Mười giờ sáng, Trì Nhạc đúng hẹn đi tìm Trần Đấu giúp nàng chuyển nhà.

Hai người ở hai phòng ngủ một đại sảnh của nhà thuê mới bận rộn đến trưa, cuối cùng cũng mang hành lý để ở phòng khách.

Trì Nhạc đem chiếc va li hành lý cuối cùng đặt ở phòng khách, nhìn thấy căn phòng trống rỗng không người, hướng Trần Đấu hỏi: 'Ngươi ở một mình sao?'

Trần Đấu miệng ngậm thuốc lá, tóc đơn giả buộc ra sau đầu, hai tay ôm thùng đồ quay lại nói: ' Như thế nào? Muốn ngủ nhờ a?'

Trì Nhạc cười cười, lắc lắc đầu, thẳng hướng phòng khách đi.

Không bao lâu, Trần Đấu cũng theo đi ra, một cái móng vuốt chụp trên bờ vai hắn: 'Một tháng 2500, hay là suy nghĩ một chút đi?'

Trì Nhạc đem tay nàng kéo xuống: 'Không! Hứng! Thú!'

'Vậy ngươi đối với cái gì có hứng thú?' Trần Đấu như là nhớ tới cái gì, đột nhiên vẻ mặt bát quái chọc chọc Trì Nhạc: 'Hôm qua ở Lục gia viên, ban đêm trăng thanh gió mát, hai người có phải hay không ba ba ba a a a? Ta nhìn thấy trên xương quai xanh của Tiểu điểu nhi có dấu hôn ngân!'

Trì Nhạc lộ vẻ xấu hổ thanh thanh giọng, nhíu mày nói: 'Ngươi như thế nào xuất ngoại mới có mấy năm, lại trở nên đen tối như vậy?'

Trần Đấu lau lau cái mũi, đĩnh đạch cười nói: ' Ta trước kia không phải vẫn như vậy hay sao? Chung quy là ngươi đã quên rồi đi.'

Dứt lời, đi đến cửa, kéo chiếc vali, huýt sáo hướng phòng đi đến.

Trì Nhạc nhìn đến bóng dáng của Trần Đấu, nhớ đến buổi chiều thi toàn quốc ở Thất Mỹ kia.

Trần Đấu vừa mới cùng người ta đánh nhau, trên người còn có vết thương, cũng là tiêu sái như vậy khoát tay tạm biệt hắn mà đi.

'Thi toàn quốc cố lên, Trì chim to!'

Đây là câu cuối cùng nàng đối hắn nói.

Sau đó hắn không gặp qua nàng.

Nàng xuất ngoại, nghe nói, trước khi xuất ngoại, nàng có quay lại trường.

'Trần Đấu không phải đang đi tìm ngươi sao?' Lúc Trì Nhạc trở lại phòng học, cả lớp xôn xao về chuyện Trần Đấu, bạn học ở bàn bên cạnh đối hắn nói như vậy.

Hắn không biết vì cái gì hai người không gặp nhau.

Cũng không biết, câu chia tay không lý do này, đến tột cùng là tốt hay xấu.

Hắn không phải không nghĩ qua nàng.

Rời đi Thất Mỹ, thăng lên FIT, hắn nghĩ hắn có thể giống như trước kia, tìm một bạn gái cố định, để xua đuổi những ong bướm phiền hà xung quanh.

Chính là hắn không có.

Có một đoạn thời gian phiền phức như vậy, trong đầu hắn liền hiện lên bóng dáng của Trần Đấu khi rời đi, đuổi cũng không đi.

Nàng tiêu sái như vậy, không chút dây dưa, đến hoặc đi, đều như một cơn gió.

Đúng vậy, Trần Đấu vẫn luôn như vậy, không phải sao?Kiên cường đến ngay cả cơ hội để người khác đau lòng cũng không cho.

Chính là trải qua chuyện của Tần Hải, hắn mới đột nhiên phát hiện, nguyên lai nhiều năm qua như vậy, hắn mắc nợ Trần Đấu rất nhiều.

Nguyên lai mỗi khi hắn nói đến những cuộc tình không tình yêu, đối với người khác mà nói, lại tổn thương đến vậy.

Hắn vẫn tưởng rằng, loại phương thức yêu đương kì cục này, là chiến thuật giúp hắn thoát khỏi dây dưa, là thông minh, là kỹ xảo.

Thẳng đến khi hắn phát hiện, nguyên lai ở trên chuyện tình yêu, hắn vẫn ngây thơ như vậy, tùy hứng lại phóng đãng.

Là Trần Đấu dạy hắn cái gì gọi là động tâm, mà Tần Hải dạy hắn cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm.

Hối hận đến khắc cốt ghi tâm, thất bại đến khắc cốt ghi tâm.

Trì Nhạc cảm thấy Lục Tỉ sau này đối hắn xa cách, giống như báo ứng dành cho hắn.

Những người chưa từng yêu sẽ không biết đi yêu như thế nào, khi được yêu ngươi lại không biết, chỉ làm cho người ta bối rối.

Lục Tỉ chính là người dạy hắn yêu.

Tuy rằng, trên phương diện này, hắn vẫn rất ngốc, chính là hắn không sợ.

Cả đời rất dài, tôi có thể dùng tất cả chương tiết của tôi, mà viết cho cậu chuyện xưa của chúng ta.

'Chuyện của ngươi, từng chuyện một ta chưa hề quên.'

Trì Nhạc nhìn bóng dáng Trần Đấu đi vào phòng, nhẹ giọng nói.

Căn nhà có hai phòng một đại sảnh không lớn, thanh âm Trì Nhạc rất nhẹ, Trần Đấu lại nghe rất rõ ràng.

Nàng giật mình, bất động thanh sắc mà đem chiếc va li kéo đến phòng, ném lên giường, mở ra.

Xấp đồ trên cùng là hai áo ngủ hoa văn giống nhau như đúc.

Một bộ còn mới.

Một bộ, đã bị xà phòng làm sờn màu.

Trần Đấu đem bộ còn mới nhét vào ngăn tủ trên cùng, bộ cũ thì treo trên giá áo.

Trên hoa văn của áo, có một cái nhãn thật lớn, mặt trên viết ' NgươiTM hình như có bệnh'.

Đó là một cái nhãn hiệu được đăng ký, nhưng không được làm bởi một thương hiệu quần áo nào.

Trì Nhạc rửa tay xong, đi tới nghiêng người dựa trên khung cửa, một mặt lau tay còn dính nước, một mặt hỏi Trần Đấu: 'Xong hết rồi sao?'

Trần Đấu khóa chặt ngăn kéo, đứng lên.

'Cũng ổn thỏa rồi.' Nàng tuần tra một vòng, vỗ vỗ tay nói: ' Đi thôi, tiễn ngươi xuốn lầu.'

Hai người một đường không nói gì, đi đến cửa tiểu khu.

Cửa chính của quầy trái cây mới khai trương có bày một hàng quýt.

Trì Nhạc cao lớn bước vào.

Trì Nhạc hôm nay mặc một bộ đồ ngay ngắn tinh tế, đứng trong quầy trái cây nho nhỏ, có vẻ đột ngột cùng không phù hợp.Trần Đấu ở bên ngoài khoanh tay đứng nhìn.

Nói về vấn đề chọn trái cây, nàng tuy là nữ, lại hoàn toàn không thể so Trì Nhạc hiểu biết nhiều hơn.

Ngược lại người ở bên trong, cầm lên cầm xuống, xem tới xem lui thoạt nhìn là chuyện rất lạ.

'Ta nói, Trì đại thiếu gia, ngươi muốn mua quýt, thì trực tiếp đến siêu thị không phải xong rồi sao, mua cái hoa quả cho vợ con chim chóc, còn chọn quầy ven đường, ngươi như này cũng không có tới tay đâu.'

'Ngươi không hiểu. Những thứ hắn muốn, cho tới bây giờ cũng không phải là thứ tốt nhất.' Trì đại thiếu gia mân miệng, kiên nhẫn, chọn từng trái một trong hàng hoa quả.

Bà chủ của quầy hoa quả nghe Trần Đấu nói thế, hoa quả nhà bọn họ so ra kém hơn hoa quả nhập khẩu ở siêu thị, trong lòng có điểm không phục, lại vừa nghe, tiểu tử trước mặt này, giống như nữ nhân muốn đến chỗ bọn họ mua hoa quả thứ phẩm này, không khỏi khách sáo thêm ba phần.

'Tiểu Hỏa Tạp, hoa quả chúng ta là hàng giảm giá, một giỏ này là hoa quả chín sớm, chua, ngươi mua về còn phải để trong túi nilon hai ngày mới chín, ngươi xem bên này, giỏ bên này là hàng nhập khẩu, cũng không kém gì hàng nhập khẩu ở siêu thị đâu, tiệm nhỏ này của chúng ta, chính là mua bán thành thật, ngươi nếu muốn tặng người, ta có thể cho ngươi cái giỏ nhỏ bao hoa quả, ở chỗ này của ta, giỏ đựng hoa quả hình dạng nào cũng có, bảo đảm Tiểu cô nương thích.....'

Trì Nhạc nhợt nhạt cười: ' Chua, là được rồi.'

Nói xong, từ bên kia lấy một cái túi nilon màu vàng, hướng giỏ hoa quả bỏ từng quả từng quả vào.

Bà chủ nghĩ thầm, mở tiệm này hơn hai mươi năm, chưa bao giờ một người keo kiệt như vậy, thật sự là tuyệt vời.

'Hắn thích cái gì, không thích cái gì, không phải ngươi điều hiểu rõ a.' Trần Đấu nhìn thấy Trì Nhạc đức hạnh này, nhịn không được châm chọc đến.

'Cũng không phải sinh ra đã biết.' Trì Nhạc trái lại đáp trả thật thản nhiên.

Đang bị sặc, điện thoại Trần Đấ vang lên, mở ra liền thấy, là bên triển lãm tranh nhắn tin tới, hỏi nàng hiệp nghị đơn vị hợp tác trước kia, Trần Đấu vừa nghĩ hiệp nghị kia đã ném cho Lục Tỉ, sau đó liền cúp máy.

'Ngươi đang ở đâu?'

'Cà phê Trần.'

'Trước kia đưa cho ngươi cái hiệp nghị ký kết có được không? Đang để ở đâu?'

'Nhà.'

'Ngươi chừng nào trở về? Hội triển lãm bên kia đang cần gấp.'

'.........'

'Alô? Ngươi có nghe thấy không? Alô Alô Alô?'

'Như thế nào không có âm thanh a?' Trần Đầu cầm điện thoại xem xét, điện thoại biểu hiện vẫn đang tiếp tục cuộc gọi.

Tại tiệm nhỏ, bà chủ vẫn còn thao thao bất tuyệt về phúc lợi cho Trì Nhạc.

'Tiểu Hỏa Tạp, ngươi quyết định không mua hoa quả mới về sao? Hoa quả mới này rất ngọt a! Giống như cảm giác của mối tình đầu a! ( Làm nhớ cái hồi đứng trước cổng trường đại học, bán hoa cũng rao thế này, còn diễm phúc được bán cho hai cặp nam nam nữa chứ, lúc đó tối về còn không ngủ được luôn, thật là thanh xuân qua nhanh quá)

Trì Nhạc cười, mối tình đầu của ta cũng không ngọt như thế.

'Ngươi ở cùng Trì Nhạc?' Lục Tỉ bên kia rốt cuộc cũng có thanh âm.

'Ân, đúng rồi, hắn qua đây giúp chuyển nhà, lúc này đang lựa quýt cho ngươi.'

'Khiến hắn đưa ngươi đi đi, nhà ta lấy.' Lục Tỉ tràm mặc một lát, dùng thanh âm không cảm xúc đối Trần Đấu nói.

'Khiến hắn? Hắn như thế nào đi vào, nhà ngươi không phải không để người bên ngoài vào hả? Alô Alô? Ta thao, như thế nào lại treo.

'Ngươi ở trên đường mắng ai vậy? Trì Nhạc mang theo một túi quýt đi ra, nhìn đến Trần Đấu mũ áo chỉnh tề đang hùng hổ chửi đổng, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Trần Đấu hét lên: 'Tiểu điểu nhi nhà các ngươi!'

'Làm sao vậy?'

'Tìm hắn lấy hiệp nghị, người không có ở nhà, xuất môn dạo chơi rồi.'

'Đại khái có hẹn với lão thái thái.' Trì Nhạc nói: 'Lên xe đi.'

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play