“Anh Cẩm Dung tìm tôi có việc gì sao?” Thời Ngộ An có chút nghi ngờ,
tiệc mừng thọ vừa mới bắt đầu, Túc Cẩm Dung liền kêu cô đơn độc đi ra
ngoài, thần thần bí bí không biết giở trò quỷ gì.
Sắc mặt Túc Cẩm Dung không tốt lắm, nhìn cô muốn nói lại thôi, Thời Ngộ An cảm thấy
buồn bực. Túc Cẩm Dung nắm quả đấm, rốt cục không nhịn được mở miệng:
“Tiểu An a, tôi nghe Nghiêu Nghiêu nói qua, Sướng Sướng không phải là
con ruột của em.” Thời Ngộ An nhìn hắn, từ từ gật đầu, không biết hắn
rốt cuộc muốn làm gì.
“Vậy Sướng Sướng là từ từ đâu tới?” Thoạt
nhìn Túc Cẩm Dung có chút cấp bách, Thời Ngộ An thật chẳng hiểu ra
sao: “Anh Cẩm Dung sao đột nhiên lại nhớ tới hỏi tôi cái này?” Túc Cẩm
Dung gãi gãi đầu: “Em trả lời tôi trước đi.”
Thời Ngộ An do dự
một chút, vẫn nói cho hắn: “Hơn bốn năm trước, khi đó tôi mới vừa lên
đại học, bởi vì gây gổ với ba nên một mình chạy đi Hà Sơn. Tôi phát hiện Sướng Sướng ở trong một rừng cây nhỏ.”
Mặt Túc Cẩm Dung không
còn chút máu, lui về sau hai bước, Thời Ngộ An nhìn hắn: “Anh Cẩm
Dung, anh rốt cuộc sao thế?” Túc Cẩm Dung đỡ tường miễn cưỡng đứng
thẳng người, ánh mắt phức tạp nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Tôi từng có
một con gái, là mối tình đầu của tôi vì tôi sinh. Mới đầu tôi cũng không biết sự tồn tại của đứa bé, cho đến khi đứa bé ra đời, nàng sanh khó mà chết, trước khi chết cho người báo cho tôi biết.”
“Đứa bé kia là sinh non, thân thể vô cùng suy yếu, mắt thấy liền không sống nổi.
Tôi... rất sợ, bởi vì ba tôi tuyệt sẽ không cho phép tôi mang về một đứa con gái ngoài giá thú, hủy hoại danh tiếng Túc gia.” Giọng Túc Cẩm
Dung có chút run rẩy: “Tôi vứt bỏ đứa bé, vứt nó ở... Hà Sơn.”
Thời Ngộ An nhìn Túc Cẩm Dung, tiêu hóa lời của hắn nói từ đầu tới cuối, rốt cuộc minh bạch đây là tình huống gì. “Vậy bây giờ anh nói chuyện
này với tôi là có ý gì?” Thời Ngộ An thoạt nhìn rất lãnh tĩnh: “Anh
muốn cho Sướng Sướng nhận tổ quy tông, trở lại Túc gia?”
Thoạt
nhìn Túc Cẩm Dung có chút khó chịu, bình tĩnh mà xem xét, hắn đúng là có ý nghĩ này, bất quá Thời Ngộ An trực tiếp hỏi như vậy, hắn xác thực
không biết nên thế nào mở miệng thừa nhận. Ngay từ lúc hắn vứt bỏ đứa
bé, hắn cũng đã đánh mất tư cách làm cha của đứa bé.
“Tiểu An...” Túc Cẩm Dung vẫn mở miệng: “Tôi biết tôi không xứng làm ba ba của Sướng Sướng, năm đó là tôi quá hèn yếu, không có dũng khí đối mặt. Nhưng mà,
Sướng Sướng dù gì cũng là con gái của tôi a, bây giờ tôi rốt cục có
năng lực nuôi dưỡng, bù đắp lại cho con bé, tôi hy vọng, em có thể suy
tính một chút.”
Thời Ngộ An mím môi, cười lạnh một cái: “Anh Cẩm
Dung, anh chuẩn bị bù đắp thế nào ? Anh có biết hay không, năm đó nếu
như không phải là cơ duyên xảo hợp bị tôi phát hiện, con bé sẽ chết. Sớm biết hôm nay cần gì ban đầu làm như vậy? Anh có biết hay không, lúc tôi phát hiện, con bé thậm chí ngay cả muốn khóc cũng khóc không được. Khi
đó anh, người ba này ở nơi nào... Nga, xin lỗi, tôi quên, con bé chính
là bị anh tự tay vứt bỏ.”
Túc Cẩm Dung cúi đầu không dám nhìn cô, Thời Ngộ An nói tiếp: “Sướng Sướng tương đối trưởng thành sớm, mặc dù
thoạt nhìn giống như một hùng hài tử, nhưng thật ra con bé đặc biệt nhạy cảm. Anh cho rằng, coi như là tôi đồng ý, con bé sẽ tiếp nhận người chú như anh đột nhiên biến thành ba ba của con bé sao?”
“Nhận tổ quy tông có cái gì không tốt?” Túc Cẩm Dung lúng ta lúng túng mở miệng:
“Con bé vốn là con cháu Túc gia, tôi sẽ cho con bé cuộc sống tốt
hơn...” “Con bé họ Thời, hơn nữa sinh hoạt bây giờ của nó cũng rất tốt.” Dịch Nghiêu cắm hai tay trong túi, ánh mắt phát ra từ phía sau mắt
kiếng sắc bén có chút lạnh.
Nàng đi tới, nghiêng đầu nhìn Túc
Cẩm Dung: “Anh họ, cái gì anh cũng không cần nói nữa, bây giờ tôi liền
cho anh đáp án của tôi.” Túc Cẩm Dung ngẩng đầu nhìn nàng, Dịch Nghiêu
cong khóe miệng, cho hắn một nụ cười châm chọc: “Sướng Sướng là con gái
của tôi với Ngộ An, sau này khi con bé lớn lên có lẽ tôi sẽ nói cho con
bé biết thật ra thì con bé còn có một người ba ruột, nhưng mà con bé vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh chúng tôi, việc này cũng không có nửa điểm
quan hệ gì với anh.”
Sắc mặt Túc Cẩm Dung trở nên xanh mét, Dịch
Nghiêu liếc hắn một cái, đưa tay kéo Thời Ngộ An: “Đi thôi, trở về ăn
cơm.” Thời Ngộ An gật đầu, đi theo nàng. Dịch Nghiêu đi hai bước, lại
quay đầu nhìn Túc Cẩm Dung, khẽ mỉm cười: “Anh họ, ông ngoại bọn họ tìm
anh khắp nơi, anh cũng nên nhanh lên một chút đi.”
Trở lại bữa
tiệc, Túc Minh Tiên nhìn chung quanh một chút: “Cẩm Dung đâu?” Dịch
Nghiêu nói: “Ở phía sau.” Ngồi xuống, Túc Như Chỉ gắp thức ăn cho Thời
Ngộ An, thuận miệng hỏi câu: “Cẩm Dung tìm con có chuyện gì a?” Thời Ngộ An nhìn Dịch Nghiêu một cái, Dịch Nghiêu khẽ lắc đầu, Thời Ngộ An cười
nói: “Không có chuyện gì, tố cáo Sướng bảo bảo thôi.”
“Con thật
biết điều, mới không có chọc chú Cẩm Dung tức giận.” Thời Sướng mặc quần áo mới, bất mãn nhìn Thời Ngộ An, Thời Ngộ An liếc cô bé một cái rồi
không có để ý đến nữa, Thời Sướng khẽ cắn răng, cúi đầu buồn buồn ăn
cơm. Dịch Hiên cười hì hì đưa tay sờ sờ đầu của cô bé, có thể trị hùng
hài tử này, đại khái cũng chỉ có Thời Ngộ An đi.
Chỉ chốc lát sau Túc Cẩm Dung cũng tới, sắc mặt hắn vẫn không tốt lắm, Dịch Nghiêu
ngẩng đầu có thâm ý khác nhìn hắn một cái. Túc Cẩm Dung thuận miệng qua
loa tra hỏi của người trong nhà, ngồi xuống cầm đũa lên, lại ngây
ngốc không gắp thức ăn.
Túc Như Úy phát giác con trai có cái gì
không đúng, ở tiệc mừng thọ của lão gia tử, khó được một bộ dáng từ phụ
hỏi hắn: “Cẩm Dung sao thế? Thân thể không thoải mái sao?” Túc Cẩm Dung miễn cưỡng cười cười: “Cám ơn ba quan tâm, con không sao.”
“Thoạt nhìn chỗ nào giống như không có chuyện gì a?” Túc Cẩm Phong liếc mắt
về phía em trai hắn: “Không thoải mái thì đi nghỉ ngơi, có cái gì mà
cậy mạnh.” Túc Minh Tiên gật đầu một cái, cũng nói: “Cầm thẻ mở cửa
phòng đi lên nghỉ ngơi đi, ta ở đây có rất nhiều người ở cùng
rồi.”
Trong đầu Túc Cẩm Dung rối bời một mảnh, cũng không
muốn ngây ngốc ở đây nữa liền thuận thế đứng lên: “Cám ơn ông nội, vậy
con lên đây.” Túc Minh Tiên gật đầu, Túc Cẩm Dung mới để đũa xuống, đi
tìm người hầu cầm thẻ mở cửa phòng lên lầu.
Sau khi Túc Cẩm Dung
đi, Túc Cẩm Lan cũng đứng lên: “Ông nội, con xem Cẩm Dung không đúng
lắm, con đi lên xem nó một chút?” Túc Minh Tiên phất tay một cái: “Đi
đi đi đi.” Túc Cẩm Lan cười chào mọi người, đi hỏi người hầu phòng của
Túc Cẩm Dung, cũng đi theo lên lầu.
Túc Cẩm Dung mới vừa rửa mặt, cửa phòng liền bị gõ, hắn mở cửa, Túc Cẩm Lan cười khanh khách đứng ở
cửa. Túc Cẩm Dung nghiêng người để cho nàng đi vào: “Chị, chị tới đây
làm gì?” Túc Cẩm Lan ngồi ở trên giường, cười nhìn hắn: “Từ nhỏ đến lớn
em cũng không có tiến bộ gì, trên mặt không giấu được chuyện. Nói chị
nghe một chút, em rốt cuộc thế nào?”
“Không có gì cả.” Túc Cẩm
Dung cầm bình nước ném cho nàng, bản thân đứng ở một bên cúi đầu nghịch điện thoại di động. Túc Cẩm Lan nhận nước đặt trên tủ đầu giường, vỗ vỗ bên người: “Tới đây ngồi.” Túc Cẩm Dung thu điện thoại di động, không
quá tình nguyện đi sang đấy ngồi: “Chị, em thật không có chuyện gì mà,
chị xuống với ông nội đi.”
“Chị là chị của em, em có sao hay
không, chị nhìn không ra sao?” Túc Cẩm Lan xem thường, đưa tay khoác lên trên vai hắn: “Cẩm Dung, không nên có chuyện thì giấu ở trong lòng, nói chị nghe một chút, chị cũng có thể cho em chút ý kiến.”
Túc Cẩm
Dung ôm lấy đầu, Túc Cẩm Lan cũng không thúc giục hắn, mở nắp bình nước
từ từ uống. Túc Cẩm Dung tự mình phiền muộn một lát, ngẩng đầu nhìn nhìn Túc Cẩm Lan, lắp bắp do do dự dự nói đầu đuôi mọi chuyện cho nàng nghe.
Túc Cẩm Lan có chút không phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn hắn, Túc Cẩm Dung
xê dịch trên giường, thở dài một hơi. Túc Cẩm Lan nhíu lại mi: “Cho nên
nói, Sướng Sướng thật ra là con gái của em?” Túc Cẩm Dung vô lực gật đầu một cái, Túc Cẩm Lan vỗ một cái tát vào trên người hắn: “Em đứng lên
cho chị!”
“Làm cái gì a?” Trong lòng Túc Cẩm Dung gấp gáp, trợn
mắt nhìn chị của hắn một cái, vẫn đàng hoàng đứng lên. Túc Cẩm Lan giơ
tay lên liền muốn đánh hắn, cứng rắn nhịn được, thay đổi hình tượng ôn
uyển động lòng người thường ngày, giơ chân lên liền đạp xuống đùi hắn.
Túc Cẩm Dung tránh sang bên cạnh, mặt hoảng sợ nhìn Túc Cẩm Lan: “Chị! Chị
làm gì thế a!” Túc Cẩm Lan nhìn chằm chằm hắn, tức giận cả người phát
run: “Em cái tên hỗn trướng này còn dám hỏi chị làm gì sao!” Túc Cẩm
Dung bị nàng rống sửng sốt, Túc Cẩm Lan đưa tay kéo lấy hắn, đẩy hắn tới bên tường, đứng thẳng bắt đầu giáo dục hắn.
“Em thân là một
người đàn ông, ngay cả trách nhiệm căn bản cũng không hiểu sao? Túc Cẩm
Dung, khi đó em mới nghĩ đến em không có gánh nổi, vậy sao lúc đầu không nhìn lại mình? Em sợ ba với ông nội, em sợ hủy hoại danh dự Túc gia, vậy em có nhớ ba với ông nội từ nhỏ dạy em cái gì hay không!” Túc Cẩm
Lan ngừng một chút, vươn tay chỉ cái ót của hắn: “Em còn dám nói cái gì
nhận tổ quy tông, đầu óc em bị nước vào sao?”
Túc Cẩm Dung bị
nàng mắng sửng sốt sửng sốt, Túc Cẩm Lan vỗ một cái tát vào đầu hắn:
“Chị thân là chị của em, chị cũng cảm thấy mất thể diện!” Túc Cẩm Dung
rúc cổ, yếu yếu mở miệng: “Không phải em đã biết sai muốn bù đắp lại sao, con bé dù sao cũng là xương thịt của em...”
“Khi em vứt bỏ
một đứa trẻ mới sinh ra không lâu, em có nghĩ tới đứa bé đó là xương
thịt của em sao?” Túc Cẩm Lan thở hổn hển mấy hơi, từ từ bình tĩnh lại:
“Đừng tìm bất kỳ lý do gì cho sự hèn yếu của em, vô luận là từ góc độ
nào, em cũng không có tư cách để cho đứa nhỏ nhận tổ quy tông.”
Túc Cẩm Dung cúi đầu không nói, dù sao Túc Cẩm Lan cũng là chị của hắn,
nàng mắng hắn, cũng có thể hiểu, nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng
không thể tha thứ hắn. Túc Cẩm Lan liếc hắn một cái, mở miệng: “Chuyện
này không thể gạt, tìm một cơ hội thích hợp nói cùng ba với ông nội đi,
nhưng việc nhận thức đứa nhỏ trở về, em chết tâm đi. Nếu như chị là Tiểu An, không đánh em coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, em cũng không phải không biết người ta vì Sướng Ssướng chịu bao nhiêu khổ.”
Túc
Cẩm Lan đưa tay vỗ vỗ bả vai Túc Cẩm Dung, thở dài: “Chị đi xuống, chính em suy nghĩ thật kỹ đi, nghĩ xong tự mình giao phó rõ ràng với ông
nội.” Túc Cẩm Dung nghiêm mặt gật đầu, Túc Cẩm Lan xoay người muốn đi,
chợt lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại hỏi hắn: “Mẹ của đứa bé là Hạ
Duyệt sao?”
Túc Cẩm Dung trầm mặc gật đầu, Túc Cẩm Lan cười cười: “Năm đó nàng vô cớ biến mất chị đã cảm thấy kỳ quái, xem ra là sanh con đi. Vậy nàng đâu ? Tại sao giao con cho em?” Túc Cẩm Dung che mặt,
buồn buồn lên tiếng: “Nàng chết rồi, giao con cho em xong thì chết.”
“Như vậy a.” Túc Cẩm Lan thở dài: “Em không chỉ có lỗi với đứa nhỏ, ngay cả
với mẹ của con bé cũng vậy. Cẩm Dung a Cẩm Dung, chị không biết nên nói
cái gì với em nữa.” Nàng nói xong câu đó, xoay người rời đi, bả vai Túc
Cẩm Dung run rẩy, khóc lên thành tiếng.
Hắn trước giờ không có
nhắc lại chuyện nhận lại Thời Sướng, sau ngày tiệc mừng thọ của lão
gia tử, liền thành thật khai báo chuyện về Thời Sướng. Túc Minh Tiên bị
tức đến huyết áp tán loạn, chỉ vào hắn nói không ra lời, Túc Như Úy
ngược lại không nói thêm cái gì, phạt hắn ở ngoài cửa lớn quỳ cả ngày.
Lão gia tử đề cập một lần việc nhận thức Thời Sướng trở về, bị Túc Cẩm
Dung cự tuyệt, cũng chưa từng nhắc lại. Tất cả người biết chuyện cũng
ăn ý lựa chọn quên chuyện này, chẳng qua là Túc Cẩm Dung lại chăm chỉ
chạy đến Dịch gia hơn, lúc không có chuyện gì cũng thích mang Thời
Sướng đi ra ngoài chơi, cưng chiều cô bé tới cực điểm.
“Chú Cẩm
Dung tốt nhất!” Thời Sướng cầm ly kem, cười híp mắt với hắn. Túc Cẩm
Dung cười sờ sờ đầu của Thời Sướng, từ trước không có để ý, bây giờ càng xem càng cảm thấy dáng dấp đứa nhỏ này... Thật giống mẹ của bé a.
Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An đối với việc Túc Cẩm Dung ân cần cũng không có
phản ứng đặc biệt gì, các nàng biết tâm tình của Túc Cẩm Dung, biết tâm
lý muốn “bù đắp lại” của hắn, dù sao hắn cũng không thể bắt cóc Thời
Sướng, có người trông nôm hùng hài tử này, các nàng càng nhẹ nhõm.
Hôn lễ của Giang Trừng với Ngụy Sở Ca sắp tới, chuyện cũng xử lý gần xong, Giang Trừng xem chừng trở ngại cũng sắp tới. Quả nhiên, ngày hôm
đó cô mới từ công ty ra ngoài liền bị người của Giang gia tới ngăn cản
đường đi: “Nhị tiểu thư, lão gia mời ngài trở về một chuyến.” Giang
Trừng nhướng mi, gọi điện thoại cho Ngụy Sở Ca, không chút sợ hãi lên
xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT