Trời còn tờ mờ sáng,
tại bàn số tám trong quán trà sữa, không có ánh đèn sáng chói, chỉ là có ánh sáng của đèn đường leo lắt trong bóng đêm đen. Đây là nơi Văn Kỳ
hẹn gặp Chu Thiên.
Văn Kỳ đưa mắt nhìn về phía xa, đám thi thể
đáng sợ đó như thể hiện ra trước mắt, cô nhìn thấy ánh sáng màu lam.
Đúng vậy, Văn Kỳ hiểu rõ, thi thể phát ra thứ ánh sáng đó chính là của
Hạ Thiên.
Cô từ từ nếm vị trà sữa ấm áp, phía sau truyền lại tiếng động, Chu Thiên đã tới.
“Văn Kỳ, cô làm sao thế?” Chu Thiên ngồi xuống đối diện với cô. “Cô đã phát
hiện ra điều gì, nghe qua điện thoại, cô dường như rất sợ?” Mặt mũi Chu
Thiên đầy mồ hôi, hiển nhiên là anh đã chạy bộ tới đây.
Ai ngờ ngay vào lúc Văn Kỳ định trả lời Chu Thiên, bên ngoài quán trà sữa truyền tới tiếng thét chói tai.
Trong khoảnh khắc, rất nhiều người đứng vây quanh trước cửa quán trà sữa,
loáng thoáng nghe thấy có người nói “Trời ơi, đây là ai, sao lại chết
thảm thế này?”
Trong lòng Chu Thiên chứa đầy nghi hoặc, anh nghe
thấy chữ ‘chết’, lập tức chạy ra khỏi quán trà sữa, thoát ra khỏi dòng
người đông đúc, chỉ thấy một khúc xương cánh tay lộ rõ xương trắng lòi
ra khỏi một chiếc bao tải.
Anh không kịp suy nghĩ nhiều, theo thói quen nhìn ra quán cà phê ở lầu hai, sau đó lại lui vài bước.
Anh không biết bao tải như thể rơi từ trên trời xuống đó từ đâu ra, can đảm mở bao, kết quả thứ bên trong khiến anh sợ hãi đến ngây người.
Một thi thể được giải phẫu một cách hoàn mỹ, chỉ còn lại một bộ xương trắng phau, tất cả các nội tạng đều không cánh mà bay, chỉ còn lại cánh tay
để lộ ra ngoài còn chút da thịt. Nạn nhân bị kẻ xấu cắt sạch chỉ còn lại đúng bộ xương này rốt cuộc là ai?
Đám người xì xào bàn tán, có một người xông ra, hai tay ôm đầu, quỵ xuống mặt đất gào thét.
Anh nhìn vào bộ xương đó, nhớ lại cảnh tượng đã xảy ra vào tối qua.
“Không, anh ta đã chết rồi, anh ta thực sự đã chết rồi.” Người này gào thét điên cuồng.
Chu Thiên gọi điện thoại cho Thiên Lượng “Lượng Tử, mau tới đại học Thiên
Nhai một chuyến, ở đây xuất hiện một thi thể bị người ta lột hết da
thịt.”
Chu Thiên bước tới trước mặt người vừa xông tới kia rồi hỏi “Có chuyện gì thế? Cậu biết nạn nhân là ai sao?”
Người quỵ trên mặt đất thét lên “Là anh ta! Chính là người tạo ra Quy tắc đó, anh ta đã tiến hành trừng phạt đúng như giao hẹn.”
Chu Thiên nghe thấy hai từ quan trọng là ‘Quy tắc’.
“Không, người anh nói chính là Nhất Thổ sao?” Văn Kỳ xông ra như kẻ phát điên,
nắm chặt lấy bờ vai của người quỵ trên mặt đất, kinh hoàng lên tiếng “Bộ thi thể trên mặt đất này là của Tôn Lâm?”
“Đúng thế. Cậu ấy là
Tôn Lâm.” Người đàn ông quỵ trên mặt đất rống lên như điên dại, nhưng
chợt nghĩ ra điều gì đó, liền đưa lời giải thích “Tôi không biết gì hết, cái chết của anh ta không liên quan tới tôi. Tối qua tôi đã nhìn thấy
người tạo ra ‘Quy tắc’, nhất định là hắn đã giết chết Tôn Lâm.”
Đầu óc Văn Kỳ như muốn nổ tung, cô cảm thấy mình đã được cứu thoát.
Những tiếng nói quỷ quái của Hạ Thiên lại tràn ngập dòng suy nghĩ của Văn Kỳ, cô im lặng một hồi lâu rồi thét lớn “Không, người tạo ra những Quy tắc
đó là một ác ma. Tất cả mọi người đều đã hồi sinh, tiến về hướng mà
người tạo ra Quy tắc đã chỉ định, là người có tên Nhất Thổ đã giết chết
anh ta! Đúng, nhất định chính là hắn.”
“Tại sao lại là hai người thế?” Thiên Lượng đột nhiên lên tiếng hỏi từ phía sau.
Chu Thiên bực bội nói “Cậu ra bộ thần bí gì chứ? Mau mau lại xem đi, người này rốt cuộc đã chết thế nào?”
“Mới sáng ngày ra đã bắt lão đây xem tử thi!” Thiên Lượng mặt mày không vui
lên tiếng “Rốt cuộc là tên đáng chém ngàn đao nào? Có còn để cho người
ta hít thở nữa không, tại sao lại di chuyển thi thể này tới trước cổng
trường học?”
“Được rồi, mau bắt tay vào việc đi.” Chu Thiên cau chặt đôi mày, không vui lên tiếng “Văn Kỳ, lúc nãy cô định nói gì với tôi?”
Văn Kỳ dừng lại rồi nói “Tối qua, tôi đứng trong một góc nghĩa trang nhìn
thấy tất cả các tử thi đều hồi sinh, bọn họ nhảy như cương thi, trong đó có một bộ tử thi là của Hạ Thiên.”
Thiên Lượng cắt ngang lời nói của Văn Kỳ “Không! Không thể nào! Người đã chết rồi làm sao mà hồi sinh lại được?”
Trên thế gian này làm gì có chuyện quái dị như vậy chứ? Nếu đã như vậy, thứ
mà Văn Kỳ nhìn thấy rốt cuộc là gì? Văn Kỳ không hề nói tiếp, cô chìm
sâu vào suy nghĩ của riêng mình.
Không đúng, tử thi bật nhảy cô
nhìn thấy trong nghĩa trang và người sói xuất hiện trong tối đó, tuy
rằng diện mạo khác nhau, thế nhưng độ tương đồng phải tới chín mươi phần trăm. Những tử thi đó đã biến dị, hơn nữa còn nghe theo chỉ thị của
người khác.
“Là ai lại có thể giải phẫu tử thi hoàn mỹ như vậy,
không có bất cứ sai sót nào hết.” Thiên Lượng rơi vào mê trận, hoàn toàn không phát hiện ra nét mặt dị thường của Văn Kỳ.
Thiên Lượng tiếp tục nói thêm “Các người đã phát hiện thi thể này lúc nào?”
Lời nói vừa dứt, một tiếng thét vang lên, chính là người khi nãy quỵ dưới mặt đất.
“Rốt cuộc anh đang muốn nói chuyện gì?” Chu Thiên hỏi lại người đang ôm chặt lấy chân mình.
Người này nghẹn ngào lên tiếng “là Nhất Thổ! Tôi và Tôn Lâm cùng nhận được
một bức thư tên là ‘Quy tắc’, lúc đó, chúng tôi còn cho rằng đây là trò
đùa ác ý, chẳng coii ra gì. Mãi cho tới tối qua, tôi đứng trong sân nhìn thấy anh ta bị một nhóm người vây lấy, dùng dây thừng trói chặt lại,
nhét vào trong một bao tải, rồi vứt lên một chiếc Audi A6, nhanh chóng
đi mất.”
Sau khi nói xong, Chu Thiên liền khom người xuống nhìn
vào người vừa mới lên tiếng, chẳng dám tin vào tai mình “Cậu đã thực sự
nhìn thấy sao?”
Người này thút thít đáp lại “Không sai, tôi sợ
người đó cũng đoạt luôn tính mạng của mình, Tôn Lâm đã chết rồi, người
tiếp theo chính là tôi.”
Sự việc càng lúc càng thêm phức tạp, Chu Thiên đứng dậy, thầm nghĩ trong đầu “Nhất Thổ? Quy tắc đó rốt cuộc tiền ẩn điều gì? Tại sao tất cả các vụ án đều có liên hệ với Quy tắc đó?”
“Đúng! Bí mật bị chôn giấu đó có thể tẩy rửa tội lỗi trong linh hồn.” Hai mắt Văn Kỳ mơ màng, cô tự lẩm bẩm một mình.
“Chúng ta phải tìm thấy bí mật bị chôn giấu đó, như vậy sẽ điều tra ra được Nhất Thổ là ai cùng cả BUG của Quy tắc đó.”
Chu Thiên liếc nhìn Văn Kỳ, mặt đầy nghi hoặc, lẽ nào hung thủ chính là cô? Anh hoàn toàn không loại trừ Văn Kỳ ra khỏi vòng tình nghi, ngược lại
càng lúc càng thêm nghi ngờ cô.
Anh nghi hoặc hỏi “Cô đang nói gì thế? Bí mật bị chôn giấu, BUG trong quy tắc?”
“Anh cùng tôi đi đào nó lên đi.” Văn Kỳ quay mặt sang rồi nói “Đó là manh
mối mà Hạ Thiên để lại cho tôi, nhất định phải đào nó lên.”
Thực
sự không thể nào tin được, Hạ Thiên không phải đã chết rồi sao? Làm sao
cô ấy để lại được manh mối cho Văn Kỳ? Lẽ nào hồn cô ấy đã quay trở lại?
Trong khoảnh khắc đó, Chu Thiên hoang mang, nhưng vẫn không cam tâm, liền hỏi tiếp “Văn Kỳ, cô nói xem Hạ Thiên làm cách nào nói cho cô biết manh mối đó? Tối qua cô đã nhìn thấy những gì?”
“Cuốn nhật kí, cô ấy để lại cho tôi cuốn nhật kí.” Văn Kỳ thét lớn.
Cô nói tiếp đầy tự tin “Hạ Thiên chết đi không bao lâu, tôi liền nhặt được cuốn nhật kí của cô ấy ở ngoài hành lang dẫn vào căn phòng 414.”
Chu Thiên suy nghĩ vài giây, lại tiếp tục hỏi “Cô đã phát hiện ra chỗ chôn giấu bí mật đó?”
Anh không tin vào những lời Văn Kỳ nói, chỉ bởi vì mọi thứ quá khó tin.
“Không hề, bởi vì tôi vẫn không thể nào nhớ được hai năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Cô cố gắng nhớ về những chuyện xảy ra hai năm trước, nhưng tất cả là một khoảng trống không.
Thiên Lượng lại than dài “Ai có thể giải phẫu bộ tử thi một cách hoàn mỹ như
vậy, hung thủ nhất định thường xuyên giải phẫu người chết.”
“Thiên Lượng, cậu đưa bộ tử thi này quay về phòng giữ xác của cục, xem xemm
đám tử thi kia còn ở đó không?” Chu Thiên đưa lời dặn dò.
“Văn Kỳ nói cô ấy nhìn thấy vài thứ tại nghĩa trang, hơn nữa còn là những tử
thi đã biến dị. Có khả năng là họ đã nhiễm phải vi rút, cơ thể xảy ra
biến dị.” Chu Thiên nói ra suy đoán của mình.
Trước mặt Văn Kỳ
lại xuất hiện thêm một người bị hại, tất cả đều vì Nhất Thổ, có quá
nhiều câu đố móc chặt với nhau, chẳng ai ở đây có thể hiểu nổi.
Sau khi xe cảnh sát rời đi, người đang ở bờ vực suy sụp, luôn miệng cầu cứu Chu Thiên đột nhiên gào khóc thảm thiết.
Văn Kỳ từ biệt Chu Thiên xong cũng rời đi, cô vẫn luôn tin rằng những gì
mình nhìn thấy tối qua là sự thật. Những thi thể đó đều đã hồi sinh, tại sao chẳng ai chịu tin lời cô nói? Cô phải đi tìm người đàn ông chịu tin tất cả những gì cô nói mới được.
Chu Thiên nhìn người đang quỵ dưới đất gào khóc hoảng loạn, đi tới trước mặt người này, khom người kéo anh ta đứng dậy.
Anh cảm thấy người này nhất định còn biết bí mật nào khác.
Chính bởi vì biết được quá nhiều bí mật cho nên mới dễ dàng bị chết!
Vương Thành choàng tỉnh dậy khỏi giấc mơ, nằm trên giường, nghe thấy bên dưới có người gọi mình, anh liền đi giày rồi xuống khỏi giường.
Anh xông vội xuống dưới, anh nghe thấy giọng của Văn Kỳ, nhanh chóng ôm chặt cô vào lòng.
“Được rồi, em có chuyện muốn nói với anh, đi lên nhà trước đã.” Văn Kỳ muốn
Vương Thành giúp đỡ mình nhớ lại chuyện hai năm trước.
Vương Thành dịu dàng lên tiếng “Được, chúng mình lên trên rồi nói.”
Anh dắt Văn Kỳ cùng lên trên nhà, đối với anh mà nói điều vui vẻ nhất chính là Văn Kỳ vừa sáng ngày ra đã tới tìm anh, để anh có thể mừng rỡ nhìn
ra bên ngoài.
Văn Kỳ lắc đầu chán nản, đầy Vương Thành ra rồi mỉm cười khốn khổ “Trước cửa quán trà sữa đối diện trường học lại xuất hiện một bộ xương trắng. Mọi người xác nhận đó là Tôn Lâm, hắn ta cũng nhận được bức thư có tên ‘Quy tắc’ đó, hắn ta đã bị giải quyết.”
“Hắn ta chết rồi? Chỉ còn lại một bộ xương trắng?” Vương Thành bực bội lên
tiếng “Chết hay lắm, chết đúng lắm, nếu không phải tên khốn khiếp đó,
anh và em đã không bị khai trừ khỏi trường học. Hắn ta đáng chết… đáng
chết hơn bất cứ ai trên đời này.”
“Vương Thành, anh nghe em nói, anh phải giúp em tìm ra được BUG chủa Quy tắc, điều tra xem Nhất Thổ rốt cuộc là ai.”
Văn Kỳ đã quá nhiều lần bừng tỉnh khỏi ác mộng, trong mơ cô thấy mình biến
thành một thi thể lõa lồ, sau lưng hằn rõ năm đường cào cấu.
Văn
Kỳ chẳng kìm nén được cơn giận mà nói “Rốt cuộc anh có chịu giúp em
không, em không thể nhớ nổi những chuyện đã xảy ra vào hai năm trước,
em muốn tìm lại kí ức đó.”
“Hai năm trước? Lúc đó anh mới quen
biết em được vài ngày, làm sao có thể giúp em tìm được?” Vương Thành nói ra suy nghĩ trong lòng, không phải anh không muốn giúp mà anh thực sự
lực bất tòng tâm.
Vương Thành chỉ còn biết nói “Yên tâm đi, em
nhất định có thể nhớ lại được chuyện xảy ra vào hai năm trước. Người có
tên Nhất Thổ ấy mà dám hại em, chỉ trừ phi anh chết, nếu không, hắn ta
đừng hòng.”
Văn Kỳ vội vã muốn tìm lại kí ức hai năm trước như
vậy chủ yếu vì muốn tìm bí mật được chôn giấu mà Hạ Thiên đã nhắc tới
trong cuốn nhật kí kia. Cô tin chắc rằng nếu tìm được bí mật đó, nhất
định có thể tra ra được BUG của Quy tắc.
Phá giải được thân phận
bí mật của Nhất Thổ, điều tra ra được hung thủ đứng sau mọi việc, hiện
nay Vương Thành cũng chẳng thể giúp được cô, cô cảm thấy vô cùng chán
nản.
“Được rồi, em đừng suy nghĩ quá nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu.” Vương Thành thấy Văn Kỳ ngẩn ngơ liền đưa lời an ủi.
Kết quả đổi lại tiếng thét gào phẫn nộ của cô “Anh không phải là em, anh không hiểu đâu! Cút đi.”
Văn Kỳ chạy ra khỏi nhà Vương Thành như kẻ phát điên, Vương Thành cũng chạy theo sau, anh bám chặt theo cô.
Sau khi Văn Kỳ rời khỏi nhà Vương Thành liền về nhà, trên đường về nhà, cô
nhìn thời gian, lúc này đã giữa trưa, đến giờ cô vẫn chưa ăn hạt cơm
nào, bụng đói sôi lên liên hồi. Cô liền bước vào một quán ăn nhỏ, còn
chưa vào cửa đã nghe văng vẳng bên tai “Nói mau, cậu đã đem giấu đồ ở
đâu rồi?”
“Tôi… tôi giấu nó ở dưới gốc đại thụ phía sân sau.” Đó là một giọng nói non nớt, có lẽ của đứa trẻ chưa được mười tuổi.
Trong đầu Văn Kỳ hiện lên câu nói đó ‘Hãy cùng tôi lật tẩy bí mật được chôn
giấu đó.’ Cô lẩm bẩm một mình “Đào lên! Gốc đại thụ! Bí mật bị chôn
giấu! Đồ mà Hạ Thiên để lại cho mình!”
Văn Kỳ chẳng còn tâm trạng ăn uống, cô chạy nhanh về phía trường học, cô đã tìm ra được manh mối
mới, đứa trẻ đó đã nhắc nhở cô. Trong đầu cô lúc này hoàn toàn hiện lên
gốc cây đại thụ ở phía sau khu kí túc xá nữ, cũng chính là gốc đại thụ
mà cô và Hạ Thiên hay tới. Cô đã nhớ ra một vài kí ức, cô quả thực đã
ngồi dưới gốc cây đó đọc một cuốn tiểu thuyết kinh dị, nhưng không phải
là cuốn Nhập thổ vi an của Trang Tần mà là Bạch dạ hành của Đông Dã Khuê Ngô. Năm đó Hạ Thiên cũng mê mẩn tiểu thuyết giống như cô.
Cô bịa bừa một lý do để lừa bảo vệ rồi đi vào đại học Thiên Nhai.
“Hạ Thiên, tôi nhất định sẽ tìm ra được manh mối mà cậu để lại cho tôi, điều tra ra được hung thủ thực sự đứng sau mọi chuyện.”
Văn Kỳ chạy thẳng tới bãi cát phía sau khu kí túc xá nữ, ở đây chẳng có một bóng người, hiện nay đây đã trở thành khu vực cấm đối với toàn thể sinh viên.
Văn Kỳ thở hắt một hơi, lầm bẩm một mình “Gốc đại thụ, tao phải đào mày lên.”
Văn Kỳ chạy một mạch tới gốc đại thụ, dùng đôi bàn tay gầy guộc của mình
bắt đầu đào bới, đào mãi một lúc mới được một hố nhỏ, lại đào thêm một
lúc, cô nhìn thấy một chiếc hộp sắt cũ kĩ lộ ra ngoài. Cô liền lôi chiếc hộp đó ra, phủi đi lớp bụi phủ phía trên, mở nắp ra, bên trong có một
cuốn sổ nhỏ. Văn Kỳ đặt cuốn sổ đó vào người rồi liều mình chạy ra ngoài trường học.
Viên bảo vệ còn chưa kịp hỏi, cô đã chạy mấy tăm mất dạng.
Lúc vừa ra ngoài, cô bất ngờ nhìn thấy Vương Thành, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Xin lôi, xin lỗi, anh không nên đối xử với em như vậy.”
“Được rồi, không sao hết, em đã phát hiện ra bí mật bị chôn giấu đấy rồi.”
“Cái gì? Em đã phát hiện ra rồi?” Vương Thành cảm thấy đây là một chuyện khó lòng tin nổi.
Tới bàn số tám trong quán trà sữa đối diện với trường học, Văn Kỳ lấy cuốn
sổ nhỏ kia ra, bề ngoài trông nó đã ố vàng, cũng bốc lên mùi ẩm mốc.
Cô chậm rãi lật ra, đầu đề của trang đầu tiên là ‘Tôi đã gặp cô ấy’, Văn
Kỳ bắt đầu đọc tiếp, phát hiện ra cuốn nhật kí này đã viết lại những
chuyện khi cô và Hạ Thiên mới quen nhau, kí ức bắt đầu quay lại dần dần.
Vương Thành cúi đầu uống trà sữa, đôi mắt anh tràn đầy nghi vấn, anh nghi ngờ bí mật được chôn giấu đó.
Sau cùng, Văn Kỳ thét lên “Không! Không thể nào! Nhất Thổ không thể là người đó! Tất cả đều là lừa gạt.”
Những người trong quán trà sữa đều nghe thấy tiếng thét và đưa ánh mắt nhìn về phái này.
Vương Thành cất cuốn sổ đó đi, đặt lại hai mươi đồng trên mặt bàn rồi kéo Văn Kỳ chạy ra ngoài.
Trong đầu Văn Kỳ chỉ hiện lên hai cái tên in sâu trong đầu được viết trong
cuốn nhật kí kia, tất cả đều do người ấy một tay khống chế sao? Nhớ tới
thi thể đáng sợ của Tôn Lâm sáng nay, Văn Kỳ hãi hùng, trái tim cô đập
rất mạnh. Tất cả mọi chuyện đều do người ấy gây ra, Văn Kỳ nắm chặt hai
tay, đôi mắt chứa đầy bi thương.
“Kỳ Kỳ, có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì hay sao?” Vương Thành dừng chân, gặng hỏi Văn Kỳ.
Văn Kỳ quỵ xuống gào khóc lớn tiếng, Vương Thành chẳng biết phải làm thế
nào. Anh cũng ngồi xuống “Kỳ Kỳ, đừng khóc nữa. Có chuyện gì thế?”
Văn Kỳ khóc lóc rồi nói “Nhất Thổ chẳng phải ai khác, người đó chính là cha em, Văn Kiện.”
“Hả? Em đang nói gì thế? Nhất Thổ là cha em? Không thể nào đâu? Chuyện này rất khó tin.”
Thế giới này thực sự quá điên cuồng, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Là thật đấy, tất cả đều là sự thật. Trong cuốn nhật kí này đã viết rõ
ràng, em nhận ra được đây là nét chữ của Hạ Thiên. Sở dĩ cô ấy phải chôn cuốn sổ nhỏ này đi vì sợ bị người khác hủy mất chứng cứ. Vương Thành,
em muốn về nhà trước đã.” Văn Kỳ nói rồi đoạt mất cuốn sổ trong tay
Vương Thành, sau đó chạy về nhà mình.
Vương Thành đứng lặng tại chỗ, không nói lời nào.
Không có bất cứ tiếng động nào, không còn dòng người huyên náo qua lại, cũng chẳng có cảm giác sợ hãi.
Văn Kỳ đã mất đi sinh khí, cô bước đi như chiếc xác không hồn, trong lòng
không ngừng mâu thuẫn, cô nằm trên giường, đọc lại cuốn sổ, mãi cho tới
tận trang sau cùng.
“Nhất Thổ, tôi có làm quỷ cũng không thể tha cho ông! Văn Kiện!”
Câu nói này đã khiến trái tim cô đau nhói, cô chẳng thể nào tưởng tượng được hung thủ tàn nhẫn đó chính là Văn Kiện.
Đột nhiên có một thứ gì đó trông giống như kẹp sách rơi xuống, Văn Kỳ nhặt
lên xem, phía trên có viết “Có muốn tìm lại kí ức đã đánh mất? Hãy đến
cỗ máy thời gian đi, nơi đó có thể mua được tất cả những gì cô muốn.”
“Cỗ máy thời gian? Mua được tất cả?” Văn Kỳ vội vã nắm chặt tấm kẹp sách
đó, nỗ lực suy nghĩ một hồi, sau cùng đưa ra quyết định “Đúng, mình phải tìm lại những kí ức đã đánh mất.”
Cô xé nát cuốn sổ nhỏ đó rồi
vứt xuống gầm giường, mở chiếc laptop trước mặt ra, lên mạng tìm kiếm
cụm từ ‘cỗ máy thời gian, có thể mua được tất cả’. Chỉ sau một giây,
trang đầu tiên trên mạng tìm kiếm xã hội Baidu đã hiển thị một đường
link, cô kích chuột vào, trang web đó bắt đầu hiện ra.
Cảnh tượng hiện ra chính là một cánh cửa kính với hoa văn rồng màu trắng bạc, sau
lưng là một khoảng phông đen, chính giữa cửa còn viết dòng chữ màu đỏ
lớn ‘Cỗ máy thời gian, có thể mua được tất cả’. Trang web dần dần hoàn
tất tải về.
Trong giây phút, một nick QQ sáng lóa, bên cạnh còn
có một dòng chữ nhỏ “Muốn mua đồ, hãy add nick này vào.” Văn Kỳ đăng
nhập QQ của mình, cô muốn tìm nick của Nhất Thổ, kết quả chẳng thể nào
tìm được. Đăng nhập hòm thư điện tử, bức thư điệnn tử mang tên ‘Quy tắc’ đó cũng không cánh mà bay, giống như cuốn tiểu thuyết “Kiếp nạn người
sói” của cô, đã biến mất một cách kì quái. Văn Kỳ lại add nick QQ hiện
lên trang web Cỗ máy thời gian.
“Xin chào, liệu tôi có thể mua lại được kí ức?” Văn Kỳ add xong nick kia liền gửi một tin nhắn sang.
Cỗ máy thời gian “Tiệm chúng tôi có thể bán cho cô thứ cô muốn, có điều,
phải xem thời gian bao lâu, mới quyết định được mức phí phải đóng.”
“Không sao hết, giá tiền không thành vấn đề, tôi muốn tìm lại kí ức vào tháng 10 năm 2009.” Văn Kỳ gõ lại tin nhắn.
Cỗ máy thời gian lại đáp “Xin hãy cung cấp tên họ, địa chỉ và cách thức
liên hệ của cô, đặt trước ba ngàn đồng thì có thể nhận được hàng. Sau
khi hàng tới, xin cô hãy thanh toán nốt khoản tiền còn lại, hãy chuyển
tiền vào tài khoản sau đây.”
Văn Kỳ lặng người đi, mãi lúc sau mới định thần lại, tiếp tục nói “Được thôi, mong rằng hợp tác vui vẻ.”
Cô lập tức gửi cách thức liên hệ, địa chỉ và thông tin cá nhân sang cho đối phương, cỗ máy thời gian lập tức thoát nick.
Văn Kỳ dùng ngân hàng trực tuyến để thanh toán tiền, đây là thứ duy nhất cô không thiếu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT