Lúc này, quay về phòng giữ xác tại cục cảnh sát.

“Không!” Thiên Lượng cúi đầu thét lớn “Tất cả các thi thể đều đã biến mất, tôi phải làm sao đây? Tôi sắp sửa gặp rắc rối lớn rồi.”

Thiên Lượng thất vọng ngồi bật xuống đất, vô cùng ảo não, lần đầu tiên là để cho con chuột bạch biến dị đó chạy mất, lần thứ hai chính là tất cả các thi thể đều không cánh mà bay. Chỉ nghĩ thôi anh đã cảm thấy vô cùng sợ hãi, liệu chuyện này có gây ra một kiếp nạn sinh hóa mới không?

Đêm khuya, Thiên Lượng khóa chặt mình ở trong phòng thí nghiệm, không muốn gặp bất cứ ai.

Anh đem thứ chất lỏng màu xanh lục thần bí phát hiện ở hiện trường án mạng đặt vào những ống hóa nghiệm khác nhau, cố gắng tìm ra một chất hóa học có thể tạo thành phản ứng với nó.

Ở một nơi khác, Chu Thiên và Trịnh Tiểu Quân vẫn đang theo dõi Văn Kỳ và Vương Thành, chỉ có điều đã thay đổi mục tiêu theo dõi, Chu Thiên đi theo Vương Thành, Trịnh Tiểu Quân đi theo Văn Kỳ.

Vương Thành quay về nhà, nhìn ngó xung quanh, đi tới một ngõ nhỏ, chẳng bao lâu sau, trong tay lại cầm một chiếc túi màu đen.

Anh cầm chiếc túi màu đen này ngồi bên vệ đường hút thuốc, xem dáng vẻ như đang đợi người.

Chưa đến một phút sau, người đàn ông cao to lại xuất hiện.

Chu Thiên lén dùng máy ghi hình hồng ngoại chụp lại người đàn ông cao to kia, âm thầm nghe cuộc đối thoại giữa hai người.

“Kết quả thí nghiệm thế nào rồi?” Người đàn ông cao lớn cố tình hạ thấp giọng.

Vương Thành giao đồ trong tay mình sang cho người đàn ông cao to rồi nói “Không có vấn đề gì lớn, lần sau chuẩn bị một thực thể thí nghiệm là biết ngay.”

“Đàn ông hay phụ nữ?”

“Tốt nhất là đàn ông.”

Nói xong, người đàn ông cao to lại đưa cho Vương Thành một chiếc hộp hình vuông, vừa vặn nhét vào trong túi quần. Sau khi chia tay với người đàn ông cao to, Vương Thành lại tới quán internet mọi lần.

Ông chủ quán internet đó là Lão Trương, là bạn cũ của Vương Thành.

Vương Thành vừa bước vào quán đã ngửi thấy mùi thuốc lá, mùi mỳ gói cay cay, và cả tiếng máy chủ đang chạy. Thi thoảng anh còn nghe thấy tiếng trẻ con gào thét, chửi bới, trẻ con thời nay đều mê mẩn trò chơi điện tử, anh cũng chẳng còn lạ lẫm gì nữa.

“Tiểu Vương, lại tới hả?” Lão Trương tựa bên quầy thu ngân, nghí ngoáy chiếc máy tính thu tiền, thấy Vương Thành vào liền đưa lời chào hỏi.

“Chẳng còn cách nào khác, có chuyện cần kíp, vẫn như mọi khi, máy 16, hai tiếng đồng hồ.” Vương Thành đưa cho Lão Trương năm đồng.

Lão Trương nhận tiền xong, anh vẫnn giữ máy thứ 16 cho Vương Thành như mọi khi, cũng không hỏi tại sao, anh ta chỉ cần kiếm tiền mà thôi.

“Được rồi, mau vào đi.” Lão Trương vứt tiền vào ngăn kéo dưới bàn máy tính. Quán internet này tuy rằng không lớn, có điều, đối với Lão Trương mà nói có thể đem lại nguồn thu khá lớn, các học sinh và thanh niên quanh đây đều thích tới chỗ anh ta chơi, thi thoảng mấy cô gái ở trung tâm tẩm quất Kim Ngọc cũng tới đây. Lão Trương là một người đàn ông độc thân lớn tuổi, đã hơn bốn mươi rồi mà vẫn còn chưa có vợ con.

Vương Thành khác với mọi khi, anh đăng nhập thêm một nick QQ nữa so với trước kia, hai nick của nam và một nick của nữ có tên là S.

Ba nick này vừa mới online, các thông tin đã được gửi tới liên tục.

“Xin chào, tối nay có thể ra ngoài gặp mặt không?” Đó là thông tin QQ của nick nữ tên S, vừa nghe đã biết ngay một tên háo sắc muốn lừa gạt cô gái trẻ non nớt, ngây thơ.

Vương Thành cười thầm trước máy tính, trả lời lại một câu.

“Được thôi, mười giờ tối nay, gặp nhau tại số 138 đường Thiên Nhai.”

“Anh mặc quần áo màu gì?” Vương Thành lại dùng nick S của nữ hỏi.

“Màu đen.” Người kia đáp lại.

“Mười giờ tối nay, không gặp không về.”

“Anh đợi em.”

Vương Thành thấy việc tiến hành thuận lợi, liền thoát khỏi nick nữ kia, tiếp tục sử dụng hai nick nam khi nãy.

Nick của Vương Thành tên là ‘Một tòa thành’, anh tìm kiếm một người bạn chat có tên ‘Kẻ điên’ trong danh bạ.

‘Một tòa thành’ nói “Kẻ điên, mười giờ tối nay, hàng mặc quần áo màu đen sẽ tới, hãy nghiệm thu.”

‘Kẻ điên’ đáp lại “Được thôi. Tôi sẽ nghiệm thu đúng giờ. Huynh đệ, anh thật quá ngầu, vô cùng bội phục.”

‘Một tòa thành’ lại viết “Như nhau cả thôi.”

Vương Thành thoát khỏi nick này, sử dụng nốt nick QQ sau cùng.

Anh mở cửa sổ chat với người đầu tiên trong danh sách bạn bè liên hệ gần đây.

Anh nhắn tin cho người này “Hàng sắp sửa tới, nhớ đi lấy hàng.”

Vương Thành thoát nốt nick QQ này, bắt đầu lên mạng tìm kiếm các tư liệu liên quan tới chất lỏng thần bí, để tiện cho việc nghiên cứu của mình. Anh biết thứ vật chất đó có kết cấu chủ yếu là gì, đó chính là một thứ tương tự như vi rút, khả năng lây lan mạnh hơn vi khuẩn gấp ngàn vạn lần. Thầm nghĩ, nếu có một người bị nhiễm, chỉ trong vài ngày có thể khiến cho tất cả mọi người ở thành phố này bị nhiễm bệnh. Tên đầy đủ của thứ vi rút đó là ‘Wolf’, chính là thứ mà bộ đội 731 của Nhật đã để lại sau thời gian dài nghiên cứu vi rút, uy lực vô cùng đáng sợ.

Anh nhớ tới ‘nguy cơ sinh hóa’ đáng sợ mười tám năm trước, người trong cả thành phố chỉ trong một đêm đã nhiễm cùng một loại vi rút, đồng thời còn lây lan sang cả các thành phố lân cận. Bệnh dịch truyền đi khắp nơi, mỗi người bị nhiễm đều biến thành một xác chết vô hồn, lang thang khắp nơi, cứ nhìn thấy người thường thì cắn, người bị cắn lập tức biến dị thành xác chết tương tự.

Có điều, nguy cơ mười tám năm trước không có mấy người biết được, bởi vì chính phủ đã phong tỏa tin tức.

Hiện nay, cũng chẳng còn ai muốn nhắc tới trận nạn kiếp kinh hoàng mười tám năm trước.

Cứ như vậy, hai tiếng trôi qua nhanh chóng, Vương Thành ra khỏi quán internet, chạy về khu nhà mình sống.

Chu Thiên thấy Vương Thành ra về, một mình tiến vào trong quán.

Lão Trương vừa nhìn có khách mới tới, lập tức mỉm cười lại gần “Xin chào, anh tới lên mạng hay là mua thẻ nạp QQ?”

Chu Thiên tiến về quầy thu ngân trước mặt Lão Trương, một tay giữ quầy thu tiền, một tay còn lại lấy thẻ cảnh sát từ trong túi quần ra.

“Tôi vừa không lên mạng, cũng chẳng mua thẻ nạp.”

Chu Thiên nhìn Lão Trương đầy hứng thú, Lão Trương vừa nghe thấy mặt mày biến sắc, nụ cười nhanh chóng biến mất, mặt mũi nhăn nhúm lại.

“Có điều, tôi cho anh xem một thứ, anh sẽ tiếp đón tôi miễn phí.”

Chu Thiên vừa nói vừa móc thẻ cảnh sát ra khỏi túi quần, đưa lên trước mặt Lão Trương, Lão Trương sợ xanh mặt, phải biết mở quán internet chui là hành động phạm pháp, điều tra được sẽ bị phạt nặng.

“Đây… đây…” Lão Trương mặt mày trắng nhợt, lập tức lấy tiền trong quầy ra đưa cho Chu Thiên.

Chu Thiên chẳng thàm nhìn một lần, cúi đầu hỏi Lão Trương.

“Ông chủ, cậu thanh niên vừa bước ra khỏi đây đã dùng máy tính số mấy?”

“Anh nói tới Tiểu Vương? Cậu ấy dùng máy số 16.”

“Được, cảm ơn anh đã hợp tác, tối nay tôi không nhìn thấy gì cả, tôi muốn dùng máy số 16 một lát, chắc không cần phải trả tiền chứ?”

“Không cần, không cần, anh cứ tha hồ dùng.” Lão Trương mặt mày rạng rỡ, cố tình nịnh nọt Chu Thiên, chỉ sợ Chu Thiên sẽ dẫn theo một đám người tới đây niêm phong cửa hàng của anh ta lại.

Lão Trương nói rồi lấy cho Chu Thiên một bao thuốc, Chu Thiên nhận lấy rồi đi tới chiếc máy 16.

Anh ngồi xuống trước chiếc máy tính đó, kích vào phần mềm QQ, mở ra phần mềm đăng nhập.

Đọc qua lịch sử đăng nhập QQ, anh ghi lại ba số QQ Vương Thành sử dụng vào di động, lại xem qua lịch sử tìm kiếm trên mạng của anh.

Đại đa phần nội dung có liên quan tới nghiên cứu sinh hóa của tiểu đội 731 Nhật Bản, còn cả một vài tư liệu hoặc luận văn sinh hóa khác nữa.

Chu Thiên cảm thấy rất đau đầu! Anh thầm nghĩ trong lòng, Vương Thành tìm kiếm các tư liệu có liên quan tới nguy cơ sinh hóa để làm gì? Lại nhớ ra nghiên cứu sinh hóa của đội 731 Nhật Bản mà Triệu Liên Thành nhắc tới trước đây, làm sao mà Triệu Liên Thành biết được? Tại sao Vương Thành canh ba nửa đêm lại chạy tới một quán internet chui để lên mạng?

Chu Thiên ghi lại một vài đường dẫn quan trọng, rồi rời khỏi quán.

Anh vừa đi, ông chủ quán Lão Trương liền thở phào nhẹ nhõm, cứ như thể vừa tiễn chân một ôn thần vậy.

***

Chu Thiên quay về cục cảnh sát, nhắn cho Trịnh Tiểu Quân vội vã quay về, anh cần nhờ Trịnh Tiểu Quân giúp đỡ phá giải những mật mã của QQ. Anh ngồi trong phòng nghỉ của cảnh sát để chờ Trịnh Tiểu Quân.

Mười phút sau, Trịnh Tiểu Quân đã quay về.

Chu Thiên vừa nhìn Trịnh Tiểu Quân ăn vận chẳng khác nào ông lão tám mươi liền đưa lời chọc ghẹo “Bà xã, anh bảo em đi theo dõi người ta, sao em lại trở nên già như vậy? Anh suýt nữa còn chẳng nhận ra em đấy.”

Trịnh Tiểu Quân gỡ mái tóc giả và bộ râu xuống, vứt lên ngưi Chu Thiên rồi nói “Hưm, không cải trang giống một chút, người ta phát hiện ra thì phiền phức lắm. Đúng rồi, anh bảo em quay về có chuyện gì thế?”

Chu Thiên mở hai chiếc máy tính, bảo Trịnh Tiểu Quân ngồi xuống.

“Anh có một phát hiện mới, lúc theo dõi Vương Thành, anh đã phát hiện ra hắn thường xuyên qua lại với người thần bí ở cùng một địa điểm, còn thích tới một quán internet chui giữa đêm hôm khuya khoắt. Anh lén lút điều tra thì biết hắn lên mạng chủ yếu muốn tìm những nghiên cứu sinh hóa của tiểu đội 731 Nhật Bản năm xưa, lại còn tra tư liệu khác có liên quan tới sinh hóa.”

“Nghiên cứu sinh hóa của tiểu đội 731 Nhật Bản? Phải chăng, hắn ta muốn phá giải thứ chất lỏng màu xanh lục thần bí? Hoặc có lẽ hắn ta biết được thứ chất lỏng màu xanh lục thần bí đó là cái gì?”

“Rất có khả năng hắn ta giống như tên cao lớn kia, hành vi vô cùng khả nghi, còn nữa, đây là những nick QQ hắn đã đăng nhập trên mạng, chốc nữa em thử phá giải mật mã hộ anh xem sao.”

“Được, hôm nay em theo dõi Văn Kỳ cũng có phát hiện mới.”

“Em đã phát hiện những gì?”

Chu Thiên lên mấy trang web kia, Trịnh Tiểu Quân thì chuẩn bị phá giải mật mã của ba nick QQ.

Tại một căn phòng bí ẩn nào đó.

Trong một thư phòng, người đàn ông cao to xách theo túi đồ, nhẹ nhàng dịch chuyển giá sách màu đỏ, mở ra một gian mật thất, bên trong được trang trí đơn giản, còn có một chiếc máy tính, một chiếc ghế tựa cao màu đen.

Người đàn ông cao to cúi đầu với phía sau chiếc ghế rồi nói “Chuyện đã tiến hành được khá ổn thỏa rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ thực hiện được kế hoạch lớn của ngài.”

Hắn đặt chiếc túi màu đen trong tay lên mặt bàn rồi lui ra ngoài.

Chiếc ghế vẫn quay lưng lại với người đàn ông cao to kia, lúc rời khỏi, hắn nghe được tiếng sột soạt, bất giác rùng mình ớn lạnh.

Người ngồi trên chiếc ghế tựa cao kia nhanh chóng quay ghế lại, để lộ ra khuôn mặt nửa người nửa sói, sắc mặt trắng nhợt như dã quỷ ban đêm, móng vuốt màu đen hất qua, cào rách chiếc túi màu đen nọ.

Trong túi lộ ra một quả tim, huyết dịch chảy ra nhuộm đỏ cả chiếc bàn, nó giơ móng sói nắm chặt lấy quả tim, há to miệng nuốt tọt vào bụng.

Một lát sau, khuôn mặt nó hồng hào sắc máu, dung nhan trở lại như người bình thường.

Nó nuốt trôi hết tất cả những gì còn lại trên bàn, không để sót dù chỉ một giọt máu. Sau cùng, nó nhanh chóng bỏ đi, không rõ tung tích.

Quay về căn nhà của Vương Thành, trong tay anh cầm một bức thư, bức thư này rất kì lạ, không có tem, không có địa chỉ, chỉ có hai chữ Mộc Tử, phía dước đề rõ Vương Thành nhận, ngoài bức thư không còn bất cứ gì khác.

Vương Thành bóc thư ra, tiếng giấy bị xé rách vang lên, sau đó một vật rơi bộp xuống đất. Đó là một bức ảnh, trên bức ảnh là một đôi nam nữ, người đàn ông mặt mày tuấn tú, khí độ ngời ngời. Người phụ nữ cao quý phóng khoáng, sắc đẹp quyến rũ.

Vương Thành đem bức ảnh này so sánh với bức ảnh của gia đình mình rồi lặng người đi.

Người đàn ông trên bức ảnh khi nãy chính là Từ Á Long, trong tay Vương Thành còn một bức thư ố vàng, anh từ từ mở ra, trên đó có những dòng chữ ngay ngắn:

“Con trai:

Khi con nhận được bức thư này thì đừng tỏ ra kinh ngạc, ta nói cho con một bí mật, nó có liên quan mật thiết tới cái chết của cha con Từ Á Long. Mười tám năm trước, cha con đột ngột qua đời trong một ca phẫu thuật, ta đành phải để con trôi dạt nơi đất khách quê người.

Hiện nay, sau một thời gian dài điều tra, ta đã tìm được hung thủ giết chết Từ Á Long, đồng thời tiềm phục ở bên cạnh ông ta, chờ đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ báo thù hắn bằng phương thức đau đớn nhất, khổ sở nhất. Con không cần phải nghi ngờ tính chân thực của bức thư này, ta biết rằng con hiện nay tên là Vương Thành, con đang hẹn hò cùng một cô gái có tên Văn Kỳ. Có điều, cha của cô ta cật lực phản đối hai đứa ở bên nhau. Nghe lời ta đi, con hãy tránh xa Văn Kỳ, nếu không, con sẽ phải trả một giá rất đắt. Ta không còn mặt mũi đến gặp con, cũng không mong nhận được sự tha thứ từ con, chỉ cần con nhớ rõ lời khuyên nhủ của ta, hãy tránh xa Văn Kỳ.

Hãy hành động theo kế hoạch dưới đây của ta nhé, chúng ta cùng nhau báo thù kẻ địch chung!”

Không có tên, không có bất cứ thứ gì khác, ba chữ Từ Á Long đã đủ để anh phán đoán được tính thật giả của bức thư này, anh đặt bức thư này vào ngăn kéo dưới gầm giường.

Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, cơ thể anh không được khỏe lắm, đột nhiên toàn thân ngứa ngáy, răng run rẩy đập vào nhau, khuôn mặt trắng dã, nhăm nhúm, đau khổ tột cùng.

Cùng lúc đó, ở trong nghĩa trang, có mấy tử thi biến dị nằm trong một nơi sâu hoắm, đột nhiên, chúng mở mắt ra, những đôi mắt kia liền phát ra ánh sáng đỏ chói giữa bầu trời đêm đen.

Bọn chúng cùng nhận được chỉ thị, lần lượt nhảy lên như vật thể sống động.

“Xoạt… xoạt… xoạt…”

Nghĩa trang tĩnh mịch bỗng nhiên phát ra những tiếng động quái dị, chẳng ai biết được bọn chúng định đi về đâu. Mỗi bộ tử thi đều nhận được mật lệnh khác nhau, nhảy về những hướng được chỉ định trước. Chúng di chuyển với tộc độ cực nhanh, trên cánh tay mọc đầy những sợi lông trắng dài, tử thi mọc ra móng dài như sói, hàm răng cũng trở thành răng sói màu đỏ, sau lưng còn mọc một chiếc đuôi với lông trắng, ve ve vẩy vẩy.

Bọn chúng đã rời khỏi nghĩa trang…

Lúc này đã là mười giờ đêm, tại số 138 phố Thiên Nhai, có một người đàn ông mặc chiếc áo phông màu đen, trong tay cầm một bó hồng lớn, đứng ở đầu ngõ đợi một cô gái có nick S trên mạng. Người này ngó nghiêng tứ phía, mãi chẳng thấy bóng dáng nào hết.

“Hầy, đoan chắc là bị lừa rồi.” Người đàn ông mặc áo phông đen này lẩm bẩm một mình.

Chẳng bao lâu sau, trong ngõ đột nhiên xuất hiện mấy người, dùng bao tải trùm hắn lại, đánh ngất đi, mấy người đàn ông tô khỏe liền bê hắn đi, cầm đầu là một tên lùn mặt mày dữ tợn.

Khi người đàn ông mặc áo phông đen tỉnh lại, hai mắt chói lóa bởi thứ ánh sáng trắng xóa, theo ý thức hắn đưa tay lên che, lại nhận ra tay chân mình đều bị trói chặt. hắn bị người ta trói chặt trên một chỗ giống như bàn phẫu thuật, thi thoảng lại nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết tựa như sói hú.

Tên lùn bật cười điên cuồng, xuất hiện trước mặt hắn, trong tay hắn chẳng có thứ gì, gương mặt già nua đầy nếp nhăn nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

“Mày muốn chết thế nào? Ở đây có hai kiểu chết.” Vừa nói, tên lùn vừa cầm một chiếc di động tới, mở một clip lên. Bên trong có hai con tinh tinh đen, trong di động truyền ra tiếng tinh tinh đen gào thét đầy đau đớn, thống khổ, khó mà chịu được, bọn chúng đã phải chịu đựng sự dày vò đáng sợ tới mức nào.

“Thế nào hả, mày đã chọn xong chưa? Muốn tao cắt từng miếng từng miếng thịt trên người mày cho đủ 365 nhát, để các nội tạng của mày vào phòng trưng bày tiêu bản, hay là bán ra ngoài chợ đen? Phải biết là một quả thận cũng đáng ối tiền đấy.”

“Không! Xin hãy tha cho tôi, hãy tha cho tôi, tôi có thể đưa ông tiền, rất nhiều tiền.” Người đàn ông ngửi được mùi nguy hiểm, trong đầu hắn toàn là cảnh tượng con tinh tinh đen giãy giụa trong đau khổ. Hắn không muốn chịu đựng cực hình như vậy, ngây thơ cho rằng có thể dùng tiền giải quyết mọi chuyện. Hắn quên mất một chuyện, đối với những tên điên cuồng biến thái, tiền bạc chẳng khác nào phân chó.

Tên lùn tiêm cho hắn một ống chất lỏng màu xanh lục thần bí, người đàn ông chỉ thấy chiếc dao phẫu thuật lóe sáng trước mặt mình, sau đó mất đi tri giác. Tên lùn mặt mày hớn hở, tận hưởng khoái cảm tột cùng khi được giải phẫu người sống, lấy những nội tạng trong người họ ra một cách toàn vẹn, đặt trong phòng tiêu bản về nội tạng của con người, đó là một chuyện đem lại cảm giác thành công to lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play