'Ân.' Trì Nhạc cũng không giải thích nhiều, đặt chìa khóa, liền theo
trên bàn cầm lấy một quyển sách, rút ra hai trang giấy, nhìn cũng không
nhìn, trực tiếp đưa cho Trần Đấu, 'Là cái này phải không?'
Trì Nhạc đối với thói quen sinh hoạt của Lục Tỉ, có thể nói rõ trong lòng bàn tay.
Chẳng sợ phòng này những năm gần đây đã không òn lưu lại dấu vết liên quan đến hắn.
Thậm chí Lục Tỉ ngay cả một đôi dép lê, một cái chén cũng không chuẩn bị cho hắn.
Nhưng hắn vẫn biết rõ gia dụng hắn sở hữu ở vị trí nào.
Bởi vì đó là thói quen của hắn, mẫu hành động của hắn.
Lục Tỉ là một người có hành động phi thường cố định.
Ví dụ như hắn ăn hoa quả, chỉ ăn quýt, hơn nữa còn là quýt chua.
Mua giày, hắn hỉ mua dép lê xỏ ngón, hơn nữa một năm chẳng phân biệt bốn mùa đều mang dép lê xỏ ngón.
Trì Nhạc cảm thấy phải nhớ kỹ những điều đó cũng không có gì khó, đơn giản là dùng nhiều thời gian, tốn chút tâm tư.
Chẳng qua hắn chưa bao giờ ý thức được, những thời gian đó, những tâm
tư đó, nếu đặt lên người khác, cho dù là một giây thôi, hắn đều cảm thấy lãng phí.
Trần Đấu tùy tay tiếp nhận hợp đồng, lại đặt trở lại bàn, lui ra phía sau hai bước, một lần nữa đánh giá Trì Nhạc: ' Hai người các ngươi là tình huống gì? Ở chung? Hòa hảo? Lúc ta ở Lục
gia viên đã cảm thấy không khí giữa hai người không đúng! Chính là,'
nàng nhìn quanh bốn phía, ' Chiếc giường nhỏ như vậy, không đủ hai đại
nam nhân cao lớn các ngươi ngủ a.'
'Đôi ta chưa bao giờ cãi nhau.' Trì Nhạc cố ý chuyển đề tài.
'Ngươi đừng giở trò chơi chữ với ta, Trì chim to! Lục Tỉ lúc trước cùng ta kí hợp đồng, trong hợp đồng có điều khoản ba không người có biết?
Không thể xóa ảnh đã đăng, không xuất hiện công khai hoạt động, còn một
điều, ai cũng không đượ tự tiện vào nhà hắn!'
Trì Nhạc nhặt lên chùm chìa khóa ở trên bàn kia.
Trong đó có một chìa kiểu dáng đã cũ, nhưng chất liệu còn rất mới.
'Chiếc chìa khóa ta có, nhưng cơ hồ chưa bao giờ dùng qua. Khi ở the
FIT, không nghĩ dùng, vì ta thích để hắn tự mở cửa, sau the FIT.....'
Trì Nhạc dừng lại.
Kỳ thật chiếc chìa khóa này hắn tổng cộng dùng không quá ba lần.
Lần đầu tiên, là đại học khi Lụ Tỉ bị Trình Thích Ý nhốt ở phòng truyền thông xem phim ngắn, lần đó Trì Nhạc không tìm được người, tay xách một túi quýt mở cửa vào đợi người.
Lần thứ hai, là sau khi Tần Hải
phóng hỏa, Trì Nhạc uống say đến không biết gì đứng dưới lầu nhà Lục Tỉ, nột tâm không chống cự được dục vọng muốn gặp Lục Tỉ, thất hồn lạc
phách mà mở cửa đi vào, nhìn thấy Lục Tỉ đem bút vẽ hắn tặng ném ra
ngoài cửa sổ..........Sau đó, còn suýt nữa gạo nấu thành cơm.
Lần thứ ba, chính là lần này.
'Trì Nhạc, triển lãm the FIT đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Năm đó
ngươi không đi Anh quốc, Lục Tỉ cũng không đến, ta liền cảm thấy kỳ
quái, hai người các ngươi, tùy ý làm một bản thiết kế thì cũng có thể
thắng, vì cái gì cuối cùng lại để trống?'
Trì Nhạc ngẩng đầu nhìn Trần Đấu, không biết bắt đầu từ đâu câu chuyện xưa này.
Kỳ thật hắn thật cảm kích Trần Đấu.
Là sự trở về của Trần Đấu, đánh vỡ cục diện bế tắc giữa hắn với Lục Tỉ.
Nếu không phải Trần Đấu, Lục Tỉ như thế nào chủ động mời hắn ăn cơm.
Lục Tỉ uống rượu, Lục Tỉ cho hắn một cái tát.
Lục Tỉ cùng hắn ở vườn trà qua đêm.
Ánh mắt Lục Tỉ say đắm hỏi hắn, ngươi như thế nào không dám hôn ta?
Lục Tỉ cùng hắn tìm bà nội Trì ăn cơm.
Sau đó lại, ngẫu ngộ(ngẫu nhiên gặp mặt) ở Lục gia viên, nụ hôn của Lục Tỉ, cùng tắm chung sau nhiều năm xa cách.
Một đêm kia cùng hắn ở bắc ốc(khu nhà phía Bắc).
Cái hôn kia dài như một thế kỷ.
................
'Ngươi con mẹ nó nói gì đi a!' Trần Đấu ó một chút phiền, kéo Trì Nhạc ra khỏi hồi tưởng.
Ngăn kéo bàn học bị người ta mở ra, một góc hiện ra, một cái hòm lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Đó chính là bút vẽ hắn tự tay làm cho Lục Tỉ.
Trì Nhạc thân thủ, đem hòm lấy ra, mở ra.
Bút vẫn còn mới, không có dấu vết đã sử dụng qua.
Trên chữ khắc LX, như cũ dính một ít bùn.
Đó là khi trời còn chưa ló rạng hắn một người tìm tòi hết tất cae các
ngóc ngách ở bồn hoa dưới lầu, vất vả lắm mới tìm được cây bút đó.
Ánh mắt Trì Nhạc dừng ở chỗ mở ra đóng vào của chiếc hòm.
Chiếc hòm được bảo quản thực hoàn hảo, chỉ có chỗ giấy da kẹp nơi mở ra đóng vào của chiếc hòm, đã muốn bị rạn nứt do ma sát.
Đó là dấu vết của vô số lần bị người ta mở ra.
Ngón cái Trì Nhạc vuốt ve trên thân bút không có một chút nước sơn.
Nge nói ngọc là càng mài càng bóng.
Như vậy một khối đầu gỗ, phải bị người ta vuốt ve bao nhiêu lần mới trở nên bóng loáng đây?
Trì Nhạc giống như thấy Lục Tỉ vô số lần ngồi trước bàn này, bức màn
bằng lụa trắng được vén qua hai bên, ánh trăng chiếu vào, đem làn da
trắng nõn của hắn chiếu đến trong suốt, hắn im lặng ngồi ở vị trí, kéo
ra ngăn kéo, lấy ra cái hòm này.
Biểu tình trên mặt Lục Tỉ có bộ dáng gì?
Thời điểm vuốt ve cán bút, trong đầu hắn nghĩ đến cái gì?
Uỷ khuất của hắn, bi thương của hắn, hận của hắn, hắn cho đến bây giờ cũng không nói.
Hắn biết, sau đêm hôm đó, hắn đối hắn xa cách.
Tuy rằng trước kia hắn đối hắn cũng thật xa cách, nhưng sẽ không mang theo phòng bị cứng rắn như vậy.
Hắn đề phòng hắn, sợ hắn, cố gắng cùng hắn duy trì khoảng cách.
Nhưng là hắn không buông tha.
Hắn lưu trữ cây bút này, hắn giữ lại chiếc chìa khóa này cho hắn.
Hắn thủy chung đều không có nói thu hồi chiếc chìa khóa hắn cho hắn.
Hắn biết.
Cho nên hắn giống như phát cuồng mà áp đảo hắn.
Ở thời điểm hắn sợ hãi nhất, hắn quên đi thăm dò miệng vết thương của hắn.
Hắn nghĩ đến hắn phản bộ hắn, hắn khổ sở như vậy, tyệt vọng như vậy,
hắn dầm mưa lâu như vậy, đốt thành như vậy, hắn đem bờ môi của hắn cắn
đến xuất huyết, vứt bỏ chiếc bút hắn đưa cho hắn.
Hắn đã từng giãy dụa qua, tự mình cảnh cáo qua, lại thủy chung không có yêu cầu trả lại chiếc chìa khóa hắn cho hắn.
Đó là trong lòng hắn vì muốn lưu giữ một chút tưởng niệm cuối cùng.
Tưởng niệm này nghĩ sẽ chống đỡ được hắn, làm hắn cảm thấy tốt hơn,
chẳng sợ phải lấy phương thức quyết tuyệt như vậy vương vấn không dứt
được, hắn không sợ.
Tình yêu của hai người bọn họ trong lúc đó cũng không bình đẳng, hắn biết.
Rõ ràng là hắn trả giá càng nhiều, cũng đắm chìm càng sâu.
Nhưng là hắn cũng không hề gì.
Ở Trì Nhạc xem ra, Lục Tỉ không cự tuyệt, ngẫu nhiên phóng túng, chính là lời đáp tốt nhất đối với hắn.
Hắn không cần nhiều lắm.
Cho dù đáp ứng lúc này rất nhẹ, rất hời hợt, nhưng hắn biết, đối với Lục Tỉ mà nói, này đã là một loại cực hạn.
Trong lòng hắn còn nhiều thứ áp lực. Đọc truyện tại
Hắn không nói, hắn cũng hiểu được.
Ít nhất, hắn cho hắn quyền tiến vào thế giới của hắn, cho hắn chiếc chìa khóa này.
'Chúng ta..........vượt qua một hồi ngoài ý muốn.'
'Ngoài ý muốn? Một hồi ngoài ý muốn có thể đem ngươi biến thành bộ dáng hiện tại như thế này?' Trần Đấu nhíu mày, nhìn đến cây bút vẽ trong tay Trì Nhạc, chữ khắc LX vừa nhìn đã biết chính là bút tích của Trì chim
to. Người làm bút chính là Trì Nhạc, người nhận bút là Lục Tỉ.
Trì chim to từ khi nào biến thành người vì người khác mà hao tổn tâm tư.
Trần Đấu trước kia vẫn cảm thấy, Trì Nhạc là ưng, là không thể bị nhốt nuôi ở trong lồng.
Cho nên nàng rất ít đi quản hắn, cũng ít đi hỏi việc riêng của hắn.
Nàng nghĩ đến cho nhau không gian riêng, chính là phương thức thích hợp nhất khi bọn họ ở chung.
Thẳng đến ngày đó, nàng nhìn thấy Trì Nhạc ở trong phòng vẽ tranh vẻ
mặt chờ mong hỏi Lục Tỉ: 'Ngươi chuẩn bị thi vào trường đại học nào?'
Nàng nhớ rất rõ, giữa trưa kia bọn họ đã ưng thuận ước định, nàng cũng
hỏi qua hắn: ' Ngươi chuẩn bị thi vào trường đại học nào?'
Nhưng Trì Nhạc chưa bao giờ quan tâm qua đáp án vấn đề của nàng.
Cho dù là thuận theo vấn đề của nàng hỏi lại một câu, còn ngươi?
Nàng nghĩ sự không quan tâm của hắn chính là thói quen của hắn.
Cũng không cảm thấy thói quen như vậy có gì là không tốt.
Thẳng đến khi nàng phát hiện, hắn cũng không phải không thực sự quan tâm.
Chính là, hắn cảm thấy không đáng giá.
Trong lòng Trì Nhạc có một đường tuyến, phân biệt rõ ràng. Thích ở nơi
này, Yêu ở nơi này, không cảm giác, đều ở ngoài vòng tròn.
Nàng ở trong phạm vi thích của hắn, cho dù không thể đạt đến trình độ yêu.
'Tiểu điểu nhi~ ~ ~' một tiếng kêu quen thuộc ở ngoài cửa truyền đến.
Bà nội Trì xuất hiện ở cửa.
'Ngươi như thế nào ở chỗ này?' Bà cháu hai mắt nhìn nhau. Trăm miệng một lời.