của nàng, trong đầu đột nhiên nhớ tới một câu nói: 'Có tình yêu của em khiến cho tôi giàu có
như vậy, cho dù đổi vị cùng đế vương tôi cũng không hề chịu thiệt'.
Mà lúc này trong lòng của Dịch Nghiêu có ngàn vạn nhu tình, nàng nhớ tới Khang Diệu nói với nàng: “Dịch Nghiêu, nàng cũng không phải là một
người kiên cường, tôi tin tưởng cô hiểu rõ nàng hơn so với tôi, nhưng
mà tôi đã thấy bộ dáng yếu ớt nhất của nàng. Cả đời này của nàng đều
cho cô, tôi hy vọng, cô có thể cả đời thủy chung với nàng.”
Cả đời thủy chung sao, thật là một từ tốt đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT