Đây là tiểu thuyết dài kỳ thứ ba của tôi, phải mất hơn ba tháng mới viết
xong bộ tiểu thuyết này. Nói thật lòng, tôi đã nhiều lần đắn đo về cách
sắp xếp nhân vật trong truyện. Đối với tôi mà nói, viết truyện là một
công việc cực kỳ vui vẻ, tạo ra tình tiết câu chuyện, sắp xếp số phận
của các nhân vật trong tiểu thuyết cũng rất thú vị và hấp dẫn. Lúc viết
cuốn “Kiếp nạn người sói” này cũng như vậy, tôi luôn cho rằng mỗi một
vật đều có giá trị tồn tại của nó. Kinh dị không chỉ là hoảng loạn, bên
trong còn ẩn chứa nhân tính và dục vọng, có thể phản ánh được bộ mặt xấu xa của con người rõ rệt hơn bất cứ thứ nào khác. Trong xã hội hiện nay, có bao nhiêu người vì tiền bạc mà không từ thủ đoạn, cho dù đó là làm
những chuyện vô nhân tính, tất cả cũng chỉ vì có được món tiền lớn. Cuốn sách này kể về một hành trình khá dài, sau nhiều tháng tôi đã hoàn
thành xong bộ tiểu thuyết kinh dị vừa lạnh giá lại vừa ấm áp này.
Cũng giống như một hành trình du lịch tìm về con đường chính đạo, nhất định
phải đi qua những con đường u tối, sa mạc hoang vu, mưa bão mãnh liệt,
mới có thể nhận được ánh mặt trời ấm áp giữa không trung. Trong người
bắt đầu phát ra thứ cảm giác đau đớn ngấm vào tận xương tủy, cuộc hành
trình trước kia là bắt đầu cũng là kết thúc của tai họa, dùng sự ấm áp
kết thúc vận mệnh của tất cả mọi người.
Đây là bộ tiểu thuyết
kinh dị thứ ba, có lẽ đã bắt đầu quen thuộc với những cuốn tiểu thuyết
hãi hùng, cho nên tôi thường xuyên lạc chân giữa những hãi hùng ấy, đôi
khi cũng bắt gặp những miêu tả tình cảm bên trong.
Tình bạn, tình yêu, tình thân được đặt trong chiếc bình màu đen tràn đầy bất trắc,
len lỏi cùng những bí mật riêng tư, sau cùng va chạm, cọ xát để tìm
đường ra ngoài. Tình tiết không còn bị từ ngữ khống chế mà lúc viết lúc
dừng tùy theo tình cảm, sau cùng luôn là một dấu chấm. Có lẽ đây là một
thói quen viết truyện không tốt, bởi vì tôi đã viết xong đề cương cả
truyện từ lâu, chỉ là đôi khi lại bị lệch hướng bởi một vài ý niệm hoặc
ham muốn nào đó, ngay chính bản thân tôi cũng không biết phải kết truyện bằng phương thức thế nào. Cho nên, mỗi lần đăng tải câu chuyện lên
mạng, mỗi lần các bạn hỏi tôi kết cục sau cùng thế nào, tôi đều mơ màng
đáp lại, tôi vẫn chưa viết xong, tôi không biết được kết cục ra sao. Mọi người thường không hiểu được cách viết truyện như vậy, tôi lại cảm thấy dùng cách đó để sáng tác truyện kinh dị dường như sẽ tạo ra được cảm
giác bất ngờ khó đoán.
Tôi cho rằng, tiểu thuyết là một cuộc tìm
kiếm bằng linh hồn, bởi vậy tôi thường đeo lên những chiếc mặt nạ của
các nhân vật khác nhau, trải nghiệm những cuộc đời khác nhau bằng ngôn
từ để kiếm tìm kết thúc chưa ai biết trước. Cuốn sách này cũng là như
vậy.
Trong một cuốn sách đương nhiên chẳng thể nào thiếu được là
tình yêu lặng thầm. Từ Giai Thần là một người đàn ông vô cùng dịu dàng,
Lý Bích Hoa vì thù hận mà rơi vào vực thẳm. Tôi đã tạo ra một Chu Thiên
quá đỗi hoàn mỹ, thế nhưng sau cùng lại yêu thích Từ Giai Thần hơn cả,
có lẽ bởi vì tấm chân tình kia của anh đã khiến người ta phải đau lòng,
phải cảm động.
Thực ra ý nguyện ban đầu của tôi là hy vọng sáng
tác ra một cuốn truyện kinh dị bình thường, chẳng bao lâu, tôi liền phát hiện mình đã dùng bút pháp kinh dị để miêu tả những tình tiết cảm động, khiến bộ tiểu thuyết này càng thêm đặc sắc.
Lo nghĩ là một chiếc chìa khóa mở ra tất cả các tình cảm, dưới danh nghĩa tình yêu, dẫn dụ
tất cả các câu chuyện rơi vào vòng xoáy khủng bố cực đại, các bí mật
trong quá khứ dần dần hiện ra. Thực ra đây là một cách viết truyện cực
kỳ bình thường, mỗi người đều canh cánh trong lòng vì những sai lầm
trong quá khứ. Nỗi hoảng sợ bắt nguồn từ sự bất an trong lòng, điều này
gần như đã trở thành điều mà cả bộ tiểu thuyết này muốn diễn đạt, còn
điều mà bản thân tôi muốn nói chính là sức mạnh của nhân tính. Nói cho
cùng tất cả mọi câu chuyện đều bắt đầu từ một vài người hoặc ân oán từ
đời trước.
Còn hung thủ sau cùng chỉ do quá đỗi bi thương, khốn khổ mà tính cách biến đổi, trở thành một kẻ ác độc.
Trên con đường sáng tác tiểu thuyết kinh dị, tôi là một người không đủ đơn
thuần, lúc nào cũng muốn tìm điểm sáng hy vọng giữa đêm đen, để độc giả
có thể gạt bỏ sợ hãi, từ đó cảm nhận được sự tốt đẹp của tình yêu.
Cho nên từ đầu tới cuối, chúng ta đều ngủ say trong ánh sáng ấm áp, trải qua một khoảng thời gian dài.
Thực ra chỉ cần một người không có tâm ma, dù cho có chuyện gì xảy ra cũng
không thể sợ hãi. Vào lúc khủng hoảng, vẫn còn ánh sáng ấm áp xung
quanh, đây chính là thứ tình yêu chẳng có ai đúng ai sai, nhưng lại đau
đớn quặn lòng.
(2) Về tác phẩm
Mở đầu mỗi bộ tiểu thuyết đều là phần khó viết nhất, tôi đã sửa đổi phần
mở đầu rất nhiều lần, đôi khi khiến tôi cảm thấy mất hết kiên nhẫn.
Thế nhưng tôi vẫn cảm ơn các tiền bối trong lĩnh vực tiểu thuyết kinh dị đã viết lời bình cho cuốn sách của tôi, tôi chân thành cảm ơn sự ủng hộ
của họ.
Điều tôi muốn truyền tải nhất trong bộ tiểu thuyết này
thực ra là tình thân. Tình bạn và tình yêu là một tia sáng chỉ tiềm ẩn
bên trong, còn thứ ảnh hưởng tới vận mệnh của các nhân vật trong truyện
nhất vẫn cứ là tình thân, thứ quan trọng nhất trong cuộc đời lại chẳng
thể nào gạt đi được.
Ân oán tình thù của đời trước giống như một
mạng nhện. Những kế hoạch và sự ngẫu nhiên đó thực ra chỉ là một dãy
phản ứng hạt nhân, một khi tụ tập lại với nhau, sẽ lập tức phát nổ, hủy
hoại mọi thứ. Tà niệm ẩn sâu trong tâm hồn mỗi người, ngoại trừ cảm
động, vẫn còn oán hận, những giọt nước trong trẻo tích lũy từng giọt trở thành oán hận, tạo nên tất cả hiểu lầm. Mọi thứ đều bị thời gian đẩy
đi, liên kết lại với ân oán đời trước, những chân tướng bí ẩn sau ánh
sáng chính là thứ thôi thúc oán hận dâng trào. Còn đối với tôi mà nói,
trên thế giới này không có thù hận nào không thể hóa giải nổi, trong
linh hồn chúng ta còn biết bao thứ khác, mà cuộc đời ta không thể nào
chỉ sống mãi trong thù hận được.
Cha mẹ cho chúng ta sinh mệnh, nhưng không chỉ là tình thân.
Cha mẹ cũng là những người bạn tốt nhất của chúng ta.
Có lẽ đôi lúc bạn sẽ oán thán cha mẹ, thế nhưng bạn phải nhớ rằng, cha mẹ
chính là người ở cạnh bên bạn suốt một đời, đừng có tùy ý nổi giận với
cha mẹ, họ chỉ đang yêu và quan tâm bạn quá mức thôi.
(3) Viết cho mọi người
Cuốn sách này được viết cho bản thân tôi, viết cho các bạn, đồng thời cũng viết cho thời tuổi trẻ rồi sẽ trôi mất của tôi.
Tôi muốn cảm ơn rất nhiều người, cảm ơn Trang Tần đã khuyến khích tôi sáng
tác, cảm ơn anh đã luôn nhắc nhở, bảo ban tôi. Cảm ơn bà chị Tử Nguyệt
của tôi, còn cả hồng nhan tri kỉ Tử Linh nữa. Khi cuốn sách này sắp sửa
hoàn thành, tôi đã rất mâu thuẫn không biết sắp xếp kết thúc thế nào cho hợp lý, sau một tháng suy nghĩ khổ sở, tôi cảm thấy vẫn nên kết thúc
trong vui vẻ. Nói cho cùng, tôi cũng là một người theo chủ nghĩa lạc
quan, bất cứ thứ gì cũng nên hướng về phía hoàn mỹ. Đương nhiên trên thế gian này chẳng hề tồn tại sự hoàn mỹ tuyệt đối, bất cứ chuyện gì cũng
đều như vậy.
Cảm ơn những lời bình luận của các tác giả nổi
tiếng, tôi thực sự cảm động. Đó là những lời ủng hộ và khuyến khích của
các tiền bối dành cho một hậu bối như tôi. Cảm ơn mọi người, cho dù các
bạn có thích tiểu thuyết của tôi hay không, cảm ơn các bạn đã đọc
truyện, cảm ơn các bạn đã thông cảm.
-Vương Văn Kiệt-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT