Năm phút đồng hồ sau, Lục Tỉ trên đầu mang khăn tắm, trên người mặc quần lót cũng mở cửa đi vào.
Trì nhạc đang ở trên giường trầm tư liền đứng lên, lôi kéo Lục Tỉ ngồi
trên giường, ôn nhu cầm lấy máy sấy tóc đã sớm chuẩn bị giúp Lục Tỉ sấy
khô tóc.
Lục Tỉ vô cùng buồn chán, cuộn chân ngồi trên giường, tùy ý trì chim to giúp hắn cào cào tóc mài, từng chút từng chút thổi khô.
Lồng ngực rắn chắc của Trì nhạc lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn, nam nhân cao lớn một tay sử dụng máy sấy tóc hết sức chuyên chú.
Lục Tỉ đột nhiên vươn tay, chọt chọt cơ ngực của Trì Nhạc.
'Luyện bao lâu rồi?' Hắn tò mò hỏi han.
Thanh âm câu hỏi bị bao phủ bởi tạp âm của máy sấy tóc.
'Cơ ngực rất khó luyện có phải hay không?' Lục Tỉ tiếp tục hỏi.
Ngón tay thon dài thong thả mềm nhẹ lướt qua cơ ngực rắn chắc của Trì Nhạc.
Ngón tay lạnh lẽo, có một loại ngưa ngứa câu dẫn.
Máy sấy bị người ta thô bạo vứt ở một bên.
Trì nhạc bắt lấy tay Lục Tỉ, đem hắn đặt ở trên giường.
Trong ánh mắt sắc bén như báo tràn ngập nghiền ngẫm.
Trì Nhạc mở ra năm ngón tay cùng tay của Lục Tỉ giao nhau một chỗ, tà tà cười nói: 'Cậu nói xem?'
Lục Tỉ hừ lạnh một tiếng, muốn lặp lại mánh cũ bức lui tên nam nhân này.
Tay phải Trì Nhạc chống bên người Lục Tỉ, tay trái cùng năm ngón tay
của hắn giao triền dùng sức một chút, cúi người liền hôn xuống.
Tay phải Lục Tỉ phản xạ có điều kiện chống lên ngực Trì Nhạc.
Ngón tay thon dài chạm đến cơ thể rắn chắc của Trì Nhạc.
Bốn chân giao triền cùng một chỗ, da thịt dán vào nhau, nhiệt độ cơ thể ấm áp có một loại cảm giác thật thoải mái.
Một cái hôn ôn nhù dài lâu.
Lục Tỉ có từ chối một chút, rất nhanh lại bị Trì Nhạc chế phục.
Nụ hôn này dài như nửa thế kỷ.
Thằng đến khi Lục Tỉ thở không nổi, Trì nhạc mới lưu luyến buông ra bờ môi của hắn.
Toàn bộ quá trình ngoại trừ hôn ra, Trì nhạc không có tiến thêm hành động nào khác.
'Sao lại ngọt như vậy?' Trì chim to liếm liếm môi.
Đôi môi xinh đẹp của Lục Tỉ bị Trì Nhạc hôn đến ướt át, môi mở ra đóng
lại, hé ra một cái răng nanh trắng nõn, bộ dáng thở nhẹ rất đáng yêu.
Trì Nhạc cảm thấy chính mình khẳng định là điên rồi.
Đối với hắn xem ra, Lục Tỉ ngay cả hô hấp cũng gợi cảm.Không phải thời
điểm bị hắn đặt dưới thân mà thở dốc, mà là thời điểm hô hấp bình
thường.
Hắn có chút buông tha mà đem đầu gác lên hõm vai của Lục Tỉ, mái tóc mềm mại cọ vào hai má Lục Tỉ có chút ngứa.
Hai người cứ như vậy dựa sát vào nhau không nói gì.
Lục Tỉ nhìn lên trần nhà, như là tự hỏi cái gì.
Nửa ngày, hắn mở miệng: ' Thiên phú hội họa của Hỉ Hỉ rất cao.'
Trì Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn: 'Hỉ Hỉ có phải hay không rất giống cậu?'
Lục Tỉ trầm mặc một lát: 'Nó vì sao lại bị cha mẹ bỏ rơi?'
Trì Nhạc xoay người nằm bên cạnh Lục Tỉ, thân thủ kéo chăn quan đắp lên thân thể hai người.(=.= không phải chăn anh đã đưa cho Trần Đấu rồi
sao? Em tưởng đêm nay lạnh hai anh phải 'vận động' để làm ấm chứ, anh
kiếm cái chăn ngu ngốc đó ở đâu ra hả?)
'Hỉ Hỉ không phải trời
sinh cô nhi, cha mẹ nó qua đời rừ hai năm trước di tai nạn xe, nó vốn
được gởi nuôi ở nhà chú ruột, chính là chú ruột nó sau khi say rượu có
khuynh hướng bạo lực, có lần Hỉ Hỉ phải vào bệnh viện, lúc ấy mới bị
cưỡng chế thu hồi quyền giám hộ, không thể không đem Hỉ Hỉ gởi nuôi ở
Lục gia viên.'
Lục Tỉ nhìn trần nhà, lông mi nhẹ nhàng nhăn lại một chỗ.
'Hỉ Hỉ kỳ thật không có câm điếc, nó nghe được, cũng nói chuyện được,
chính là bị bạo lực gia đình trong thời gian dài, liền bị chứng mất nhận thức ngôn ngữ. Thời điểm Hỉ Hỉ vừa mới tới, mỗi lần nghe được người
khác gọi tên nó, đều nghĩ rằng bọn tôi muốn đánh nó, cho nên tôi mới đặt cho nàng tên Hỉ Hỉ.'
Trì Nhạc nói xong, tay vói vào trong chăn, nắm lấy tay Lục Tỉ.
Kỳ thật thời điểm Hỉ Hỉ vừa mới tới, chỉ cần nghe người khác gọi đến tên nàng, sẽ dọa đến tiểu không khống chế.
Đứa bé nhỏ như vậy, không biết đã gặp những gì, mới có thể biến thành như vậy.
Chú ruột mỗi lần uống say đến không biết gì, sẽ một bên gọi nó một bên
nơi nơi tìm nó, mặc kệ Hỉ Hỉ tránh như thế nào, cuối cùng đều tránh
không được bị hắn tìm ra mà đánh đập.
Lục Tỉ đem đầu xoay qua Trì Nhạc, bình tĩnh nhìn hắn.
Nam nhân ngốc này cũng biết chiếu cố người khác, đại khái là tìm rất
nhiều cách, mới làm cho Hỉ Hỉ bị chứng mất nhận thức ngôn ngữ, có thể
dính hắn như vậy.
'Vì cái gì thành lập Lục gia viên?'
Trì Nhạc lấy tay gối lên sau đầu, nhẹ nhàng bâng quơ cười cười: ' Muốn
cùng cậu có nhiều đứa nhỏ a.' Hắn đáp thật sự khờ dại, 'Tuy rằng chúng
ta không sinh được.'
Lục Tỉ nhìn hắn, thần sắc có chút phức tạp, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào mới tốt nữa.
'Ngươi thật sự bệnh không hề nhẹ, mới có thể cùng một người nam nhân sinh con.'
'Ân.' Trì Nhạc gật gật đầu, 'Nhưng mà hiện tại chúng ta đã có mười lăm
đứa nhỏ, hơn đều là họ của cậu, cho nên cậu là ba ba, tôi là ma ma.'(=.= uhm, anh cứ nịnh đi rồi nhận nước lạnh nha)'Nào có người làm mẹ nào
không nấu được cơm.' Lục Tỉ bạch liễu tha nhất nhãn(sớm đã thấu rõ).
'Vậy coi như cậu sủng ái tôi a, dù sao tôi sinh cho cậu nhiều hầu tử
như vậy, không có công lao, cũng có khổ lao a.' Trì Nhạc trở mình, chống đầu đối Lục Tỉ bán manh.
Lục Tỉ chớp mắt theo dõi hắn nhìn một hồi lâu: 'Ngươi thật sự là......'
Không biết phải diễn đạt như thế nào.
'Tôi thật sự là......vô cùng thích cậu.'
Lục Tỉ kinh ngạc nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng, quay mặt qua chỗ khác, nhợt nhạt nói câu: 'Ngủ thôi.'
Trì nhạc gật gật đầu, kéo tay Lục Tỉ, cảm thấy thỏa mãn mà nhắm hai mắt lại.
Dưới ánh trăng, Lục Tỉ buông xuống ánh mắt có chút u buồn.
Trì Nhạc, ngươi có phân biệt rõ sự khác biệt giữa thích của chính mình đối với ta, cùng thích đối với lũ trẻ không?
Hắn nhìn về khuôn mặt Trì Nhạc đang ngủ say, nam nhân sắp 30 tuổi, nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo ý cười thỏa mãn, giống đứa nhỏ đã được
uống sữa no.
Trì Nhạc thực ôn nhu, chính là hắn không giỏi biểu
đạt, hắn không giống như bề ngoài nhìn qua ngả ngớn mạnh mẽ, ngược lại
là người trọng tình trọng nghĩa, là người có ý thức trách nhiệm đối với
xã hội, tất cả điều đó Lục Tỉ đều biết.
Trì Nhạc lúc trước nói
thích Trần Đấu, đoán chừng cũng là bởi vì, Trần Đấu và hắn cùng một loại người. Hai người đều là người chính nghĩa, đều coi trọng sứ mệnh trừ
bạo giúp yếu.
Mà Trì Nhạc đã tận tâm với Lục gia viên, khẳng định là bởi vì Lục Tỉ hắn.
Hoặc là nói, che chở của Trì Nhạc đối với chính mình, chính là căn cứ
vào hắn muốn giúp đỡ người nhỏ yếu, đồng tình cùng thương hại.
Nhưng là Lục Tỉ hắn không yếu, cũng không nhỏ.
Cho dù trên người hắn vẫn còn mang nặng chuyện xưa.
Nhưng những điều đó cũng không đại biểu hắn sẽ đem cuộc sống của chính mình suy diễn thành một màn bi kịch.
Nhân sinh ngắn ngủi vài chục năm, rất nhiều chuyện cũng chưa đến nỗi nào.
Chẳng qua sự đồng tình của Trì Nhạc, tựa hồ như thể hiện quá mức, thế
cho nên trong hai mươi năm ở chung, chính hắn đều lầm tưởng rằng mình đã quá phận.
Nhất là, khi hắn ở trong lúc nguy cấp cứu được bà nội Trì.
Trì Nhạc đem thân với qua, đột nhiên hai đầu chụm lại không khoảng cách nói một câu: 'Ê, cậu nói hai ta có giống phu phu mới cưới không. Đồng
giường cộng chẩm(ngủ cùng một giường), một đêm xuân, tỉnh lại bọn trẻ
đều đã chạy tung tăng bên ngoài.'Trì Nhạc lẳng lặng chìm đắm trong ảo
tưởng hường phấn của chính mình.
Lục Tỉ không để ý hắn, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Trịnh Yến từ giữa sân đi đến, cùng Lục Tỉ nói tiếng chào hỏi.
'Ngủ ngon không?'
Lục Tỉ mỉm cười gật gật đầu.
Trịnh Yến gõ cửa tiến vào, Trì Nhạc vừa mới thay xong quần áo.
Trịnh Yến lấy chăn đã đưa cho Trần Đấu thả lại trên giường.
'Buổi sáng tốt lành a hiệu trưởng Trịnh.' Trì Nhạc một bên cài nút áo một bên cùng Trịnh Yến chào hỏi.
Trịnh Yến nhìn Trì Nhạc, cười nói: ' Trần Đấu thật sự là cô nương tốt.'
'Con biết.' Trì Nhạc gật đầu, 'Chúng con trước kia cùng một chỗ. Cô ấy là bạn gái cũ của con.'
Trịnh Yến nhìn Trì Nhạc trong chốc lát, đột nhiên hỏi: ' Ngươi đã xem qua phim ngắn 'Cánh đồng hoang vu' chưa?'
'Cái gì?' Trì Nhạc nháy mắt mấy cái, lắc lắc đầu.
'Nếu hai người có chung một hạnh phúc, luôn luôn có một người thứ ba bị thương.'
Trì Nhạc nghe hiểu, hắn nhìn Trịnh Yến, muốn nói gì đó, từ cửa truyền
đến tiếng gào của Trần Đấu đánh gảy hắn: 'Trì chim to ngươi nhanh lên a! Mặc một cái quần mà lâu như vậy.'
'Tính tình hung bạo này,
nhiều năm như vậy vẫn không chịu sửa.' Trì nhạc cười cười, mở cửa rồi đi ra ngoài, 'Xong rồi xong rồi, không phải đang đi ra đây sao?'
Trì Nhạc nói xong, ôm lấy bả vai của Trần Đấu, hai người xô đẩy đi đến sân giữa.
Trịnh Yến nhìn bóng dáng hòa hợp của hai người, nhẹ giọng thở dài một hơi.
'Mỗi người đều có duyên của mỗi người, mỗi người đều có kiếp của mỗi người.'
Lục Tỉ ngổi trên bàn tròn, ngực ôm Hỉ Hỉ, mặt không chút thay đổi nhìn thấy hai người kề vai sát cánh đi tới.
Trần Đấu cùng Trì Nhạc ngồi xuống bên cạnh Lục Tỉ.
'Ngày mai ngươi có rảnh không? Qua giúp ta chyển nhà!' Trần Đấu cầm một cái bánh bao cắn một ngụm.
'Được a.' Trì Nhạc trả lời, gắp một cái bánh bao bỏ vào chén của Lục Tỉ, lại gắp một cái nhét vào miệng chính mình.
Ba người ăn xong điểm tâm, thu thập đồ đạc chuẩn bị ra đi.
Trịnh Yến dẫn Hỉ Hỉ cùng Nguyệt Nguyệt đi ra cửa tiễn bọn hắn.
Mắt toa quật cường của Nguyệt Nguyệt có chút phiếm hồng: 'Ba ba lại muốn đi, đúng là ba ba tạm thời mà.'
Trì Nhạc nở nụ cười, ngồi xổm xuống xoa xoa cái mũi của Nguyệt Nguyệt: ' Ba ba phải ra ngoài làm việc, kiếm tiền về nuôi gia đình a! Nguyệt
Nguyệt phải nghe lời hiệu trưởng Trịnh nha.'
Nguyệt Nguyệt xoay đầu qua một bên: 'Nguyệt Nguyệt vốn rất nghe lời.'
Trì nhạc nở nụ cười, ngu quan anh tuấn hiện lên một đường cong.